Sau khi đi ra từ nhà của người đàn ông trung niên, Giang Bắc Minh lập tức lái xe đến cửa hàng trang sức.
Việc trang trí cửa hàng trang sức đã gần xong, ngày khai trương cũng sắp tới gần, thế nhưng, vừa nãy trên đường đến anh đã gọi điện cho Dương Hoàng Việt, Dương Hoàng Việt nói với anh rằng vẫn chưa nhận được giấy phép kinh doanh.
Hai ngày trước, bởi vì phải lo chuyện của Tập đoàn Thẩm Thị nên Giang Bắc Minh không có nhiều thời gian để ý đến chuyện giấy phép kinh doanh của cửa hàng trang sức.
Thế nhưng bây giờ anh đã xử lý xong chuyện của Tập đoàn Thẩm Thị rồi nên sẽ đến sắp xếp công việc của Châu Báu.
“Anh Bắc Minh.”
Đến nơi, Dương Hoàng Việt đang đứng trước Châu Báu chờ anh, bời vì cửa hàng trang sức đã bước vào giai đoạn trang trí cuối cùng rồi, vậy nên Dương Hoàng Việt phải ở đây để nghiệm thu một số đồ vật.
“Vẫn chưa nhận được giấy phép kinh doanh sao?”
Giang Bắc Minh chau mày hỏi.
“Vẫn chưa.”
Dương Hoàng Việt lắc đầu, nói: “Sáng nay, em đã đến Sở công thương một chuyến để hỏi xem như thế nào, bọn họ nói, Châu Báu của chúng ta vẫn còn tồn tại một vài vấn đề, bọn họ cần tiếp tục xét duyệt, chỉ khi nào thông qua thì mới có thể làm giấy phép kinh doanh cho chúng ta.”
“Ha ha ha, ngồi không yên được nữa đúng không?.”
Đúng lúc này, người phụ nữ trung niên trước đó cười lớn bước tới, nhìn Giang Bắc Minh và Dương Hoàng Việt nói: “Sao? Tôi nói không sai đúng không? Chỉ cần tôi muốn thì Châu Báu của các anh mãi mãi không thể lấy được giấy phép kinh doanh đâu! Bây giờ đã hiều ra rằng tôi không cố tình đe dọa mấy người rồi đúng không? Vẫn một câu ấy thôi, chỉ cần các anh ngoan ngoãn nhập hàng từ chỗ tôi, tôi đảm bảo ngay ngày mai các anh sẽ lấy được giấy phép kinh doanh!”
“Bây giờ cách thời gian khai trương càng ngày càng gần rồi, hơn nữa quảng cáo cũng được in ra hết rồi, nếu như lúc đó không khai trương được thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
Người phụ nữ trung niên đắc ý, tìm một băng ghế và ngồi xuống, vắt chân vào nhau, dương dương tự đắc nói.
“Anh Bắc Minh, hay là chúng ta Dương Hoàng Việt nói nhỏ với Giang Bắc Minh, đúng là bây giờ quảng cáo đã in hết ra rồi, nếu như đến lúc đó không thề khai trương được bình thường thì danh dự của Châu Báu sẽ bị tồn hại rất lớn.
Giang Bắc Minh bình tĩnh, ngồi xuống phía đối diện của người phụ nữ trung niên.
“Nghe bà nói như thế này, xem ra Sở công thương là do nhà bà mờ ra đúng không?”
Giang Bắc Minh lạnh lùng hỏi.
“Có phải nhà của tôi mờ hay không cũng không quan trọng, thế nhưng, tôi có cách để khiến các anh không thề lấy được giấy phép kinh doanh!”
Người phụ nữ dương _ dương tự đắc nói: “Chàng trai trẻ à, tôi khuyên anh một câu thật lòng, có muốn chống lại ai cũng đừng chống lại tôi, bời vì anh mãi mãi không thắng được tôi đâu!”
Mã Quốc Chính uống rượu ở nhà người đàn ông trung niên, sau đó ngồi lại trên sô pha cùng ông ta nói chuyện.
Lúc này ông ta chuẩn bị đứng dậy đề ra về.
Người đàn ông cũng đứng dậy tiễn Mã Quốc Chính ra cồng.
“Quốc Chính à, lần sau nếu có thời gian thì lại đến uống rượu cùng tôi nhé.”
Người đàn ông trung ”
niên cười nói với Mã Quốc Chính: “Con người tôi cũng không có bạn bè gì cả, bình thường toàn uống rượu một mình, rất nhàm chán, có thời gian rảnh thì cứ đến đấy.”
“Được, anh Văn Khải, anh yên tâm, có thời gian em nhất định sẽ đến.”
Mã Quốc Chính cười nói.
“A…”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ôm lấy đầu, mặt có vẻ vô cùng đau đớn.
“Anh Văn Khải, đầu lại đau sao?”
Nhìn thấy cảnh này, Mã Quốc Chính lập tức bước lên trước, đỡ người đàn ông lên, vội vã hỏi thăm.
“Ừ..”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Gần như cứ hai tiếng sẽ đau một lần, Quốc Chính, cậu đỡ tôi vào phòng, để tôi nằm nghỉ một lúc.”
“Được!”
Mã Quốc Chính lập tức gật đầu, sau đó đỡ ông ta vào trong nhà, đi về phía phòng ngủ.
Lúc đi qua phòng khách, Mã Quốc Chính cảm thấy nghi ngờ, nhìn về phía bức tranh thư họa treo trên tường, trong đầu lại hiện lên câu nói mà Giang Bắc Minh nói với ông ta.
Sau khi đã đỡ người đàn ông vào phòng, đề cho ông ta nằm lên giường, Mã Quốc Chính nói với ông ta: “Anh Văn Khải, anh nằm đây di, em đi rót cho anh một cốc nước.”
“Được, cảm ơn cậu, Quốc Chính.”
Người đàn ông trung niên ôm đầu, yếu ớt nói với Mã Quốc Chính.
Sau khi đi vào phòng khách, Mã Quốc Chính vừa rót nước, ánh mặt lại nhìn về bức tranh đó.
Ông ta chau mày lại, Giang Bắc Minh không phải là một người thích nói năng tùy tiện, hơn nữa, lúc rời khỏi đây, anh còn dặn dò cần thận, lẽ nào chứng đau đầu của Anh Văn Khải có liên quan đến bức tranh này? Nghĩ đến đây, Mã Quốc Chính quyết định thử làm theo cách mà Giang Bắc Minh nói.
Thế là ông ta không rót nước nữa, trực tiếp lấy bức tranh xuống, sau đó tháo nó ra khỏi khung tranh, đi đến phòng đọc sách của người đàn ông.
||||| Truyện đề cử:
Lấy Chồng Ma |||||
Người đàn ông trung niên bình thường thích viết chữ, vậy nên trong phòng đọc sách có rất nhiều giấy và bút mực.
Mã Quốc Chính cũng không quan tâm được nhiều như thế, ông ta trực tiếp cầm bút lông lên, chấm vào mực rồi viết lên bức tranh.
Xoet Mã Quốc Chính dứt khoát viết lên bức tranh vài từ.
“Việc này đúng là kỳ lạ!”
Đúng lúc này, người đàn ông đang nằm trong phòng bỗng nhiên kêu lên kinh ngạc.
“Mới chưa đến hai phút, đầu của tôi đã không đau nữa rồi, nếu là bình thường thì phải đau ít nhất = năm phút!”
Người đàn ông trung niên nghi ngờ nói.
Mã Quốc Chính nghe thấy người đàn ông nói rằng không đau nữa thì lập tức vui mừng, xem ra Giang Bắc Minh nói đúng rồi, vấn đề nằm ở chính bức tranh này.
Mã Quốc Chính nhanh chóng chạy ra khỏi phòng đọc sách, đi đến phòng của người đàn ông trung niên, nhìn ông ta và hỏi: “Anh Văn Khải, đầu của anh không còn đau nữa sao?”
“Đúng vậy, lần này chỉ đau hai phút thôi đã không sao rồi.
Đúng là kỳ lạ mà!”
Người đàn ông cười nói.
Do dự một lúc, Mã Quốc Chính ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, sau đó ông ta nói: “Anh Văn Khải, có chuyện này, em cảm thấy vẫn nên nói với anh thì tốt hơn.”
“Có chuyện gì?”
Người đàn ông hỏi.
“Thật ra, em cũng cảm thấy anh bị đau đầu là do bức tranh kia…”
“Quốc Chính!”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức thay đồi, quát lớn: “Cậu là người làm cảnh sát đấy, sao, cậu cũng tin mấy thứ mê tín này sao?”
“Không phải…”
Mã Quốc Chính lắc đầu nói: “Không phải em tin vào những thứ mê tín, mà là sự thật chính là như vậy, như này đi, Anh Văn Khải, anh đến đây với em.
Nói xong, Mã Quốc Chính và người đàn ông trung niên đi ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía phòng đọc sách.
“Anh Văn Khải, anh xem di…”
Mã Quốc Chính chỉ vào bức tranh được đặt trên bàn trong phòng khách và nói với người đàn ông: “Trước khi Giang Bắc Minh rời khỏi đây, cậu ta đã dặn dò em, nói rằng vấn đề nằm ở bức tranh ấy, lúc đó em cũng bán tín bán nghi, bởi vì em vẫn luôn cảm thấy tên Giang Bắc Minh không phải là người đoán bừa hay nói bừa.
Hơn nữa lúc em đưa anh vào phòng, sau đó đi rót nước cho anh, thật ra là em không rót nước mà đã lấy bức tranh này xuống, sau đó dựa vào cách mà Giang Bắc Minh nói, dùng mực mới đề viết lên bức tranh vài chữ, cuối cùng, anh xem xem, anh không còn đau đầu nữa còn gì! Thật ra em vừa viết xong thì anh nói rằng đầu anh không còn đau nữa, nếu nói là trùng hợp thì có lẽ không thề trùng hợp đến mức ấy được đâu nhỉ?”
“Việc này..”
Nghe Mã Quốc Chính nói như vậy, người đàn ông trung niên cũng ngây người ra.
“Anh Văn Khải, có lẽ từ lúc anh đau đầu đến bây giờ, mỗi lần phát tác đều ở trong một khoảng thời gian nhất định, chưa bao giờ đỡ hơn trước khoảng thời gian ấy đúng không?”
Mã Quốc Chính hỏi.