“Sao cơ? Như thế thì không còn gì để nói nữa rồi, đã nhận tiền sính lễ mà còn không gả cho người ta? Cô gái này không biết xấu hồ sao?” “Cô gái à, không phải tôi muốn dạy dỗ cô.
Nhưng chẳng lẽ bố mẹ cô không dạy cô sao? Sao có thể không biết xấu hồ như vậy?” “Thật là không biết xấu hồ.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái như thế.
Đúng là trái đất rộng lớn, loại người nào cũng có!” “Tiền Tuấn Duy, anh…” Tề Bảo Nhi không biết phản bác thế nào nữa, nghe những người xung quanh càng ngày càng nói những lời khó nghe về mình, cô cảm thấy uất ức vô cùng, Tề Bảo Nhi nước mắt lưng tròng, ngồi thụp xuống đất bật khóc.
Nhìn thấy Tề Bảo Nhi ngồi xổm dưới đất bật khóc, ánh mắt Tiền Tuấn Duy đột nhiên thoáng tia giễu cợt.
Hừm, Tề Bảo Nhi, nếu cô làm tôi mất việc, tôi sẽ hủy hoại cô để cô bị mọi người xa lánh! Cô bất nhân vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa! “Tiền Tuấn Duy!” Lúc này, Hồ Khánh Linh đột nhiên hét lên với Tiền Tuấn Duy, Tiền Tuấn Duy nghe thấy liền quay lại nhìn Hồ Khánh Linh.
Truyện Quân Sự“Anh đi chết đi!” Hồ Khánh Linh cầm một thanh gỗ trong tay đập thẳng xuống đầu Tiền Tuấn Duy.
Hồ Khánh Linh đã nghe Tề Bảo Nhi nói về chuyện giữa Tề Bảo Nhi và Tiền Tuấn Duy.
Vì vậy, Hồ Khánh Linh ghét loại người cặn bã như anh ta.
Vừa rồi khi Tiền Tuấn Duy đang gây rắc rối ð đây, Hồ Khánh Linh muốn xông lên tranh cãi với anh ta, nhưng khi nghe nói Tiền Tuấn Duy quá khó nghe, Hồ Khánh Linh vội vàng đến cửa hàng trang sức và tìm thấy một món đồ trang trí còn sót lại.
Cô cầm cây gậy ra đánh Tiền Tuấn Duy! Khi Tiền Tuấn Duy nhìn thấy cây gậy của Hồ Khánh Linh đập về phía mình, anh ta kinh ngạc và vội vàng tránh đi.
“Hồ Khánh Linh, cô còn muốn đánh tôi sao? Hừ hừ, cô và tề bảo Nhi là bạn, tôi nghĩ chắc cô cũng không phải loại phụ nữ tốt lành gì!” Tiền Tuấn Duy quát về phía Tề Bảo Nhi.
“Đi chết đi!“ Hồ Khánh Linh nghe thấy tiếng hét như điên loạn của Tiền Tuấn Duy, anh ta lại còn mắng cô nên càng thêm tức giận, vung cây gậy trong tay, liều mạng đập loạn xạ về phía Tiền Tuấn Duy.
Tiền Tuấn Duy thấy Hồ Khánh Linh liên tục vung gậy về phía mình, lập tức vội vàng né tránh, tuy nhiên vẫn trúng vài lần.
Vốn dĩ còn muốn tiếp tục sỉ nhục Tề Bảo, nhưng khi nhìn thấy Hồ Khánh Linh hung dữ như vậy thì liền bỏ cuộc, quay đầu bỏ chạy.
“Đừng nhìn nữa, đi thôi, đi thôi!”
Thấy Tiền Tuấn Duy đã rời đi, Hồ Khánh Linh vứt cây gậy trong tay, đến bên cạnh Tề Bảo Nhi.
Cô lấy khăn giấy ra và đưa cho Tề Bảo Nhi.
“Bảo Nhi, nào, lau nước mắt đi.
Đừng khóc nữa, lần sau gặp lại, nhất định phải đánh cho hắn một trận!” Giang Bắc Minh đang đi đến Sở Y tế để xin chứng chỉ hành nghề cho mình, nhưng anh biết rằng sẽ rất khó để xin chứng chỉ hành nghề, dù sao thì các bác sĩ ngày nay đều cần phải học qua một trường lớp nào đó.
Sau đó đến bệnh viện đề thực tập, và cuối cùng mới có thể nhận được chứng chỉ có thề hành nghề chữa bệnh.
Nhưng anh chưa từng học qua trường lớp nào, nếu bây giờ đi, còn chưa nói đến vấn đề tuổi tác, ít nhất cũng phải học ba đến năm năm, còn phải đi thực tập.
Nếu thế thì không cần phải mờ phòng khám của mình luôn rồi.
Sau khi suy nghĩ, Giang Bắc Minh quyết định đi cửa sau.
Tất nhiên, cái gọi là đi cửa sau của Giang Bắc Minh không phải là tặng quà, mà là tìm lãnh đạo Sở Y tế, sau đó hỏi người ta xem với y thuật hiện tại của anh thì ông ấy có thể giúp đỡ để anh có được chứng chỉ không.
Xét cho cùng, dù anh chưa từng học qua trường lớp y khoa, nhưng y thuật của anh vẫn rất xuất sắc, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với những bác sĩ bình thường, nếu được đánh giá thì rất dễ lấy chứng chỉ hành nghề.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Minh định gọi cho Mã Quốc Chính.
Hiện tại những người anh quen trong các cố quan ban ngành chỉ có duy nhất Mã Quốc Chính.
Mặc dù Mã Quốc Chính thuộc bên an ninh, nhưng cũng là người của cơ quan nhà nước.
Anh đoán ông ấy biết một số lãnh đạo của Sở Y tế.
Cứ đề chú ấy giúp, để mình và lãnh đạo Sở Y tế có thể nói chuyện với nhau, rồi xem anh ta có giúp anh được cấp chứng chỉ hành nghề hay không.
Nhưng, ngay khi Giang Bắc Minh vừa lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Mã Quốc Chính thì điện thoại di động của Giang Bắc Minh đột nhiên vang lên.
Đó là cuộc gọi từ Trương Kiệt.
“Alo, Viện trường Kiệt.”
Giang Bắc Minh trả lời điện thoại.
“Bắc Minh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trương Kiệt hỏi Giang Bắc Minh với giọng điệu rất lo lắng, có lẽ là do có bệnh gì đó mà bệnh viện không thề tìm ra.
“Hiện tại tôi đang ở gần bệnh viện của anh”
Giang Bắc Minh nhìn qua cửa sổ xe, nơi này quả thực cách Bệnh viện Nhân dân số một không xa lắm.
“Tốt rồi, Bắc Minh, qua ngay nhé.”
Trương Kiệt nói với Giang Bắc Minh.
“Hiện tại chúng tôi đã gặp phải một số bệnh có tình trạng rất nghiêm trọng, thân phận của những người này rất đặc biệt, nếu không chữa được, tôi có thể phải đối mặt với việc bị sa thải… Bắc Minh, cậu mau qua giúp tôi xem xem thế nào được không? ” “Được rồi!” Giang Bắc Minh gật đầu, thầm nghĩ Trương Kiệt là giám đốc bệnh viện, ước chừng cũng biết Sở trường Sở Y tế, nên có thể giới thiệu cho anh.
Cúp điện thoại xong, Giang Bắc Minh lái xe đi về phía Bệnh viện Nhân dân số một.
“Bắc Minh, may quá cậu đến rồi Trương Kiệt nhìn thấy Giang Bắc Minh tới, liền vội vàng tiến lên, nói với Giang Bắc Minh.
“Mau, mau, qua giúp tôi xem một chút.” “Sao vậy? Những người kia rốt cuộc bị cái quái gì vậy?” Giang Bắc Minh bối rối hỏi vì điều kiện cơ sở vật chất và năng lực của các bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân số 1 rất mạnh, nên khó mà gặp tình huống có bệnh nhân nào gây khó khăn cho bệnh viện! “Chính là anh ta!“ Trương Kiệt nói với Giang Bắc Minh.
” Tối nay ở Lâm Hải có một buổi hòa nhạc từ thiện, buồi hòa nhạc này do chính phủ tổ chức, chính phủ rất coi trọng.
Tất cả số tiền bán vé của buồi từ thiện này sẽ được quyên góp làm từ thiện, tóm lại, buổi hòa nhạc này rất quan trọng, nhất định phải tổ chức vào đêm nay, Chính phủ đã mời vài ca sĩ đến biểu diễn, nhưng vấn đề đã phát sinh.
Mấy ca sĩ này không biết đã ăn phải cái gì, tự dưng cổ họng khản đặc, giờ nói chuyện cũng chật vật chứ đừng nói đến hát đêm “.