Dương Tư Khôn mặt dày như da trâu nói xong liền thong dong dời đi.

Tôn Thanh Tùng cười: “Cậu nói xem, loại người không chữa bệnh cho người ta còn không biết xấu hổ đòi tiên, trước khi anh ta nói, tôi thật sự không biết anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy”

Giang Bắc Minh cũng cười cười, xác thật hành vi như vậy của Dương Tư Khôn ở trong mắt người khác thì thật sự đúng là rất mất mặt.

“Đúng rồi” Giang Bắc Minh đột nhiên nói với Tôn Thanh Tùng nói: “Thầy Tôn, trước đó Dương Tư Khôn nói ngài bị viêm dạ dày mãn tính, đây là sự thật, anh ta đưa cho ngài đơn thuốc, ngài có thể cầm lấy đi mua, từ từ uống là khỏi” “Ừ!” Bởi vì muốn trị hết bệnh cho nên Tôn Thanh Tùng cũng hứa chỉ cần Giang Bắc Minh đưa tới đây cục đá nào, toàn bộ Tôn Thanh Tùng đều sẽ giúp điêu khắc hoàn toàn miễn phí.

Mà Giang Bắc Minh, tất nhiên cũng sẽ không thật sự bởi vì Tôn Thanh Tùng điêu khắc miễn phí mà không ngừng đưa đá tới.

Khối ngọc bích màu xanh loại Đế vương cũng không nhỏ, Giang Bắc Minh tính toán sau khi mở được ra sẽ mang khối ngọc bích đến đây nhờ Tôn Thanh Tùng giúp điêu khắc trang sức đưa cho Thẩm Thanh Lan, sau đó lại nhờ ông ấy điêu khắc mấy món đồ khác, đến lúc đó chờ đến khi tiệm châu báu khai trương sẽ đặt ở trong tiệm coi như làm vật trấn bảo.

Tiệm châu báu nếu như có tác phẩm của đại sư Tôn Thanh Tùng điêu khắc đặt ở trong tiệm thể nào cũng sẽ giúp tiệm tăng thêm nhiều cấp bậc, cũng có thể hấp dẫn nhiều khách hàng đến.

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc với Tôn Thanh Tùng, Giang Bắc Minh liền lái xe hơi rời đi.

Lúc này đã gần đến thời gian Thẩm Thanh Lan tan tầm, Giang Bắc Minh bèn lái xe hơi nhanh chóng đi tới tập đoàn Thẩm Thị.

“Buổi tối hôm nay muốn ăn món gì?” Ngồi trên xe, Giang Bắc Minh vừa lái xe vừa hỏi Thẩm Thanh Lan.

Hôm nay Thẩm Thanh Lan mặc đồng phục áo sơ mi màu trắng, phía dưới là váy ngắn bó sát mông, hai chân được đôi tất chân màu đen gắt gao bao bọc lấy, dáng người có đường cong lả lướt, trước sau lồi lõm.

Đặc biệt là đồng phục áo sơ mi màu trắng, khi Giang Bắc Minh đang lái xe vô tình nhìn qua có thể thấy được khe hở ở dưới, mơ hồ còn xuất hiện màu của nội y cùng với một mảnh da thịt tuyết trắng.

Mặc dù không được nhìn toàn diện nhưng loại cảm giác nhìn lén này so với nhìn toàn diện thấy đẹp và kích thích hơn nhiều.

“Anh nếu như còn dám nhìn lén có tin em móc đôi mắt của anh ra không?” Thẩm Thanh Lan căm tức nhìn Giang Bắc Minh, lãnh đạm nói.

“Em thể đừng lãnh đạm như thế nữa được không?” Giang Bắc Minh nói: “Không phải ngày hôm qua ở trên xe chỉ hút một điếu thuốc thôi sao, về sau sẽ không hút nữa được chưa?”

Thẩm Thanh Lan trợn mắt liếc Giang Bắc Minh một cái rồi nói: “Anh biết thứ em để ý cũng không phải hút thuốc.

Việc em để ý là hiện tại anh cậy mình có một chút thành tích liền ở trước mặt em bắt đầu không kiêng nể gì, hành vi của anh mới là thứ khiến em không thích nhất, ghét nhất.

“Được được” Giang Bắc Minh cười cười, nói: “Anh bảo.

đảm về sau sẽ không ở trên xe hút thuốc, cũng không ở trước mặt em không kiêng nể gì nữa, được chưa?” Thẩm Thanh Lan thấy thái độ của Giang Bắc Minh cũng không tệ, cho nên lúc này sảc mặt cũng hơi hòa hoãn một chút.

“Em vẫn còn chưa nói cho anh nghe buổi tối muốn ăn gì đâu?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Em cũng không biết”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu rồi nói: “Hay là chúng ta đi ăn lẩu nướng BBQ đi, đã lâu không ăn nên có chút thèm”

“Đi!” Giang Bắc Minh gật gật đầu, nói.

“Vậy quẹo trái ở phía trước đi” Thẩm Thanh Lan nói: “Anh rẽ trái đi, bên trong quảng trường Vạn Đạt có một tiệm BBQ theo kiểu nhà gỗ, mấy tháng trước em có đến đây ăn một lần, hương vị cũng không tệ lắm” “BBQ theo kiểu nhà gỗ? Có phải nhà hàng BBQ kiểu chuỗi không?”

Giang Bắc Minh hỏi.

“Đúng vậy!” Thẩm Thanh Lan gật đầu nói.

“Thật không thú vị!” Giang Bắc Minh nói: “Muốn ăn BBQ nướng phải đến quán ăn khuya đế ăn loại BBQ chính thống, ăn loại BBQ này mới cảm nhận rõ sự tỉnh túy của nó.

Giờ cũng sắp 6 giờ rồi, có lẽ lúc này cũng đã mở, đi thôi, anh đưa em đi ăn” “Thịt nướng BBQ vỉa hè có mất vệ sinh không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe người khác nói quán ăn vặt vỉa hè mới là ngon nhất.

Chỉ là, do cô không có thời gian với cả cô cảm thấy mất vệ sinh, cho nên vẫn chưa từng đến đó ăn! Nhưng mà Giang Bắc Minh đã nói như vậy rồi nên cô cũng không tiện từ chối.

“Sao có thể mất vệ sinh được chứ? Hơn nữa cho dù mất vệ sinh thật thì cũng không sao cả, có bác sĩ là anh ở đây, em sợ gì chứ?” Giang Bắc Minh cười hì hì nói.

“Chỉ với một chút y thuật của của anh mà cũng có thể coi là bác sĩ hả?” Thẩm Thanh Lan tức giận liếc mắt nhìn Giang Bắc Minh một cái.

Thành phố Nam Xuyên có một con sông gọi là Nam Xuyên, nghe nói nói nó là một nhánh nhỏ của sông Hoàng Hà – sông mẹ của Trung Quốc.

Con sông này trực tiếp chảy qua khu đô thị của thành phố Nam Xuyên, mà bên cạnh sông có một phố chợ đêm, ở đây có hầu hết các loại đồ ăn khuya chính cống, toàn bộ đều có thể ăn được.

Giang Bắc Minh lái xe từ lúc đi đến giờ giờ đã 7 giờ tối, sắc trời đã bắt đầu trở nên tối hơn, mà người trong chợ đêm cũng bắt đầu nhiều lên.

Sau khi tìm được một chỗ tốt gửi xe, Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan liền cùng đi vào chợ đêm.

Lúc đi khoảng cách giữa hai người khá xa nhau, thật giống như hai người không không hề quen biết nhau vậy.

Giang Bắc Minh liếc mắt cười với Thẩm Thanh Lan một cái, sau đó bèn chậm rãi dựa sát vào Thẩm Thanh Lan.

Lúc lại gần Thẩm Thanh Lan, Giang Bắc Minh lén cầm lấy tay Thẩm Thanh Lan rồi dắt cô đi.

“Anh muốn làm gì?” Ngay khi tay Giang Bắc Minh vừa mới chạm vào Thẩm Thanh Lan thì ngap lập tức cả người Thẩm Thanh Lan giống như bị điện giật, vội vàng đứng sang bên cạnh vài bước, hơn nữa có chút cảnh giác nhìn Giang Bắc Minh.

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên có một người đàn ông chạm vào tay cô! “Ai ui, anh đi!” Giang Bắc Minh không còn lời nào để nói nữa: “Anh nói này người đẹp Thẩm, không đến mức chỉ với một cái nắm tay em đã hoảng như thế chứ? Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, thật sự thì đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra ngoài và cùng nắm nhau đi dạo.

Chuyện này không phải rất bình thường sao?” “Em, em không quen..” Thẩm Thanh Lan cũng ý thức được mình làm ra hành động có chút quá đáng, quả thật cô và Giang Bắc Minh đã là vợ chồng, cho dù trước kia chán ghét anh, nhưng mà hiện tại cô đã có chút thích anh, anh thật sự muốn cầm cầm tay cô, với cả thật sự thì trong lòng cô cũng không phản cảm như vậy, chỉ là đồng tạc vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng ý thức bảo vệ bản thân.

“Đừng cảnh giác như vậy, anh không phải người xấu”

Giang Bắc Minh nói, sau đó bèn chậm rãi đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Lan vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay Thẩm Thanh Lan.

Lần này, Thẩm Thanh Lan không phản ứng kích động như trước nữa.

Nhưng mà, từ trên mặt cô vẫn có thể nhìn thấy cô hiện giờ đang rất căng thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play