Sau khi ông cụ bị nâng lên trên xe cứu thương, xe cứu thương nố máy rời đi.
Rất nhanh cảnh sát giao thông cũng bố trí xe kéo kéo chiếc xe bị đụng hỏng kia đi, con đường vốn đang tắc nghẽn, đã được khai thông mau chóng.
Giang Bắc Minh lái xe, đi đến hướng về nhà, công việc mỗi ngày đều là nấu cơm, đưa cơm cho Thẩm Thanh Lan.
Chẳng qua, vừa mới lái xe đến chợ, tính vào chợ mua thức ăn, vậy mà, ngay sau đó, chuông điện thoại vang lên: “Dương Hoàng Việt?”
Giang Bắc Minh không ngờ tới, bỗng dưng Dương Hoàng Việt lại gọi điện cho mình.
“Anh Bắc!” Dương Hoàng Việt ở đầu dây bên kia, giọng nói có hơi căng thắng bảo: “Anh Bắc, có một tin tức, em muốn nói cho anh!”
*Tin tức gì?” Giang Bắc Minh hỏi *Là về ngôi sao lớn Lục Kỳ Yến ấy.” Dương Hoàng Việt nói: “Hai ngày trước, không phải mấy anh em chúng ta mang Lục Kỳ Yến đến chỗ chân núi kia, là bởi vì đế chụp một bộ ảnh cho Lục Kỳ Yến hay sao? Sau đó chuyện này đều bị anh làm xáo trộn… Được anh anh hùng cứu mỹ nhân, sau lại bị thất bại đúng chứ? Thực ra chuyện này, là một vị đạo diễn của thành phố Lâm Hải cho em hai mươi vạn, bảo em làm như thế.
Sau khi em thất bại, chắc chắn bọn họ còn có thể nghĩ ra những biện pháp khác đế làm chuyện này.
Ban nãy em nhận được một tin, nghe nói tên đạo diễn kia bỏ ra một trăm vạn, mua chuộc người đại diện của Lục Kỳ Yến, hình như muốn người đại diện của Lục Kỳ Yến ra tay…” “Anh Bắc, em nghe nói, tên đạo diễn này vì đế cho bộ phim đắt khách, nên mới muốn Lục Kỳ Yến quay một đoạn ngắn phim nóng có tình cảm mãnh liệt ấy, thậm chí có thể còn diễn giả thành thật mà làm nữa”
Dương Hoàng Việt nói: “Em không biết anh Bắc anh có muốn quan tâm đến chuyện này không, nhưng em thì muốn, nhưng vẫn cảm thấy nên nói một tiếng trước với anh mới được!” “Được, anh biết rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Tin này đáng tin không?”
*Đáng tin!” Dương Hoàng Việt gật đầu nói: “Một người bạn thân của em là người làm mấy việc lặt vặt trong đoàn phim kia, anh ta vừa mới nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của tên đạo diễn lén gọi với người đại diện của Lục Kỳ Yến đêm qua, vì thế nói cho em biết ngay!” “bịt Ngắt điện thoại, Giang Bắc Minh không chút suy nghĩ, đã cầm lấy điện thoại bấm số gọi thẳng cho Lục Kỳ Yến.
Tuy rằng nghĩ kỹ thì, bản thân mình cũng không có quan hệ gì với Lục Kỳ Yến, nhưng mà, mình đã cứu Lục Kỳ Yến, Lục Kỳ Yến cũng từng giúp một việc gấp cho Thẩm Thanh Lan như vậy nữa, giờ Lục Kỳ Yến có khó khăn, mình nhất định phải đi giúp một tay! *Alo!” Khi điện thoại được nhận, giọng nói của Lục Kỳ Yến có vẻ đang rất là vui: “Tiểu Bắc, sao anh không đi xem buổi hòa nhạc ngày hôm qua của tôi hử?” Cũng không biết nguyên nhân do đâu, chỉ mới gặp Giang Bắc Minh hai lần thôi, nhưng trên đường đến buổi hòa nhạc ngày hôm qua, Lục Kỳ Yến cứ luôn cố ý vô tình mà nhìn về phía vị trí ghế ngồi trên phiếu mình tặng Giang Bắc Minh, đương nhiên khi nhìn thấy vị trí kia trống không, trong lòng Lục Kỳ Yến, có vẻ thất vọng lắm luôn! Nghe thấy giọng nói của Lục Kỳ Yến còn vui vẻ như vậy, Giang Bắc Minh biết ngay tình huống của Lục Kỳ Yến tạm thời vẫn rất tốt, nghĩ một lát, rồi nói: “Hôm qua tôi bận chút việc, nên không đi được.
Hiện giờ cô đang ở đâu? Tôi qua đó tìm cô nhé!” “Anh muốn đến đây tìm tôi?” Lục Kỳ Yến kinh ngạc hỏi: “Được chứ, tôi ở ngày trên phòng tống thống của khách sạn XX, giờ anh đến ngay đi, để tôi bảo vệ sĩ của tôi cho anh đi qua!”
“Được!” Vốn Giang Bắc Minh muốn nhắc nhở Lục Kỳ Yến bảo cô ta phòng bị người đại diện của mình một chút qua điện thoại luôn, nhưng nghĩ trái nghĩ phải, cũng cảm thấy không thích hợp lắm, nếu chuyện này chọc giận người đại diện trước, chỉ sợ Lục Kỳ Yến bên kia sẽ càng nguy hiếm hơn.
Cho nên, tự mình qua đó, mới là thích hợp nhất! Lái xe, rất nhanh đã tới tăng một của khách sạn Vừa mới xuống xe, đã có một người phụ nữ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đón anh lên, nhìn thấy Giang Bắc Minh, chị ta nói: “Xin hỏi anh có phải ngài Giang không ạ?”
*Tôi là Giang Bắc Minh, chắc chị là người đại diện của Lục Kỳ Yến nhỉ?”
Giang Bắc Minh hỏi, tuy rằng chưa từng gặp lần nào, nhưng vừa thấy đã biết chị ta là người đại diện của Lục Kỳ Yến “Đúng vậy!” Người đại diện mỉm cười gật đầu nói: “Ngài Giang, cô Lục tự mình dặn dò tôi xuống đây đón ngài, đây, mời đi bên này!” Tuy rằng khoảng tầm trên dưới bốn mươi tuổi, nhưng phong cách ăn mặc của chị ta vô cùng tốt, hơn nữa quần áo còn theo mode, dáng người khuôn mặt cũng đẹp, người đại diện này trông rất thướt tha quyến rũ, nhất là vào khi nói chuyện, trên mặt trước sau luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy bị mê hoặc *Được!” Giang Bắc Minh gật đầu, rồi cùng với người đại diện, đi vẽ phía thang máy bên kia Không thế không nói, người đại diện trước mắt này, đúng là rất biết giả vờ, giờ này phút này, trên mặt của chị ta vẫn cứ mang theo nụ cười nhàn nhạt ấy, lúc bước đi cũng tràn đầy tự tin, hoàn toàn không thể nhìn ra đó có phải là một người mang lòng hãm hại Lục Kỳ Yến hay không.
Chuyện này nếu đổi lại là một người bình thường, dù cho có thế nào, trên mặt hoặc trên cơ thể, đều sẽ biếu hiện ra một chút bối rối hay chột dạ gì đó.
Nhưng Giang Bắc Minh tin tưởng tuyệt đối rằng Dương Hoàng Việt không dám lừa mình.
Đi theo người đại diện lên đến trong phòng tổng thống tầng cao nhất, Lục Kỳ Yến của lúc này, đang mặc áo ngủ tơ tảm, làm ố trên sô pha xem tỉ vi! “Tiếu Bắc, anh đến rồi à!” Nhìn thấy Giang Bắc Minh đến đây, Lục Kỳ Yến trông rất vui vẻ, lập tức đứng lên.
*Ừ!” Giang Bắc Minh cười gật đầu, rồi ngồi xuống sô pha “Chị Lương, rót một ly nước óc chó đến đưa cho Tiếu Bắc giúp em với, cảm ơn chị” Lục Kỳ Yến nói với người đại diện, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Minh hỏi: “Ban nãy tôi bảo chị Lương ép hai ly nước óc chó cho chúng ta, không biết anh có thích uống không?”
*Tôi uống gì cũng được!” Giang Bắc Minh không quan tâm lắm lắc đầu nói.
Nói chuyện một lát, người đại diện đã bưng hai ly nước óc chó tới đây.
“Anh Giang, mời”
Người đại diện cười nhàn nhạt, lấy ly nước óc chó bên tay trái, đưa cho Giang Bắc Minh, sau đó, lấy ly nước óc chó bền tay phải, đưa cho Lục Kỳ Yến.
*Oa, thơm quá đi!” Lục Kỳ Yến nhận lấy ly nước óc chó, ngửi một cái, vui vẻ nói.
Quả thật, quả óc chó mà được ép thành nước, ngửi thử một chút thôi cũng cảm thấy thật sự thơm vô cùng.
Giang Bắc Minh, cũng bưng ly nước óc cho lên ngửi thử một chút Không thế không nói, người đại diện này làm rất khéo, nước quả óc chó bởi vì được ép ra, nên mùi thơm rất nồng, vì thế mà dù có thả vào đó ít thuốc thiếc các thứ gì đó, cũng sẽ rất khó để người ta ngửi ra được mùi hương của thuốc Chỉ tiếc, người đại diện này không biết mình, vốn là một vị thầy thuốc Đông y mẫn cảm với các vị thuốc cực kỳ, bất kế hương vị của ly nước quả óc chó này có nồng đậm ra sao, chỉ cần lằn vào một ít thuốc bên trong thôi, mình cũng có thế rất dễ dàng mà đoán được! Giang Bắc Minh thử ngửi ly nước óc chó trong tay mình một chút, ly này bị thả vào thuốc ngủ có thế làm cho người ta ngủ ít nhất mười tiếng Còn ly của Lục Kỳ Yến kia, Giang Bắc Minh tuy rằng cách rất xa, cũng có thể ngửi thấy trong đó có chứa mùi hương của vị thuốc kích tình.
Lại liên tưởng đến lời của Dương Hoàng Việt nói với mình, về đoạn tình cảm mãnh liệt ngắn tên đạo diễn muốn Lục Kỳ Yến quay kia, như vậy, bỏ bột kích tình vào lúc này, để sau khi Lục Kỳ Yến uống hết, có thể tiến vào trạng thái, cũng rất dễ dàng đế mà quay phim!a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT