“Lisa, không được nói lung tung.” Nghe được nhưng lời Emily vừa nói, huôn mặt của ông Tony lập tức trở nên cực kì khó coi, “Con không nói lung tung.” Lisa hét lớn: “Anh Giang, tôi không muốn nói quá nhiều với anh, chỉ cần anh nói lại câu anh vừa mới nói hoặc chỉ cần anh bắt mạch hoặc nhìn thoáng qua là có thể đoán ra được tình trạng bệnh của đối phương, anh cảm thấy như vậy có được không, theo lời của Việt Nam các anh mà nói, lẽ nào bệnh của tất cả mọi người đều viết lên trên mặt sao?” “Tôi là giám đốc của Hiệp hội Y khoa Thế giới, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều bác sĩ, bao gồm cả những bác Sĩ trung y của các anh, tôi cũng đã từng tiếp xúc qua.” Lisa nói: “Hơn nữa, tất cả những vị bác sĩ đó đều là những vị lợi hại nhất nhì Việt Nam, thậm chí trong số họ còn có bác sĩ trung y, một số còn là con cháu của các bác sĩ thời cổ đại, nhưng họ tuyệt đối không dám khoe khoang trước mặt tôi về trung y, thật tuyệt vời! Tôi không phân biệt đối xử với trung y, không chỉ như vậy, tôi còn hy vọng Đông y có thể vươn tầm thế giới ngang hang với Tây y, đến lúc đó, những bác sĩ Đông y đều giống như anh thế này, thích khoe khoang khoác lác, vậy thì tôi cảm thấy, Đông y sẽ chỉ có ngày càng thụt lùi mà thôi.” Nghe Lisa nói xong, Giang Bắc Minh cười nhạt, không nói một lời nào, quay người đứng sang một bên.
“Tại sao anh lại không nói lời nào? Tại sao lại quay người rời đi.” Lisa cất giọng hỏi: “Hay là, bị tôi nói trúng rồi, làm cho anh không còn lời nào để nói nữa?” Giang Bắc Minh quay người đi để đi tới bên cạnh cái tủ ngay sát giường, từ trong tủ lấy ra một tờ giấy và cây bút, sau đó đặt bút viết lên đó mấy chữ nguệch ngoạc.
Sau khi viết xong, Giang Bắc Minh đưa tờ giấy anh vừa viết xong cho Lisa.
“Cô xem trên đó viết gì.’ Giang Bắc Minh nói.
“Đây là cái gì?” Lisa cau mày hỏi.
“Cô mở ra xem thì biết trong đó viết gì?” Giang Bắc Minh cười nói.
Lisa mở tờ giấy đáng ngờ đó ra xem, vừa nhìn vào, cô ấy mở to mắt nhìn về phía Giang Bắc Minh, hỏi với vẻ mặt kinh hoàng: “Anh, làm sao anh biết được?” “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cân nhìn đối phương một chút, liền có thể nhìn ra được người đó đang mắc bệnh gì, bây giờ cô có còn cảm thấy tôi đang khoe khoang khoác lác với anh trai cô sao?” Giang Bắc Minh hỏi.
Đúng vậy, thay vì tranh cãi, không bằng thể hiện những tài năng thật sự của bản thân cho đối phương khâm phục.
Những gì anh viết trên tờ giấy đó là tình trạng bệnh của Lisa.
Mặc dù bản thân Lisa là giám đốc của Hiệp hội Y khoa Thế giới, thường xuyên khám sức khỏe định kỳ, nhưng cho dù là như vậy thì cũng không có gì để đảm bảo tuyệt đối rằng cô sẽ không mắc bệnh.
Hơn nữa, dù ít dù nhiêu thì chắc hẳn ai cũng sẽ có những điều mà không thể nói với người khác được.
“Tất cả những thứ này, anh đều có thể nhìn ra sao?” Lisa hỏi.
Thành thật mà nói, bản thân cô ấy là người hiểu rõ nhất những gì xảy ra với chính bản thân cô, trên đời này không có ai hiểu cô ấy hơn chính bản thân cô.
Tuy nhiên, những gì Giang Bắc Minh viết trên tờ giấy này đều rất rõ ràng, chính xác, hầu như không bỏ sót bất cứ chỗ nào “Cô nghĩ sao?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Trời ạ.” Đôi mắt Lisa kinh hoàng mở to, nói: “Điều này thật tuyệt vời, anh có thể nói cho tôi biết anh làm sao có thể nhìn ra tất cả những thứ này không? Hoặc là, Anh có thể nói cho tôi biết, đây mới thật sự là Đông y sao?” “Đương nhiên.” Giang Bắc Minh gặt đầu nói: “Đây mới là Đông y thực sự, mọi chẩn đoán của Đông y Việt Nam đều chú ý đến nhìn, nghe, hỏi, giao tiếp, bởi vì bốn điều này luôn được mọi người nói đến, nên chúng tự nhiên sẽ luôn tôn tại.
“Anh Giang…..’ Lisa hỏi: “Tôi nghĩ những thứ khác mà anh viết trên này những bác sĩ Đông y khác cũng đều có nhìn nhìn ra, nhưng mà, tôi….trên mông tôi có một vết sẹo, làm sao anh có thể nhìn ra nó? Chỉ có điểm này tôi cảm thấy vô cùng tò mò.” “Cái này…” Giang Bắc Minh cười nói: “Những thứ này không thể nói rõ ràng trong một hai lân, cô chỉ cần tin tưởng những thứ thân kỳ của Đông y mà tôi từng nói, tất cả đều không phải khoe khoang khoác lác.” Đây không phải là Giang Bắc Minh muốn khoe khoang, cũng không phải cái gì khác.
Mà là bởi vì… Hôm nay Lisa mặc một chiếc quần đùi bò ngắn, lúc nãy khi cô cúi xuống nhặt trái cây cho Tony, anh đã vô tình nhìn thấy nó, Điều này không liên quan đến y thuật hay cái gì khác.
“Thật tuyệt vời!” Lisa lập tức thay đổi thái độ, cô ấy nhìn Giang Bắc Minh bằng ánh mắt hâm mộ: “Anh Giang, tôi quen biết rất nhiều bác sĩ Đông y, nhưng không một ai trong số bọn họ có khả năng này, không ngờ rằng trình độ của anh lại…..lại có thể cao như vậy.” “Cũng bình thường!” Giang Bắc Minh khiêm tốn nói.
“Anh Giang, sao anh không tham gia Hiệp hội Y khoa Thế giới của chúng tôi, tôi là giám đốc, tôi có thể để anh vào một cách dễ dàng nếu anh muốn!” Lisa nói: ‘Hiệp hội Y khoa của chúng tôi là hiệp hội mạnh nhất trong số tất cả các tổ chức y tế trên thế giới, ở trong đó, anh có thể học… không, anh có thể thay đổi quan điểm của tất cả mọi người về y học Việt Nam, cũng có thể làm tất cả mọi người học thêm được nhiều điều về y học.
Lisa là giám đốc của Hiệp hội Y khoa Thế giới, trách nhiệm của cô là về vấn đề nhân sự, điều mà cô ấy thường nói với tất cả mọi người là: bạn có thể tìm hiểu thêm về y học bằng cách tham gia Hiệp hội Y khoa Thế giới Nhưng cô ấy phát hiện ra rằng câu nói này không thể áp dụng trên người Giang Bắc Minh được.
Giang Bắc Minh xua xua tay nói: “Không cần, tôi tham gia hay không cũng không quan trọng, nhân tiện, Cô Lisa, mặc dù tôi đã viết rất nhiều bệnh của cô trên tờ giấy này, nhưng vẫn còn một bệnh khác tôi vẫn chưa viết lên.” “Vẫn còn sao?” Lisa bàng hoàng nói: “những thứ trên này này không phải là tất cả sao?” “Không phải, lý do tôi không viết lên đó là vì tôi đoán rằng chính bản thân cô cũng không biết nó tồn tại.” Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Cô Lisa, hiện tại ngực của cô đang không ngừng tăng trưởng đã phát triển sang giai đoạn đầu của bệnh ung thư, nếu không điều trị kịp thời, bệnh của cô rất có thể sẽ phát triển nghiêm trọng hơn, đến lúc đó, rất có thể cô sẽ đối mặt với cái chết hoặc là phải cắt.
“Ung thư vú?”
Lisa bàng hoàng nói: “Không thể nào, tôi làm sao có thể mắc phải căn bệnh này, tôi luôn khám sức khỏe đều đặn, nếu như có, làm sao tôi có thể không biết biết.” “Xin hỏi, Cô Lisa, lần cuối cùng cô kiểm tra là khi nào?: Giang Bắc Minh hỏi.
“Hình như là hai tháng rưỡi trước.” Lisa nói.
“Cô là giám đốc của Hiệp hội Y khoa Thế giới, và cô cũng là một bác Sĩ, cô phải biết rằng, hai tháng rưỡi là đủ để một khối u phát triển.” Giang Bắc Minh nói: “Nếu không tin, bây giờ cô có thể sờ, tôi có thể khẳng định chắc chắn cô có thể sờ được cục u.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT