*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù không phải do Giang Bắc Minh gây ra, thì cũng sẽ đổ tội lên đầu Giang Bắc Minh!
Còn Giang Bắc Minh, anh ta được Trương Kiệt mời đến, đồng nghĩa với việc đó là bác sĩ do chính quyền thành phố Lâm Hải mời, nên trách nhiệm này sớm muộn gì cũng sẽ đổ hết cho chính quyền thành phố Lâm Hải!
Lúc này, vấn đề không còn là buổi biểu diễn tối nay nữa. Tiền bồi thường cho những ca sĩ nổi tiếng này cũng đủ để khiến chính quyền thành phố Lâm Hải phải gặp khó khăn rồi, và điều này sẽ có tác động tiêu cực rất lớn đối với chính quyền thành phố Lâm Hải, khi đó cả ngành du lịch và các ngành khác của thành phố Lâm Hải sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến GDP của thành phố Lâm Hải trong những năm gần đây!
Đừng bảo như thế là nói quá lên, dù sao thì những ca sĩ này đều là những ca sĩ nổi tiếng, có một lượng fan hùng hậu!
Sở trưởng Công lúc này cũng ý thức được vấn đề này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng làm việc, vì lo lắng mà đầu gối đập vào mặt bàn cà phê bằng thủy tinh, tuy có vẻ rất đau, nhưng sở trưởng Công không dừng lại mà tiếp tục chạy ra ngoài.
Giang Bắc Minh và Trương Kiệt cũng nhanh chóng chạy ra ngoài và chạy về phía phòng cấp cứu cùng với Sở trưởng Công.
Trên đường đi, Giang Bắc Minh đã tự hỏi, tại sao những ca sĩ này
có thể đứt dây thanh quản của họ ngay lập tức như vậy được?
Phải biết rằng anh chữa bệnh chỉ tốt cho sức khỏe của người ta, không hại đến thân thể con người, hơn nữa theo tính toán thời gian, đáng lẽ lúc này họ mới uống thuốc bắc được anh kê cho họ. Nhưng đơn thuốc đó tác dụng của nó chỉ là giữ ẩm cho cổ họng, giúp cổ họng dễ chịu hơn, dù người bình thường uống cũng không gây hại gì cho cơ thể:
Khi đến phòng cấp cứu, quả nhiên lúc này những người quản lí của các ca sĩ đang làm náo loạn ầm ĩ. Các ca sĩ trước đó đau họng thì im lặng vì họ biết là do họ làm. Nhưng những người quản lí này thì không nhưng không im lặng mà còn tỏ thái độ quá đáng. Lúc này, bọn họ há răng múa vuốt, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, những lời khó nghe nào cũng nói ra được.
"Này sở trưởng Công, rốt cuộc các anh có ý gì?"
Một trong những người quản lí sau khi nhìn thấy Sở trưởng Công thì đột nhiên hét vào mặt ông: "Các nghệ sĩ của chúng tôi chỉ vô tình bị đau họng, và việc trì hoãn buổi biểu diễn tối nay là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Các ông đang trả đũa chúng tôi và làm hỏng dây thanh quản của họ? Dây thanh quản đối với ca sĩ quan trọng như thế nào? Bây giờ dây thanh quản bị đứt, như thế khác nào việc hủy hoại cuộc đời ca sĩ, ông biết không?"
"Sở trưởng Công, chúng tôi thật sự không ngờ những người bên phía anh lại có thể trả thù tàn nhẫn như vậy. Chờ đã, luật sư của chúng tôi đang trên đường tới đây, một lát nữa sẽ điều tra thu thập chứng cứ, sau đó sẽ truy tố anh. Các anh cứ ngồi đó chờ bồi thường số lượng lớn đi! "
"Nếu đã dám phá thanh quản của những ca sĩ này thì gan của các
ông cũng to lắm! Ông có biết rằng ca sĩ của chúng tôi đã nhận lời tham gia buổi biểu diễn quan trọng trong ngày Quốc khánh năm nay không. Nếu đến lúc đó họ không hát được thì trách nhiệm thuộc về các ông!"
"Tôi đã nói rồi mà, năm phút đồng hồ làm sao có thể chữa khỏi viêm họng? Không ngờ là anh cố ý làm như vậy!"
“Mọi người, mọi người, đừng lo lắng, đừng lo lắng, đừng lo lắng” Sở trưởng Công nói ngay với những người quản lý này. "Tôi sẽ điều tra ngay, điều tra ngay!"
"Điều tra? Điều tra vẫn còn cần thiết à?" Một trong những người quản lý nói lớn. "Ca sĩ của chúng tôi vừa mới uống xong thuốc bắc do bác sĩ kê đơn, sau đó không nói được. Kiểm tra cho thấy dây thanh quản bị đứt. Còn không rõ sao? Đó là thuốc do bác sĩ này kê!"
Sở trưởng Công cau mày hỏi. "Mọi người có chắc không, dây thanh quản của các ca sĩ đều bị đứt sau khi uống thuốc?"
"Ừ, nếu ông không tin thì tự mình nhìn đi, trên bàn bên cạnh nơi các ca sĩ ngồi toàn là những chiếc cốc dùng một lần! Những chiếc cốc này dùng để đựng thuốc! Tôi biết là một bác sĩ, tuyệt đối không thể kê sai thuốc và phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy. Tôi nghi ngờ ông cố tình dàn xếp chuyện này để trả đũa chúng tôi. Chờ đi, luật sư của chúng tôi sẽ điều tra, thu thập chứng cứ sau đó quay lại kiện ông!
“Thôi mọi người bớt giận!” Sở trưởng Công lại lập tức an ủi mọi người. Sau đó quay đầu nhìn Giang Bắc Minh, sắc mặt rất xấu, thấp giọng quát. "Giang Bắc Minh, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu kê đơn thuốc gì vậy? Tại sao những ca sĩ này lại đứt dây thanh quản sau khi uống thuốc?"
“Sở trưởng Công, tôi dùng danh dự của mình bảo đảm, thuốc tôi kê nhất định sẽ không làm đứt dây thanh quản của bọn họ!” Giang Bắc Minh nói, đi về phía các ca sĩ, vươn tay lấy cốc thuốc.
“Cậu làm gì vậy?” Một người quản lý đột nhiên quát Giang Bắc Minh, vội vàng chạy tới, nắm lấy cốc, lớn tiếng nói: "Đây là chứng cứ, hiện tại cậu muốn hủy chứng cứ sao? Tôi nói cho cậu biết, không thể nào!"
“Tôi chỉ muốn xem trong thuốc họ uống còn có thành phần nào khác không!” Giang Bắc Minh nói với người quản lí.
“Còn có những nguyên liệu khác mà chính cậu cũng không biết sao?” Người quản lí hét vào mặt Giang Bắc Minh: "Thuốc này do cậu kê. Nó có chứa thành phần gì, tôi nghĩ cậu nên biết rõ hơn ai hết? Hừ, đừng có giả vờ như không biết gì nữa. Tôi sẽ nói cho cậu biết, bây giờ cậu có thể chối, nhưng lúc ra tòa, để tôi xem các cậu chối kiểu gì!"
“Nếu thuốc họ uống là đơn tôi kê, thì dây thanh quản của họ tuyệt đối không thể đứt được!” Giang Bắc Minh lớn tiếng nói.