Tô Mạt Lê được Chris Fado ôm lấy, hai người từ trên cao nhìn xuống trận tàn sát đang diễn ra.

Ác ma ngu dốt, tham lam và khát máu, đây chính là bản tính của bọn chúng.

Nghĩ đến trong nguyên tác Dasa sẽ trở về nghiền nát Chris Fado thành tro bụi, sẽ biến lãnh địa của anh thành của riêng, Tô Mạt Lê liền không còn thương cảm gì với tình cảnh mà lãnh địa của Dasa đang gặp phải nữa. Người tạo nên tất cả mọi người là Dasa, nếu từ đầu đến cuối có người nào làm sai thì người đó cũng không phải là Chris Fado.

Tô Mạt Lê ôm chặt Chris Fado, miệng thì lẩm bẩm nói: “Nhất định anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chris Fado cúi đầu nhìn Tô Mạt Lê, phát hiện rõ ràng tâm trạng của cô có chút suy sụp, anh không thích biểu cảm như thế này của Tô Mạt Lê chút nào, cằm anh cọ cọ trên đỉnh đầu Tô Mạt Lê, nói: “Sợ sao?”

Chris Fado đã thấy những Ma Vương chiến đấu với nhau rất nhiều lần, cuộc sống hơn chín trăm năm của ác ma đã khiến anh quen với việc này từ lâu rồi. Tô Mạt Lê mới mấy chục tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như thế này nên sợ hãi cũng là chuyện thường tình.

Tô Mạt Lê gật đầu, điều cô sợ không phải là cảnh tượng mà hai người đang nhìn thấy lúc này, mà là kết cục của cơ Chris Fado trong nguyên tác.

Nơi nào đó ở đáy lòng âm thầm nghĩ: Giá như Dasa chết đi thì tốt rồi...

Chris Fado ôm chặt cô rồi xoay người bay trở về, anh nói: “Vậy thì không cần phải xem nữa.”

Tô Mạt Lê dán mặt vào cổ Chris Fado, trong lòng tự nói với bản thân: Không sao đâu, Chris Fado không nhúng tay vào thì anh sẽ không có chuyện gì đâu.

Trận tàn sát từ một phía này giằng co suốt ba ngày ba đêm liên tiếp không ngừng, tinh lực của ác ma luôn tràn đầy, bọn chúng chém giết không ngừng nghỉ, tiếng kêu la thảm thiết vang tận trời xanh.

Một tên ác ma đỉnh đầu có bốn sừng - trợ thủ tâm đắc của Dasa giết khỏi vòng vây, anh ta tránh đi tầm mắt của mọi người mà chui vào trong thông đạo đi tới Nhân gian, cẩn thận từ tí đi xuyên qua thông đạo, may mà không gặp phải vết nứt không gian.

Anh ta nhất định phải tìm được Dasa đại nhân!

Trong một lần đang hút máu nào đó thì ác ma bốn sừng ngẫu nhiên gặp phải Dasa đang quay lại nhà Châu Lý.

Anh ta quyết định đứng đợi ở địa điểm lần trước hai người gặp nhau, không biết là may mắn hay là bất hạnh mà ngay buổi tối ngày hôm đó anh ta đã đợi được Dasa đại nhân của mình.

Hôm nay Dasa vẫn tiếp tục không chặn được Alkali, hình như gần đây Châu Lý đang trốn tránh anh ta thì phải. Dasa lo lắng đi về hướng nhà Châu Lý, ma khí của anh ta đã tiêu hao quá nhiều rồi, nếu như lúc này còn làm trái với lời hứa thì lực lượng phản phệ lại có thể khiến anh ta phải quay về Ma giới dưỡng thương ít nhất là mấy chục năm.

“Dasa đại nhân.” Luồng ma khí cộng với giọng nói quen thuộc khiến Dasa quay đầu lại nhìn, người thò đầu ra từ chỗ rẽ kia không phải là Alor đó sao?

Sau khi hạ một kết giới thì Dasa liền đi vào trong, bây giờ Alor vô cùng nhếch nhác, quần áo trên người rách tung tóe, chói mắt nhất là miệng vết thương chằng chịt trên người anh ta, Dasa tức giận hỏi: “Là kẻ nào làm?” Vậy mà lại có người dám ra tay với thuộc hạ đắc lực của anh ta, đây chính là khiêu khích anh ta mà!

Cuối cùng cũng đã tìm được Dasa, Alor cầm lòng không nổi nữa mà rơi nước mắt, cuối cùng cũng tìm được đại nhân của anh ta rồi, lãnh địa của bọn họ có hy vọng rồi.

Alor vừa rơi nước mắt vừa nói: “Bởi vì vực Độ Ma xảy ra hiện tượng không gian vặn vẹo, máu tươi không đủ nên nhóm Ma Vương đã tạo phản, hu hu... lãnh địa của chúng ta đã bị bọn chúng cướp sạch không còn gì rồi.”

“Cái gì? Bọn chúng thật to gan mà!” Mặc dù anh ta cũng có phần trách nhiệm với chuyện không gian bị vặn vẹo, nhưng không thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa hay sao? Anh ta đã sắp chặn được Alkali rồi mà!

“Khó khăn lắm tiểu nhân mới trốn thoát được. Đại nhân, ngài mau trở về cùng tiểu nhân đi! Mọi người sắp bị giết sạch cả rồi!” Alor khóc không thành tiếng, những tên ác ma đi theo Vương của cả Ma giới từ những ngày đầu có tên nào không hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang? Nào có sa sút đến tận cùng giống bây giờ? Trong lòng Alor vừa đau thương vừa phẫn nộ, anh ta đã khóc tới mức sắp ngất đi rồi.

Dasa nghĩ ngợi một lát, bây giờ ma khí của anh ta đã tiêu hao quá độ, thực lực đã không còn được như trước nữa, nếu như cậy mạnh mà quyết chiến với đám Chris Fado một trận thì khả năng giành chiến thắng của anh ta cũng không lớn, nếu thật sự không còn biện pháp nào nữa thì... lòng Dasa trầm xuống, cũng chỉ còn cách kia mới có thể nhanh chóng bổ sung lượng ma khí mà anh ta đã tiêu hao.

Nếu không đến mức không còn cách nào khác thì sẽ không một tên ác ma nào lựa chọn cách này. Ăn thịt đồng loại, cho dù đối với giống loài nào đi nữa thì đây cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang.

Ánh mắt Dasa lạnh như băng lướt qua trên người Alor, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Đã có ai biết ngươi đến Nhân giới tìm ta chưa?” ( truyện trên app T𝕪T )

Alor không mảy may nghi ngờ trả lời anh ta: “Tiểu nhân lén trốn đi, không có ai nhìn thấy cả.”

“Ồ, vậy sao?” Dasa đột nhiên nâng giọng lên, anh ta thản nhiên nói: “Vậy thì thật sự quá tốt rồi.” Dasa lộ ra một nụ cười bí ẩn, dưới tình huống Alor hoàn toàn không hề đề phòng liền vươn móng tay sắc nhọn của mình ra móc lấy tim anh ta, Dasa còn nói: “Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì được hy sinh cho lãnh địa.”

Alor trợn trừng đôi mắt bạc, chết không nhắm mắt nhìn về phía đại nhân kính yêu của anh ta, trên mặt như đang viết: “Đại nhân, vì sao lại làm thế?”

“Bởi vì ma khí của ta không đủ nữa rồi.” Dasa mở miệng, ngồm ngoằm cắn nuốt trái tim màu xanh lam. Mùi vị thối rữa khiến anh ta thấy buồn nôn, sau khi ép chính mình ăn hết quả tim thì Dasa lại bắt đầu xâu xé cơ thể Alor, lúc này ma khí của anh ta mới hồi phục lại được một chút.

Anh ta phải trở về một chuyến, cắn nuốt càng nhiều ác ma hơn nữa thì lực lượng của anh ta mới có thể khôi phục lại như cũ được.

Trong số những Ma Vương làm loạn thì kẻ khiến anh ta dè chừng nhất chính là Chris Fado, anh ta nhớ tới tin đồn mình nghe được trước đây, hình như đồn rằng Chris Fado đã có người yêu rồi?

Dasa hé đôi môi dính đầy máu tươi màu lam của mình, lộ ra nụ cười u ám.

Chỉ tiếc là anh ta ăn Alor quá nhanh, đến cả tin tình báo Chris Fado có tham gia vào cuộc phản động này không cũng không kịp nghe...

Làm thế nào Tô Mạt Lê cũng không thể ngờ được mình chỉ đi tản bộ xung quanh cung điện để hưởng thụ niềm vui nho nhỏ khi những tên ác ma đi ngang qua gọi mình là “phu nhân” một chút mà thôi, sao lại gặp phải Dasa rồi? Không phải anh ta đang ở Nhân gian sao?

Dasa từ trên trời hạ xuống, trên người anh ta mặc quần áo lưu hành ở Nhân gian... nói thật thì nó có hơi không phù hợp với vẻ ngoài già dặn của anh ta. Dasa học cách xưng hô của những tên ác ma đi qua với cô, anh ta tràn ngập ác ý hỏi: “Phu nhân? Cô chính là dị dạng của Chris Fado đó sao?”

... Đủ rồi đó, mặc dù Chris Fado đã gọi cô là dị dạng của mình từ trước rồi, nhưng mà đó là tình thú giữa hai vợ chồng họ, bây giờ Chris Fado vẫn thường thuyên vừa liếm sừng cô vừa di chuyển, còn dùng giọng ấm ách gọi cô là dị dạng…

Nhưng mà nếu người khác gọi cô là... thì cô không vui chút nào cả!

Đối phương khí thế vô cùng, Tô Mạt Lê đành phải lùi về sau nửa bước, cô không dám đứng quá gần Dasa, anh ta thân là Vương của cả Ma giới lại giới đột ngột trở về Ma giới thế này, nếu như không tới vực Độ Ma truyền ma khí thì nhất định sẽ gây ra chuyện không gian vặn vẹo, rất có khả năng sẽ xảy ra bên cạnh anh ta.

Dasa cũng rất muốn đi ổn định vực Độ Ma, nhưng bây giờ ma khí của anh ta không sung túc như vậy nữa.

“Bây giờ đại nhân không nên xuất hiện ở đây mới đúng chứ, hay là đại nhân chưa nghe nói? Vực Độ Ma xảy ra hiện tượng không gian vặn vẹo, đại nhân sớm ngày trấn giữ ở đó đi thì hơn.” Tô Mạt Lê chắp tay sau lưng để Độc Nhãn chui ra khỏi tay áo, hôm nay khi ra ngoài cô không mang theo Bát Quái và Hắc Vụ nên chỉ có thể để Độc Nhãn đi truyền tin giúp mình.

Cho dù cô có cố hết sức cũng không thể tạo ra kỳ tích được nên dưới tình huống này nhất định phải đi gọi Chris Fado.

“Vì thế nên mới cần phải bắt cô để đi đánh tiếng với Chris Fado.” Dasa nói xong thì không dong dài nữa mà liền vọt về phía Tô Mạt Lê.

Tô Mạt Lê chắp tay sau lưng, sau khi cô dùng một ma pháp hệ gió đưa Độc Nhãn vào thành rồi mới nhớ ra Độc Nhãn không biết ngôn ngữ của ác ma!

Tô Mạt Lê miễn cưỡng tránh khỏi chiêu thứ nhất của Dasa, cô trốn về phía sau rồi hô lên: “Anh bắt tôi đi cũng vô dụng thôi, trong lòng Chris Fado thì tôi cũng chỉ là một món đồ chơi.”

Dasa không ư hử gì mà chỉ phi người đuổi theo, bộ mặt anh ta dữ tợn nói: “Có thể cô không biết, cô chính là người đầu tiên được gọi là phu nhân trong lãnh địa của anh ta trong suốt chín trăm năm này đấy.”

Wao wao, Tô Mạt Lê rất muốn vỗ tay cổ vũ, câu này nghe rất êm tai, nhất định phải đóng khung treo lên tường mới được!

“Mặc dù tôi rất vui khi nghe được những lời này, nhưng mà vì sao anh lại phải bắt tôi? Đại nhân Chris Fado nhà tôi không tham gia phản động mà!” Tô Mạt Lê thở hồng hộc, cho dù thực lực của Vương của cả Ma giới đã không bằng trước kia, nhưng cũng không phải là người mà cô có thể đối phó được. Không phải trong tiểu thuyết thường đề cập tới việc “song tu” sao? Cô và Chris Fado song tu nhiều lần như vậy nhưng sao cô không tiến bộ chút nào thế này?

Dasa sửng sốt hỏi lại: “Cô nói cái gì? Anh ta không tham gia phản động sao?”

Tô Mạt Lê: “...” Anh còn chưa điều tra rõ ràng mà đã tới bắt cóc người để uy hiếp sao? Cô lập tức cao giọng trả lời: “Chris Fado không hề tham gia!” Sau khi đám ác ma xung quanh kinh ngạc xong thì chúng có hai sự lựa chọn, một là giúp phu nhân chiến đấu với Vương của cả Ma giới, hai là đi báo cáo cho Fado đại nhân, chắc chắn trăm phần trăm bọn chúng sẽ lựa chọn vế sau, một đám ác ma chen lấn nhau bay về phía cung điện.

Tô Mạt Lê: “...” Các người cứ đợi đấy!

“Nhưng mà vẫn phải bắt cô!” Bây giờ thực lực của anh ta không đủ nên cần phải có Chris Fado làm kẻ chết thay cho mình, nếu địa vị của cô ác ma dị dạng này trong lòng Chris Fado đủ quan trọng thì anh ta có thể áp chế, thậm chí là cắn nuốt cả Chris Fado!

Tô Mạt Lê đứng phía xa mắt đối mắt với Dasa, chỉ một ánh mắt thôi cô liền hiểu tên này muốn bắt cô để uy hiếp Chris Fado phải bán mạng cho anh ta, chắc chắn anh ta còn đang muốn làm chuyện gì đó quá đáng hơn nữa.

Kiếp trước Tô Mạt Lê sống hơn ba mươi năm, đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và xem rất nhiều tác phẩm điện ảnh, cái cô ghét nhất chính là nữ chính chuyên kéo chân sau. Nam chính đánh kẻ thù còn cô ta lại đứng bên cạnh hô hào phải làm người lương thiện, phải tin vào cuộc sống tươi đẹp.

Kết quả chắc chắn là cô ta sẽ bị kẻ xấu bắt cóc để uy hiếp nam chính phải làm theo ý kẻ xấu. Dao đã kề trên cổ rồi mà nữ chính chuyên kéo chân sau vẫn còn có thể vừa tiếp tục hô: “Anh chạy đi! Đừng quan tâm tới em!” vừa mở mắt trừng trừng nhìn nam chính bị hành hạ. Lúc đó Tô Mạt Lê nghĩ: Sao cô không thắt cổ tự vẫn luôn đi?

“Thật là ngại quá, tôi không phải kiểu người sẽ đợi nam chính tới cứu mình.” Tô Mạt Lê lấy hết tất cả vũ khí từ trong vũ khí ma của mình ra, có hai trang bị bắn đạn ma khí, hai trang bị ăn mòn ma khí, cô bày bốn cỗ trang bị này ngay ngắn trước mặt mình, ý chí chiến đấu ngút ngàn.

Tô Mạt Lê một tay cầm một thiết bị phóng đạn ma khí, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cô cười nói: “Muốn dùng tôi để ép Chris Fado? Anh nghĩ nhiều rồi đấy!”

Vì Chris Fado mà làm thế có đáng không? Thậm chí giờ khắc này trong đầu Tô Mạt Lê đã xuất hiện câu hỏi này, tính cách của cô chính là như thế, anh yêu tôi thì tôi sẽ hưởng thụ tình yêu đó, tôi cũng sẽ khiến anh vui vẻ giống như thế. Khi tôi trở thành con tin có thể uy hiếp tới anh thì thà rằng tôi tự sát còn hơn.

“Con người tôi rất trung thành với dục vọng, lại thích tất cả những đồ vật không thực tế chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ, được đầu thai tới trên người ác ma đã được coi là nhân quả. Nhưng mà có thể anh không biết, con người tôi rất bao che khuyết điểm, đến cả ma vật tôi cũng sẽ bảo vệ chứ đừng nói là Chris Fado.”

Dasa sửng sốt, đã rất lâu rồi anh ta không thấy một nữ ác ma cương mãnh như vậy, cũng khó trách Chris Fado lại cưng chiều cô ta tới độ này. Nếu như đổi lại thành anh ta thì Tô Mạt Lê cũng sẽ có một chỗ trong tẩm cung của anh ta thôi.

Dasa liếc mắt nhìn nhóm ác ma đang bay về phía cung điện, chắc rằng Chris Fado sẽ đuổi tới đây nhanh thôi, thời gian còn lại cho Dasa không nhiều nên anh ta cũng không nhiều lời vô ích nữa mà liền vận ma khí bay về phía Tô Mạt Lê.

Tô Mạt Lê giơ tay phải lên, đạn ma khí và đạn ăn mòn đồng loạt bay về phía Dasa.

Ma khí dày đặc che khuất tất cả tầm nhìn, Tô Mạt Lê nhún chân, giương cánh bay lên trời cao quan sát tình huống bên dưới.

Có một đôi cánh đen đang vung vẩy bên trong luồng ma khí dày đặc, sau khi bay lên không trung thì Dasa liền dính phải một làn đạn ăn mòn, vùng bụng phía bên trái của anh ta đã bị thương, ánh mắt Dasa sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm Tô Mạt Lê, anh ta đánh úp thần tốc: “Cô chạy không thoát đâu.”

Không hổ danh là Vương của cả Ma giới, Tô Mạt Lê hơi liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mình và cung điện, nếu như bay về phía bên đó, sau lưng lại có Dasa đang đuổi sát thì tám, chín mươi phần trăm sẽ bị thương nặng, nếu không may bị anh ta đuổi kịp thì sẽ bị bắt làm tù binh, trong lòng Tô Mạt Lê âm thầm lắc đầu, không thể bị bắt làm tù binh được, nếu vậy thì cùng chết đi.

Tay trái cô mò vào túi trữ vật, trong không trung yên tĩnh như có một bức màn ngăn cách với thế giới bên ngoài đột nhiên xuất hiện một khe hở đen ngòm, khe hở dần dần mở rộng như một cái miệng khổng lồ quỷ dị, bên trong là một mảnh hư không đen ngòm đáng sợ.

Tô Mạt Lê ngay lập tức ý thức được đây chính là vết nứt không gian.

Khi Dasa nhìn thấy vết nứt không gian thì liền dừng công kích lại ngay lập tức, anh ta nhanh chóng hạ xuống tầng trời thấp.

Đáng sợ như vậy sao?

Tô Mạt Lê đã cách vết nứt không gian quá gần rồi, ngay khi cô cố hết sức hạ xuống thì cũng đồng thời cảm nhận được lực hút cực mạnh, mạnh hơn gấp trăm lần so với sức lực Chris Fado lôi kéo cô thường ngày, cô cứ như bụi đất đang bị máy hút bụi hút đi, cả người như tấm lục bình trôi nổi, hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.

From TYT & Lavender

Tô Mạt Lê theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng trong trời đất trống không không có bất cứ vật gì để cô bám víu vào cả, Dasa đã hạ xuống thấp mà lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía khe nứt đó.

Tô Mạt Lê hít sâu một hơi, cô cũng ngừng giãy dụa, không có ai có thể cứu cô được vậy thì cô cũng phải chết một cách tôn nghiêm.

Cô rất muốn nhờ Dasa chuyển lời cho Chris Fado, lại sợ rằng anh ta sẽ thêm mắm dặm muối nên liền dứt khoát không nói gì luôn.

Tốc độ cắn nuốt của khe nứt không gian vô cùng nhanh, có thể còn chưa tới 30 giây mà cẳng chân, chân rồi đến eo cô đều đã bị cái miệng khổng lồ đen ngòm kia cắn nuốt từng chút từng chút một, Tô Mạt Lê lẳng lặng nhìn về phía cung điện cổ kính trang nghiêm đằng xa.

Dường như trong thời gian ba mươi giây ngắn ngủi này cô đã nghĩ rất nhiều, lại giống như không hề nghĩ gì vậy...

Anh đã nghe đám ác ma kia báo tin chưa?

Sau khi anh nghe tin thì sẽ thế nào?

Anh sẽ vì em mà giết Dasa chứ?

Anh vẫn sẽ nhớ về em chứ?

Mái tóc màu bạc, khuôn mặt trắng nõn, đuôi mắt hẹp dài, con ngươi đen tròn, đôi mắt đó liếc nhìn về phía bầu trời đỏ rực cùng những đám mây đen...

Chris Fado, cuối cùng lại không được nhìn thấy anh, thật sự quá đáng tiếc...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play