Trước cổng trường có nhiều cửa hàng tiện lợi, bán đủ loại như đồ văn phòng phẩm, sách giáo khoa nhưng nhiều nhất là đồ ăn.

Tiếu Hi Hi vừa đi vừa nhìn không ngớt để thiết lập lộ trình đi ăn sau giờ tan học.

Sở Hoài Nam cảm thấy bản thân giống như nhân viên chăn nuôi động vật hoang dã, luôn luôn phải chú ý không cho nó chạy ra khỏi vòng.

Còn hai phút nữa là tới chín giờ, lúc Sở Hoài Nam cùng Tiếu Hi Hi bước qua cửa trường học mà không bị muộn.

Mặc dù mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng nhưng là cựu thượng tướng, Tiếu Hi Hi có quan niệm mạnh mẽ về thời gian. Đến trễ là hành vi mà cô quyết không tha thứ.

Bởi vì còn hai phút nữa là lên lớp nên trên sân trường gần như không còn bóng dáng học sinh, chỉ thấy nhiều bạn đang liều mạng chạy về phía dãy lớp học.

Sở Hoài Nam lấy ra giấy chứng minh nhập học của hai người rồi hỏi thăm bảo vệ lớp 8-1 ở tầng mấy.

Ngày tựu trường đầu tiên, các học sinh còn chưa thoát khỏi sự phấn khích trong kì nghỉ, luôn miệng kể cho nhau nghe trải nghiệm của mình.

Lớp 8-1 nằm ở phòng trong cùng tầng ba, Sở Hoài Nam và Tiếu Hi Hi đi vào thu hút ánh nhìn của tất cả học sinh.

“Học sinh chuyển trường mới đến à?”

“Lớp nào nhỉ?”

Cả đám đứng ở cửa nhìn qua, bàn luận xôn xao.

Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đều thuộc tuýp người có thể tự động xem nhẹ ánh mắt lẫn nhận xét của người khác. Dù bị nhiều người nhìn như vậy nhưng cả hai vẫn tự tin và ung dung, không chút tức giận.

Lúc ánh mắt to tròn của Tiếu Hi Hi nhìn sang, những ai bị nhìn chằm chằm đều lập tức cúi đầu, nhịp tim tăng nhanh.

Khi hai người đến lớp một, chủ nhiệm lớp – cô giáo Cao cũng vừa tới cửa lớp.

Năm nay cô giáo Cao khoảng năm mươi tuổi, tóc uốn xoăn, đeo cặp kính gọng vàng, là một cô giáo rất nghiêm túc. Làm việc tận tâm và đầy trách nhiệm, dạy học nhiều năm nên kinh nghiệm giảng dạy phong phú.

Vì thế mới được trường phân tới lớp 8-1 mà phụ huynh có gia thế lớn.

Trải qua hơn một năm rèn luyện, cô giáo Cao đã hiểu tính nết cả lớp, trò nào có tính cách gì. Tuy chưa thể nói nằm trong lòng bàn tay nhưng cũng không kém là bao.

Bà ấy không hài lòng với chuyện hai học sinh chuyển trường tạm thời ở học kì mới này. Sĩ số lớp một đã bão hòa, không thích hợp có học sinh mới.

Vậy nhưng, từ khi xem thành tích của hai trò này, cô giáo Cao đã thay đổi suy nghĩ.

Sở Hoài Nam vừa đẹp trai vừa tài giỏi, thành tích lại cao. Hơn nữa, mỗi lần kiểm tra đều phát huy năng lực ổn định.

Mắt cô giáo Cao sáng bừng, đứa trẻ này có thể là hạt giống tốt.

Mặt khác, Tiếu Hi Hi với thành tích bình thường, không quá giỏi cũng chẳng quá kém. Nhìn ở mục ba mẹ, à, thì ra hai đứa trẻ là họ hàng.

Trong lòng cô giáo Cao, ngay từ ban đầu, Tiếu Hi Hi chỉ là quà tặng kèm khi mua Sở Hoài Nam thôi. Bà ấy hoàn toàn không ngờ cô lại khiến bà ấy kinh ngạc xen lẫn vui mừng tột độ trong bài kiểm tra đầu tiên ngày khai giảng.

Cô giáo Cao như một vị thần, vừa đẩy cửa phòng học đã khiến một căn phòng vừa rồi còn ồn ào như chợ lập tức im lặng.

Các học sinh mở to hai mắt nhìn về phía cửa, cái nhìn đầu tiên tập trung trên gương mặt nghiêm nghị quanh năm của cô giáo Cao, sau đó mới dời sang học sinh mới chuyển trường.

Lớp học như một xã hội thu nhỏ, đối với nó, có ba việc khiến tất cả mọi người chú ý.

Một là có học sinh chuyển trường, hai là ai với ai yêu sớm, ba là thành tích.

Đặc biệt là học sinh chuyển trường rất xuất chúng này, trong nhất thời đã trở thành đối tượng bàn luận của bọn họ.

Cô giáo Cao đi tới bục giảng rồi liếc một vòng khắp căn phòng. Ừm, hai người kia chưa tới.

Mỗi lớp đều có vài thành phần không nghe lời, càng đừng nói đây là trường quý tộc, chắc chắn bọn họ sẽ ỷ vào ba mẹ mà làm xằng làm bậy đau cả đầu. Lớp một cũng chẳng ngoại lệ.

Cô giáo Cao không gặp đám khỉ con này một kì nghỉ hè, nên nói vài câu rồi bắt đầu điểm danh.

“Lý Miểu.”

“Có.”



“Đồ Hoan Hoan.”

Nghe cái tên này, Tiếu Hi Hi giương mắt nhìn thì trông thấy một cô bé gầy gò, nhỏ bé nói chuyện bé xíu: “Có.”

Giọng nhỏ xíu như sợ hù người khác.

Hai tên cuối cùng, cô giáo Cao trực tiếp đọc lướt qua như thể không hề mong chờ hai người sẽ đến.

“Tư Đồ Chấn Nhiếp, La Kính.”

Chỉ thấy Đồ Hoan Hoan run rẩy giơ tay lên: “Thưa cô, cơ thể Tư Đồ Chấn Nhiếp không khỏe nên đến trễ ạ.”

Cô giáo Cao biết ông của Đồ Hoan Hoan làm công cho nhà Tư Đồ nên cũng không làm khó con bé, “ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Điểm danh xong, cô giáo Cao bắt đầu giới thiệu bạn học mới: “Học kỳ này, lớp chúng ta có hai bạn chuyển tới. Nào Sở Hoài Nam, Tiếu Hi Hi, hai em tự giới thiệu bản thân với mọi người đi.”

Sở Hoài Nam bước lên trước, nghiêm túc tự giới thiệu.

Thông qua trò chuyện với Sở Hoài Nam, hai vợ chồng Tiếu Viễn Sơn quyết định để cậu tiếp tục dùng họ lúc đầu. Trước năm mười tám tuổi, nếu cậu muốn đổi sang họ Tiếu thì đến lúc đó đổi cũng không muộn. Bọn họ tôn trọng suy nghĩ của Sở Hoài Nam, cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ.

Đến lượt Tiếu Hi Hi, chẳng biết vì sao mà Sở Hoài Nam còn căng thẳng hơn cả cô…

Tiếu Hi Hi tiến lên trước một bước, dùng giọng điệu như đang báo cáo, nói: “Tiếu Hi Hi, nữ, tuổi sinh lý mười bốn, nhóm máu A, chiều cao…”

Sau lời giới thiệu của cô, các bạn học ngồi phía dưới tỏ vẻ mơ hồ.

Thấy cảnh này, suýt nữa Sở Hoài Nam đã bật cười. Không phải biểu hiện kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, mà thật sự cậu cười ra tiếng.

Hiển nhiên cô giáo Cao chưa từng thấy loại giới thiệu như báo cáo kiểm tra sức khỏe nên sững sờ hai giây mới nói: “Được rồi, mọi người hãy giúp đỡ bạn mới để họ nhanh chóng hòa nhập vào tập thể lớp chúng ta nhé.”

Vóc người của Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đều không thấp, vừa hay hàng cuối cùng có bốn ghế trống, cô giáo Cao chỉ vào đó rồi bảo: “Hai em ngồi đằng kia đi, sau này sẽ điều chỉnh.”

Trong lớp đều là hai người một chỗ, một nam một nữ.

Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đeo cặp sách đi đến dãy cuối, hai bạn học phía trước họ xoay người nhỏ giọng chào hỏi.

“Tớ tên Lý Miểu, là ủy viên học tập. Các cậu có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ.” Lý Miểu đeo cặp kính đen, khuôn mặt tròn trịa, cô ấy đang rất vui.

“Tớ tên Uy Hạ.” Nam sinh đen, cao, trên mặt có tàn nhang; lúc nói chuyện không thích nhìn thẳng vào mắt đối phương, trông có vẻ hướng nội.

“Cảm ơn, xin hãy giúp đỡ.” Sở Hoài Nam cười chào hỏi.

“Bên trái chúng tớ không có người sao?” Sở Hoài Nam chỉ vào chỗ trống bên trái, hỏi.

Lý Miểu đẩy mắt kính, cô ấy nhìn sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Có người nhưng chưa tới. Bọn họ thường xuyên đến trễ.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức tới. Hai tên nam sinh lần lượt đi vào phòng học.

Hai người sải đôi chân chữ bát bước đi phóng khoáng, dáng dấp khoan thai, hoàn toàn không có vẻ gì sốt sắng.

“Báo cáo.” Nam sinh đi phía trước vắt áo khoác trên vai, xắn ống tay áo sơ mi lên cao, thản nhiên đi tới trước mặt cô giáo Cao: “Chào cô.”

Nam sinh phía sau rất cao, mày rậm mắt to, ăn mặc lôi thôi, áo cởi hai cúc trên để lộ phần lớn làn da cổ màu đồng.

Cô giáo Cao lườm bọn họ một chút: “Đóng cửa lại.”

La Kính đi phía trước cà lơ phất phơ “Vâng”, sau khi Tư Đồ Chấn Nhiếp đi vào thì cậu ta đóng cửa lại, hành động chẳng khác nào con ngựa con.

Lý Miểu dùng tay phải che miệng, khẽ nói: “Là hai người đó ngồi bên cạnh các cậu.”

Nhìn thấy gương mặt của Tư Đồ Chấn Nhiếp, Sở Hoài Nam lập tức cảm thấy choáng váng.

Cậu vĩnh viễn không quên được gương mặt này.

Khi mẹ còn sống từng dẫn cậu đến một nơi, khi đó cơ thể mẹ đã gầy gò chẳng còn hình người.

Cậu gặp được Tư Đồ Chấn Nhiếp khi còn bé ở đó. Cậu vĩnh viễn chẳng thể quên ánh mắt nhìn cậu của cậu ta như thể đang nhìn một con chuột cống.

Như thể đó là thứ dơ bẩn, hèn mọn.

Sở Hoài Nam nhỏ tuổi vò quần áo đến nỗi nhăn nhúm, miễn cưỡng nở nụ cười như sắp khóc.

Cũng từ ngày đó trở đi, Sở Hoài Nam mới biết được cậu có “ba”, còn có một người “anh”.

Chỉ là bọn họ lớn lên trong căn nhà có người giúp việc, còn cậu lại trầm mình trong vũng bùn.

“Hoài Nam.”

Tiếu Hi Hi ở bên cạnh đẩy cậu.

“Chị?” Vì không để Tiếu Hi Hi phát hiện nên Sở Hoài Nam nở nụ cười.

“Em muốn ăn đồ ăn vặt gì?”

Sở Hoài Nam: “Đồ ăn vặt?” Tại sao cậu chẳng nhớ Tiếu Hi Hi có mang quà vặt khi ra cửa nhỉ.

Tiếu Hi Hi lục lọi trong cặp, lấy ra hai viên bóng sáp màu trắng, ngón tay cái vừa bấm một cái thì bóng sáp đã vỡ, để lộ viên thuốc nâu đậm lớn bên trong.

“Cho em này.” Tiếu Hi Hi đưa cho cậu một viên, sau đó cô dùng tay trái che miệng, tay phải nhanh chóng nhét viên thuốc còn lại vào trong miệng.

Động tác liền mạch mà thành, hoàn toàn không nhìn ra đây là lần đầu tiên ăn vụng trong lớp.

Sở Hoài Nam: “…”

Sự ngạc nhiên cùng cảm xúc oán giận giống như quả bóng đang được thổi một nửa lại bị xì hơi.

Sở Hoài Nam nhận thuốc táo gai, tay trái học theo động tác của Tiếu Hi Hi nhanh chóng cho vào miệng.

Lúc nhét vào mới phát hiện viên thuốc quá lớn, quai hàm bạnh ra… Người khác trông thấy là nhận ra ngay trong miệng cậu có đồ ăn.

Sở Hoài Nam vội cúi đầu, vừa nhai vừa nhỏ giọng nói: “Thuốc táo gai của chị đâu rồi?”

Tiếu Hi Hi bình tĩnh trả lời: “Dùng đầu lưỡi đè lại, đẩy lên hàm trên.”

Sở Hoài Nam im lặng, chị họ của cậu luôn có những suy nghĩ ngoài vũ trụ khác người thường.

Tình cảm của Sở Hoài Nam đối với Tư Đồ Chấn Nhiếp rất phức tạp nên đương nhiên Tiếu Hi Hi cảm nhận tâm trạng cậu đang dao động.

Mặc dù tình cảm chưa đủ sâu sắc nên Tiếu Hi Hi chưa thể đồng cảm nhưng dưới cái nhìn của cô, Sở Hoài Nam như đi vào một không gian kín vô hạn tuần hoàn, càng chạy càng mê mang.

Vậy nên điều cô có thể làm chính là cố gắng phân tán sự chú ý, đập vỡ ‘sừng bò nhọn’ của cậu.

La Kính và Tư Đồ Chấn Nhiếp ung dung bước đến bên cạnh Tiếu Hi Hi. Tiếu Hi Hi cảm thấy bọn họ như hai con cua lớn bò ngang bò dọc trên hành lang vậy.

Không có quan niệm về thời gian, ăn mặc lôi thôi, dáng vẻ đi cũng chệnh choạng không chút nghiêm túc.

Nếu như hai người họ là cấp dưới của Hi Hi Gritt thì cô sẽ nhốt bọn họ lại để suy ngẫm nhân sinh một lần nữa.

“Xin chào bạn học mới, tôi tên là La Kính.”

Tiếu Hi Hi dáng vẻ xinh đẹp, La Kính liếc mắt một cái đã lập tức phát hiện bèn đi lên tí tửng cười chào.

Tiếu Hi Hi chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái, cô chỉ nhìn cô giáo Cao trên bục giảng, miệng cẩn thận đẩy thuốc táo gai dính ở hàm trên trong miệng.

“Ồ, bạn học mới thật kiêu ngạo.” Chỗ ngồi giữa La Kính và Tiếu Hi Hi chỉ cách một lối đi. Sau khi treo cặp ở sau lưng, La Kính chống tay trái lên mặt bàn rồi trêu ghẹo Tiếu Hi Hi.

Bên tay phải Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam bị che khuất chớp đôi mi dài, cậu dùng móng tay cậy vỏ ngoài bóng sáp trắng, từ từ bóp chặt.

“La Kính! Ngồi thẳng! Không được thì đứng cuối lớp!”

Cô giáo Cao đứng trên bục quát xuống.

“Vâng, vâng.” La Kính như không có xương sống dựa lưng vào ghế rồi ngáp một cái. Đêm hôm qua chơi game đến tận rạng sáng, cậu ta còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Cô giáo Cao cổ vũ học sinh trong ngày khai giảng để mọi người kiểm soát bản thân học tập thật giỏi.

Sau đó, bà ấy lấy một xấp bài thi dưới bục giảng. Trong phút chốc, mọi học sinh đều sợ ngây người, tại sao vừa tựu trường mà đã kiểm tra rồi?

Cô giáo Cao nhìn biểu cảm của học sinh y như trong suy đoán rồi nói: “Nghỉ một kì hè nên trước tiên cho các em làm kiểm tra. Không khó, ngày nghỉ có đọc sách thì không thành vấn đề.”

Vốn dĩ các bạn học chỉ cho rằng cô giáo Cao đảm nhiệm môn tiếng Anh nhưng ai ngờ đây là bài kiểm tra nhỏ từng môn học. Đây chính là đòn cảnh cáo với học sinh sau một kì nghỉ!

Tác giả có lời muốn nói: Tư Đồ Chấn Nhiếp cũng giống với Cung Câu Nhân, vốn dĩ là nam chính trong nguyên tác nhưng cuối cùng lại trở thành người công cụ …

Nói không chừng phần diễn của La Kính còn nhiều hơn cậu ta…

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play