“Đúng vậy, cứ liến thoảng tuyên truyền mình là bác sĩ thiên tài, thế mà chữa cho mẹ thành ra thế này, chắc chản là một tên lang băm!”

Người đàn ông lúc này cũng phụ họa theo.

“Khụ khụ khụ…” “Khụ khụ khu…” Vừa lúc đó, bà cụ ngồi ở hàng ghế sau lại ho dữ dội, lấy khăn giấy ra, lập tức ho ra rất nhiều máu.

“Trước đây bệnh của bà có nghiêm trọng thế này không?”

Giang Bắc Minh thấy bà cụ ho rất dữ dội, bèn dò hỏi.

“Trước đây đúng là ho rất nghiêm trọng, nhưng cũng chưa đến mức chảy máu như bây giờ.”

Người đàn ông nói: “Không phải hôm qua Dương Tư Khôn tổ chức hoạt động thăm khám miễn phí sao? Vì vậy, tôi đã đưa mẹ tôi đến đó.

Sau khi đến đó, tôi mới biết phòng khám miễn phí chỉ là một hình thức thu tiền trá hình, không mất phí chẩn đoán, nhưng phải mua thuốc ở đó một tuần.

Số thuốc đó đã tiêu tốn của tôi hơn ba triệu, thế mà chỉ mới uống được một ngày, bệnh ngày càng trở nên tôi tệ hơn, giờ còn ho ra máu!”

Người đàn ông rất tức giận, nói đến đây, âm lượng tăng lên rất nhiều.

Đột nhiên nhận ra đây là trong xe của Giang Bắc Minh, vì vậy ngượng ngùng nói với Giang Bắc Minh.

“Thật xin lỗi anh, mới vừa rồi tôi có chút kích động.” “Không sao đâu.”

Giang Bắc Minh xua tay nói: “Thực ra, việc này là do Dương Tư Khôn chẩn đoán sai.

Bà cụ bị phong hàn thúc phế, mà chẩn đoán của Dương Tư Khôn lại là phong nhiệt phạm phế, nên đi kê một số loại thuốc hạ hỏa, vì vậy bệnh trạng của bà cụ mới trở nặng, gây ho ra máu.

“Làm sao anh biết?”

Nghe thấy lời của Giang Bắc Minh, mắt người đàn ông sáng lên, nhìn Giang Bắc Minh.

“Thật ra tôi cũng là bác sĩ đông y.”

Giang Bắc Minh ngượng ngùng cười nói.

“Anh cũng là bác sĩ đông y…’ Tâm trạng vui vẻ ban đầu của người đàn ông này giảm đi rất nhiều khi Giang Bắc Minh nói anh cũng là một bác sĩ đông y.

Có vẻ như vì Dương Tư Khôn, khiến người đàn ông có thành kiến với đông y.

Giang Bắc Minh vốn định dừng xe và tiêm cho bà cụ một vài mũi thuốc để giảm ho cho người già.

Nhưng thấy lúc này, người đàn ông kia có thành kiến với y học cổ truyền, anh đành phải thôi, mau chóng đưa họ đến Tế Thế Đường của Dương Tư Khôn.

Đến lối vào Tế Thế Đường, lúc này đã có một hàng dài, Dương Tư Khôn đặt bàn hội chẩn và ngồi ở cửa vào Tế Thế Đường để chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân.

“Được rồi, bệnh của anh là chuyện nhỏ, đi lấy thuốc đi, uống thuốc bắc một tháng, tôi hứa với anh sẽ khỏi bệnh!”

Dương Tư Khôn nói với bệnh nhân đầu tiên.

“Hả? Bác sĩ Khôn, uống thuốc bắc một tháng sao? Lâu quá vậy?” Bệnh nhân cau mày khi nghe nói sẽ phải uống thuốc bắc lâu như vậy.

“Không còn cách khác, bệnh của anh tuy không nghiêm trọng nhưng uống thuốc là điều không thể tránh khỏi.

Hơn nữa, thuốc bắc cho kết quả chậm.

Ngoài ra, anh cũng cần chăm sóc cơ thể để đảm bảo bệnh không tái phát sau này.

Vì vậy, một tháng không dài lắm, đi đi, đi lấy thuốc đi.



Dương Tư Khôn vẫy vẫy tay với bệnh nhân nói: “Người tiếp theo.” “Việc này, bác sĩ Khôn, thuốc ở đây đắt quá, tôi có thể đến chỗ khác lấy được không?”

Bệnh nhân hỏi lại, thật ra anh cũng không quan tâm đến việc uống thuốc quá lâu, nhưng thuốc ở đây mất gần mười triệu, đối với anh ta thì hơi khó chỉ trả.

“Vậy không được!”

Học trò của Dương Tư Khôn đứng bên cạnh anh ta, lớn tiếng đáp lại: “Thầy của tôi chữa bệnh miễn phí cho anh, dĩ nhiên anh phải hốt thuốc ở Tế Thế Đường của chúng tôi rồi.

Nếu không, xé đơn thuốc, rồi cút đi!” “Nhưng mà, thuốc của mấy anh quá đắt! Một tháng tiền thuốc mà mất gần mười triệu, làm sao tôi mua nổi!” Bệnh nhân nhíu mày, khó khăn nói.

Anh ta thấy Dương Tư Khôn chẩn bệnh miễn phí mới tới, nhưng anh ta không ngờ đối phương lại chơi cái trò này.

“Không có tiền thì khám chữa cái gì? Cút đi!”

Học trò của Dương Tư Khôn chộp lấy đơn thuốc trên tay bệnh nhân, xé nhỏ ngay lập tức rồi ném xuống đất.

“Mày…” Giang Bắc Minh lúc xuống xe, tình cờ nhìn thấy cảnh này, cười lạnh nhìn Dương Tư Khôn nói: “Dương Tư Khôn, thì ra đây chính là Tế Thế Đường của anh.

Bệnh chỉ cần uống thuốc một tuần là khỏi, thế mà anh lại kê đơn tới một tháng.

Vốn là căn bệnh chỉ cần ba trăm ngàn là ổn thỏa, thế mà anh lại dám lấy của người ta mười triệu.

Nhìn cái tấm biển Tế Thế Đường trên đầu, có bao giờ anh tự hỏi bản thân, anh có xứng đáng với ba chữ Tế Thế Đường không? ” “Mày là cái quái gì?”

Học trò của Dương Tư Khôn nghe thấy Giang Bắc Minh chê thây của mình, nhất thời xông lên, nắm lấy cổ áo của Giang Bắc Minh, tức giận gầm lên.

Dương Tư Khôn cũng quay đầu lại nhìn Giang Bắc Minh.

“Thằng ranh, hóa ra là mày.

Mày chạy đến chỗ này làm gì? Cút, chỗ này không chào đón mày!” “Cút!” Học trò của Dương Tư Khôn cũng lớn tiếng chửi bới, bàn tay nắm lấy cổ áo của Giang Bắc Minh đang muốn tính dùng sức đẩy anh ra.

Nhưng, sau khi dùng sức vài lần, cậu ta phát hiện ra Giang Bắc Minh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Giang Bắc Minh dùng tay đẩy nhẹ một cái, học trò của Dương Tư Khôn lập tức loạng choạng lùi lại vài bước.

May là cậu ta nắm được cây cột gãy ở cửa, nếu không đã ngã dúi dụi rồi.

“Anh không cần chào đón, cái chỗ này của anh, tôi còn ham hố làm gì!”

Giang Bắc Minh nói.

“Vậy thì mày còn tới làm gì? Cút đi!” Dương Tư Khôn hét lớn.

Không biết tại sao, có thể do đã bị Giang Bắc Minh giãm lên hai lần.

Vì vậy, bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Giang Bắc Minh, Dương Tư Khôn sẽ tức giận không thể giải thích được.

“Tôi có thể cút!” Giang Bắc Minh nói.

“Nhưng, trước tiên phải phải xử lý xong xuôi tình trạng của bà cụ này!”, Giang Bắc Minh chỉ vào cặp vợ chồng phía sau mình và bà cụ vẫn đang không ngừng ho khan kia.

“ Dương Tư Khôn, mày đúng là cái loại lang băm!” Lúc này, người đàn ông chỉ vào Dương Tư Khôn và lớn tiếng chửi bới: “Hôm qua mẹ tao đến khám chỗ mày.

Bà ấy chỉ bị ho khan, chưa bao giờ ho ra máu.

Thế mà, sau khi uống thuốc mày kê, bà ấy lại bị ho ra máu.

Mày nói xem, đây là thế nào?” “Đúng vậy, Dương Tư Khôn, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không, chúng tôi sẽ kiện anh!”

Vợ của người đàn ông cũng chỉ vào Dương Tư Khôn và nói lớn.

Dương Tư Khôn liếc nhìn cặp vợ chồng và bà lão với vẻ khinh bỉ, nhàn nhạt hỏi: “Tôi đã từng chẩn đoán cho bà già này sao? Đã kê đơn thuốc chưa? Sao tôi không nhớ?”

“Mày… Dương Tư Khôn, mày muốn đổi trắng thay đen sao?”

Người đàn ông đột nhiên rống to.

“Tôi làm gì mà bảo tôi như thế?”

Dương Tư Khôn nói như thể lợn chết không sợ nước sôi.” Từ hôm qua đến hôm nay, dù đã chẩn đoán cho hàng trăm bệnh nhân nhưng tôi vẫn nhớ rõ từng bệnh nhân.

Tôi không nhớ là mình đã chẩn đoán cho bà lão này.

Vậy nên, các anh mau khỏi ngay đi, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ, cho bắt tất cả các người với lý do làm rối loạn môi trường y tế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play