“Ý anh là gì?” Lưu Bình An bị chửi suốt cả một buổi tối, nghe Giang Bắc Minh nói vậy thì không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy mà quát vào mặt Giang Bắc Minh: “Tôi đã cướp công lao của anh thì đúng là lỗi của tôi, nhưng nếu bây giờ anh xem tôi là một trái hông mềm, muốn bóp thế nào thì bóp thế đó thì tôi nói cho mà biết, tôi tuyệt đối sẽ không để anh thực hiện được đâu.

Dù sao bây giờ tôi đã không còn là bác sĩ nữa, chân trân không sợ mang giày, anh mà không nói chuyện này rõ ràng cho tôi thì đừng trách tôi không nể nang anh!” Trong số những người đang có mặt ở đây, Tống Mạnh Cường là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, Thẩm Thanh Lan là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị, Tôn Mạnh Hùng là viện trưởng của bệnh viện, chỉ có mỗi Giang Bắc Minh là một bác sĩ Đông y nhỏ bé nên Lưu Bình An chỉ có thể trút hết toàn bộ những cơn giận dữ và hổ thẹn lên người Giang Bắc Minh! Huống chỉ, trong mắt anh ta, Giang Bắc Minh đã thật sự oan uổng anh ta, Lưu Bình An tiêm chất độc vào người Tony từ khi nào chứ? Đây chính là tội lớn, không giải quyết ổn thỏa thì anh ta sẽ bị gán tội danh cố ý giết người! “Anh cho rằng tôi đang oan uổng anh à?” Giang Bắc Minh nhìn Lưu Bình An, lên tiếng.

“Thì anh đang oan uổng tôi đấy chứ gì nữa!” Lưu Bình An lớn tiếng nói: “Có thể ăn bậy bạ chứ không được nói lung tung! Tôi tiêm chất độc vào người Tony khi nào chứ? Anh cứ nghĩ đi, nếu không tin thì bây giờ tôi có thể lấy tờ chỉ định của bác sĩ mà tôi đã ghi cho anh xem, bây giờ trong bệnh viện đều là bác sĩ, anh đưa họ nhìn xem trong số những loại thuốc Tony được kê có thuốc độc hay không!” Nói rồi Lưu Bình An lấy tờ chỉ định cho Tony ra khỏi túi áo, đưa ra cho Giang Bắc Minh và mọi người cùng thấy.

Tôn Mạnh Hùng là Viện trưởng nên tất nhiên cũng là bác sĩ, khi ông ta nhận lấy tờ chỉ định của Lưu Bình An rồi xem qua một lượt, sau đó nhìn vê phía Giang Bắc Minh, nói: ‘Cậu Giang, cậu đã oan uổng cậu ta thật rồi đấy, toàn bộ những loại thuốc này đều là loại thường dùng cả, không có thuốc độc nào đâu!” Lúc này trong lòng Tôn Mạnh Hùng cũng bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.

Dù hôm nay Lưu Bình An đã gây ra bao nhiêu chuyện tồi tệ, ông ta là viện trưởng, sẽ khiến Lưu Bình An trả giá cho đúng những việc anh ra đã làm, nhưng cũng không thể bởi vì Lưu Bình An đã làm chuyện xấu mà nhồi nhét thêm tội danh cho anh ta chứ? Vậy thì nhân phẩm của Giang Bắc Minh cũng chưa ra gì đâu! Tống Mạnh Cường cũng nhìn thoáng qua tờ chỉ định của bác sĩ, nói với Giang Bắc Minh: “Bắc Minh à, những loại thuốc này tôi cũng hay gặp lắm, đều là thuốc bình thường thôi, có độc gì đâu! Bắc Minh, có thể tôi nói hơi khó nghe một chút, nhưng cậu là bác sĩ Đông y, có phải không quen thuộc với thuốc được dùng trong Tây y không?” Trong số những người ở đây chỉ có Thẩm Thanh Lan là không nói gì, vì Giang Bắc Minh đã giải thích với Thẩm Thanh Lan trên đường đi tới đây.

Giang Bắc Minh thản nhiên cười: “Đúng là toàn bộ những loại thuốc này đều thông thường, không có bất kỳ độc tính nào.

Nhưng phải xem chúng được tiêm cho ai mới được? Nếu tiêm cho Tony thì loại thuốc này, và cả loại thuốc này, đều là độc dược cải!” Nói rồi Giang Bắc Minh nhìn về phía Lưu Bình An, nói: “Lưu Bình An, có phải lúc anh cướp đi công lao của tôi rồi thì anh chỉ lo tự đắc thôi không? Không tiến hành kiểm tra lại cho Tony nữa đúng không? Nếu như anh cho làm kiểm tra thì anh sẽ biết tình trạng thân thể của Tony không giống người bình thường, anh ta mắc bệnh đậu tằm có tính di truyền, nếu tiêm những loại thuốc mà tôi vừa chỉ ra này cho người bình thường thì không có chuyện gì cả, nhưng nếu tiêm cho người mắc bệnh đậu tằm thì sẽ xuất hiện tình huống gì, anh nói tôi nghe xem?” “Hả?” “Sao?” Nghe Giang Bắc Minh nói vậy, Lưu Bình An và Tôn Mạnh Hùng tức khắc đều sửng sốt! Bệnh đậu tằm! Không ngờ Tony lại mắc bệnh đậu tằm ư? Nói như vậy thì Giang Bắc Minh thật sự không oan uổng Lưu Bình An, vì những loại thuốc mà Giang Bắc Minh vừa chỉ ra đều là thuốc độc đối với người mắc bệnh đậu tằm bệnh! Chúng nó cũng có thể làm bộc phát bệnh đậu tằm! “Không thể nào!” Lưu Bình An lớn tiếng nói: “Bệnh đậu tằm ở Việt Nam chúng ta chỉ xuất hiện ở những khu vực như Bạc Liêu, Cà Mau, Hậu Giang, Bến Tre, nơi khác không có.

Tony là người nước ngoài, sao lại bị được? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” “Anh nói không có khả năng thì nó không có à? Ai quy định bệnh đậu tằm chỉ xuất hiện ở người sống tại những khu vực nhất định? Hay là bây giờ làm xét nghiệm xem Tony có mắc bệnh đậu tảm bệnh không nhé?” Giang Bắc Minh hỏi.

“Tôi…” Nghe Giang Bắc Minh nói thế, Lưu Bình An tức khắc cứng họng, nếu Giang Bắc Minh đã dám nói giờ phải làm xét nghiệm cho Tony, Nếu không thì Giang Bắc Minh đâu dám nói chắc chản như vậy đâu! “Lưu Bình An, giờ anh còn dám lớn tiếng nói tôi đang vu oan cho anh không?” Giang Bắc Minh hỏi.

Khó khăn lắm Lưu Bình An mới trút được chút cơn giận dữ mà giờ lại phải cúi gắm mặt lần nữa, không dám ngo ngoe gì! “Cút!” Tôn Mạnh Hùng hét vào mặt Lưu Bình An: “Đến cả việc kiểm tra thân thể bệnh nhân cũng không chịu làm mà đã dám kê thuốc bậy bạ cho bệnh nhân, một kẻ như cậu đúng là thứ bại hoại trong bại hoại!” “Bắc Minh, hôm nay phải cám ơn cậu rất nhiều!” Tống Mạnh Cường chìa tay ra bắt tay với Giang Bắảc Minh, cảm kích nói.

Giang Bắc Minh khế mỉm cười: “Anh Tống, không cần nói lời cảm ơn đâu, sau này nên chú ý hơn khi cho Tony dùng thuốc và ăn cơm là được.

Ngoài ra, anh cũng nên nói rõ điều này cho Tony biết để anh ta lưu ý, dù sao thì bệnh đậu tẫm là bệnh di truyền, không chữa được.

Vậy nên những gì các anh cần làm sau này chỉ có thể là không ngừng cẩn trọng trong thức ăn nước uống thôi.” “Được, tôi biết rồi!” Tống Mạnh Cường gật đầu chắc nịch.

Nếu Tony không còn bị đe dọa đến tính mạng thì Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan cùng nhau về nhà.

Quay qua quay lại thì đã hơn mười giờ tối, theo như thói quen thường ngày thì giờ này Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan đều đã ngủ.

Chỉ có điều, khi hai người lái xe về đến nhà, họ lại phát hiện ba mẹ vẫn chưa ngủ mà đang tiếp đãi khách trong phòng khách.

Khách đến đây cũng không phải ai khác, vẫn là ba người đã đến đây vào buổi tối hai ngày trước.

La Dương Vỹ, La Thanh Lâm và Tôn Hiểu Thanh.

“Bắc Minh về rồi à!” Thấy Giang Bắc Minh đã trở lại, Tôn Hiểu Thanh tức khắc nở nụ cười tươi rói mà hỏi han Giang Bắc Minh: “Bắảc Minh, mấy ngày nay không thấy con, nay gặp lại mới phát hiện dạo này con càng ngày càng đẹp trai, đứng chung với Thanh Lan thì mẹ thấy hai đứa càng ngày càng có tướng vợ chồng đấy!” “Đúng vậy!” La Thanh Lâm cũng cười nói: “Thằng nhóc Bắc Minh này rất tài giỏi, tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ!” Nghe hai người thi nhau hát hò, Giang Bắc Minh vô cùng kinh ngạc.

Chuyện gì thế này, hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à? Bình thường hai người này vừa thấy anh là hết nói móc đến trào phúng, sao bây giờ lại bắt đầu tâng bốc anh rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play