Nghe được mấy lời nói của Hà Tuyết Mai, Giang Bắc Minh lập tức khinh thường nhìn bà ta một cái.

Chiêu thức chơi đùa của Hà Tuyết Mai thật đúng là tuyệt vời đó, trước đây khi mình chưa đưa ra toàn bộ chứng cứ, bà ta cực lực nói là do mình đang bôi nhọ Trần Nhất Luân, bây giờ, sau khi chứng cứ vô cùng xác thực, bà ta lập tức đứng ra, đem toàn bộ tội danh đang có đồ hết lên một mình Trần Nhất Luân, đem hết những gì nhà bọn họ làm đồ cho người khác một cách sạch sẽ nhất.

“Mẹ, chuyện này không phải…”

“Không phải? Cái gì không phải?”

Hà Tuyết Mai quát lớn với Trần Nhất Luân: “Trần Nhất Luân, thật sự không ngỡ là, cậu lại có thề có lòng dạ thâm độc như thế, ngày đó sau khi chúng ta bị nhà họ Thầm cô lập, cậu đã tỏ vẻ trong lòng cậu thực sự rất khó chịu, tôi lúc ấy đã khuyên nhủ cậu, mặc dù trong lòng khó chịu, chúng ta đều là người nhà họ Thầm, mọi thứ đều phải đặt nhà họ Thầm lên đầu tiên, hơn nữa, tôi tin tường, chỉ cần chúng ta thể hiện thật tốt, nhà họ Thầm nhất định sẽ cho chúng ta cơ hội, thế nhưng mà cậu đây, cậu lại cứ coi lời tôi nói với cậu như gió thoảng bên tai, thậm chí còn làm ra chuyện như vậy liên lụy đến cả chúng tôi, cậu, cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi!”

Khi Hà Tuyết Mai nói ra những lời này, không ngừng nháy mắt với Trần Nhất Luân.

Vẻ mặt nhẫn nhịn vô cùng khổ sở của Trần Nhất Luân, khiến Giang Bắc Minh đứng ở một bên, nhìn thấy mà buồn cười.

Thầm Thanh Huyền cũng đứng lên, đi tới trước mặt Trần Nhất Luân, ngẩng đầu lên nhìn rồi tặng cho Trần Nhất Luân một cái tát: “Trần Nhất Luân, hai chúng ta tuy rằng là vợ chồng, nhưng, đây là nhà của tôi, người ðở đây, đều là người nhà của tôi, công ty này, cũng là công ty của nhà tôi, anh làm như vậy, không khiến tôi thất vọng, không khiến toàn bộ nhà họ Thẩm thất vọng sao? Tôi mặc kệ luật pháp sẽ đưa ra những biện pháp gì đề trừng trị anh, nhưng, tôi muốn ly hôn với anh, hơn nữa là lập tức ly hôn, từ nay về sau, hai người chúng ta, không còn quan hệ gì hết!”

Đương nhiên, khi Thẩm Thanh Huyền nói những lời này với Trần Nhất Luân, cô ta cũng hết sức nháy mắt với cậu ta.

Trần Nhất Luân cảm thấy hơi uất ức, nhưng mà, sau khi thấy họ chớp mắt với mình, hình như đã hiều ra điều gì đó, vì vậy, cậu ta ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống, không nói một lời nào.

“Thanh Huyền, bây giờ, không cần nói tới những lời đó làm gì hết.”

Hà Tuyết Mai tiến lên nói với Thầm Thanh Huyền, sau đó, quay về phía Trần Nhất Luân lớn tiếng nói: “Trần Nhất Luân, tôi nói cho cậu biết, nếu chuyện này một mình cậu có thể làm ra được, vậy cậu ngay lập tức thật lòng nhận tội với bà ngoại, thừa nhận tội lỗi của cậu, nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật, chỉ cần cậu có biều hiện tốt, biết sai biết sửa, chúng tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cậu, về phần Thanh Huyền, tôi sẽ thuyết phục con bé không vì bất hòa mà ly hôn với cậu, hơn nữa, chỉ cần ở trong đó cải tạo thật tốt, khắc cốt ghi tâm những sai lầm của cậu, chúng tôi, cũng sẽ đối xử tốt với người nhà của cậu, hơn nữa, chỉ qua mấy năm thôi, sau khi cậu ra ngoài, vẫn có thể quay trở lại nhà họ Thẩm chúng tôi sinh sống như trước!”

Câu này của Hà Tuyết Mai thâm thúy tới mức nào chứ.

Ý chính là, Trần Nhất Luân, chỉ cần cậu nhận tội, nhận hết tội danh hiện tại về phía mình, như vậy, từ nay về sau, chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho người nhà của cậu, ngược lại, nếu cậu còn nói thêm bất cứ điều gì, càng kéo theo nhiều người liên lụy theo, như vậy, người nhà cậu ở bên kia, chúng tôi cũng không dám bảo đảm! Hơn nữa, Hà Tuyết Mai còn nói, chỉ cần qua vài năm, khi cậu ta ra ngoài, vẫn có thể quay lại nhà họ Thầm sinh sống như cũ… Những lời “cậu chỉ cần ở trong đó vài năm”

, mấu chốt nằm ở từ “trong đó”

! Cho dù là ai đi nữa thì cũng hiểu được, tội danh của Trần Nhất Luân, dù không phải tử hình, đó cũng không phải là một thời gian ngắn, dựa vào đâu Hà Tuyết Mai nói chỉ cần qua mấy năm cậu ta sẽ được ra ngoài chứ? Đây không phải nói với Trần Nhất Luân rằng, chỉ cần cậu ta chịu nhận tội, dù cho có phán nhiều hay ít năm, bà ta đều sẽ dùng một chút quan hệ, giúp cậu ta giảm nhẹ tội danh, giúp cậu ta ra ngoài sớm hơn một chút.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời này của Hà Tuyết Mai, Trần Nhất Luân lập tức cúi đầu.

“Ông nội, mẹ, bố, Thanh Huyền, còn cả chị Thanh Lan, thực sự xin lỗi, con cũng vì ngu ngốc nhất thời, cảm thấy không công bằng ở trong lòng, mới, mới làm ra chuyện như vậy.”

Trần Nhất Luân giống như nhận tội nói: “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi…”

Vừa nói, Trần Nhất Luân còn vừa dập đầu xuống.

Ngay lúc này, Mã Quốc Chính dẫn theo người tới đó.

Mã Quốc Chính thật ra đã sớm tới nơi, là Giang Bắc Minh gọi ông ta tới, chính là nhờ ông tới đây bắt người.

Lúc này Mã Quốc Chính đi tới, bời vì Trần Nhất Luân một mình gánh vác tất cả tội danh, hơn nữa cũng chắc chắn không chỉ thêm bất cứ một ai khác ở nhà bọn họ, cho nên, tạm thời cũng chỉ có thể bắt giữ Lục Văn Bình và Trần Nhất Luân.

Sau khi Mã Quốc Chính rời khỏi đó, Hà Tuyết Mai nhìn về phía ông cụ nhà họ Thầm, nói: “Bố, con thực sự không ngờ tới, Trần Nhất Luân có thể làm ra loại chuyện như vậy, nếu biết được những điều này, con nhất định sẽ không đề Trần Nhất Luân làm ra chuyện đó, ba, mặc kệ nói như nào, chuyện này tuy rằng là do Trần Nhất Luân làm, con là mẹ của Trần Nhất Luân, con cũng có trách nhiệm, con, con tự nguyện dùng cồ phần của bọn con, nhường lại ba phần trăm cồ phần, chúng con, chúng con chỉ cần hoa hồng được chia từ hai phần trăm cổ phần thôi.”

Sắc mặt của ông cụ Thầm cực kỳ khó coi, ông đã từng ở thương trường chịu đựng bao nhiêu năm, đã sớm là một nhân vật tinh thông, trước đó, những lời ám chỉ của Hà Tuyết Mai nói với Trần Nhất Luân, ông sao có thể nghe không hiều cho được? “Cút đi, các người đều cút hết cho tôi!”

Ông cụ Thầm vung quải trượng trong tay lên, tức giận quát lớn.

“Ba, được, được rồi, bây giờ chúng con lập tức biến mất, ba đừng nóng giận, đừng nóng giận nhé, hôm nào chúng con lại tới đây thăm ba!”

Nói xong, Hà Tuyết Mai vội vàng đứng lên, hướng về phía Thầm Thanh Huyền nháy mắt ra hiệu một cái, sau đó nhanh chóng rời di.

“Thanh Lan à”

Chờ đến khi đám người Hà Tuyết Mai rời khỏi đó, sắc mặt của ông cụ Thầm mới hòa hoãn hơn một chút, nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, nói: “Đồ ăn đã làm xong rồi, các con, cùng ăn bữa cơm với ông đi”

“Dạ, ông nội”

Thầm Thanh Lan gật gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến lên, đỡ ông cụ Thầm, sau đó, cùng nhau đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống.

“Bắc Minh, chuyện này, ông cảm ơn con nhiều.”

Ông cụ Thầm nhìn về phía Giang Bắc Minh, nói: “Ông biết, chuyện này, là con điều tra ra được, vì nhà họ Thẩm của ông, dốc không ít sức lực nhỉ!”

“Ông nội, ông đừng nói như vậy, con thấy gần đây sức khỏe của ông có chút không tốt rồi, mấy ngày nữa con bốc cho ông ít thuốc, thử uống một chút xem sao nhé.

Giang Bắc Minh nói với ông cụ Thầm.

“Được, cảm ơn con”

Trước đây ông cụ Thầm thật sự có chút thành kiến với Giang Bắc Minh, nhưng mà, gần đây biều hiện của Giang Bắc Minh quả thực không tồi, khiến cho ấn tượng của ông với Giang Bắc Minh, cũng tăng lên rất nhiều.

“Thanh Lan à!”

Ông cụ Thầm nhìn về phía Thầm Thanh Lan, nói: “Chuyện này, ông phải phê bình con một chút nhé, làm chủ tịch, có rất nhiều chuyện cần phải cảnh giác, phòng bị, bất luận là người nào, đều có thể tin tường, nhưng cũng không thề tin tường tuyệt đối, không được có ý hại người khác, cũng không thề bỏ qua suy nghĩ đề phòng đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play