"Cô Hân, kịch bản của chúng tôi yêu cầu như vậy, một chốc nữa, cô cứ như thế mà làm theo.." Đạo diễn nói với Kiều Hân một lượt về yêu cầu của kịch bản.

“Không được!” Kiều Hân sau khi nghe xong thì lập tức lớn tiếng nói: "Kịch bản của các ông có vấn đề, tôi từ chối quay!"

"Thế thì..." Đạo diễn sửng sốt, nói. "Cô Hân, tôi thấy kịch bản này rất hay đó. Cái này thực ra không có bất kỳ vấn đề gì cả, hơn nữa, kịch bản này giúp hiệu quả của sản phẩm được thể hiện ra rất tốt."

Ý tưởng quảng cáo này là do chính đạo diễn tự mình sáng tạo ra. Sau khi nghĩ ra đã đưa nó cho Thẩm Thanh Lan xem qua một lần. Sau đó lại dựa trên ý kiến của Thẩm Thanh Lan mà sửa đổi một chút. Nghiêm túc mà nói, đạo diễn tự mình cảm thấy đây chính là ý tưởng quảng cáo tốt nhất. Bởi vì, quy trình quảng cáo không quá cứng nhắc như những quảng cáo trước đó nhưng vẫn thể hiện ra được hiệu quả của sản phẩm và tuyên truyền đúng chỗ. Ông ta có cảm giác mơ hồ rằng nếu quảng cáo này được quay, ông ta có thể nhận được giải thưởng sáng tạo xuất sắc nhất.

Nhưng ai biết được, một ý tưởng quảng cáo khiến cô hài lòng lại bị Kiều Hân cho một phiếu bác bỏ. “Tôi nói không được là không được, đổi đi, hiện tại lập tức thay đổi cho tôi!” Kiều Hân lớn tiếng nói: "Ông cho rằng tốt thì là tốt sao? Ông chỉ là một đạo diễn nhỏ nhoi? Ông thì biết cái thái gì chứ? Mấy người lập tức thay đổi cho tôi, đổi cho đến khi nào tôi vừa lòng thì thôi, nếu không, tôi sẽ không quay!"

"Chuyện gì vậy?"

Nghe thấy tiếng ồn ào bên này, Giang Bắc Minh và Thẩm Thanh Lan liền đi tới rồi hỏi.

“Tôi nói này, Tổng giám đốc Lan, mấy cô có ý gì đây?” Kiều Hân lớn tiếng nói với Thẩm Thanh Lan.

"Mấy cô sáng tạo cái ý tưởng quảng cáo thành cái thứ giẻ rách gì vậy? Tôi không thích chút nào. Tôi nói cho cô biết, tôi là người nổi tiếng, nhưng tôi còn có gánh nặng của thần tượng. Cô để tôi quay một quảng cáo thiếu tính sáng tạo như vậy, cô có biết sẽ khiến hình tượng của tôi bị tổn thất biết bao nhiêu không? Dù sao thì tôi cũng nói vừa nãy rồi, kịch bản này bắt buộc phải sửa lại, nếu không, tôi sẽ không quay!"

“Ý tưởng này có vấn đề gì sao?” Thẩm Thanh Lan cau mày nói: "Tôi nghĩ ý tưởng này rất hay. Cái chúng tôi cần quảng bá là sản phẩm của mình. Tôi nghĩ ý tưởng quảng cáo này có tác dụng quảng bá rất tốt cho sản phẩm của chúng tôi!"

"Cô cho là tốt thì tức là tốt sao? Cô thì hiểu cái gì?" Kiều Hân tức giận nói: "Cô chỉ là một

người sản xuất sản phẩm, còn tôi, tôi đã quay bao nhiêu quảng cáo rồi, rốt cuộc là cô hiểu hay là tôi hiểu?"

Thẩm Thanh Lan vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng, nhìn Kiều Hân rồi nói: "Cô Hân, vậy cô có ý tưởng nào hay không? Cô nói thử xem, nếu ý tưởng của cô có thực sự hay, vậy thì, chúng tôi sẽ quay dựa theo ý tưởng của cô cũng được!".

“Được rồi, vậy tôi để tôi nói” Kiều Hân nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên làm như thế này trước, và sau đó..."

Kiều Hân balo bala một hồi, cô ta đem những ý tưởng sáng tạo trong lòng mình nói hết ra.

Sau khi nghe xong, Thẩm Thanh Lan nói: "Tại sao tôi lại cảm thấy, tôi đã xem qua ý tưởng này ở đâu rồi? Ô, đúng rồi, hiện tại hình như có một quảng cáo đang được phát trên ti vi khả giống với ý tưởng của cô đấy? Vả lại, ý tưởng này thực sự không thể hiện rõ ra sản phẩm của công ty chúng tôi”

“Tôi không quan tâm nhiều đến vậy” Kiều Hân nói: "Dù sao thì tôi cũng đã nói rõ ràng ý tưởng của mình rồi. Vả lại, tôi chỉ sẵn sàng quay theo ý tưởng, sáng tạo của bản thân. Nếu mấy người vẫn cứ khăng khăng theo sự sáng tạo của mình thì có thể tìm người khác đến quay, tôi không quan tâm nữa!"

Kiều Hân nói xong liền bắt đầu chuẩn bị thay quần áo trên người.

“Cút ra!” Người quản lý lập tức tiến lên nói với Giang Bắc Minh: "Tôi nói cho anh biết, lát nữa cô Hân sẽ có buổi trình diễn thương mại khác, nếu để lỡ mất thời gian thì các anh cũng không đền nổi đâu!"

“Vậy sao?” Giang Bắc Minh nói: "Tôi không quan tâm xem tôi có đền nổi hay không, nhưng hôm nay, cô đã đồng ý quay quảng cáo cho chúng tôi, vậy thì phải bắt buộc phải ngoan ngoãn quay. Nếu quay không xong thì không thể rời đi! Đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp!".

“Vệ sĩ, mấy người vào đây cho tôi!” Người quản lý lớn tiếng gọi đám vệ sĩ đang đứng bên ngoài địa điểm quay.

Nghe thấy tiếng của người quản lý, vài tên vệ sĩ từ bên ngoài ngay lập tức lao vào.

“Kéo anh ta kéo ra cho tôi, anh ta là bị nghi ngờ là người bắt cóc cô Hân!” Người quản lý chỉ vào Giang Bắc Minh rồi lớn tiếng ra lệnh cho vệ sĩ.

Lúc này, Giang Bắc Minh mới thu tay lại, nhìn về phía người đại diện và Kiều Hân, lạnh lùng nói: “Các cô muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản các cô. Nhưng có câu cảnh báo, tôi đã nói lúc đầu rồi đó, nếu như các cô bước ra khỏi phim trường này, vậy thì, tất cả hậu quả sẽ do các cô tự mình gánh vác. Đừng trách tôi không nhắc nhở các cô!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play