Trong xe là một bầu không khí yên tĩnh, Vinh Quý vẫn không nói chuyện, còn Tiểu Mai thì đang chế tạo, nhưng khi phát hiện Vinh Quý im lặng mãi thì anh suy nghĩ một chốc, sau đó mở Tiểu Hắc lên.
=-=
Còn nhớ Tiểu Hắc không? Đó chính là radio mà bọn họ mang theo từ thành phố Eni, là radio cùng bọn họ vượt qua bóng tối dài dằng dặc ấy.
Bởi vì bây giờ vẫn còn trong phạm vi của thành phố Cicero nên khi mở radio lên, các loại quảng cáo bèn thi nhau lên sóng.
“Thuốc nở ngực ~ thuốc làm trắng ~ thuốc giảm béo ~ cần cái gì có cái đó, hoan nghênh anh chị đến cửa hàng của Sam để mua! Địa chỉ…”
“Cửa hàng chúng tôi chủ yếu kinh doanh các loại dịch dinh dưỡng, hiện đang tìm kiếm nhà phân phối…”
Quảng cáo của thành phố Cicero vẫn luôn thực dụng và thẳng thắn như vậy, cái loại “trước sau như một” này khiến người ta có cảm giác mọi chuyện đã giải quyết xong, và cuộc sống của mọi người đã trở về quỹ đạo vốn có.
Nhưng mà…
Tiểu Mai lén liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Vinh Quý vẫn im ru thì anh khựng lại, sau đó mở âm lượng của Tiểu Hắc lên cao một chút.
Và âm thanh quen thuộc lập tức vang lên trong buồng điều khiển của Đại Hoàng: “Hoan nghênh đến với hiệu thuốc Hanarens! Cửa hàng chúng tôi chủ yếu bán thuốc trừ sâu, đây là loại thuốc trừ sâu kiểu mới nhằm vào những ruộng thảo dược hay có bọ gai đen, sâu lông trắng… Hiệu quả của nó rất tốt, phát huy tác dụng nhanh, tiêu diệt triệt để và có thể trừ được ruồi muỗi, thuốc này có mùi thơm thoang thoảng, khi cần có thể dùng thay cho nước hoa…”
Khác với âm thanh quảng cáo khi nãy, giọng đọc này vừa nhẹ nhàng vừa truyền cảm, lại còn mang theo âm thanh kim loại, người đọc khống chế giọng rất tốt, nghe cứ như gió nhẹ mùa hè, tia lửa mùa đông vậy… Nó hấp dẫn lực chú ý của những người đang không kiên nhẫn nghe quảng cáo, đây là giọng của Vinh Quý!
Tiểu Mai lập tức quay sang nhìn cậu!
Sau khi thấy Vinh Quý dụi mắt như vừa mới tỉnh thì anh cạn lời.
Không ngờ tên nhóc làm ra vẻ thâm trầm, ngồi im không nhúc nhích khi nãy đang… ngủ gà ngủ gật à?
Không có mí mắt bất tiện thật – lần đầu tiên Tiểu Mai hối hận lúc trước mình đã tinh giản bản thiết kế.
Theo anh thấy, con người có mí mắt là vì đôi mắt không thể bại lộ quá lâu trong không khí và mí mắt có tác dụng làm trơn; còn đôi mắt người máy chủ yếu là để nhìn vật thể, không cần mí mắt làm gì cả, lắp vào chỉ cũng chỉ vô dụng.
Bây giờ xem ra, cần thiết phải làm mí mắt cho người máy rồi.
“Ơ? Lại phát quảng cáo này nữa à?” Rõ ràng không có mí mắt nhưng mỗi lần tỉnh dậy, Vinh Quý đều có thói quen dụi mắt, dựa theo cách nói của cậu thì đó gọi là “cuộc sống cần phải có cảm giác nghi thức”, còn lấy cách nói của Tiểu Mai là “nghi thức của cậu nhiều lắm”.
=-=
“Cậu ghi âm lúc nào vậy?” Tiểu Mai nghĩ cả buổi mà không nhớ được.
“He he he ~” Vinh Quý lập tức quay sang nhìn Tiểu Mai, cậu cười một cách ranh ma, bí mật nói: “Lúc cậu lén lút ở phòng làm việc nghiên cứu cách dùng đậu đất để tăng cường tính năng dược vật đó ~”
Tiểu Mai – kẻ dính hiềm nghi “lén lút”: “…”
“Giống như Tiểu Mai muốn để lại một cái gì đó cho Hana ấy, tớ cũng vậy, tớ không có gì hết nên đọc quảng cáo chắc là được nhỉ?”
“Có phải giọng tớ rất dễ nghe không? Là kiểu nghe xong lại muốn nghe nữa á?” Giọng điệu trang trọng và đứng đắn chỉ duy trì được một giây, ngay sau đó, Vinh Quý lại bắt đầu đắc ý ưỡn bộ ngực nhỏ, ý là đang chờ người ta khen đấy.
Tiểu Mai… Tiểu Mai yên lặng cúi đầu xuống, anh tiếp tục chế tạo.
Lần này, anh không phải yên tĩnh một mình trong bóng tối để chế tạo nữa, giọng nói của Vinh Quý kết hợp với quảng cáo phát ra của Tiểu Hắc vang khắp thùng xe. Tuy chỉ có hai người nhưng trên xe đã trở nên cực kỳ náo nhiệt ~
Đường đêm nhất thời chỉ có một chiếc xe là Đại Hoàng, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc vội vàng chạy ở làn đường bên cạnh và lao nhanh về phía ngược lại.
À ~ đó là những người đến thành phố Cicero mua thuốc ~
Sau khi “lệnh phong tỏa” được giải trừ thì lại có những vị khách nườm nượp từ nơi khác đến.
Những người đã đặt hàng nhưng chưa nhận được cũng tới đây lấy thuốc luôn.
Vinh Quý thầm nghĩ, nhưng cậu không quay đầu lại mà ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, cậu dùng thiết bị phân tích không khí trong cơ thể để kiểm tra không khí xung quanh.
Đợi đến khi độ ẩm không khí giảm xuống một nửa so với ban đầu thì rốt cuộc Tiểu Hắc cũng dừng phát quảng cáo lại.
Bọn họ đã rời khỏi phạm vi của thành phố Cicero.
“Tụi mình đi đâu vậy?” Đến giờ Vinh Quý mới nhớ tới vấn đề này.
Cậu cũng không sốt ruột, bởi vì cậu biết nhất định Tiểu Mai sẽ chuẩn bị tốt hết thảy.
Quả nhiên…
“Paroxen.” Tiểu Mai cũng không ngẩng đầu lên, anh đáp.
“Paroxen thi hành chế độ hội chẩn, toàn bộ thành phố chỉ có một bệnh viện, các bác sĩ đều làm việc cùng nhau, định kỳ sẽ có người của thành phố Thiên Không xuống chỉ đạo. Bệnh viện ở Paroxen được quản lý rất nghiêm khắc, vào đó chữa trị cũng dễ dàng và minh bạch hơn.”
Vinh Quý lập tức gật đầu: “Nghe có vẻ đáng tin cậy đấy ~”
“Vậy thành phố Sao Trời thì sao?” Sau khi đã biết Paroxen như thế nào rồi, Vinh Quý cũng muốn hiểu thêm về thành phố kia một chút.
Sắc mặt Tiểu Mai hơi phức tạp, ngón tay linh hoạt làm xong một linh kiện rồi anh mới nói: “Thành phố Sao Trời, thật ra đó là nơi tập kết của những bác sĩ ngầm.”
“Hửm?”
“Ban đầu, nó vốn là nơi mà các bác sĩ phạm tội thụ án, qua năm dài tháng rộng thì bây giờ nơi đó đã biến thành tình trạng tốt xấu lẫn lộn. Những người bị thương thuộc các tổ chức bất hợp pháp không thể đến những nơi khác điều trị nên bọn họ đã đến thành phố Sao Trời. Thời gian dần trôi qua, thành phố này đã trở thành lựa chọn đầu tiên của bọn họ.” Tiểu Mai bình thản nói những chuyện liên quan đến thành phố Sao Trời.
“Ấy…” Vinh Quý hơi run một chút: “Nghe… có vẻ nguy hiểm ha!”
“Ừ, bác sĩ chỗ đó lúc nào cũng mang vũ khí bên người.” Tiểu Mai nói một chút tin tức mà mình tìm được.
“Đi Paroxen đi! Hai tụi mình là người hiền hòa, không muốn gây chiến với người khác nên nơi chuẩn mực như Paroxen hợp với tụi mình hơn.” Vinh Quý vội nói.
“Vậy đến ngã rẽ phía trước phải quẹo phải, dù sao Paroxen và Sao Trời hoàn toàn nằm ở hai tầng sao khác nhau, khoảng cách giữa hai bên rất xa…” Tiểu Mai chạm nhẹ vài cái lên màn hình trên người Đại Hoàng để đưa bản đồ vào, anh giải thích với Vinh Quý.
Cậu thấy đó, nhưng không hiểu, tuy Vinh Quý không hiểu bản đồ lập thể dạng này, nhưng ít nhiều gì cậu cũng nhớ kỹ những từ mấu chốt – đó chính là “sau ngã rẽ”, “quẹo phải”.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, ngay khi bọn họ sắp đến ngã rẽ trên bản đồ mà Tiểu Mai nói thì Đại Hoàng im ru suốt quãng đường chợt “mở miệng”.
“Cảnh báo, đường phía trước kết băng, tình hình giao thông không tốt, sắp giảm tốc độ.” Gần như cùng lúc phát ra cảnh báo, tốc độ của Đại Hoàng bỗng chậm lại.
Trong cơ thể Đại Hoàng rất ấm áp, bây giờ Tiểu Mai vừa có tiền vừa có vật liệu nên Vinh Quý bèn bảo anh làm một hệ thống điều hòa bên trong xe. Cho dù độ ấm ở nội thành khá ổn nhưng bọn họ không chịu nổi khí hậu ẩm ướt ở Cicero ~ điều hòa tốt xấu gì cũng có thể giảm bớt độ ẩm.
Tiểu Mai làm theo lời cậu, sau đó trên người Đại Hoàng lại có thêm một hệ thống điều hòa tự động, quyền khống chế hoàn toàn giao cho Đại Hoàng. Nó có thể căn cứ tham số trong không khí mà điều chỉnh nhiệt độ, lại thêm bọn họ vẫn luôn đóng cửa sổ nên Vinh Quý mới không phát hiện nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống.
Cậu kinh ngạc mở cửa sổ ra, nhưng lại không có cảm giác gì. Nhưng khi Vinh Quý duỗi một ngón tay ra ngoài thì trên đó nhanh chóng bốc lên một làn khói trắng, sau đó kết thành một tầng băng mỏng.
Vinh Quý sợ đến mức nhảy dựng: “Trời ạ! Sao bên ngoài lại lạnh như vậy?”
“Bây giờ chúng ta đang chạy trên khu vực có tên là Siberia, đây là nơi vô cùng rét lạnh, nhiệt độ quanh năm luôn dưới 30°C, lúc lạnh nhất có thể xuống tới âm 50°C, cho nên tôi mới làm điều hòa.” Tiểu Mai dứt lời thì đóng cửa sổ lại, nhìn tầng băng mỏng trên ngón tay Vinh Quý, anh bèn tăng nhiệt độ trên xe lên 3°C nữa.
Vinh Quý: 囧!
Vậy là, vì tra được nhiệt độ không khí nên Tiểu Mai mới làm hệ thống điều hòa, hèn chi ta nói lần này sao cậu ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy, mình mới xin một lần mà được liền ~
Mới đầu cậu hoảng thần nghĩ vậy một chút, sau đó bỗng bị từ nào đó trong lời nói của Tiểu Mai hấp dẫn.
“Từ từ, Siberia? Bên chỗ cũ của tớ cũng có một nơi tên là Siberia đấy.” Chỗ cũ ở đây là Địa Cầu, đã đến nơi này rồi, Vinh Quý tự nhiên cho rằng mình phải nhìn đại cục, phải có tầm nhìn xa hơn.
“Nhưng chắc chắn ở đây không phải là Siberia kia.” Thấy tầng băng trên tay Vinh Quý biến mất, lúc này Tiểu Mai mới chỉnh lại về nhiệt độ ban đầu.
Trong toàn bộ quá trình đó, Vinh Quý hoàn toàn không phát hiện anh đang làm gì.
Cậu còn đang suy nghĩ về cái từ kia, cơ mà…
Vinh Quý hạ vai, cậu thở dài: “Tớ cũng nghĩ không phải.”
Nhưng bởi vì cái tên này nên Vinh Quý chợt nổi lên hứng thú với nơi đây.
Đó giờ cậu chưa từng đến Siberia đâu nha ~ thế mà ở thế giới này cậu lại được đến một nơi tên là Siberia. Bây giờ Vinh Quý hào hứng lắm, cậu phấn khích nhìn ra ngoài cửa sổ xe và nghĩ xem mình có thể tìm được một nơi đầy tuyết trắng để chụp hình cùng với Tiểu Mai và Đại Hoàng hay không.
Nhưng bên ngoài dần nổi lên sương mù, tầm mắt cậu chợt trở nên mông lung.
Ngay sau đó…
“Cảnh báo! Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn! Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn! Sắp đỗ ven đường và dừng lại!” Đại Hoàng lại mở miệng.
Trong lúc Vinh Quý đang giật mình thì Đại Hoàng vô cùng đáng tin cậy đã tìm được một nơi an toàn để ngừng lại rồi.
Nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt, ngay sau đó, Vinh Quý lại nghe được tiếng của Đại Hoàng.
“Lệnh điều động khẩn cấp! Bởi vì phía trước xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn nên có tổng cộng 52 người bị thương cần đưa đi điều trị, những xe ở gần đó được điều động làm xe cứu thương khẩn cấp. Kế tiếp, những chủ xe nghe được lệnh điều động này thì hãy kiên nhẫn chờ phân phối nhiệm vụ.”
Đại Hoàng lại im bặt.
A… lại nữa rồi – Vinh Quý há hốc, sau đó cậu nhanh chóng hành động.
Cậu và Tiểu Mai hợp sức cố gắng sắp xếp hành lý phía sau xe một cách chỉnh tề, những gì có thể để lên nóc xe thì cố gắng để lên nóc xe, bọn họ đã chuẩn bị xong cho việc tiếp nhận người bị thương rồi.
Không lâu sau, bọn họ tiếp nhận người bị thương được phân phối đến: Đó là một nam thanh niên bị gãy xương nặng.
Xe của cậu ta bị tan tành trong vụ tai nạn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị gãy hai cái xương sườn, lúc này cậu ta mới được chuyển lên xe.
Nhiệm vụ mà hai người Vinh Quý nhận được là hộ tống nam thanh niên này đến bệnh viện được chỉ định.
Tuy bệnh viện dưới lòng đất tập trung ở Paroxen và Sao Trời, nhưng những nơi khác cũng có bệnh viện, mặc dù trình độ chữa trị không thể so sánh với hai nơi trên, nhưng gãy xương không phải vấn đề gì lớn, vẫn còn nằm trong khả năng của bọn họ.
May mắn là, lệnh điều động khẩn cấp chỉ phân cho hai người một nhiệm vụ.
Còn bất hạnh là, nam thanh niên này đi hướng ngược lại với Paroxen…
“Có thể đây là ông trời chỉ điểm tụi mình đến thành phố Sao Trời đó…” Vinh Quý buồn rười rượi nhỏ giọng nói, cậu nhìn thanh niên đang hôn mê sau lưng rồi lấy một cái thảm ra, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người cậu ta.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiến vào một quyển mới rồi.
Tên quyển này tôi vẫn chưa nghĩ ra, nội dung cốt truyện cũng vậy…
Cho nên tôi viết chậm một chút ~
(Không có bản thảo dự trữ gì hết, chạy chương khơi khơi vậy đó, thấy tôi tự tin chưa!)
—
V: Chương này edit xong từ mấy năm trước, giờ mới lôi ra đăng được =))) ná thở với quyển trước thì quyển này tắt thở luôn =)))) tới đâu tính tới đó nha mấy má.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT