Sau khi Diệp Thiếu Trạch đọc xong tin nhắn thì bỏ điện thoại xuống, không hề để ý.

Nửa tiếng sau, điện thoại cậu rung lên. Diệp Thiếu Trạch vẫn chăm chú đọc quyển tiểu thuyết tiếng Anh của mình, không cần đoán cũng biết ai gọi.

Tiếng chuông cuối cùng cũng dừng lại, rồi lại lấp tức tiếp tục vang lên. Nhưng vẫn không một ai bắt máy.

Lưu Cạnh Hòa ở đầu bên kia để điện thoại xuống, sắc mặt nhanh chóng nặng nề. Người nọ cầm lên cái điện thoại khác, dùng số riêng gọi cho Diệp Thiếu Trạch.

Lần này rốt cuộc cũng kết nối được.

Lưu Cạnh Hòa hỏi cậu: “Em đang làm cái gì vậy?”

Đầu bên kia chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, Lưu Cạnh Hòa cắn răng, cố đè ép mấy sợi gân xanh đang vì kích động mà nhảy tưng tưng trên trán, thấp giọng nói: “Tống Kiều, em đây rốt cuộc là đang làm gì! Anh nhịn em đến vậy, lẽ nào em không nhìn ra?”

Diệp Thiếu Trạch đầu bên kia mới chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, cậu cả, lúc nãy tôi đang ngủ, anh có việc gì? Tôi hình như không có quan hệ gì với anh.”

Lưu Cạnh Hòa mém đem điện thoại bóp nát “Tống Kiều! Đừng khiêu chiến kiên nhẫn của anh.”

Diệp Thiếu Trạch cười lạnh, cậu đang nằm trên băng ghế dài, lạnh nhạt nói: “Cậu cả chẳng phải đang có chuyện muốn nhờ tôi sao? Đây là thái độ lúc anh nhờ vả à? Hai ta dù sao cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Tôi giúp anh làm việc đến tiền lương cũng không có. Chẳng lẽ bắt tôi cứ mãi dựa vào tình yêu mà dâng hiến sao?”

Lưu Cạnh Hòa biết Tống Kiều yêu mình cho nên lúc lợi dụng càng thêm tiện lợi. Nhưng thật sự rằng hắn chưa bao giờ cho Tống Kiều thứ gì cả, chỉ có Tống Kiều luôn lặng lẽ dâng hiến, thậm chí chấp nhận lên giường với em trai hắn. Cứ mãi như vậy, Lưu Cạnh Hòa liền hình thành thói quen. Chỉ cần hắn yêu cầu, Lưu Cạnh Hòa nhất định sẽ yên lặng đi làm, dùng hết khả năng của mình hoàn thành mong muốn của hắn.

Về việc khó khăn trong suốt quá trình, Lưu Cạnh Hòa cho biết liên quan con mịa gì đến hắn chứ. Hắn chỉ đang lợi dụng sự hèn mọi của Tống Kiều thôi.

Lưu Cạnh Hòa thật sự không tin những lời này được nói ra từ miệng của Tống Kiều trước nay luôn ngoan ngoãn nghe lời mình.

Tống Kiều từ đó đến giờ chưa bao giờ giận dỗi với hắn, Lưu Cạnh Hòa cho là lần này mình chọc giận y, chỉ cần bản thân dỗ ngọt vài câu là ổn thôi. Tống Kiều yêu hắn như vậy, dỗ vài câu rồi y lại giúp mình làm việc, y sẽ không phản đối hắn.

Lưu Cạnh Hòa nhịn xuống, giọng nói hòa hoãn có chút dụ dỗ: “Được rồi, lúc nãy là anh nhất thời nóng giận thôi, em đừng để ý. Anh biết em để ý chuyện của anh với Tân Gia Ba… Anh với cậu ta chẳng qua chỉ là vui đùa một chút, không có chuyện gì đâu.”

Một lúc sau, bên kia truyền đến âm thanh nhẹ nhàng: “Ồ” Sau đó dừng lại một chút “Tuy rằng tôi không biết cậu cả nói với tôi những điều này làm gì nhưng tôi chúc cậu sống hạnh phúc.”

Lưu Cạnh Hòa cảm thấy trong lòng từng ngọn lửa đang bốc lên. Hắn cắn răng nói: “Tống Kiều, anh không biết em bị làm sao nhưng em phải hiểu cho rõ, loại người như đứa em trai anh đương nhiên sẽ không thật lòng với em, nó chỉ coi em là thứ đồ chơi thôi. Em đừng bị nó che mắt! Em lập tức qua đây cho anh, anh có thứ này cho em!”

Sau khi nói xong Lưu Cạnh Hòa cúp điện thoại, Diệp Thiếu Trạch nhìn điện thoại cười cười, cậu quyết định tự mình đến gặp Lưu Cạnh Hòa một chuyến.

Lưu Cạnh Hòa đang ngồi trong văn phòng xem tài liệu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Diệp Thiếu Trạch mở cửa chậm rãi bước đến, Lưu Cạnh Hòa đang trăm công ngàn việc, liếc mắt nhìn cậu, chỉ vào ghế dựa: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Diệp Thiếu Trạch nhìn Lưu Cạnh Hòa. Lưu Cạnh Hòa có mấy phần giống với Lưu Cạnh Hiểu, chỉ là góc cạnh không có phần thâm thúy của con lai như Lưu Cạnh Hiểu. Lưu Cạnh Hòa xem xong một phần văn kiện thì ngẩng đầu lên, hỏi: “Bây giờ Lưu Cạnh Hiểu đã hoàn toàn tin tưởng em chưa?”

Diệp Thiếu Trạch không nói gì, Lưu Cạnh Hòa không nhận ra có việc khác thường, nói tiếp: “Anh muốn em giúp anh chút chuyện.” Hắn lấy từ ngăn kéo ra một cái bình nhỏ “Trong này là thuốc kích dục loại mạnh, em tìm cách cho Lưu Cạnh Hiểu dùng. Sau đó đem nó vào phòng anh chỉ định.”

Diệp Thiếu Trạch vẫn im lặng không lên tiếng. Lưu Cạnh Hòa cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Hôm nay em làm sao vậy?”

Bình thường Tống Kiều nhìn thấy hắn đều sẽ cúi đầu đến không thể đứng thẳng, chỉ cần trêu chọc một chút y liền sẽ đỏ mặt, tim đập bình bịch. Lưu Cạnh Hòa rất thích cảm giác có thể nắm giữa một người trong tay này, tuy rằng hắn không hề thích Tống Kiều, thậm chí không hề có cảm giác gì với Tống Kiều. Những lúc y thể hiện rằng y thích hắn, Lưu Cạnh Hòa thậm chí có chút chán ghét. Nhưng mà y rất nghe lời, có gì tốt hơn vậy chứ.

“Cậu cả, tôi chỉ muốn thông báo cho anh một việc. Người không vì mình trời tru đất diệt, anh thấy đúng không?” Diệp Thiếu Trạch cười nhạt “Vì một người không có chút quan hệ nào mà làm đủ chuyện nguy hiểm đến tính mạng, thật sự là quá ngu ngốc. Tôi nghĩ mà tôi tức muốn khóc.”

Lưu Cạnh Hòa nhíu mày lại.

Diệp Thiếu Trạch đến trước bàn hắn, cầm lấy tài liệu hắn đặt trên bàn. Âm thanh của Lưu Cạnh Hòa có chút tức giận: “Tống Kiều, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Diệp Thiếu Trạch lật vài tờ rồi để xuống, Lưu Cạnh Hòa vì có được Lưu gia quả thực là hao hết tâm cơ cũng dùng rất nhiều tâm huyết trên những chuyện làm ăn của Lưu gia nhưng lão gia tử mãi mãi sẽ không bao giờ thừa nhận hắn, chỉ vì hắn là con ngoài giá thú.

“Tôi hiện tại cái gì cũng không muốn làm, tôi đây chỉ là muốn báo cho cậu cả biết. Tống Kiều của ngày xưa sẽ không bao giờ quay lại.” Diệp Thiếu Trạch khẽ khom người, cười nói “Cậu cả phải cẩn thận đó, phàm là việc gì cũng có trời cao chứng giám, người làm chuyện xấu nhiều ắt sẽ bị nghiệp quật.”

Lưu Cạnh Hòa cười lạnh nói: “Em cảm thấy Lưu Cạnh Hiểu có bao nhiêu yêu thương em? Em cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi, gọi em là món đồ chơi em cũng không đủ tư cách. Tống Kiều, đừng làm trò hề nữa. Quay lại làm việc cho anh, anh sẽ không bạc đãi em. Em không phải rất yêu anh sao, em nói vì anh chuyện gì em cũng làm không phải sao? Đây là quyết tâm của em à?”

“Tôi yêu anh?” Diệp Thiếu Trạch lạnh lùng nói “Ai sẽ thích một người tự tay đưa bản thân cho kẻ khác chứ, thật sự không phải coi thường anh nhưng anh nghĩ nhiều rồi, anh không phải quốc sắc thiên hương gì, tôi việc gì cứ nhất định phải yêu anh. Lưu Cạnh Hòa, hẹn gặp lại.”

Diệp Thiếu Trạch nói xong thì lui ra, Lưu Cạnh Hòa bị lời của cậu chọc giận đến đứng dậy. Lạnh lùng nói: “Tống Kiều, ngươi đang muốn làm gì?”Cửa đã vang lên tiếng đóng chốt.

Diệp Thiếu Trạch từ thư phòng của Lưu Cạnh Hòa đi ra, đang chuẩn bị đi ngược hành lang quay về phòng. Đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh cao to, sắc mặt lạnh lùng nguy hiểm. Từng bước đến gần.

Sau khi Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy anh thì nhíu mày, lui về sau một bước. Lưu Cạnh Hiểu sao lại ra đây!

“Tống Kiều, em làm anh bất ngờ thật đó.” Trên mặt Lưu Cạnh Hiểu mang theo nụ cười vô cùng quái dị “Em thế mà lại…. Lại lén lút đến gặp anh ta?”

Diệp Thiếu Trạch nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lưu Cạnh Hiểu muốn vỡ nát, lập tức muốn quay người bỏ chạy. Nhưng chạy không được vài bước đã bị Lưu Cạnh Hiểu đuổi theo bắt lại, Diệp Thiếu Trạch còn chưa phản ứng được, Lưu Cạnh Hiểu đã bắt lấy tay cậu, đột ngột đè cậu lên tường.

Thân thể cao to cường tráng của anh đè lên người cậu, lại chậm rãi nói: “Anh đã nói không được gặp anh ta mà, sao em lại đến đây?”

Diệp Thiếu Trạch đau đến cau mày: “Anh đứng thẳng lên cho tôi!”

Lưu Cạnh Hiểu không nói gì. Nghe âm thanh đau đớn của Diệp Thiếu Trạch lại nhìn người bị mình khống chế kia, hai người dán sát vào nhau, điều này thật sự khiến người ta phấn chấn. Anh càng muốn chà đạp cậu, để cậu nằm dưới thân anh mà khóc.

Anh dùng một tay ôm Diệp Thiếu Trạch rời đi. Sau đó đến phòng Diệp Thiếu Trạch, ném cậu lên giường, không đợi cậu ngồi dậy đã lập tức đè lên.

“Tống Kiều, anh rất không vui.” Tay anh chậm rãi vuốt ve mặt Diệp Thiếu Trạch, âm thanh có chút băng lạnh không thể kìm chế “Nếu em dám rời khỏi anh, anh sẽ bắt em về giam trong nhà, mãi mãi cũng không cho em ra ngoài. Anh nói thật.”

Diệp Thiếu Trạch muốn nói là cậu tin, Lưu Cạnh Hiểu có cái gì mà không làm được, anh còn có thể ném xác anh trai mình cho sói cắn xé cơ mà. Diệp Thiếu Trạch vô cùng tin tưởng anh là người nói được nhất định làm được. Diệp Thiếu Trạch cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại không tin bất cứ ai chỉ muốn liều mạng nắm chặt những gì thuộc về mình. Còn mấy cái thủ đoạn, thật sự dù có âm u biến thái cậu cũng không quan tâm.

Diệp Thiếu Trạch thả lỏng cơ thể, nhìn anh hỏi: “Anh không muốn biết tôi tìm Lưu Cạnh Hòa nói gì à?”

“Không hề muốn biết, em cũng không cần nói.” Lưu Cạnh Hiểu trực tiếp cự tuyệt. Anh cúi người, thấp giọng nói “Bây giờ em nên tự lo cho bản thân mình đi.”

Diệp Thiếu Trạch nhìn biểu tình âm u có chút vặn vẹo của anh, theo bản năng mà há miệng kinh ngạc. Lưu Cạnh Hiểu sẽ không để cho cậu trốn, cả người áp lên người cậu. Anh vô cùng yêu thích người dưới thân mình lúc này, hơn nữa là càng ngày càng thích, có một loại run rẩy từ xương cốt chạy đến, thật hận không thể đem cậu giấu đi để chỉ mình anh có thể nhìn thấy.

Anh cảm thấy mình đã đợi cậu rất lâu, thật muốn đem người nắm chặt trong tay. Không để cậu lại chạy đến nơi mình không thể tìm được lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play