Hai người cứ như vậy mà ngủ cho đến lúc chuông điện thoại của Trần Thiên Bảo reo lên mới giật mình tỉnh lại.
Hắn với tay lấy chiếc điện thoại nằm trên một cái kệ đặt ở đầu giường bấm nhận cuộc gọi, phía bên kia giọng của Phan Như Ý vang lên:
- Hai đứa đã điều tra xong chưa?
Trần Thiên Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ thấy vẫn còn một chút ánh nắng sắp tàn rồi mới trả lời:
- Bọn con chuẩn bị đến nhà người cuối cùng, có lẽ đó là người đang cần tìm!
- Vậy đi cẩn thận nhé!
Phạm Nhật Mai cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức liền từ từ ngồi dậy, cô quên mất mình đang không mặc gì trên cơ thể mà vươn vai một cái sau đó quay lại nhìn thấy ánh mắt của Trần Thiên Bảo đang chiếu lên cơ thể mình.
Ngay lập tức Phạm Nhật Mai cầm lấy chiếc khăn tắm che đi cơ thể nói:
- Anh...đừng nhìn!
Trần Thiên Bảo nở một nụ cười có chút lưu manh nói:
- Nhìn cũng đã nhìn rồi! Làm gì cũng làm hết rồi sao em phải ngại?
Phạm Nhật Mai khuôn mặt đỏ bừng lên chẳng nói chẳng gì mà bật dậy cầm theo chiếc khăn chạy thẳng vào nhà tắm.
Thực ra việc Phạm Nhật Mai chỉ khoác mỗi khăn tắm đi ra khỏi nhà tắm là do nàng cố ý làm vậy, nàng nghĩ rằng dù sao hai người cũng đã nảy sinh quan hệ, đã vậy vào thời điểm buổi sáng dục hoả của hắn dâng lên mà bị cắt ngang không được thoả mãn nên cô mới ăn mặc như vậy.
Nhưng bởi vì là một người con gái tâm tư đơn thuần kèm theo một chút e thẹn làm sao nàng dám mở lời, bởi vậy nàng một nửa muốn hắn thức dậy, một nửa lại ngại ngùng nên không dám đánh thức mà đi đến bên giường nhẹ nhàng nằm xuống.
Cho đến khi biết Trần Thiên Bảo đã tỉnh nàng muốn quay lại nói chuyện cùng hắn, nào ngờ chiếc khăn tắm lại tuột ra khiến Trần Thiên Bảo dục hỏa bốc lên lật nàng ra mà hành sự, nàng cũng không hề ngăn cản mà chìm vào cuộc vui mà hắn mang đến.
Lúc này khi đã tỉnh táo nghĩ lại những chuyện đã xảy ra nàng mới bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Ngay khi Phạm Nhật Mai mở cửa phòng tắm liền thấy Trần Thiên Bảo đang đứng ngay trước mặt, lúc này bộ quần áo học sinh đã được cô mặc lại, khuôn mặt nàng ngây ra giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó mà đỏ lên, vài giây sau Phạm Nhật Mai mới ngượng ngùng nói:
- Anh...anh đứng đây làm gì vậy?
- Anh muốn vào tắm!
Phạm Nhật Mai ngay lập tức đứng nép sang một bên nhường cho hắn một lối đi vào, Trần Thiên Bảo thấy Phạm Nhật Mai cứ đứng yên một chỗ bên cạnh cánh cửa mà không đi ra ngoài liền lên tiếng:
- Em muốn tắm cùng hay sao mà còn đứng ở trong này?
Do vẫn còn ngại ngùng nên sau khi tránh sang một bên Phạm Nhật Mai vẫn còn đứng ở phía bên trong của nhà tắm, nghe thấy hắn nói vậy nàng mới bừng tỉnh:
- A...?!? Không...không...em ra ngay bây giờ!
Trần Thiên Bảo nhìn Phạm Nhật Mai đang lúng túng cũng cảm thấy có chút buồn cười, chính hắn cũng không hiểu tại sao tình cảm của nàng lại dành trọn vẹn tình cảm cho một người như Trần Thiên Bảo trước kia.
Một kẻ vừa nhút nhát, lại vừa yếu đuối, chẳng nhẽ chỉ vì hai người quen nhau từ nhỏ?
Trần Thiên Bảo nhanh chóng tắm qua một chút rồi phải tiếp tục bắt tay vào việc điều tra, trời cũng đã chuyển sang giai đoạn cuối ngày, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì chẳng biết đến bao giờ công việc thám tử trung học này của hắn mới kết thúc.
Những việc điều tra đơn giản thế này trước kia Trần Thiên Bảo chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nếu nhanh thì vài giờ, chậm nhất là một ngày sau tài liệu chi tiết sẽ được để trước mặt hắn.
Vậy mà giờ đây công việc điều tra đơn giản như vậy lại tốn của Trần Thiên Bảo không biết bao nhiêu là thời gian, thậm chí hắn còn phải đích thân đi điều tra.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề rồi cùng với Phạm Nhật Mai rời khỏi khách sạn bắt một chiếc xe taxi, vì lúc này đường phố đã trở nên đông đúc hơn do mọi người bắt đầu tan làm và trở về nhà, phải mất đến gần 1 tiếng hai người mới đứng trước một ngôi nhà không quá sang trọng, nhìn vào cách bài trí trong sân có thể thấy chủ nhân của nó chăm chút từng cành cây ngọn cỏ rất cẩn thận.
Trần Thiên Bảo đưa tay lên bấm chuông, rất nhanh chóng có hai người có vẻ như là một cặp vợ chồng khoảng 60 tuổi cùng nhau đứng ở cửa nhìn vào vị khách vừa bấm chuông.
Người phụ nữ tiến ra đứng trước mặt Trần Thiên Bảo ngăn cách giữa hai người là một lớp cổng sắt đã có chút hoen rỉ, mất một lúc đánh giá Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai người phụ nữ lên tiếng hỏi:
- Hai cháu tìm ai?
- Cô Lê Trúc Anh có nhà không ạ?
Người phụ nữ ánh mắt hiện lên một chút nghi ngờ nói:
- Một tuần trước nó bảo đi khám bệnh đến bây giờ chưa về!
- Cô ấy có liên lạc về nhà không ạ?
- Không! Từ lúc con bác đi đến bây không có tin tức gì cả! Mấy đứa tìm nó có việc gì không?
Vậy là Lê Trúc Anh cũng bị mất tích cùng Lý Nhật Hà sao? Phân vân một chút rồi Trần Thiên Bảo quyết định nói thẳng.
- Hơn một tuần trước cô Lê Trúc Anh đã hẹn một người tên Lý Nhật Hà cùng nhau đi gặp một người đàn ông nào đó, ngay sau đó cô Lý Nhật Hà cũng mất hoàn toàn liên lạc với gia đình.
Trong tin nhắn hẹn gặp của Lý Nhật Hà và Lê Trúc Anh có nhắc đến một người đàn ông có liên quan đến lá cờ Việt Nam! Bác có biết người đó không ạ?
Suy nghĩ hồi lâu mẹ Lê Trúc Anh lắc đầu rồi nói:
- Cái này ta cũng không biết, vậy không phải nó đi khám bệnh à?
- Điều đó cháu cũng không chắc, nhưng việc hai người bọn họ cùng nhau mất tích quả thực rất đáng nghi!
- Nhưng mấy đứa là ai?
- Mẹ cháu là bạn học từ hồi đại học với cô Lê Trúc Anh và Lý Nhật Hà.
Nghi ngờ hai người bọn họ gặp chuyện không may nên mẹ cháu nhờ cháu điều tra!
- Điều tra..?!? - Mẹ Lê Trúc Anh có chút bất ngờ hỏi lại.
- Bố cháu là công an, nhưng ông ấy đang rất bận nên cháu thay ông ấy đi điều tra!
Đến lúc này Trần Thiên Bảo chỉ có thể mượn danh ông bố của hắn để có thể dễ dàng điều tra tránh được việc gặp phải sự ngăn cản.
Mẹ Lê Trúc Anh sau khi mở cổng ra mới lên tiếng:
- Hai đứa vào đi!
Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đi theo sau mẹ của Lê Trúc Anh vào trong nhà ngồi xuống bộ bàn ghế trong phòng khách đối diện với người đàn ông có thể là bố của Lê Trúc Anh, một lúc sau mẹ Lê Trúc Anh mang ra vài cốc nước đặt xuống trước mặt mọi người.
Sau khi lên tiếng cảm ơn Trần Thiên Bảo cầm cốc nước lên nhấp một ngụm rồi mới hỏi:
- Cô Lê Trúc Anh đã mất liên lạc với gia đình hơn một tuần rồi mà hai bác không báo cảnh sát ạ?
- Trước đây thỉnh thoảng nó cũng đi ra ngoài mà không liên lạc về, nhưng cũng chỉ 2-3 ngày thôi, đây là lần đầu nó ra ngoài lâu đến như vậy, hai bác nghĩ chắc nó sẽ sớm về nên không báo cảnh sát! - Bố Lê Trúc Anh sau một hồi suy nghĩ mới đáp lại câu hỏi của hắn.
Lê Trúc Anh trước đây cũng từng ra ngoài mà không liên lạc về cho gia đình, vậy thì có khả năng cô ấy không phải bị mất tích mà là đang làm việc gì đó mờ ám, lần này Lý Nhật Hà cũng bị kéo vào.
Hỏi thêm một số chuyện nhưng vẫn không biết được Lê Trúc Anh có thể đi đâu, Trần Thiên Bảo một lần nữa hỏi đến người đàn ông được Lý Nhật Hà đặt cho ký tự lá cờ Việt Nam, nhưng bố mẹ Lê Trúc Anh cũng không rõ, ký tự này có lẽ chỉ có Lê Trúc Anh và Lý Nhật Hà là biết ý nghĩa.
Thời điểm này đã không còn manh mối gì nữa, chỉ còn cách giải mã được ý nghĩa của ký tự lá cờ Việt Nam trong đoạn tin nhắn của Lý Nhật Hà gửi cho Lê Trúc Anh mới có thể mở ra một hướng điều tra đang bị bế tắc này.
Trần Thiên Bảo không còn cách nào khác, hắn không quen biết với Lê Trúc Anh cũng như bố mẹ của cô ta, trước đó bố mẹ Lê Trúc Anh đã đề cập đến việc con họ thỉnh thoảng cũng ra ngoài mà không liên lạc về, vậy nên nếu bây giờ đòi xem phòng riêng có khả năng dẫn đến xung đột ngoài ý muốn.
Trần Thiên Bảo đành phải mang theo Phạm Nhật Mai chào một tiếng rồi ra về.
- Biết đâu hai người bọn họ thật sự đi khám!- Phạm Nhật Mai thấy hắn đang trầm tư suy nghĩ thì lên tiếng.
Khả năng này khó có thể xảy ra, làm gì có chuyện đột nhiên mất liên lạc với tất cả mọi người, huống hồ theo mọi người kể lại thì Lý Nhật Hà chưa từng thất hẹn, nếu có cô ấy sẽ ngay lập tức báo lại, với việc luôn luôn ghi chú lại những việc cần làm thì khả năng cô ta quên là không cao.
Lý Nhật Hà đã hẹn Phan Như Ý đi mua sắm vào ngày chủ nhật, trong khi đó cô ta lại hẹn Lê Trúc Anh cùng đi gặp một người đàn ông nào đó vào ngày thứ bảy, trước ngày hẹn với Phan Như Ý 1 ngày, cô ấy không liên lạc với Phan Như Ý để dời chuyến mua sắm sang một ngày khác, chứng tỏ cô ta đã xác định cuộc hẹn với Lê Trúc Anh sẽ chỉ diễn ra trong vòng một ngày thứ bảy.
Vậy nên Lý Nhật Hà không thể nào đi đến thành phố khác để khám bệnh được, huống hồ đến giờ phút này còn chưa chắc cô ấy có thực sự đi khám bệnh hay không.
Nếu Lý Nhật Hà không đi khám thì tại sao lại phải nói với mọi người là mình đi khám? Có khả năng cuộc hẹn với người đàn ông được cô ta đặt cho ký tự lá cờ Việt Nam là một cuộc gặp với mục đích không rõ ràng nên mới phải che giấu người thân như vậy.
Nếu có thể biết được mục đích Lý Nhật Hà và Lê Trúc Anh gặp người đàn ông kia là gì cùng với ý nghĩa của lá cờ Việt Nam thì việc điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ giọng nói của Phạm Nhật Mai lại vang lên kéo hắn về với thực tại.
- Anh làm sao vậy? - cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn đang trầm tư hỏi một câu.
Khuôn mặt Phạm Nhật Mai mang theo chút ngây ngô của tuổi học sinh, biểu cảm ngây ngô ấy kết hợp với khuôn mặt dễ thương khiến cho Trần Thiên Bảo bất giác cảm thấy nhịp tim có chút gia tăng.
Kéo Phạm Nhật Mai đang đứng trước mặt sang bên cạnh, ổn định lại nhịp tim rồi hắn mới lên tiếng:
- Anh đang nghĩ xem ký tự lá cờ Việt Nam mà Lý Nhật Hà đặt cho người đàn ông cô ấy đã gặp có ý nghĩa gì.
Suy nghĩ một hồi Phạm Nhật Mai lên tiếng:
- Hay là người đó tên Việt Nam?
- Cũng có thể!
Trần Thiên Bảo cảm thấy điều này cũng rất có khả năng, nhưng trong thành phố có biết bao nhiêu người có tên như vậy, làm sao biết được là ai thực sự đã gặp Lý Nhật Hà.
Trần Thiên Bảo tính toán đêm nay sẽ thử tìm kiếm liệu có người nào mang cái tên Việt Nam không.
Mặc dù biết trước việc này cũng như là Dã Tràng xe cát nhưng biết đâu may mắn trong thành phố Hà Nội này chỉ có vài người có tên vậy thì sao.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng gọi một chiếc taxi rồi cùng với Phạm Nhật Mai leo lên, không mất quá nhiều thời gian hai người bọn họ đã đứng trước cửa nhà của Phạm Nhật Mai.
Trước khi vào nhà Phạm Nhật Mai không quên căn dặn:
- Anh về cẩn thận nha!
Sau đó cô chuẩn bị đi vào liền bị Trần Thiên Bảo giữ lại, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, hai người bọn họ cứ như quên đi mình đang đứng ngoài đường vậy.
Một lúc lâu sau hắn vẫn không rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Phạm Nhật Mai.
“Khụ khụ....” tiếng ho của một người đàn ông vang lên gần đó ngay lập tức khiến Phạm Nhật Mai bừng tỉnh đẩy Trần Thiên Bảo.
Người đàn ông vừa ho lên vài tiếng làm sao cô không biết là ai.
Phạm Nhật Mai đã sống chung với người này hơn 17 năm rồi đến tiếng ho của ông cô cũng biết rõ.
- Cháu chào chú! - Trần Thiên Bảo ngay lập tức lên tiếng chào ông Phạm Quang Vinh, người mà vừa mới cắt ngang đôi bạn trẻ đang mải mê hôn nhau.
Ông Phạm Quang Vinh không phải là ngăn cấm bọn họ thể hiện tình cảm, chỉ là ông thấy hai người mải mê quên đi địa điểm mà họ đang đứng nên mới lên tiếng cắt ngang, dù sao ông cũng là một người có danh tiếng, mà con gái ông còn chưa tốt nghiệp trung học đã thể hiện tình cảm với bạn trai có chút quá mức như vậy sẽ dẫn đến những lời dị nghị đến từ hàng xóm.
- Con chào bố!
- Ừm! Về rồi thì vào tắm rửa chuẩn bị ăn cơm đi! - Nói rồi ông đứng dịch sang một bên để ra một lối đi nhỏ.
Phạm Nhật Mai mang theo khuôn mặt ngại ngùng chỉ cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn lên, cô hơi lách qua người ông Phạm Quang Vinh rồi đi vào trong nhà.
Trần Thiên Bảo cũng đứng nhìn theo bóng lưng Phạm Nhật Mai mà không di chuyển, thực ra là hắn không nhúc nhích là vì ánh mắt ông Phạm Quang Vinh vẫn còn đang ghim lên người hắn.
Sau khi Phạm Nhật Mai đã vào nhà ông Phạm Quang Vinh mới chậm rãi tiến đến bên cạnh Trần Thiên Bảo vỗ vai hắn nói:
- Chú không ngăn cản hai đứa yêu nhau và thể hiện tình cảm, nhưng dù sao hai đứa còn chưa tốt nghiệp vẫn nên chú trọng một chút, tránh để cho người khác lời ra tiếng vào!
- Vâng ạ!
- Sao hôm nay hai đứa lại về cùng nhau à?
Việc đi điều tra tung tích Lý Nhật Hà cũng không có gì phải giữ bí mật, đồng thời công việc lên lớp lúc này cũng không quan trọng nữa nên Trần Thiên Bảo cũng thành thật nói ra:
- Hôm nay bọn cháu nghỉ để đi điều tra về một người lên Lý Nhật Hà đã bị mất tích hơn 1 tuần, cô ấy và mẹ cháu là bạn từ hồi đại học!
Nghe được việc Trần Thiên Bảo đi điều tra về một người đang bị mất tích khiến ông Phạm Quang Vinh có chút bất ngờ, tính cách của hắn ông cũng không lạ gì.
Mặc dù sau khi chuyển nhà ông không còn được tiếp xúc nhiều với hắn nữa, thậm chí có nhiều khi nửa năm mới gặp lại hắn một lần.
Nhưng Phạm Quang Vinh và Trần Thanh Hải là bạn thân thường xuyên giữ liên lạc, việc Trần Thiên Bảo nhút nhát và không có quá ba người bạn, hắn lại còn liên tục nhốt mình trong phòng riêng nữa, những việc như vậy Phạm Quang Vinh đã rất nhiều lần nghe Trần Thanh Hải nhắc đến.
Trần Thanh Hải nói rằng ông cảm thấy có chút buồn phiền về điều này, là một người công an còn có thể thăng tiến lên chức vụ cao, vậy nên ông cũng đặt nhiều hy vọng vào Trần Thiên Bảo, thế nhưng tính cách của hắn như vậy cũng khiến ông có chút thất vọng, tuy nhiên vì rất thương yêu hắn mà ông bỏ qua hết giờ đây Trần Thanh Hải chỉ mong muốn hắn vui vẻ khỏe mạnh là ông yên tâm rồi.