*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cái này... cái này..." Giang Bắc Minh không ngờ Trương Nhã lúc này đã dậy rồi còn hỏi trong túi có cái gì? Có thể nói điều ra không?
Nếu nói ra, mẹ vợ sẽ nghĩ gì về anh và Thẩm Thanh Lan?
Suy nghĩ hồi lâu, Giang Bắc Minh cuối cùng nói. "Mẹ, đây là một số quần áo cũ mà Thanh Lan và con đã đóng gói. Con định vứt chúng đi ngay!"
Quần áo cũ?” Trương Nhã ngơ ngác nói. "Vứt bỏ quần áo cũ thì tiếc lắm. Mở ra xem có còn bộ nào bố mẹ mặc được không, mặc được thì cứ để đó, còn những cái không mặc được cũng đừng vứt. Bây giờ quyên góp được thì tuyệt biết bao, ở đất nước mình vẫn còn có những người khó khăn!"
“Hả?” Giang Bắc Minh không ngờ Trương Nhã lại muốn mở túi ra xem!
“Mẹ, quần áo ở đây đều là quần áo cũ, không mặc nổi nữa, tốt hơn hết nên vứt đi!” Giang Bắc Minh cười nói.
"Điều này chưa chắc đã đúng. Nếu con không thể mặc nó không có nghĩa là con tặng nó cho người khác thì người khác cũng không mặc được!", Trương Nhã nói. "Bình thường con tiêu không tiết kiệm quen rồi. Con xem bình thường các con còn có bao nhiêu quần áo chưa cũ mà đã bảo không mặc được nữa. Nào, nào nào mở ra cho mẹ xem. Để mẹ xem có còn mặc được không" ".
Trương Nhã nói rồi, định đưa tay ra và mở túi.
Giang Bắc Minh thấy không ổn rồi, lập tức dời túi sang một bên, nói. "Mẹ, mẹ đừng mở ra. Đây là tất cả quần áo lót và đồ lót của Thanh Lan và con chứ không phải quần áo mặc hàng ngày. Đồ lót thì cũng đâu thể đem tặng? Dù gì đây cũng là loại đồ tế nhị. Những đồ này có tặng người ta cũng không muốn mặc.
"Hả? Đều là đồ lót và quần lót?" Nghe thấy lời của Giang Bắc Minh, Trương Nhã thu tay về, cười nói: "Thế thôi bỏ đi vậy."
“Vâng, mẹ đi ngủ sớm đi” Giang Bắc Minh vẫy vẫy tay với Trương Nhã.
Mãi cho đến khi Trương Nhã biến mất trên hành lang vào phòng mình, Giang Bắc Minh mới thở phào nhẹ nhõm, thật là may, nếu mẹ vợ mở túi ra xem thì phiền lắm.
Trở lại phòng, Thẩm Thanh Lan đang che miệng cười vui vẻ.
Nhìn thấy Giang Bắc Minh bước vào với vẻ mặt bướng bỉnh, Thẩm Thanh Lan cười hỏi. "Đi đi, không phải nói muốn lấy quần áo này ra mặc cho người khác sao? Đi đi?"
“Hừ!” Giang Bắc Minh gằn giọng nhìn Thẩm Thanh Lan nói. "Em nhìn đi, tại em không mặc đấy. Vừa rồi mẹ suýt chút nữa đã phát hiện ra"
“Chuyện này anh còn trách em sao?” Thẩm Thanh Lan tức giận nói.
“Không trách em?” Giang Bắc Minh nói. "Anh không quan tâm. Dù sao thì bây giờ anh đang tức giận. Nếu em không cho anh xem anh sẽ không thể nguôi giận được"
“Này Đường Lập, hôm nay tôi đây làm gì có liên quan gì đến anh không?” Cậu Bạch xuống xe, tức giận nhìn người đàn ông trước mặt. "Có phải anh không chào đón tôi đến đây không? Được, nếu cậu không chào đón thì tôi sau này không tới nữa, dù sao nơi tổ chức chọi chó cũng có thiểu đâu!".
“Này cậu Bạch, anh xem, đùa anh một tí mà anh đã coi là thật!” Đường Lập cười nói. "Chào đón, tôi đượng nhiên chào đón anh tới chơi. Nhưng mà, cậu Bạch, hôm nay nghe giọng điệu của anh, xem ra anh tới đây đã có chuẩn bị? Hôm nay Thái Kiến Quốc cũng đến, còn đem theo con chó Caucasus mà hắn tự hào, hiện tại, nó đang lảng vảng trong đấu trường. Thế nào, có muốn tôi hẹn anh ta giúp anh không tối nay anh hãy đấu với anh ta một trận ra trò?"
“Chó Caucasus?” Cậu Bạch cau mày hỏi. "Không phải Thái Kiến Quốc luôn mang chó chăn bò đến đây sao? Từ khi nào thì anh ta có được một con chó Caucasus thế?"
Chó Caucasus là một giống chó chiến đấu nổi tiếng của Nga, nó được xếp hạng thứ tư trong mười giống chó chiến đấu hàng đầu thế giới, được biết đến như một giống chó Sa hoàng mạnh mẽ, với mô cơ chắc khỏe và cấu tạo cơ thể rất hung dữ. Cậu Bạch cũng định mua một, nhưng cuối cùng không mua được, không phải vì không đủ tiền mà vì người ta không bán nó.
Thật không ngờ, Thái Kiến Quốc không biết từ khi nào đã có được một con!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT