Thời điểm mọi người lo lắng cho Giang Bắc Minh thì đồng thời cũng thay Thầm Thanh Lan đồ mồ hôi lạnh, cô xinh đẹp như vậy, trước mắt lại có nhiều tên lưu manh thế này, hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Những tên lưu manh này một khi ra tay sẽ tàn nhẫn đến cực điểm, huống chỉ Thẩm Thanh Lan cả dáng người lẫn tướng mạo đều xuất chúng, nếu rơi vào tay bọn chúng, chẳng phải là… “Có giỏi thì chạy đi!” Gã tóc xanh cố nén đau nhức kịch liệt, từ trên mặt đất đứng lên, chạy đến bên này, hướng Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan lớn tiếng quát: “Đả thương ông đây còn muốn chạy? Đề tao xem hôm nay tụi mày chết như thế nào!” Nói xong, gã tóc xanh hướng về phía tên cầm đầu trong đám trình báo một cách rõ ràng: “Anh Việt, tên nhãi này thật láo toét, dám không đề anh vào mắt, anh xem, nó chẳng những đạp em một cước, còn, còn ngông nghênh dẫm gãy tay em, em đã nói em là đàn em của anh Việt, nhưng nó vẫn động thủ, đây rõ ràng là không cho anh mặt mũi mà.” Chứng kiến một đám người hùng hổ đứng đối diện, Thẩm Thanh Lan lúc này cũng có chút khẩn trương.

Đứng bên cạnh bắt lấy tay Giang Bắc Minh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trên mặt đầy lo lắng bối rối.

Cô chưa từng thấy qua cảnh tượng dọa người như vậy! Nhất là khi những tên côn đồ này, hành sự chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.

“Đừng lo lắng.” Giang Bắc Minh trao cho Thẩm Thanh Lan một ánh mắt trấn an, sau đó quay đầu nhìn về phía đám côn đồ mở miệng nói: “Dương Hoàng Việt, gần đây làm ăn cũng không tệ nhỉ?” Gã tóc xanh kia một mực cứ nhắc anh Việt anh Việt, lúc ấy Giang Bắc Minh cũng chẳng để trong lòng, không nghĩ tới, tên anh Việt này thì ra lại là Dương Hoàng Việt.

“Cmn, tên tự của anh Việt mà loại oắt con như mày cũng dám gọi à?” Gã tóc xanh lập tức dùng cánh tay không bị gãy chỉ vào Giang Bắc Minh lớn tiếng quát.

“Cút!” Vừa lúc đó, anh Việt của hắn lại đột nhiên nâng chân đá một cước vào người hắn, khiến hắn ngã chồng vó trên đất, sau đó cần thận từng li từng tí đi đến trước mặt Giang Bắc Minh, cung kính nói: “Bắc, anh Bắc Minh, sao lại là anh?” “Những tên này đều là đàn em của cậu à?” Giang Bắc Minh lên tiếng hỏi.

“Vâng, đúng vậy!” Dương Hoàng Việt gật đầu đáp: “Những tên này, trước đây đều là bảo kê của hai quán bar, hiện tại ông chủ của hai cái quán bar kia bị bắt nên quán cũng bị đóng cửa, bọn chúng không có nơi nào để đi nên đều theo em lăn lộn.” “Anh Bắc Minh, vừa rồi mấy tên nhãi này không có làm gì mạo phạm anh chứ?” Dương Hoàng Việt cần thận hỏi: “Nếu bọn chúng đã làm gì, anh Bắc Minh cứ nói với em, em nhất định sẽ băm thây bọn chúng!” “Được rồi.” Giang Bắc Minh bình thản trả lời: “Về sau chú ý một chút, hiện tại đã không còn là thời đại thập niên 90 nữa, đừng lại đề cho bọn đàn em ngông nghênh của cậu không có việc gì lại đi làm lưu manh, gây ra chuyện không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể kéo theo cậu chôn thây cùng.” “Dạ, dạ, anh Bắc Minh, em sẽ nhớ rõ!” Dương Hoàng Việt cung kính gật “Được rồi, ð đây giao cho cậu xử lý, tôi có việc phải đi trước.” Giang Bắc Minh khoát tay với Dương Hoàng Việt, rồi nắm tay Thầm Thanh Lan định rời đi.

“Anh Bắc Minh, anh không có lái xe sao? Nếu không, anh lấy xe của em đi?” Dương Hoàng Việt đem chìa khóa xe của mình đưa cho anh.

“Không cần.” Giang Bắc Minh khoát khoát tay.

Anh vừa đi, Dương Hoàng Việt lập tức thay đổi sắc mặt, phẫn nộ vọt tới trước mặt gã tóc xanh, lại đá thêm một cước vào người hắn.

“Con mẹ mày, ông đây đã nói với mày thế nào? Đã bảo mày đừng có ngông nghênh không có việc gì cũng đi gây sự khắp nơi sao? Có phải xem lời nói của ông như gió thoảng mây bay hay không? Đã vậy còn dám đụng đến đại ca, đại tỷ, lá gan của mày cũng lớn quá rồi đó!” Đánh một trận, Dương Hoàng Việt xem như đã phát tiết xong, lại hướng bọn đàn em bên cạnh ra lệnh: “Đuổi mấy tên này đi hết cho tao, về sau tao không muốn lại nhìn thấy bọn chúng ở thành phố Lâm Hải này!” “Vâng, anh Việt!” Tuy ð trước mặt Giang Bắc Minh, Dương Hoàng Việt chỉ là một tên đàn em nói chuyện cung kính, bảo gì nghe nấy.

Trên thực tế, hiện tại ở thành phố Lâm Hải, Dương Hoàng Việt đã có chút danh tiếng, tuy không phải lợi hại nhất nhưng cũng đã bộc lộ tài năng, ở nơi này, lời nói của anh ta cũng rất có phân lượng.

Giang Bắc Minh nắm tay Thẩm Thanh Lan đi ra khỏi khu chợ, hai người lại lần nữa ngồi trên xe buýt, chờ đến trạm cuối cùng mới xuống xe.

“Nơi này là, nông thôn? Nơi trước đây anh từng sống à?” Vừa xuống xe, Thẩm Thanh Lan mới phát hiện ra đã đi tới vùng ngoại thành, kinh ngạc nhìn anh hỏi.

“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh cười cười đáp: “Đi thôi, tôi sẽ dẫn cô đến nơi rất thú vị, đảm bảo hôm nay nhất định có thể khiến cô thật vui vẻ!” “Được!” Thẩm Thanh Lan gật đầu, bất tri bất giác cô chợt phát hiện, mình trước kia ð trước mặt Giang Bắc Minh đều là ra lệnh, không biết từ khi nào đã chuyền biến thành nghe theo, dường như cho dù anh nói gì, quyết định làm gì, cô cũng đều không hề có ý phản đối.

“Chú Trương, đang chuẩn bị đi bắt cá à?” Giang Bắc Minh dẫn Thầm Thanh Lan đi đến trước cửa nhà của một nông hộ, liền cười chào hỏi với người đàn ông mang đôi ủng đi nước vừa đúng lúc ra cửa.

Khi nói chuyện, tay Giang Bắc Minh còn cầm một gói thuốc lá nhét vào trong tay chú Trương.

“Ối chà!! Đứa nhỏ Bắc Minh này sống cũng không tệ nha, lại còn bắt chước người ta hút thuốc nữa!” Trước khi Giang Bắc Minh được Bách gia nhận nuôi thì vẫn luôn sinh sống ở trong thôn này, cho nên mối quan hệ với mọi người trong thôn cũng đặc biệt tốt! “Bình thường thôi ạ.” Giang Bắc Minh cười cười đáp.

“Đây là vơ cháu à, lên lớn thât đep nha!” Chú Trương sảng khoái khen ngợi.

“Chú Trương, xin chào.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cùng chú Trương chào hỏi.

Trong khi đó Giang Bắc Minh lại tự nhiên đi vào trong nhà chú Trương, lấy ra hai đôi ủng đi nước.

“Ôi trời!!! Bắc Minh, bây giờ là lúc nào rồi mà còn phiền cháu giúp chú bắt cá nữa, không cần, không cần đâu!” Chú Trương thấy một màn như vậy lập tức khoát tay nói.

Thời điểm Bắc Minh còn ở trong thôn, đều sinh sống bằng cách ai thuê gì làm nấy, giống như ao cá của chú Trương cần người phụ, thì anh liền mỗi ngày đều theo chú Trương đi bắt cá.

Cho nên ủng đi nước của nhà chú Trương để ở chỗ nào anh đều rất quen thuộc.

“Cháu xem cháu kìa, còn lấy tận hai đôi, chẳng lẽ cháu muốn vợ cháu cũng theo chú đi bắt cá luôn sao? Vậy không ồn đâu nha, Bắc Minh à, người ta là một cô gái thành thị, làm sao có thể để con bé làm công việc cực khổ lại bần thỉu này được! Chú Trương gấp gáp nói: “Hai đứa cứ ở nhà đợi đi, đến buổi trưa, chú sẽ bảo thím tụi bây nấu cơm, chú bắt một mẻ cá lớn về hầm cách thủy chiêu đãi hai đứa một bữa no nê, phần còn lại thì để hai đứa mang về nhé, haha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play