Khi các món ăn đã được bưng lên hết, Tôn Minh Châu đóng cửa gian phòng bao lại, dặn dò tiểu nhị không được đi vào. Cởi mũ và găng tay của Chiêu Giang xuống.

Chân giò heo kho tộ mỡ màng, thịt viên tứ hỉ đầm mùi thịt thơm nức... Trên bàn bày đầy những món ăn ngon.

“Chiêu Giang, chân giò ngon lắm.”

Chiêu Giang thường viết thư pháp bằng bút lông, ngón tay cũng linh hoạt hơn so với trước đây, cầm đũa rất thoải mái, nhưng hắn vẫn quen bốc bằng móng vuốt hơn.

Móng vuốt lớn cầm chân giò kho tộ vẫn còn bốc hơi nóng, miệng lớn nuốt chửng, ranh nanh nhai nghiến, đến xương cũng không còn sót lại.

Chiêu Giang gật đầu: “Ngon thật.”

“Nếm thử xem, đây là rượu.” Nồng độ rượu ở đây không cao, uống vào lại có vị giống như rượu trắng pha nước.

Chiêu Giang uống một hớp rồi đặt xuống, giống như lúc uống trà, mặt không cảm xúc đẩy cái chén ra: “Uống không ngon.”

Tiểu Long Vương chỉ thích uống nước có vị ngọt thôi.

Tổng cộng món rau, món canh, món chính, điểm tâm của Vạn Vị Trai có khoảng hơn một trăm món, Tôn Minh Châu nếm mỗi món một miếng là đã đủ no rồi. Chiêu Giang có cái dạ dày rồng to quét sạch hết tất cả thức ăn vào bụng, vẫn còn thèm thuồng liếm những mảnh vị trên đĩa bánh bí ngô.

Đôi mắt màu vàng nhìn Tôn Minh Châu: “Minh Châu, vẫn còn muốn ăn đồ ngọt.”

Tiểu Long Vương thích ăn đồ ngọt, hắn không ngờ trên thế gian lại có thứ gọi là điểm tâm này, thực sự là quá ngon luôn, ăn thế nào cũng không no nổi.

Tôn Minh Châu biết lượng ăn của hắn, hơn một trăm món ăn đối với hắn cũng chỉ nó được sáu bảy phần thôi, đội mũ lên cho Chiêu Giang, Tôn Minh Châu gọi tiểu nhị tới.

“Tất cả các món điểm tâm, mỗi loại lấy ba....”

Móng vuốt Chiêu Giang ở dưới bàn kéo tay áo nàng.

Tôn Minh Châu: ...

Rồng có thực sự không mắc bệnh tiểu đường nếu ăn quá nhiều đồ ngọt chứ? Như một bà mẹ già mềm lòng trước đứa con đang làm nũng, Tôn Minh Châu thở dài: “Mỗi loại lấy năm phần đi, lấy thêm hai vò nước đường nữa.”

Từ khi tiểu nhị đi vào gian phòng bao đã sững sờ cả người, hai người đã ăn hơn trăm món rồi đó! Ông chủ và đám người sau khi nghe tin cũng túm tụm lại ở bên ngoài gian phòng bao nhìn lén, lợi hại quá vậy, đây là người sao? Nếu như không phải chắc chắn hai người họ không vứt đi, thì bọn họ thật sự không dám tin hai người có thể ăn được nhiều như vậy!

Tôn Minh Châu vỗ tay, gọi tiểu nhị đang ngây người.

Tiểu nhị đột nhiên hoàn hồn: “Được, được, bây giờ tiểu nhân đi ngay.” Sau đó liền chạy ra khỏi phòng.

Tôn Minh Châu trong phòng hét lớn một tiếng: “Đóng cửa lại.”

Choáng váng đúng không, lần đầu tiên nàng thấy Chiêu Giang ăn cơm nàng cũng choáng váng đó....

Móng vuốt lớn của Chiêu Giang nắm lấy bàn tay nàng, cổ học phát ra tiếng thở “Grừ grừ”, thanh âm kéo dài vui vẻ.

Tôn Minh Châu: “Chàng nói xem, ta thế này có được tính là chiều hư không?” Chiêu Giang không hiểu chiều hư là gì, Tôn Minh Châu vẫn phải giải thích: “Chiều hư là sự cưng chiều không có giới hạn của cha mẹ đối với con cái của họ”.

Tiểu Long Vương dùng đệm thịt trong lòng bàn tay ấn ấn tay của bạn gái nhỏ: “Không phải. Ta không có cha mẹ.” Lại bổ sung thêm một câu: “Minh Châu, có thể cưng chiều ta vô điều kiện.”

Tôn Minh Châu: “...” Chàng mơ đẹp quá ha.

Ăn một bữa cơm này làm cho cả Vạn Vị Trai chấn động luôn, khi Tôn Minh Châu và Chiêu Giang chuẩn bị rời đi, ông chủ và đám người làm không ngừng đưa tiễn: “Khách quan, hoan nghênh lần sau lại tới ạ!” Hai người ăn một bữa cơm bằng với doanh thu cả một ngày của tửu lâu luôn rồi, hai khách quan này đúng là người chết đói đầu thai mà!

Cái người cao to kia ăn được nhiều thì cũng thôi, nhưng thiếu nữ kia cũng ăn được nhiều như vậy. Bọn họ sẽ không nghĩ rằng chín mươi chín phần trăm thực sự đều do Chiêu Giang giải quyết.

Tôn Minh Châu luôn cảm thấy ông chủ và đám người làm cứ nhìn chằm chằm vào bụng của nàng... trên mặt viết: Tất cả đồ ăn ăn vào đều bay đi đâu hết rồi? Sao không thấy bụng phình ra vậy?

Sau khi ăn xong đi ra bên ngoài, trên đường vẫn còn đang mưa nhỏ, Tôn Minh Châu hỏi ông chủ lấy một chiếc ô, để Chiêu Giang cầm, chậm rãi đi dạo men theo con phố.

Trên quãng đường Chiêu Giang luôn muốn dầm mưa, Tiểu Long Vương trời sinh thích nước, luôn vô tình chạy ra khỏi ô, Tôn Minh Châu nhìn hắn chằm chằm, kéo hắn lại mấy lần liền.

Rõ ràng đó là một đôi tình nhân đang đi dạo trong màn mưa, tình tứ lãng mạn... Giờ chẳng khác nào bà mẹ đang quản thúc đứa con nghịch ngợm cả...

Một người một rồng bước vào một tiệm sách, ông chủ tiệm sách là một người trung nhiên bốn năm mươi tuổi, đang đọc một quyển du ký. Tôn Minh Châu chọn thể loại văn học, thơ ca, du ký, thoại bản, mỗi loại chọn một vài quyển, ra ngoài một chuyến nhất định phải mua giấy tuyên, sinh tuyên thục tuyên đều mua một chút, viết chữ vẽ tranh đều dùng được, cũng mua thêm một chút văn phòng tứ bảo gì đó

Tình cờ có một cửa hàng trang sức ngay bên cạnh, Tôn Minh Châu bảo Chiêu Giang đợi chủ tiệm sách gói đồ lại, bên ngoài trời vẫn đang mưa, nếu không bọc giấy chống thấm nước vào thì sẽ ướt hết mất. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Ta đi sang bên cạnh mua một chút đồ, chàng ở đây đợi ta.” Tôn Minh Châu tính tiền xong, đi sang tiệm trang sức bên cạnh.

Chiêu Giang cho dù đã thu nhỏ lại nhưng có thể vẫn cao một mét chín đứng đối diện với ông chủ, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, nhìn tới mức ông chủ toát mồ hôi lạnh: “Vị, vị khách này, ngài có thể ngồi đây đợi một lát đi, ta sẽ gói xong ngay đây.” Cách mạng che màu đen, ông chủ không thể nhìn thấy rõ bộ dạng của Chiêu Giang, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt Chiêu Giang luôn dừng ở trên người mình, khiến tim ông ta không nhịn được đập loạn xạ, động tác trên tay cũng loạn hết lên.

Vị khách cao to “ừm” một tiếng lạnh nhạt, di chuyển bước chân.

Ông chủ vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn lại quay trở lại.

Chiêu Giang đứng rất gần ông chủ, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy ông ta.

Chiêu Giang suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có hiểu biết nhiều không?”

Giọng nói của vị khách cao to trầm thấp khàn khàn, sau lưng hắn là màn mưa đen tối răm, mùi nước sông trên người hắn truyền tới, giống như rong biển lạnh lẽo dưới đáy sông, nỗi sợ hãi không giải thích được khiến ông chủ nổi hết da gà da vịt lên.

Ông chủ run rẩy trả lời: “Cái, cái gì ạ?”

Chiêu Giang: “Ngươi đọc rất nhiều sách sao?”

Không thể nhận ra được sự vui vẻ tức giận trong giọng nói của vị khách, ông chủ căng thẳng lắp bắp trả lời: “Không, không ít.”

Chiêu Giang: “Ngươi nói cho ta biết, lang quân như ý là gì?”

Ông chủ: ? “Lang quân như ý?”

Chiêu Giang: “Có phải là nam nhân cầm ngọc như ý không?” Hắn biết trong kho ở Long Cung có một loại ngọc tên là ngọc như ý.

Ông chủ: …

Ông chủ lau mồ hôi lạnh trên trán, thận trọng trả lời: “Lang quân như ý là chỉ nam nhân mà mình thích.”

Đôi mắt to màu vàng dưới mũ sa của Chiêu Giang chậm rãi chuyển động, sau đó hỏi: “Trường tương tư thủ, lấy thân báo đáp nghĩa là gì?”

Độ sát thương của câu “lấy thân báo đáp” mà Chiêu Giang nói quá lớn, ông chủ ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Chiêu Giang thúc giục ông ta: “Ý là gì?”

Ông chủ: “…”

Tay nghề của đồ trang sức cổ đại không tinh xảo như hiện đại, nhưng cũng có nhiều kiểu dáng, giá cả cũng ổn.

Chiêu Giang xách một cái túi gói sách và văn phòng tứ bảo bằng giấy thấm dầu đi vào trong cửa tiệm, trong khi Tôn Minh Chủ vẫn đang chọn trâm cài tóc. Dưới đáy sông có vô số bảo vật, Tôn Minh Châu mỗi ngày dùng một cái có thể dùng tới cả trăm năm sau.

Nhưng trong tủ đồ của phụ nữ lúc nào cũng thiếu một chiếc váy mới, trang sức cũng như vậy, không có thứ tốt nhất mà chỉ có thứ mới nhất. Ngoài Tôn Minh Châu ra, trong cửa tiệm còn có một cặp phu thê trẻ, nam nhân chọn được trâm rồi đang trâm lên tóc cho thê tử, thê tử trẻ tuổi mặt mày như hoa, vô cùng xấu hổ.

Chiêu Giang liếc nhìn mấy lần, bước vào cửa tiệm, chọn một chiếc trâm cài tóc lớn nhất thô nhất, bên trên còn có một quả đào bằng vàng.

Tôn Minh Châu chỉ cảm thấy đỉnh đầu nặng xuống, nhịn không được vặn vẹo cổ, dùng hai tay đỡ lấy trâm cài tóc quả đào bằng vàng trên đỉnh đầu, cắm từ trên tóc xuống.

... Quả đào vàng lớn này, là trâm cài tóc làm đại thọ cho lão thái thái hả...

Quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cặp phu thê trẻ giống như uyên ương ở bên kia, cặp phu thê trẻ tuổi cũng nhìn thấy hành động của Chiêu Giang thì mỉm cười nhẹ, nhìn thấy Tôn Minh Châu quay đầu lại, cặp phu thê ngượng ngùng gật đầu.

Tôn Minh Châu cũng mỉm cười gật đầu, Chiêu Giang học theo lang quân của người ta muốn gài trâm tóc vàng cho nàng, nhưng không chọn đúng trâm cài tóc.

“Ta đã chọn lâu như vậy rồi sao?” Nàng còn đang suy nghĩ mua xong quay về tìm Chiêu Giang ấy chứ.

Chiêu Giang lắc đầu.

“Vậy thì chàng đợi một lát, ta sắp xong rồi.” Nhanh chóng chọn một vài chiếc trâm cài tóc mà mình muốn, thêm cả chiếc trâm quả đào vàng mà Chiêu Giang chọn cho nàng, tính tiền hết thảy.

Quả đào vàng là món quà đầu tiên mà Chiêu Giang chọn cho nàng, có nặng hơn nữa thì nàng cũng phải mua nó về nhà. Dầm mưa rồi lại đi cả một buổi trưa, đi dạo một buổi tối, Tôn Minh Châu mua xong hết đồ đạc, hưng phấn qua đi liền cảm thấy buồn ngủ, Chiêu Giang cũng không để ý tới ánh mắt của những người qua lại, che ô bế nàng lên.

Các thiếu nữ đi đường nhìn thấy cảnh này thì che miệng lại, hai má ửng hồng, thầm thì to nhỏ với những người xung quanh.

Mặt của Tôn Minh Châu có thể so sánh với tường thành, ai muốn nhìn thì cứ nhìn, không thèm quan tâm.

Nàng nép vào vòng tay của Chiêu Giang, mặt chui vào tấm mạng che của hắn, nói nhỏ với hắn vài câu, sau đó ngủ thiếp đi, tới khách điếm mới tỉnh lại.

Kêu tiểu nhị mang hai xô nước nóng lên, một người một rồng tắm rửa nhanh chóng, bài trí trong khách điếm cũng coi như không tệ, tuy rằng không thể so với Long Cung nhưng chăn gối không ẩm ướt, trên các đồ đạc trong phòng cũng không dính bụi.

Chiêu Giang vừa ôm Tôn Minh Châu nằm xuống giường liền ngủ say.

Nửa đêm nàng lờ mờ nghe thấy những tiếng động lách cách, nàng ngủ rất sâu, thế nào cũng không mở nổi mắt, vừa định dụi mắt tỉnh dậy thì Chiêu Giang lại ôm nàng vào lòng, những lớp vảy mát mẻ dễ chịu lướt trên má nàng, Tôn Minh Châu nhấp nhấp môi rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Chiêu Giang đã mặc xong quần áo, tựa vào đầu giường đọc cuốn sách hôm qua mua.

Tôn Minh Châu dựa lại gần, gối đầu lên đùi hắn, hai má lạnh ngắt, Tôn Minh Châu sờ lên ngoại bào của hắn, có hơi ẩm ướt, như thể bị ướt bởi cơn mưa sáng sớm vậy.

Ngẩng đầu lên hỏi Chiêu Giang: “Chàng đi ra ngoài à?”

Chiêu Giang để sách sang một bên, cúi đầu liếm mặt nàng: “Tối hôm qua có mấy người bò vào bằng cửa sổ, ta sợ bọn chúng làm nàng tỉnh giấc, nên đánh ngất bọn họ rồi, vừa nãy mới ra ngoài ném bọn họ đi.”

Tôn Minh Châu ngay lập tức trở nên tỉnh táo, nơi đây là cổ đại có quan niệm pháp trị mơ hồ, khách điếm lại không có camera giám sát, hôm qua hai người họ đã tiêu rất nhiều tiền, lại không phải là người dân địa phương, bị người khác nhắm vào cũng không có gì là kì lạ.

Chỉ là nàng không ngờ rằng sau khi nàng ngủ một giấc dậy đã giải quyết xong rồi.

“Ném đi đâu, bị người khác nhìn thấy không?”

Tôn Minh Châu không ngại gây rắc rối, Chiêu Giang giờ đã trở thành Long Vương được người người kính trọng chứ không còn là “Nghiệt Long” như trong nguyên tác kia nữa. Chỉ cần Chiêu Giang không làm những điều khiến trời giận người oán, thì chỉ với thân phận Long Vương đã đủ để hắn tung hoành trên nhân gian rồi.

Nếu bị ai đó nhìn thấy, nàng phải nghĩ cách dùng chuyện này để tạo cho Chiêu Giang một tính cách “trừng trị kẻ ác, nêu danh việc thiện.”

Chiêu Giang: “Không có ai nhìn thấy. Cho cá ăn rồi.” Tốc độ của Chiêu Giang rất nhanh, trước bình minh đã lôi mấy người kia đi ra ngoài, lúc trở lại chân trời vừa mới trắng xóa.

Tôn Minh Châu sẽ không thông cảm cho những người làm việc xấu xa như vậy, nói với Chiêu Giang: “Nếu đến lần nữa, thì cứ lột sạch ném lên trên phố.” Chiêu Giang luôn luôn cho cá ăn, nghĩ rằng nàng còn phải ăn cá ở sông... Cho nên tốt hơn hết là đừng làm ô nhiễm nước sông thì hơn.

Tôn Minh Châu kéo móng vuốt của Chiêu Giang tới, nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay của hắn: “Trời chưa sáng mà chàng đã dậy rồi, có muốn ngủ thêm một lát không?”

Chiêu Giang không cần ngủ bảy tám tiếng, hắn có thể ngủ mấy giấc một ngày luôn.

Chiêu Giang lắc đầu: “Minh Châu đói bụng chưa?”

Tôn Minh Châu duỗi người ngồi dậy trên giường, bên ngoài cửa sổ đã sáng trưng, ánh nắng dịu dàng từ cửa sổ chiếu vào, rắc một lớp ánh sáng vụn vặt lên gò má và mái tóc dài xõa ra của nàng, đôi mắt to long lanh mềm mại.

Chiêu Giang nhìn thẳng vào Tôn Minh Châu đang tỏa sáng, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp dịu dàng.

“Minh Châu, nếu nàng thích trên bờ, ta có thể sống cùng nàng ở đây.”

Tôn Minh Châu mỉm cười khi nghe những lời đó: “Vậy thì chàng không được hối hận đâu đấy.”

Chiêu Giang lắc đầu: “Không hối hận.”

Tôn Minh Châu bổ nhào lên trên người hắn, xoa xoa cái đầu to của hắn, âu yếm cắn vào sống mũi thẳng tắp của hắn, Chiêu Giang để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, còn cúi thấp đầu xuống để cho nàng dễ dàng cắn.

“Không cần đâu, Long Cung của Chiêu Giang thoải mái hơn nơi đây nhiều.” Chỉ là dưới đáy sông không có mặt trời cũng không có tửu lâu lớn.

Chiêu Giang suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Xây một Long Cung ở bên sông được không?”

Tôn Minh Châu bật cười “khanh khách”, nước miếng phun hết lên trên mặt hắn.

Nhanh chóng lau sạch cho hắn, lớp vảy bị cọ xát vang lên tiếng “loạt soạt”: “Long Cung không phải muốn xây là xây được đâu, thế này đi, xây một căn nhà bên bờ sông, không cần quá lớn, quá gây chú ý đâu.”

Muốn sống trong Long Cung thì sống trong Long Cung, muốn ra ngoài xem thì lên bờ sẽ có nơi để dừng chân, không còn gì tốt hơn nữa.

Tác giả có điều muốn nói: Câu chuyện của Tiểu Long Vương ở hiện đại

Tổng giám đốc ngốc nghếch luôn lén lút ăn đồ ngọt sau lưng vợ.

Bị phát hiện là nhận sai ngay lập tức, ngoan ngoãn giao nốt số đồ ngọt còn lại ra: Minh Châu, em ăn không?

Minh Châu: ... Lớn chừng nào rồi! Lần trước còn giấu sô cô la trong túi áo vest!

Sô cô la tan ra chảy xuống quần áo, con trai bị dọa cho vội vàng chạy vào bếp rồi nói với cô: “Mẹ ơi, bố ị đùn rồi!”

Tôi cảm thấy bọn họ sống ở hiện đại cũng rất thú vị.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play