Nghe Giang Bắc Minh nói như vậy, Kiều Hân và người đại diện lập tức cứng họng không trả lời được. Đúng thế, tại sao người ta chỉ cần thấy bọn họ bày tỏ thái độ chân thành hối lỗi, thì người ta phải tha thứ cho bọn họ chứ? Trước đó người ta cũng bày tỏ thái độ chân thành cầu xin với bọn họ như thế, thậm chí còn có thể coi là cung kính khiêm nhường, nhưng hai người bọn họ, đầu có một ai bày ra vẻ mặt dễ coi với người ta?
Cơ bản là không hề có.
Người đại diện cố nặn ra một nụ cười gượng gạo rồi nhìn về phía Giang Bắc Minh, nói với anh: “Anh Minh, trước kia là do chúng tôi sai lầm, chúng tôi không biết điều, chúng tôi không biết anh là bạn tốt của cô Kỳ Yến, cho nên mới đối xử không được hay lắm với mọi người, có chút quá đáng cũng như thiếu tôn trọng, lần này chúng tôi đã biết sai thật rồi, thật sự biết sai từ đáy lòng rồi, anh Minh, anh tha cho chúng tôi một con đường sống, có được không ạ?” "..." Giang Bắc Minh cười sâu xa khó dò, nói: “Các người không biết tôi là bạn của cô Kỳ Yến, cho nên mới đối xử thiểu tôn trọng, không khách khí, và chống đối chúng tôi kịch liệt vậy sao. Như vậy, nếu như chúng tôi thật sự không phải là bạn tốt của cô Kỳ Yến thì sao, cơ bản là chúng tôi cũng không quen biết cô Kỳ Yến thì sao? Vậy nếu như thế, có phải điều này cũng đồng nghĩa là, dù có chuyện gì xảy ra thì hôm nay chúng tôi đều phải nuốt cục tức này vào bụng đúng không?"
Ban đầu Giang Bắc Minh cũng không tức giận đến mức này, nhưng sau khi nghe người đại diện nói ra câu này, lửa giận trong anh lại bùng lên lần nữa.
Đúng thế, tôi là bạn của Lục Kỳ Yến, cho nên các người mới có thể nói lời xin lỗi với tôi chứ gì.
Nếu tôi không phải là bạn của Lục Kỳ Yến, vậy nhất định tôi phải nuốt cục tức này một mình sao? Thiệt thòi thế nào, chúng tôi cũng chỉ có thể nén giận nhịn hết à?
“Này, tôi nói anh cái thằng cha này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?” Kiều Hân là một người đã quen thói hống hách kiêu căng, lúc này nghe Giang Bắc Minh nói như thế, lập tức không nhịn nổi nữa mà hếch mũi quát to tiếng với Giang Bắc Minh: “Tôi cũng đã đích thân nói lời xin lỗi anh rồi, anh lại còn bám riết không chịu bỏ qua như thế, rốt cuộc thì anh muốn gì mới chịu giải quyết?"
“Ái chà, cô Hân này, cô cũng đã đích thân gửi lời xin lỗi đến tôi, vậy thì đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn tới đây nhỉ!" Giang Bắc Minh dùng giọng điệu quái gở nửa nạc nửa mỡ nhại lại: "Đúng không hả, với loại ngôi sao lớn như cô mà nói, nếu cô đã tự mình nói xin lỗi với tôi, vậy mặc kệ tôi thấy thế nào, mặc kệ trước đó tôi chịu uất ức nhiều thế nào, tôi đều phải cho cô mặt mũi, nhìn xuống hết phải không?”
"Anh..."
“Cô Hân, cô Hân." Người đại diện vội vàng nháy mắt ra hiệu với Kiều Hân, ý là xin cô ta đừng nói thêm nữa, sau đó lại ngoảnh đầu nói với Giang Bắc Minh: "Anh Minh này, ý của cô Hân không phải là như thế ý của cô ấy là... Bây giờ cô ấy đã nhận ra sai lầm. của bản thân rồi, cho nên tới đây nói lời xin lỗi với anh, còn mong anh là người trưởng thành có tấm lòng bao dung, không chấp nhặt những chuyện vặt vãnh, hãy bỏ qua cho cô ấy một lần này thôi. Anh yên tâm, sau này nhất định cô ấy sẽ làm người đàng hoàng, cho dù đối xử với anh hay là đối xử với những người khác, chắc chắn sẽ không còn thói kiêu căng hống hách nữa”
Người đại diện không hổ danh là người đại diện, cái bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp ai cũng bắt chuẩn bài là phải nói chuyện với người ta thế nào, đúng là tài năng không vừa đâu.
“Anh Minh, cảm ơn anh" Sau khi quay quảng cáo hoàn tất, Kiều Hân đi tấy trang, người đại diện bước lên nắm chặt tay Giang Bắc Minh, liên tục nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh cho dù lúc trước đã có những hiểu lầm giữa hai bên, nhưng anh đã bỏ qua và cho chúng tôi một cơ hội được quay quảng cáo, anh Minh anh đúng là người bao dung hiền lành, thật sự là tấm gương sáng cho chúng tôi học tập”
Kỹ năng nịnh hót của người đại diện này đúng là không tệ chút nào.
"Sau khi các người tẩy trang xong, nên làm gì thì đi làm đi” Giang Bắc Minh nói với người đại diện: “Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho Lục Kỳ Yến, cô ấy cũng đồng ý là sẽ cho Kiều Hân một cơ hội làm việc lại rồi. Nhưng chẳng qua Lục Kỳ Yến cũng vừa mới nói với tôi, nể mặt tôi nên lần này mới có thể khôi phục lại công việc nghệ thuật cho Kiều Hân, nhưng mà, nếu như còn có lần sau, cô ta tiếp tục giở thói kiêu căng ngang ngược như thế, cố ý làm chậm tiến độ công việc, vậy thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở hai tháng tạm dừng công việc đầu, hy vọng các người sẽ tự lo thân mình thật tốt"
Lúc đang quay quảng cáo, đúng thật là Giang Bắc Minh có gọi điện thoại cho Lục Kỳ Yến, cùng lúc đó anh cũng nói chuyện về Kiều Hân với Lục Kỳ Yến, đối với chuyện của Kiều Hân, Lục Kỳ Yến đã tức giận vô cùng, thật ra Lục Kỳ Yến là một người làm việc cực kỳ có nguyên tắc, cô ta có thể hòa minh thân thiện với nghệ sĩ dưới trướng quản lý của mình, có thể cười đùa vui vẻ với nhân viên, giữa các cổ đôi khi chẳng vướng bận chút quy tắc nào, quan hệ tốt chẳng khác gì người một nhà với nhau.
Nhưng nguyên tắc của Lục Kỳ Yến chính là tất cả mọi chuyện đều phải được phát triển nên nền tảng hoàn thành tốt công việc được giao, dù sao, công việc mới là chuyện quan trọng nhất!
“Vâng tôi hiểu, cảm ơn, cảm ơn anh" Người đại diện vừa rối rít cảm ơn vừa rơi nước mắt”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT