Cách biệt 20 năm, thành chủ thành Phùng và thành chủ Đồ Tô lại hội họp lại với nhau, họ tự đưa thuộc hạ của mình, xuất chiến thành Tiêu Thạch! Thành Tiêu Thạch nằm ở nơi cực bắc của đại lục, cho dù là người bắt yêu cũng phải đi vài tháng trời mới đến được đấy.

Nhóm người Vân Vụ Ải không ngờ thành chủ của họ lại hành động nhanh như thế, vừa nhận được thư thì mấy ngày sau đã xuất phát đến ổ của kẻ địch rồi,

Bữa sáng kết thúc, Vân Vụ Ải khóa Hoa Tử vào trong Thu Yêu Giản, tạm thời do họ giám quản. Phùng Song Bạch không có ý kiến gì về việc này, nếu so về thực lực, thì quả thật thực lực của Đồ Tô Ngang và Vân Vụ Ải cao hơn họ.

Hai nhóm người thức khuya cả đêm, lại vừa ăn sáng no nê lần lượt về phòng ngủ bù.

Trên đường về phòng, Vân Vụ Ải nhớ đến ảo ảnh mà nhóm người Đồ Tô Ngang từng thấy trong kính, thế là tò mò hỏi Đồ Tô Ngang: “Ngươi thấy gì trong gương thế?” Hình như hắn còn bảo hắn muốn có một đứa con gái?

Nếu lúc này chỉ có mình Vân Vụ Ải ở đây thì Đồ Tô Ngang đã nói cho nàng biết rồi, nhưng bây giờ có hai huynh đệ Lâm Thanh Lâm Bạch ở đây, hắn nói không nên lời, dù sao sơ hở rõ ràng như thế mà hắn cũng không nhìn ra, Đồ Tô Ngang tự cảm thấy có hơi mất mặt.

Đồ Tô Ngang xoay đầu đi : “Không nhớ nữa.”

Vì để chuyển chủ đề, hắn hỏi Lâm Thanh Lâm Bạch: “Hai ngươi nhìn thấy gì thế?’

Lâm Thanh Lâm Bạch đơ ra, nếu hai ngươi họ dám nói ra thì Đồ Tô Ngang sẽ lột da họ mất, hai huynh đệ đệ nhìn huynh, huynh nhìn đệ, ấp a ấp úng nói: “Quên mất rồi.”

Đồ Tô Ngang vừa nghe thì biết ngay là hai người họ đang nói dối, mới có mấy canh giờ, hắn còn nhớ rất rõ cơ mà, thế là chau mày nói: “Nói dối! Sao có thế quên nhanh thế chứ?”

Vân Vụ Ải: “...” Không phải vừa rồi ngươi bảo là mình quên mất rồi sao?

Đồ Tô Ngang lập tức nhận ra là mình nói hớ, giả vờ như không có gì nhìn Vân Vụ Ải một cái rồi không nói gì thêm. Bốn người im lắng tự về phòng của mình.

Vân Vụ Ải có hơi tò mò, mấy người này đã nhìn thấy gì thế kia? Hay là, để bữa khác nàng đi hỏi Hoa Tử thử?

Sau khi về phòng, Vân Vụ Ải căn dặn tiểu nhị đem hai thùng nước nóng đến.

Người bắt yêu rất dễ nhận diện, phàm là những người có đeo Thu Yêu Giản ngay lưng thì đại đa số đều là người bắt yêu.

Tiểu nhị e dè quan sát Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang mấy vị khách quan này nhìn có vẻ như cả đêm không ngủ, họ làm gì thế? Chẳng lẽ...

Tiểu nhị suy nghĩ hốt hoảng, chẳng lẽ trong khách điếm của họ có yêu quái?

“Xin, xin hỏi.”

Vân Vụ Ải đang tìm quần áo để thay cho Đồ Tô Ngang, áo choàng của hắn bị chiêu thức phản phệ chém cho không che được thân. Đồ Tô Ngang đang ngồi trước bàn trà chà bảo kiếm của mình nhìn về phía tiểu nhị: “Sao thế? Không đủ nước nóng à? Vậy ta không tắm nữa.”

Vân Vụ Ải : “...”

Tiểu nhị vội lắc đầu: “Nước nóng vừa nấu xong, đủ dùng ạ.”

Đồ Tô Ngang thất vọng “ồ” một tiếng, bảo: “Vậy sao thế?”

Tiểu nhị nhìn hai người họ, do dự hỏi: “Xin hỏi, khách điếm chúng tôi, không sạch sẽ ạ?”

Đồ Tô Ngang nghĩ một hồi rồi đáp:” Cũng sạch sẽ lắm, nhưng trên xà nhà có bụi.” Vừa nãy hắn đã xem thử rồi, trên đó dính một lớp bụi dày.

Tiểu nhị: “... Ý tiểu nhân là, khách điếm của chúng tôi có yêu ma quỷ quái gì đó không ạ?”

Đồ Tô Ngang nhìn Thu Yêu Giản mà Vân Vụ Ải đeo bên mình, vài canh giờ trước, trong khách điếm này quả thật có yêu quái.

Vân Vụ Ải vội lên tiếng nói với tiểu nhị trước khi Đồ Tô Ngang mở lời: “Không có, ở đây rất sạch sẽ, yên tâm đi.”

Đồ Tô Ngang biết người bình thường hễ nhắc đến yêu quái là sợ hãi, nên cũng thuận theo lời của Vân Vụ Ải gật đầu bảo: “Đúng vậy, nơi đây đúng thật rất sạch sẽ.”

Tiểu nhị nghe được tin này thì thở phào nhẹ nhõm, lại tò mò những khách quan này tối qua rốt cuộc đã làm gì.

Vân Vụ Ải nhìn ra được sự do dự của hắn, nàng nói: “Hôm qua chơi bài hoa hết cả đêm, bọn ta phải nghỉ ngơi rồi, ban ngày đừng đến quấy rầy bọn ta, lấy thêm một tấm ra giường đến cho ta đi.”

Tiểu nhị gật đầu dạ vâng, bỏ nước nóng xuống rồi lui ra ngoài: “Tiểu nhân đi lấy thêm một thùng nước nóng.”

Hai người tắm rửa đơn giản một chút, Vân Vụ Ải bảo Đồ Tô Ngang lấy tấm ra giường mà tiểu nhị đem đến treo lên cửa sổ, che ánh nắng chói chang ở bên ngoài lại.

Tấm ra giường màu vàng nhạt treo trên cửa sổ, ánh sáng trong phòng cũng trở thành màu vàng ấm áp dịu dàng.

Vân Vụ Ải chui vào trong tấm chăn mỏng, treo áo khoác lên đầu giường, hỏi Đồ Tô Ngang đang đứng cạnh bàn: “Trên xà nhà nhiều bụi lắm sao? Hay là ngươi về phòng ngươi ngủ đi?”

Đồ Tô Ngang nghĩ còn chưa nghĩ đã phản bác lại, lúc nhỏ hắn luyện công, đừng nói là xà nhà, hắn còn từng ngủ trên cột gỗ nữa đấy.

“Vụ Ải, ngươi thả Hoa Tử ra đi, để nó bò một vòng trên xà nhà.”

Vân Vụ Ải: “...” Ngươi muốn biến Hoa Tử thành người máy hút bụi sao?

Hoa Tử bị thả ra một cách kỳ lạ, trên người còn bị buộc rất nhiều khóa trói yêu.

Đồ Tô Ngang nhấc nó nhảy lên xà nhà, kéo dây xích bảo: “Bò từ bên này qua bên kia.”

Hoa Tử không biết gì bò hết cả xà nhà, trên người dính toàn là bụi, “hắt xì hắt xì” hắt hơi liên tục.

Đồ Tô Ngang kiểm tra mức độ sạch sẽ của xà nhà, dường như cũng vừa ý lắm, sau đó bắt Hoa Tử lại, vỗ sạch bụi trên người nó như cách vỗ đồ bôi bảng vậy, cuối cùng nhét nó lại vào Thu Yêu Giản.

Hoa Tử bị vỗ cho ngơ ra, đến cuối cùng nó cũng không biết tại sao vừa nãy mình vừa được thả ra ngoài... Chẳng lẽ như cách mà con người nuôi gia súc, thả nó ra ngoài hóng gió ư? Trải những mảnh quần áo rách lên xà nhà, thế là Đồ Tô Ngang có thể nằm lên đấy rồi.

Vân Vụ Ải nằm trên tấm đệm giường mềm mại, ánh mắt bất chợt chuyển từ trần giường sang xà nhà. Đồ Tô Ngang mặc bộ y phục mới thay, thân thể cường tráng nằm trên xà nhà không thô lắm, tuy biết hắn sẽ không bị rơi xuống, cũng sẽ ngủ rất ngon, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy hắn đáng thương.

Nghĩ đến mấy đêm trong rừng, hắn đều sưởi ấm cho nàng mà không mong hồi đáp.

Vân Vụ Ải thở một hơi dài, nhẹ nhàng bảo: “Xuống đây ngủ đi.”

Giọng của nàng rất nhẹ nhàng, nếu không nghe kĩ thì căn bản không nghe rõ được nàng nói gì, nhưng hình như Đồ Tô Ngang sớm đã chuẩn bị từ trước, Vân Vụ Ải vừa dứt lời, hắn đã nhanh nhẹn trở mình từ xà nhà xuống, gương mặt đắc ý để lộ ra hàm răng trắng sáng.

Mái tóc đen dài phô trương rơi ra từ sợi dây buộc tóc, cổ áo hở ra có thể nhìn thấy vải băng bao vết thương bên trong.

Hắn ôm Vân Vụ Ải cả người lẫn chăn vào lòng, độ rộng của chiếc giường đơn miễn cưỡng chứa được hai người họ.

“Vẫn là ngủ như thế thoải mái hơn.” Đồ Tô Ngang nói một cách đầy cảm thán.

Vân Vụ Ải: “...” Bà dì Vân Vụ Ải đơ ra một hồi, trầm giọng “ừm” một tiếng. Tuy rằng nàng cảm thấy câu nói này của Đồ Tô Ngang có chút gì đó sai sai...

Đồ Tô Ngang dùng cằm mình chà nhẹ vào trán nàng, hắn đang độ giữa thiếu niên và thanh niên nên từ năm ngoái đã bắt đầu mọc râu, sau khi thức khuya cả đêm, hắn vốn đã nhiều lông nhiều tóc, bây giờ cằm đã mọc lên một lớp râu li ti.

Râu của hắn như bàn chải thép chà đi chà lại trên trán nàng, đâm vào trán nàng khiến Vân Vụ Ải không kiềm được mà chau mày, bất giác đưa trán mình lên trên.

Vầng trán mịn màng vừa hay đụng vào môi của Đồ Tô Ngang, cảm giác nóng rực ấy khiến Vân Vụ Ải ngơ ra, nàng lập tức nhận ra được mình đã đụng vào thứ gì, nàng né ra sau, trơ đôi mắt tròn nhìn Đồ Tô Ngang.

Vân Vị Ải cử động hơi mạnh, Đồ Tô Ngang mở mắt ra: “Sao thế?”

Mặt của hai người cách nhau không xa, thậm chí Vân Vụ Ải còn nhìn thấy được lông tơ trên mặt hắn.

Tốc độ trưởng thành của Đồ Tô Ngang như là uống thuốc tăng trưởng vậy, đôi mắt đen óng của chàng thanh niên nhìn nàng, cánh tay phải có lực ôm lấy vai nàng, như là đang ôm một con thú con, ôm nàng vào lòng.

Đứa trẻ này từ khi nào đã lớn như vậy rồi chứ?

Vân Vụ Ải trước giờ luôn dùng ánh mắt nhìn trẻ con để nhìn Đồ Tô Ngang, dù sao lúc hai người mới quen biết, Đồ Tô Ngang mới 6 tuổi, cho dù bây giờ dậy thì trở thành một chàng thanh niên gần một mét chín, thì nàng vẫn không thay đổi cách nhìn của nàng về hắn.

Cho đến lúc này.

Đồ Tô Ngang đã qua thời gian vỡ giọng, giọng cũng trở nên trầm hơn, cơ ở cổ và gáy cũng trở nên rõ ràng hơn.

Khi hắn nói chuyện, yết hầu di chuyển liên tục trong mắt Vân Vụ Ải.

Bất luận là bờ vai rộng của hắn, hay là chiếc cằm có góc cạnh của hắn đều đang nói cho nàng biết một việc.

Hắn đã lớn rồi.

Nhưng EQ vẫn không được cao lắm....

Nhìn đôi mắt đen huyền ấy của Đồ Tô Ngang, Vân Vụ Ải mở lời: “... Ngươi không đắp chăn à?” Nàng có hơi không nói nên lời việc hắn không cẩn thận hôn vào trán nàng.

Đồ Tô Ngang: “Không lạnh, ta nóng.” Hắn kéo chăn đắp thật chặt cả người Vân Vụ Ải, sợ chân nàng lạnh, hắn giơ chân vào trong chăn.

Cảm nhận được trong chăn bỗng có đôi chân chui vào, chân của Vân Vụ Ải co rút lại, không động đậy nữa, nàng hạ lông mi dài mướt của mình xuống, ánh nhìn đặt ngay yết hầu của Đồ Tô Ngang.

“Lại mang vớ ngủ à?” Đồ Tô Ngang ngồi dậy, giơ tay kéo vớ của Vân Vụ Ải ra, Vân Vụ Ải nằm đó không động đậy, không biết là đang nghĩ gì.

Ôm lại Vân Vụ Ải vào lòng, bàn chân to của Đồ Tô Ngang dính lấy đôi chân trắng nõn của Vân Vụ Ải, lòng bàn chân hai người đều có nốt chai, đó là do đứng tấn quanh năm, luyện võ mà ra. Khi nốt chai dưới đáy chân Đồ Tô Ngang vụt qua lòng bàn chân nàng, nàng cứ cảm thấy nhột nhột.

Dù sao Vân Vụ Ải sống nhiều năm thế rồi, chưa từng yêu đương thì nàng cũng đã từng xem các tác phẩm văn học, nàng lờ mờ cảm giác được quan hệ giữa nàng và Đồ Tô Ngang có gì đó sai sai...

Bắt đầu từ khi nào thế nhỉ?

Bà dì Vân Vụ Ải có chút mơ màng...

Đồ Tô Ngang sắp chìm vào giấc ngủ không biết Vân Vụ Ải lại đang nghĩ vấn đề nghiêm túc như thế, hắn còn đang nghĩ đến việc môi mình không cẩn thận đụng vào trán nàng.

Trơn trơn, mềm mại.

Cả người nàng đều rất trơn và rất mềm.

Như là đóa mây vậy.

Mềm mại, nhẹ nhàng, chậm rãi.

Nhưng lát sau lại trở thành một hình dáng khác...

“Trình độ kiến thức khiến con người ta ớn lạnh”, Đồ Tô Ngang hiếm khi dùng được một câu so sánh.

Ngủ một giấc đến chiều, Đồ Tô Ngang mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra, thứ hắn thấy là gương mặt đang ngủ không chút phòng bị của Vân Vụ Ải.

Hàng mi như lông vũ, đôi môi hé mở chầm chậm hít thở.

Đồ Tô Ngang bỗng dưng không muốn dậy nữa, hắn muốn im lặng nằm đó nhìn nàng.

Vầng trán căng mướt vô cùng xinh đẹp, nghĩ đến cảm giác môi mình chạm vào vầng trán ấy, Đồ Tô Ngang bỗng thẫn thờ.

Nhịp tim hắn bỗng nhiên đập nhanh, cảm xúc bỗng vội vàng lạ thường, Đồ Tô Ngang thầm nghĩ, việc này lạ quá.

Hắn thử chầm chậm hít thở sâu.

Nhưng nhịp tim vẫn không có dấu hiệu bình thường trở lại, tay trái của Đồ Tô Ngang e dè rời khỏi người Vân Vụ Ải đang ngủ say.

Tay trái hắn đặt vào lòng ngực, Đồ Tô Ngang nhắm mắt nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.”

Nhịp tim cuối cùng cũng bình thường trở lại, Đồ Tô Ngang hài lòng gật đầu, vừa mở mắt ra đã gặp phải đôi mắt nghi hoặc của Vân Vụ Ải. Vân Vụ Ải vừa ngủ dậy, giọng nàng còn chất chứa giọng mũi non nớt, hỏi: “Lòng ngực khó chịu sao?”

Trái tim không dễ gì mới bình thường lại lập tức như bị pháo nổ tung, lại bắt đầu đập nhanh điên cuồng, so với lúc nãy, chỉ có hơn chứ không có kém.

Đồ Tô Ngang: “Đệch!” Tim bị hỏng thật rồi!

Vân Vụ Ải: “??”

Tác giả có lời muốn nói: Đồ Tô Ngang: Sao nó không nghe theo lời ta nữa vậy?

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play