Các đệ tử của phái Thanh Sơn nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng các giáo đồ của giáo Hỗn Luân thì vừa nhìn đã hiểu được. Đây không phải là giáo chủ phu nhân đó sao?
Mộc Thải Thải từ trên không trung bay xuống như một con chim nhạn: “Nhiêu Nhiêu.”
Mộc Nhiêu Nhiêu bám vào người Sầm Không, đôi mắt hạnh đỏ hoe, nước mắt tuôn như trân châu, không ngừng rơi xuống.
Cho dù khóc thành người nước luôn rồi, môi của Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không nhàn rỗi, đặt trên môi mỏng của Sầm Không vừa cắn và run rẩy, như thể đang cố gắng biểu đạt những ấm ức của nàng trong khoảng thời gian này bằng cách giao lưu miệng lưỡi.
Sầm Không để mặc nàng làm loạn, giơ tay khiến các đệ tử của phái Thanh Sơn sợ hãi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
Bởi vì hành động khiến người khác ngạc nhiên của họ nên cả hai bên đang giao tranh đều dừng lại, tất cả đều chăm chú nhìn.
Khóc đủ rồi, Mộc Nhiêu Nhiêu thút thít vùi đầu vào cổ Sầm Không mà hít hà, cả xoang mũi đều là hương thơm của Sầm Không, ừm, chính là hương thơm này.
Sầm Không dùng quai hàm xoa xoa mái tóc của Mộc Nhiêu Nhiêu. Nhìn từ phía xa thì hệt như một đôi uyên ương ôm nhau đan chéo cổ.
Mộc Nhiêu Nhiêu thì thào bằng giọng mũi: “Ta biết rằng chàng có thể tìm thấy ta mà.” Sau khi đã làm nũng đủ rồi, Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng cổ lên, đôi mắt to sưng đỏ đánh giá gương mặt của Sầm Không: “Gầy mất rồi.”
Sầm Không không nói lời nào, ôm nàng, ánh mắt gần như thiêu đốt chăm chú đặt trên gương mặt nàng: “Có bị thương không?”
Mộc Nhiêu Nhiêu lắc đầu: “Bọn họ làm sao dám làm ta bị thương, cũng không nhìn xem tướng công của ta là ai. Đúng rồi, ta có đồ cho chàng.” Mộc Nhiêu Nhiêu như chơi trò ảo thuật, từ trong áo lấy ra một tá ngân phiếu cùng khế nhà khế đất.
Sầm Không: “Đây là?”
Mộc Nhiêu Nhiêu mỉm cười đắc ý, chỉ vào đình vũ lều các của phái Thanh Sơn: “Phái Thanh Sơn, toàn bộ nhà và đất đều là của chúng ta.”
Lý trưởng lão đứng cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ quá trình, trợn mắt há mồm đẩy đẩy Mộc Thải Thải đang đứng bên cạnh.
Mặc dù Mộc Thải Thải muốn tới xem muội muội của nàng ấy thế nào nhưng rõ ràng hiện giờ muội muội của nàng ấy căn bản không để nàng ấy trong mắt… Đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà.
Lý trưởng lão giơ ngón tay cái lên: “Muội muội của cô, không phải, phu nhân giáo chủ thật sự rất giỏi, bị người ta bắt mà vẫn có thể kiếm được nhiều bạc như vậy mang về! Tay không bắt sói trắng! Cô xem, có phải thị lực của ta không tốt không, tại sao ta lại cảm thấy, phu nhân giáo chủ dường như béo ra vậy?”
Mộc Thải Thải lặng lẽ gật đầu: “Bà thấy không sai, muội ấy béo lên đấy.”
Mộc Nhiêu Nhiêu ăn uống thả cửa nhiều năm như vậy không mập lên, tới phái Thanh Sơn làm con tin còn chưa đến một tháng, vậy mà lại béo lên! Muội muội và muội phu của nàng ấy chẳng trách lại hợp nhau như vậy, không những bát tự hợp mà ngay cả thể chất cũng hợp!
Đệ tử của phái Thanh Sơn đánh giá Mộc Nhiêu Nhiêu một lúc lâu, nghi hoặc nói: “Đệ tử này tại sao từ trước tới nay chưa từng trông thấy?”
Đệ tử nhìn thẳng vội vàng trả lời: “Nàng ta nói nàng ta cùng đại sư huynh trở về.”
“Đại sư huynh? Từ nơi nào mang về?”
…
Tiếng thảo luận trong vòng vây dần dần trở nên lớn hơn, Mộc Nhiêu Nhiêu lúc này mới phân tán một chút sự chú ý lên người bọn họ, hơi hơi nghiêng đầu.
Sầm Không vẻ mặt không cảm xúc kéo cái đầu nhỏ của Mộc Nhiêu Nhiêu lại, nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ.”
Nói xong, Mộc Nhiêu Nhiêu nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gió rít gào. Còn nàng thì lại đang ở một nơi tựa như không có chút phong ba nào, gió thổi vi vu, khá là thoải mái.
Sau đó, nàng liền nhìn thấy, một vòng giáo đồ vây quanh bọn họ giống như một chiếc túi nhựa, chớp mắt đã bị gió thổi bay.
… Đã lâu không thấy đại chiêu của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu suýt chút nữa thì quên mất, tướng công của nàng là vũ khí có tính sát thương hủy diệt hàng loạt.
Nhìn những kiến trúc xung quanh bị phá hủy, đội quân này của Sầm giáo chủ đơn giản chính là một đoàn đội phá bỏ và di dời thời cổ đại mà… đã vậy còn là một đoàn đội có năng lực nghiệp vụ cực kỳ ưu việt.
Sầm Không vỗ vào mông Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ôm chặt cổ ta.”
Mộc Nhiêu Nhiêu dùng lực ôm chặt: “Đi đâu vậy?”
Sầm Không bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Đi, bổn tọa bắt Hoắc Bố Xương đến đây cho nàng chơi.”
… Tướng công, chàng nghiêm túc đo sao?
Sầm Không giậm chân một cái, nhẹ nhàng mang Mộc Nhiêu Nhiêu nhảy lên: “Đi bên nào?”
Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ phương hướng, đánh giá biểu cảm của Sầm Không, Sầm giáo chủ không có ý nói đùa chút nào, nàng không tự chủ mà hỏi: “Bắt ông ta rồi thì chơi như thế nào?”
Sầm Không nhàn nhạt nói: “Cắt gân tay gân chân, mang về, nàng muốn chơi thế nào thì chơi.”
Uầy, kích thích.
Không hổ là Sầm Không, tiêu chuẩn lớn thật sự.
Đương nhiên Mộc Nhiêu Nhiêu cũng có thể tưởng tượng ra, Sầm Không đã tức giận như thế nào, xem ra ý muốn lột da Hoắc Bố Xương cũng có.
Mộc Nhiêu Nhiêu ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Ta tưởng rằng chàng muốn giết ông ta cơ.”
Gió lùa mái tóc mai của nàng, phất qua gò má của nàng và Sầm Không, cảm giác rất nhột.
Mộc Nhiêu Nhiêu không đưa tay ra gãi mặt, trực tiếp cọ cọ mặt Sầm Không luôn, cũng coi như giúp hắn gãi ngứa.
Sầm giáo chủ ung dung thản nhiên di chuyển sang bên phải để tiện cho nàng xoa.
Nhàn nhạt nói: “Đó là lẽ đương nhiên, nàng chơi đủ rồi, nguôi giận rồi thì sẽ giết ông ta.” Giọng điệu này, nói còn dễ hơn so với giết gà.
Mặt của Mộc Nhiêu Nhiêu cũng không ngứa nữa, thuận thế thơm lên mặt Sầm giáo chủ một cái, nói: “Ta có cách khác có thể khiến ông ta đau khổ hơn.”
Sầm Không cúi đầu: “Nói nghe xem nào.”
Hoắc Bố Xương làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng qua là muốn luyện thành một cao thủ võ lâm tuyệt thế.
Có quá nhiều cách có thể khiến ông ta đau khổ.
Phế võ công của ông ta, rồi lột trần hình mẫu võ lâm nghĩa hiệp, chính nhân quân tử của ông ta. Quãng đời còn lại không lâu của ông ta sẽ sống không bằng chết.
Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn vào mắt Sầm Không, nói: “Nếu để ông ta chịu một chút khổ đau xác thịt rồi chết thì quá thoải mái rồi.”
Nàng sẽ không khuyên Sâm Không đừng giết người. Bởi vì bọn họ sống trong một thế giới võ hiệp, thân là một giáo chủ, hai tay của Sầm Không không thể trong sạch.
Nàng tôn trọng quy tắc của thế giới này. Tấm lòng bồ tát quá mức ở thế giới này sẽ chỉ gây hại cho bản thân và những người xung quanh mà thôi.
Nàng cũng muốn cho Sầm Không biết rằng, rất nhiều việc không phải để đối phương chết mới là kết quả mỹ mãn nhất.
Sầm Không chăm chú nhìn nàng một lúc, ôm chặt lấy cánh tay của nàng, nói: “Phu nhân của bổn tọa có một trái tim rất tinh tế khéo léo.”
Biết thiện ác, rõ thị phi, thưởng phạt phân minh, hiểu đại nghĩa.
Mộc Nhiêu Nhiêu ngượng ngùng nhăn mũi lại: “Có trái tim tinh tế khéo léo hay không ta không biết, nhưng người đoán mệnh đã nói rồi.” Nàng duỗi ngón trỏ tay phải ra, gãi gãi ngực Sầm Không, nghiêng tới bên tai hắn cười nói: “Ta có mệnh vượng phu.” Nói xong bản thân còn gật đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Sầm giáo chủ gật đầu, dường như không chút nghi ngờ, ủng hộ nói: “Bổn tọa thật may mắn.”
Mộc Nhiêu Nhiêu nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn mà không nhịn được cười, lại thơm hai cái lên mặt hắn.
“Chụt chụt!”
Sự việc sau đó, tất cả đều rất thuận lợi.
Bởi vì phái Thanh Sơn đã bắt giáo chủ phu nhân của giáo Hỗn Luân trướ nên cho dù giáo Hỗn Luân làm mấy trăm đệ tử của bọn họ bị thương thì phái Thanh Sơn cũng chỉ có thể nuốt ngược nước mắt vào trong.
Không còn cách nào, có đánh cũng không đánh lại. Bọn họ lại không có lý, quan trọng nhất là không hiểu tại sao giáo Hỗn Luân lại trở thành chủ nhà của bọn họ.
Mỗi tháng Lý trưởng lão vẫn luôn là người tích cực nhất đến phái Thanh Sơn thu tiền nhà, xung phong đảm nhận chức vụ bà chủ cho thuê phòng.
Trong lòng bà ta tính toán cái gì, người có con mắt tinh tường nhìn thoáng qua cũng có thể biết được. Những người mê nam sắc trong giáo cơ bản đều là thuộc hạ của bà ta, vì vậy không có ai cướp của bà ta cả.
Theo lời của Mộc Thải Thải: Mỗi tháng leo núi Đại Thanh một lần, mệt lắm! Vậy nên bổn hộ pháp mới không đi!
Nhiều năm sau, Mộc Nhiêu Nhiêu đã phong cho Lý trưởng lão một danh hiệu mới là “Bảo vệ môi trường phái Thanh Sơn”… sở thích thú vị nhất chính là “nhổ cỏ” của phái Thanh Sơn. Đương nhiên, phải tuân theo nguyên tắc tự nguyện của các cỏ xanh.
Khi Hoắc Bố Xương từ trong cơn hôn mê tỉnh lại thì tất cả đã quá muộn. Võ công bị phế thì không nói, tất cả những việc xấu đã làm đều lần lượt bị Sầm Không dùng âm lượng giống như loa lớn ở sân vận động ồn ào truyền đi phái Thanh Sơn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lý trưởng lão nghe theo lời dặn dò của Sầm Không, ghi lại những chi tiết xảy ra trong thời gian này cũng như những điều xấu xa mà Hoắc Bố Xương đã làm, phân phát chúng cho các môn phái khác nhau chỉ trong một đêm.
Những chuyện mà Hoắc Bố Xương đã làm, không cần hỏi bản thân ông ta làm gì, chỉ cần đi tới ám thất xem những bí kíp và vũ khí là có thể đoán ra.
Đêm này, quả thực là ác mộng đối với các đệ tử trong phái Thanh Sơn.
Thể diện của phái Thanh Sơn đều đã bị một mình Hoắc Bố Xương làm cho mất hết.
Dung ma ma bên cạnh Hoắc Bố Xương cùng mấy đệ tử ở trên xà ngang theo dõi đương nhiên cũng không có kết cục tốt đẹp. Theo một ý nghĩa nào đó thì bọn họ đều là đồng lõa nối giáo cho giặc của Hoắc Bố Xương.
Phái Thanh Sơn một thời gian không có thủ lĩnh, còn phải chịu đựng sự tức giận của các môn phái võ thuật khác nhau.
Không còn cách nào, hiện giờ trên võ lâm chỉ có vài môn phái này có máu mặt, suy nghĩ cẩn thận, giữa họ đều có một chút mối quan hệ thân thích.
Những người mà ngày trước Hoắc Bố Xương đã giết vẫn còn không ít người thân bạn bè còn sống trên đời.
Mà những chuyện này, Mộc Nhiêu Nhiêu đã không còn quan tâm. Nàng đã phát tài rồi, thậm chí còn mang theo cả đầu bếp của phái Thanh Sơn…
Sầm Không lại càng không quan tâm, hiện giờ Hoắc Bố Xương sống không bằng chết, cũng tìm được Mộc Nhiêu Nhiêu trở về rồi. Hắn chỉ muốn ôm nàng trở về giáo Hỗn Luân thôi.
Kể từ khi hai người gặp nhau, Mộc Nhiêu Nhiêu cùng Sầm Không liền bắt đầu cuộc sống “song sinh” không coi ai ra gì.
Ban ngày, nơi nào có Mộc Nhiêu Nhiêu thì chắc chắn sẽ trông thấy bóng dáng của Sầm giáo chủ.
Lý trưởng lão là người tỏ vẻ hiểu chuyện nhất, ai cũng đều bắt đầu từ những người trẻ tuổi mà, cũng đều có một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết.
Lý trưởng lão, người đã đọc “Tẫn Thiên Phàm” nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa các mao đầu tiểu tử khác cũng nghĩ như vậy. Nhất là các đệ tử của phái Thanh Sơn.
Dưới nhiều đòn đả kích, các đệ tử của phái Thanh Sơn giống như cà tím đông lạnh, từ lâu đã mất đi dáng vẻ kiêu ngạo ngày xưa.
Mỗi lần trông thấy Sầm giáo chủ và phu nhân, bầu không khí giữa hai người đều là… Hình dung thế nào đây, giống như nước si rô quá lửa, dính sền sệt…
Mộc Nhiêu Nhiêu giống như đi không nổi mà phải dựa vào Sầm Không vậy. Sầm giáo chủ chiều chuộng nàng, để phòng nàng té ngã sẽ vòng tay ôm lấy vai nàng. Mộc Nhiêu Nhiêu lặng lẽ cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Sầm Không, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Đám đệ tử: … Thật sự là quá đủ rồi!
Chuyện Mộc Nhiêu Nhiêu bị bắt cóc giống như khiến mọi chuyện được lật sang một trang mới vậy, nhưng Mộc Nhiêu Nhiêu rõ ràng cảm thấy, chuyện này có vẻ để lại không ít di chứng cho Sầm giáo chủ.
Sầm giáo chủ vốn dĩ thích nắm tay nàng, nhưng hiện giờ thì càng trầm trọng hơn.
Hoặc là nắm tay, hoặc là ôm eo nàng. Tóm lại, không thể rời khỏi tầm mắt của hắn.
Mộc Nhiêu Nhiên: Cảm thấy bản thân đã biến thành WIFI rồi…
Nhưng thật ra, bản thân Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn vô cùng hưởng thụ loại cảm giác thể hiện tính chiếm hữu có phần ngột ngạt này. Người khác có thể cảm thấy bị gò bó, thậm chí muốn chạy trốn, nhưng Mộc Nhiêu Nhiêu lại thấy rất ổn, tình cảm của Sầm Không có thể truyền đạt tới nàng mà không hề bị cản trở.
Khiến nàng biết được, bản thân mình được yêu thương mãnh liệt và rất quan trọng đối với hắn.
Tình yêu này khiến nàng cảm thấy ấm áp êm dịu, như thể cả người sắp tan ra.
Mỗi lần trông thấy gương mặt liệt đó của Sầm Không, Mộc Nhiêu Nhiêu không nhịn được mà tới “trêu chọc” hắn, cắn lỗ tai, véo cánh tay, vỗ vỗ cơ bụng của hắn. Ở trước mặt Sầm Không, nàng cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ mười mấy tuổi vậy.
Sầm giáo chủ cũng rất ham mê để Mộc Nhiêu Nhiêu quấn lấy hắn mà “nháo”, còn rất phối hợp với nàng.
Mộc Nhu Nhu muốn sờ cánh tay, Sầm giáo chủ liền xắn tay áo dài lên, muốn sờ cơ bụng, Sầm giáo chủ lại mở rộng vòng tay, để Mộc Nhiêu Nhiêu tiện “nhào vào trong ngực”.
Như một cái bẫy ngọt ngào, Mộc Nhiêu Nhiêu tưởng rằng mình đã sờ cơ bụng thành công, nhưng thật ra Sầm giáo chủ đã ôm cả người nàng vào lòng rồi.
Sầm giáo chủ mặt không cảm xúc, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao phu nhân không đưa tay sờ vào bên trong… thắt lưng của hắn quá chặt sao?
From TYT & Lavender
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT