Thấy hắn không có dấu hiệu tức giận gì cả, Tôn Minh Châu tiếp tục thuận nước đẩy thuyền, tay phải đặt trên bụng mình, dùng động tác và lời nói để biểu đạt ý tứ của mình.

Tiểu Long Vương không nghe hiểu được tiếng người, Tôn Minh Châu cũng không nghe hiểu được tiếng “ùng ục ùng ục” của hắn.

Hai loài vật phải cần một khoảng thời gian rất dài và cả sự nhẫn nại mới có thể đoán chính xác được suy nghĩ của nhau. Bọn họ vẫn còn đủ thời gian, nếu kiên nhẫn thì Tôn Minh Châu vẫn có thể kiểm soát được.

Trạng thái của Long Vương bây giờ tốt hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của Tôn Minh Châu. Hình tượng của Long Vương trong đầu nàng xuất phát từ miêu tả trong tiểu thuyết.

Mỗi lần xuất hiện đều không giết người, mà là đang dạo chơi trên con đường giết người, thỉnh thoảng còn ở bên sông nghe những buổi nhạc hội mà hắn nghe không hiểu nữa…

Nhưng tâm trạng của Long Vương mà nàng gặp được trên thực tế có thể nói là ổn định, trước mắt không có dấu hiệu gì là sắp phát điên giết người cả, thậm chí còn giống một chú cún con đang gối lên chân của nàng và ngủ một giấc vậy…

Xem ra chỉ số thông minh cũng cao hơn những động vật bình thường khác, ít nhất là cao hơn nhiều so với Teddy do nhà mợ Tôn Minh Châu nuôi.

“Ùng ục, bụng của ta, ùng ục, ta đói rồi, ngươi hiểu cái gì gọi là đói bụng không?”

Long Vương đang gối trên chân của Tôn Minh Châu, mắt dọc của hắn trừng to với đôi mắt nhỏ của nàng. Nghe được lời nói của Tôn Minh Châu, từ cổ họng phát ra âm thanh “ùng ục ục”, tốc độ còn tăng nhanh hơn một chút nữa.

“Không phải ta đang học tiếng của ngươi, ta đói rồi, bụng, kêu ùng ục, ùng ục.”

Long Vương: “Ùng ục.”

Tôn Minh Châu: “…” Bầu không khí căng thẳng giật gân này khiến nàng thấy hơi buồn cười.

“Bụng, ở đây, rỗng rồi, ăn cơm, ta muốn ăn.” Tôn Minh Châu dùng tay ra dấu nhét cái gì đó vào bụng, rồi nhai nhai.

Dường như Long Vương đã hiểu rồi, nhấc đầu lên khỏi chân của Tôn Minh Châu rồi lật người đứng dậy. Chân của Tôn Minh Châu bị hắn đè đến tê rần, trong phút chốc không thể co lại được.

Tôn Minh Châu nhanh chóng xoa chân mình xong rồi giơ tay trái ra định đứng dậy.

Long Vương cúi đầu nhìn nàng một hồi lâu, dường như không có kiên nhẫn để đợi nữa nên cúi thân hình cao hai mét của mình xuống.

Hình bóng của thân hình cao lớn rơi xuống, trong phút chốc Tôn Minh Châu có dự cảm không lành. Một giây sau, Long Vương vươn bàn tay lớn của mình ra ôm trọn nàng theo kiểu công chúa.

Nhìn lớp vảy cá chớp tắt sắc bén trên cánh tay của Long Vương, Tôn Minh Châu cắn chặt răng, muốn tránh cũng không tránh kịp nữa rồi.

Cẳng chân trắng nõn vừa cuộn lại đã để lại những vết xước vừa nông vừa sâu.

Cánh tay của Long Vương khựng lại, loài vật vô cùng to lớn ấy đang ôm một búp bê nhỏ nhắn như cô.

“Vảy của ngươi cứng như thế mà trong lòng ngươi còn không biết à?”

Hình như Long Vương cũng ngờ chỉ một cái ôm đơn giản như thế cũng sẽ khiến cẳng chân của sinh vật yếu mềm này bị chảy máu.

Tôn Minh Châu còn ghi ngờ đến cuối cùng có thể nàng sẽ không chết chìm, cũng không phải bị đói chết ở dưới đáy sông, mà là bị Long Vương xước đến chết.

Tôn Minh Châu không dám tưởng tượng, lát nữa khi Long Vương di chuyển thì trên người nàng sẽ có bao nhiêu vết thương mới nữa.

Long Vương thấp giọng kêu “ùng ục”, sau đó nâng cẳng chân của Tôn Minh Châu lên, liếm sạch máu tươi trên cẳng chân của nàng, cứ bị xước thì lại liếm. Tôn Minh Châu cũng có hơi quen với quá trình này rồi, nàng nghi ngờ liệu có phải Long Vương đang cố ý hay không.

Sau khi liếm sạch vết thương trên cẳng chân nàng rồi thì lại đặt xuống, Tôn Minh Châu lại căng da đầu đang định đón nhận thêm một đợt đau lần thứ hai.

Không ngờ không hề có cảm giác của đợt đau lần thứ hai, Tôn Minh Châu híp mắt đánh giá cẩn thận. Vảy rồng cứng cáp trên cánh tay hắn vẫn như thế, không có gì thay đổi, vẫn phát ra thứ ánh sáng khiến người khác thấy lạnh lẽo. Tôn Minh Châu thử khẽ di chuyển cẳng chân của mình, không bị xước nữa. Lớp vảy khi chạm vào chân nàng cũng cong lại theo độ mạnh yếu do nàng gây ra, giống như lớp vỏ phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

Tôn Minh Châu ngạc nhiên hỏi: “Lớp vảy của ngươi có thể trở nên mềm hơn à?”

Long Vương không hiểu ý của nàng, thấy cẳng chân của nàng không còn xuất hiện vết thương mới nữa thì ôm nàng đi vào trong bóng tối lúc hắn tới đây, hoàn toàn không ngó ngàng gì tới Chúc Liên Sinh đang giả vờ xỉu trong góc cả.

Tôn Minh Châu quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng ta, mặt của cô gái nhỏ đầy nước mắt, giống như đưa tang cho nàng vậy.

Trong bóng tối không có lấy chút ánh sáng nào, chỉ có ánh sáng của những viên minh châu tỏa ra vô cùng yếu ớt mà thôi, chỉ nhỏ bằng một phần mười so với viên trân châu vừa rồi.

Trong con đường qua lại tối tăm chỉ có nàng và Long Vương, Tôn Minh Châu thử phân tán suy nghĩ của mình, muốn chuyển sự chú ý sang những thứ khác.

Nguyên lý phát sáng của những viên trân châu nhỏ này là gì? Trên bề mặt được sơn một lớp sơn phốt pho à? Tại sao lại bồng bềnh như vậy được? Long Vương biết pháp thuật à? Có lẽ là vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôn Minh Châu nhìn chằm chằm vào mấy viên ngọc trai đến đơ cả người ra, Long Vương trừng mắt liếc nhìn nàng, sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng, vươn tay ra cầm lấy một viên trân châu. Lòng bàn tay to lớn giống như đang cầm một quả đào nhỏ xíu, nhẹ nhàng đặt vào trong tay Tôn Minh Châu.

“Ngươi đúng thật là có mắt nhìn đấy.”

Trong bóng tối, viên trân châu có kích thước bằng quả bóng bàn đang phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhìn lâu cũng không thấy đau mắt, dường như trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn.

Tôn Minh Châu cầm viên trân châu lên nhìn, trân châu không trong suốt, cũng không nhìn ra được vật chất bên trong, hình như bên trong trân châu cũng là một vầng hào quang.

Có lẽ Long Vương đã ôm nàng đi vào trong bóng tối được hai ba phút rồi, dần dần đã có thể nhìn được ánh sáng sáng sủa chiếu vào bên trong. Tôn Minh Châu ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Lối vào là một cái lều nhỏ được xây bằng đá, có vài viên trân châu to bằng đầu trôi nổi trong không trung. Liếc qua cái lều bằng đá một cái là hiểu ngay, đến cả cái giường cũng không có… “Đây là Long Cung à?” Không phải mỗi năm đều có cúng tế Long Vương sao? Không phải Lão Long Vương vẫn còn lên trời đấy chứ? Thế còn Long Cung thì sao? Loài rồng đều không chú ý như vậy sao? Trong Tây Du Ký còn có Quân Thừa Tướng và các binh hèn tướng nhát nữa, chú em à, ngươi là tướng không có binh à?

Khi nghĩ đến trong tiểu thuyết, Thái tử dẫn theo một đám người đi đánh một cuộc chiến ác liệt với Long Vương, Tiểu Long Vương từ đầu tới cuối đều có chung một kẻ thù, chỉ có một chữ “chiến” duy nhất! Tôn Minh Châu hiểu ra rồi, hắn thật sự đến cả một tên binh hèn tướng nhát cũng chẳng có…

Trong mấy câu chuyện cổ tích đều là gạt người cả, cũng may hồi nhỏ kỳ nghỉ năm nào nàng cũng xem Đại chiến Long Cung một lần…

Sau khi Long Vương đặt nàng xuống, Tôn Minh Châu khép y phục bị xé ra lại. Ánh mắt quét một vòng xung quanh, không có một cái đồ dùng trong nhà gì cả, đến cả cái cốc cũng không có luôn…

Long Vương giống như một con thú dữ chưa được khai hóa vậy, không chú ý đến việc ăn mặc cũng là lẽ thường thôi, có khi hắn còn không hiểu nữa ấy chứ.

Tiểu Long Vương ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn chân khẽ cào một cái trong hư không. Trong bức tường nước trên đỉnh đầu thu hút một dòng nước uốn khúc chảy xuống, lượn một vòng quanh Tôn Minh Châu và Long Vương. Một đầu khác lại chảy ngược lại về phía bức tường nước, tạo thành một cột nước quanh quẩn hai người, đường kính to bằng miệng của cái chậu nước.

Cá tôm bơi xuôi theo dòng nước, men theo vòng tròn, từ từ bơi lượn xung quanh Long Vương và Tôn Minh Châu, dường như có thể nắm được lông tuyến của cá đang bơi trước mặt.

Cùng lúc ngạc nhiên với pháp thuật của Long Vương, Tôn Minh Châu cũng không hiểu lắm ý của hắn, đang thưởng thức cá à?

Dưới cái nhìn chăm chú của Tôn Minh Châu, Long Vương vươn bàn chân của mình ra và bắt lấy con cá to bằng eo của Tôn Minh Châu đang bơi trong dòng nước lại. Con cá còn chưa kịp vùng vẫy gì đã bị Long Vương cắn một phát vào đầu rồi vứt đi, cái mang cá trên người con cá vẫn còn đang hết đóng lại mở. Răng cưa của Long Vương kêu răng rắc răng rắc, nhai vài lần rồi mới nuốt xuống bụng.

Cách ăn uống của Long Vương vừa dã man vừa thô lỗ. Hàm răng của hắn có thể dễ dàng cắn nát được xương cá và vảy cá cứng ngắc. Bất kỳ người nào nhìn thấy cũng đều sẽ kinh ngạc.

Tôn Minh Châu cũng không ngoại lệ, nàng đơ ra mất một lúc thôi nhưng Long Vương đã ăn xong con cá thứ ba rồi.

Nhất thời có rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng nàng, nhưng điều may mắn là Long Vương đã hiểu được ý tứ mà nàng muốn biểu đạt rồi. Đây là một khởi đầu tốt.

Nhưng mà… Những con cá to bằng nàng như thế này… nàng phải bắt như thế nào?

Nếu lúc này nàng đang ở giữa sông, Tôn Minh Châu hoài nghi có lẽ những con cá này đã có thể nuốt chửng nàng rồi mất.

Do dự chừng mười mấy giây, Long Vương phát hiện ra Tôn Minh Châu nãy giờ vẫn chưa ăn gì thì quay đầu lại, hàm răng đang cắn xé một con cá lớn màu lam, con mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Tôn Minh Châu hít một hơi lạnh, nàng thật sự rất đói bụng, bụng cũng co rút đau đớn.

Nhưng nàng muốn ăn bữa cơm nóng hổi thật lớn, bánh bao lớn, thịt lợn kho… chứ không phải là quay về buffet hải sản, lại còn là hải sản size XXXL nữa chứ…

Cố nặn ra một nụ cười, Tôn Minh Châu cười gượng rồi nói: “Không hổ là Hải Vương… à không, Long Vương, chiêu đãi niềm nở quá, khiến người có chút nuốt không trôi…”

Long Vương vừa ăn vừa nhìn nàng, hình như đang thắc mắc tại sao nàng không ăn.

Tôn Minh Châu nhìn bữa ăn đang chuyển động một vòng, cuối cùng nàng cũng có thể ăn rồi. Con tôm hơi lớn, dài bằng nửa bàn tay của nàng. Mắt nhìn chằm chằm con tôm đang dần tới gần, Tôn Minh Châu nhanh chóng vươn tay ra bắt lấy nó ngay lập tức.

Con tôm lớn lắc lư mạnh mẽ trong bàn tay nàng, ngón tay của Tôn Minh Châu vẫn còn sưng đỏ. Lớp vỏ cứng cáp của con tôm lớn cọ xát vào ngón tay nàng khiến nàng đau đớn.

Lúc nàng đang suy nghĩ xem có nên tuốt đầu nó không thì Long Vương đã vươn chân ra. Con tôm lớn ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, cun cút im lặng để bị bẻ đầu. Long Vương quăng đầu tôm vào trong miệng mình, nhai qua nhai lại rồi ăn mất, mắt vẫn nhìn Tôn Minh Châu như trước.

Tôn Minh Châu nghi ngờ những sinh vật dưới đáy sông có thể phân biệt được Long Vương, nên khi gặp Long Vương thì sẽ đứng nghiêm tại chỗ. Con cá lớn mà Long Vương vừa ăn khi nãy hình như cũng không vùng vẫy gì cả.

“Cảm ơn.” Người văn minh Tôn Minh Châu nói lời cảm ơn với Long Vương.

Tiểu Long Vương nuốt hết những thứ trong miệng xuống bụng, ánh mắt như keo dán chặt trên người Tôn Minh Châu không hề nhúc nhích. Vươn bàn chân vào trong Thủy Cung rồi lại bắt một con cá nữa, cũng không thấy là cái gì đã cho vào miệng nhai rồi.

Hắn vừa ăn vừa nói “ùng ục cả ục cảm”

Động tác bắt tôm của Tôn Minh Châu dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Long Vương: “Ngươi nói lại một lần nữa đi?”

Tiểu Long Vương: “Cảm.”

Đó thật sự là âm tiết của chữ “cảm”, nhưng chỉ mới nói được một âm thôi.

“Cảm ơn, ngươi thử lại lần nữa đi.”

Tiểu Long Vương ăn cá nhai chẹp chẹp, không nói nữa. Mở mắt ra, vươn chân ra rồi đưa con tôm đến gần bên miệng Tôn Minh Châu, giống như đang nói sao nàng vẫn còn chưa ăn?

Chỉ là một âm tiết nhỏ thôi cũng khiến Tôn Minh Châu có chút hy vọng. Lẽ nào… Tiểu Long Vương có thể nói chuyện được, chỉ là không có ai dạy hắn thôi sao?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, không phải mỗi khi Lão Long Vương bay lên trời báo cáo công việc với Ngọc Hoàng đại đế đều phải nói tiếng người à? Không thể nói ùng ục ùng ục được đâu!

Tôn Minh Châu cảm thấy mình nghĩ đúng rồi, có lẽ nàng thật sự có thể dạy Long Vương thử xem…

Bình thường vỏ của con tôm sống sẽ không cứng như vậy, có lẽ con tôm này đã biến dị rồi, hoặc có thể nói là các sinh vật dưới đáy sông đều có chút không đúng lẽ thường…

Mặc dù Tôn Minh Châu vẫn giữ nụ cười, nhưng động tác bóc vỏ tôm vô cùng thô bạo. Thật sự rất khó bóc, vỏ tôm lại còn vừa dày vừa cứng giống như mu ngón chân vậy, phải hầm nhừ đi thì mới có thể bóc được.

“Răng ngươi tốt thật đấy, đầu tôm cứng như thế mà cũng có thể cắn nát được.” Tôn Minh Châu nói chuyện với Tiểu Long Vương như một người bạn. Nếu Tiểu Long Vương đã có thể mở miệng nói chuyện rồi thì nàng cũng sẽ nói nhiều hơn một chút.

Trẻ con đều như thế cả mà, đầu tiên là bắt chước ba mẹ kể chuyện, rồi từ từ mới biết được.

Long Vương vẫn ăn không ngừng nghỉ, không có dấu hiệu gì dừng lại cả, từng con cá lớn đều bị hắn nuốt chửng. Tôn Minh Châu cảm thấy có thể đặt cho hắn biệt danh là Kog’Maw. Cũng may hắn là Long Vương đấy, nếu không làm gì có nhà nào có thể nuôi hắn được chứ.

Cuối cùng vỏ tôm cũng được lột sạch sẽ, tay trái của Tôn Minh Châu đang cầm vỏ tôm, nghĩ xem nên vứt ở đâu, nàng hất tay Long Vương: “Cái này xử lý thế nào đây?”

Long Vương liếc nàng một cái, vươn bàn chân ra cầm lấy vỏ tôm, sau đó cho vào miệng rồi nhai luôn.

“Dũng mãnh.” Tôn Minh Châu giơ ngón tay cái của tay phải lên ý nói hắn rất giỏi. Trong mắt Tiểu Long Vương, chỉ cần cái gì có thể cắn được thì đều là đồ ăn cả.

Tôn Minh Châu thử cắn một miếng thịt tôm nhỏ, vỏ cứng như thế, nếu đến cả thịt cũng cứng thì nàng chọn ăn tảo biển.

Thịt tôm rất mềm, Tôn Minh Châu vừa đói vừa khát, khi cho thịt tôm vào miệng thì có vị ngọt của tôm, không cứng chút nào cả.

“Được đấy!” Tôn Minh Châu lại giơ ngón tay cái của tay phải lên, nói với Long Vương: “Thật sự rất ngon.”

Long Vương nhai thịt cá, học cách giơ ngón tay cái lên theo nàng, phát âm trong miệng rất mơ hồ: “… Ùng ục.”

Mắt của Tiểu Long Vương rất hiếm khi chuyển động, khiến người khác vừa nhìn vào thấy rất dữ tợn, nhưng nhìn lâu rồi thì thực ra có hơi ngốc. Tôn Minh Châu chợt nhớ ra hình như Tiểu Long Vương không có tên, trong cả cuốn tiểu thuyết cũng không thấy xuất hiện tên của hắn.

Tôn Minh Châu cắn một miếng thịt tôm lớn rồi nghĩ một lát, quyết định sẽ đặt tên cho Tiểu Long Vương.

Thời gian làm bạn cùng phòng trong tương lai rất dài, nàng không thể cứ gọi hắn là “Ê, này” mãi được. Long Vương lại quá chung chung, trên đời này có rất nhiều Long Vương.

Thực ra nếu như nói đến Long Vương, trong các tác phẩm phim ảnh mà Tôn Minh Châu từng xem qua cũng có, tác phẩm văn học cũng có, nhiều nhất là Bạch Long và Hắc Long. Nhắc đến Bạch Long thì nàng sẽ nghĩ tới Bạch Long Mã, từ đầu đến cuối Tây Du Ký, tỉ lệ xuất hiện ít hơn cả Sa Tăng. Nàng từng tưởng rằng nó chỉ là một con ngựa thôi… Còn nếu như nhắc đến Hắc Long thì có quá nhiều, rất nhiều nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình đều là Hắc Long, dường như nhan sắc không đủ đen nên không thể thu hút được cái cô gái.

Nếu nói đến Thanh Long… ừm… Tôn Minh Châu chỉ có thể nghĩ tới bộ phim hoạt hình Bảy viên ngọc rồng thôi…

Thanh Long trong Bảy viên ngọc rồng tên gì nhỉ?... Thần Long…

Tôn Minh Châu cho miếng thịt tôm cuối cùng vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống bụng, chậm rãi nói: “Ngươi tên là Chiêu Giang nhá, dù sao bây giờ dòng sông này cũng là máu thịt của ngươi, đợi đến khi ngươi học nói được rồi thì ngươi tự đổi đi.”

Sau đó lại chỉ vào mình: “Ta tên Minh Châu, Tôn Minh Châu, ngươi đã nhớ chưa? Ngươi là Chiêu Giang, ta là Minh Châu.”

Tác giả có lời muốn nói: Long tộc rất thích những đồ vật phát sáng, đặc biệt rất thích minh châu.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play