Giang Bắc Minh thậm chí còn có cảm giác muốn rút lui, thế nhưng khi anh nhìn thấy Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi, thì hai người đó đã nhìn thấy anh rồi.
Đặc biệt là Hồ Khánh Linh, sau khi nhìn thấy Giang Bắc Minh, cô ta lập tức đứng phắt dậy, cười nói với Giang Bắc Minh.
“Anh Bắc Minh, anh đến rồi!”
Hừ, bị phát hiện rồi, muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi! Trong lúc bất lực, Giang Bắc Minh không còn cách nào khác ngoài mỉm cưỡi bước tới và nói.
“Ừ, tôi đây.”
Hôm nay Hồ Khánh Linh ăn mặc rất diện, khuôn mặt rất thanh tú, trang điểm nhẹ nhàng, trông càng thanh tú hơn.
Váy trắng, giày cao gót trắng, dây cột tóc in hoa và những trang sức ánh kim điềm trên tay và cồ càng khiến Hồ Khánh Linh trông kiêu sa và xinh đẹp hơn.
Phong cách của Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh hoàn toàn trái ngược nhau, vì Tề Bảo Nhi tương đối thuần khiết và hoạt bát, cô ấy mặc một chiếc quần jean tối màu bó sát, tôn lên đường nét của đôi chân thon ð phần thân dưới.
Đường cong hoàn hảo của thân dưới dường như khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, phần thân trên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay có nơ ở phía dưới áo, đề lộ một phần bụng dưới và rốn.
“Anh Bắc Minh, anh muốn ăn gì, gọi món đi”
Tề Bảo Nhi cười, đưa thực đơn cho Giang Bắc Minh rồi nói.
“Hôm nay gọi món gì cũng được, đừng tiết kiệm tiền cho tôi!”
“Được, vậy tôi sẽ gọi món!”
Giang Bắc Minh mỉm cười, anh không có hứng thú với đồ Tây lắm nên chỉ gọi một miếng bít tết tái và thêm một ly nước trái cây! Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh cũng gọi món bít tết và một phần cá tuyết.
“Anh Bắc Minh, nào, chúng ta nâng ly!”
Tề Bảo Nhi nói với Giang Bắc Minh trong khi cầm ly nước trái cây.
“Sáng nay, cả tôi và Khánh Linh đều từ chức rồi.
Ha ha, từ giờ trở đi, hai chúng ta đã là những kẻ lang thang thất nghiệp rồi!”
“Từ chức?”
Giang Bắc Minh kinh ngạc nói.
“Hai người đều từ chức?”
“Ừ!”
Tề Bảo Nhi cười nói.
“Tôi chỉ nghỉ việc vì Tiền Tuấn Duy, còn Khánh Linh, cô ấy nghỉ vì chuyện xảy ra như lần trước, bố mẹ cô ấy không muốn cô ấy tiếp tục làm việc trong Hiệp hội khảo cổ.
Thế nên cô ấy cũng từ chức! “Được rồi!”
Giang Bắc Minh gật đầu.
Có thề coi như đã biết lý do từ chức của họ! Đột nhiên, Giang Bắc Minh như nghĩ tới điều gì, nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Hai người hiện đang thất nghiệp.
Thế đã nghĩ đến việc sẽ tìm kiếm công việc gì chưa?”
“Tôi chưa biết!”
Hồ Khánh Linh nói.
“Tôi và Bảo Nhi đều tốt nghiệp ngành khảo cổ học.
Vì vậy, ngoài một am hiều về khảo cổ học, chúng tôi không quen thuộc với các ngành khác.
Sáng nay, chúng tôi cũng đã tìm được một số công việc, nhưng công ty địa phương cần kinh nghiệm làm việc hoặc nếu không thì mức lương cũng quá thấp.
Vì vậy, giờ chúng tôi cũng hơi bối rối!”
“Ừ, tôi không còn tự tin vào bản thân nữa, khi ra khỏi Hiệp hội khảo cổ, tôi cảm thấy mình như một kẻ vô dụng, không biết gì!”
Tề Bảo Nhi cũng nhún vai nói.
Giang Bắc Minh cười nói.
Truyện Full“Tôi có một công việc.
Không biết hai người có muốn thử không?”
“Công việc gì?”
Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi đồng thanh hỏi.
“Tôi mở một cửa hàng trang sức, vốn dĩ tôi định tự mình quản lý, nhưng tôi cũng mỡ phòng khám bệnh nữa.
Phòng khám bệnh cần tôi tư vấn.
Vì vậy, tôi không có thời gian quản lý cửa hàng trang sức.
Vì vậy, tôi muốn tuyền một nhân tài có thể giúp tôi quản lý cửa hàng trang sức.
“ Giang Bắc Minh cười nói.
“Vậy không biết hai người có thích không?”
Thực lòng mà nói, sáng nay Giang Bắc Minh còn đang lo lắng việc tìm quản lý của cửa hàng trang sức, cửa hàng trang sức chuẩn bị khai đến nơi rồi mà còn chưa có quản lý.
Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi, cả hai đều có phong thái và hình tượng rất tốt, nếu cùng quản lý công việc kinh doanh trang sức thì đó sẽ là một lựa chọn rất tốt.
“Vâng, tôi sẵn lòng, nhưng chuyên ngành của chúng tôi là khảo cổ học, và hai chúng tôi không biết gì về quản lý!”
Hồ Khánh Linh nói.
“Ừ!”
Tề Bảo Nhi gật đầu nói.
“Nếu hai đứa bọn tôi làm lộn xộn hết cả lên thì phải làm sao?”
Giang Bắc Minh cười nói.
“Cửa hàng trang sức nhỏ, cũng không phải công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, cần kiến thức quản lý gì, cứ vào quản lý thôi, hơn nữa hai người thông minh như thế, lúc đầu chưa biết đâu có nghĩa là sau này không học nổi cách quản lí phải không? Từ từ học không phải là sẽ đâu vào đấy sao? ”
Tề Bảo Nhi nhìn Hồ Khánh Linh, hỏi.
“Khánh Linh, cậu có đồng ý không?”
Hồ Khánh Linh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
“Tôi sẵn sàng!”
Đương nhiên Hồ Khánh Linh sẽ bằng lòng, bởi vì chỉ cần có thể liên quan tới Giang Bắc Minh, việc gì cô ta cũng sẽ đồng ý! “Vậy thì được rồi.”
Tề Bảo Nhi gật đầu nói.
“Vì Khánh Linh đồng ý nên tôi cũng sẽ thử, nhưng, Bắc Minh, tôi phải nói trước là nếu chúng tôi thất bại, đừng trách chúng tôi.”
“Tôi hứa sẽ không trách hai người!”
Giang Bắc Minh cười nói.
Trong ấn tượng của anh, Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi đều thông minh và có năng lực, thậm chí bây giờ họ không hiểu về quản lý cũng không thành vấn đề.
Anh tin rằng với sự khéo léo của mình, họ sẽ học hỏi được cách quản lí một cách dễ dàng và nhanh chóng.
********** Điều Giang Bắc Minh không ngờ tới là cửa hàng trang sức Thanh Lan đã phát triển từ một cửa hàng duy nhất lên hàng trăm chuỗi cửa hàng chỉ trong một năm, trở thành cửa hàng trang sức thành công nhất như một sự trỗi dậy mới của Việt Nam.
Điều đó hoàn toàn nhờ vào sự chăm chỉ của Hồ Khánh Linh và Tề Bảo Nhi! Và hai người họ, chỉ mất một năm đề phát triển từ một tay mơ không biết gì về quản lý thành hai bà hoàng của khu mua sắm trang sức! Tất nhiên, đó đều là chuyện của Sau này.
“Vậy tôi sẽ nói chuyện với hai cô về tiền lương và đãi ngộ.”
Giang Bắc Minh cười nói.
“Không cần!”
Tề Bảo Nhi đột nhiên xua tay nói.
“Anh Bắc Minh, chúng tôi không cần lương.
Vì anh đã yên tâm giao cho chúng tôi quản lý nhân viên, vậy nên chúng tôi cũng cảm thấy rằng tự mình nên tạo cho mình một áp lực nhất định.
Hãy đề hai chúng tôi làm thử trong một tháng.
Sau đó, theo doanh thu của tháng đầu, anh hãy quyết định tiền lương của chúng tôi! ”
“Nhìn đi, thế mà còn nói không biết quản lý thế nào.
Vừa nói ra đã thấy có lời nào cũng đủ lí đủ tình rồi!”
Giang Bắc Minh cười nói.
“Nếu cô đã nói như vậy, thì không cần đợi đến một tháng sau sau, cũng không cần trích phần trăm lợi nhuận một tháng nữa, tôi sẽ trực tiếp cho hai người mỗi người 10% cổ phần cửa hàng trang sức.
Mỗi tháng hai người có thể kiếm được bao nhiêu tiền là phụ thuộc vào lợi nhuận hàng tháng của cửa hàng trang sức.
Đây chẳng phải là áp lực càng kích thích động lực của hai người sao?