Nhét đồ đạc mua được vào túi trữ vật, Tô Mạt Lê bắt đầu làm chuyện đứng đắn, đi lấy máu.
Cách lấy máu của Tô Mạt Lê khác các ác ma khác. Các ác ma khác thích rình ở khu ăn chơi, làng chơi, mấy chỗ kia người uống rượu say nhiều, tỷ lệ đi lẻ tương đối cao.
Tô Mạt Lê nghĩ ngợi một chút, quyết định bữa nay đi tới Bắc Sơn.
Nhân gian trong quyển tiểu thuyết này là thành phố nữ chính sinh sống. Vậy nên mỗi lần ác ma ra khỏi thông đạo nối hai thế giới là sẽ tới thành phố này. Trong thành phố có hai nhà tù, một là nhà tù nam ở Bắc Sơn, hai là nhà tù nữ ở Nam Sơn.
Bình thường Tô Mạt Lê đều nhân cơ hội đêm dài người thưa mà lẻn vào ngục giam, tìm kiếm tội phạm hắc khí nồng đậm nhất, sau đó bài trí kết giới, hỏi từng người xem bọn họ phạm tội gì. Giống như việc Tô Mạt Lê không kháng cự được ma âm của Chris Fado, những người này cũng không khống chế được miệng mình trước Tô Mạt Lê. Tô Mạt Lê vừa hỏi là đám tội phạm đã ngoan ngoãn nói ra tội ác mình từng phạm phải, ngẫu nhiên còn nghe được một vài án oan năm xưa chưa được phá.
Nghe xong hành vi phạm tội của bọn họ, Tô Mạt Lê bắt đầu lấy máu. Ai phạm tội mà có thể tha thứ theo mặt tình cảm thì ít lấy một chút, tội ác tày trời thì lấy nhiều một chút. Hai nhà tù chính là kho lương thực dự trữ của cô, mỗi lần lấy máu đều sẽ tỏa sáng tỏa nhiệt. Ngẫu nhiên đám tội phạm còn khai cung ra đồng lõa chạy án của mình, thế là Tô Mạt Lê liền làm ít chuyện tốt. Khứu giác của ác ma đều rất nhạy, cô đến nhà đồng lõa kia ngửi thử một vòng, chỉ cần là trong thành phố này thì đều có thể lần ra tung tích.
Quơ được người rồi thì trước lấy máu, sau ném vào cửa sở cảnh sát.
Đúng là làm người tốt không lưu danh, vì luôn đưa nghi phạm tới vào buổi tới nên tòa soạn báo trong thị trấn còn chuyên môn viết riêng một tin tức về cô, gọi cô là “Batman của thành phố L”. Cũng vì vậy nên khi đám nghi phạm bị giam vào nhà tù rồi sợ hãi nói ma nữ lấy máu mình, cảnh sát chỉ cho rằng bọn họ bị áp lực tâm lý dẫn đến ảo tưởng.
Trên mạng còn sinh ra một cuộc thảo luận hành vi của cô. Một bên đồng ý, nói cô vì dân trừ hại, một bên khác không đồng ý, nói tình huống này cần thông báo cho cảnh sát trước chứ không phải hành động theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Tô Mạt Lê nhìn thấy thì cười ngả cười nghiêng. Cô làm gì còn là người nữa, không tồn tại cái gọi là chủ nghĩa anh hùng.
Về Ma giới vẫn là từ con đường lúc đi ra, xuyên qua đủ loại ngõ hẻm lắt léo, trước mắt là cung điện hùng vĩ xa xưa của Chris Fado.
Giữa việc tự mình giao đồ cho Chris Fado và nhờ Tam Giác chuyển giao, Tô Mạt Lê lựa chọn cách thứ hai. Ma khí dùng để đựng cà chua và đệm Simmons cho Chris Fado là vũ khí ma cao giai tự cô luyện chế. Cô cho rằng Chris Fado giàu có như vậy, chắc sẽ không tham ô vũ khí ma của cô đâu.
Ác ma phía trước nộp lên máu mình lấy được, Tô Mạt Lê tiến tới trước, đưa vũ khí ma thấp giai đựng máu cho Tam Giác, Tam Giác nhận lấy, ước lượng một chút lượng máu, vừa lòng gật đầu.
Tô Mạt Lê lại lấy thứ mang cho Chris Fado trong ngực ra, đang định đưa cho Tam Giác thì từ chủ điện vang lên tiếng hét thảm làm người ta dựng tóc gáy. Tất cả ác ma dừng động tác, khiếp sợ nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt.
Cửa điện đang đóng chặt bỗng bị gió lớn đẩy mạnh ra, mùi máu tím của ác ma cũng lan ra bên ngoài, mùi này không dễ chịu chút nào, tựa như cánh hoa lên men xen lẫn mùi mục nát...
Tô Mạt Lê không nhìn cảnh tượng trong chủ điện nữa, chỉ đưa vũ khí ma vào tay Tam Giác, không đợi Tam Giác phản ứng lại thì đã xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Trong điện trống trải truyền đến ma ngữ lưu loát, giọng Chris Fado rất nhẹ, nhưng đủ để mọi ác ma nghe thấy anh nói: “Vào đi.”
Vào? Ai vào? Vành tai Tô Mạt Lê cụp xuống, bỗng có dự cảm không tốt.
Giây tiếp theo, Đại ác ma vui giận thất thường nói: “Ác ma tóc bạc, mang ma khí vừa nộp lên vào đây.”
Ác ma tóc bạc cũng giống như trứng hai lòng đỏ ấy, không phải không có, mà là thưa thớt vô cùng. Dùng thẩm mỹ của ác ma tới nhận xét thì chắc chắn không được tính là xinh đẹp.
Cả cung điện chỉ có mình Tô Mạt Lê là ác ma tóc bạc.
Tô Mạt Lê nhắm mắt hai giây, trong lòng thở dài một hơi, xoay người bất chấp ánh nhìn của tất cả các ác ma, lấy lại chiếc túi lớn từ trong tay Tam Giác rồi đi vào đại điện. Cánh cửa dày nặng chậm rãi đóng lại ngay khi Tô Mạt Lê bước vào.
Tô Mạt Lê vừa vào cửa thì cũng không tiến thêm bước nào nữa, cách cả đại điện đối diện với Đại ma vương trên vương tọa. Mà vào đến nơi, vì nhìn đường nên vô thức liếc nhìn phía trước một cái, kết quả nhìn thấy cái gì? Trung tâm đại điện đã từng mở yến tiệc vô số lần lúc này bị chất lỏng dính nhớp màu tím vấy khắp nơi như tranh thủy mặc, còn xen lẫn ít thịt nát nữa.
…!!! Cô tận sức khống chế vẻ mặt của mình, không để bản thân mình bị thất lễ. Cô cũng chỉ có thể hù dọa đám người Hắc Long ở Nhân gian mà thôi, về đến Ma giới là một lần nữa biết rõ vị trí của mình. So với Chris Fado chỉ dùng hơi thở là có thể áp cho ác ma quỳ xuống, cô đúng là nhỏ bé không đáng kể.
“Tiến lên trước.” Giọng nói không phân rõ vui hay giận, Tô Mạt Lê nuốt khan nước bọt, không nhanh không chậm đi tới trước.
Thấy sắp giẫm phải vết máu, mắt Tô Mạt Lê nhanh chóng đảo một vòng, phát hiện máu vãi rất đều, có vòng đến đâu cũng không có cách nào không dẫm trúng. Phải làm sao bây giờ? Nhảy qua à? Làm thế liệu có khiến Chris Fado không vui vì gây tiếng động lớn quá không? Cứ thế đi qua? Cô thật sự không muốn. Dính vào giày với áo choàng thì khó giặt sạch lắm đấy. Khó giặt như đến tháng bị dây ra chăn vậy.
Vừa do dự thì đã vô thức bước chậm lại.
“Làm sao?” Giọng nói Chris Fado truyền đến.
Tô Mạt Lê ngập ngừng: “Không có gì.” Cô nhấc vạt áo choàng lên, nhanh chân bước qua vũng máu, đôi giày màu vàng nhạt dính phải máu đặc, Tô Mạt Lê âm thầm nhe răng trong lòng, đôi giày này cô mới mua đấy.
Đi đến dưới bậc thang nơi vương tọa, Tô Mạt Lê đặt tay phải trước ngực, khom mình hành lễ.
“Lên đây.”
Lên? Lên bậc thang á? Trước giờ chỉ thấy mỗi tâm phúc của Chris Fado mới có thể lên bậc thang, cô từng đứng rất xa nhìn thấy.
Tô Mạt Lê nắm vạt áo choàng, từ từ đi lên bậc thang.
Hình như Chris Fado đã thu lại uy áp trên người mình rồi, Tô Mạt Lê còn chuẩn bị tinh thần bị uy áp xâm nhập dẫn tới cảm giác cả người không khỏe, kết quả là chẳng cảm thấy cái gì cả. Cứ như chuẩn bị xong tinh thần nghênh đón mưa rền gió dữ thì lại trời quang mây tạnh vậy.
“Ngẩng đầu lên.” Tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Đại ác ma vang lên trên đỉnh đầu cô.
Tô Mạt Lê nghe lời ngẩng lên, lưng ghế cao của vương tọa tản ra bóng ma che khuất nửa gương mặt của Đại ác ma, từ nơi ánh sáng chiếu tới chỉ thấy hàm dưới đẹp đẽ và đôi môi đỏ mọng của anh.
Tâm trạng Chris Fado rất không tốt, đám tùy tùng phụ thuộc vụng về của anh uống nhiều máu như thế mà lại không làm ra được chuyện gì hợp ý anh cả.
Khi ma khí của anh nghiền nát cơ thể ác ma khiến gió mạnh đẩy ra cửa điện, anh thấy đám ác ma ngoài cửa đều tạm dừng động tác, chỉ có hành động của ác ma dị dạng này là rất gây chú ý.
Đồng tử màu đỏ của ác ma dị dạng tương đối tròn hơn so với hình dáng mắt truyền thống của ác ma. Ánh mắt xoay chuyển liên tục.
Đại ác ma nhìn chằm chằm Tô Mạt Lê không chớp mắt, cô không đoán được Chris Fado muốn làm gì. Nói không chừng trong lúc buồn bực lại cho cô đi đời luôn cũng không biết chừng. Cô cảm thấy mình nên nói điều gì đó trước...
“Đại nhân Fado, tiểu nhân đã mang mấy thứ hôm qua ngài nói đến cho ngài.” Tô Mạt Lê dâng bằng hai tay.
Chris Fado nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, nhận pháp khí đặt sang một bên, thuận miệng hỏi: “Còn mang cái gì về nữa?”
Tô Mạt Lê giật thót, chẳng lẽ còn chưa bỏ qua chuyện lấy công làm từ hôm qua à?
Không dám để Chris Fado chờ lâu, Tô Mạt Lê lấy vũ khí ma đựng đồ của mình ra.
“Lấy ra xem.”
Đáy lòng Tô Mạt Lê run rẩy, gương mặt lại banh chặt không đổi, lấy đồ vật trong vũ khí ma ra. Lấy từng cái một thì không biết đến năm nào tháng nào, cô cắn răng, trực tiếp dốc ngược ra ngoài. Đằng nào nếu bị phạt vì tội buôn lậu thì cô cũng chạy không thoát.
Chris Fado liếc nhìn tòa núi nhỏ kia thì hơi giật mình. Lần đầu tiên anh thấy một ác ma thích đồ vật trên Nhân gian như vậy, nhìn cô ấy mang những gì về này?
“Đây là cái gì?”
Tô Mạt Lê giống như tội phạm trưng ra tang vật, nhìn thoáng qua váy ngủ tơ tằm bị móng tay dài của Chris Fado chỉ vào, bất chấp ngượng ngùng nói nhỏ: “Váy ngủ.” Còn sợ Chris Fado không hiểu nên giải thích thêm: “Là váy để mặc khi đi ngủ.”
Đại ác ma trước giờ không mặc quần áo đi ngủ tỏ vẻ: “...” Quái dị, mỏng thế này sao tính là quần áo chứ?
“Cái này thì sao?”
“Nến thơm hương thực vật.” Ma giới có nến, nhưng đều là nến trắng kiểu cổ điển.
“Nến hương thực vật?”
“... giúp ngủ ngon.”
Đại ác ma âm thầm chớp mắt, tuy Ma giới có ban đêm, nhưng ác ma rất ít khi ngủ, khi nào cảm thấy buồn ngủ thì làm một ngụm máu tươi là có thể tiếp tục HIGH ngay.
Tô Mạt Lê lại kiên trì mỗi ngày ngủ mấy tiếng, nếu không sẽ cảm thấy tỉnh táo vô cùng vô tận quá dài lâu.
“Cái này?”
“Hạt giống cây táo.”
“Lại đồ ăn à?”
Tô Mạt Lê cảm thấy mình nghe được tiếng cười khẽ.
“Đúng vậy.”
Chris Fado đặt hạt giống lên tay phải, ma khí nồng đậm từ lòng bàn tay dâng lên bao lấy hạt giống. Tô Mạt Lê trừng to mắt, kinh ngạc nhìn hạt giống nảy mầm, dài nhánh, vài giây sau đã trưởng thành thành một gốc cây nho nhỏ, lại vài giây sau đã kết ra trái cây thật lớn.
Cô từng thấy hắc ma pháp này trong sách, có thể tăng tốc độ sinh trưởng của ma thực, cần ma khí nồng đượm làm điều kiện thúc giục.
Chris Fado vung tay phải, cây ăn quả vững vàng đứng sang bên phải ngai vàng, rễ cây chui vào đá hắc ma.
Tô Mạt Lê: “...” Như thế có sống nổi không?
Chris Fado búng tay “choách” một cái, một quả tám lấm tấm đốm đen rơi vào lòng bàn tay anh, anh không ăn ngay mà đưa cho Tô Mạt Lê trước mặt.
Tô Mạt Lê tròn mắt nhìn quả táo hai giây, nhanh chóng hiểu ý, ăn cho anh xem. Lâu rồi cô không ăn táo, đúng lúc đang thèm đây. Cô nhận lấy cắn răng rắc, hương vị ngọt ngào thơm giòn, hai mắt không tự giác nheo lại thích ý, lông mi trắng như quạt lông ngỗng rung rinh.
Cô phát hiện Chris Fado có vẻ rất thích nhìn cô ăn đồ ăn, có lẽ là như loài người thích xem video “Mukbang” nghe người ta nhấm nuốt cũng nên? Từ xưa đến nay Ma giới không có ngành công nghiệp phát trực tiếp hoặc quay video này, cô cảm thấy mình có thể phát triển một chút.
Chris Fado không ghét vẻ mặt say mê khi ác ma dị dạng ăn đồ ăn, còn nhìn cho đến khi cô ăn xong.
“Lấy đồ của cô đi, cô đi được rồi.”
Tô Mạt Lê không khống chế được cười rộ lên, nhanh nhẹn cho đồ vào túi.
“Cô tên gì?” Đại ác ma trên ngai vàng hỏi.
Tô Mạt Lê cất pháp khí vào áo choàng, nghe vậy đáp lời: “Tô Mạt Lê.”
Chris Fado niệm lại một lần, trong lòng thầm nghĩ đến cái tên nghe cũng kỳ quái.
Nghĩ đến việc trong thời gian ngắn sẽ không cần gặp lại Chris Fado, Tô Mạt Lê tha đồ mới về ngôi nhà nhỏ của mình, lúc mua sắm thì vui sướng ngất trời, lúc mở đồ đương nhiên càng vui sướng.
Vừa dọn ghế quý phi xong thì nghe được tiếng đập cửa.
“Ngại quá, phiền ngài nói lại một lần đi.” Tô Mạt Lê không dám tin vào lỗ tai của mình, nhìn chằm chằm Tam Giác đứng trước cửa.
Tam Giác vẫn là vẻ mặt làm việc công như cũ, cũng lặp lại một lần: “Đại nhân Fado rất hài lòng với cách làm việc của cô, ban cho cô đến ở ngoài cung điện.”
Ngoài cung điện một vòng là nơi ở của các ác ma tương đối được Chris Fado tán thưởng, có thể đem đồ đạc hắc ma pháp của mình rời qua đó, hưởng thụ vinh quang ở trong cung điện như Tam Giác vậy.
Nhưng Tô Mạt Lê không muốn phần thưởng này. Còn chuyện gì đáng sợ hơn việc ông chủ ở cách vách chứ? Đã vậy còn là một ông chủ động cái là giết ma nữa. Nhưng nghĩ thì nghĩ trong lòng thôi, cô không dám nói ra miệng. Dám không nể mặt mũi Chris Fado là biến thành thịt băm ngay.
“Tôi phải chuyển hết đồ trong nhà qua đó, hơi nhiều đồ đạc nên không nhanh được.” Có thể kéo được ngày nào thì hay ngày đấy vậy.
Tam Giác: “Tôi sẽ dùng hắc ma pháp dời cả đất cả vườn nhà cô qua luôn.”
Tô Mạt Lê: ... “Vậy tốt quá, vậy anh chờ một chút.”
Tô Mạt Lê đóng cổng sân lại, chạy đến dưới tàng cây Hắc Mộc, ngẩng đầu hỏi đám ma vật nhỏ đang mong ngóng nhìn mình: “Mấy đứa có muốn theo ta đi không? Bên kia rất nhiều ác ma, nhưng chỉ cần không ra sân là không sao cả.”
Độc Nhãn không chút do dự, vươn cánh tay như mì đen quấn lấy ngón tay của cô, sau đó đám ma vật nhỏ khác cũng xuống cây, cọ cọ chân của cô.
Được rồi, vậy cùng đi cả đi.
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT