Nhưng bây giờ không biết không được, nếu mình thật sự không biết gì cả thì chẳng phải đã lộ tẩy rồi sao? Giờ đã nhận cả tiền thưởng, đơn xin thăng chức cũng đã giao lên cấp trên, nếu lộ ngay lúc này thì sẽ không phải chỉ đơn giản là không thăng chức, không được nhận tiên thưởng nữa đâu! Xử lý không tốt thì có khi mình sẽ bị bệnh viện sa thải vì đã giở trò bịp bợm cũng không chừng! Một điều quan trọng hơn nữa là, Tony là người nước ngoài, không những vậy lại còn là một vị khách quý của nhà họ Tống và họ Thẩm.

Mình đã giở trò bịp bợm, chiếm đoạt công lao, nếu mà hai nhà Tống và Thẩm đồng thời nổi cơn tức giận thì chưa chắc mình còn sống được ở thành phố Lâm Hải này đâu! “Làm cái gì mà lắp ba lắp bắp vậy?” Tôn Mạnh Hùng thấy Lưu Bình An ấp úng cả buổi mà cũng không nói ra được một câu thì lớn tiếng quát: “Lưu Bình An, tôi hỏi cậu, chuyện của Tony là sao đây? Có phải lúc ấy cậu chỉ nghĩ đến việc chữa trị cho Tony càng sớm càng tốt để được nhận thưởng nên đã không khử độc sạch sẽ cho Tony, cuối cùng mới làm anh ta ra nông nỗi này không?” “Đúng vậy, đúng vậy!” Lưu Bình An lập tức gật đầu, vội vàng hùa theo: “Nhất định là do lúc đó tôi vội quá, muốn cứu được tính mạng của Tony nên hơi ẩu đoảng, chưa khử hết độc hoàn toàn trong người Tony.

Tôi đi sắp xếp phòng giải phẫu để khử độc lại cho anh ta đây!” “Nhanh lên!” Tôn Mạnh Hùng lớn tiếng nói: “Nếu Tony có chuyện gì thì tôi lôi đầu cậu ra hỏi đấy!” “Xin Viện trưởng Tôn và ông Tống cứ yên tâm, tôi bảo đảm Tony sẽ không xảy ra vấn đề gì, tôi bảo đảm!” Lưu Bình An bắt đầu lật đật gọi điện thoại, sắp xếp phòng giải phẫu cho Tony.

Vội vàng là vậy, nhưng bây giờ Lưu Bình An vẫn thầm hí hửng.

Không cần biết trước có phải mình đã cứu Tony không, nhưng bây giờ bệnh tình của anh ta tái phát, bây giờ anh ta tranh thủ giải phẫu để cấp cứu, khử độc cho Tony, vậy thì chẳng phải thành ra mình đã thật sự cứu anh ta rồi sao? Nghĩ đến đây, Lưu Bình An tức khắc mừng rỡ không thôi.

Sau này cho dù Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh đến đây thì anh ta không cần phải lo lảng chột dạ rồi! Không lâu sau, một y tá đến đẩy Tony đang đau đớn nhăn mặt về phía phòng giải phẫu, còn Lưu Bình An thì cũng nhanh chóng đi vào phòng giải phẫu.

Khử độc không phải là một chuyện quá khó đối với một bác sĩ đã làm việc tại phòng cấp cứu trong thời gian dài, trong một số trường hợp còn có thể nói là rất đơn giản.

Một tháng qua, Lưu Bình An đã thực hiện ít nhất hơn mười cuộc giải phẫu, nên việc khử độc cho Tony quả thật dễ như trở bàn tay đối với Lưu Bình An! Sau khi các y tá đã chuẩn bị toàn bộ công tác ổn thỏa, Lưu Bình An lại gần Tony đang nằm trên bàn mổ.

“Bác sĩ Lưu, tình hình của bệnh nhân rất không ổn định, hô hấp của bệnh nhân đang rất yếu ớt, nhịp tim cũng đang dần dần chậm lại, vừa rồi tôi mới quan sát nước tiểu của bệnh nhân, không ngờ nó lại có màu gần với xì đầu.” Y tá báo cáo với Lưu Bình An.

Lưu Bình An khoát tay một cái, nói: “Không có gì đâu, bệnh nhân chỉ bị ngộ độc thực phẩm thôi, độc tố trong thân thể chưa được loại trừ sạch sẽ nên mới vậy, chúng ta chỉ cần làm theo tiến trình khử độc bình thường là xong ngay thôi!” Nói rồi Lưu Bình An bắt đầu tiến hành khử độc.

Bên ngoài phòng cấp cứu, trên khuôn mặt Tống Mạnh Cường đầy vẻ khó coi, vừa rồi anh ta còn thấy Tony khỏe mạnh như người bình thường, thế mà thoáng cái đã ra nông nỗi này rồi.

“Anh Tống.” Tôn Mạnh Hùng luôn theo sát Tống Mạnh Cường, thấy sắc mặt của Tống Mạnh Cường cực kì tồi tệ thì cũng vô cùng thấp thỏm: “Anh yên tâm, Lưu Bình An nhất định sẽ trị khỏi cho Tony, cậu ta có thể chữa khỏi một lần thì chắc chắn có thể chữa khỏi lần thứ hai.” “Tốt nhất là trị cho đàng hoàng, nếu không thì tôi sẽ khiến cậu ta sau này không làm ăn được nổi trong giới y học tại thành phố Lâm Hải, thậm chí là khắp Việt Nam này đấy!” Tống Mạnh Cường quát: “Chó má gì vậy, khử độc cho người ta thì sao lại không khử hết ngay trong một lần luôn đi? May mà còn chưa xuất viện, nếu xuất viện thì sao? Đưa qua không kịp thì chẳng phải sẽ gây ra mạng người rồi sao?” “Chắc là do lúc đó Lưu Bình An vội quá nên mới nhất thời để xảy ra sơ sót.” Tôn Mạnh Hùng vội vàng giải thích: “Anh Tống, anh cứ yên tâm, tôi bảo đảm Tony sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Tôn Mạnh Hùng thì đang nguyền rủa tám đời ông bà cô bác Lưu Bình An.

Mẹ nó cái thằng Lưu Bình An này, cẩn thận là yếu tố cơ bản nhất để làm một người thầy thuốc, thế mà anh ta lại chỉ khử độc được một nửa, không chịu khử cho sạch! Nếu bây giờ mày có thể chữa trị cho Tony thì mọi chuyện có thể việc nhỏ hóa không, nếu không thì ông đây sẽ là người đầu tiên giết chết mày! Trong phòng cấp cứu, Lưu Bình An đã dùng khoảng nửa tiếng để tiến hành khử độc cho Tony, nhưng có một điều lại ngoài dự đoán của anh ta, đó là khi người bị ngộ độc thực phẩm được khử độc trong vòng nửa tiếng, cho dù chưa khỏi hoàn toàn thì cũng phải có cải thiện chứ? Nhưng, lúc nhìn vào màn hình thiết bị được đặt cạnh bàn mổ, Lưu Bình An lại phát hiện tình hình của Tony càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có cảm giác sẽ tử vong bất cứ khi nào! “Bác sĩ Lưu, chuyện này là sao?” Y tá thấy vậy thì cũng có hơi nghỉ hoặc, mở miệng dò hỏi.

“Tôi cũng không biết!” Hai tay Lưu Bình An đang run rẩy.

Con mẹ nó không phải chỉ là ngộ độc thực phẩm thôi sao? Vì sao đã khử độc rồi mà vẫn chưa giải quyết xong nữa? Vả lại, không phải chiều nay đã tiến hành khử độc một lần rồi à? Bây giờ khử thêm lần nữa, lẽ ra phải xong rồi mới đúng chứt “Thêm lần nữa!” Sau một lúc nghĩ ngợi, Lưu Bình An tiến hành khử độc lại lần nữa.

Song đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn không có hiệu quả, thậm chí Tony đang nằm trên bàn mổ đã bị sốc, lâm vào trong hôn mê.

“Tại sao lại như vậy được?” Lưu Bình An bắt đầu luống cuống, trên trán đầy mồ hôi.

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn hoảng loạn, không biết nên làm gì.

Bên ngoài phòng giải phẫu.

Thấy có một cô y tá ra khỏi phòng giải phẫu, Tôn Mạnh Hùng vội vàng tiến lên kéo y tá lại, hỏi: “Tình hình trong đó thế nào rồi? Có phải Lưu Bình An đã cấp cứu cho Tony xong rồi không?”

Y tá nhìn Tôn Mạnh Hùng, nói: “Thưa Viện trưởng Tôn, tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa chuyển biến tốt, hiện đang trong trạng thái sốc sau lần khử độc thứ hai!” “Cái gì?” Tôn Mạnh Hùng nghe vậy thì hoảng hồn, bật thốt hỏi: “Bị sốc à?” “Bị sốc!” Sắc mặt của Tống Mạnh Cường cũng thay đổi, anh ta giận dữ nói: “Sao lại bị sốc? Lúc bị ngộ độc nghiêm trọng thì đã chữa được trong vòng mười phút thôi mà, giờ chỉ còn chút độc tố còn sót lại thôi mà sao lại làm người ta bị sốc luôn rồi? Rốt cuộc là Lưu Bình An đó sao vậy? Nếu không làm được thì lập tức đổi bác sĩ khác cho tôi, ngay bây giờ! Nhất định phải bảo đảm tính mạng cho Tony! Nhanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play