Cách nhau không xa, Tiêu Lăng Dạ có thể ngửi thấy hương thơm phảng phất trên người cô, mùi hương đó không phải hương nước hoa hàng hiệu, mà là mùi thơm thanh mát tự nhiên, khiến cho người ta an lòng.

“Mấy hôm trước cô cứu Tâm Can, tôi vẫn chưa cảm ơn cô.”

“Không cần, không cần, tình cờ thôi mà, tôi cũng có duyên với Tâm Can, cũng không biết tại sao mà nhìn cô bé tôi cảm thấy rất thích.”

"U!"

Lâm Quán Quán bung cốc nước, “Anh Tiêu, mạo muội hỏi một câu này, mẹ của Tâm Can đâu?”

“Không biết.”

“Hả?”

“Tâm Can là một bất ngờ, tôi không hay biết mẹ con bé là ai.”

Khóe miệng Lâm Quán Quán co giật, đời tư của gã này phóng túng vậy sao?

“Đừng hiểu nhầm, là sau một lần tôi say rượu, tỉnh dậy thì không thấy người đâu cả.

Quỷ mới tin!

Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt mà cô quan tâm.

Lâm Quán Quán gật gù, “Cũng tức là, từ nhỏ Tâm Can đã không có mẹ?”

“Ù!"

Hèn chi

Lâm Quán quán thở dài, “Anh Tiêu, tôi phân tích qua một chút, anh nghe xem có đúng không nhé. Sở dĩ Tâm Can lệ thuộc vào tôi, trên thực tế chỉ vì thiếu tình mẫu tử, lại cộng thêm lịch sử xem mắt của anh làm cho cô bé không có cảm giác an toàn, nên mới sinh ra tâm lý nổi loạn, đúng lúc này thì tôi xuất hiện, lại có thêm Duệ Duệ bằng tuổi, nên Tâm Can mới thích tôi như vậy.”



Tiêu Lăng Dạ nhắm nửa mắt dựa lên sofa, “Có lẽ!”

“Thực ra tình huống này cũng dễ giải quyết thôi, cô bé thiếu tình mẫu tử thì anh hãy tìm cho cô bé một người mẹ mà nó yêu quý là được.”

Tiêu Lăng Dạ nhìn Lâm Quán Quán vẻ trầm tư, “Tôi cũng nghĩ vậy."

Lâm Quán Quán,

Sao cô có cảm giác đang vác đá ghẻ chân mình vậy nhỉ?

Cô cười khan, cầm cốc lên, uống mấy ngụm hong che đậy cảm xúc, động não suy nghĩ xem làm cách nào có thể dập tắt suy nghĩ đáng sợ của anh ta.

Thoáng chốc, cả hai người chìm vào im lặng.

Phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy được tiếng gió xào xạc ngoài khung cửa.

Một lúc lâu sau.

Không nghĩ ra được cách gì, hai mắt Lâm Quán Quán díp lại, đầu óc cũng mơ màng. Cô ngáp dài, đang định tìm lí do về phòng ngủ. Đột nhiên... thấy nặng trĩu, Tiêu Lăng Dạ đổ cả người đè tới.

“Á!” Mặt Lâm Quán Quán biến sắc, tính cả ngủ, cô cũng quên béng cả sợ hãi, giận dữ quát, “Tiêu Lăng Dạ, anh làm gì đấy?"

Lâm Quán Quán đẩy mạnh anh ra, nhưng anh cao lớn, còn cô thì bé nhỏ, làm sao đây được!

Lâm Quán Quán vừa lo vừa giận, lớn tiếng quát lên, “Tiêu Lăng

Dạ anh là đồ yêu râu xanh biến thái thần kinh! Trời mưa đá tôi có lòng tốt cho anh và Tâm Can ở lại qua đêm, anh báo đáp tôi như thế đấy hả? Anh cút ra ngay cho tôi, không cắt xéo là tôi hét lên đấy, đến lúc đó cho Tâm Can trông thấy, hình tượng ví đại của anh trong lòng con bé sụp đổ hết!”

Tiêu Lăng Dạ chỉ gục lên người cô bất động.

Có, có gì đó không ổn!



Lâm Quán Quán giãy giụa ngẩng lên, thì thấy Tiêu Lăng Dạ gục trên người cô, hai tay buông thõng, hai mắt nhắm nghiền.

Lâm Quán Quán cả kinh!

Làm, làm sao thế này?

Cô thủ đẩy vai anh, “Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ?”

Tiêu Lăng Dạ vẫn im lìm.

Thế này... là bị làm sao?

Lâm Quán Quán nuốt nước bọt, kẽ ngón tay dưới mũi anh, cảm thấy hơi thở của anh đều đặn, lúc này mới thả lỏng cơ thể.

Thế là... ngất à?

Đang yên đang lành sao lại ngất đi?

Lâm Quán Quán ra sức hất Tiêu Lăng Dạ ra ghế sofa, cô bất giác định về phòng lấy điện thoại gọi cho Hứa Dịch.

Áo bị kéo căng, thì ra là Tiêu Lăng Dạ nắm chặt lấy quần áo cô, không sao gỡ ra được, Lâm Quản Quán thử bẻ tay anh ra, nhưng tay anh rắn như đá, cô đã gắng hết sức mà không bỏ được!

“Chết tiệt!”

Vật vã hồi lâu, chưa kể không gỡ được tay ra mà chính cô còn mệt mướt mồ hôi.

Lâm Quán Quán không đi được, đành phải móc di động trong túi Tiêu Lăng Dạ, vừa rồi cô thấy Tiêu Lăng Dạ gọi điện thoại, sau đó tiện tay bỏ di động vào trong túi quần.

Cô cúi người, luồn tay vào túi quần anh lần tìm, nhưng túi quần anh quá sâu, cô lần mãi mà không thấy gì.

Sờ mãi sờ mãi... di động thì không thấy mà lại cảm thấy chỗ nào đó dưới tay, cứng ngắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play