*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Chúng tôi đun thuốc, nếu không làm tốt chuyện này thì về sau còn có ai dám để chúng tôi đun thuốc nữa?” Người sắc thuốc cười nói. Tất nhiên, ngay cả khi bản thân anh ta không muốn làm điều này, thì trong bệnh viện có những quy tắc chặt chẽ về việc kiểm tra thuốc để không xảy ra sai sót.
“Bã thuốc của đơn này ở đâu?” Giang Bắc Minh hỏi. "Ở đâu, để tôi xem".
“Đổ rồi” Người sắc thuốc nói.
“Đổ rồi ư?” Giang Bắc Minh sửng sốt, nhưng sau đó liền hiểu được, dù sao bọn họ chuyên môn đun thuốc, đun xong loại thuốc này bọn họ sẽ lại đun tiếp loại thuốc khác, nên chắc chắn phải đổ đi.
“Tuy nhiên, bệnh viện chúng tôi có quy định chỉ cần là bã thuốc, khi đổ ra ngoài không được trộn lẫn với bã thuốc khác” Lúc này anh Châu nói với Giang Bắc Minh: "Nói cách khác, bã của đơn thuốc mà cậu kê cho dù đã được đổ đi, chúng vẫn nằm trong một túi rác riêng."
"Ồ, tốt quá” Giang Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này. "Vậy bây giờ chúng ta còn có thể tìm được không?"
“Hắn là có thể!” Người sắc thuốc gật đầu nói. "Bởi vì thời gian trôi qua không lâu, tôi nghĩ vẫn tìm được."
Người đun thuốc nói xong thì chủ động đứng dậy đi tìm bã thuốc.
Ngay sau đó, người đun thuốc quay lại với một cái túi nhựa đen rồi nói với anh Châu và Giang Bắc Minh. "Nó ở trong túi này"
“Được rồi!” Giang Bắc Minh vội vàng cầm lấy túi nhựa màu đen, sau đó mở túi ra.
Sau khi mở túi, Giang Bắc Minh bắt đầu kiểm tra dư lượng thuốc bên trong, nhưng khi Giang Bắc Minh ngửi thấy, sau đó kiểm tra dư lượng thuốc bên trong, Giang Bắc Minh lập tức thất vọng!
Bởi vì, cặn thuốc trong túi này đúng là thuốc trong đơn mà anh đã kê, không có bất kỳ dược liệu nào khác trong đó.
Giang Bắc Minh ngay cả ngửi cũng có thể ngửi được, trong đó không có dược liệu nào khác.
Bởi vì hiểu biết sâu rộng về đông y, Giang Bắc Minh rất nhạy cảm với mùi vị của dược liệu, bây giờ linh khí được nạp vào cơ thể, mũi của anh được linh khí nuôi dưỡng cũng trở nên rất nhạy cảm, vì vậy Giang Bắc Minh hầu như chỉ cần ngửi là đã biết các loại thuốc trong đơn thuốc này.
“Được rồi, cảm ơn” Giang Bắc Minh cảm ơn anh Châu cùng người đun thuốc, sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh lấy đơn thuốc mà mình đã kê.
Trở lại phòng cấp cứu, lúc này Trương Kiệt đã đi ra khỏi phòng, nhìn Giang Bắc Minh, sốt sắng hỏi. "Bắc Minh, cậu nhìn thấy cặn thuốc chưa? Có vấn đề gì không?"
Giang Bắc Minh lắc đầu thất vọng nói. "Không có vấn đề gì, bất kể là đơn thuốc hay là dự thuốc, đều không có vấn đề."
“Vấn đề là ở đâu?” Trương Kiệt hỏi. "Bắc Minh, tôi hỏi câu này cậu đừng giận, cậu nói xem có phải do bản thân đơn thuốc của cậu có vấn đề không?"
“Không sao, cứ tự nhiên đi” Giang Bắc Minh xua tay nói.
Sau khi Sở trưởng Công và những người khác rời đi, Giang Bắc Minh một mình bước vào phòng cấp cứu.
Lúc này, bởi vì Dương Tự Minh nói có thể chữa khỏi dây thanh quản của ca sĩ, nên những người quản lí của ca sĩ cũng không tức giận nữa, sau khi Dương Tự Minh chữa trị, hiện tại những người này đang chăm sóc cho các ca sĩ.
Và những chiếc cốc dùng một lần trước đây được họ coi là vật chứng, lúc này cũng bị gạt sang một bên, không còn để ý nhiều như vậy nữa.
Giờ đây, hy vọng cuối cùng của Giang Bắc Minh được đặt vào những chiếc cốc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT