Dường như tất cả nhân vật phản diện đều đánh giá thấp thực lực của nhóm nhân vật chính.

Rõ ràng có thể thừa dịp khi bọn hắn còn nhỏ yếu, phái một mãnh tướng là có thể diệt cỏ tận gốc. Nhưng hết lần này đến lần khác đều cố tình chọn cách tác chiến tấn công từng bước một.

Đầu tiên là tặng một đám yếu nhớt cho nhóm nhân vật chính để bọn hắn tăng giá trị kinh nghiệm, cứ như là sợ nhóm nhân vật chính sẽ không trở nên mạnh mẽ vậy.

Thật sự là Vân Vụ Ải không đoán ra được suy nghĩ của Độ Tân, cho dù là vì kéo người tới để áp đảo tinh thần bọn hắn thì cũng không cần phải phái một “Đoàn ca múa” để đối phó với bọn hắn chứ?

Hoa Tử cần cù chăm chỉ bới móc ra nguồn gốc của ông chủ cũ, lai lịch của Hồng Hoa, nhảy điệu múa nào là chủ yếu, tất cả đều được nói một cách rõ ràng, rành mạch.

Nghe Hoa Tử nói xong... Cả gian phòng chìm vào trong một sự im lặng quỷ dị.

Nếu như Hoa Tử không nói dối, vậy thì đám yêu quái kia đang muốn gì đây?

Thật ra, dựa theo kế hoạch ban đầu của Thôn Trùng, sau khi Gương Yêu ra oai phủ đầu với đám người Đồ Tô Ngang thì lão ta sẽ lập tức phái ra yêu quái mạnh thứ hai – Dung Nham Quái xuất chiến, để hung hăng áp chế nhuệ khí của đám người Vân Vụ Ải.

Ai ngờ rằng kế hoạch lại không theo kịp sự thay đổi nhanh chóng, Độ Tân đại nhân cách đây vạn dặm dùng bảo bối truyền âm cho lão ta nói rằng ban đêm Chồn Yêu quan sát hiện tượng thiên văn, phát hiện mây đen che sao, đây là điềm báo đại hung.

Hơn nửa đêm, Chồn Yêu hoảng hốt lo sợ đánh thức Độ Tân, chân thành khuyên nhủ: Để phòng ngừa việc lỡ như, đại nhân nên nhanh chóng triệu hồi đám đại yêu trăm năm trở lên để hộ tinh vị vì đại nhân!

Thậm chí, dù cho Thôn Trùng có vài lời oán giận thì cũng không chống lại được mệnh lệnh của Độ Tân.

Trong lòng thầm mắng Chồn Yêu, cái thằng nhãi này, xàm xàm nhảm nhảm, Độ Tân đại nhân đã nằm hai mươi năm rồi, nếu có đại hung thì đã đến từ lâu!

Không còn cách nào khác, Độ Tân chỉ cho lão ta để lại một mình Hồng Hoa, còn những con đại yêu khác thì còn chưa ngồi ấm được giường là đã phải dẹp đường quay về thành Tiêu Thạch.

Bên này, Hồng Hoa nghi ngờ ra tiễn đám người đại yêu, thì lại bị Thôn Trùng gọi lại.

Ngẩn ngơ ở thành Tiêu Thạch mười mấy năm, đám yêu quái bọn chúng đều đã có một thói quen là thích ngồi ngốc trong sơn động. Ngoại trừ Hồng Hoa, vì tác dụng quang hợp nên hắn phải ra ngoài để nhận ánh sáng mặt trời.

Hôm nay ánh mặt trời vô cùng đủ, làm cho hắn phơi đến toàn thân ấm áp.

Nhưng khi Hồng Hoa nghe được dặn dò của Thôn Trùng thì quả thật là như sét đánh ngang tai! Hắn đường đường là một mỹ nhân hoa, vòng eo mềm mại, mắt chứa phong tình, còn quyến rũ hơn so với nữ nhân, làm sao mà đi đánh nhau được?

Đánh bằng cách nào? Dùng cánh hoa để tắm cho đối phương chết đuối à? Hay là phải dùng gai hoa hồng đâm chết người ta đây?

Hắn buồn rầu đến mức cánh hoa cũng sắp héo tàn...

Hắn lã chã sắp khóc, đau khổ nói: “Thôn Trùng đại nhân, không phải Hồng Hoa không muốn chiến đấu anh dũng vì đại nhân Đỗ Tân đâu, nhưng quan trọng là, người ta sợ mà...!”

Thôn Trùng: ... Ngươi không thể có chút khí phách được hay sao! Cho dù đánh không lại thì một con đại yêu trăm năm như ngươi cũng không thể đi sợ người bắt yêu chứ...! “Ngươi không cần sợ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời của lão phu thôi, đảm bảo lần này ngươi sẽ lập được công lớn.”

Một vũ công như Hồng Hoa mà Thôn Trùng lại bắt hắn phải đi chiến đấu... Hiển nhiên là việc này quá không chuyên nghiệp.

Nhưng mà, ít nhất Hồng Hoa cũng là một đại yêu trăm năm, phương pháp giết người bằng cánh hoa thì Thôn Trùng có thể thay hắn nghĩ ra một trăm tám mươi cách.

Vì thế, Thôn Trùng ân cần dụ dỗ nói: “Ngươi rất giỏi về việc biến cánh hoa thành người, trước tiên ngươi có thể dùng hoa tiên tử để mê hoặc kẻ địch, rồi sau đó lại dùng cánh hoa chặn miệng mũi của hắn, khiến cho bọn hắn nghẹt thở mà chết. Phần lớn nam tử ở nhân gian đều yêu thích sắc đẹp, khi bọn họ đang thoải mái và vui sướng, dùng cánh hoa mềm mại nhưng lại tràn đầy tính bền dẻo chặn lại hô hấp của bọn hắn, giết người trong vô hình và yên lặng.”

“A!” Hồng Hoa che lại lỗ tai rồi hét loạn lên: “Ngài đừng nói nữa! Ta không nghe, ta không nghe thấy gì hết!” Quá đáng sợ, hắn chỉ nghe thôi mà cánh hoa cũng đã bắt đầu run lẩy bẩy, nhụy hoa cũng sắp héo!

Thôn Trùng: ... “Câm miệng! Ngươi bỏ tay xuống cho ta.”

Hồng Hoa từ từ ngậm miệng lại, ngón cái và ngón giữa khẽ nắm vành tai, vô cùng đáng thương mà ngập ngừng: “Người ta, thật sự không làm được đâu...!”

Thôn Trùng hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh: “Được, ta đây dạy người một cách đơn giản.”

Hồng Hoa do dự thả tay xuống, tay phải nhẹ nhàng lật qua, trong nháy mắt, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một đóa hoa dại trong núi, hắn yếu ớt nói với Thôn Trùng: “Đại nhân, ngài đợi một chút, đợi ta hỏi đóa hoa này thử. Hoa của ta bói toán còn linh nghiệm hơn so với con Chồn Yêu kia.” Sau đó, hắn nâng bàn tay hoa lên, bắt đầu đếm cánh hoa, giật ra một cánh, nói: “Học”, giật thêm một cánh nữa: “Không học được”...

Màu sắc phản chiếu ra từ đóa hoa dại màu xanh tựa như gương mặt xanh mét của Thôn Trùng lúc này...

Sáu cánh hoa, vừa liếc một cái là đã biết được kết quả rồi...

Khóe mắt Thôn Trùng giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Học? Hay là ta đập ngươi ra bã rồi làm thành bông hoa đây?”

Năm ngón tay thon dài vừa động một cái là hoa dại xuất hiện thêm một cánh hoa, Hồng Hoa tựa như một tiểu nương tử bị ác bá ức hiếp, không tình nguyện nói: “Học.”

Dạy Hồng Hoa đánh nhau, quả thật còn khó hơn so với việc Thôn Trùng tự mình ra tay! Nhưng không có mệnh lệnh của Độ Tân đại nhân, lão ta vẫn chưa thể ra tay. Với tư cách là đại tướng số một dưới tay Độ Tân, Độ Tân sợ lão ta không cẩn thận giết chết luôn mấy đứa tiểu quỷ.

Hồng Hoa năm lần bảy lượt nhảy vào ranh giới bùng nổ của Thôn Trùng, lão ta đã sắp tức đến điên lên rồi, còn Hồng Hoa thì lại bị dọa đến mức sắp héo...

Rõ ràng hắn là một đóa mỹ nhân hoa, nhưng trời lại xô đẩy bắt hắn đi làm một đóa hoa ăn thịt người! Nhưng mà hắn cũng không có răng của hoa ăn thịt người mà...!

Hơn nữa, hắn cũng không muốn đổi nghề...!

Tuy rằng làm vũ công cũng không phải nghề nghiệp cao thượng gì, còn thường xuyên bị các loài yêu quái lớn lớn bé bé lợi dụng sàm sỡ, nhưng cho dù vậy thì hắn cũng không muốn đi khiêu chiến với những đại yêu khác để lên cao.

Ba trăm sáu mươi nghề, hắn cũng chỉ có thể làm mỗi nghề này...

Mượn một câu nói sau này của Vân Vụ Ải để tổng kết, Hồng Hoa là một người làm nghệ thuật vô cùng thuần khiết.

Tập hợp thiết kế hình ảnh, tạo mẫu thời trang, soạn nhạc, biên đạo múa thành một thể.

Vì để không đánh nhau, hắn cũng rất liều mạng.

Thôn Trùng: “Nếu dùng cánh hoa chặn mũi miệng của bọn hắn quá mức độc ác tàn nhẫn, vậy thì ngươi có thể dùng cánh hoa để quấn chặt lấy bọn hắn, rồi gông cùm xiềng xích bọn hắn thật chặt. Làm cho bọn hắn không thể cử động, khiến bọn hắn muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.”

Hồng Hoa: Cái này phải hao phí mất bao nhiêu cánh hoa của ta vậy...?

Khi Thôn Trùng thật sự nghiêm túc truyền dạy cho Hồng Hoa “Một trăm tám mươi cách giết người bằng cánh hoa” thì đám Vân Vụ Ải quyết định ở lại thành trấn này thêm vài ngày nữa để chờ hồi âm từ hai thành.

Đêm hôm đó, Ngô Hành đến quan sát Thôn Trùng, sau khi hai nhóm bàn bạc xong thì cũng đã là rạng sáng.

Tạm biệt nhau rồi ai về phòng nấy, thái độ của Đồ Tô Ngang khác thường, hắn không tính ngủ lại trong phòng Vân Vụ Ải nữa mà là ôm một chồng giấy Tuyên định đi ra ngoài.

Sau khi rửa mặt xong xuôi hết, Vân Vụ Ải nằm trong ổ chăn thò đầu ra hỏi: “Ngươi không ngủ à?” Thức cả một đêm, chân trời cũng đã sắp sáng rồi mà hắn còn muốn đi đâu đây?

Ánh mắt lướt qua chồng giấy Tuyên hắn đang ôm trong ngực.

Hắn muốn ôm chồng giấy Tuyên này đến tìm Lâm Thanh, Lâm Bạch sao? Rốt cuộc là muốn viết cái gì mà có thể khiến cho Đồ Tô Ngang một năm không bao giờ thèm đụng tới cây viết lại lòng như lửa đốt như thế?

Với lại, Lâm Thanh và Lâm Bạch cũng cần phải ngủ...

Đồ Tô Ngang cảm giác đầu của mình bị chia thành hai nửa: Một nửa là Lâm Thanh, Lâm Bạch liên tục thúc giục trong đầu hắn: Thiếu Thành chủ, mau viết thơ tình cho Vụ Ải nhanh lên! Mấy cô nương thích nhất là thơ tình!

Một nửa khác là bản thân mình đang gào rống: Ôm Vụ Ải ngủ! Thơ tình cái quỷ gì đó vứt hết đi, ngày mai hẵng viết cũng không muộn!

Dục vọng ôm Vụ Ải ngủ dần dần chiếm ưu thế, khi Đồ Tô Ngang đối diện với đôi mắt to ướt át của Vụ Ải thì cái gì hắn cũng không muốn nữa, quăng giấy Tuyên lên trên bàn, chân trái đạp lên mép giày chân phải, chân phải vừa nhấc lên là đã cởi được giày ra, tương tự làm như vậy rồi cởi nốt giày bên còn lại, hắn cởi áo khoác ngoài ra, muốn ôm cả Vân Vụ Ải và chăn mền vào trong ngực.

Vân Vụ Ải vươn cánh tay phải ra, làn da trắng nõn như nam châm hấp dẫn ánh mắt của Đồ Tô Ngang, “Ngươi rửa mặt chưa?” Vân Vụ Ải hỏi.

Đồ Tô Ngang - người mà ngay cả tay cũng còn chưa rửa: “...”

Vân Vụ Ải thản nhiên nói: “Đi rửa mặt đi rồi hẵng lên.” Tuổi trẻ hỏa khí dồi dào, vào mùa hè, vừa động một tí là mồ hôi đổ đầy người, mà ở thời cổ đại không có điều hòa hay quạt gió như vậy thì chỉ một lát là cả người bốc mùi chua ngay.

Đồ Tô Ngang bất đắc dĩ đi rửa mặt, dùng khăn vải ẩm xoa xoa bộ phận không bị băng bó. Ngửi ngửi thử mùi trên người mình, sau khi xác nhận trên người mình không có mùi gì lạ thì hắn mở rộng vạt áo bò lên giường, kéo Vân Vụ Ải vào trong ngực.

Vụ Ải có chất lượng giấc ngủ rất tốt nên đã nhắm mắt ngủ ngay lập tức, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, hô hấp đều đều. Theo sức kéo của Đồ Tô Ngang mà gối đầu lên cánh tay hắn, không hề có dấu hiệu tỉnh ngủ.

Tay phải Đồ Tô Ngang hất một cái, dập tắt ngọn nến trên bàn.

Mượn ánh trăng, hắn mở đôi mắt to như chuông đồng, nhìn chằm chằm cô nương trong ngực.

Ánh mắt của Đồ Tô Ngang như có thực chất, Vân Vụ Ải vừa tiến vào giấc ngủ sâu thì đã bị ánh nhìn chằm chằm một cách mãnh liệt của hắn đánh thức.

Hắn không ngủ được sao?

Người trẻ tuổi đúng là tinh lực tràn đầy, nhất là tiểu tử vừa mới biết mùi tình yêu, cứ như một con chó sói nhỏ, không biết mệt mỏi, vĩnh viễn dạt dào.

“Vụ Ải, nàng đã ngủ chưa?” Đồ Tô Ngang nhỏ giọng hỏi.

Vân Vụ Ải: ... Nàng nên ngủ hay là không ngủ đây?

“Vẫn chưa ngủ, có chuyện gì vậy?” Kìm chế mất một ngày, cuối cùng cũng không kìm chế nổi.

Đồ Tô Ngang ngừng lại, hắn cho rằng Vụ Ải đã ngủ nên muốn hôn trán và gương mặt của nàng một chút, sau đó lại ngửi mùi hương của nàng rồi ngủ tiếp. Ai mà ngờ nàng vẫn còn tỉnh.

Đồ Tô Ngang: “Không có gì, nàng ngủ đi.”

Ta còn có thể chịu được.

Vân Vụ Ải: “Được, ngủ ngon.”

Qua một khắc sau.

Đồ Tô Ngang: “Nàng đã ngủ chưa?”

Vân Vụ Ải mơ mơ màng màng trả lời: “... Vẫn chưa.”

Đồ Tô Ngang: “... Không có gì, nàng ngủ đi.”

Vân Vụ Ải:... Vẫn còn do dự à?

Lại qua một khắc sau, chân trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.

Đồ Tô Ngang: “Đã ngủ chưa?”

Vân Vụ Ải: “... Ngươi có lời gì muốn nói sao?”

Đồ Tô Ngang: ... Tại sao còn chưa ngủ?

“Không có gì, nàng ngủ đi.”

Vân Vụ Ải: “... Đừng có hỏi ta ngủ hay chưa nữa đấy, ngủ ngon.”

Đồ Tô Ngang: “...”

Hắn chờ mãi chờ mãi, cuối cùng thành ra chính bản thân hắn lâm vào giấc ngủ say, ngáy khò khè đều đều vang dội. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vân Vụ Ải còn chưa ngủ: “...”

Nàng duỗi chân, đá nhẹ vào cẳng chân hắn. Tiếng ngáy khò khè này làm nàng hoàn toàn tỉnh táo.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, theo thói quen, Đồ Tô Ngang duỗi bàn chân to lớn của mình ra kẹp lấy đôi bàn chân nhỏ lạnh lẽo của Vân Vụ Ải. Cánh tay phải vòng tới ôm hết cả người nàng vào trong ngực.

Đôi môi khô ráo dán lên trên trán Vân Vụ Ải theo bản năng, dùng sức đè xuống một cái, tựa như đang hôn trán nàng.

Chuyện tốt lúc tỉnh còn chưa làm xong thì ngược lại sau khi ngủ đã thành công rồi.

Mùi hương riêng biệt của Đồ Tô Ngang quanh quẩn nơi đầu mũi, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, nhiệt khí phía đối diện ập tới, Vân Vụ Ải khẽ đẩy cái gông cùm xiềng xích bá đạo này ra.

Thanh niên không chút sứt mẻ, ngược lại còn hôn hôn trán nàng.

Vân Vụ Ải: ... Hắn giả vờ ngủ à?

Khẽ ngẩng đầu lên, Vân Vụ Ải giương mắt dò xét hắn.

Đồ Tô Ngang ngủ vô cùng sâu.

Thấy hắn ngủ ngon như vậy, Vân Vụ Ải bèn thu lại động tác của mình, thuận thế nằm luôn trong vòng ôm của hắn.

Một chút ý cười nhẹ nhàng vương vấn nơi đầu môi: “Tiểu tử ngốc.”

Đồ Tô Ngang ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh dậy thì Vân Vụ Ải vẫn còn đang ngủ say.

Ôm Vân Vụ Ải nằm thêm gần nửa canh giờ, sau đó Đồ Tô Ngang mới bò xuống giường, ôm chồng giấy Tuyên đi tìm Lâm Thanh và Lâm Bạch.

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Hoa: Ta thật sự khổ quá mà! Từ vũ công trở thành sát thủ... Ngay cả Mary Sue cổ đại cũng không dám viết như vậy đâu! Hu hu hu.

Trong một đoàn đội:

Có người đảm nhiệm chiến đấu chính “Đồ Tô Ngang”

Có người đảm nhiệm trí tuệ “Vân Vụ Ải”

Có tình báo và điều tra “Hoa Tử”

Có phụ trợ binh lực “Lâm Thanh, Lâm Bạch”

Có thú cưng “Đại Bạch, Giảo Giảo”

Còn thiếu một vũ đoàn quân ca nữa.

He he he.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play