“Tê Bảo Nhi, em đứng lại cho anh!” Tiền Tuấn Duy từ phía sau hét lớn một tiếng, nhưng Tê Bảo Nhi không dừng lại, trực tiếp kéo Giang Bắc Minh bước ra khỏi biệt thự đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Tê Bảo Nhi buông tay Giang Bắc Minh ra, cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi anh, vừa rồi tôi hơi bốc đồng.”
“Bạn trai của cô thực ra rất yêu cô.”
Giang Bắc Minh cười nói.
“Tôi biết anh ấy yêu tôi, nhưng có hơi quá quất.”
Tê Bảo Nhi cười nói: “Đây không phải chuyện gì xấu, nhưng đôi khi anh ấy hơi nhỏ mọn.
Anh ấy cứ như kiểu, tôi mà nói chuyện với người đàn ông khác là tôi sẽ yêu luôn người đó vậy.
Nhiều lúc làm tôi rất phiền, vì vậy tôi mới cố tình làm như thế.” Giang Bắc Minh cười một tiếng, nói: “Vậy thì làm quen một chút đã, tôi tên là Giang Bắc Minh.” “Tên của tôi, anh biết rồi đó.”
Tính tình Tê Bảo Nhi rất vui vẻ, duỗi tay bắt tay Giang Bắc Minh.
Sau đó cùng Giang Bắc Minh đi tới bên đường, đón một chiếc taxi, hai người cùng đến chỗ hôm qua phát hiện mộ cổ.
Vì ngôi mộ cổ chưa được khai quật hết chô nên tạm thời không biết trong đó có những văn vật gì.
Giang Bắc Minh và Tê Bảo Nhi phải mất gần tiếng mới đến đây, ở đây có không ít công an đứng đây canh giữ, không có thẩm quyền không được phép vào trong.
Tê Bảo Nhi có giấy chứng nhận của Hội khảo cổ học, cộng thêm trước đó, cô Chu đã gọi điện trước cho công an ở đây, vì vậy, Giang Bắc Minh và Tê Bảo Nhi đi thẳng đến lăng mộ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Chính là chỗ này sao?”
Giang Bắc Minh hỏi.
“Đúng vậy!” Tê Bảo Nhi gật đầu, chỉ vào cái cửa hang, nói với Giang Bắc Minh: “Hôm qua, Khánh Linh đi từ chỗ này vào.” “Cô ấy vào đó khoảng bao lâu?”
Giang Bắc Minh hỏi.
“Chắc là hơn hai mươi phút”
, Tê Bảo Nhi nói.
“Ừi”
Giang Bắc Minh gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ vào xem một chút.” “Cái gì? Bắc Minh, anh muốn đi vào á?” Tê Bảo Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt, hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, có lẽ sau khi vào cổ mộ, Khánh Linh đã nhìn thấy thứ gì đó bên trong nên mới sợ hãi như vậy, tôi không vào thì làm sao biết được?”
Giang Bắc Minh cười nói.
Trên đường đi, mối quan hệ với Tê Bảo Nhi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tê Bảo Nhi có tính cách rất cởi mở, trò chuyện cực kỳ thoải mái với Giang Bắc Minh, dường như chủ đề nào cô ấy cũng có thể nói được.
Tuy rằng tính tình cởi mở, nhưng Giang Bắc Minh có thể thấy Tê Bảo Nhi không phải kiểu phụ nữ phóng đãng.
Ngược lại, qua cuộc trò chuyện của hai người, Giang Bắc Minh biết Tê Bảo Nhi thực sự thích Tiền Tuấn Duy, chẳng qua là ghét cái tính nhỏ mọn của anh ta thôi.
“Chuyện này, tôi phải gọi điện nói chuyện với cô Chu đã.”
Tê Bảo Nhi suy nghĩ một chút, sau đó nói với Giang Bắc Minh: “Dẫu sao, ngày hôm qua Khánh Linh đi vào, sau đó mới trở thành như vậy, nên anh cứ thế đi vào đó, chúng tôi cũng lo lắng…” “Đừng lo lắng, tôi sẽ không sao đâu.”
Giang Bắc Minh cười nói: “Nhưng nếu cô, muốn gọi cho cô Chu thì cứ gọi.” “Được, anh chờ một chút, tôi xin phép cô Chu một lát!”
Tê Bảo Nhi gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Khoảng hai phút sau, Tê Bảo Nhi quay lại, báo với Giang Bắc Minh cô Chu đã đồng ý.
Tuy nhiên, cô Chu dặn đi dặn lại, bảo Giang Bắc Minh phải chú ý đến an toàn.
Nếu như dưới đó có cái gì không ổn, Giang Bắc Minh phải tính toán mà quay lên thật nhanh, không được phép ở lại! “Được rồi, nếu phát hiện có chuyện bất thường, tôi sẽ lên ngay!”
Giang Bắc Minh cười nói.
Đối với phía dưới, Giang Bắc Minh thật sự không quan tâm chút nào, dù sao anh đã từng là tiên tôn, có cái gì chưa từng gặp? Vì vậy, muốn dọa được anh là chuyện không thể nào.
Sau đó, Giang Bắc Minh từ vị trí cửa hang này đi vào trong mộ cổ.
Sau khi đi xuống, thứ đập vào mắt Giang Bắc Minh là một hành lang dài.
Hành lang không cao, theo dáng người của Giang Bắc Minh, anh phải ngồi xổm xuống, mới có thể đi về phía trước được.
Dưới đáy hành lang là bùn nhão, Giang Bắc Minh có thể nhìn thấy một chuỗi dấu chân qua đèn pin của điện thoại di động.
Mặc dù dấu chân là một chuỗi nhưng chúng rất lộn xộn, khả năng là do Hồ Khánh Linh để lại ngày hôm qua! Nhìn theo ánh sáng phát ra từ đèn pin, Giang Bắc Minh phát hiện, hành lang này dài khoảng mười mét.
Mà dấu chân của Hồ Khánh Linh chỉ đến cuối hành lang.
đi về phía trước nữa, không còn thấy dấu chân! Điều này cũng có nghĩa là Hồ Khánh Linh chỉ đến hành lang dài này, không vào lăng mộ ở cuối hành lang.
Nhưng mà với cái hành lang này, cho dù tốc độ đi bộ rất chậm cũng không thể quá 20 phút.
Tại sao, Hồ Khánh Linh lại ở đây lâu như vậy? Chẳng lẽ, chỗ hành lang này có gì đặc biệt sao? Nghĩ đến đây, Giang Bắc Minh dùng đèn pin soi tường hai bên hành lang.
Nhìn một cái, Giang Bắc Minh quả thực đã phát hiện ra một số thứ.
Trên tường hai bên lối đi chạm trổ nhiều hình vẽ khác nhau, Giang Bắc Minh không biết nội dung cụ thể của hình vẽ này.
Thứ duy nhất có thể nhận ra từ những hình vẽ này là hình ảnh thiếu nữ nhảy múa, còn có một số văn tự kỳ lạ, cùng một số đường nét khác, giống như bản đồ vậy.
Từ xa xưa, những thứ ở nơi chôn cất cố nhân đều có ý nghĩa nào đó, vì vậy những hình vẽ này hẳn là đều có ý nghĩa nhất định.
Nhất là những hình vẽ này, nó phải mang một ý nghĩa khác, không thể chỉ để trang trí, chỉ để cho đẹp chứ? Nếu nó chỉ để làm cho đẹp, những văn tự kỳ lạ và những đường cong giống như bản đồ có ý nghĩa gì đây? Trông những thứ này, nhìn qua cũng không đến mức quá đẹp! Thực ra, lúc mới thấy cái hành lang này, suy nghĩ đầu tiên của Giang Bắc Minh Bắc là có phải có bẫy ngầm nào đó được giấu trên hành lang này không! Xét cho cùng, chuyện mộ cổ có bẫy ngầm là chuyện hoàn toàn bình thường.
Nhưng, khi nhìn thấy dấu chân của Hồ Khánh Linh đến cuối hành lang, hơn nữa còn bình yên vô sự đi ra, điều đó có nghĩa là Hồ Khánh Linh hẳn là chưa từng gặp bất kỳ bẫy ngâm nào! Chẳng qua, bị dọa sợ thôi! Vân vân… Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Bắc Minh đột nhiên sáng lên, nghĩ tới một khả năng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT