Chương 531: Lợn rừng biến dị

Edit: Trang Nguyễn

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Suốt thời gian một ngày, Mạn Toa chỉ hái được một ít quả dại ăn được, cô bé lại không đành lòng ra tay với những con thú con chủ động đến gần mình.

Ngược lại Điểm Điểm có chút không vui, nó nhân dịp Mạn Toa không chú ý, giết chết một con rắn không có độc.

Có điều sự may mắn của Mạn Toa cũng cũng không tệ lắm, suốt một ngày đều không gặp được bất kỳ sinh vật có tính công kích gì, Mạn Toa đã tìm được một dòng suối nhỏ, cô bé thoáng tắm rửa một phen, sau đó bắt đầu dọn chỗ ngủ buổi tối.

Không thể thiếu đống lửa rồi, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng dần dần sắc trời lờ mờ tối, cũng xua đi sự bất an trong lòng Mạn Toa.

Cô bé ôm Điểm Điểm ngồi trước đống lửa, vừa dịu dàng vuốt ve bộ lông của Điểm Điểm vừa yên lặng nhìn ánh lửa lắc lư nhảy múa mà ngẩn người.

Chị Dao Dao không có khả năng vô duyên vô cớ rời đi, như vậy tại sao phải để lại một mình cô bé ở đây?

Mạn Toa trăm mối vẫn không có lời giải đáp, lúc này, đột nhiên bụng lại phát ra vài tiếng ọt ọt.

Điểm Điểm trong ngực hơi run rẩy lỗ tai một chút, nghiêng đầu nhìn sang Mạn Toa, dường như đang hỏi cô bé làm sao vậy.

Mạn Toa vuốt vuốt bụng, tâm tình lập tức rơi xuống thấp.

Cô bé đã bao lâu không chịu đói bụng qua rồi?

Hôm nay một ngày đi đường đã tiêu hao không ít thể lực của cô bé, nhưng cuối cùng chỉ ăn được một tí quả dại, thứ này rõ ràng không đủ no bụng.

"Điểm Điểm, mình không sao."

Mạn Toa vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, tiến vào túi ngủ chuẩn bị ngủ.

Ngủ rồi liền không cảm thấy đói bụng nữa, ngày mai tìm thêm nhiều đồ ăn một chút...

Mạn Toa lau lau khóe mắt, nghẹn một hồi ngăn nước mắt lại, sau đó nhắm mắt lại.

Điểm Điểm tiến sát vào bên người Mạn Toa, nó mở to đôi mắt sâu, cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.

Mà bên dưới con suối, Ôn Dao đang ăn gà rừng.

Gà rừng là Đại Hoàng mang về đấy, đầu không nhỏ, chất thịt săn chắc mà non mịn, mùi vị sau khi nướng chín cực kỳ ngon.

Hai con gà rừng Ôn Dao chỉ ăn được một cái đùi và cánh, còn lại đều tiến vào trong bụng Đại Hoàng.

Đại Hoàng liếm liếm khóe miệng, quyết định ngày mai lại đi bắt nhiều thêm mấy con, trước kia làm sao không phát hiện ăn ngon như vậy?

Xác định Mạn Toa ngủ rồi, Ôn Dao tựa vào trên người Đại Hoàng, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng.

Một giấc ngủ này của Mạn Toa cũng không hề yên ổn, giống như mơ rất nhiều giấc mộng, nhưng lại không nhớ rõ mơ thấy cái gì.

Cô bé loáng thoáng nghe được âm thanh Điểm Điểm gầm gừ có chút trầm thấp, còn có cái gì vuốt trên mặt cô bé.

Mạn Toa tốn sức mở mắt ra, cảm giác đầu có chút chóng mặt nặng nề, mê mang mở to mắt nhìn, Mạn Toa phát hiện trời có chút sáng, trong không khí còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, đống lửa bên người đã sớm tắt hết.

Cô bé dụi dụi mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Điểm Điểm, làm sao vậy?"

Điểm Điểm hướng về phía bên bờ bên kia kêu lên vài tiếng, cả người căng cứng đầy khẩn trương, trong tiếng kêu còn hơi hoảng sợ.

Mạn Toa ý thức không đúng, cô bé cuống quít bò lên, nương theo chút ánh sáng nhìn sang bờ bên kia.

Dưới sắc trời lờ mờ khiến Mạn Toa không thấy rõ bên kia có cái gì, nhưng cô bé mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen to lớn đang đứng ở đó, dường như đang ngó chừng các cô.

Trái tâm Mạn Toa bang bang nhảy dựng lên, cô bé cực lực để bản thân tỉnh táo, sau đó phóng thích thiện ý sang sinh vật không biết bên bờ bên kia, có ý đồ dùng dị năng câu thông với đối phương.

Nhưng đối phương cũng không có bất kỳ đáp lại nào, Mạn Toa lại có thể cảm giác cảm giác táo bạo của đối phương.

Mạn Toa vừa tiếp tục cố gắng câu thông cùng đối phương, vừa từ từ xoay người nhặt ba lô lên, sau đó bắt đầu từng bước một lui về phía sau.

"Cạch...!"

Mạn Toa không cẩn thận giậm gãy một cành cây khô, dưới sáng sớm yên tĩnh càng lộ ra rõ ràng.

Một tiếng này cũng như một tín hiệu, sinh vật bên bờ bên kia phát ra một tiếng gào rú, duỗi chân ra, sau đó lao thẳng về phía Mạn Toa!

Suối nước nông cũng không tạo thành bao nhiêu trở ngại cho nó, nó thuận lợi lao qua dòng suối nhỏ, vọt tới bờ bên kia.

Dưới sắc trời lờ mờ lúc này Mạn Toa mới thấy rõ dị thú có ý đồ tấn công các cô thì ra là một con lợn rừng biến dị cực lớn.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Thân thể con lợn rừng này cường tráng, tứ chi thô to ngắn ngủn, làn da hiện lên màu xám, còn bị lông bờm màu đen thô ráp bao bọc. Nó có cặp răng cực lớn, cuốn lên trên, hiện lên hình dáng răng nanh chồng răng nanh, nhìn càng thêm hung hoành (hung ác ngang ngược) dữ tợn.

Lúc này trên cổ của nó dựng lên một vòng lông bờm, mũi thở hổn hển, rất nhanh hung hoành xông đánh thẳng tới Mạn Toa!

Thời điểm lợn rừng biến dị sắp đánh tới Mạn Toa, Mạn Toa đã kịp thời tránh né khiến lợn rừng vồ hụt.

Lợn rừng sau một kích thất bại liền ngừng lại, nó hít hà trong không khí, vòng vo chuyển một hướng, lần nữa quay mắt nhìn về phía Mạn Toa, dậm chân chuẩn bị công kích lần thứ hai.

Khi còn bé Mạn Toa đã từng nhìn thấy lợn rừng, nhưng chưa thấy qua con nào lớn như vậy, một mảnh hoa cỏ này dường như là địa bàn của nó, nhìn thấy có người xa lạ dám xâm nhập vào địa bàn của mình qua đêm, có thể nghĩ nó phẫn nộ đến thế nào.

Đối với Mạn Toa có ý đồ trao đổi ý niệm với lợn rừng mà nó hoàn toàn không phản ứng, lúc này nó chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là giết chết người xâm nhập vào lãnh địa của mình!

Mạn Toa lần nữa tránh thoát đòn tấn công thứ hai của lợn rừng, thế nhưng cô bé cũng đã thở hồng hộc, bụng cũng đang không ngừng kháng nghị, tay chân có chút vô lực. Quan trọng nhất là, cô bé cảm giác dường như chân phải đã bị trật do tránh né vừa rồi...

Điểm Điểm ở một bên sốt ruột kêu lên, thậm chí vì dẫn dắt lợn rừng rời khi mà nó nhào tới, nhưng đối với lợn rừng da dày thịt béo mà nói, một chút công kích của nó căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, ngược lại chọc giận lợn rừng.

Nó bỏ qua Mạn Toa nhào qua Điểm Điểm, sử dụng lực ủi vào Điểm Điểm, đánh bay Điểm Điểm đi, khiến nó nặng nề va vào cây đại thụ phía xa xa.

"Điểm Điểm!"

Mạn Toa lo lắng hô lớn một tiếng, thời điểm muốn tiến lên lại bị lợn rừng nhắm thẳng đến một lần nữa.

Cô bé biết rõ mình tuyệt đối không thể bị lợn rừng đánh trúng, nhưng bây giờ thể lực toàn thân đã tụt dốc, căn bản cô bé cũng không biết mình có thể chống cự được bao lâu!

Trời lại sáng thêm một ít, cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh càng thêm rõ ràng hơn, Mạn Toa nhìn lướt qua chung quanh cực nhanh, chọn trúng một gốc cây đại thụ khá tráng kiện.

Vào lúc lợn rừng chuẩn bị dậm chân phát động tấn công với cô bé, Mạn Toa sử dụng toàn lực, xông thẳng vào cây đại thụ.

Dù chân phải đau đớn co rút làm giảm thấp tốc độ của mình, nhưng Mạn Toa vẫn vọt tới dưới cây, sau đó bắt đầu cực nhanh bò lên trên cây.

Trên núi trẻ con coi như dịu dàng ít nói cũng có một chút kỷ năng này đấy, tuy tuổi Mạn Toa không lớn lắm, nhưng leo cây rất điêu luyện, rất nhanh đã rời khỏi mặt đất ba mét rồi.

Cô bé còn chưa hoàn toàn leo lên trên, lợn rừng lần nữa xoay người qua, tuy thị lực không tốt, nhưng mượn thính giác cùng khứu giác linh mẫn, nó lần nữa tập trung vào vị trí của Mạn Toa.

"Phanh!"

Lợn rừng dùng sức đâm vào thân đại thụ, khiến cho cả thân cây lay động kịch liệt... Mạn Toa túm chặt nhánh cây, hai chân dùng sức kẹp chặt thân cây cố định thân hình, phòng ngừa chính mình té xuống.

Đợi thân cây lay động thoáng ít đi, Mạn Toa lại tiếp tục bò lên trên, sau khi bò lên một cành cây tráng kiện, ôm chặt lấy nó không hề có động tác gì khác.

Lợn rừng quơ quơ đầu, nó ngẩng đầu lên dùng sức hít hà, sau đó vây quanh cây chuyển động vài vòng, dường như đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì.

Đôi mắt Mạn Toa nhìn chằm chằm vào con lợn rừng bên dưới cây, không buông tha nhất cử nhất động của đối phương.

Cô bé nhớ rõ người lớn trong làng từng nói qua, lợn rừng sẽ không leo cây, chỉ cần đợi đến lúc nó không kiên nhẫn rời đi là được rồi.

Nhưng Mạn Toa quên một mất một chuyện, đây không phải lợn rừng bình thường, mà nhiều hoặc ít là lợn rừng biến dị...

Chương 532: Thoát hiểm

Edit: Trang Nguyễn

Lợn rừng biến dị chuyển động vòng quanh cây đại thụ vài vòng, sau đó bắt đầu đi trở về, nhưng nó cũng không có ý định rời khỏi, mà sau khi đi ra một khoảng cách lại xoay người, đạp chân lấy đà xông thẳng đánh tới cây đại thụ!

"Phanh!"

Mạn Toa cảm thấy cả thân cây đại thụ bắt đầu nghiêng ngả, con lợn rừng biến dị này lại đụng nghiêng cây đại thụ!

Mạn Toa gắt gao cắn môi dưới, cho dù cô bé sợ đến muốn chết, nhưng vẫn liều mạng ôm chặt thân cây, bắt đầu dốc sức nghĩ cách.

Cô bé lại một lần nữa có ý đồ trao đổi cùng lợn rừng biến dị, thậm chí đem cảm xúc hoảng sợ của mình truyền đến đối phương, hy vọng đối phương có thể buông tha cho mình.

Nhưng lợn rừng biến dị mắt điếc tai ngơ, Mạn Toa có thể cảm giác cảm xúc đối phương vô cùng hưng phấn, dường như chính mình càng khủng hoảng thì nó càng khoái.

Mạn Toa không ngăn được nước mắt rơi xuống đất, cô bé chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, trước kia lúc ở tộc Bạc Nhĩ cũng rất ít khi đi ra ngoài, tiếp xúc đều là một vài động vật nhỏ, ở căn cứ Hoa Nam... những dị thú biến dị hung ác kia dường như cũng rất dễ dàng để cô bé an ủi động viên, cũng nguyện ý trao đổi với cô bé.

Cứ như vậy đây hoàn toàn là lần đầu tiên cô bé gặp phải dị thú không chịu phối hợp như vậy.

Chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này?

Mạn Toa cúi đầu đem mặt cọ xát vài cái trên cánh tay, lau một ít nước mắt trên mặt, sau đó nhìn quanh bốn phía, nghĩ các chạy trốn.

Chính mình căn bản chạy không lại lợn rừng, cộng thêm chân phải thỉnh thoảng truyền đến cơn đau đớn từng cơn, càng không thể chống cự lâu dài được nữa.

Cây đại thụ đã nghiêng không ít, cứ tiếp tục thế này, lại thêm một hai cái, cái cây này có khả năng ngã xuống, đến lúc đó chính mình càng không thể nào trốn thoát được.

Đến cùng mình phải làm như thế nào?!

Lòng Mạn Toa nóng như lửa đốt, nói cho cùng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho dù có nhiều kinh nghiệm hơn nữa, nhưng tâm trí chưa trưởng thành, huống chi đa phần cô bé đều được bảo hộ rất tốt.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Trong đầu cô bé hỗn loạn cả lên, căn bản không nghĩ ra cách gì, nước mắt ngăn không được rơi xuống, làm cho tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Trong lòng cô bé còn ôm hy vọng cuối cùng, chính là chị Dao Dao vẫn còn ở quanh đây, chị ấy không rời khỏi, chỉ trốn đi thôi, cuối cùng nhất định sẽ đến cứu cô bé đấy!

Mạn Toa cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm, trời lại sáng thêm không ít, có thể nhìn đồ vật phía xa xa rõ ràng hơn không ít, nhưng tìm rất lâu cũng không nhìn thấy những người khác hay động vật nào.

Cây đại thụ bị heo ủi lần thứ hai đã nghiêng ngả không ít, thiếu chút nữa Mạn Toa bị đụng rơi xuống, cô bé gắt gao ôm chặt thân cây, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra, chỉ là trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẫm lại lời tế tự từng dạy cô bé một đoạn lời nói.

Nghe nói, đó là ca từ ca ngợi cầu xin sơn thần, đây là Mạn Toan không còn cách nào mới nghĩ đến cọng cỏ cứu mạng duy nhất này.

"Ầm —— "

Cây đại thụ vào cú va chạm cuối cùng của lợn rừng biến dị đã ầm ầm ngã xuống, Mạn Toa cũng ngã từ trên cây đại thụ xuống mặt đất.

Trong nháy mắt từ trên cây đại thụ ngã xuống, một trận cuồng phong không có bất kỳ báo hiệu nào nổi lên, trên mặt đất lá rụng bị thổi bay ào ào, nhánh cây cũng đong đưa theo trận cuồng phong, không ngừng phát ra âm thanh rè rè soẹt soẹt, dường như có mãnh thú đang gào thét.

Sau khi gió ngừng lại, cuối cùng Mạn Toa cũng không nhịn được, cô bé buông hai tay ra, rơi mạnh trên đồng cỏ, nhịn không được phát ra tiếng rên rĩ đầy đau đớn.

Ngũ quan Mạn Toa vặn vẹo, cảm giác giống như bị xe nghiền qua, xương cốt trên người đều muốn gãy rời.

Nhánh cây lộn xộn ma sát trên mặt trên làn da lỏa lồ bên ngoài của cô bé, rạch ra vài đường vết thương thật nhỏ.

Nằm thật lâu về sau, rốt cuộc Mạn Toa đã khôi phục chút sức lực, có điều rất nhanh cô bé đã cảm thấy không đúng, đã lâu như vậy, tại sao con lợn rừng kia còn không xông lại?

Chẳng lẽ nó chạy?

Chịu đựng đau đớn trên người, Mạn Toa mượn lá cây làm vật che chắn, cẩn thận từng li từng tí đẩy mấy nhánh cây ra, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài.

Nơi lợn rừng đứng trước đó thật sự không còn nhìn thấy nó, Mạn Toa nhìn lại chung quanh, cũng không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào của lợn rừng nữa.

Chẳng lẽ đi thật?

Mạn Toa mượn thân cây đứng lên, sau khi lướt qua thân cây, khập khiễng đi về nơi trước đó Điểm Điểm rơi xuống.

"Điểm Điểm! Điểm Điểm!"

Mạn Toa gọi vài tiếng, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, trước đó cuồng phong nổi lên khiến lá rụng bao trùm nơi này rồi, căn bản không thấy Điểm Điểm nằm ở đâu.

Mạn Toa không từ bỏ, cô bé nửa quỳ xuống nơi đó, một bên gạt lá rụng ra một bên không ngừng kêu tên Điểm Điểm.

Không bao lâu, Mạn Toa đã nghe được âm thanh yếu ớt của Điểm Điểm, âm thanh kia rất nhẹ rất nhẹ, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Mạn Toa nhanh chóng bò lên phía trước vài bước, sau đó hai tay dùng sức bắt đầu đào xuống, rất nhanh đào hết lá rụng bới được Điểm Điểm lên.

Lúc này Điểm Điểm vô cùng suy yếu, ánh mắt của nó chỉ mở ra một chút đường chỉ, xác định là chủ nhân của mình, sau đó nó lè lưỡi liếm liếm ngón tay Mạn Toa, sau đó lại lần nhắm mắt lại.

"Điểm Điểm!"

Mạn Toa luống cuống, cô bé gấp rút vươn tay sờ lên cổ lên mũi Điểm Điểm, xác định nó vẫn còn thở sau đó mới thở dài nhẹ nhỏm.

Xem ra lúc Điểm Điểm bị đánh bay đã bị trọng thương rồi, cô bé phải nghĩ cách trị liệu cho nó mới được!

Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Điểm Điểm, tuy bây giờ Điểm Điểm đối với cô bé có chút nặng, nhưng cô bé vẫn cố gắng ôm nó đi đến bên cạnh dòng suối, cho Điểm Điểm uống chút nước, sau đó lại trở về tìm kiếm ba lô của mình.

Cô bé nhớ rõ, bởi vì lúc trước có nói với chị Y Toa sẽ đi ra ngoài, chị Y Toa đã chuẩn bị cho cô bé một ít thuốc mỡ cùng thuốc, có lẽ bên trong đó Điểm Điểm có thể sử dụng được.

Ngay vào lúc Mạn Toa vội vàng chữa thương cho Điểm Điểm, Ôn Dao nhìn lợn rừng bị mình dùng tinh thần lực trực tiếp giết chết, tự hỏi lột da từ nơi nào tốt hơn.

Vào lúc lợn rừng xuất hiện gần Mạn Toa, Ôn Dao đã chú ý đến, nhưng Ôn Dao không có bất kỳ động tác nào khác, mà trơ mắt nhìn lợn rừng lại một lần một lần tấn công Mạn Toa.

Thẳng đến khi Mạn Toa bò lên trên cây, Ôn Dao mới bảo Đại Hoàng đi qua, nhưng cũng chỉ để nó ở trên trời nhìn xem, không có động tác khác.

Sau khi lợn rừng đụng đổ cây đại thụ, Ôn Dao mới bảo Đại Hoàng đem lợn rừng biến dị qua đây.

Có điều da lông con lợn rừng biến dị này thật sự dày, năng lực phòng ngự gạch thẳng đấy (số một), Ôn Dao hoài nghi có phải dị biến của nó trọng điểm đặt trên da hay không, bằng không làm sao lại cứng như vậy?

Đao nước bình thường lại không thể phá rách phòng thủ!

Cũng không để lợn rừng có cơ hội phản kích lần nữa, Ôn Dao trực tiếp phá bỏ tinh thần lực của nó, bắt đầu nghĩ đến từ nơi nào lột da mới tốt hơn.

Da tốt như vậy, không để làm trang bị phòng ngự thật sự quá lãng phí rồi!

Đối với biểu hiện lần này của Mạn Toa, Ôn Dao cũng không thể nói vừa lòng hay không vừa lòng, Ôn Dao chỉ muốn cho Mạn Toa biết rõ, tuy cô bé có thể câu thông với động vật, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể dùng cách câu thông để giải quyết, cô bé cần phải hiểu rõ lập trường của mình rốt cuộc là gì.

Đối với Mạn Toa mà nói, lực công kích và lực phòng ngự của bản thân cô bé cơ bản đều là cặn bã của cặn bã, cô bé cần phải hiểu chính xác quan hệ giữa chính mình và sinh vật biến dị, không phải đơn thuần thương cảm, cũng không phải đơn thuần ép buộc...

Chương 533: Con khỉ

Edit: Trang Nguyễn

Trong rừng rậm Mạn Toa chờ đợi bốn ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên chỉ ăn chút ít quả dại, ngày hôm sau bị lợn rừng tấn công, sau đó cô bé bắt giết một thú con không biết tên.

Con thú con kia chủ động đến gần cô bé đó, có lẽ cảm thấy cô bé rất thân thiết.

Mạn Toa sau một hồi do dự thật lâu, rốt cuộc tay run rẩy đè chặt cổ của nó, sau đó giơ lên con dao găm Ôn Dao để lại cho cô bé, đâm vào thân thể thú con.

Cô bé vừa khóc vừa mổ xẻ thú con, Điểm Điểm bị thương, cô bé phải tìm đồ ăn cho nó, cô bé cũng phải bổ sung thể lực, bằng không lần sau lại gặp phải nguy hiểm sẽ không còn may mắn như vậy.

Đối với sự mất tích của con lợn rừng kia, Mạn Toa ẩn ẩn có chút hoài nghi là do Ôn Dao làm đấy, nhưng vừa rồi cũng không có chứng cứ xác thật, chỉ có thể tạm thời thả lỏng hoài nghi trong lòng, tập trung sinh sống đối mặt với hoàn cảnh trong rừng rậm.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Đây có lẽ là đoạn thời gian gian khổ nhất từ nhỏ đến lớn của Mạn Toa, tóc lộn xộn bết dính mồ hôi, trên người đều là bụi bẩn, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn được nuôi béo ở căn cứ Hoa Nam giờ đây đã nhanh chóng gầy gò lại.

Đáng sợ nhất chính là một ít độc trùng con muỗi và con kiến, hơi không chú ý sẽ leo trên người cắn cho một phát, nếu như có độc lại càng thêm nguy hiểm.

Thời điểm ngày thứ tư trời mưa, Mạn Toa không tìm thấy sơn động trú mưa, chỉ có thể ôm Điểm Điểm co rút dưới cây đại thụ, giơ chiếc lá cây cực lớn cố gắng che chắn giọt mưa không ngừng rơi xuống.

Đợi sau khi mưa tạnh, cả người Mạn Toa đều ướt đẫm.

Cũng may ba lô có tính chống thấm nhất định, bên trong vẫn còn một bộ quần áo sạch sẽ để cô bé thay đổi.

Sau cơn mưa không khí vô cũng ẩm ướt, cảm thấy cả người đều ướt nhẹp, trên mặt đất đều là vũng nước đọng có to có nhỏ, đi bộ càng thêm khó khăn hơn.

Mấy ngày nay Mạn Toa cũng gặp phải một vài dị thú ăn thịt, cô bé phát hiện chỉ cần đối phương không đói bụng, cũng không đi trêu chọc khiêu khích bọn nó, thì bọn nó cũng không chủ động tấn công cô bé.

Nhưng đối với việc cô bé phóng thích thiện ít cũng rất ít đáp lại, dường như chúng khinh thường làm bạn với con người.

Trong lúc đó cô bé gặp phải một lần nguy hiểm, trên đường bị một cây dị thực kỳ quái phát ra mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, thiếu chút nữa tiến vào phạm vi công kích của đối phương.

Cũng may Điểm Điểm kịp thời kêu lên khiến cô bé thức tỉnh, tránh thoát một kiếp.

Lúc này Mạn Toa vác ba lô trên lưng khó khăn đi bộ xuyên qua rừng cầy lầy lội, thương thế Điểm Điểm đã tốt hơn nhiều, nó linh hoạt nhảy lên trong bụi cây, có đôi khi bò lên trên cây trợ giúp Mạn Toa quan sát bốn phía.

Mạn Toa cũng không biết mấy ngày nay chính mình đi bao xa, chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh dường như thay đổi không nhiều, nhưng cũng may không khác phương hướng mình xác định lúc ban đầu lắm.

Mạn Toa ngừng lại, giày của cô bé đã bị hư nhiều nơi lắm rồi, hai chân cũng đau nhức không thôi, cô bé không biết mình làm sao có thể tiếp tục kiên trì được đây.

Tìm được một tảng đá lớn cách đó không xa, Mạn Toa tùy ý lau lau rồi ngồi lên, sau đó nắm tay đấm chân cho mình.

"Ọt ọt —— "

Bụng Mạn Toa phát ra một trận tiếng ùng ục, hôm nay cô bé đi cả buổi cũng không thấy động vật nhỏ nào, tự nhiên cũng không có cái gì ăn.

Mạn Toa móc từ trong túi hai quả trái nhỏ màu xanh, từ từ bỏ vào trong miệng.

Một chất chua từ yết hầu chảy vào trong thực quản, Mạn Toa bị chua đến mặt mày đều bắt đầu nhăn nhó, cô bé chậc chậc miệng, chịu đựng vị chua lè trong miệng, nuốt hết chất thịt quả vào trong, sau đó lấy bình nước uống một hớp nước.

Nghỉ ngơi đã đủ rồi, cảm thấy bụng cũng không còn đói như vậy, Mạn Toa chuẩn bị lên đường một lần nữa, nhưng lúc này, một thứ gì đó hung hăng đập trúng đầu cô bé.

"A!"

Mạn Toa ôm đầu kêu đau một tiếng, cô bé ngẩng đầu, bắt đầu xem xét chuyện gì xảy ra.

Một con khỉ cả người đen kịt, đầu cao ngất có một dúm lông trắng dựng thẳng đứng, nó đang đứng trên cánh cây xì xèo kêu to về phía cô bé.

Đầu con khỉ này nhỏ bé, thân thể thon gầy, còn có một đầu nửa trắng nửa đen, thân thể còn muốn lớn hơn cái đuôi.

Nó thấy Mạn Toa nhìn qua, hoa chân múa tay vui sướng kêu lên một hồi, sau đó lại đưa ném đồ vật trong tay về hướng Mạn Toa.

Lần này Mạn Toa tránh qua, cô bé cúi đầu nhìn một chút, phát hiện là một quả trái cây đã bị gặm còn hột.

Không có đập trúng Mạn Toa khiến cho con khỉ có chút khó chịu, nó nhe răng trợn mắt kêu vài tiếng về hướng Mạn Toa, nhưng sau đó xoay người nhảy lên một cây đại thụ khác.

"Ài! Đợi chút!"

Mạn Toa vội vàng đứng lên, chạy theo phương hướng của con khỉ.

Chạy vài bước Mạn Toa phát hiện đã mất dấu rồi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng con khỉ nữa, cô bé đứng chuyển động vòng vo tại chỗ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ đành từ bỏ.

Con khỉ rất giống con người, hơn nữa trí thông minh cũng khá cao, Mạn Toa cảm thấy mình có thể câu thông được với nó, nói không chừng nó có thể nói cho cô bé biết làm sao để đi ra ngoài!

Có điều tốc độ đối phương quá nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Mạn Toa thở dài, đang chuẩn bị đi trở về, trên đỉnh đầu lại bị đập một cái.

Quay đầu nhìn lại, chính là con khỉ vừa rồi đang treo ngược trên một nhánh cây vung vẩy hai tay về phía cô bé.

Thấy Mạn Toa đi qua, con khỉ kêu hai tiếng, sau đó tiếp tục trèo lên một cây đại thụ khác, trong lúc đó còn quay đầu nhìn cô bé một cái, dường như chờ cô bé đuổi kịp.

Mạn Toa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng mang theo Điểm Điểm đi theo.

Cũng không biết đi bao lâu, Mạn Toa cảm thấy chân của mình không còn là của mình nữa rồi, sau khi chật vật xuyên qua một khe núi, trước mắt rộng mở sáng ngời, Mạn Toa đi đến chổ vách đá dựng đứng.

Chỗ đó có rất nhiều con khỉ không khác con khỉ kia đang cùng nhau chơi đùa, tràn đầy sức sống.

Mạn Toa đến dẫn đến đám khỉ kia chú ý, chúng ngừng động tác, ba con hợp thành đàn tụ tập cùng một chổ, chỉ chỏ về phía Mạn Toa, giống như người đang thảo luận về người ngoài đột nhiên xâm nhập vào.

"Chào... chào mọi người."

Mạn Toa thử dùng dị năng câu thông cùng bọn chúng, có điều hiển nhiên động tác này của cô bé có chút hù dọa đến bọn chúng, bầy khỉ đột nhiên phân tán ra, có mấy con cách gần Mạn Toa nhất cũng rời xa không ít.

Một con khí hiếu thắng cường tráng nhảy xuống trước mặt Mạn Toa, nó hẳn là con khỉ đầu đàn của bầy khỉ này, nó dạo qua Mạn Toa một vòng nhìn từ trên xuống dưới, dường như đang phán đoán cô bé này có tính chất uy hiếp gì hay không.

【Chào mi?】

Mạn Toa có ý đồ thành lập liên hệ với con khỉ này, hiển nhiên thành công rồi, hầu tử gọi cô bé hai tiếng, Mạn Toa lại nghe hiểu, nó đang hỏi cô bé là ai.

Mạn Toa nói mình lạc đường, là bị một con khỉ dẫn đến đây, còn muốn nhờ chúng nó mang cô bé ra ngoài.

Con khỉ kia nhìn chằm chằm vào ba lô của Mạn Toa mấy lần, đột nhiên nó đưa tay ra, Mạn Toa có thể hiểu nó truyền ý nghĩ đến cho cô bé: 【Đưa chiếc túi cho ta.】

Này làm sao có thể!

Mạn Toa ôm chặt lấy ba lô, hô lớn: "Không được! Cái này không được!"

Đầu khỉ gọi vài tiếng, đột nhiên từ trên vách núi nhảy xuống mấy con khí, chúng cùng túm lấy ba lô của Mạn Toa, muốn cướp lấy.

Điểm Điểm sốt ruột, nó rống lên vài tiếng, sau đó nhảy lên trên ba lô muốn đánh con khỉ nhào tới ba lô Mạn Toa, nhưng lại bị một con khỉ khác ngăn cản.

Mắt thấy ba lô sẽ bị cướp đi, Mạn Toa gấp đến độ sắp khóc đến nơi, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn: "Chúng mi đang làm gì đó?! Mau buông ra!"

Chương 534: Người bảo hộ rừng và bác sỹ thú y

Edit: Trang Nguyễn

Nghe được giọng nói kia, bầy khỉ lập tức giải tán, linh hoạt trèo bò lên trên vách đá, chỉ để lại một mình Mạn Toa đứng y nguyên tại chỗ còn chưa lấy lại tinh thần.

Người đến là một chàng trai trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc của hắn hơi xoăn, làn da có chút đen, áo sơ mi màu xanh da trời giặt rửa có chút trắng bệch cùng quần dài màu đen, trên lưng còn vác một chiếc giỏ trúc.

Hắn nhìn thấy Mạn Toa cũng ngạc nhiên không thôi, trong miệng lầm bầm nói: "Tại sao có thể có trẻ con ở chỗ này?"

Hắn đi đến cách Mạn Toa một mét rồi ngừng lại, sau khi đánh giá trên dưới một phen, mới ân cần hỏi thăm: "Bạn nhỏ, tại sao em lại ở chỗ này?"

Mạn Toa lại càng hoảng sợ, ở đây lại còn có con người!

Thấy mái tóc Mạn Toa bị ẩm ướt dán sát vào da đầu, quần áo trên người cũng lầy lội, người đàn ông trẻ tuổi nói gấp: "Em trước theo anh đi, anh ở kế bên này."

Mạn Toa lén lút liếc nhìn người đàn ông, sau đó nhẹ gật đầu.

Nhận được Mạn Toa trả lời xác nhận, người đàn ông giơ tay lên chỉ vào bầy khỉ đang đứng trên vách đá xem náo nhiệt: "Chúng mi đừng bắt nạt người khác, lại còn giật đồ! Ai bảo đấy!"

Đám khỉ kêu "khẹt... khẹt" về phía người đàn ông, dường như trả lời hắn, mà con khỉ đầu đàn kia trợn trắng mắt, căn bản không phản ứng đến hắn.

Người đàn ông dường như rất quen thuộc cùng bầy khỉ này, hắn quở trách đám khỉ vài câu, sau đó cúi đầu dịu dàng nói với Mạn Toa: "Được rồi, chúng chỉ có chút nghịch ngợm, không có ác ý đâu, em đừng sợ."

Mạn Toa gật gật đầu, quả thật bầy khỉ này không có bao nhiêu ác ý với cô bé, hơn nữa vừa rồi lúc người đàn ông quở trách bầy khỉ, trong đầu Mạn Toa đã nghe được không ít âm thanh của bầy khỉ cùng loại như:【Có bản lĩnh mi tới đánh ta đi.】

Mạn Toa đi theo phía sau người đàn ông, người đàn ông nói với Mạn Toa mình tên là Tiết Dương, là bác sỹ thú y ở trung tâm bảo hộ động vật hoang dã này, đối với một loạt vấn đề của người đàn ông: "Em tên là gì?" "Làm sao em đến đây?" "Em còn có đồng bạn nào khác không?"... Mạn Toa chỉ nói cho đối phương biết tên của mình, những thứ khác chỉ có thể bảo trì im lặng, bởi vì cô bé cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thấy Mạn Toa dường như có chút sợ người lạ, Tiết Dương liền không mở miệng nữa, chỉ dẫn theo cô bé đi lên phía trước.

Có lẽ đi hơn một tiếng, bọn hắn mới đi đến một căn nhà bằng gỗ xây dựng đơn giản.

"Chú Cáp Luân! Chú xem hôm nay cháu phát hiện ra cái gì này!"

Tiết Dương vừa đặt giỏ trúc trên lưng lên chiếc kệ vừa hô to vào trong nhà.

Một giọng nói khàn khàn lẫn theo tiếng địa phương truyền ra từ trong nhà: "Phát hiện cái gì?"

Cửa gỗ mở ra, một ông lão mặc quần áo màu nâu xanh đi ra, hắn nhìn có vẻ trên năm mươi tuổi, làn da ngăm đen, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ vải hình tròn màu nâu đen hồng giao nhau, xem xét đó là trang sức và quần áo nào đó của dân tộc thiểu số.

Nhìn thấy Mạn Toa sau lưng Tiết Dương, hắn nhíu mày: "Tại sao có trẻ con ở đây?"

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

"Cháu cũng thấy kỳ quái, hôm nay cháu theo thường lệ điều tra tình huống chung quanh rồi tùy tiện hái chút ít rau dại, sau đó chợt nghe bầy khỉ bên kia kêu khác hẳn bình thường, liền đi qua xem thử, kết quả nhìn thấy bọn chúng muốn cướp ba lô của cô bé này. Cháu thấy cô bé chỉ có một mình, liền đưa về đây, chú xem xem có phải trẻ em gần đây không?"

"Bọn chúng đều đã đi lâu như vậy làm sao còn có thể ở lại chỗ này? Được rồi, cô bé này mau vào đây, có lẽ mắc mưa rồi à, tóc cũng còn ướt, tiến đến sát một chút đi."

Chú Cáp Luân mời Mạn Toa đi vào nhà, tìm một chiếc khăn mặt nhìn có vẻ mới đưa cho cô bé, để cô bé lau khô tóc.

Mạn Toa ngồi trên chiếc ghế trong phòng tiếp nhận khăn mặt, vừa lau tóc vừa đánh giá căn nhà nhỏ này.

Ở đây đồ điện gia dụng đều đầy đủ cả, bên tường có quầy thủy tinh to, trong đó có các loại thuốc, bên cạnh tường đặt một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy các loại dụng cụ Mạn Toa nhìn không hiểu.

Bên kia còn có hai chiếc cửa gỗ, chỗ đó hẳn chỗ ngủ của bọn hắn.

Thời điểm Mạn Toa đang đánh giá phòng, hai người khác cũng đang đánh giá cô bé.

Quần áo vừa người, còn dính chút nước bùn, nhưng cảm thấy không phải mắc mưa, dường như sau khi mưa tạnh thay quần áo đấy.

Đôi má hơi gầy gò, khóe mắt rõ ràng hiện lên màu xanh, nhìn có vẻ mệt mỏi.

Trên lưng đeo một chiếc ba lô to, bên trên còn cột một chiếc túi ngực, trước ngực đeo một chiếc túi nhỏ, bên người còn có một con mèo rừng hoang đi theo, nhìn có vẻ giống như đi thám hiểm vậy.

Một cô bé khoảng tám chín tuổi một mình đi thám hiểm rừng rậm à?

Cái này rất không có khả năng!

Mạn Toa lau khô tóc, Tiết Dương lập tức đưa đến một ly nước ấm cho cô bé, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mạn Toa, rốt cuộc làm sao em đến đây? Cánh rừng này ngoại trừ chúng ta cơ bản không có những người khác."

Mạn Toa nhấp một miếng nước ấm, sau đó nói ra những lời nói đã suy nghĩ kỹ nghĩ ra khi đi trên đường.

Cô bé nói mình tách khỏi đồng bạn, chờ đợi trong rừng bốn ngày, sau đó bị một con khỉ dẫn đến đây.

Về phần đồng bạn có mấy người, là ai, Mạn Toa không có nói rõ.

"Bị khỉ dẫn đến đây? Vậy hẳn là Tiểu Kiệt nha, bên trong bầy khỉ chỉ có nó nghịch ngợm nhất, lá gan cũng lớn, có lẽ chạy ra bên ngoài."

Nghe được lời Mạn Toa nói... Tiết Dương vừa cười vừa nói, xem ra rất quen thuộc với bầy khỉ kia.

"Chắc hẳn rồi, nhưng cũng coi như nó làm một chuyện tốt." Chú Cáp Luân cũng gật gật đầu, hắn nhìn Mạn Toa nói ra: "Cháu lại một mình ở trong rừng rậm lâu như vậy? Đây là ông trời phù hộ, trong cánh rừng này không an toàn đâu! Mấy ngày nay có lẽ cháu đói bụng lắm rồi, chú nấu đồ ăn cho cháu, nhưng chúng ta cũng không có thứ gì tốt, đừng ghét bỏ."

Mạn Toa nói khẽ cảm ơn, đợi sau khi chú Cáp Luân rời đi, Mạn Toa bưng ly nước cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Đây là đâu ạ?"

"Em ngay cả đây là đâu cũng không biết?"

Vẻ mặt Tiết Dương đầy kinh ngạc nhìn qua Mạn Toa, cô bé này đến cùng làm sao đến được nơi đây? Đồng bạn cô bé không tìm thấy cô bé cũng không lo lắng cho cô bé sao?

Thấy Mạn Toa cúi đầu không trả lời, Tiết Dương ý thức có khả năng mình hù dọa em ấy rồi.

Vốn lạc nhau với đồng bạn, lại một mình ở trong rừng lâu như vậy, từng giây từng phút đều lo lắng hãi hùng, bây giờ cho dù bị hắn mang về có lẽ vẫn còn sợ hãi đấy...

Tiết Dương ngồi xổm người xuống, cố gắng hết sức để giọng nói dịu dạng hết mức: "Nơi này là khu bảo tồn động vật tự nhiên hoang dã Đài Cẩm, chú vừa rồi em có thể gọi là chú Cáp Luân, chú ấy là người giữ rừng ở đây, chủ yếu bảo vệ động thực vật quý hiếm nơi này, không để người khác săn trộm. Anh vừa rồi cũng có nói, anh là bác sỹ thú y ở đây, chủ yếu kiểm tra thân thể động vật quý hiếm nơi này, từng giây từng phút kiểm tra xem bọn chúng có bệnh tật gì hay không.

Con khỉ dẫn em đến đây thuộc giống khỉ đầu bạc, là động vật bảo hộ cấp một của quốc gia chúng ta, số lượng vô cùng thưa thớt, chúng ta ở chỗ này chủ yếu chính là bảo hộ chúng, đương nhiên, còn có các động vật quý hiếm khác."

Mạn Toa chuyển chiếc ly lòng vòng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn ở chỗ này sao? Bọn họ không phải cũng như mình trước kia, cũng không biết thế giới bên ngoài xảy ra biến hóa thế nào?

"Mạn Toa, anh hỏi em một chuyện, em có thể thành thật nói với anh không?"

"Sao ạ?"

"Các người... có phải từ bên ngoài vào hay không?"

Chương 535: Tiết Dương

Edit: Trang Nguyễn

Thấy Mạn Toa gật đầu, Tiết Dương không thể chờ đợi mà hỏi thăm: "Hiện tình huống bên ngoài thế nào rồi em? Cuối cùng anh nhận được tin tức là hơn nửa năm trước, bây giờ Zombie tiêu diệt được chưa?"

Đạt được sự phủ định của Mạn Toa, tuy Tiết Dương thất vọng với sự thật bên ngoài, dù sao nếu dễ dàng tiêu diệt như vậy... cũng không rơi vào tay giặt nhanh như vậy.

"Em kể tỉ mỉ cho anh biết, tình huống bên ngoài thế nào rồi?"

Mặc dù Mạn Toa không biết nhiều chuyện xảy ra ở căn cứ, nhưng khi đi học thầy cô đều nói cho bọn chúng biết một chút tình hình hiện tại bên ngoài, cũng sẽ nói cho bọn chúng biết một vài chính sách căn cứ mới ban hành, cho nên Mạn Toa vẫn hiểu rõ đại khái tình huống đấy.

Đợi nghe được Mạn Toa nói căn cứ đã khai triển (mở rộng, phát triển), phát động một loạt phản công, cũng hợp nhất đa phần căn cứ tư nhân rồi cùng thanh lý đường lộ, Tiết Dương vỗ mạnh trên thành ghế, hưng phấn nói ra:

"Đã sớm nên như vậy! Ngay từ đầu mà làm vậy thì dễ dàng đối phó rồi, làm sao kéo dài đến bây giờ!"

Hắn đứng dậy đi qua lại trong phòng hai vòng, hỏi tiếp: "Còn có...? Có nghiên cứu được thuốc trị căn bệnh Zombie này chưa? Bây giờ còn bao nhiêu người sống sót? Còn có..."

Tiết Dương hỏi một loạt vấn đề mà không thở gấp, nhưng lại hỏi khó Mạn Toa rồi, dù sao Mạn Toa cũng chưa đến chín tuổi, có vài vấn đề Mạn Toa không biết rõ lắm.

Thấy Mạn Toa nhìn hắn không nói lời nào, Tiết Dương cũng ý thức được chính mình quá sốt ruột rồi, không có cách nào, ai bảo một năm này hắn ngoại trừ chú Cáp Luân cũng không gặp những người khác, nhịn không được có chút hưng phấn.

"Thật xin lỗi, anh sốt ruột quá rồi, quá lâu không rõ tình huống bên ngoài, đều cảm thấy ngăn cách."

"Vì sao không đi ra ngoài?"

Mạn Toa cảm thấy kỳ quái, ở đây an toàn hơn núi rừng nhà cô bé nhiều, hơn nữa mấy ngày nay cô bé cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm, bọn hắn có lẽ kịp thời đi ra ngoài nha?

Tại sao vẫn luôn sống ở chỗ này?

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

"Chuyện này à, chúng ta là chủ động ở lại chỗ này đấy..."

Thì ra sau khi Tiết Dương tốt nghiệp liền đến nơi này, cùng lấy mục tiêu bảo hộ hoàn cảnh sinh thái cùng động vật hoang dã quý hiếm ở đây với người bảo hộ rừng và các nhân viên nghiên cứu.

Lúc tận thế xảy ra, trừ hắn và hai người khác, những người khác đều bị biến thành Zombie.

Lúc ban đầu Zombie mới bị nhiễm hành động chậm chạp không có bao nhiêu lực công kích, chỉ cần quyết tâm mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đối phó.

Ba người giải quyết Zombie, sau đó nghĩ cách đến một thôn làng khác, đuổi qua đó lại cùng những người sống sót cùng nhau tiêu diệt những Zombie khác.

Mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn Tiết Dương lập tức nhớ đến mấy ngày hôm trước lúc đi lên trấn mua đồ thuận tiện lên mạng thì nhìn thấy bài viết kia.

Lúc ấy căn bản không để ở trong lòng, hoàn toàn coi như trò đùa, bây giờ xem xét thì ra rất có thể đã trở thành sự thật!

Thông qua radio hiểu rõ tình huống đại khái, sau đó đám người sống sót có ý định tìm đến căn cứ gần đây, dù sao nơi bọn hắn ở là địa phương xa xôi, căn bản không tin có người đến cứu bọn họ.

Chú Cáp Luân có ý định ở lại, vợ của chú đã qua đời, con trai náo loạn xảy ra mâu thuẩn với chú ấy cũng đã sớm bỏ nhà đi, đã nhiều năm không có tin tức, bây giờ thành cái dạng này cũng rất khó tìm đến.

Theo cách nói của chú, một nửa người đều đã chôn trong đất vàng rồi, ra ngoài hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng sống ở nơi này, tiếp tục sứ mạng của chú ấy.

Mọi người khuyên nhủ đều không được, mà ngày chuẩn bị rời khỏi đó, Tiết Dương cũng nói muốn ở lại.

"Vào năm anh học cấp hai ba mẹ anh đã bị tai nạn qua đời rồi, quan hệ với những thân thích khác cũng không tốt, cũng không có người sẽ lo lắng cho anh, nghĩ đến đi ra ngoài cũng như vậy, không bằng ở lại với chú Cáp Luân, dù sao mấy năm này ở cùng hoa hoa cỏ cỏ và động vật đều đã có tình cảm, cho nên anh cũng ở lại đây."

Tiết Dương quay đầu nhìn về cửa sổ phía ngoài, vẻ mặt khó phân biệt.

Hai người bình thường không có dị năng sinh hoạt trong rừng rậm từ từ xảy ra biến đổi, độ khó cũng không nhỏ.

Hơn nữa sau này không biết vì nguyên nhân vì, radio không còn nhận được tín hiệu nữa, bọn họ hoàn toàn bị ngăn cách với bên ngoài.

Bọn họ không ở lại trong thôn làng, mà trở lại nơi này để bảo hộ và quan sát động vật hoang dã mà xây dựng nhà nhỏ.

Nơi này có máy phát điện dùng năng lượng mặt trời, có mưa lọc không khí, có đủ đồ vật sinh hoạt cũng thuận tiện.

Trong tay chú Cáp Luân có một cây súng, lúc người trong thôn rời đi cũng để lại cho Tiết Dương một cây.

Nhưng có đôi khi gặp chuyện cũng không phải chỉ một cây súng là có thể giải quyết vấn đề được, động thực vật đối với nhân loại mà nói, tỉ lệ Zombie hóa rất thấp, nhưng không phải không có, hơn nữa sau khi chúng bị Zombie hóa lợi hại nhiều hơn con người.

Tiết Dương ở trong rừng gặp phải hai lần, lúc cho rằng mình sắp chết thì được bầy khỉ cứu sống.

"Thật ra những con khỉ kia cũng biến dị đấy, hình dáng đã xảy ra một ít biến hóa, càng thông minh hơn trước kia, trước kia là chúng ta bảo hộ bọn chúng, bây giờ anh cảm thấy bọn chúng đang bảo hộ chúng ta."

Tiết Dương đi đến một bên cửa tủ, lấy ra một bình phun sương màu trắng, đi đến bên người Mạn Toa nhẹ nhàng vén ống tay áo của cô bé lên, lộ ra những chấm đỏ che kín cánh tay.

"Bị một ít côn trùng cắn à? Hiện ở chỗ này độc tính côn trùng quá mạnh mẽ, nhiều thuốc trước kia đều không có tác dụng, đây là anh tìm được một ít thực vật chế tạo thành nước thuốc, vẫn có hiệu quả nhất định đấy."

Tiết Dương giúp Mạn Toa xịt xong những chỗ bị đốt, sau đó nhìn lướt qua Điểm Điểm đang nằm dưới mặt ghế: "Ở đây chúng ta có rất ít mèo rừng, bộ dạng cũng có chút khác, con này không phải ở nơi này?"

"Vâng, nó là Điểm Điểm."

Tiết Dương còn muốn nói điều gì, chú Cáp Luân vào nhà rồi, trong tay hắn bưng hai cái chén, bên trong một chén lớn màu đen có hai củ đen sì như khoai nướng, còn một chén nhỏ là súp nấm đang tỏa ra hơi nóng.

"Không có vật gì tốt, đừng ghét bỏ."

Mạn Toa nói cảm ơn, cẩn thận từng ly từng tí nhận lấy, mà Tiết Dương lập tức lôi kéo chú Cáp Luân đi ra ngoài rồi, xem bộ dáng là muốn báo tin tức vừa lấy được từ Mạn Toa nói cho chú ấy biết rồi.

Mạn Toa uống xong súp, cảm giác trong dạ dày ấm áp lại, sự ấm áp này từ từ kéo dài đến tứ chi, cảm thấy cả người đều sống lại rồi.

Đặt chén xuống, Mạn Toa cầm lấy thứ cùng loại như khoai lang nướng, phát hiện cũng không phải khoai lang, bên trong chất thịt màu trắng đấy, ăn trong miệng có chút vị chát chát, nhưng đối với Mạn Toa đang đói bụng mà nói, một chút vị chát đó không coi vào đâu.

Ăn xong một củ, Mạn Toa xoa xoa bụng, đã có chút no no rồi, vừa đưa tay che miệng ngáp một cái, chợt bên ngoài truyền đến tiếng vang, dường như còn kèm theo tiếng kêu của khỉ.

Mạn Toa đánh giá trái phải một thoáng, cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Thăm dò quan sát, cũng không có phát hiện bóng dáng con khỉ nào, Mạn Toa bước ra cửa, sau đó liếc thấy bên góc tường để lại một chiếc lá cây lớn, trên chiếc lá cây chồng chất không ít quả dại lớn nhỏ, hồng đỏ hồng vàng đấy, vừa nhìn đã chảy nước miếng.

Cái này ở đâu ra?

Mạn Toa nhớ rõ lúc mình đến cũng không có những thứ này!

Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Tiết Dương: "Chúng lại tặng đồ đến?"

Mạn Toa quay đầu lại, nhìn hai người đi về phía cô bé, nghi hoặc chớp mắt mấy cái, hỏi ngược lại: "Chúng?"

Chương 536: Súng săn

Edit: Trang Nguyễn

Tiết Dương cười cười, hắn đi đến ngồi xổm trước chiếc lá cây, xầm lấy một trái cây hồng đỏ to nhất cười nói: "Đúng vậy, chúng, đây đều là bầy khỉ kia tặng đấy, cơ bản cách ba bốn ngày đều đưa đến một lần. Có điều hôm trước đã đưa đến một lần rồi, hôm nay sợ rằng biết có khách đến, nên đưa thêm đấy!"

Tiết Dương ném trái cây trong tay cho Mạn Toa, sau đó nâng trọn chiếc lá cây lớn kia vào trong phòng.

Mạn Toa đi theo sau lưng Tiết Dương hỏi đến cùng: "Tại sao chúng lại tặng trái cây?"

"Không phải anh nói bây giờ cảm thấy chúng đang bảo hộ chúng ta sao? Mặc dù nói trong rừng rậm có không ít thức ăn, nhưng có thể tìm được hay không lại là chuyện khác, có đôi khi chúng ta tìm không thấy đồ ăn, có thể ăn đỡ rau dại cây nấm. Sau đó một ngày nào đó đột nhiên phát hiện bên ngoài cửa xuất hiện một ít quả dại và thịt động vật, cứ như dành riêng đưa đến cho chúng ta vậy, sau đó phát hiện là bầy khỉ kia đưa đến. Có đôi khi anh cảm thấy như bị bao nuôi vậy, hoàn toàn thay đổi thân phận."

Tiết Dương quay đầu làm mặt quỷ với Mạn Toa, sau đó tiếp tục nói: "Có đôi khi chúng bị thương cũng sẽ chủ động đến tìm anh, trước kia thì không, bây giờ thông minh giống như con người vậy, anh nghĩ một mảnh đất này an toàn như vậy, cũng có công lao của bọn chúng."

"Chúng rất lợi hại?"

Mạn Toa cũng không cảm thấy bầy khỉ kia có bao nhiêu lợi hại, so với những dị thú trong quân đội còn yếu hơn nhiều.

"Cho nên anh mới nói trước đó chúng chỉ đùa giỡn với em thôi!"

Tiết Dương nhớ tới lúc ấy mình được chúng cứu nhìn thấy hình dáng đột biến của bọn chúng, nhịn không được lắc đầu, đánh bay hình ảnh trong đầu đi.

Không cần nghĩ quá nhiều, coi như chúng vẫn còn bộ dáng đáng yêu như lúc trước đi!

Tiết Dương không nói rõ, nhưng Mạn Toa cũng đã hiểu rõ, bầy khỉ kia cũng là dị thú lợi hại, nhưng cô bé thật sự không cảm giác được gì, xem ra có phương pháp xử lý che dấu nào đó rồi.

Tiết Dương rửa sạch quả dại để trong mâm, sau đó dọn dẹp phòng của mình, hắn chuẩn bị tặng giường của mình cho Mạn Toa, chính mình cầm chăn mềm đi qua chỗ chú Cáp Luân trải ra nằm trên đất.

Mạn Toa đi theo sau lưng Tiết Dương đi lòng vòng, lại bị hắn đuổi đi ra, để cô bé ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Mạn Toa nhìn thoáng trong phòng, cảm thấy không có gì tò mò cả, liền đi ra cửa, đi chung quanh nhà gỗ.

Trong không khí truyền đến một mùi hương kỳ quái, có chút giống như thuốc lá người già trong làng hút, theo mùi thuốc lá, Mạn Toa chuyển đi ra phía sau nhà.

Chú Cáp Luân ngồi trên một tảng đá nâu xanh lớn, vừa hút thuốc vừa ngẩn người nhìn về cảnh rừng núi xa xa.

Tẩu thuốc bằng đồng được chà lau đến tỏa sáng, có thể nhìn ra bình thường chú Cáp Luân xem nó như bảo bối, nhất định mỗi ngày đều chà lau vô số lần.

Khói trắng lượn lờ từ tẩu thuốc bay lên, trong không khí tràn ngập mùi gay mũi, nhưng chú Cáp Luân hoàn toàn không cảm nhận được, hắn từ từ phả ra làn khói trắng, xoay người nhặt trên mặt đất một nhánh cây, gẩy gẩy đầu tẩu, lại hút một hơi.

Phát giác có người đang nhìn hắn, nhìn lại, thì ra là cô bé Tiết Dương mang về.

Chú Cáp Luân cẩn thẩn từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, xác định Tiết Dương không có ở đằng sau mới nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫy vẫy tay về phía Mạn Toa, ra hiệu cô bé đến gần.

"Cô bé, cháu đừng nói với bác sĩ Tiết nhìn thấy chú hút thuốc nhé, bị hắn biết hắn lại lằn nhằn chú nữa."

Bây giờ chú Cáp Luân cũng chỉ còn một chút yêu thích đó, nhưng Tiết Dương không cho hắn hút, dù sao có hại với thân thể hắn, hút nhiều cũng không tốt.

Càng quan trọng hơn là, Tiết Dương phát hiện chú Cáp Luân ngắt lá thuốc có một ít khác hẳn lúc trước, hoài nghi có phải cũng bị dị biến rồi hay không, cho nên mới không cho hắn hút, ai biết sẽ có hậu quả gì hay không.

Nhưng chú Cáp Luân lại cảm thấy bây giờ hương vị lá cây làm thuốc lá này tốt hơn trước, nên thường trốn Tiết Dương hút thuốc.

Mạn Toa nhẹ gật đầu, cô bé nhìn thấy bộ dáng này của chú Cáp Luân, đột nhiên cái mũi cũng có chút cay cay, không khỏi nhớ đến một vài người già trước kia ở thôn mình, rất nhiều người cũng thích tụ tập cùng nhau, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với nhau, đây là một trong những chuyện không nhiều mà cô bé nhớ về thôn làng của mình.

Thấy mũi cô bé có chút hồng hồng, chú Cáp Luân mời cô bé đến ngồi bên cạnh mình, hỏi: "Cô bé, có phải nhớ đồng bạn của mình hay không? Đừng sợ, ở đây chú quen thuộc lắm, ngày mai sẽ giúp cháu đi tìm, nếu thật sự không tìm được chúng ta nhờ bầy khỉ hỗ trợ, chúng nhất định sẽ giúp cháu tìm được đồng bạn đấy!"

Điểm này Mạn Toa không phải rất lo lắng, bây giờ cô bé xác định Ôn Dao nhất định ở gần đây, đang nhìn biểu hiện của cô bé, nếu như cô bé không có nguy hiểm gì đến tính mạng thì chị ấy sẽ không xuất hiện, cũng không biết tình hình như vậy kéo dài đến chừng nào.

"Nghe nói cháu nói với bác sĩ Tiết không ít chuyện bên ngoài, nói một ít cho chú nghe đi."

Trong lời nói chú Cáp Luân xen lẫn khẩu âm địa phương rất nặng, nghe có chút khó hiểu, nhưng Mạn Toa lại cảm thấy rất thân thiết.

Cô bé từ từ nói một ít chuyện trong căn cứ, tiếp theo lại nói đến những chuyện của mình, cùng các đồng bạn nhỏ ở trong núi sâu, đột nhiên một ngày xuất hiện một chị đưa họ về căn cứ, cùng nhau trải qua nguy hiểm đi ra ngoài, đã từng nhìn thấy Zombie công thành, gặp phải dị thú đáng sợ, rồi sau đó học tập ở trường quân đội.

Chú Cáp Luân vừa hút thuốc vừa yên tĩnh lắng nghe Mạn Toa kể, đợi đến khi cô bé dừng lại mới gõ tẩu thuốc, cười nói: "Tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm rất phong phú! Mạnh hơn chú rất nhiều!"

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, giọng điệu mang theo cảm thán: "Chú biết ngay mà, quốc gia nhất định sẽ gắng gượng vượt qua được, chính phủ nhất định sẽ có cách, hiện trạng khủng bố như vậy nhất định sẽ vượt qua!"

Chú Cáp Luân bỏ tẩu thuốc xuống, cầm một thứ khác bên người bắt đầu chà lau... Mạn Toa phát hiện đó là một cây súng săn.

Có lẽ Mạn Toa kể chuyện làm hắn nhớ đến một vài chuyện, chú Cáp Luân vừa lau súng vừa nói với Mạn Toa: "Trong này đã không còn đạn, chỉ bày bộ dáng ra mà thôi, nhưng nó đã ở cùng ta hơn ba mươi năm..."

Trước kia chú Cáp Luân là thợ săn trong thôn, đi săn mà sống, hắn đã từng một mình một người đánh chết một con lợn rừng lớn, trong thôn nổi danh là một tay thần thương, các loại động vật hoang dã như chim, thỏ rừng, linh dương... không có gì hắn săn không được.

"Có đôi khi chú suy nghĩ, có phải do chú tạo nghiệt giết chóc nhiều quá, nên vợ chú mới có thể còn trẻ đã nhiễm bệnh mà chết, thật vất vả nuôi con đến khi khôn lớn cuối cùng lại như kẻ thù với mình, rồi hơn mười năm không gặp lại."

Chú Cáp Luân đưa tay lau lau khóe mắt, lại lau lung tung trên mặt, sau khi bình phục cảm xúc mới nói tiếp: "Cho nên khi lúc quốc gia nói phong núi cấm đi săn chú cũng không có ý kiến, sau này cần người giữ rừng, chú liền báo danh, nghĩ đến chính mình nửa đời trước giết chóc quá nhiều, đến tuổi già chuộc tội là được rồi, dùng súng săn trong tay bảo vệ bọn chúng.

Khi đó có vài loại động vật hoang dã số lượng rất thưa thớt, thậm chí gần như tuyệt chủng, dưới sự nỗ lực của mọi người, số lượng của chúng mỗi năm một tăng lên, chú cũng có cảm giác rất thành công."

Chú Cáp Luân chỉ chỉ vào vai trái của mình: "Ở đây, từng trúng một phát đạn, do bọn người săn trộm bắn đấy, lúc ấy bọn hắn muốn giết một loại linh dương quý hiếm, nhưng cuối cùng đều bị chúng ta bắt được! Cả đời này của chú mới cảm thấy tuổi già đáng giá, cho nên bọn họ rời khỏi nơi này đi đến căn cứ gì đó, chú từ chối."

Chú Cáp Luân nhìn qua núi rừng xanh um tươi tốt xa xa kiên định nói: "Chú chết, cũng phải chết ở chỗ này!"

Chương 537: Vấn đề lập trường

Edit: Trang Nguyễn

Chết... Cũng phải chết ở chỗ này?

Mạn Toa không phải hiểu rõ lắm, cô bé ngẩng đầu lên nhìn qua chú Cáp Luân, trong ánh mắt lộ ra mê mang.

Chú Cáp Luân thà súng săn xuống, một lần nữa cầm lấy tẩu thuốc lên, cười nói với Mạn Toa: "Chú là người một chân sắp bước vào quan tài rồi, cuộc sống tương lai sau này của cháu chắc sẽ không tệ, nhưng cô bé à, cháu còn nhỏ, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, sau khi rời khỏi đây phải sống cho thật tốt mới đúng."

Nhìn Chú Cáp Luân tiếp tục phả ra làn khói, Mạn Toa khẽ cắn môi dưới, do dự không biết có nên mở miệng hay không.

"Cô bé, cháu có phải có vấn đề gì không biết giải quyết như thế nào không?"

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Chú Cáp Luân nhìn ra Mạn Toa do dự, sau khi phả ra một làn khói chủ động mở miệng hỏi thăm.

Mạn Toa vội vàng gật đầu, bây giờ trong đầu cô bé rất mờ mịt, đầu óc hỗn loạn hỏng bét, không biết đến cùng nên làm như thế nào.

"Nói đi, cho chú nghe thử, tuy chú không đọc qua bao nhiêu sách, nhưng có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, như thế nào cũng mạnh hơn cô bé như cháu!"

Mạn Toa kể lại chuyện gần đây nhất của mình, sau đó nghi hoặc hỏi thăm: "Thật sự không thể thả chúng đi sao? Chúng nhìn có vẻ rất đáng thương..."

"Ha ha, quả nhiên vẫn là trẻ con!"

Chú Cáp Luân phá lên cười, sau đó gẩy gẩy đầu tẩu thuốc, mở miệng nói: "Cháu còn nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều chuyện không thể phân biệt rõ đúng hay sai. Cháu có thể trao đổi cùng động vật, cảm giác được hỉ nộ ái ố của bọn chúng, cho nên đồng tình chúng, muốn thả chúng đi, về chuyện này bản thân cháu không sai, nhưng đúng như vậy, chuyện này đối với những người khác là sai rồi.

Nghe cháu nói những động vật kia là vì để huấn luyện các cháu, để cho các cháu sau này có thể sinh tồn trong tận thế, tuy chú cũng không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng chú cảm thấy chúng ta đứng trên lập trường con người thì đúng là nên như vậy."

Hút một hơi thuốc lá rời, chú Cáp Luân tiếp tục nói: "Lập trường khác nhau, sẽ có những phương thức xử lý khác nhau. Trước kia chú đi săn vì cuộc sống, tuy nghĩ lại giống như giết chóc quá nặng, nhưng cũng không hối hận, bởi vì tiền thuốc của vợ chú, tiền học phí của con chú, đều từ nơi đó mà ra.

Quốc gia vì bảo hộ động vật hoang dã, vì nghiên cứu, cấm đi săn cũng là việc đúng, đây là cân nhắc cho tình hình chung, nhìn xa hơn chúng ta.

Về phần những tình huống như cháu nói kia, đều là vì sống chết tồn vong, những thứ khác có quan hệ gì đâu? Dù sao chỉ có sống sót mới có cơ hội nói đến những thứ khác, tất cả cũng chỉ vì sinh tồn!"

Thấy bộ dáng Mạn Toa cái hiểu cái không, chú Cáp Luân đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô bé: "Sau này cháu sẽ từ từ hiểu được, trước kia chú cũng không hiểu nhiều, sau này nghe nguyện vọng của người nơi này và nhân viên nghiên cứu, nghe nhiều tự nhiên sẽ hiểu nhiều hơn."

"Cháu đây phải làm gì?"

Chị Dao Dao cũng đã nói không có đúng sai, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi, vậy lập trường của cô bé là gì?

"Cái này phải hỏi chính cháu rồi, cháu muốn kết quả như thế nào? Cháu có thể trao đổi với những động vật lợi hại kia, có lẽ cháu sẽ nghĩ ra phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên nha! Cách đều do con người nghĩ ra, cháu đã có năng lực như vậy, chú tin tưởng cháu nhất định sẽ nghĩ ra cách thích hợp nhất của cháu!"

Thấy Mạn Toa cúi đầu trầm tư, chú Cáp Luân an ủi: "Không gấp, đời người của cháu còn rất dài, bây giờ chủ yếu nhất chính là tìm được đồng bạn của cháu rồi đi ra ngoài, nơi này không thích hợp cho cháu ở cả đời. Bác sĩ Tiết cũng thế, không cần phải cùng ông già như chú cả đời ở chỗ này, qua vài năm chú đi rồi, lưu lại một mình hắn làm sao bây giờ? Cũng còn chưa cưới vợ đây này! Cho nên, cháu xem có thể để bác sĩ Tiết cùng đi với cháu hay không? Hắn..."

"Chú Cáp Luân, chú lại lén lút hút thuốc sau lưng cháu!"

Giọng nói Tiết Dương đột nhiên truyền từ phía sau đến, chú Cáp Luân giật mình hoảng sợ, hắn vội vàng gác tay xoay người, nhét tẩu thuốc dấu vào sau lưng.

"Đừng có dấu, cháu ngửi thấy mùi rồi!"

Nhìn bộ dáng Tiết Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chú Cáp Luân lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Chú nói bác sĩ Tiết này, chú chỉ còn chút yêu thích này thôi, cháu xem cũng không có chuyện gì khác để làm, hơn nữa chú cũng không sống được mấy năm nữa, cháu cũng đừng ngăn cản chú!"

Thấy Tiết Dương lại muốn nói cái gì, chú Cáp Luân vội vàng nói tiếp: "Chú biết cháu lại muốn nói dị biến gì đó, lá cây thuốc lá này không có vấn đề gì, chỉ là lớn lên hơi lớn một chút, cháu xem chú đã hút lâu như vậy cũng không có vấn đề gì, bác sĩ Tiết quá lo lắng rồi."

"Đợi thực có chuyện cũng đã trễ rồi!"

Tiết Dương cũng bất đắc dĩ, chú Cáp Luân nói thế nào cũng không chịu nghe, hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ, tuy nghĩ đến chặt hết lá cây thuốc chung quanh đi, nhưng lại sợ chú chạy đến chỗ xa hơn để hái. Hoặc có đôi khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của chú, Tiết Dương cũng không đành lòng cướp đoạt sự yêu thích cuối cùng này của chú ấy, chỉ có thể nhìn rồi lằn nhằn, tận lực để chú ấy hút ít một chút.

"Hơn nữa, chú Cáp Luân có muốn hút thuốc cũng đừng hút thuốc trước mặt trẻ con chứ, thuốc lại có tác hại lớn lắm đấy!"

"Được được được, hôm nay không hút nữa!"

Sợ Tiết Dương lại nói tiếp, chú Cáp Luân vội vàng cam đoan hôm nay không hút nữa.

"Hôm nay đều sắp hết ngày rồi!"

Tiết Dương thở dài, từ bỏ nói đạo lý, dù sao đã lâu như vậy hắn cũng không thể thuyết phục được chú Cáp Luân.

"Mạn Toa, em vào nhà cùng anh, xem có muốn thêm vật gì hay không, sau đó đi tắm, vừa vặn có mưa, hồ nước bên trong chứa đầy nước."

"Đúng đúng đúng, có lẽ cô bé đã vài ngày không được tắm rồi, nhanh đi tắm đi, sắc trời cũng không còn sớm rồi, chú đi làm chút gì ăn đây, đêm nay ăn canh rau dại đi, còn chút thịt khô, vừa lúc ăn được rồi!"

Chú Cáp Luân cũng vội vàng thúc giục Mạn Toa và Tiết Dương đi vào nhà, chính mình vội vàng chạy đến phòng bếp bên kia.

Trời dần dần tối đen xuống, nhà gỗ sáng lên ngọn ngọn màu da cam, buổi tối có hoạt động giải trí gì, mấy người ngồi ở sân nhỏ trước cửa ra vào trò chuyện, rồi sớm vào nhà nghỉ ngơi.

Mạn Toa ngủ trên chiếc giường Tiết Dương đã trải tốt, vài ngày không được nghỉ ngôi tốt làm cô bé vừa dính đầu vào gối ngủ đã rơi vào mộng đẹp, mà bên gian phòng khác Tiết Dương cùng chú Cáp Luân cũng đang nói chuyện

"Cô bé này cũng không có tâm đề phòng rồi, nếu chúng ta là người xấu thì làm sao?" Tiết Dương vừa trải đệm lên sàn nhà vừa nói chuyện.

"Chỉ là cô bé còn chưa đến mười tuổi cháu có thể có bao nhiêu yêu cầu? Cũng may chúng ta cũng không phải người xấu, để cô bé nghỉ ngơi ở chỗ này vài ngày rồi giúp cô bé tìm đồng bạn, cũng không thể để cô bé ở với chúng ta cả đời ở chỗ này được!"

Đối với lời nói của chú Cáp Luân... Tiết Dương biểu thị đồng ý: "Cháu cũng nghĩ như vậy, ngày mai sẽ hỏi thăm bầy khỉ kia một chút, nhờ bọn chúng giúp đỡ."

Thấy Tiết Dương đã trải xong chăn nệm dưới đất rồi chui vào nằm, chú Cáp Luân trải qua do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Chú nói bác sĩ Tiết này, nếu như cô bé tìm được đồng bạn thì cháu cùng đi ra ngoài với bọn họ đi, cháu cùng chú ở lại chỗ này cũng không phải biện pháp hay! Chú là một lão già, cái gì cũng đều trải qua cả rồi, chết cũng không lỗ vốn, cháu ngay cả vợ còn chưa có đây này!"

"Chú đừng nói nữa, bây giờ đi ra ngoài cũng không nhất định lấy được vợ, cháu cảm thấy ở chỗ này rất tốt."

"Tốt cái gì mà tốt, đều sắp thành dã nhân rồi! Chờ chú đi rồi, cháu làm sao đây? Một mình ở chỗ này qua cả đời à?"

"Đến lúc đó rồi nói sau."

Thấy Tiết Dương không nói, chú Cáp Luân cũng không có cách nào, chỉ đành thở dài, xoay người nhắm mắt lại.

Chương 538: Trợ giúp

Edit: Trang Nguyễn

Đêm khuya, yên tĩnh im ắng, toàn bộ rừng rậm bị bao phủ trong màn đêm đen tối, ngẫu nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây vang sào sạt.

Ôn Dao ngồi vững vàng trên một chạc cây của cây đại thụ cực lớn, nhắm mắt minh tưởng, mà Đại Hoàng nằm sấp dưới tàng cây, ngủ vô cùng say sưa.

Đột nhiên, Ôn Dao mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía nam.

【Chủ nhân, làm sao vậy?】

Động tác của Ôn Dao kinh động đến Tiểu Tiểu, nó ló mó ra hỏi.

"Không có việc gì."

Ôn Dao lắc đầu, Ôn Dao thay đổi động tác, một lần nữa nhắm mắt lại, lúc này không còn minh tưởng, mà đem tinh thần lực phóng ra ngoài phía nam...

Bóng đêm trong rừng cây, có một chiếc bóng thật dài từ từ bò qua trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động tiếp cận khu vực của bầy khỉ biến dị.

Bầy khỉ ở trong thạch động ngay vách núi, ban đêm thật sự là lúc bọn chúng ngủ say.

"Xèo...xèo C-K-Í-T..T...T —— "

Một hồi tiếng kêu bén nhọn chói tai phá tan bầu trời đêm, kinh động đến toàn bộ bầy khỉ, bầy khỉ nhao nhao nhảy ra cửa động, xem xét đến cùng chuyện gì xảy ra.

Một con mãng xà cực lớn cắn một khỉ con màu vàng kéo ra bên ngoài, mà hai tay khỉ mẹ nắm chặt khỉ con liều mạng kêu to.

Thấy đã kinh động đến bầy khỉ, mãng xà dùng sức quăng đuôi một phát, kéo khỉ mẹ và khỉ con ra cửa động, sau đó lăn xuống vách núi.

Mãng xà rơi trên mặt đất trở mình, một lần nữa cắn chết khỉ con, mà cả người khỉ con lúc này đã không còn tiếng kêu, chân mềm nhũn đạp đạp tùy ý mặc mãng xà kéo đi.

Đúng lúc này, khỉ mẹ cũng rơi xuống mặt đất lao đến, nó cầm một nhánh cây thô to, dùng sức đập vào thân thể mãng xà, khẹt khẹt kêu to, ý đồ tìm cách cứu viện con mình.

Những con khỉ khác cũng ào ào nhảy xuống vách đá, chúng nhặt lên hòn đá trên mặt đất đánh tới mãng xà, hoặc dùng móng vuốt sắc bén của mình tấn công.

Đột nhiên, từ các nhánh cây chung quanh nhảy ra vô số bóng dáng thật dài, cắn về phía những con khỉ không có bất kỳ phòng bị kia.

"Khẹt... khẹt —— "

Toàn bộ bầy khỉ hỗn loạn cả lên, khắp nơi vang lên tiếng kêu thê lương của bầy khỉ, bầy rắn đột nhiên tập kích khiến cho trong lòng bọn chúng đại loạn, toàn bộ hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Đột nhiên, một tiếng rống cực lớn khác biệt của khỉ vang lên.

"Rống —— "

Một con khỉ biến dị rõ ràng cao lớn hơn những con khỉ khác từ trên trời giáng xuống, lúc rơi xuống thậm chí còn tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.

Nó ngửa đầu nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân giẫm mạnh, lập tức giẫm nát một đầu rắn màu xanh.

Nó cúi người vung một trảo, đem con mãng xà cuốn lấy con khỉ kéo xuống, sau đó hai tay nắm chặt đầu của con rắn, cứ thế kéo đứt lìa đầu rắn với thân rắn!

Khỉ biến dị xuất hiện khiến bầy khỉ phấn chấn lên, chúng nhao nhao mở rộng phản công, đấu tranh với bầy rắn.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Mạn Toa bật mạnh từ trên giường dậy... hình như cô bé mơ hồ nghe được âm thanh gì đó, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, cô bé mới nhớ ra chính mình bây giờ không phải ngủ ngoài trời nữa.

Xuống giường, cô bé không nhìn thấy Điểm Điểm, Điểm Điểm là động vật hành động về đêm, đại khái nó không thấy có gì nguy hiểm liền chạy ra ngoài kiếm ăn.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện cửa chính rộng mở, Tiết Dương cùng chú Cáp Luân đều đứng ở cửa nhìn xem gì đó.

Mạn Toa đi đến cửa lớn, tiếng bước chân kinh động đến Tiết Dương: "Mạn Toa em thức dậy làm gì?"

"Hình như em nghe được âm thanh gì."

Mạn Toa bước ra cửa, cùng sóng vai đứng chung với Tiết Dương, nhón chân nhìn ra phía bên ngoài.

Không trăng không sao, đêm đen như mực không thấy rõ bất kỳ thứ gì, nhưng âm thanh càng nghe rõ ràng hơn, từng đợt tiếng kêu từ xa xa truyền đến, Mạn Toa có thể cảm giác sự phẫn nộ bên trong.

"Đó là âm thanh gì?"

Mạn Toa chưa từng nghe qua tiếng hô này, không giống như tiếng gào của bất kỳ loại mãnh thú nào.

"Là tiếng của Laca." Chú Cáp Luân trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang theo lo lắng.

Laca là ai?

Mạn Toa còn chưa hỏi, Tiết Dương đã giải thích: " Laca là con khỉ đầu đàn em gặp ban ngày đấy, lúc nó phẫn nộ sẽ biến thân, cả người tăng vọt, sức mạnh và tốc độ đều tăng cường, tiếng gào cũng xảy ra biến hóa. Bây giờ xem ra, chắc hẳn có sinh vật khác tấn công bầy khỉ rồi."

"Hơn nữa có lẽ còn rất khó đối phó, đã lâu rồi không nghe được tiếng gào như thế của Laca rồi."

"Thế... chúng ta có đi qua giúp đỡ không?"

Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, tuy vừa mới bắt đầu bầy khỉ kia dường như muốn cướp ba lô của cô bé, nhưng cô bé biết rõ chúng chỉ muốn đùa giỡn thôi.

Hơn nữa lại nói tiếp cũng chúng đưa cô bé đến nơi này, nói thế nào chúng gặp phải nguy hiểm cũng phải giúp đỡ chút nha.

Tiết Dương cười khổ lắc đầu: "Chúng ta không giúp được."

Trước kia có súng còn tốt một chút, bây giờ cũng không còn đạn, súng chỉ còn là vật trang trí, hơn nữa bây giờ là ban đêm, đường còn không thấy rõ, đừng nói chi là đi giúp đỡ.

"Chúng ta đi nói không chừng còn có thể gây trở ngại không giúp được gì, ngược lại còn liên lụy chúng."

Mạn Toa há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hai người bọn họ chỉ là người bình thường, dưới tình huống không có bất kỳ vũ khí gì, căn bản không thể tác chiến với dị thú, còn chính cô bé thì sao?

Dị năng của cô bé có thể giao lưu với biến dị sinh vật, chẳng lẽ muốn cô bé đi nói đạo lý với bọn chúng, bảo bọn chúng đừng đánh nhau nữa?

Lần đầu tiên Mạn Toa cảm thấy mình vô dụng như thế, cho đến nay đều là người khác bảo hộ mình, coi như mình muốn bảo hộ những người khác thật sự cũng không thể làm được chuyện gì.

Nếu như có chị Dao Dao thì tốt rồi, chị ấy lợi hại như vậy, dị sủng cũng lợi hại... chỉ cần chị ấy tùy tiện ra tay cũng có thể giải quyết được hết...

"Mạn Toa, em khóc cái gì?"

Giọng nói Tiết Dương kinh ngạc đánh thức Mạn Toa, Mạn Toa mờ mịt chớp mắt máy cái, đưa tay sờ sờ lên mặt, mới phát hiện nước mắt đang không ngừng rơi.

Cô bé cũng không muốn khóc, chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu mà thôi, cảm thấy mình không có chút tác dụng gì.

Tiết Dương vỗ vỗ đầu Mạn Toa, nhẹ nói nói: "Ngoan, đừng khóc, đây không phải lỗi của em, trong rừng chính là như thế, mạnh được yếu thua, tuy bây giờ chúng ta không có cách nào giúp đỡ bọn chúng, nhưng chúng ta có thể làm những chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Mạn Toa đưa tay lau lung tung trên mặt, mang theo tiếng nức nở hỏi.

"Chúng ta có thể chữa thương giúp chúng nó, em phải tin tưởng Laca rất lợi hại, nhất định có thể thắng lợi. Nhưng chúng cũng sẽ bị thương, chúng ta có thể giúp chúng nó chữa thương. Đến, em qua đây giúp anh chuẩn bị một vài thứ, đợi chúng nó đánh xong chúng ta liền đi qua đó, đến lúc đó chúng ta sẽ rất bận rộn."

Mạn Toa gật gật đầu, đi theo Tiết Dương vào phòng, sau đó dựa theo hắn nói chuẩn bị các loại đồ đạc.

Chú Cáp Luân chắp tay sau lưng đứng ở đó, nét mặt của hắn vẫn luôn căng thẳng. Hắn ở chỗ này làm người giữ rừng hơn mười năm rồi, rất quen thuộc bầy khỉ kia.

Chương 539: Triền đấu

Edit: Trang Nguyễn

Đối đầu cùng con khỉ Laca biến dị là con cự mãng biến dị, nó dài khoảng chừng chín mét, thân eo thô to có chỗ cỡ như thân người đứa trẻ, trên người trải rộng hình dáng vân vằn, bên chỗ mắt phải có ba đường vết cào rất sâu, chắc hẳn do trước kia lưu lại đấy.

Đây là nó lần thứ hai công kích bầy khỉ rồi, lần đầu tiên một mình một xà đến đây, nó đánh giá thấp sự đoàn kết cùng năng lực chiến đấu của bầy khỉ, cuối cùng bị chụp mù mắt phải chạy trối chết.

Lúc này, nó triệu tập bầy rắn chung quanh, ban đêm phát động đánh lén bầy khỉ, không chỉ vì đồ ăn, càng là vì báo thù!

Số lượng bầy rắn muốn nhiều hơn bầy khỉ, bầy khỉ trước đó mở rộng phản công lần nữa rơi vào yếu thế, chúng bắt đầu không ngừng nhảy lên vách đá nhánh cây, đồng thời lợi dụng cành cây cùng hòn đá chung quanh không ngừng đánh tới những con rắn kia.

Tiếng kêu thê lương của bầy khỉ khiến Laca rất bực bội, nhưng nó không có cách nào đi trợ giúp bọn chúng, tên đại gia hỏa trước mắt này càng thêm nguy hiểm!

Hai bên đều không có hành động thiếu suy nghĩ, chúng chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Cuối cùng vẫn là vua khỉ Laca không nhịn được, nó phải mau chóng giết chết con cự mãng trước mắt này đi cứu con dân của mình!

Nó hét lớn một tiếng, dời một tảng đá bên người giơ lên cao cao, sau đó nện mạnh về phía cự mãng!

Thân thể tráng kiện của cự mãng linh hoạt nó tránh tảng đá nện về phía nó, sau đó nhào đến Laca nhanh như tia chớp!

Mục tiêu của cự mãng là cổ Laca, Laca nhảy lên, trên lên chỗ vách đá bên cạnh, tránh né công kích của cự mãng.

Sau đó nhìn đúng vị trí cự mãng, nhảy dựng xuống phía dưới, hung hăng đập lên trên người cự mãng!

Cho dù cự mãng đã dùng hết khí lực toàn thân muốn né tránh, nhưng bộ phận sau đuôi vẫn bị Laca dẫm cho.

"Híz-khà-zzz —— "

Cự mãng phát ra từng đợt tiếng kêu ré, sau đó thuận thế trói chặt Laca, đồng thời há to cái miệng, táp tới chỗ cổ Laca!

Laca nâng lên tay trái vừa đỡ, tuy bảo trụ cổ của mình, nhưng cánh tay trái cũng bị cự mãng hung hăng cắn.

"Rống —— "

Laca nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó dùng tay phải hàm răng trên của cự mãng ra, dùng sức tách ra, ý đồ đẩy miệng cự mãng ra.

Cho dù da lông Laca khá cứng rắn, nhưng cũng bị hàm răng sắc bén của cự mãng cắn nát, càng thêm đáng sợ chính là, thân thể cự mãng càng cuốn chặt lấy người Laca càng thu càng chặt, khiến hô hấp của nó có chút khó khăn... khí lực toàn thân cũng không sử dụng được.

Laca chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, nó buông bàn tay phải túm lấy hàm răng trên của cự mãng, duỗi móng vuốt sắc bén ra, hung hăn cắm tới mắt trái còn hoàn hảo của cự mãng!

Cảm nhận được tiếng gió cự mãng kịp thời nới lỏng miệng, nó nâng nửa người trên lên, tránh thoát đòn tấn công này.

Móng vuốt Laca sát qua mắt trái cự mãng, hung hăng vạch thẳng vào phần bụng cự mãng!

Dường như có tiếng kim loại ma sát vang lên chói tai, lân phiến cứng rắn của cự mãng bị móng vuốt Laca vạch ra bốn lỗ lớn!

Cự mãng lần nữa phát ra âm thanh Híz-khà zz Hí-zzz, tiếng gào đầy phẫn nộ của nó hóa thành sức mạnh khổng lồ, càng ngày càng siết chặt thân thể Laca!

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

"Khẹt khẹt...."

Có con khỉ nhìn thấy tình huồng bên này, chúng lo lắng vạn phần, có mấy con khỉ bất chấp mình còn triền đấu với rắn, chúng đánh về phía cự mãng, bám lên người cự mãng bắt đầu tiến hành cắn xé.

Laca cảm giác xương cốt toàn thân mình muốn bị đập vụn rồi, hai tay nó tách thân thể cự mãng, dùng sức kéo ra bên ngoài, có ý đồ giãy dụa thoát khỏi khống chế của cự mãng.

Hai bên đều đang giằng co, cự mãng cũng không chịu nổi, thân thể Laca cường tráng hơn những con khỉ khác rất nhiều, cũng không phải có thể xiết chết đơn giản như thế, hơn nữa Laca tách thân rắn này ra cũng không dễ chịu, bây giờ chỉ xem ai có sức lực lớn hơn thôi!

Có con khỉ khác muốn nhào lên đầu cự mãng, nhưng vào lúc nhảy lên trong nháy mắt đó bị một con rắn lớn khác cướp đi, một khỉ một rắn rơi vào trong bụi cỏ.

Laca đã cảm giác đầu bắt đầu choáng váng rồi, cũng càng ngày càng không dùng lực được.

Chẳng lẽ, tất cả sắp xong rồi sao?

Ngay vào lúc nó chuẩn bị ra sức đánh cược một lần, đột nhiên cảm thấy thân thể cự mãng cuốn chặt lấy mình mềm nhũn ra, nó quay cuồng lăn vài vòng trên mặt đất, bỏ qua đám khỉ còn bám trên người nó, sau đó giống như nhận phải kinh hãi gì đó, quay đầu chui nhanh vào trong rừng, tốc độ chạy trốn còn nhanh hơn lúc trước!

Bầy rắn cũng giống như nhận tín hiệu gì đó, ào ào tản ra bốn phía, không bao lâu đã biến mất không còn một mảnh, để lại bầy khỉ vẻ mặt đầy ngây ngốc cùng các loại thi thể.

Thân thể Laca mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cảm giác trên tay đụng phải cái gì đó, bắt lại nhìn, là một thi thể khỉ con màu vàng, hai mắt nó đã đóng chặt, toàn thân mềm nhũn, sớm đã không còn thở.

"C-K-Í-T..T...T —— "

Một con khỉ mẹ toàn thân đều là máu đánh tới cướp lấy thi thể khỉ con, nó đi đường khập khiễng, đùi phải sưng rất lớn.

Khỉ mẹ đoạt lấy thi thể khỉ con ôm thật chặt vào trong ngực, sau đó bắt đầu không ngừng kêu rên, toàn bộ bầy khỉ đều tràn ngập trong bầu không khí bi thương.

Laca ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi đều là thi thể khi và rắn, máu tươi dính đầy bụi cỏ, thậm chí vách đá cũng dính đầy máu, trong không khí nồng đậm mùi máu tanh.

Càng có không ít khỉ bị thương, hai tay chúng đỡ nhau vịn nhau, vây quanh thi thể đồng bạn nức nở.

Laca ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu gào thật dài, sau đó túm lấy vài con khỉ bị trọng thương, chạy đến ngôi nhà gỗ của bọn Tiết Dương.

Những con khỉ khác cũng nhao nhao đuổi kịp, rất nhanh, dưới vách đá dựng đứng yên tĩnh trở lại, dường như không có gì xảy ra.

Xa xa Ôn Dao mở mắt ra, vừa rồi Ôn Dao dùng tinh thần lực tiến hành uy áp với cự mãng, bảo nó rời khỏi.

Vốn hai bên chiến đấu không có bất cứ quan hệ nào với mình, nhưng xem như đối phương "cứu" Mạn Toa, hơn nữa hành vi cũng không ghét, Ôn Dao ra tay một lần, sau này thế nào còn phải xem chính bọn chúng.

Dù sao, thù này của bọn chúng càng lúc càng lớn rồi...

Mạn Toa đi theo chú Cáp Luân đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, đồ vật trị liệu cơ bản đều đã chuẩn bị xong, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy đám khỉ đến, ngược lại nghe thấy một tiếng thét dài khiến lòng người hoảng sợ, không biết rốt cuộc tình huống thế nào rồi.

Thẳng đến khi cuối cùng nghe một tiếng thét dài truyền đến, sau đó không còn nghe bất kỳ âm thanh gì nữa.

"Làm sao không còn nghe gì nữa?" Mạn Toa lo lắng hỏi thăm: "Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiếng kêu gào đầy bi thống kia truyền đến khiến trong lòng Mạn Toa càng thêm chắc chắn, nhịn không được muốn đi đến đó.

"Sẽ không, chú cảm thấy được..."

Chú Cáp Luân còn chưa nói xong, một bóng đen cực lớn từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi vào đất trống trên sân nhỏ, khiến mặt đất đang hoàn hảo trủng một lỗ to.

"A!"

Mạn Toa thấy một con khỉ khổng lồ đột nhiên xuất hiện làm giật bắn cả người, ngược lại chú Cáp Luân tiến lên phía trước nói: " Laca mi đến rồi, nhanh vào nhà! Đồ đạc đều chuẩn bị xong!"

Đây là... Laca?

Mạn Toa nghĩ đến ban ngày nhìn thấy con khỉ muốn đoạt ba lô của mình, nhìn nhìn lại con khỉ khồng lồ cao hơn hai mét trước mặt, thấy thế nào cũng khác nhau nha!

Chương 540: Trị liệu

Edit: Trang Nguyễn

Con khỉ khổng lồ kia tay ôm lưng vác khỉ đặt bọn chúng xuống, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạn Toa, nó từ từ biến nhỏ lại, cuối cùng biến thành bộ dáng ban ngày Mạn Toa nhìn thấy.

Nhưng so với vua khỉ hăng hái ban ngày nhìn thấy, lúc này cánh tay trái Laca tràn đầy máu tươi, thân thể nhìn có chút không được tự nhiên.

Tiết Dương cũng từ trong nhà đi ra, hắn và chú Cáp Luân cùng nhau ôm mấy con khỉ vào nhà.

Mạn Toa cũng học bộ dáng của bọn họ, ôm một con khỉ đi theo đằng sau.

Trong phòng sửa sang lại một phen, đồng thời mở ngọn đèn chân không sáng nhất, Tiết Dương bắt đầu trị liệu cho từng con.

Đại phần khỉ đều là bị cắn tổn thương và xiết tổn thương, còn có con cá biệt bị rắn độc cắn, cái này phải chú trọng chữa trị.

Làm xong giai đoạn trước thanh lý công tác, sau đó Tiết Dương bắt đầu tìm huyết thanh kháng độc.

Trên núi rắn nhiều, cũng không ít rắn độc, cho nên ở đây vẫn có không ít huyết thanh kháng độc, tuy có khả năng bởi vì biến dị mà hiệu quả sẽ giảm đi, nhưng vẫn tốt hơn so với không có.

Tìm ra mấy ống huyết thanh cuối cùng, Tiết Dương ngầm thở dài, cái này dùng hết rồi sau này cũng không còn.

Tiêm huyết thanh cho chúng nó xong cũng băng bó thảo dược cho bọn nó, Tiết Dương bắt đầu kiểm tra thân thể Laca.

Chủ yếu xương cốt trên người Laca bị gãy vài chỗ, miệng vết thương trên cánh tay trái cũng rất lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.

"Làm sao tổn thương đến nỗi này?"

Tiết Dương mò mẫm xương cốt trên người Laca, cau mày hỏi, cảm giác giống như bị cắt đứt, nói như vậy, lực đạo này lớn biết bao nhiêu!

Laca quét qua nhìn Tiết Dương, không phát ra âm thanh gì khác, chỉ giơ cánh tay lên, để hắn chữa trị.

Trong lúc trị liệu, lục tục có những con khỉ khác kéo đến, thương thế của bọn nó khá nhẹ hơn một chút, có chút còn đang trong quá trình chờ đợi còn đi giúp chăm sóc đồng bạn của mình.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Tiết Dương vừa mới giúp Laca băng bó xong miệng vết thương, một con khỉ mẹ toàn thân là máu đột nhiên chen vào, mặt mũi nó tràn đầy lo lắng, đem con khỉ con trong ngực dùng sức nhét vào trong ngực Tiết Dương, khẹt khẹt kêu to không ngừng, dường như van xin hắn cứu lấy con của mình.

Vừa vào tay Tiết Dương cũng cảm thấy không đúng, thân thể khỉ con cứng ngắc rồi, hắn dò xét lên mũi, lại đặt tay lên cổ khỉ con cảm nhận một phen, xác định con khỉ con này đã chết từ lâu.

Tiết Dương nhíu mày lắc đầu, đem khỉ con thả lại trong ngực khỉ mẹ: "Thật xin lỗi, tôi bất lực."

Khỉ mẹ cao giọng thét lên chói tay không ngừng đẩy thi thể khỉ con vào trong ngực Tiết Dương, dường như không chịu tin tưởng lời nói của Tiết Dương, cố ý muốn Tiết Dương cứu con nó.

"Nó đã chết, tôi không có biện pháp."

Tiết Dương bất đắc dĩ rồi, nếu như có thể, hắn cũng hi vọng mình có thể cứu sống nó, nhưng mình không có năng lực như thế!

Khỉ mẹ đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó nhảy mạnh lên đánh về phía mặt Tiết Dương, có điều móng vuốt sắc bén của nó còn chưa chạm đến mặt Tiết Dương, đã bị một bàn tay màu đen cực lớn vỗ qua.

Laca đi đến phía trước Tiết Dương, sau đó kêu một tiếng về hướng khỉ mẹ, dường như đang trách cứ hành vi của nó.

Khỉ mẹ bị chửi rụt rụt thân thể, trong miệng phát ra vài tiếng rên rĩ, vẻ mặt đau thương bi thống kia khiến Mạn Toa không nhịn được đỏ vành mắt.

Khỉ mẹ từ từ đi đến bên người Tiết Dương, Tiết Dương thở dài, giao khỉ con trong ngực cho nó, sau đó nhìn nó ôm thi thể khỉ con co rúc vào nơi hẻo lánh, mà chung quanh những con khỉ khác cũng vây qua, dường như đang an ủi nó.

"Các người bị bầy rắn tấn công?"

Tiết Dương vừa hỗ trợ trị liệu những con khỉ khác vừa hỏi, mà Laca lập tức khẹt khẹt vài tiếng.

"Nó nói là bị bại tướng dưới tay đánh lén."

Mạn Toa đột nhiên mở miệng nói, vừa rồi cô bé dùng dị năng nói chuyện với Laca, mà Laca cả buổi không phản ứng cô bé lần này cuối cùng cũng trả lời cô bé, quả nhiên, nó có thể thuận lợi trao đổi với cô bé.

"Thế trước kia mi cũng bị con rắn đó siết sao? Ặc, chắc con rắn này to dữ lắm!"

Tiết Dương đã từng nhìn thấy sau khi Laca biến thân, thân hình cao hơn hai mét, có thể làm tổn thương Laca như vậy, con rắn kia to đến thế nào!

Hơn nữa Mạn Toa còn nói là bại tướng dưới tay, chẳng lẽ trước kia đã đánh qua một lần?

Hắn làm sao lại không biết?

"Thế con rắn kia đâu? Chết chưa?"

Sau đó Laca quay đầu đi, hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này.

"À... Laca, tôi nói cho mi biết một tuyệt chiêu để thoát khỏi rắn siết!"

Tiết Dương nói khiến Laca quay đầu lại, dường như đang đợi hắn nói đến tột cùng là tuyệt chiêu gì.

"Cái kia chính là... **!"

"Khục khục khục!"

Nghe nói như thế Mạn Toa cùng Laca đều không phản ứng, ngược lại chú Cáp Luân bên kia ho lên sặc sụa.

"Chú, chú biết '**' là có ý gì à!"

Tiết Dương kinh ngạc, thì ra chú cũng biết một chút từ ngữ mạng nha!

"Trước kia có đôi khi sẽ lên mạng..." chú Cáp Luân hàm hồ nói.

Nhưng hiển nhiên tâm tình Laca không tốt, cũng không muốn nhiều lời, cuối cùng bọn Mạn Toa cũng không có quá nhiều tin tức.

Bận việc hơn hai giờ, ba người rốt cuộc cũng băng bó xong vết thương của tất cả khỉ, Tiết Dương còn đem quả dại bọn khỉ tặng ban ngày đưa ra, cho bọn chúng ăn no bụng.

Trị liệu xong bầy khỉ, chúng cũng chưa trở về, mà tạm thời ở trên nóc nhà gỗ hoặc vây quanh những cành cây chung quanh đây.

Tiết Dương cũng nói với Mạn Toa: "Đêm nay em vất vả rồi, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi."

"Vậy chúng nó..."

Mạn Toa nhìn nhìn bầy khỉ đang líu ríu cứ như đang thảo luận gì đấy ở bên ngoài cửa, do dự hỏi thăm: "Chúng cứ như vậy sao?"

"Ừm, không cần lo lắng, đêm nay nghỉ ngơi một đêm sáng sớm ngày mai chúng sẽ trở về, dù sao chỗ đó mới thuộc về địa bàn của bọn nó, nhiều khi chúng ta cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của bọn chúng."

Mạn Toa gật gật đầu, trở lại gian phòng mới phát hiện Điểm Điểm mất tích trước đó đã trở về.

"Điểm Điểm mi đi đâu vậy? Làm ta lo lắng muốn chết!"

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Điểm Điểm duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm tay Mạn Toa, ra hiệu chính mình không có việc gì.

Sờ lên đầu Điểm Điểm, Mạn Toa lên giường chuẩn bị ngủ, thế nhưng cô bé nằm ở trên giường lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng một lần nữa cô bé bò dậy, mang giày vào lặng lẽ đi ra cửa phòng.

Mở cánh cửa ra, Mạn Toa phát hiện không biết ánh trăng đã lộ ra từ lúc nào, hiện lên ánh trăng lưỡi liềm nho nhỏ.

Âm thanh cửa mở làm kinh động đến bầy khỉ chung quanh, chúng thăm dò quan sát, sau khi phát hiện là Mạn Toa thì rụt đầu trở về.

Mạn Toa đi ra cửa đến sân nhỏ, cách đó không xa Laca ngồi xổm trên một tảng đá lớn.

Nó lặng yên ngồi ở đó, con mắt nhìn ánh trăng lưỡi liềm dường như đang ngẩn người, lông trắng trên đỉnh đầu dưới ánh trăng nhẹ nhàng càng thêm rõ ràng hơn.

Mạn Toa lặng lẽ đi đến bên người Laca, cẩn thận từng li từng tí nhìn nó, sau đó trên mặt chần chừ hỏi thăm: 【Mi ở nơi này làm gì vậy?】

Laca không để ý đến cô bé, Mạn Toa ngồi lên tảng đá bên cạnh, hai tay chống cằm, cũng nhìn lên ánh trăng lưỡi liềm trên đầu, tiếp tục hỏi:【Con rắn kia đã bị mi giết chết rồi sao?】

Laca giật giật thân thể, có chút thẹn quá hoá giận nói:【Chưa!】

【Vậy là bị mi đuổi đi?】

【Không phải!】

【Thế chuyện gì xảy ra?】

【Ai biết chứ! Đột nhiên tự mình chạy mất!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play