Sau khi người nhà nói xong, với tư cách là đại diện Cục cảnh sát, Mã Quốc Chính đã lên sân khấu phát biểu.
Triển lãm cho thấy một số bằng chứng mà họ đã điều tra, và cũng tuyên bố rằng dưới sự giám sát của họ, Tập đoàn Thẩm Thị đã tiêu hủy tất cả các sản phẩm bị thu hồi trước đó và Tập đoàn sẽ tái sản xuất, cho ra thị trường những sản phẩm tiếp theo.
Với sự xuất hiện của Mã Quốc Chính, tin chắc rằng người tiêu dùng sẽ cải thiện quan điểm của họ về Tập đoàn Thẩm Thị.
“Thẩm Thanh Huyền, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngay khi Mã Quốc Chính đang nói chuyện, điện thoại di động của Thẩm Thanh Huyền đổ chuông, là Lý Hoa Hoa gọi.
“Chị Hoa Hoa, em..”
Thẩm Thanh Huyền không biết nên giải thích với Lý Hoa Hoa như thế nào.
“Hôm qua, em đã nói chuyện với gia đình của những bệnh nhân này rồi, nhưng không ngờ em lại bị Giang Bắc Minh theo dõi, sau đó Giang Bắc Minh còn quay hết video cuộc nói chuyện của em với người nhà bệnh nhân.
Hơn nữa, em … Em không dám để những người nhà đó nói lại điều đó, vì nếu nếu họ nói ra, em, em cũng sẽ bị bắt.”
“Tút tút…” Thẩm Thanh Huyền chưa kịp nói xong, Lý Hoa Hoa đã cúp điện thoại, hiển nhiên Lý Hoa Hoa rất không hài lòng với kết quả này.
Họp báo kết thúc hoàn hảo.
Thẩm Thanh Lan muốn đi qua hỏi Thẩm Thanh Huyền về chuyện gì đang xảy ra, nhưng Giang Bắc Minh đã trực tiếp đưa Thẩm Thanh Lan rời khỏi khách sạn, lên xe và đi về phía công ty.
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan mở miệng vài lần, cô muốn hỏi thăm Giang Bäc Minh, nhưng Giang Bắc Minh chỉ cười nhạt, nói với cô rằng một lát sau sẽ biết.
Và tất nhiên, sau khi hai người trở lại công ty, Thẩm Thanh Lan ngồi trong văn phòng chưa đến mười phút, một lần nữa, trong lòng cô vô cùng tò mò, cô muốn đi hỏi Giang Bắc Minh thì vào lúc cô chuẩn bị đi, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Chị… Thẩm Thanh Huyền giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, cúi đầu xuống và nói rất nhỏ.
Phịich! Sau khi đi đến giữa văn phòng, Thẩm Thanh Huyền khuyu gối xuống.
“Chị, anh rể, tôi biết tôi sai rồi.
Chuyện này, người làm ra chuyện này là tôi.
Tôi xin hai người, làm ơn, hai người muốn trách mảng tôi như thế nào cũng được, nhưng có thể đừng nói chuyện này với ông nội được không? Không cần vì tôi mà hai người gây chuyện với với bố mẹ tôi, có được không?”
Thẩm Thanh Huyền nói trong nước mắt, lúc này cô ấy thật sự hối hận.
Vì chuyện không thành công, Lý Hoa Hoa cũng rất tức giận, trên đường đuổi theo Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh, Thẩm Thanh Huyền đã gọi điện nhiều lần cho Lý Hoa Hoa, nhưng Lý Hoa Hoa không hề bắt máy bất kì cuộc gọi nào.
Lý Hoa Hoa bực mình, nếu như không thể giải quyết chuyện này với nhà họ Thẩm một cách ổn thỏa, mà bản thân cô và Thẩm Thanh Huyền lại là người chung một thuyền, e rằng sau này bọn họ sẽ không có chỗ đứng ở Thành phố Lâm Hải! “Ồ, Thẩm Thanh Huyền.”
Giang Bắc Minh cười nhạt, nhìn Thẩm Thanh Huyền nói.
“Nếu tôi nhớ không lầm, đây chắc là lần đầu tiên cô gọi tôi là anh rể, đúng không?”
Đúng vậy, Thẩm Thanh Huyền đưa mắt nhìn lên.
Trước kia, khi cô ấy nhìn thấy Giang Bắc Minh, cô ấy đều gọi anh là đồ bỏ đi, đây là lần đầu tiên cô ấy gọi Giang Bắc là anh rể.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Thanh Huyền hỏi.
Giang Bắc Minh lấy điện thoại ra, mở video, đưa cho Thẩm Thanh Lan, nói.
“Em hãy xem video này.”
Thẩm Thanh Lan nửa tin nửa ngờ, cô nhận lấy điện thoại từ tay Giang Bắc Minh, sau đó bấm phát video.
Sau khi xem xong toàn bộ đoạn video, Thẩm Thanh Lan tức giận nhìn Thẩm Thanh Huyền rồi nói.
“Thẩm Thanh Huyền, sao cô quá đáng như vậy? Đến cả chuyện này mà cô cũng làm được? Cô có còn lương tâm gì không? Nếu nhà họ Thẩm sụp đổ, cô có lợi ích gì chứ?”
“Chị, tôi, không phải tôi đã nói bọn họ đừng nói sao?”
Thẩm Thanh Huyền thì thào nói.
“Được rồi, tôi không cần cô ở đây giải thích với tôi.”
Thẩm Thanh Lan xua tay nói.
“Bắc Minh, bây giờ anh gọi điện cho Cục trưởng Chính, để ông ta đưa Thẩm Thanh Huyền đi.”
“Chị, chị ơi, chị không thể để cảnh sát bắt tôi đi, nếu tôi bị bắt đi, cả đời tôi sẽ bị hủy hoại mất.”
“Thẩm Thanh Huyền, cô phải biết rõ một điều rằng, chính cô là người đã hủy hoại cuộc đời của mình, chứ không phải là tôi.
Cô đã có gan làm chuyện như vậy, thì tại sao giờ lại run sợ việc đi tù?”
“Thẩm Thanh Lan!”
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên lớn tiếng nói.
“ Thật sự chị không hề quan tâm đến tình cảm của chị em chúng ta, còn nhất quyết muốn tống tôi vào tù đúng không?”
“Tình chị em?”
Nghe được lời của Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Lan lập tức cầm lấy một lọ hoa trên bàn đập mạnh xuống đất, sau đó xông tới Thẩm Thanh Huyền lớn tiếng.
“Cô còn mặt mũi nào để nói với tôi về tình chị em? Khi cô cho thuốc độc vào đơn thuốc của tôi ở nhà xưởng, cô có nghĩ đến tình chị em giữa chúng ta không? Khi cô kêu gọi gia đình của những bệnh nhân đó đến họp báo để hãm hại tôi, cô có quan tâm đến tình chị em giữa chúng ta chưa? Cô đã làm hại tôi hết lần này đến lần khác.
Bây giờ tôi chỉ tố cáo hành động của cô, đưa cô về đồn, thực hiện đúng trách nhiệm và nghĩa vụ của một công dân hợp pháp.
Cô nói rằng tôi không quan tâm đến tình cảm chị em của chúng ta? Thẩm Thanh Huyền, câu đó mà cô cũng nói ra được!”
“Tôi..”
Thẩm Thanh Huyên cứng họng khi nghe Thẩm Thanh Lan nói như Vậy.
Còn Giang Bắc Minh, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Thẩm Thanh Lan giận dữ như vậy! Cho dù Thẩm Thanh Lan có tức giận như thế nào, thì trước đây, cô cũng chưa từng nổi nóng đến mức như vừa rồi! Dường như lời nói của Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn kích thích cô.
Vì vậy Giang Bắc Minh trực tiếp nhấc điện thoại, bấm số của Mã Quốc Chính, yêu cầu Mã Quốc Chính đến bắt người.
Mặc dù, lúc ở trên sân khấu, người nhà của những bệnh nhân đó không làm theo lời Thẩm Thanh Huyền, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã dùng tiền để mua chuộc họ và dụ dỗ bọn họ, đây thật sự là việc làm phạm pháp, nếu bị bắt quả tang, sẽ bị pháp luật trừng trị! Báo cảnh sát là điều không thể tránh khỏi, và Giang Bắc Minh cũng biết rằng để đối phó với những người như vậy, họ cần phải nếm trải pháp luật và bị trừng phạt nghiêm khắc.
Vốn dĩ ngay lúc đó, anh đã không lựa chọn việc gọi cho Cảnh sát, là vì Thẩm Thanh Huyền vẫn còn hữu dụng trong buổi họp báo hôm nay, cho nên Giang Bắc Minh phải nhẫn nhịn đến tận lúc này.
Ngay sau đó, Mã Quốc Chính đến, mang theo một vài cảnh sát tới, trực tiếp lấy chứng cứ do Giang Bắc Minh cung cấp, sau đó đưa Thẩm Thanh Huyền đi.
Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Huyền khóc lóc thảm thiết, khi bị bắt lại đang giãy giụa tuyệt vọng.
Xem ra, cô ấy rất hối hận! Khi làm những việc đó cô ấy chỉ nghĩ đến việc trả thù, giờ thì hay rồi, đã không ăn trộm được gà còn bị mất nắm gạo, dù cô ấy có hối hận, cũng là trừng phạt đúng tội, xứng đáng bị như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT