Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 511 - 520


2 năm

trướctiếp

Chương 511: Không nhượng bộ nhau

Trong đại sảnh nhân viên không có liên quan đã rút lui khỏi đó, toàn bộ đại sảnh không một ai lên tiếng.

Hai binh sĩ bị Lưu Khải phái đi kiểm tra người nhân viên kiểm an trở về, một người trong đó lắc đầu với hắn, làm một dấu tay không có bất kỳ phát hiện nào.

Lưu Khải gật đầu, hắn cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, bởi vì nhân viên kiểm an mỗi ngày trước khi làm việc đều bị kiểm tra, trên người không thể mang theo bất luận vật phẩm kim loại nào.

Hắn nhìn về phía Ôn Minh, nói: "Đại tá Ôn, chúng tôi tạm thời không phát hiện trên người nhân viên kiểm an có mang theo vật phẩm không tuân theo quy định, cho nên đối với lời các người nói bọn hắn muốn đánh cắp đồ đạc tạm thời không có chứng cớ, dù sao, chúng cũng không biết nói chuyện.

Đương nhiên, sự thật thế nào bây giờ tôi cũng không thể kết luận. Tôi nghĩ bây giờ trước đưa hai người bọn họ đi chữa trị, chuyện sau đó chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng..."

Mắt hắn nhìn qua Tiểu Tiểu: "Cho dù nói thế nào nó đả thương người trong viện nghiên cứu, bởi vậy, không thể tiến vào bên trong viện nghiên cứu, hơn nữa hi vọng nó có thể phối hợp điều tra, tạm thời ở lại."

Thái độ Lưu Khải rất thành khẩn, hắn cho rằng đây đã là biện pháp tốt nhất rồi.

"Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận biện pháp này." Ôn Minh không chút do dự từ chối đề nghị của Lưu Khải.

"Đại tá Ôn, cậu hiểu rõ quy định của viện nghiên cứu, đây cũng không phải nơi đùa giỡn!"

"Không đùa giỡn, chỉ không đồng ý với phương thức giải quyết của các người. Tôi cho rằng các người nên lập tức thẩm vấn hai nhân viên kiểm an kia, xem xem ai sai khiến bọn hắn làm như vậy, xem rốt cuộc là ai phá hư quy định viện nghiên cứu!"

"Tôi cũng không loại trừ hiềm nghi của bọn hắn, chỉ nói chuyện này cần điều tra, hi vọng các người có thể phối hợp, tôi..."

Lưu Khải đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía sau Ôn Minh.

Ôn Minh quay đầu nhìn lại, Ôn Dao lướt qua Tiểu Tiểu, đi thẳng về phía trước.

"Đứng lại!"

Binh sĩ phía trước Ôn Dao giơ súng trong tay lên, cảnh cáo với Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao dừng lại.

Nhưng Ôn Dao vẫn làm ngơ, tiếp tục đi lên phía trước, mấy binh sĩ nắm chặt súng trong tay, cũng không thể thật sự để bọn hắn ra tay với một cô bé chứ.

Lưu Khải khẽ lắc đầu, bảo bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ.

Ôn Dao từng bước tiến lên phía trước, mấy binh sĩ chỉ có thể không ngừng lui về sau, lui khoảng năm mét, Ôn Dao ngừng lại, cúi người, nhặt một vật lên.

Đây là máy kiểm tra của nhân viên kiểm an, Ôn Dao thoáng nghiên cứu, sau đó bóp ở phía trên vài cái, quét hình một mặt đột nhiên bắn ra một ống tiêm cực nhỏ.

Ôn Dao đưa máy kiểm tra trên tay giao cho Ôn Minh, Ôn Minh xem hết cười lạnh một tiếng, cậu giương lên đồ vật trong tay, chỉ chỉ vào ống kim kia: "Xin hỏi cái này giải thích thế nào?"

Đôi chân mày Lưu Khải nhíu chặt, có thể để đồ đạc vào trong máy kiểm tra nhà họ Lý, có thể sai khiến nhân viên kiểm an làm chuyện như vậy, như vậy địa vị trong viện nghiên cứu nhất định cũng không thấp.

Lưu Khải bắt đầu đau đầu... vốn viện nghiên cứu này tụ tập nhân viên nghiên cứu từng căn cứ, cho dù phe phái hay lý thuyết, hoặc nhiều hoặc ít đều có khác nhau, cũng may không làm chậm trễ việc chính, nên viện trưởng cũng một mắt nhắm một mắt mở rồi.

Hiện tại xảy ra việc này... Cảm giác có chút phiền toái.

"Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng..."

Lưu Khải còn chưa có nói xong, liền trông thấy hai dây leo màu xanh sẫm xuyên qua mặt đất bắn nhanh đến, sau đó quấn lấy một trong hai người nhân viên kiểm an nằm trên mặt đất, kéo hắn qua.

"Các người làm cái gì vậy!"

Tất cả binh sĩ đều khẩn trương lên, bọn hắn lại lần nữa giơ súng trong tay lên, đồng loạt nhắm thẳng vào bọn Ôn Minh.

Mặt Ôn Minh không chút đổi sắc, cậu sửa sang lại ống tay áo, lộ ra một nụ cười nhẹ với Lưu Khải: "Tôi nghĩ, các người vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn."

Ặc, lời này không phải là lời kịch của hắn sao!

Tên này có hiểu rõ thân phận của mình hay không chứ!

Quả thật Lưu Khải không biết nên ứng phó thế nào, trước kia Ôn Minh cũng đến viện nghiên cứu không ít lần, mỗi lần đều rất phối hợp, thái độ cũng rất tốt, hôm nay làm sao cứ như thay đổi thành một người khác vậy! (Editor: Ủa ủa đụng vào người nhà của người ta muốn người ta câm à?! Hiền quá để leo lên đầu sao?)

Nhưng Lưu Khải còn thật không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu ở bên ngoài còn đỡ một ít, ở chỗ này hắn không dám làm ra động tác quá lớn, làm hỏng viện nghiên cứu, dù sao lực phá hoại dị năng của Ôn Minh đã được công nhận rất mạnh rồi.

Không phải đã để người đi gọi viện trưởng đến rồi sao, làm sao lại còn chưa đến vậy chứ?

Ôn Dao nhìn xem nhân viên kiểm an bị bắt đến bên dưới chân mình, khẩu trang của hắn bị tháo rơi xuống, còn đọng một bên bên tai trái, chỗ khẩu trang cùng bên miệng đều có vết máu, lồng ngực còn có chút phập phồng cho thấy hắn còn sống.

Nếu không phải Ôn Dao đã từng nói qua, không được Ôn Dao cho phép không thể tùy tiện giết người, với lực đạo kia của Tiểu Tiểu, người này còn có thể sống sót hay không còn là một vấn đề.

Ôn Dao một cước dẫm nát trên ngực đối phương, sau đó dùng nước giội cho đối phương tỉnh, nhìn hai mắt đối phương còn mê ly, lời ít ý nhiều hỏi thẳng: "Ai chỉ thị anh hay sao?"

Nhìn động tác hung hăng càn quấy như tiểu bá vương của em gái, hơn nữa vẻ mặt lạnh lùng, Ôn Minh rốt cục xác định có vài lúc Tiểu Tiểu và Đại Hoàng giống ai rồi...

Tào Hâm bị Ôn Dao giẫm phải lúc này chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ một trận quặn đau, trên lưng cũng nóng rát, hắn hoài nghi mình đã xuất huyết bên trong rồi.

Đầu còn choáng váng, thậm chí căn bản không nghe rõ Ôn Dao hỏi cái gì.

Ôn Dao buông chân, nhẹ nhàng đá đá Mạn Mạn bên chân, sau đó Mạn Mạn duỗi dây leo ra bắt đầu cuốn lấy Tào Hâm, gai nhọn màu đỏ đâm rách vải vóc màu trắng, xuyên vào làn da.

"Dừng tay! Các người đây là vu oan giá hoạ!"

Lưu Khải cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, hai người này hoàn toàn không phối hợp, còn tự tiện thẩm vấn người hiềm nghi, cứ tiếp tục như vậy, người làm đội trưởng như hắn còn mặt mũi nào nữa?

Lưu Khải vung tay lên, có mấy binh lính trực tiếp nổ súng.

Viên đạn nổ bung giữa đường, sương mù màu trắng tràn ngập ra ngoài, sau đó gió bắt đầu thổi lên, mang theo sương mù màu trắng bay về phía bọn Ôn Minh.

Đây là đạn đặc chế, bên trong còn có thuốc mê cường độ mạnh, chỉ cần hít một chút đã rơi vào hôn mê ngay.

Tấm chắn nước nửa vòng tròn xuất hiện, chắn tất cả sương mù ở bên ngoài.

Đồng dạng với tư cách binh sĩ dị năng Lưu Khải có đôi khi cảm thấy dị năng giả cũng thật phiền toái, dị năng giả không phối hợp thậm chí phản kháng càng phiền toái hơn.

Không có cách nào, chỉ có thể như vậy...

Thời điểm Lưu Khải đang chuẩn bị hạ lệnh tiến thêm một bước công kích mới, một giọng nói nổi giận vang lên:

"Làm cái gì vậy!"

Viện trưởng Hứa viện nghiên cứu thuốc sinh vật Dao Quang rốt cuộc đã chạy đến, phía sau hắn còn có một đám người đi theo, còn có binh sĩ chữa bệnh và nhân viên y tế, còn có các cao tầng khác.

Mà bên kia cũng đi ra một đám người, cơ bản đều là nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng, đi trước nhất vốn là vài giáo sư của căn cứ Hoa Nam, bên người bọn hắn còn có Vương Kiệt mang theo sắc mặt lo lắng theo cùng.

Thì ra lúc đó binh sĩ vừa xuất hiện hắn ý thức chuyện có khả năng phiền phức, vì vậy nhân lúc rối loạn chạy đến chỗ nghiên cứu phát minh thuốc, gọi viện binh đến.

Viện trưởng Hứa hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao ngất, nhìn càng giống quân nhân hơn. Sự thật cũng đúng là như thế, hắn cũng không phải nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp, chủ yếu hắn chịu trách nhiệm quản lý hành chính, bảo đảm viện nghiên cứu vận hành bình thường, đồng thời không xuất hiện bất cứ sự kiện ngoài ý muốn nào.

Chương 512: Sấm to mưa nhỏ

Viện trưởng Hứa nhìn thấy giáo sư Liêu cũng thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới điều gì, gật gật đầu với giáo sư Liêu tiếp tục bước nhanh về phía trước, để nhân viên y tế đi kiểm tra nhân viên kiểm an còn lại bị thương nằm ở nơi hẻo lánh kia, sau đó khiến trách quát mắng bọn Lưu Khải: "Dừng tay cho tôi! Đây là nơi đánh nhau sao?!"

Lưu Khải muốn nói bọn hắn đã rất chú ý, còn chưa chính thức bắt đầu đánh đây này!

Bằng không thì có thể là cái dạng này sao?

"Rút hết những thứ này cho tôi!"

Lưu Khải nói với một binh sĩ bên người, một trận gió thổi đến, rất nhanh đem sương mù tràn ngập trong không khí nới lỏng đi ra ngoài.

Sương mù biến mất, tấm chắn nước đã không còn, Tiểu Tiểu cũng về lại nơi cổ tay Ôn Dao, Ôn Minh cùng Ôn Dao đứng ở đó, bên người còn Tào Hâm đứng bị dây leo quấn quanh chặt chẽ.

Tào Hâm căn bản không còn bất cứ sức lực gì, lúc này hắn đều dựa vào Mạn Mạn cưỡng ép mà đứng thẳng người, gai nhọn bên trong làn da của hắn còn không rút đi, vẫn đang chầm chập hút lấy máu của hắn.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thậm chí đều có chút phát xanh, đồng tử tan rả, cảm giác tùy thời đều chết đi.

Viện trưởng Hứa cau mày liếc nhìn Tào Hâm, nói với Ôn Minh: "Ôn Minh, cậu đây là làm gì vậy hả? Mau thả người xuống cho tôi!"

"Viện trưởng Hứa, chúng tôi cũng không làm cái gì, vừa rồi cũng chỉ phòng vệ chính đáng, về phần người này nha... Hắn ra tay trước."

Ôn Minh tung tung máy kiểm tra trong tay, chọc chọc Tào Hâm: "Lặp lại lần nữa, ai bảo anh làm như vậy?"

Tào Hâm cố sức nháy mắt mấy cái, há to miệng, phát ra tiếng khô khốc khàn khàn: "Vâng... giáo sư Hình..."

Giáo sư Hình?

Những người khác liếc nhìn nhau một cái, giáo sư Hình là một trong những người phụ trách nghiên cứu gien sinh vật của sở nghiên cứu, chủ yếu nghiên cứu về phương diện gien sinh vật biến dị phát sinh dị biến. Nếu nói hắn sắp đặt chuyện này, dường như cũng chấp nhận được.

Sắc mặt viện trưởng Hứa càng ngưng trọng, hắn thở dài, vẫy tay với Ôn Minh: "Tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cậu thả người xuống đi, đừng giết chết, bằng không làm sao ghi khẩu cung?"

Ôn Minh gật đầu với Ôn Dao, lúc này Mạn Mạn mới thu hồi dây leo, mà Tào Hâm phịch một tiếng ngã trên mặt đất, nhân viên y tế bước lên trước tiến hành trị liệu đơn giản.

"Mất máu quá nhiều, phải lập tức truyền máu!"

Nhìn trên người hắn đầy các điểm đỏ, vài nhân viên y tế đều cảm thấy da đầu run lên cả rồi.

Hai người bị dẫn đi rồi, Ôn Minh nói với viện trưởng Hứa: "Viện trưởng, cũng đừng để bọn hắn sợ tội tự sát!"

"Còn cần cậu nhắc nhở à?"

Viện trưởng Hứa tức giận trừng mắt liếc nhìn Ôn minh, bảo mấy binh sĩ đi theo phía sau.

Sau đó hắn ngoắc hai người Ôn Minh, để hai người bọn họ đi cùng hắn.

"Viện trưởng... Con rắn kia..."

Lưu Khải chần chờ hỏi thăm, thế nhưng con rắn kia đả thương người trong viện nghiên cứu, chẳng lẽ cứ như vậy để nó tiến vào viện nghiên cứu?

"Chuyện đằng sau cậu không cần xen vào, sẽ có người đặc biệt phụ trách, xảy ra chuyện tôi sẽ phụ trách."

Nhìn hai người lông tóc không bị tổn thương cứ như vậy thẳng bước đi, Lưu Khải cảm thấy không biết dùng từ nào hình dung tâm tình của mình.

Vốn cho rằng đến cùng cũng sẽ có một trận ác chiến, kết quả cứ như vậy không còn?

Có chút cảm giác sấm to mưa nhỏ à!

Ôn Minh đi theo phía sau viện trưởng Hứa, lúc đi ngang bọn người tiến sĩ Liêu gật đầu cười với bọn họ, để bọn họ đừng lo lắng.

Đợi bọn Ôn Minh đi xa, tiến sĩ Liêu cầm tư liệu trong tay gõ đầu Vương Kiệt: "Đều đã nói bọn họ chắc chắn không có việc gì, cháu còn lôi kéo một đám lão già lọm khọm chúng ta đến, thiếu chút nữa thí nghiệm đã thất bại luôn rồi!"

Vương Kiệt bị gõ cũng không dám tức giận, chỉ gãi đầu thầm nói: "Cũng không biết tư liệu trong tay ai đều không cầm đã vọt ra, trên đường thiếu chút nữa còn ngã một phát, còn nói cháu..."

"Cháu nói cái gì?"

Tiến sĩ Liêu trừng mắt, lại hung hăng gõ hắn một cái.

"Được rồi được rồi, Vương Kiệt bớt tranh cãi, đã không có việc gì chúng ta liền trở về thôi."

"Đúng đúng đúng, coi như ra ngoài hoạt động gân cốt một chút."

Vài giáo sư khác vội vàng khuyên nhủ.

Những người khác không biết, bọn họ từ căn cứ Hoa Nam đến còn không rõ ràng sao?

Vì sao viện nghiên cứu này gọi là "Dao Quang" đấy?

Không có anh em nhà họ Ôn, viện nghiên cứu này đều không nhất định tồn tại!

Ôn Minh bọn họ đi vào phòng làm việc của viện trưởng, không có người ngoài, viện trưởng Hứa cũng thả lỏng một ít, hắn như ở nhà ngồi trên ghế làm việc của mình, uống một ngụm nước nhuận cổ họng, sau đó hỏi Ôn Minh: "Nói đi, cụ thể xảy ra chuyện gì?"

Ôn Minh cầm máy kiểm tra trong tay đặt trên bàn làm việc của hắn, ra hiệu chính hắn xem.

Viện trưởng Hứa cẩn thận kiểm tra, cười nhạo một tiếng: "Đám người kia lá gan cũng thật lớn."

Chân mày Ôn Minh cau lại: "Viện trưởng biết là ai làm hay sao?"

"Không kém bao nhiêu đâu, bên trong viện nghiên cứu này cũng không phải tất cả mọi người đều đồng quan điểm, luôn luôn có một vài người khác ý, trước kia lúc không xảy ra xung đột gì tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt, dù sao nhân viên nghiên cứu bây giờ quá ít, hơn nữa môn khoa học này vốn chính là có tranh luận, đặc biệt là về sự vật mới xuất hiện.

Nhưng ngược lại tôi không nghĩ đến lá gan bọn hắn lớn như vậy, dám công khai vi phạm quy định viện nghiên cứu, đặc biệt đối tượng ra tay là các người. Cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện phía sau, sẽ không để các người chịu ủy khuất."

Viện trưởng Hứa đem máy kiểm tra về lại bàn làm việc, sau đó trừng mắt nhìn Ôn Minh: "Lần sau đừng có xúc động như vậy, nơi này là nơi có thể tùy tùy tiện tiện đánh nhau hay sao? Cậu có biết lực chiến đấu của cậu có thể làm sập hoàn toàn nơi này hay không hả? Xảy ra chuyện cậu biết rõ đây là tội gì không?!"

"Tôi không có ra tay."

Đương nhiên Ôn Minh biết rõ ở đây không phải nơi tùy tiện ra tay, muốn đánh cũng đi ra ngoài đánh.

"Chúng tôi làm tất cả đều là phòng vệ chính đáng."

Tiểu Tiểu đánh bay người khác dưới tình huống đối phương gây bất lợi cho nó, hơn nữa cũng không chết người, Dao Dao cũng chỉ làm ra tấm chắn nước thôi!

"A, thế nghiêm hình bức cung lại là chuyện gì xảy ra? Cho rằng tất cả mọi người đều mù rồi sao?"

Ôn Minh cười cười không nói chuyện, viện trưởng Hứa cũng không phải muốn làm khó cậu, chỉ muốn cậu chú ý nhiều một chút.

Nói xong việc này, hắn mới đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao đang ngồi ở ghế sa lon: "Đây là Dao Dao à? Ngưỡng mộ đã lâu!"

Ôn Dao nghiêng đầu nhìn qua viện trưởng Hứa, xác định chính mình chưa từng gặp qua hắn.

"Đến đây, trước đó đã nghe ông ngoại cháu nhắc đến cháu, chú từng là cấp dưới của ông Hạ, cháu không cần lo lắng, ở chỗ này cháu không cần cố kỵ gì cả. Được rồi, chú biết rõ các cháu đến nơi này có việc, cũng không làm chậm trễ thời gian của các cháu, đi đi."

Đi ra văn phòng, trên mặt Ôn Dao mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía Ôn Minh, làm sao cứ có cảm giác viện trưởng Hứa này biết rất nhiều nha.

Ôn Minh vỗ vỗ đầu Ôn Dao, cười nói: "Đi thôi, trên đường nói cho em biết."

Thì ra lúc trẻ viện trưởng Hứa làm cấp dưới của Hạ lão một thời gian ngắn, sau này chuyển nghề về ngành chính phủ, là thân tín của Trịnh Viêm Bân.

Xây dựng nên trung tâm nghiên cứu phát minh thuốc đầy trọng yếu như thế, tự nhiên không có khả năng giao cho người lo lắng, chọn thật lâu mới chọn trúng viện trưởng Hứa, để hắn làm viện trưởng nơi này, tự nhiên cũng tìm hiểu được một ít tin tức ở bên trên.

Đây cũng là vì sao trước đó Ôn Minh cũng không lo lắng gì, sau lưng có chỗ dựa nha!

Chương 513: Điều tra

Trên đường đi về nơi nghiên cứu phát minh thuốc, Tiểu Tiểu rầu rĩ không vui, rõ ràng chủ nhân đã đồng ý giết chết hai người kia, cuối cùng lại còn để người khác chữa trị cho bọn hắn, chủ nhân nói chuyện không giữ lời gì hết!

Ôn Dao không giải thích nhiều, chỉ nói với Tiểu Tiểu bọn hắn nhất định sẽ chết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Dưới cái nhìn của Ôn Dao, giết chết hai người bình thường thật sự rất đơn giản, trong nháy mắt phá hủy tinh thần lực của bọn hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng hai người kia chỉ là tôm tép nhỏ mà thôi, quan trọng là... người sau lưng bọn họ, là giáo sư Hình một mình hành động? Hay sau lưng còn có những người khác?

Là chỉ nhằm vào Tiểu Tiểu? Hay mục đích cuối cùng là mình hoặc anh trai mình?

Nhưng việc này dựa vào một mình Ôn Dao tìm hiểu vẫn có chút phiền toái, hy vọng tên viện trưởng Hứa kia đừng làm Ôn Dao thất vọng...

Đi vào chỗ nghiên cứu phát minh thuốc, Ôn Dao được chào đón nhiệt tình, thậm chí một ngụm nước còn chưa được uống đã bị giáo sư Liêu kéo đến văn phòng.

Vài nghiên cứu viên ở những căn cứ khác khó hiểu hỏi thăm: "Cô bé kia là ai? Vì sao mấy giáo sư đó thấy cô bé thì vui mừng như vậy?"

Có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, thần thần bí bí nói cho hắn biết: "Anh chỉ cần biết cô bé kia là khách quý không thể đắc tội là được rồi, được rồi, đừng tám chuyện nữa, báo cáo phân tích của anh làm xong chưa?"

Ôn Minh cũng không có đãi ngộ tốt như em gái nhà mình, bị trực tiếp nhốt bên ngoài phòng làm việc, liếc nhìn chung quanh, ngoắc một nghiên cứu viên qeun thuộc đến, nói cô ấy biết nếu Ôn Dao đi ra thì dặn em ấy chờ cậu ở đây, cậu có việc đi ra ngoài một chút.

Ôn Dao bị vài ông giáo sư bao bọc vây quanh, trong tay bọn họ đều cầm bút ký nhà mình, hỏi thăm Ôn Dao một vài chi tiết tỉ mĩ về phương diện nghiên cứu chế tạo thuốc.

Thời điểm ở nước M, Ôn Dao đã thành công nghiên cứu chế tạo ra thuốc bộc phát cho người bình thường sử dụng, sau khi phục dùng, các phương diện thể năng thân thể đều được đề cao ngắn ngủi, cho dù là về sức mạnh, tốc độ hay năng lực phản ứng.

Có điều tác dụng phụ cũng không khác dị năng giả sử dụng cho lắm, đều sẽ có một thời gian ngắn suy yếu vô lực, hơn nữa nếu sử dụng nhiều lần... sẽ có ảnh hưởng đối với tuổi thọ, đây là kết quả phân tích của Karl, cụ thể còn chưa trải qua thử nghiệm.

Ôn Dao đem cách điều chế phối hợp này cùng thuốc bộ phát cho dị năng giả sử dụng thông qua Karl truyền cho Ôn Minh, đồng thời còn truyền đến ống tiêm còn lưu lại thành phần nước thuốc Martina sử dụng ngày ấy, đương nhiên, cũng là Karl hỗ trợ phân tích được.

Hiện tại, giáo sư Liêu bọn họ là nhằm vào thuốc bộc phát kia, có một vài vấn đề cần hỏi Ôn Dao.

Chung quanh còn có vài giáo sư đứng đó vây xem, bọn họ đều từ những căn cứ khác đến, quan hệ với giáo sư Liêu bọn họ không tệ lắm.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là vì căn cứ Hoa Nam là nơi đầu tiên nghiên cứu phát minh ra loại thuốc này đấy, càng quen thuộc với phương diện kỹ thuật này hơn, bọn hắn cũng chỉ có thể lắng nghe bọn họ nói.

Nhưng, bọn hắn vẫn không thể tưởng tượng người sáng lập ra các loại thuốc này lại là một cô bé, điều này có chút khó tin à nha!

Đáng tiếc không quản bọn hắn có tin hay không, sự thật không thể thay đổi được đâu.

Mà bên kia, Ôn Minh về đến văn phòng viện trưởng Hứa, từ nơi đó lấy được đặc quyền tham sự điều tra.

Hiện tại, Ôn Minh đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nhìn người bên trong tiến hành thẩm tra giáo sư Hình, mà bên cạnh cậu có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng.

Người đàn ông thấp hơn Ôn Minh nửa cái đầu, trên người mặc quần áo cũng khác với những binh sĩ khác, tay phải thiếu một đốt ngón tay út.

Sắc mặt hắn lộ rõ sự gắng sức, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.

Hắn là đội trưởng đội giám sát viện nghiên cứu Quan Bác.

Khác với đội bảo an bảo vệ bên ngoài viện nghiên cứu, đội giám sát của hắn chỷ yếu hiệp trợ viện trưởng hoàn thành công tác giữ bí mật viện nghiên cứu, phòng ngừa tư liệu bị tiết lộ ra bên ngoài, giám sát nghiên cứu viên.

Hơn nữa, hắn còn có thể không cần thông qua viện trưởng trực tiếp báo cáo lên trên.

Chuyện lần này khiến cho Quan Bác rất tức giận, lại dưới mí mắt hắn xảy ra chuyện như vậy, mà cấp dưới của hắn lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì khác lạ, đây quả thật là sự sỉ nhục!

"Có lục soát được đồ vật đặc thù gì hay không?" Ôn Minh quay đầu hỏi Quan Bác.

"Vẫn còn đang cẩn thận kiểm tra, có nhiều thứ cần phải có thời gian."

Quan Bác vẫn còn có chút ý kiến với Ôn Minh đấy, cảm giác cứ như đến giám sát hắn, cho dù Ôn Minh cam đoan sẽ không nhúng tay vào công việc điều tra của bọn hắn, Quan Bác vẫn không quá thoải mái.

"Camera giám sát không có phát hiện gì khác lạ?"

"Tất cả đều bình thường, chúng tôi đã phái người tiến hành kiểm tra, xem có dấu vết thay đổi của con người làm ra hay không."

"Thế những người có liên hệ cùng giáo sư Hình..."

"Đại tá Ôn!"

Quan Bác cắt ngang lời Ôn Minh nói, trong giọng nói của hắn mang theo chút ít không kiên nhẫn: "Tình huống chuyện này có chút phức tạp, không phải đơn giản lập tức có thể điều tra rõ ràng, cậu yên tâm, chúng tôi đều xem xét tất cả các khía cạnh, đang điều tra, nhưng cái này cần phải có thời gian. Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ tất cả chân tướng!"

"Ah ~" Ôn Minh kéo dài âm cuối, sau đó hỏi: "Đã như vầy, vậy tại sao xảy ra chuyện đây chứ?"

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia của Ôn Minh, dường như còn có thể nhìn thấy trong đáy mắt cậu chợt lóe lên sự châm chọc, Quan Bác rất muốn một quyền nện qua!

Vốn đủ tức giận, thằng này còn cố ý nhắc nhở hắn, muốn ăn đòn sao?!

Hít sâu một hơi, Quan Bác cố gắng bình phục dòng suy nghĩ của mình, sau đó nói với Ôn Minh: "Chuyện này quả thật là sơ sẩy của chúng tôi, cho nên chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra chân tướng!"

Dám ở dưới mí mắt bọn hắn làm ra chuyện mờ ám, nhất định phải cho những người kia đẹp mắt!

"Ừ, tôi tin tưởng đội trưởng Quan."

Hai gã nhân viên kiểm an kia đã bị kiểm tra toàn diện, trừ bỏ máy kiểm tra bị cài đặt kia, trên tay áo bọn hắn mặc còn dính chút thuốc mê có cường độ mạnh, chắc là muốn cho Tiểu Tiểu và Mạn Mạn ngủ rồi rút máu đấy, nhưng không biết vì sao không thành công, ngược lại còn bị Tiểu Tiểu đánh bay.

Bọn hắn biết cũng không nhiều, bên trên khẩu cung chỉ nói bọn hắn bị giáo sư Hình dùng lợi dụ dỗ làm như vậy, hơn nữa có đôi khi bọn hắn sẽ giúp giáo sư Hình lấy thêm chút gì đó vào.

"Chậc chậc, xem ra đây không phải lần đầu tiên, đã lâu như vậy mà các người cũng không phát hiện?"

Đối mặt với sự trào phúng của Ôn Minh, Quan Bác cũng không muốn để ý tới, bây giờ quan trọng nhất là phải tra ra chuyện này là hành vi của một mình giáo sư Hinh hay còn có đồng lõa khác.

Nhưng ngược lại giáo sư Hình rất sảng khoái nhận hết, nói là hành vi của một mình mình, hơn nữa không có ác ý gì khác, chỉ ngạc nhiên về Tiểu Tiểu, nên muốn nghiên cứu vì sao nó có thực lực mạnh như thế, hơn nữa còn có thể tùy tiện phóng to thu nhỏ.

Về phần tại sao không hướng căn cứ xin tư liệu lưu lại của Tiểu Tiểu, hắn nói đã quá lâu rồi, hắn muốn cái mới nhất, hơn nữa xin rất phiền toái.

Mà vì sao lại tiến hành lén lút, hắn giải thích rằng Ôn Minh sẽ không đồng ý, cho nên liền làm lén lút, bây giờ hắn cũng đã nhận thức sai lầm của mình, tỏ vẻ xin lỗi.

Đáng tiếc, đối với những lời hắn nói, Ôn Minh cùng Quan Bác một chữ cũng không tin.

"Tôi cảm thấy, có đôi khi với một vài người phải dùng phương pháp thẩm vấn đặc thùm nếu anh không có phương pháp xử lý tốt, tôi có thể cung cấp sự trợ giúp."

Đối mặt với lời nói sâu xa đầy ẩn ý của Ôn Minh, khóe miệng Quan Bác giật giật: "Cám ơn, nhưng không cần, tôi có biện pháp khác."

Chương 514: Tinh thần lực màu xám xuất hiện lần nữa

Ôn Dao ở chỗ nghiên cứu phát minh thuốc suốt một ngày!

Không phải không muốn đi, mà là bị một đám ông lão đầu tóc trắng xóa vây quanh không cho đi!

Nhân viên nghiên cứu khoa học đều rất đáng sợ đấy, mà nhân viên rơi vào nghiên cứu khoa học càng thêm đáng sợ, đối với bọn họ mà nói, ăn uống cùng ngủ nghỉ đều lãng phí thời gian, lãng phí tánh mạng!

Nếu không phải Vương Kiệt có ánh mắt, thỉnh thoảng tiếp nước tiếp đồ ăn cho Ôn Dao.

Ngược lại Ôn Dao cũng rất hiểu bọn hắn, bởi vì nhiều khi ma pháp sư nghiên cứ ma pháp hay nghiên cứu thuốc cũng thường xuyên mất ăn mất ngủ, hơn nữa do có tinh thần lực cường đại cùng ma lực chèo chống, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống không ngủ đều là chuyện thường xảy ra.

Thế nên phần lớn ma pháp sư làm nghiên cứu kiểu này thân thể đều suy nhược, là loại người có thể năng yếu nhất trong các ma pháp sư.

Cho nên đối với bọn người này người ngoài xem bọn hắn như những giáo sư có chút "Điên", thái độ Ôn Dao coi như không tệ, thẳng đến khi Ôn Minh đến mới giải cứu được Ôn Dao thoát khỏi một đám người cuồng nghiên cứu khoa học.

Giáo sư Liêu bọn hắn còn rất không nỡ, nói thẳng để Ôn Dao ở chỗ này thêm mấy ngày, còn kém khóc lóc ôm đùi mà thôi.

"Giáo sư, các người yên tâm, chúng tôi lại ở chỗ này thêm hai ba ngày, hôm nay Dao Dao cũng mệt rồi, ngày mai chúng tôi lại đến nữa."

Xác định Ôn Minh nói thật, rốt cuộc bọn người giáo sư Liêu mới cho đi.

Đi ra cho nghiên cứu phát minh thuốc, Ôn Dao quay đầu nhìn Ôn Minh, cô nhớ rõ anh trai từng nói đưa đồ xong sẽ đi ngay, tại sao lại ở thêm mấy ngày?

Lúc này Ôn Dao phát hiện sắc mặt ôn hòa của Ôn Minh vừa ra khỏi chỗ nghiên cứu phát minh đã trở nên ngưng trọng, dường như có tâm sự.

Thẳng đến đi ra một khoảng cách, Ôn Minh mới nói với Ôn Dao: "Dao Dao, bây giờ xảy ra chút chuyện, anh dẫn em đi xem, xem thử có cách giải quyết nào không."

Ôn Minh dẫn theo Ôn Dao đi qua vài đường hành lang, trên đường đề phòng sâm nghiêm, có vẻ xảy ra chuyện lớn gì đó.

Cuối cùng Ôn Minh dẫn Ôn Dao đến một gian phòng đặc chế, trong phòng có hai người đang nằm, một người mặc áo khoác trắng, một người mặc quân trang màu mực.

Trên mặt bọn hắn biểu lộ thống khổ, trên đầu gắn đầy đường dây, đường dây bên người đàn ông quân trang dường như xuất hiện vấn đề, không chỉ thiết bị bốc khói, màn hình cũng đen thui đấy.

Mà trên màn hình của người đàn ông mặc áo khoác trắng bên kia xuất hiện những đường sóng điện não như đồi núi.

Tào Hâm – Quan Bác (Editor: chắc tác giả nhầm quá, Tào Hâm là nhân viên kiểm an mà, người đứng đây phải là Quan Bác chứ, nên ta sửa thành Quan Bác nha) nhìn lên màn hình trước mặt, đôi chân mày nhíu chặt, nghe tiếng mở cửa, hắn vội vàng quay đầu, ánh mắt lướt qua Ôn Minh rồi nhìn ra phía sau cậu ấy.

"Người cậu nói đâu?"

Quan Bác nhìn về phía sau Ôn Minh thêm vài lần, cũng không phát hiện những người khác đến.

Ôn Minh vỗ vỗ bả vai em gái: "Đây không phải người sao?"

Nhìn cô bé dung mạo tinh xảo ôn nhu, Quan Bác trợn tròn mắt, Ôn Minh nói cứu tinh là cô bé này à? Không nói đùa chứ?

"Đại tá Ôn! Chuyện này cũng không phải chuyện đùa!"

Sắc mặt Quan Bác hiện lên một tia phẫn nộ, hắn cho rằng đây là đang chơi đồ hàng sao?

Vốn bởi vì giáo sư Hình chết sống không thừa nhận hành vi của mình có mục đích khác, Quan Bác định dùng biện pháp khác.

Quan Bác cũng không tính toán dùng hình thức nghiêm hình bức cung gì khác, mà gọi một binh sĩ khác đến, để hắn ta đến thẩm vấn giáo sư Hình.

Người binh sĩ này tên là Công Huân là một dị năng giả tinh thần lực, dị năng của hắn cùng loại với thôi miên, có thể làm cho người khác rơi vào ảo giác hắn tạo ra, do đó có thể dẫn dụ đối phương mở miệng.

Vốn Quan Bác cho rằng chuyện này không chút sơ hở nào, bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên Công Huân làm chuyện như vậy, trên cơ bản có thể nói tỷ lệ thành công rất cao, nhưng không nghĩ tới lần này lại xảy ra rủi ro.

Quan Bác cũng không biết xảy ra chuyện gì, thời điểm đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh quan sát, ngay từ đầu vẫn khá tốt, lúc ấy vẻ mặt giáo sư Hình bắt đầu có chút biến hóa, ai ngờ một giây sau, đột nhiên Công Huân hét thảm một tiếng, hai tay ôm đầu té lăn trên mặt đất, sau đó cả người bắt đầu run rẩy, biểu lộ thống khổ.

Mà giáo sư Hình cũng ngã xuống đất, làm động tác giống Công Huân như đúc.

Lúc ấy Ôn Minh cùng Quan Bác vọt vào đầu tiên, nhưng hai người kia cũng đã rơi vào hôn mê, hơn nữa dù là hôn mê, nhưng vẻ mặt vẫn như trước vô cùng đau đớn, dường như đang phải chịu cái gì đó.

Bọn họ lập tức liên hệ người trị liệu, còn đưa bọn hắn đến gian phòng nghiên cứu sóng điện não tiên tiến nhất của viện nghiên cứu, muốn biết đến cùng bọn hắn bị làm sao.

Không nghĩ tới thiết bị vừa kết nối với Công Huân đã trực tiếp cháy hỏng, không biểu hiện được cái gì, mà giáo sư Hình bên này tuy thấy sóng điện não, nhưng tần suất sóng điện não vô cùng nhiễu loạn, hoàn toàn nhìn không ra cái gì.

Quan Bác cũng không có biện pháp, có rất ít dị năng giả tinh thần lực, viện nghiên cứu cũng chỉ có một, bây giờ có thể thấy rõ ràng tinh thần lực xảy ra vấn đề, nhưng phương hướng nghiên cứu của viện nghiên cứu bọn hắn không có một chút quan hệ với tinh thần lực.

Vốn Quan Bác muốn báo cáo viện trưởng tìm cách xin sự giúp đỡ của viện nghiên cứu khác, không nghĩ đến Ôn Minh biết ai có năng lực cứu bọn họ, hơn nữa người đó còn ở ngay trong viện nghiên cứu.

Quan Bác còn tưởng rằng có cao thủ gì đến rồi, ai nghĩ đến Ôn Minh lại mang theo em gái của cậu ấy đến!

Đây không phải đùa giỡn là cái gì!

"Tôi không đùa giỡn, nếu em tôi cũng không có cách giải quyết, vậy bọn họ thật sự hết thuốc chữa rồi."

Nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Ôn Minh, Quan Bác nửa tin nửa ngờ.

Hắn cẩn thận đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, vẫn không dám tin tưởng cô bé này có cách gì.

"Dù sao bây giờ anh cũng không có cách khác, vì sao không thử một lần?"

Quan Bác mấp máy miệng, hắn lại nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quân trang nằm ở trên giường, rốt cuộc quyết định gật đầu.

"Dao Dao, em đến nhìn xem tinh thần lực của bọn hắn xảy ra vấn đề gì."

Ôn Dao gật đầu, trực tiếp đi đến trước giường Công Huân.

Dưới tầm mắt tinh thần lực của Ôn Dao, tinh thần lực của Công Huân cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa bởi vì rơi vào trạng thái hôn mê, còn không bị khống chế phát ra một lượng tinh thần lực nhỏ ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao khiến máy móc giám sát hắn bị cháy hỏng, mà đầu sỏ tạo thành tất cả chính là một tia tinh thần lực màu xám.

Tia tinh thần lực màu xám kia có lực sinh mệnh mạnh mẽ, dường như đã gặp phải món ngon nào đó bắt đầu chui vào tinh thần lực màu trắng của Công Huân, quấy đến tinh thần thể của hắn một mảnh nhiễu loạn.

Lúc nhìn thấy một tia tinh thần lực màu xám kia, Ôn Dao cảm thấy dường như đã gặp ở đâu.

Ôn Dao có được tinh thần lực cường đại thoáng ngẫm nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra chính mình từng gặp ở nơi nào.

Một năm trước sau trận tỉ thí dị năng ở căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao đã từng cứu một dị năng giả hệ mộc tên Cảnh San, lúc ấy tinh thần thể của cô ấy chính là bị tinh thần lực màu xám như vậy quấn quanh.

Sau đó vào thời điểm tết âm lịch, ở căn cứ Hoa Bắc, mấy dị năng giả cấp thấp bị khống chế bên trong tinh thần thể của bọn hắn cũng có tinh thần lực bất thường.

Sau đó Ôn Dao lại nhìn về hướng giáo sư Hình bên kia, phát hiện tinh thần thể của hắn cơ bản đã biến thành màu xám trắng rồi, ngẫu nhiên có thể trông thấy có từng sợi tinh thần lực màu xám thò cái đầu ra, sau đó lại chui vào biến mất không thấy gì nữa.

Hơn nữa đối với tinh thần lực của người bình thường, tinh thần lực của hắn càng cường đại hơn, thậm chí không kém dị năng giả bình thường cho lắm.

Thấy chân mày em gái khó có được mà cau lại, Ôn Minh nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, rất khó giải quyết sao?"

Chương 515: Phỏng đoán

Ôn Dao lắc đầu, lại nhẹ gật đầu.

Quan Bác bên cạnh liếc mắt, có chuyện gì có thể nói rõ ràng đàng hoàng được không? Lắc đầu lại gật đầu đấy, có ý gì đây?!

Cũng may Ôn Dao rất nhanh đã mở miệng, Ôn Dao chỉ chỉ vào Công Huân: "Có thể cứu chữa."

Vừa chỉ chỉ giáo sư Hình: "Không cứu được."

"Thế cứu Công Huân trước đi!" Quan Bác không hề nghĩ ngợi nhanh chóng mở miệng nói.

"Ừm."

Ôn Dao trước phân ra một đám tinh thần lực của mình, từ từ tiến đến gần tinh thần thể của Công Huân.

Tinh thần lực thuần túy cường đại của Ôn Dao đối với tinh thần lực màu xám mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, thoáng sờ một cái, chúng liền phía sau tiếp phía trước quấn lên tinh thần lực của Ôn Dao, không hề đứt đoạn đến gần tinh thần thể của Ôn Dao.

Không đợi đối phương hoàn toàn quấn lên tinh thần thể của mình, Ôn Dao quyết định thật nhanh chặt đứt liên hệ giữa mình cùng sợi tinh thần lực kia.

Đồng thời, lần nữa phân một đám tinh thần lực hóa thành lưỡi đao hơi mỏng, rất nhanh bay về phía tinh thần thể của Công Huân, gọt sạch tinh thần lực màu xám đang quấn cùng một chỗ với tinh thần lực màu trắng!

"A —— "

Vào lúc đó Công Huân phát ra một tiếng thét thống khổ, cả thân thể co giật mạnh, sau đó lại nặng nề ngã lại trên giường.

Vốn cũng vì Ôn Dao chỉ nhìn chằm chằm thật lâu vào Công Huân mà không có bất kỳ động tác nào đã khiến Quan Bác có chút nôn nóng, lúc Công Huân phát ra tiếng kêu thảm thiết hắn lập tức bước lên một bước dài, lại bị Ôn Minh đè bả vai lại.

Ôn Minh lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn không nên vọng động.

Quan Bác cố gắng kiềm chế sự lo nghĩ và xúc động trong lòng, vẻ mặt lo lắng nhìn thân thể Công Huân nằm lại trên giường vẫn còn có chút run rẩy.

Tinh thần lực màu xám bị Ôn Dao chặt đứt mang ra vẫn còn có chút vùng vẫy, một lát sau mới từ từ tiêu tán trong không khí.

Ôn Dao vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó gật gật đầu với Ôn Minh, tỏ vẻ không có vấn đề gì nữa rồi.

Ôn Minh buông lỏng bàn tay đè bả vai Quan Bác, nhìn hắn vọt đến trước giường Công Huân kiểm tra tình huống, sau đó đi đến bên cạnh Ôn Dao hỏi: "Em không có việc gì chứ?"

Ôn Dao lắc đầu, bây giờ chút tinh thần lực ấy đối với Ôn Dao mà nói không coi vào đâu, căn bản không có tổn thất gì.

Mà Quan Bác sau khi xác định Công Huân đã đỡ hơn và vẫn còn sống, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác chần chờ hỏi thăm: "Thế... hắn nhìn có vẻ vẫn còn đau đớn như trước... có cách nào không?"

Vấn đề này không cần Ôn Dao giải đáp, Ôn Minh trực tiếp mở miệng nói: "Cho hắn phục dụng một ít thuốc khôi phục tinh thần lực, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, sắp tới tạm thời đừng sử dụng tinh thần lực."

"À đúng! Thuốc khôi phục tinh thần lực!"

Quan Bác vỗ vỗ trán của mình, làm sao lại quên mất thứ này chứ, bây giờ nơi bọn hắn đang ở chính là viện nghiên cứu thuốc sinh vật đấy!

Làm quan hưởng lộc vua, gần chùa ăn lộc chùa, với tư cách quân đội ở viện nghiên cứu phát minh thuốc, đặc biệt là đội giám sát, bọn hắn sử dụng thuốc đều là thuốc trực tiếp sản xuất ở đây đấy, hơn nửa đều là phẩm chất tốt nhất.

Quan Bác vội vàng cho Công Huân dùng thuốc, xem đôi chân mày nhíu chặt của Công Huân từ từ giãn ra, sắc mặt dần dần cũng hòa hoãn lại, trái tim nâng lên cuống họng của Quan Bác cuối cùng cũng được thả xuống.

Quan Bác thở dài nhẹ nhỏm, Quan Bác quay người đi đến trước mặt Ôn Dao, chỉ vào giáo sư Hình hỏi: "Tên kia thật sự hết thuốc chữa rồi sao?"

Lần này giọng điệu của hắn hoàn toàn không còn hoài nghi và không tín nhiệm như lúc ban đầu nữa, vẻ mặt nhìn về phía Ôn Dao cũng mang theo sợ hãi thán phục.

Hắn hoàn toàn không ngờ, một cô bé như vậy, lại là dị năng giả song hệ, hơn nữa tinh thần lực xem ra rất cường đại.

Trước kia ngẫu nhiên nghe được lời đồn trong quân đội, nói người lợi hại nhất căn cứ Hoa Nam không phải là Ôn Minh, mà là em gái của cậu ấy.

Trước đó đều tưởng rằng đó là lời nói đùa, tưởng rằng Ôn Minh yêu em gái như mạng, không nghĩ đến chuyện này lại là sự thật!

"Không cứu được."

Dưới cái nhìn của Ôn Dao, tinh thần lực của tên kia đã hoàn toàn bị tinh thần lực màu xam ô nhiễm đồng hóa rồi, quả thực chính là một ổ ô nhiễm, ai đụng trúng cũng không may.

"Vậy tại sao hai người bọn họ lại đột nhiên như vậy, tinh thần lực của tên kia có vấn đề gì sao?"

Quan Bác phải biết rõ ràng chân tướng chuyện này, trước mắt Công Huân vẫn còn hôn mê, bây giờ có thể hỏi cũng chỉ có cô bé trước mắt này mà thôi.

Ôn Dao nghĩ nghĩ, chỉ vào giáo sư Hình nói ra: "Trong tinh thần thể của hắn có tinh thần lực kỳ quái khác, từ từ gây ô nhiễm toàn bộ tinh thần lực của hắn, tinh thần lực từ bên ngoài đến này gây ra chút ít kỳ quái."

"Em nói là... Hắn bị khống chế?"

Quan Bác trước tiên nghĩ đến điều này, trong năm mới xảy ra vụ trộm cách điều chế thuốc trong sở nghiên cứu, vụ này đã bị liệt vào trọng yếu nhiều lần cường điệu nhắc nhở, đội giám sát bọn hắn được thành lập cũng bởi vì chuyện này đấy.

"Không nhất định."

Ôn Dao lắc đầu, lần này càng giống chuyện xảy ra ở căn cứ Hoa Nam hơn, nhưng khác nhau ở chổ Cảnh San bị tinh thần lực màu xám giày vò vô cùng thống khổ, mà giáo sư Hình lại bị đồng hóa từ từ.

Lần này Công Huân ngoài ý muốn khuấy động tinh thần lực màu xám, phá vỡ cân đối.

"Bình thường họ Hình đều rất bình thường, cũng không có hành vi kỳ quái gì khác..."

Quan Bác cúi đầu tự nói vài câu, sau đó ngẩng đầu nói với Ôn Minh: "Tục ngữ nói nhạn qua lưu ngấn (chuyện gì cũng để lại dấu vết), hắn đã có vấn đề, vậy thì nhất định có thể tra ra một ít dấu vết để lại! Tôi sẽ để các anh em mở rộng phạm vi điều tra, thế nào cũng có thể tìm được chỗ không đúng. Còn có, chuyện lần này rất cảm ơn hai người, trước đó là thái độ tôi không tốt, thật có lỗi."

Hắn cúi đầu cười cười với Ôn Dao: "Cảm ơn em."

"Không cần khách sáo."

Nhìn bộ dạng cô bé lại có vẻ mặt như người lớn nói không cần khách sáo, Quan Bác phì cười, đưa tay muốn xoa đầu Ôn Dao, lại bị một tay Ôn Minh đẩy ra.

Được rồi, lời đồn là sự thật.

Ôn Minh kéo Ôn Dao ra sau lưng, mặt lạnh ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhớ tra rõ bối cảnh tên kia."

Nói xong không đợi Quan Bác trả lời đã lôi kéo Ôn Dao ra khỏi gian phòng đó, Quan Bác hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu gọi người tiến vào, sắp xếp mọi chuyện phía sau.

Ôn Minh dẫn theo Ôn Dao đến nơi nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị rời đi thì bị giữ lại.

"Sao thế, Dao Dao?"

"Dư Thanh Dương."

"Ai?"

Ôn Minh ngây ngẩn cả người, suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ ra Dư Thanh Dương là ai, đây không phải cháu đích tôn nhà họ Dư chạy trốn khỏi căn cứ Hoa Bắc sao?

Trước đó Ôn Dao cũng không nói chuyện Dư Thanh Dương cho những người khác biết, nhưng lần này xem ra có quan hệ với chuyện lần đó, nên Ôn Dao nói rõ mọi chuyện trong này ra.

"Cho nên nói... Chuyện này cũng có khả năng là do tên kia giở trò quỷ?"

Bây giờ Dư Thanh Dương còn đang nằm trong danh sách truy nã, trước đó lúc tiếp nhận những căn cứ khác không bắt được hắn, còn suy đoán xem có phải hắn đã chết rồi hay không, hiện tại xem ra có lẽ còn sống tốt lắm?

"Có khả năng."

Ôn Dao cũng không xác định, tuy nhớ rõ chấn động tinh thần lực của Dư Thanh Dương, nhưng tinh thần lực màu xám kia có chút khác biệt, Ôn Dao cũng không dám khẳng định.

"Đã biết, anh sẽ điều tra kỹ càng, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Sáng sớm hôm sau, liền có người từ chỗ nghiên cứu phát minh thuốc đến tìm Ôn Dao, Ôn Dao ở đó chờ đợi cả buổi, sau đó lại bị Ôn Minh mang đi.

Lúc này đây, Quan Bác hy vọng Ôn Dao có thể nhìn xem xem có người nào không đúng hay không.

Chương 516: Người sau lưng

"Giáo sư Hình chết rồi."

Chết rồi hả? Nhanh như vậy?

Ôn Dao cảm thấy có chút kỳ quái, lâu như vậy đều không có một chút việc gì, làm sao chỉ mới qua một buổi tối đã chết rồi?

Sắc mặt Quan Bác âm trầm, cho dù là ai phát hiện người hiềm nghi mình phụ trách chết tâm tình đều không tốt, còn là cái chết không thể nào hiểu thấu.

Đêm qua sóng điện não giáo sư Hình từ từ khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê, sau đó sáng sớm hôm sau sóng điện não đột nhiên biến mất, não tử vong.

"Em có biết nguyên nhân vì sao không?"

Quan Bác chờ mong nhìn qua Ôn Dao, hy vọng có thể nghe được điều gì từ trong miệng cô bé thần kỳ này.

Ôn Dao lắc đầu, chính mình cũng có chút hồ đồ đây, những tinh thần lực màu xám kia có chút kỳ quái, có chút khác với một năm trước, Ôn Dao cũng không hiểu cho lắm.

Thấy Ôn Dao lắc đầu, tuy Quan Bác thất vọng nhưng cũng không quá bất ngờ: "Còn một chuyện khác hy vọng em có thể giúp đỡ."

"Vâng?"

"Đại tá Ôn nói em có thể tìm ra người giống như giáo sư Hình, thật không?"

"Vâng."

"Bọn anh muốn mời em nhìn giúp bọn anh nhìn xem, trong những nghiên cứu viên này có cùng loại người như vậy hay không."

Trước đó giáo sư Hình không có hành vi khác thường, nếu không phải lúc này đây, có khả năng đợi đến lúc xảy ra chuyện lớn bọn hắn mới phát hiện ra được.

Ôn Dao đồng ý, đối với Ôn Dao mà nói hoàn toàn không phải chuyện lớn gì.

Hai ngày này bầu không khí ở viện nghiên cứu rất ngưng trọng, vốn kiểm an xảy ra vấn đề, sau đó lòi ra giáo sư Hình vang danh trong viện nghiên cứu.

Nhìn giáo sư Hình cùng đồ đạc của hắn bị người trong đội giám sát mang đi, toàn bộ người trong viện nghiên cứu đều có chút bàng hoàng, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Đặc biệt những người bình thường có quan hệ không tệ lắm với giáo sư Hình, đều bắt đầu lo lắng có thể mình bị liên quan đến hay không, ngay cả thí nghiệm nghiên cứu đều không có cách nào tĩnh tâm để tiến hành nữa.

Cũng may đội giám sát bị bọn hắn đùa giỡn gọi là "đông xưởng" không lạm dụng chức quyền, chỉ cần bọn hắn phối hợp điều tra, tiếp theo đó cơ bản đều không có chuyện gì nữa.

Trong ngày này buổi trưa, một phần nghiên cứu viên mượn thời gian ăn cơm cùng nhau tám chuyện, suy đoán giáo sư Hình có phải phản bội viện nghiên cứu rồi hay không, căn cứ sẽ xử phạt hắn như thế nào.

Một phần khác vẫn hết sức chuyên chú làm thí nghiệm, đối với bọn hắn mà nói, trời sập cũng không trọng yếu bằng thí nghiệm trong tay mình.

Đột nhiên, toàn bộ viện nghiên cứu vang lên âm thanh thông báo, thông báo tất cả mọi người tiến về đại sảnh tập hợp, không thể vắng mặt, người vi phạm sẽ bị xử phạt nặng.

"Làm cái gì vậy chứ! Thí nghiệm này của tôi đã tiến hành đến giai đoạn trọng yếu nhất rồi đây này!"

"Móa! Mạch suy nghĩ đang liền mạch lại bị âm thanh này cắt đứt! A a a a, tôi vừa mới nghĩ ra cái gì kia mà?"

"Cậu nói có phải lần này muốn thông báo về sự kiện giáo sư Hình hay không?"

"Có khả năng lắm!"

Mọi người ồn ào nghị luận, vừa thả đồ vật trong tay xuống vừa đi về hướng đại sảnh tập hợp, còn nhỏ giọng thảo luận với người bên cạnh.

Còn có mấy "tên cuồng nghiên cứu khoa học" không nỡ bỏ thí nghiệm trong tay mình, chết sống không chịu di chuyển bước chân, cuối cùng bị đồng sự bên người kéo đi ra ngoài.

Đại sảnh rất nhanh tụ tập đầy người, lúc này mọi người mới phát hiện, mọi người trong toàn bộ viện nghiên cứu đều đến rồi, rậm rạp chằng chịt chen vào trong đại sảnh, chung quanh đều là binh sĩ súng vác trên vai, đạn lên nòng sẵn sàng, bầu không khí nặng nề đầy khẩn trương.

Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn luận, không biết kêu bọn họ đến đây làm gì.

Rất nhanh, ở vị trí lầu hai đại sảnh xuất hiện một đám người, đi ở đằng trước chính là viện trưởng Hứa.

Thấy mọi người đều đã đến đông đủ, viện trưởng Hứa ra dấu yên tĩnh, thẳng đến khi tiếng ồn ào dần dần yên tĩnh hẳn đi, sau đó hắn mới nửa cúi người, nhẹ giọng nói với Ôn Dao: "Dao Dao, cháu nhìn xem ở dưới có không."

Thật ra đối với Ôn Dao mà nói, quả thật không cần phải phiền toái như vậy, hiện tại tinh thần lực của Ôn Dao hoàn toàn có thể bao trùm toàn bộ viện nghiên cứu, tìm người rất dễ dàng.

Có điều nghĩ nghĩ, Ôn Dao cũng không nói gì thêm, tập trung lại rất tốt, khi tìm được trực tiếp bắt lấy là được rồi.

Ôn Dao đi về phía trước một bước, nhìn đám người đông nghìn nghịt bên dưới, từ từ nhắm mắt lại.

Tinh thần lực bắt đầu tản ra ra, Ôn Dao đều có thể cảm nhận được chấn động tinh thần lực của tất cả mọi người, ở bên trong một mảnh trắng xóa, Ôn Dao rất nhanh đã tập trung vào mục tiêu của mình.

Chính là hắn rồi!

Nhìn thấy một cô bé đi tới, đoàn người đều cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng có người tin tức linh thông đã nhận ra cô bé này là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, nhưng cũng không biết cô bé này đứng ra làm gì.

Chỉ thấy cô bé kia nhắm mắt lại, một lát sau, mở bừng mắt ra, sau đó hai sợi dây nước thật dài đột nhiên vung ra, phân chia quấn lấy hai người bên dưới, kéo bọn họ lên!

Bên dưới một mảnh xôn xao, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ trao đổi với nhau.

Viện trưởng Hứa nhìn nhìn hai người không ngừng giãy dụa kêu to dưới chân, đôi chân mày bắt đầu nhíu chặt lại.

Một người mặc áo khoác trắng bình thường, hẳn là nghiên cứu viên của sở nghiên cứu nào đó, mà một người khác lại là binh sĩ mặc quân trang!

Chuyện này có chút lớn đây!

Viện trưởng Hứa nhìn về phía Ôn Dao, chỉ chỉ người dưới chân: "Xác định?"

Ôn Dao nhẹ gật đầu, xác định.

"Ngăn miệng lại, đưa hai người này đi!"

Đợi binh sĩ kéo hai người xuống dưới, viện trưởng Hứa đi về phía trước ra hiệu mọi người im lặng.

"Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì chắc hẳn mọi người đều biết rồi, có người công khai vi phạm quy định viện nghiên cứu, nhưng lại không phải là lần đầu tiên! Chúng tôi đang điều tra chân tướng chuyện này, sau khi rõ ràng sẽ công bố cùng mọi người, hy vọng mọi người lấy đó làm gương, không nên quên lúc tiến vào viện nghiên cứu mọi người đã ký hiệp ước thế nào.

Bây giờ chúng ta làm mọi chuyện cũng là vì quốc gia, vì toàn bộ nhân loại sau này! Chúng ta chỉ có lấy được càng nhiều thành quả, bên ngoài những chiến sĩ phấn đấu chiến đấu kia mới có thể sống sót được! Chúng ta là hậu phương kiên định nhất của bọn hắn, hy vọng mọi người đoàn kết một lòng, cố gắng phá được vấn đề nan giải trong tay, nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc tốt nhất!"

Hiệu quả lời viện trưởng Hứa nói dường như không tệ lắm, cảm xúc mọi người tăng vọt lên một ít, còn trong lòng bọn hắn đến cùng nghĩ như thế nào, vậy thì không có ai biết.

Cho dù nói thế nào, đa phần các nghiên cứu viên đều say mê nghiên cứu khoa học của chính mình, bên ngoài xảy ra chuyện gì chỉ cần không liên lụy đến bọn hắn, bọn hắn cũng lười quản.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, mặt viện trưởng Hứa trầm xuống, hắn dẫn theo mấy người Quan Bác cùng Ôn Minh, đi nhanh về hướng văn phòng.

"Nói tình huống hiện tại đi."

Viện trưởng Hứa vuốt vuốt trán của mình, có chút đau đầu.

Vào thời điểm tết âm lịch chỉ xảy ra sự kiện mất trộm, căn cứ đã tiến hành nghiêm khắc tẩy trử các sở nghiên cứu một phen, đặc biệt về phương diện thuốc và tinh thạch, mỗi người đều tỉ mỉ tra xét một lần.

Thậm chí còn thành lập đội giám sát chuyên môn, chính vì phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh.

Thật không nghĩ đến, vẫn xảy ra rủi ro.

Chương 517: Lại muốn làm bảo mẫu?

"Lúc trước thời điểm hắn làm nghiên cứu viên ở tầng chót, vẫn còn thường thường, gần đây những nghiên cứu cũng bảo thủ không chịu thay đổi, cũng không có bất kỳ nổi bật gì, thậm chí tính cách còn có chút hướng nội. Tiếp sau đó có một ngày đột nhiên trợ giúp sở nghiên cứu phá được một chỗ khó, sau đó được sở trưởng nơi đó cất nhắc, tiếp theo thông qua các loại kiểm tra tiến vào viện nghiên cứu thuốc sinh vật Dao Quang."

"Ý của cậu... là hạng mục nghiên cứu kia của hắn xảy ra vấn đề? Không phải do chính bản thân hắn phát hiện ra hay sao?"

"Cái này cũng khó nói chính xác được, đây là chổ duy nhất không đúng của người này, những thứ khác đều không tra được cái gì, dù sao, có một số việc không dễ dàng điều tra như trước đây."

"Thế không có người nào phát hiện việc này có gì khác sao?" Quan Bác cảm thấy có chút kỳ quái, một người bình thường đột nhiên trở thành thiên tài. Không có người nghi ngờ sao?

"Anh cho rằng vẫn còn như lúc trước à!"

Ôn Minh liếc mắt nhìn hắn: "Hiện ở thời đại này, cái gì cũng có khả năng phát sinh, đột nhiên biến thành người thông minh cũng không phải chỉ có một mình hắn. Hơn nữa đối với viện nghiên cứu mà nói, cho dù là ai, giải quyết một đề khó đều là chuyện tốt to lớn, ai có thời gian đi tra cứu tại sao hắn lại phát hiện ra?"

"Như vậy tinh thần lực của hắn có vấn đề dị thường đến cùng có quan hệ đến chuyện này hay không?" viện trưởng Hứa hỏi.

"Tạm thời vẫn không thể xác định, tin tức tư liệu quá ít."

Viện trưởng Hứa nhẹ gật đầu, hắn trầm tư một lát, nói với bọn Ôn Minh và Quan Bác: "Đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo chuyện này lên trung ương, bước tiếp theo có hành động cụ thể gì phải chờ thêm chỉ thị phía trên. Đội trưởng Quan, cậu cùng thuộc hạ của cậu điều tra hai người bị bắt đi hôm nay, chú ý hướng đi của những người khác, nhưng đừng quá tận lực, tránh khiến mọi người khủng hoảng."

"Được."

"Ôn Minh, cậu tạm thời ở lại chỗ này thêm vài ngày nữa, tôi có một số việc cần cậu hỗ trợ, tôi sẽ nói rõ tình huống với tư lệnh Tề."

"Được."

Cuối cùng viện trưởng Hứa đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao đang ngồi uống nước trái cây trên ghế salon: "Dao Dao ở chỗ này chơi thêm vài ngày nữa, viện nghiên cứu ở chán thì có thể ra ngoài dạo chơi, phong cảnh kế bên này không tệ lắm, còn có thể cùng một vài nghiên cứu viên đi ra ngoài thu thập dị thực."

Từ văn phòng viện trưởng Hứa đi ra, Ôn Minh cảm thấy em gái ở trong viện nghiên cứu đủ lâu rồi, có thể đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện xem thử Trường Phong cùng Đại Hoàng có quấy rối hay không.

Nhưng chỉ ở bên ngoài hai giờ, Ôn Minh liền mang theo Ôn Dao đi ra viện nghiên cứu.

Không phải bọn họ trở về căn cứ Hoa Nam, mà bí mật tiến về viện nghiên cứu phân bố ở nơi khác, xem những nơi đó có người nào có tinh thần lực dị thường hay không.

Bọn họ bỏ ra thời gian năm ngày kiểm tra viện nghiên cứu trọng yếu một phen, lúc này Ôn Dao cũng không ra mặt, chỉ trốn phía sau Ôn Minh, đem những người phát hiện được âm thầm báo cho Ôn Minh, để Ôn Minh đến giải quyết.

Nhưng nhiều viện nghiên cứu như vậy bên trong cũng chỉ phát hiện ra ba người, ít nhất nói rõ người như vậy cũng không có nhiều, dường như đối phương đều đặt trọng điểm bên viện nghiên cứu thuốc.

Chuyện phía sau cũng không cần Ôn Dao quản, sau khi trở về căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao có ý định tiếp tục ở lại chỗ mình sinh hoạt.

Đáng tiếc không được như mong muốn, ở căn cứ Hoa Nam còn có mấy người đang trông mong lo lắng đợi Ôn Dao trở về.

Nhìn Mạn Toa trước mặt nửa năm không gặp cao lên béo lên không ít, Ôn Dao cảm thấy thời gian đối với trẻ con thật sự không tệ, mà ngay cả con mèo bên chân cô bé cũng lớn lên không ít.

Có điều, tìm mình làm gì?

Ôn Dao nghi hoặc nhìn về phía Hạ Y Huyên dẫn theo Mạn Toa đến, không biết có chuyện gì.

"Dao Dao, không phải nói một hai ngày về sao? Làm sao đi hơn một tuần lễ vậy?"

"Có việc."

Hạ Y Huyên cũng không phải nhất định phải truy vấn Ôn Dao đi đâu, chỉ hỏi thăm theo thói quen, có lẽ lại xảy ra chuyện gì đó rồi.

Cô vỗ vỗ bả vai Mạn Toa, giải thích với Ôn Dao: "Đứa nhỏ này hai tháng trước đã tìm em rồi, nhưng em vẫn luôn chưa trở về. Lúc biết em trở về ngày hôm sau đã đến đây rồi, kết quả em lại đi ra ngoài, hôm nay cuối cùng mới thấy em trở về."

"Chuyện gì?"

Chẳng lẽ lại muốn mình đi làm huấn luyện viên nữa à?

"Là chuyện về phương diện dị năng của em ấy."

"Dị năng?"

Ôn Dao nhớ rõ, dị năng của đứa nhỏ này có thể câu thông cùng sinh vật biến dị, Ôn Dao còn đang suy đoán lúc dị năng em ấy tiến cấp có thể ký khế ước với dị thú hay không, chỉ có điều lúc ấy đẳng cấp dị năng em ấy quá thấp nên không tiện thí nghiệm mà thôi.

Nhớ đến lúc trước ở nước M gặp tên khế ước sư kia, chẳng lẽ dị năng em ấy bây giờ cũng giống như vậy?

"Đứa nhỏ này tu luyện dị năng không phải rất chăm chỉ, rất vui vẻ trốn học chạy đến nơi nuôi những dị thú kia trong trường quân đội, có đôi khi lúc bọn nhỏ đối chiến với dị thú em ấy còn có thể quấy rối, nhưng tiềm lực em ấy rất tốt, tu luyện tinh thần lực theo phương pháp minh tưởng nên tiến cấp rất nhanh, lúc đó mới một tháng mà đã từ cấp một lên cấp hai đỉnh phong rồi!

Nhưng sau đó lại chậm chạp không tiến triển gì nữa, rất nhanh bị những đứa trẻ khác vượt qua, vốn cũng không có gì, nhưng hai tháng trước, thiếu chút nữa thả mất con hồ ly biến dị cấp ba! Còn hên kịp thời phát hiện ra, bằng không phiền phức rồi!"

Hạ Y Huyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn Mạn Toa, Mạn Toa xoắn tay ái ngại rụt rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng rất đáng thương mà..."

"Nhân loại cũng rất đáng thương."

Hạ Y Huyên hung hăng chọc chọc vào trán Mạn Toa, khiến con mèo rừng bên chân Mạn Toa bất mãn, nhe răng trợn mắt gầm nhẹ vài tiếng về hướng Hạ Y Huyên, dường như đang uy hiếp cô.

"Điểm Điểm, yên tĩnh!"

Mạn Toa nhẹ nhàng đá đá Điểm Điểm, bảo nó an tĩnh lại.

"Cho nên?"

Ôn Dao không hiểu, chuyện đó lại có quan hệ gì với mình?

"Chính em ấy nói cảm thấy mình hình như có thể tiến cấp rồi, nhưng lại giống như không được, tìm không ra nguyên nhân. Cũng đã tìm dị năng giả tinh thần lực khác hỏi thăm, nhưng bọn hắn đều không gặp vấn đề tương tự, nói thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hiệu trưởng rất coi trọng đứa nhỏ này đấy, không muốn lãng phí thiên phú của em ấy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng liền nghĩ đến em, muốn em xem thử xem có cách nào giúp em ấy hay không. Nếu có thể, lại để em ấy đi theo bên cạnh em, tìm xem nguyên nhân, bác Tề cũng đã đồng ý."

Ôn Dao nhìn bởi bì Hạ Y Huyên kể hết mọi chuyện mà trên mặt Mạn Toa dần dần hiện lên màu đỏ cực kỳ không được tự nhiên, mặt không biểu tình nhìn về phía Hạ Y Huyên.

Đây là... Lại để Ôn Dao làm bảo mẫu?

Bị ánh mắt tĩnh mịch của em họ nhà mình nhìn chằm chằm khiến Hạ Y Huyên không được tự nhiên nhẹ ho khan vài tiếng, sau đó tiến lên đến gần bên tai Ôn Dao nhẹ nói: "Bác Tề cảm thấy cô bé này có tiềm lực, em biết không, em ấy cảm thấy giống như có thể trở thành bạn tốt của tất cả dị thú, coi như dị thú táo bạo nổi giận tấn công, dưới sự trấn an của em ấy cũng có thể dần dần bình tĩnh lại. Cho nên, em hiểu mà..."

Hạ Y Huyên trừng mắt nhìn, đưa cho Ôn Dao một ánh mắt ý vị thâm trường.

Xem ra tất cả mọi người không phải đồ đần, đều nghĩ vô cùng sâu xa ah...

Ôn Dao sờ lên đầu Tiểu Tiểu, trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được."

Dù sao Ôn Dao cũng rất hiếu kỳ với tinh thần lực của Mạn Toa, muốn nhìn xem sau này em ấy có thể trở thành giống như khế ước sư hay không. Đã như vậy, vậy thì giữ ở bên người quan sát một thời gian ngắn xem sao.

Chương 518: Để tâm vào chuyện vụn vặt

Mạn Toa gò bó ngồi đối diện Ôn Dao, Mạn Toa ôm Điểm Điểm cúi đầu, ngẫu nhiên lén lút ngẩng đầu ngắm nhìn Ôn Dao, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu.

Thật ra Mạn Toa rất yêu thích tiểu tỷ tỷ này đấy, mặc dù bình thường tiểu tỷ tỷ không thích nói chuyện, vẻ mặt cũng phi thường đạm mạc, nhưng Mạn Toa vẫn rất yêu thích chị ấy, Mạn Toa cảm thấy trên người Ôn Dao có một loại cảm giác vô cùng hấp dẫn người khác.

Có lẽ cũng có sự sùng bái trong đó, dù sao nhìn tiểu tỷ tỷ không lớn hơn mình mấy tuổi đã có thể một mình đưa tất cả mọi người ra khỏi núi rừng nguy hiểm như vậy, làm sao có thể không sùng bái cho được?

Hai người cứ như vậy yên lặng ngây người nửa giờ, không có người nào mở miệng.

Mạn Toa cảm thấy trước đó chị Hạ nhắc đến chuyện của mình, cô bé ngại ngùng mở miệng nói chuyện, chỉ có thể một lần lại một lần vuốt lông Điểm Điểm trong ngực, sau đó liếc trộm Ôn Dao, mà Ôn Dao đang cẩn thận quan sát tinh thần lực của Mạn Toa.

Tinh thần lực của Mạn Toa cùng lần đầu tiên gặp cho người ta cảm giác không khác biệt gì cho lắm, vẫn bình thản an bình như cũ.

Ít nhất nói rõ đứa nhỏ này cho đến bây giờ được người bên cạnh bảo hộ rất tốt, không trải qua tổn thương nặng nề, còn bảo trì được tâm tính trước kia.

Đây là chuyện tốt cũng không tốt, khó trách tinh thần lực cô bé này chậm chạp không thể lên cấp, có lẽ thiếu một thứ gì đó...

Nhớ lại trước đó Hạ Y Huyên từng nói, Ôn Dao mở miệng hỏi: "Em cảm thấy dị thú bị giam giữ rất đáng thương?"

Quân đội bắt được không ít dị thú còn sống, cũng không phải dùng để ăn hay làm thì nghiệm, mà để huấn luyện, huấn luyện năng lực tác chiến cho các binh sĩ, Zombie cũng có.

Trường quân đội thiếu niên cũng có một ít dị thú cấp thấp và Zombie cấp thấp từ cấp 1 đến cấp 3, đều để cho bọn nhỏ huấn luyện trên khóa đấy.

Dù sao bây giờ không phải thời điểm nuôi dưỡng đóa hoa trong nhà ấm nữa, để bọn nhỏ nhanh chóng thích ứng Zombie cùng dị thú, gộp lại giải mã phương thức chiến đấu cho bọn chúng, đây là biện pháp tốt nhất.

"... Dạ."

Mạn Toa chần chờ một chút, khẽ gật đầu một cái.

Từ nhỏ cô bé đã mềm lòng, lại yêu thích ở chung với động vật nhỏ, nhìn thấy chim non bị thương đều sẽ đau lòng.

Về sau đã có dị năng, cô bé có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng của những động vật, đặc biệt là những dị thú kia, có thể nghe được rõ ràng hơn, thậm chí còn có thể trao đổi đơn giản.

Sau khi đi vào căn cứ Hoa Nam, áo cơm không lo, cộng thêm các anh chị khác đều khắc khổ tập luyện, có đôi khi khó tránh khỏi không để ý đến cô bé. Mà Y Toa có quan hệ tốt nhất với cô bé lại không có bên cạnh, hơn nữa đủ loại nguyên nhân, Mạn Toa ở chung với những bạn nhỏ khác không vui, tự nhiên cô bé bắt đầu tìm kiếm an ủi từ nơi khác.

Vì vậy cô bé bắt đầu tìm đến dị thú bị giam nói chuyện phiếm với bọn chúng, có đôi khi còn vụng trộm giúp tụi nó, cuối cùng thiếu chút nữa thả một con hồ ly biến di đi mất.

"Tại sao phải thả bọn chúng? Trường quân đội vẫn còn những đứa trẻ bình thường khác, nếu như bị cắn bị chúng ăn thịt thì sao?"

Mạn Toa cúi đầu càng thấp hơn, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Thực xin lỗi, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy chúng rất đáng thương, bị giam giữ không có tự do, còn phải mỗi ngày đối luyện với người khác, còn bị thương..."

"Chẳng lẽ không có người trị liệu?"

"Có, nhưng mỗi ngày chúng đều phải trải qua đau đớn như vậy..."

"Chẳng lẽ chúng không làm những người khác bị thương?"

"... Cũng bị thương."

Mạn Toa chần chờ một chút, nhỏ giọng nói ra, nếu không phải tai Ôn Dao thính, thiếu chút nữa sẽ không nghe thấy. Không đến hơn nửa năm, ngược lại tiếng phổ thông học không tệ lắm, trước kia chỉ biết nói chưa đủ lớn đây này.

Ôn Dao uống một hớp, nhuận nhuận cuống họng.

Ah, nói thật nhiều lời nha, miệng đều khô, mang theo trẻ con thật phiền phức!

"Nhưng... nhưng.... Nhưng bọn hắn có huấn luyện viên bảo vệ mà, những dị thú kia lại không có, chết rồi còn làm thành đồ ăn..."

"Em đã ăn chưa?"

Mạn Toa cắn cắn môi, lầm bầm nói: "Em lại không biết làm thành đồ ăn gì..."

Ôn Dao lặng yên trợn trắng mắt, dưới cái nhìn của Ôn Dao, cái này là rảnh rổi sinh nông nổi đấy, sinh hoạt khoái hoạt yên bình quá nên nghĩ quá nhiều, chui vào ngõ cụt.

Trước kia lúc mới gặp còn thật đáng yêu, mới mấy tháng mà đã như vậy rồi, vẫn là tuổi quá nhỏ, rất nhiều thứ không nghĩ ra.

"Không có gì đúng sai, lập trường khác nhau mà thôi."

Ôn Dao đứng người lên, Ôn Dao từ trên cao nhìn qua Mạn Toa, hỏi: "Em muốn cứu những dị thú bị giam lại kia?"

Mạn Toa dừng một chút, gật đầu lại lắc đầu, mày nhăn lại, bản thân cũng có chút buồn rầu: "Em cũng không biết..."

"Dị thú cùng bọn Y Toa, em chọn ai?"

"Đương nhiên là chị Y Toa bọn họ rồi!"

Ừm, xem ra còn chưa hoàn toán choáng váng, chỉ là trong thời gian ngắn nghĩ không thông.

Nhưng... cũng có khả năng bị cái gì mê hoặc.

"Em ở chỗ này minh tưởng đi."

Sau đó lại đặt Mạn Mạn ở trên mặt bàn, bảo nó cẩn thận giám sát Mạn Toa.

Làm xong tất cả, không đợi Mạn Toa Mạn Toa hỏi thăm cái gì, Ôn Dao đi thẳng ra cửa.

Cưỡi Đại Hoàng, Ôn Dao vỗ vỗ đầu của nó: "Trường quân đội thiếu niên."

Trong căn cứ Hoa Nam không có nguyên nhân đặc thù cấm bay đấy, Ôn Dao cũng không vô tình phá hư quy tắc này, chỉ cần Đại Hoàng phi hành trên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất cũng đã đến trường quân đội thiếu niên.

Binh lính canh gác trường quân đội quen biết Ôn Dao, có điều Ôn Dao không có giấy thông hành có thể tiến vào, chỉ có thể thông báo hiệu trưởng phái người ra đón.

"Dao Dao, em tới có việc gì thế?"

Hiệu trưởng Du Thừa Chí có chút chột dạ, vừa mới đưa đứa bé kia qua, cô bé này đã đến đây rồi, chẳng lẽ có ý kiến với chuyện này?

"Em muốn nhìn dị thú bị giam."

Đối với yêu cầu của Ôn Dao, Du Thừa Chí có chút ngoài ý muốn, nhưng đó cũng không phải chuyện lớn gì, nên hắn tự mình dẫn Ôn Dao đến nơi giam giữ dị thú.

Dị thú bị giam trong trường quân đội cấp bậc đều khá thấp, có dị năng nguyên tố không nhiều lắm, đều bị tách ra nhốt sâu trong tòa nhà.

Trong phòng có binh sĩ dị năng trông coi, Ôn Dao từ chối yêu cầu cùng đi của Du Thừa Chí, thậm chí còn để hắn đem những chiến sĩ dị năng kia đi ra ngoài.

Nhìn bên người Ôn Dao còn có Đại Hoàng, Du Thừa Chí cũng không do dự quá lâu liền đồng ý.

Dị thú cả phòng này cộng lại chỉ sợ đều đánh không lại Đại Hoàng, hơn nữa cô bé này, không có gì lo lắng cả.

Vừa đi vào trong phòng, đủ loại tiếng kêu động vật tràn ngập vào trong óc Ôn Dao, làm cho người khác đau cả đầu.

Chương 519: Hồ ly thông minh

Phía đằng sau tường thủy tinh có cái gì cuộn mình trong góc, bởi vì ẩn trong bóng râm, thậm chí không phân biệt được da lông đối phương là màu gì.

Ôn Dao lấy ra chìa khóa Du Thừa Chí đưa đến, bắt đầu từ từ chọn lấy.

Trong không gian yên tĩnh quanh quẩn âm thanh chìa khóa va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, từng tiếng lại từng tiếng, dường như gõ lên trên ngực dị thức.

Không ít dị thú nhịn không được rụt rụt thân thể vào trong góc, hận không thể che chắn lỗ tai của mình, làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Hai tên đáng sợ này từ đâu đến vậy chứ!

Đã tìm được chìa khóa mở cửa gian "nhà tù" này, Ôn Dao giơ tay lên, cắm chìa khóa vào trong lỗ, nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa đi vào trong.

Trong góc tường cuộn mình một con dị thú có da lông màu đỏ rực, cộng thêm hoàn cảnh lờ mờ, căn bản không nhìn thấy rõ bộ dáng của nó.

Nó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như căn bản không chú ý đến Ôn Dao.

Ôn Dao thoáng dò xét bốn phía, phát hiện khắp nơi trên bốn vách tường đều có vết cào thật sâu, xem ra thật rất khát vọng tự do.

Trên đường đến đây Ôn Dao đã nghe ngóng ở chỗ Du Thừa Chí, lúc ấy con hồ ly biến dị này bị thương nên mới bị bắt trở lại, ở đây nó cũng là dị thú thông minh nhất trong đám này, nó dường như nghe hiểu ý đồ bọn hắn bắt bọn nó, mỗi ngày huấn luyện đều vô cùng phối hợp.

Nó không có dị năng, chỉ là tốc độ nhanh thôi, thời điểm nó đối chiến cùng các học sinh, nó còn vô cùng hiểu đúng mực, mỗi lần chỉ làm những đứa trẻ kia bị thương nhẹ, chưa bao giờ có ý đồ cắn chết bọn trẻ.

Cho nên lúc mới đầu mọi người còn rất yêu thích nó đấy, thậm chí còn có huấn luyện viên muốn nhận nó làm dị sủng, nhưng trở ngại quy tắc của trường quân đội chỉ đành từ bỏ.

Nhưng thật không ngờ có một ngày Mạn Toa thiếu chút nữa để nó chạy thoát!

Bởi vì lúc ấy Mạn Toa cũng không phải trực tiếp thả hồ ly biến dị chạy đi, trước đây cô bé còn làm nhiều chuyện quấy nhiễu ánh mắt mọi người, chế tạo sự hỗn loạn nhất định, dẫn dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.

Nếu như không phải trường quân đội còn có cảnh vệ khác âm thầm canh gác, nói không chừng thật đúng là để nó chạy mất.

Sau khi chuyện này xảy ra, dù sao Mạn Toa tuổi còn nhỏ, chỉ phê bình một phen, tất cả mọi người còn hoài nghi không biết có phải con hồ ly biến dị này giật dây, dù sao lấy tuổi tác và kinh nghiệm của Mạn Toa mà nói, không có khả năng một mình nghĩ ra kế hoạch chạy trốn tương đối hoàn thiện như vậy.

Thế nhưng hỏi Mạn Toa thế nào cũng không chịu nói ai dạy cô bé, thậm chí Y Toa hỏi cô bé cũng không chịu nói.

Tuy Mạn Toa không nói, nhưng hồ ly biến dị vẫn bị nhốt lại, hơn nữa đoạn thời gian huấn luyện này đều không dùng đến nó.

Đối với nó kết quả xử lý còn chưa đưa ra, chỉ tạm thời giam giữ nó.

Nhìn bộ dạng đối phương vẫn không nhúc nhích, Ôn Dao nhấc chân đá nhẹ một phát, thời điểm chuẩn bị đá cái thứ hai, đối phương đột nhiên nhảy dựng lên, lộ ra nanh vuốt sắc bén đánh đến chỗ cổ Ôn Dao!

"Phanh!"

Hồ ly biến dị còn chưa đến gần Ôn Dao giống như đánh lên một vách tường trong suốt, cả thân thể bị bắn ngược ra sau!

Đồng thời lại hung hăng nện mạnh vào vách tường đằng sau, cuối cùng rớt xuống.

Dây xích kim loại đặc thù rầm rầm vang lên, âm thanh vang vọng trong toàn bộ không gian.

Bên ngoài binh sĩ thăm dò quan sát bên trong, do dự hỏi Du Thừa Chí ở một bên: "Hiệu trưởng, thật sự không vào xem sao?"

Lại giao tất cả chìa khóa cho cô bé kia, không sợ cô bé ấy không cẩn thận thả hết tất cả dị thú à?

Tuy đều là dị thú cấp thấp, nhưng cũng có vài chục con đấy, chạy ra một con làm học sinh bị thương sẽ không tốt đâu.

"Không cần."

Du Thừa Chí lắc đầu, binh sĩ này mới tới đấy, còn không biết cô bé kia có bao nhiêu hung tàn, có cô bé ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ôn Dao nhìn hồ ly biến dị nhe răng trợn mắt, làm ra bộ dáng công kích Ôn Dao, trong đầu đối phương hỏi: 【Là mi giựt giây Mạn Toa thả mi đi ra ngoài hay sao?】

Nghe được tiếng nói của Ôn Dao hồ ly biến dị thoáng sửng sốt, dường như không ngờ cô bé trước mặt này có thể nói chuyện cùng nó.

Thấy hồ ly biến dị không có phản ứng, chỉ cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Ôn Dao lại hỏi:【Muốn đi ra ngoài sao?】

【Mi sẽ thả ra đi ra ngoài?】

Hồ ly biến dị xì mũi coi thường Ôn Dao, nó đi lên phía trước vài bước, tiếp tục nói:【Nhân loại các người đều dối trá, vì lợi ích bản thân cái gì cũng có thể làm được!】

【Mạnh được yếu thua mà thôi.】

【Thế nhưng các người làm tất cả với ta mà nói chính là sỉ nhục!】

À, thì ra là một con hồ ly tự tôn.

Ôn Dao phát hiện, con hồ ly biến dị này có chỉ số thông minh thật đúng rất cao, tinh thần lực chấn động cũng mạnh hơn rất nhiều so với những dị thú cấp ba khác, có thể thuận lợi tiến hành trao đổi với Ôn Dao, nhưng lại không có dị biến, là một con hồ ly rất thông minh.

【Mạn Toa không phải rất thích mi sao?】

【Thú con ngu xuẩn mà thôi, dễ dàng có thể lừa gạt, đáng tiếc không chạy thoát được.】

Thật là như vậy sao?

Ôn Dao rõ ràng cảm giác trong khoảnh khắc đó tinh thần lực của đối phương chấn động không bình thường lắm.

Không hỏi lại cái gì, Ôn Dao quay người đi ra ngoài, một lần nữa khóa kỹ cửa, chỉ để lại hồ ly biến dị đầy ngây ngốc.

Tên này không phải đến giết nó sao?

Nó còn cho rằng sau kế hoạch chạy trốn thất bại của mình, những con người kia sẽ lập tức giết nó, không nghĩ tới lại còn giữ nó lại lâu như vậy.

Cho rằng làm như vậy nó sẽ cảm động sao? Làm sao có thể!

Ôn Dao mang theo Đại Hoàng đi ra cổng, trả lại chùm chìa khóa kia cho Du Thừa Chí.

Du Thừa Chí để binh sĩ tiếp tục trở về canh gác, sau đó hỏi: "Còn có những chuyện khác sao?"

"Các người xử lý con hồ ly kia như thế nào?"

"Cái này..." Du Thừa Chí lắc đầu: "Chúng ta tạm thời còn chưa nghĩ ra phương pháp xử lý, linh trí của nó có vẻ rất cao, nhưng bây giờ lại không quá phối hợp với chúng ta. Thả thì không thể nào, giết... Nghĩ như thế nào cũng thấy có chút đáng tiếc, dù sao dị thú cấp ba bắt sống không được nhiều lắm..."

"Giữ lại, em có việc dùng."

"Em làm được gì?"

Ôn Dao nhìn hắn một cái, không có trả lời.

Du Thừa Chí bất đắc dĩ cười cười: "Giữ lại cũng tốt, giết thật đúng là có chút không nỡ. Đúng rồi, chuyện của Mạn Toa làm phiền em rồi, chỉ là người có biến dị tinh thần lực quá ít, nhưng so sánh, người đặc thù cũng càng lúc càng ít, đều không có kinh nghiệm có thể giao lưu. Mạn Toa đứa nhỏ này rất thiện lương, vào thời điểm xã hội như thế này thật sự rất hiếm thấy, cũng không đành lòng mai một dị năng của em ấy, dù sao có dị năng như vậy khi trưởng thành tôi tin tưởng có thể trọng dụng đấy!"

Ôn Dao gật gật đầu, hữu dụng hay không phải đợi Mạn Toa đột phá cấp ba rồi nói sau, bởi vì Ôn Dao nhớ rõ khế ước sư kia lên cấp ba mới có năng lực này.

Lúc trở về, qua nhiên Mạn Toa vẫn ngoan ngoãn tu luyện, Điểm Điểm còn canh gác ở một bên.

Điểm Điểm chỉ là một con mèo báo bình thường, nhưng đối với Mạn Toa mà nói, chính là đồng bạn tốt nhất.

Không để ý đến Điểm Điểm không khách khí thị uy với mình, Ôn Dao nói với Mạn Toa: "Ngày mai cùng chị đi ra ngoài."

"Đi đâu?"

Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, chẳng lẻ muốn đi ra ngoài rèn luyện thực tế sao? Thế nhưng cô bé sẽ không đánh nhau nha!

Ôn Dao không trả lời, mà để cô bé tự đi thu thập đồ đạc của mình, bởi vì muốn đi theo Ôn Dao, cho nên cô bé chuyển qua, cùng một phòng với Ngữ Điệp.

Chương 520: Dụng cụ kiểm tra

Nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa, ngày hôm sau vừa ăn sáng xong, Ôn Minh đã đến đây, nói có chuyện gấp cần Ôn Dao ra ngoài cùng cậu một chuyến.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Ôn Dao khó có được buồn vô cớ thở dài, vì sao cứ cảm thấy sau khi mình trở về lại bận rộn như vậy?

Chẳng lẽ không phải nên nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày ở chỗ ở sao?

Đột nhiên phát hiện, ngược lại lúc ở nước M là lúc Ôn Dao thoải mái nhất, không cần quan tâm lộ trình tiếp theo, mọi thứ đều có Karl chuẩn bị tốt, chỉ cần ngồi trong xe bay nhắm mắt dưỡng thần minh tưởng là được rồi.

Cho nên một mình một người cùng vai có gánh nặng có gì khác nhau?

"Dao Dao, em tức giận gì à?"

Mắt Ôn Minh nhìn em gái, khó hiểu hỏi thăm.

"Không có việc gì, anh, chúng ta đi làm gì?"

"Ah, có hai chuyện, một là mang em đến viện nghiên cứu dị năng xem phát minh mới nhất, kiểm tra một chút. Một chuyện khác là dẫn em đến nơi có côn trùng biến dị và khoáng thạch, nơi cụ thể thì chúng ta đến đó thì bác Tề sẽ nói sau."

"Nha."

Một lát sau, Ôn Dao đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia: "Những người kia đi đâu?"

"Người nào?" Ngay từ đầu Ôn Minh không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh cậu cũng nhớ đến.

"Em nói những người có tinh thần lực dị thường bị bắt ở viện nghiên cứu kia sao?"

"Vâng."

"Đưa đến viện nghiên cứu dị năng rồi, sở nghiên cứu đó chuyên môn nghiên cứu tinh thần lực, tuy đến bây giờ dường như cũng chưa nghiên cứu ra thành quả gì, nhưng cũng xem như là nơi thích hợp nhất rồi, xem xem bọn hắn có phát hiện ra cái gì không."

Ôn Dao cảm thấy không có khả năng phát hiện ra cái gì, dù sao tia tinh thần lực màu xám kia thật sự rất kỳ quái, có chút giống ma pháp hắc ám kiếp trước Ôn Dao từng tiếp xúc qua, nhưng khái niệm lại hoàn toàn khác nhau.

"Còn có, khả năng thật sự có chút quan hệ với tên Dư Thanh Dương kia."

Trải qua vài ngày dò xét, tuy còn rất nhiều chưa rõ ràng cho lắm, nhưng mơ hồ phát hiện một vài chuyện về bọn người Dư Thanh Dương.

"Trước đó hắn là dị năng giả song hệ, một trong đó chính là tinh thần lực dị biến, em nói không sai, lần trước lúc tỉ thí hắn đem tinh thần lực của mình lưu lại trong đầu đối thủ, muốn làm ô nhiễm phả hủy tinh thần lực của đối phương. Tuy lần này có khác nhau, nhưng thủ đoạn là giống nhau."

"Cho nên?"

"Bây giờ đã rút ra một nhóm người điều tra, nếu tìm được hắn sẽ phái người đi giải quyết, dù sao bên trên không có khả năng luôn tha thứ cho kẻ ở sau lưng âm thầm chọc dao găm. Hắm làm nhiều chuyện mờ ám lắm, quan trọng nhất đều bị phát hiện rồi."

Ôn Minh thoáng dừng lại, đưa tay vỗ vỗ bả vai Ôn Dao: "Tuy anh nghĩ ông ngoại nhất định ngăn cản không cho em đi, nhưng Dao Dao có khả năng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao nếu tinh thần lực đối phương thật sự đặc thù không có cách đối phó được... cuối cùng có thể vẫn sẽ tìm em. Nhưng em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách ngăn cản!"

"Không cần, em đi."

"À?"

Ôn Minh thắng gấp, dừng xe lại, vẻ mặt cậu kinh ngạc nhìn qua Ôn Dao, hỏi: "Dao Dao, em vừa mới nói cái gì?"

"Đi a."

Nhìn bộ dạng em gái đầy kích động, khóe miệng Ôn Minh co quắp, từ lúc nào em gái mình chịu khó như vậy rồi hả?

"Rất nguy hiểm..."

"Rất thú vị."

Thú vị? Ở đâu thú vị rồi hả?

Tại sao cậu không phát hiện em gái mình có tinh thần thích phiêu lưu mạo hiểm như vậy?

Không đúng!

Nhớ lại một loạt sự tình Ôn Dao làm sau tận thế, Ôn Minh thật đúng là không thể không thừa nhận, em gái nhà mình thật đúng là đứa trẻ rất có tinh thần mạo hiểm!

Nếu không phải có tinh thần mạo hiểm, nơi nào một mình thường thường chạy ra ngoài như vậy!

Nếu không chạy ra ngoài, làm sao lại phát hiện nhiều thứ như thế?

Nhìn thấy nguy hiểm cũng không sợ, một bộ dạng kích động, khó trách thực lực tăng nhanh như vậy.

Trước kia làm sao lại không có phát hiện đây chứ?

Sau một phen đối lập, Ôn Minh cảm thấy mình quả thật yếu đến phát rồ, có chút xấu hổ nói mình là anh rồi...

"Thế... Dao Dao, em cảm thấy tinh thần lực của Dư Thanh Dương rất thú vị?"

"Vâng."

Ôn Dao cảm thấy sau tận thế, thế giới trở nên thú vị hơn rất nhiều, không nói đến hệ dị năng nguyên tố, rất giống với ma pháp, thần kỳ nhất chính là dị biến tinh thần lực, cảm thấy đủ loại kỳ kỳ quái quái đều xuất hiện, Ôn Dao cảm thấy rất hứng thú đấy.

Chỉ là tinh thần lực dị biến quá ít, đặc thù càng ít hơn, khó có khi gặp được một cái, làm sao có thể buông tha.

"Được rồi..."

Ôn Minh vuốt vuốt thái dương, một lần nữa khởi động ô tô.

Thú vị thì thú vị a, không phải đã suy nghĩ kỹ rồi sao, học tập cha mẹ, không trở ngại Ôn Dao muốn đi con đường của chính mình.

Nhưng có một số việc vẫn cần phải chú ý, có nhiều thứ phải sớm chuẩn bị cho tốt...

Ôn Minh không nói thêm gì nữa, mà bắt đầu nghĩ đến nếu như thật sự em gái muốn đi... cậu nên cùng đi hay không? Có phải nên tìm Thor lấy thêm vài thứ hay không...

Một đường không yên lòng chạy đến văn phòng Tề Cảnh Huy, Ôn Minh tạm thời bỏ xuống những chuyện đang suy nghĩ, dẫn theo Ôn Dao tiến vào văn phòng.

"Các con đã đến, mau đến xem cái này!"

Thấy hai anh em đã đến, Tề Cảnh Huy vội vàng mời bọn họ đến chỗ hai trang bị đặt trên mặt đất.

Hai trang bị đều rất lớn, gọn gàng, dùng kim loại không biết chế tạo thành, bên trên từng chi tiết đều có màn hình điện tử nho nhỏ, một cái trong đó còn có vài sợi dây gắn kết với một thiết bị hình nửa vòng tròn, như phóng trên đầu đấy.

"Bác Tề, cái này là đồ vật viện nghiên cứu mới đưa đến dùng để kiểm tra dị năng và tinh thần lực à?"

Ôn Minh vây quanh hai đại gia hỏa một vòng rồi hỏi.

"Đúng vậy, chính là chúng. Trước đó chúng ta không có thứ gì có thể kiểm tra chuẩn xác dị năng và tinh thần lực, chỉ có thể dựa vào dị năng giả tự giác, bây giờ có cái này thì thuận tiện hơn nhiều! Bây giờ bước tiếp theo bọn hắn chỉ cần thu nhỏ thể tích thứ này lại, sau đó gia tăng độ chính xác và bao quát."

"Có thể kiểm tra đến cấp mấy?"

"Tuy trước mắt cấp bậc cao nhất là cấp năm, nhưng bọn hắn căn cứ vào kiểm tra, tính toán quan hệ chênh lệch giữa các cấp, tuy không biết có đúng hay không, nhưng có lẽ không sai biệt nhiều lắm, cao nhất có thể kiểm tra đến cấp bảy. Tinh thần lực thì không quá chuẩn, dù sao dị năng giả bình thường cũng có tinh thần lực, nó chỉ có thể kiểm tra ra độ mạnh yếu, cũng không thể kiểm tra ra cấp bậc."

"Cho nên nói tinh thần lực dị biến không thể kiểm tra ra?"

"Cũng không phải hoàn toàn không thể, nếu một người không có dị năng khác, nhưng tinh thần lực đạt đến trị số nhất định, như vậy có khả năng hắn là dị năng giả tinh thần lực rồi."

Sau khi Tề Cảnh Huy giải thích xong, liền nói với Ôn Minh: "Các người mau đến thử xem, vừa mới đưa đến, bác đã để thân binh kiểm tra thử rồi, không có vấn đề gì."

Ôn Minh gật đầu, cậu đi đến phía trước máy kiểm tra dị năng, hỏi: "Làm như thế nào?"

"Nhìn thấy trên này có hình vẽ bàn tay không? Để bàn tay lên trên đó, sau đó đưa dị năng trong cơ thể con phát vào bên trong là được rồi, đợi sau khi con số ngừng lại, chính là cấp bậc dị năng của con."

Ôn Minh dựa theo Tề Cảnh Huy nói, đặt tay phải lên trên dụng cụ, sau đó bắt đầu phát ra dị năng. Rất nhanh, một chỗ sáng lên trước, nhánh cây phía trên cũng bắt đầu...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp