Trở lại với thực tại Trần Thiên Bảo không hiểu vì sao mình lại có mặt trong cốp một chiếc xe nào đó, chẳng nhẽ hắn vẫn chưa chết nên bị kẻ nào đó bí mật trộm xác?
Điều này rất khó có thể xảy ra, chắc chắn Ngô Đại Minh Hùng đứa em trai hắn nhận nuôi và gia đình hắn sẽ không để điều này xảy ra.
Nhưng nếu không phải vậy thì lý do gì mà hắn lại có mặt ở đây giờ phút này, và thực sự hắn đang bị đưa đi đâu?
Chiếc xe mang theo Trần Thiên Bảo đột ngột dừng lại, Trần Thiên Bảo còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì theo quán tính đập đầu vào thành xe.
Vốn dĩ trên đầu hắn đã có một khối u lớn do trước đó bị tên đầu trọc đánh mạnh một cú, bây giờ lại chịu va đập vào chính khối u đó khiến Trần Thiên Bảo phải nhíu mày một cái đau đớn.
Chính Trần Thiên Bảo cũng không hiểu tại sao cơ thể hắn lúc này lại chịu đựng kém đến vậy....
Cốp xe nhanh chóng được mở ra, do nằm quá lâu trong cốp xe kín, thiếu oxy nên ngay khi không khí tràn vào Trần Thiên Bảo phải hít vài hơi dài để có thể lấy lại sự tỉnh táo, huống hồ cái mùi hôi hám trong cốp xe khiến Trần Thiên Bảo phải nín thở nhiều lần trong suốt quãng đường.
Mặc dù trên đầu bị trùm một cái bao tải nhưng dựa vào âm thanh côn trùng vo ve xung quanh, kèm theo tiếng ếch nhái Trần Thiên Bảo có thể mơ hồ đoán được nơi này là một nơi đồng không mông quạnh.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng bị lôi ra khỏi cốp xe, một trong hai người đàn ông lên tiếng:
- Lôi nó vào trong, chờ chút nữa bọn kia mang con nhỏ đó đến rồi bắt đầu thực hiện kế hoạch!
Trần Thiên Bảo im lặng âm thầm suy đoán.
Theo những gì đối phương vừa nói, có vẻ như bọn chúng chia làm hai nhóm, nhưng kế hoạch trong lời nói của bọn họ là gì thì Trần Thiên Bảo không biết, và rốt cuộc bọn họ là ai?
Tại sao bọn họ lại có thể bắt hắn mang đến đây?
Trần Thiên Bảo cần phải có thêm thông tin mới có thể hiểu được rốt cuộc thì bọn chúng muốn làm gì.
Trần Thiên Bảo bị một người đàn ông kéo đi một đoạn rồi hắn ta đẩy mạnh Trần Thiên Bảo vào một góc trong căn phòng, mặc dù đã thoát ra khỏi cái cốp xe hôi hám nhưng vị trí mới của Trần Thiên Bảo lúc này cũng chẳng khá hơn là bao, cái mùi ẩm mốc kèm theo mùi hôi thối của một con gì đó đã chết không ngừng tràn vào mũi Trần Thiên Bảo.
Nếu được chọn nằm ở một chỗ thì Trần Thiên Bảo sẽ chọn nằm ở trong cái cốp xe vừa rồi.
Từ cuống họng Trần Thiên Bảo tràn lên cảm giác buồn nôn khiến hắn phải cắn răng nuốt ngược trở lại, không biết từ bao giờ cơ thể hắn lại có thể yếu đuối đến như vậy.
Trước kia đã từng có khoảng thời gian hắn truy đuổi tổ chức Địa Ngục vào những nơi khó sống nhất như sa mạc Sahara, rừng Amazon,....!những lúc như thế hắn chưa từng nhíu mày lấy một cái, vậy mà không hiểu tại sao bây giờ chỉ với cái mùi ẩm mốc và xác động vật chết đã khiến cơ thể hắn buồn nôn.
Trần Thiên Bảo mơ hồ cảm thấy dường như có điều gì đó đã xảy ra với cơ thể của mình, từ trong suy nghĩ của mình Trần Thiên Bảo cũng cảm thấy có những ký ức mơ hồ không thể thấy rõ.
Trần Thiên Bảo cũng có cảm giác cơ thể của mình yếu đi một cái rõ rệt.
Phải chăng là vì hắn trải qua cơn thập tử nhất sinh còn chưa bình phục?
Dẹp bỏ những chuyện này qua một bên Trần Thiên Bảo trước tiên cần phải tìm hiểu mục đích của những tên này gì.
Tại sao bọn chúng lại bắt hắn đưa đến đây? Và cái kế hoạch trong lời nói của bọn chúng là gì.
Liệu rằng những tên này có liên quan gì đến cái tổ chức Địa Ngục hay không?
Nhưng theo những gì Trần Thiên Bảo biết về Địa Ngục thì đây không phải phong cách hành động của bọn chúng.
Mỗi khi Địa Ngục có bất kỳ hành động gì gây chấn động bọn chúng sẽ không ngại phô trương thanh thế.
Nếu như Địa Ngục đã thành công bắt được Trần Thiên Bảo trong tay thì bọn chúng sẽ không đơn giản bí mật mang hắn đến một nơi vắng vẻ như vậy.
Còn một điều quan trọng nữa hắn muốn biết đó là Tử Thần ông trùm tổ chức Địa Ngục còn sống hay đã chết? Ngày hôm đó Trần Thiên Bảo đã đánh gục Tử Thần nhưng ngay sau đó hắn cũng ngất đi, tình hình hiện nay của Tử Thần như thế nào hắn cũng khó xác định được.
- Mà cái thằng cảnh sát quốc tế Trần Thiên Bảo cùng với con vợ nó chết rồi đó! - Giọng nói ồm ồm của tên đầu trọc vang lên.
Một tên khác hỏi lại với cái giọng lạnh lùng:
- Sao mày biết?
Tên đầu trọc nhanh miệng trả lời:
- Trưa nay lúc em đi mua thuốc lá có nghe được người ta bàn tán thằng đó với con vợ của nó hôm qua đã chết trong bệnh viện.
Tháng trước hai đứa nó mới tổ chức đám cưới thế kỷ mà đúng một tháng sau đã phải làm đám ma thế kỷ.
Nhưng mà phải công nhận con vợ nó đẹp thật, nếu mà em được cưỡi nó thì có chết cũng cam lòng!
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng liếc nhìn tên đầu trọc với một ánh mắt khinh bỉ nói:
- Cả đời mày chỉ nghĩ được thế thôi à? Nếu mày muốn thì để tao tiễn mày đi một đoạn, mong ước của mày sẽ thành hiện thực!
Tên đầu trọc ngay lập tức xua tay:
- Thôi em vẫn chưa muốn chết!
Nghe đến đây Trần Thiên Bảo cảm thấy hết sức kỳ lạ, chẳng phải bọn chúng đã bắt được hắn đến đây sao?
Tại sao bọn họ còn nói rằng hắn và Nguyễn Gia Hân đã chết?
Trần Thiên Bảo trầm tư suy nghĩ, phải chăng đã có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không biết? Trần Thiên Bảo cố gắng suy nghĩ nhưng tất cả mọi chuyện hắn nhớ được cho đến lúc này chỉ có ký ức cuối cùng hắn cùng với Nguyễn Gia Hân ở trong bệnh viện.
Cố gắng suy nghĩ một hồi nhưng từ trong não của Trần Thiên Bảo truyền đến cơn đau giữ dội.
Hay là hắn bị mấy tên kia đánh một cú vào đầu nên mất trí nhớ?
Nhưng điều này dường như là không thể, cố gắng suy nghĩ một hồi từ sau trong não bộ Trần Thiên Bảo truyền đến một cơn đau dữ dội, hắn chỉ đành tạm gác những chuyện này sang một bên tiếp tục nghe ngóng, mong rằng hai tên kia có thể phọt ra thông tin gì đó hữu ích để giải đáp những thắc mắc của Trần Thiên Bảo lúc này.
Khoảng nửa tiếng sau, từ bên ngoài có tiếng một chiếc xe hơi khác dừng lại trước căn nhà này.
Trần Thiên Bảo lập tức căng tai lên nghe mọi tiếng động dù là nhỏ nhất.
Trước kia mọi giác quan của Trần Thiên Bảo đều hết sức nhạy bén nhưng lúc này sự nhạy bén đó đã hoàn toàn biến mất.
Từ bên ngoài có ba người từ từ tiến vào, người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cùng tên đầu trọc đã sớm đứng lên chào đón bọn họ.
Nhìn sơ qua cũng có thể thấy hai hai trong số ba người đang đi vào có địa vị cao hơn hẳn hai tên này.
Ba người vừa bước vào liền tiến thẳng đến vị trí của Trần Thiên Bảo ở góc nhà.
“Huỵch”
Một người khác cũng bị bịt mặt có hoàn cảnh giống Trần Thiên Bảo cũng bị đẩy mạnh vào góc nhà.
Nhưng người này may mắn hơn hắn ở chỗ trước đó Trần Thiên Bảo bị đẩy ngã dúi dụi xuống nền gạch cứng rắn còn người này có sẵn một cái đệm thịt để không phải chịu đau đớn giống như Trần Thiên Bảo.
“Ay da”
m thanh một người có con gái có chút sợ hãi nhưng không giấu được sự nhí nhảnh vang lên.
Trần Thiên Bảo vừa nghe qua liền biết người này hẳn là còn rất trẻ tuổi, có lẽ chỉ là một nữ sinh cấp ba xui xẻo bị bắt cóc đến đây, không biết những tên này rốt cuộc có mục đích gì.
Đến lúc này Trần Thiên Bảo cơ bản có thể đoán được mấy tên này có lẽ không có liên hệ mật thiết đến tổ chức Địa Ngục.
Nếu tổ chức này bắt cóc hắn thì còn có thể dễ hiểu, nhưng suốt quãng thời gian đối đầu với Tử Thần cũng như tổ chức Địa Ngục thì Trần Thiên Bảo chưa từng thấy chúng bắt cóc nữ sinh cấp ba.
Mục tiêu bọn chúng nhắm đến thường là những người có địa vị cực cao trên thế giới.
Có điều nếu nữ sinh cấp ba này là con gái của một người nào đó cực kỳ nổi tiếng thì mọi chuyện lại khác.
Người con gái vừa bị đẩy ngã không giấu được nét hoảng sợ chỉ dám ngồi yên không nhúc nhích.
Vòng ba thiếu nữ vừa mới lớn nhưng rất nẩy nở tròn trịa cứ như vậy ngồi lên ngực Trần Thiên Bảo.
Hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng át đi cái mùi hôi hám vốn có của nơi này lọt vào mũi Trần Thiên Bảo khiến máu huyết trong người hắn cũng phải nóng lên, cây súng cách rốn 20cm của hắn cũng đã có chút động đậy.
Không biết từ bao giờ định lực của hắn lại kém đến như vậy!
Trần Thiên Bảo Lắc đầu mạnh một cái gạt bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu mình ra rồi lên tiếng:
- Cô còn muốn ngồi trên người tôi đến bao giờ?
- Ahh...!
Cô gái đang ngồi trên người Trần Thiên Bảo lúc này mới nhận ra còn có một người khác phía dưới cơ thể mình.
Khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ lên, sống trên đời đến nay đã trải qua hơn 16 cái thanh xuân cho dù có bị lừa đá cô cũng nhận ra mình vừa ngồi trên cơ thể một người đàn ông.
Nhưng sao cái giọng nói của người con trai này lại quen thuộc đến vậy nhỉ?
- Bảo phải không?
Trần Thiên Bảo cũng không cảm thấy quá bất ngờ, danh tiếng của hắn cực kỳ lớn, một thiếu nữ mới lớn hâm mộ và nhận ra giọng nói của hắn cũng là bình thường.
Nhưng mà.....Khoan đã!
Giọng nói của hắn lúc này sao xa lạ đến vậy?
Thậm chí bản thân hắn còn không nhận ra thì sao cô gái này lại nhận ra?
Rốt cuộc thì chuyện quái gì đã xảy ra với hắn vậy?
“Rầm”
- Này tụi mày có câm mồm không? Có muốn tao cắt lưỡi không?
Một người đàn ông trong số bốn tên ở phía xa đập mạnh tay xuống bàn hét lớn.
Ngay lập tức khiến cho cô gái đang ngồi gần Trần Thiên Bảo run lên cầm cập.
Trần Thiên Bảo thận trọng thì thào hỏi:
- Này cô biết tôi à?
- Trần Thiên Bảo phải không? Giọng nói này đúng là cậu rồi!
Trần Thiên Bảo cười khổ suy nghĩ: “Đúng là Trần Thiên Bảo đây nhưng đến bản thân tôi còn không nhận ra giọng nói của mình thì sao cô lại nhận ra?”
Sau một hồi yên lặng cô gái nhích lại gần Trần Thiên Bảo ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Cậu cũng bị bắt đến đây hả Bảo?
Mặc dù trên mặt bị bịt một tấm vải đen nhưng không có tác dụng ngăn cách không khí, hương thơm từ cơ thể cô gái lại một lần nữa truyền vào mũi Trần Thiên Bảo khiến máu trong người hắn nóng lên.
Trần Thiên Bảo lắc đầu cắn răng đè nén sự sôi sục trong từng mạch máu, cơ thể hắn thực sự có vấn đề rồi.
Bây giờ chỉ mới ngửi hương thơm từ một người phụ nữ mà đã khiến hắn cảm thấy sôi sục.
- Ông nói gì đi chứ! Chẳng nhẽ ông vẫn còn giận tôi?
Không nhận được câu trả lời từ Trần Thiên Bảo cô gái liền buồn bã nói nhỏ.
Nhận thấy điều khác thường, Trần Thiên Bảo đành phải lên tiếng:
- À tôi bị bọn chúng đánh một phát vào đầu đến giờ còn chưa tỉnh táo!
Cô gái ngay lập tức lo lắng xích lại gần hỏi:
- Ông không sao thật chứ? Có đau không?
Trần Thiên Bảo biết định lực của mình lúc này rất kém đành phải từng chút một nhích ra xa rồi mới trả lời:
- À không sao tôi vẫn còn hơi choáng váng một chút!
Không để cho cô gái kịp lên tiếng Trần Thiên Bảo hỏi tiếp:
- À mà cô tên gì ấy nhỉ?
Người con gái không để ý quá nhiều, co chỉ cho rằng hắn còn đang choáng váng nhất thời chưa nhớ ra tên của mình liền nhanh nhảu nói nhỏ:
- Tôi Phạm Nhật Mai nè!
Quả thực ý định của Trần Thiên Bảo cũng giống như suy nghĩ của Phạm Nhật Mai, nếu cô có hỏi vì sao hắn không nhớ thì hắn cũng sẽ lấy cớ là hắn bị đánh vào đầu choáng váng nên quên mất.
Trên thực tế Trần Thiên Bảo còn chưa từng nghe qua cái tên Phạm Nhật Mai chứ đừng nói đến việc quen biết.
Vậy mà từ lời nói của cái cô gái Phạm Nhật Mai này có vẻ như hai người quen biết nhau, thậm chí dương như là còn khá thân thiết.
Nếu không phải thân thiết thì làm gì có chuyện một cô thiếu nữ 16-17 tuổi gặp một người lạ lại có thể không giữ khoảng cách đến như vậy được.
Trần Thiên Bảo con đang trầm tư suy nghĩ thì một trong số bốn người đàn ông đứng dậy tiến lại gần hai người bọn họ.
Khi đứng trước Trần Thiên Bảo và Phạm Nhật Mai hắn rút cái khăn màu đen ra khỏi đầu hai người rồi nói một cách khó chịu:
- Hai con chuột chúng mày cứ thì thầm to nhỏ liên tục vậy!
Ngay sau đó hắn móc ra từ trong túi một túi màu trong suốt, bên trong còn có hai viên thuốc.
Trần Thiên Bảo quan sát gói thuốc trên tay người đàn ông một hồi vẫn không nhận ra đó là loại thuốc gì.
Chỉ thấy đó là hai viên thuốc toàn màu trắng không hề ghi bất kỳ cái gì trên đó.
Với kiến thức của Trần Thiên Bảo thì hắn biết rõ thuốc mà không có nhãn hiệu không phải thuộc phiện thì cũn là loại thuốc không mấy tốt đẹp.
Tuy nhiên nếu chỉ đơn thuần là thuốc phiện thì một liều cũng không hại quá nhiều đến cơ thể, huống hồ cơ thể hắn là loại cơ thể đặc biệt chất độc không thể làm hại được hắn.
Chỉ lo cho cô gái bên cạnh Trần Thiên Bảo vẫn còn trẻ tuổi uống thứ thuốc đó vào chắc hẳn sẽ rất độc hại.
Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt Phạm Nhật Mai liền trốn sau lưng Trần Thiên Bảo vừa run vừa nói:
- Các ngươi là ai? Các người muốn gì?
Trần Thiên Bảo lúc này mới có dịp quan sát mọi thứ, thì ra hắn bị nhốt ở một cái nhà kho không biết ở nơi nào, trước mặt hắn đặt một chiếc máy quay hướng về phía hai người bọn họ.
Màn hình máy quay hiển thị hình ảnh Trần Thiên Bảo cùng với Phạm Nhật Mai một cách full HD và chắc chắn là không che.
Trần Thiên Bảo giật mình nhìn lại viên thuốc trong tay người đàn ông đang đứng trước mặt mình, rồi hắn lại nhìn lại cái quay quay đã được bật...
Chẳng nhẽ bọn chúng muốn?
Thời điểm Trần Thiên Bảo nhìn lại màn hình hiển thị nhỏ của máy quay, ánh mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc tột độ.
Từ khi gia nhập Interpol hắn chưa từng có những biểu hiện đến mức như vậy
Trên màn hình máy quay có gì mà khiến Trần Thiên Bảo kinh ngạc đến như vậy?