Trung tâm thành Đồ Tô có một cây đa hơn ngàn năm tuổi, lúc diễn ra những buổi lễ lớn nhỏ trong thành, mọi người đều tập trung ở xung quanh cây đa để chúc mừng nhau.
“Cô nương kia chính là Vân Vụ Ải sao?”
“Là cô nương mà trên trán có đeo vòng dây khảm một viên hồng ngọc.”
“Đẹp thật đấy.”
Những thiếu niên cử hành lễ trưởng thành tập hợp lại một chỗ, đỏ mặt nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng, đôi mắt làm như vô tình mà nhìn lướt qua Vân Vụ Ải ở cách đó không xa.
Hôm nay, Vân Vụ Ải mặc váy Bách Vũ có màu sắc xinh đẹp, trên trán đeo một vòng dây bằng vàng khảm hồng ngọc, mái tóc dài mềm mại như lụa lất phất tung bay sau lưng, đôi mắt long lanh như nước mà trời ban tặng nàng lộ ra chút mơ hồ.
Eo nhỏ mềm mại thon thả, dáng người xinh đẹp với vòng ngực đầy đặn, mịn màng trắng nõn như ngọc khiến cho những thiếu niên ở đây đều chói mắt.
Những thiếu niên thiếu nữ trong lễ trưởng thành đều phải tới trước cây đa để cầu nguyện, phù hộ bản thân có thể thuận lợi cả đời, sau đó sẽ nhảy một bài khiêu vũ mừng trưởng thành, cuối cùng mới trở về nhà của từng người để chúc mừng trong gia đình.
“Bọn họ nhìn gì vậy chứ?” Cả người Đồ Tô Ngang bị bao trùm trong áo giáp, giống như một người lính thiết giáp hình người di động, hắn hơi hất cằm, hỏi hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch đi theo phía sau.
Lâm Bạch nhìn theo hướng mà Đồ Tô Ngang đang chỉ, nhìn thấy một đám thiếu niên đang chuẩn bị làm lễ trưởng thành.
Nhìn theo ánh mắt của đám thiếu niên thì thấy được Vân Vụ Ải.
Lâm Bạch trả lời với thái độ mặc kệ mọi thứ: “Nhìn Vụ Ải?”
Bọn họ quen nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, Lâm Thanh, Lâm Bạch cũng bị Vân Vụ Ải đánh từ nhỏ tới lớn, vốn không có chút tâm tư nào với nàng, có xinh đẹp hơn thì cũng không tác dụng gì.
Đồ Tô Ngang nhíu mày: “Nhìn nàng ta làm gì?”
Nàng đẹp chứ sao.
Vân Vụ Ải xinh đẹp là chuyện mà cả thành Đồ Tô đều công nhận, nhất là hai năm gần đây, khi trưởng thành rồi thì lại như một đóa hoa thủy tiên nở rộ. Nhưng mỗi ngày, Vân Vụ Ải đều không ra khỏi phủ thành chủ, vì vậy nên nhiều người chỉ nghe đồn thôi chứ chưa từng thật sự thấy được nàng.
Lâm Bạch nhìn Đồ Tô Ngang dò xét, thiếu Thành chủ của hắn ta là kiểu bẩm sinh không hiểu tình cảm, chưa thưởng thức được sự xinh đẹp của Vân Vụ Ải.
Không cần đợi câu trả lời của Lâm Bạch, Đồ Tô Ngang mặc áo giáp đã đi qua bên đó.
Trọng lượng của áo giáp lên tới mấy trăm cân, Đồ Tô Ngang giống như là vác chuông đồng đi bộ, mỗi bước đều vang lên tiếng “Thùng thùng”, những người xung quanh hắn đều tự giác nhường đường.
Vân Vụ Ải nhận ra Đồ Tô Ngang đang đi tới chỗ nàng từ nãy rồi.
Hả? Hắn định làm cái gì? Đi tới chỗ nàng với dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thế kia, không phải muốn tìm nàng đánh nhau chứ?
Cho tới khi Đồ Tô Ngang đi tới trước mặt mình, Vân Vụ Ải mới hạ giọng, nhỏ nhẹ nói với hắn: “Hôm nay không đánh nhau.”
“Không đánh với ngươi, nhưng có thể đánh với người khác.” Đồ Tô Ngang nói một câu đầy khó hiểu rồi lại đứng chắn trước mặt Vân Vụ Ải, hoàn toàn che mất nàng.
Vân Vụ Ải: “... Nếu như ngươi không muốn thành chủ Đồ Tô đuổi theo đánh ngươi thì hôm nay yên phận một chút đi.”
Lấy danh nghĩa cha của hắn để cảnh cáo, Đồ Tô Ngang hơi khựng lại rồi mới lên tiếng: “Cả ngày hôm nay, ngươi phải đứng ở sau lưng ta.”
Vân Vụ Ải nghi ngờ mà hỏi lại: “Tại sao?”
“Hôm nay, có thể là có không ít người muốn khiêu chiến với ngươi, ta sợ ngươi không thể ứng phó được.” Đồ Tô Ngang nói mấy lời rất có tình có nghĩa.
“Ai muốn khiêu chiến với ta?” Sao bản thân nàng lại không biết vậy?
Đồ Tô Ngang: “Ngươi coi đi, cả một đám người trước mặt.”
Trong mắt Đồ Tô Ngang thì bốn người bọn họ là những người có võ công và phép thuật bắt yêu thuộc hàng đầu trong những người cùng lứa, có kẻ muốn khiêu chiến, gây hấn là chuyện rất bình thường.
... Không phải chứ? Ngươi nhìn kiểu gì mà lại thành ra bọn họ muốn khiêu chiến với ta? Ngươi nghĩ những người khác đều giống như ngươi à?
Trong mắt người khác, những hành động của Đồ Tô Ngang và Vân Vụ Ải là sự đùa giỡn của thanh mai trúc mã với nhau.
Chỉ có hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch ở bên cạnh họ mới biết, hai người này, một người còn chưa biết hương vị tình yêu, một người thì chưa biết khói lửa nhân gian, đều là những người mang số mệnh cô đơn...
Giờ khắc đã điểm, đám người ồn ào cũng yên tĩnh lại.
Nương theo giai điệu đàn tranh cổ, hai tay từ từ đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại, hướng tới cây đa để cầu nguyện.
Vân Vụ Ải vừa định âm thầm nói ra nguyện vọng của bản thân thì đã nghe được câu hỏi của Đồ Tô Ngang đang đứng bên cạnh mình: “Ngươi cầu nguyện gì vậy?”
Nhắm mắt lại, Vân Vụ Ải trả lời: “... Chưa cầu nguyện.”
Đồ Tô Ngang: “À, vậy ngươi cầu nguyện đi, chúc ta và Đồ Tô Ngang sống lâu trăm tuổi, đánh khắp thiên hạ không địch thủ.”
Vân Vụ Ải: “... Không phải cầu nguyện là chúc phúc cho bản thân à?”
Đồ Tô Ngang: “Ngươi cầu nguyện là chúc phúc cho ngươi và ta, ta có thể cầu nguyện để chúc phúc cho hai chúng ta, chẳng phải là cây đa thần có thể sẽ nghe được lời cầu nguyện của chúng ta tới hai lần sao? Như vậy thì sẽ nhớ kỹ hơn.”
Mấy lời linh tinh này của Đồ Tô Ngang coi vậy mà lại có lý.
Bản thân Vân Vụ Ải vốn cũng không tin mấy lời này nên cũng chẳng để ý lắm mà trả lời: “Được.”
Cứ dựa theo ý muốn của Đồ Tô Ngang mà cầu nguyện chứ không làm như bình thường.
Đồ Tô Ngang có vẻ rất vui vẻ, sau đó là phần khiêu vũ, cả bộ giáp của hắn đều vang vang ầm ầm mà Vân Vụ Ải lại đi sau hắn, cả lỗ tải đều bị bị ồn đến ù ù luôn.
Đám thanh nhiên từng kêu muốn nói chuyện với Vân Vụ Ải chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, không dám bước lên một bước, sợ bộ áo giáp của Đồ Tô Ngang va vào người bọn họ.
Chuyến đi của bốn người dự định vào ba tháng sau, Vân Vụ Ải tranh thủ thời gian còn lại để chuẩn bị những đồ dùng cần thiết khi đi xa. Chuyến đi lần này chỉ sợ là không biết tới năm nào tháng nào mới có thể trở về.
Trong nguyên tác truyện tranh thì trên đường tu hành, Đồ Tô Ngang sẽ gặp được mấy tên thuộc hạ phe phản diện, bước một bước gia nhập vào phe phản diện.
“Ngươi nghĩ gì thế?”
Vân Vụ Ải quá chăm chú suy nghĩ, đến khi hoảng hồn thì phát hiện Đồ Tô Ngang đang đứng trước mặt mình.
“Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thôi, mắt hơi khô.” Để bản thân có thể yên tĩnh trong lòng, Vân Vụ Ải khá thích thêu hoa, đôi khi sẽ vẽ một cái hình gì đó để thêu vài đường.
“Ngươi còn biết làm cái này à?” Đồ Tô Ngang cầm khung thêu lên, lật qua lật lại. “Ta vẫn nghĩ là ngươi không thích những việc làm của nữ nhân.”
Vân Vụ Ải phóng khoáng, không thèm để ý việc dùng từ không thỏa đáng của Đồ Tô Ngang, trả lời: “Cũng tạm thôi.”
“Ngươi đang thêu hoa à?”
“Một đóa thủy tiên.”
Đồ Tô Ngang lại hỏi: “Thêu khăn hay là túi tiền?”
“Chưa nghĩ tới.” Đa phần khi nàng thêu xong đều đặt lại trong hộp, không làm gì.
“Làm khăn tay đi, ta muốn một cái khăn tay.” Đồ Tô Ngang cũng không khách sáo mà lên tiếng: “Ta không thường đeo túi tiền, quá ẻo lả.”
... Nàng có nói là muốn làm tặng hắn hả?
Đồ Tô Ngang cúi đầu nhìn nàng: “Cái này làm cho ta phải không? Không phải sao?” Mấy năm nay, Vân Vụ Ải làm cho hắn không ít thứ, sau này, khi Vân Vụ Ải muốn mua thêm món đồ mới gì đó thì cũng sẽ mua cho hắn một phần.
Nếu như nói không phải thì chắc là Đồ Tô Ngang sẽ không vui chút nào đâu… Kệ đi, cứ làm cho hắn một cái cũng được.
Vân Vụ Ải còn chưa kịp trả lời thì Đồ Tô Ngang đã nói: “Chắc chắn là làm cho ta rồi, có lẽ là ngươi quên thôi, ngươi nghĩ lại thử xem?”
Ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy thế hả? Vân Vụ Ải nghe hắn nói mà thấy buồn cười.
Thấy Vân Vụ Ải nở nụ cười, Đồ Tô Ngang chêm thêm một câu: “Thêu tên của ta lên đi, sẽ không có người nào dám trộm.”
Chớp mắt đã qua ba tháng, cả nhà họ Đồ Tô, gia đình Vân Trường Thanh và nhà họ Lâm đều lưu luyến không nỡ, đi đưa tiễn Đồ Tô Ngang, dẫn theo Vân Vụ Ải và Lâm Thanh, Lâm Bạch lên đường. Bắt đầu một chuyến hành trình tình yêu huyền ảo nhưng lại không có chút nguy hiểm nào… Khụ khụ, không đúng, là bắt đầu một hành trình mạo hiểm.
Tam đại gia tộc chuẩn bị khá nhiều châu báu mang theo, nếu như bốn người biết tiêu xài tiết kiệm thì đi hai năm cũng không thành vấn đề. Đồ Tô Ngang cầm tiền thì lập tức lén đưa cho Vân Vụ Ải, Vân Vụ Ải tính toán giỏi nhất, cũng khá tinh tế, không tùy tiện như Đồ Tô Ngang.
Hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch cũng đưa tiền cho Vân Vụ Ải giữ, thống nhất để nàng quản lý chi tiêu.
Vị trí thành Đồ Tô nằm ở hướng Tây Bắc, vừa ra khỏi thành Đồ Tô là đã gặp phải một rừng cây, phải đi mấy ngày mấy đêm mới có thể thấy chỗ có người ở.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi bốn người xuất phát, ở trong rừng cây, bọn họ gặp phải một nhóm người khác, bốn nam một nữ.
Nam nhân dẫn đầu mặc một cái áo dài màu trắng, mái tóc đen được buộc lên bằng một sợi dây màu trắng.
Vân Vụ Ải chăm chú nhìn kỹ người thanh niên này, ra ngoài trong một ngày trời nóng như vậy mà còn mặc áo khoác dài màu trắng, không sợ làm dơ áo, cũng không lo cảm nắng. Hơn nữa, tính theo thời gian mà nhóm nhân vật chính xuất hiện trong nguyên tác truyện tranh, nam tử này chắc là nam chính trong truyện, Phùng Song Bạch.
Nhất là khi bên cạnh hắn ta còn có ba tên tùy tùng, một người thì đôi mắt có viền đen, một người thì mắc chứng đỏ mặt bẩm sinh, người cuối cùng thì trên đầu có một đôi tai mèo, dấu hiệu quá rõ ràng.
Người con gái duy nhất trong nhóm thì hoàn toàn tương phản với Phùng Song Bạch, mặc một cái váy màu đỏ dài từ trên xuống dưới, vừa nhìn thì có cảm giác như là Hồng Hài Nhi phiên bản trưởng thành...
Hai người này định đi hát bài “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” à...
Phùng Song Bạch là một nam nhân dịu dàng, thuộc dạng quân tử khiêm tốn điển hình, hắn ta vốn không dựa vào thực lực để tranh giành thiên hạ mà dựa vào ý chí to lớn. Mỗi lần bị đám người phe phản diện đánh phun máu thì sẽ bắt đầu nhớ lại một vài ký ức không mấy tốt đẹp, sau đó bộc phát tiềm lực của bản thân, ngay lúc đó bùng nổ những chiêu thức chiến đấu đánh bại kẻ địch nhưng cũng tổn hại tới bản thân.
Vân Vụ Ải đã từng nghi ngờ là người này có thể là có chút khuynh hướng thích ngược đãi, thích bị đánh đập...
Phùng Song Bạch tin rằng đã gặp mặt là có duyên, người trong bốn biển đều là anh em, nên rất tự nhiên mà chào hỏi: “Tại hạ là Phùng Song Bạch, là người ở thành Phùng, xin hỏi bốn vị là từ thành Đồ Tô tới đây sao?”
Đồ Tô Ngang gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Phùng Song Bạch vẫn mỉm cười, đợi Đồ Tô Ngang tự giới thiệu bản thân, tiếc là Đồ Tô Ngang không có ý định nói chuyện, đi đường cả một ngày, hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn một bữa rồi đi ngủ, đối với chuyện làm quen với một tên công tử bột thì hoàn toàn không hứng thú.
Tình huống thế này có hơi lúng túng, Vân Vụ Ải ở sau lưng Đồ Tô Ngang bước ra trước, cười nói: “Tại hạ Vân Vụ Ải, người này là thiếu Thành chủ của chúng ta. Xin hỏi có phải ngài là Thiếu thành chủ của thành Phùng, Phùng Song Bạch?”
Vân Vụ Ải giống như một chút ánh sáng trắng trong đêm tối, đôi mắt của đám tùy tùng đi theo Phùng Song Bạch đều như phát sáng, cô nương này quá đẹp! Chỉ có người con gái mặc váy đỏ bật lên một tiếng “Hừ” không hề vui vẻ, còn hất đầu, quay sang chỗ khác.
Phùng Song Bạch hơi sững sờ khi thấy đôi mắt long lanh của Vân Vụ Ải nhìn mình, khuôn mặt đỏ lên, cũng không dám nhìn thẳng Vân Vụ Ải, lắp ba lắp bắp trả lời: “Chính là tại hạ.”
Vân Vụ Ải làm như không phát hiện sự khác thường của hắn ta, cũng không để ý đến sự bực bội của “Hoa Hồng Đỏ” kia, chỉ nói tiếp: “Gặp mặt ở đây coi như là có duyên, không biết lần này, ngài dự định tới thăm thành Đồ Tô sao?” Vân Vụ Ải dù biết nhưng vẫn hỏi, trong nguyên tác truyện tranh, Phùng Song Bạch cũng là ra ngoài đi rèn luyện, thuận đường đi tới thành Đồ Tô một thời gian. ( truyện trên app T𝕪T )
Phùng Song Bạch lắc đầu: “Không phải, lần này ta đi rèn luyện, tiếp theo sẽ đi theo hướng Đông.”
Vân Vụ Ải làm như kinh ngạc nói: “Vậy thật trùng hợp, chúng ta cũng ra ngoài rèn luyện, về sau có thể sẽ cùng đồng hành với thiếu Thành chủ Phùng một thời gian.”
Phùng Song Bạch: “Thật à? Vậy thì đúng là trùng hợp.”
“Không, bọn ta sẽ không cùng đi với các ngươi.” Đồ Tô Ngang ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Bọn ta phải đi theo hướng kia.” Đồ Tô Ngang chỉ đại một hướng, nói.
Vân Vụ Ải xoay người, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ tới, khuôn mặt cứng đờ, hạ giọng thì thầm: “Bên đó là bờ biển.”
Đồ Tô Ngang đổi một hướng khác: “Bên kia.”
Vân Vụ Ải: “... Bên đó là đi tới sa mạc.”
Đồ Tô Ngang không chần chờ, lập tức đổi hướng khác.
Vân Vụ Ải: “... Đi hướng đo thì hai ngày nữa, chúng ta sẽ phải trở về thành Đồ Tô.”
Đồ Tô Ngang: “...”
Vân Vụ Ải mỉm cười quay đầu, nhìn Phùng Song Bạch nói: “Thiếu Thành chủ của chúng ta nhớ nhầm thôi, bọn ta sẽ đi hướng đông, mong là thiếu Thành chủ Phùng giúp đỡ nhiều hơn.”
Một giây sau, khuôn mặt của Vân Vụ Ải đã bị một bàn tay có đầy vết chai che kín, còn chủ của bàn tay đó thì lên tiếng với thái độ bực bội: “Lão tử đói rồi.”
... Vậy ngươi đi săn thú liền đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Vụ Ải: ... Ngươi vẫn nghĩ bản thân là một đứa trẻ đấy à?
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT