Chương 371: Mày không phải Từ Dương
"Đoàn trưởng, không có vấn đề gì, bệnh viện đã chữa trị hết vết thương của cậu ấy rồi, còn lại chỉ cần điều dưỡng là được, tình huống của cậu ấy nghiêm trọng hơn Phương Dật Văn nhiều, thân thể vô cùng suy yếu."
Sau khi Phan Chí kiểm tra xong nói rõ tình huống thân thể của Từ Dương, chỉ một chữ: dưỡng.
Ôn Minh gật gật đầu, ngồi thẳng lên đi về hướng Ôn Dao, đưa ra một tay, ở bên tai Ôn Dao nhỏ giọng nói: "Dao Dao, thuốc."
Tròng mắt Ôn Dao chuyển vài vòng, cũng không có động tác khác.
"Dao Dao?" Ôn Minh có chút kỳ quái, đang muốn hỏi Ôn Dao, Ôn Dao lắc đầu, tay vừa trở, một ống thuốc khôi phục tinh thần lực đã xuất hiện trong tay Ôn Dao.
Ôn Minh cũng không phát hiện em gái có gì khác, cậu cầm lấy ống thuốc đi đến bên người Từ Dương, rót ống thuốc vào miệng Từ Dương.
Xác định Từ Dương không có gì trở ngại, Ôn Minh lại để Phan Chí ở lại chỗ này chăm sóc, chính mình dẫn theo Kỳ Bình đi ra ngoài.
Chờ cậu nói chuyện xong với Kỳ Bình, quay người lại, liền nhìn thấy em gái đứng ở phía sau cậu nhìn cậu, dường như có chuyện muốn nói.
"Dao Dao, có việc gì thế?"
Ôn Dao gật gật đầu, đáng tiếc lời còn chưa nói ra miệng, một đám người Hạ Y Huyên lao đến:
"Ôn Minh, Từ Dương thế nào rồi?" Hạ Y Huyên thở dồn dập hỏi thăm.
Thằng nhóc Ôn Minh này tốc độ quá nhanh, đợi đến khi cô nói chuyện xong rồi cùng những người khác lên xe đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng rồi, tuy bệnh viện căn cứ Hoa Đông cũng có mấy cái, nhưng cô nghĩ vẫn nên đến bệnh viện Phương Dật Văn nằm trước đó, vì vậy trực tiếp mang người xông qua đây, quả nhiên đúng vậy.
"Còn sống."
Nghe Ôn Minh nói, Hạ Y Huyên nhẹ nhàng thở ra: "Thật tốt quá, chị có thể vào xem không?"
Ôn Minh gật đầu: "Có thể, nhưng đừng làm ồn quá là được."
"Biết rõ biết rõ."
Mấy người Hạ Y Huyên tiến vào phòng bệnh, Kỳ Bình cũng đi ra ngoài làm theo lời Ôn Minh căn dặn, Ôn Minh một lần nữa nhìn về phía Ôn Dao: "Dao Dao, chuyện gì?"
Ôn Minh không hiểu ra sao bị Ôn Dao kéo sang một bên tường, ngay từ đầu nét mặt cậu có chút mờ mịt. thời gian dần trôi qua càng ngày càng nghiêm túc, dường như đang nghiêm túc lắng nghe cái gì đó.
Một lát sau, cậu không thể tin hỏi thăm: "Em xác định?!"
Ôn Dao gật gật đầu.
"Vậy em còn..."
Ôn Dao duỗi ngón trỏ làm động tác chớ lên tiếng, ngăn cản lời Ôn Minh muốn nói ra khỏi miệng.
Ôn Minh hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, tiếp tục nhìn Ôn Dao không nói lời nào, dường như đang trao đổi cái gì.
Đợi bọn Hạ Y Huyên đi ra, nhìn thấy hai anh em nhà này đang trừng mắt nhìn nhau anh nhìn em, em nhìn anh.
Hạ Y Huyên tò mò hỏi: "Các em đang làm gì thế? Chơi trừng mắt à?"
"Không có."
Ôn Minh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác: "Các người không có việc gì thì trở về đi, bây giờ thời gian còn sớm, cũng có thể đi dạo chơi ở căn cứ Hoa Đông. Mấy ngày nay đã làm phiền mọi người rồi, có khả năng chúng ta phải ở lại thêm vài ngày, các người nghỉ ngơi thật tốt."
Đoàn người nhao nhao nói không khổ cực, sau đó theo thứ tự rời khỏi, chuẩn bị đi dạo căn cứ Hoa Đông.
Bình thường ở căn cứ Hoa Nam mỗi ngày không phải huấn luyện thì đi làm nhiệm vụ, thật đúng là không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, lần này khó có được đi ra ngoài một chuyến, mấy ngày hôm trước không có tâm tình, hiện tại cuối cùng có thể thư giãn một tí rồi.
Hạ Y Huyên lôi kéo Ngữ Điệp đi vài bước, nhìn lại, phát hiện Ôn Dao còn đứng bên người Ôn Minh.
"Dao Dao, em không đi cùng chúng ta sao?"
Ôn Minh tiếp lời nói: "Em tìm Dao Dao có chút việc, các người đi chơi đi."
Ôn Dao vẫy tay về hướng Mạn Mạn, Mạn Mạn uốn người trên đỉnh đầu Ngữ Điệp bật lên một cái, nhảy vào trong ngực Ôn Dao.
"Vậy được rồi, chị trở về chỗ ở thông báo cho những người khác trước, để họ không lo lắng. Ôi chao, không có điện thoại quá bất tiện rồi, lúc nào có thể khôi phục thông tin đây chứ..."
Tiếng nói của Hạ Y Huyên càng ngày càng nhỏ, đợi đến khi bóng dáng các cô biến mất trong tầm mắt Ôn Minh, Ôn Minh cùng Ôn Dao nhìn nhau, đi vào phòng bệnh.
"Phan Chí, mấy ngày nay đều là cậu chăm sóc Phương Dật Văn, hôm nay cậu về nghỉ ngơi đi, tôi trông Từ Dương là được rồi."
Phan Chí vội vàng khoát tay: "Đoàn trưởng, không có việc gì! Mấy ngay nay anh mới là người khổ cực, tôi không có gì, cũng nhờ có dị năng, các phương diện khác cũng khôi phục nhanh hơn bình thường, ở đây cứ giao cho tôi là được rồi, không có vấn đề gì đâu."
"Cậu đi nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi."
"Không cần, tôi..." Phan Chí nói đến một nửa mới nhớ ra, cậu vỗ đầu của mình: "Xem đầu óc của tôi này, đều không kịp phản ứng, thế đoàn trưởng ở đây tôi đi về trước, anh cũng nên chú ý thân thể."
Hắn sao lại quên quan hệ của đoàn trưởng và Từ Dương quan hệ, chính mình còn ở lại chỗ này mò mẫm giày vò, đây là đoàn trưởng muốn cùng anh em của mình ở lại chỗ này đây mà.
Đợi đến khi Phan Chí ra ngoài, Ôn Minh đứng dậy khóa cửa, quay người đi đến trước giường bệnh, ánh mắt nhìn Từ Dương đang nằm trên giường từ trên xuống.
Hoặc là nói, là dò xét người ngụy trang thành Từ Dương.
Đúng vậy, ngụy trang.
Em gái đã nói với cậu, người này có chấn động tinh thần lực hoàn toàn khác với Từ Dương, hơn nữa tinh thần lực mạnh hơn rất nhiều, dường như còn đang bị thương, vốn cũng không phải Từ Dương.
Nhưng vì sao lại có bề ngoài giống Từ Dương như đúc, còn có những tổn thương kia, thật sự con người vì ngụy trang mà có thể để bản thân biến thành như vậy sao??
Mục đích của hắn là gì? Từ Dương thật ở đâu? Còn sống không?
Những nghi vấn lần lượt hiển hiện trong đầu Ôn Minh, cậu nghĩ, có thể giải đáp những nghi vấn này cũng chỉ có người trước mắt này mà thôi.
Ánh mắt Ôn Minh mãnh liệt nhìn chằm chằm vào người ở trên giường không có bất kỳ động tĩnh nào, hắn vẫn không nhúc nhích nằm ở đằng kia.
"Mày không phải Từ Dương."
Ôn Minh đột nhiên lên tiếng, nhưng trả lời cậu vẫn là sự yên tĩnh hoàn toàn, dường như đang cười nhạo cậu.
Ôn Dao ôm Mạn Mạn tựa ở bên tường, tay phải chơi đùa dây leo của Mạn Mạn, thỉnh thoảng ngẩng đầu, có chút hăng hái nhìn hai người một đứng một nằm kia.
"Tao biết rõ mày không phải Từ Dương, tao cũng biết thật ra mày đang tỉnh, tao không biết vì sao mày lại giả mạo cậu ấy, nhưng nếu mày còn không lên tiếng..."
Trong lòng bàn tay phải của Ôn Minh xuất hiện một quả cầu sét, không chút che dấu lộ rõ sự uy hiếp.
Đáng tiếc, ngoại trừ tiếng sét đùng đùng phát ra từ quả cầu sét, cả gian phòng vẫn yên tĩnh như chết.
Đã như vầy...
Ôn Minh híp híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia ám quang, tay cậu ném đi, quả cầu sét bay thẳng đến "Từ Dương" đang nằm bên giường, đồng thời tay Ôn Minh vung lên, một đường thiểm điện (tia chớp) chém thẳng vào đầu "Từ Dương", không hề giữ lại, hiển nhiên xuống tay độc ác.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, không có bất kỳ phòng ngự nào, mắt thấy hai đạo công kích sẽ rơi xuống người của hắn, bên ngoài thân thể của hắn đột nhiên một tấm chắn bảo hộ, trực tiếp bắn ngược quả cầu sét và tia chớp trở về.
Hai đường công kích trở ngược rất nhanh đánh vào mặt tường, trong lòng Ôn Minh khẽ động, trước khi chúng đụng mặt tường đã chuyển hướng chúng ngoặt lại, một lần nữa trở về trong tay Ôn Minh, dung hợp trở thành một quả cầu sét càng lớn hơn.
"Hừ!" Ôn Minh cười lạnh một tiếng, đi vòng quanh giường đến bên kia.
Cậu tung tung quả cầu sét trong tay, giọng điệu trầm thấp: "Tấm chắn rất không tệ, không biết có thể chống được mấy đòn tấn công?"
Vẫn như trước là một mảnh yên tĩnh, dường như phát hiện trước đó đều là ảo giác cả.
Ôn Minh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, đang chuẩn bị tiếp tục tấn công thêm một lần nữa, một âm thanh máy móc điện tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
"Chủ nhân, ta đã nói người bị phát hiện rồi, mà người còn không chịu tin, người xem đi!"
Chương 372: Người ngoài hành tinh?
"Từ Dương" trên giường vẫn vẫn không nhúc nhích, âm thanh điện tử tiếp tục vang lên: "Chủ nhân, đừng vùng vẫy, thật sự bị phát hiện rồi..."
"Từ Dương" mở mắt ra, ánh mắt hắn nhìn lên trần nhà, giọng điệu mang theo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Karl, đồng đội heo! Tại sao mi lên tiếng chứ!"
"Chủ nhân, ta cũng không muốn mà, nhưng chúng ta chủ quan rồi, ta đã bị tập trung vào! Người không phát hiện kết nối tinh thần lực của chúng ta bị gián đoạn tạm thời rồi sao!"
"Hả?!"
"Từ Dương" kinh hô một tiếng, nâng nửa người lên muốn đứng dậy, ngay sau đó lại nện trở lại giường, trong miệng không ngưng la đau đớn: "Ai ôi!!!!"
"Chủ nhân, người đã quên bây giờ người đang bị thương rồi sao?" Âm thanh kim loại vẫn bằng phẵng không chút gợn sóng như trước, nhưng Ôn Dao lại cảm thấy có chút hả hê bên trong.
Nơi cửa vang lên tiếng đập cửa, nương theo đó có tiếng hỏi thăm: "Thiếu tá Ôn, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì."
"À, có chuyện gì cần ngài có thể gọi chúng tôi."
"Đã biết, cám ơn."
"Từ Dương" nghe âm thanh bên ngoài liền lập tức đóng chặt miệng, đợi người bên ngoài đi hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Dao, có chút nịnh nọt nói: "Em gái nhỏ, anh chỉ lấy vài thứ, em đừng quá kích động nha."
Vào lúc Karl nói mình bị khóa, hắn lập tức cảm thấy có một luồng tinh thần lực cường đại tập trung vào chính mình.
Nếu là lúc mình không bị thương còn có thể đánh một trận ra trò, nhưng còn bây giờ nha, hổ xuống đồng bằng không bằng chó mà...
Nhưng hắn cũng thật không ngờ, ở tinh cầu có nền văn minh cấp thấp này lại có người có tinh thần lực đẳng cấp cao như vậy, thật quá bất ngờ mà.
Sau khi nói xong những lời này, tay trái "Từ Dương" đột nhiên xuất hiện một sản phẩm như cúc áo kim loại hình tròn, bên trên có một cái nút nhỏ nổi lên.
"Đây là một một cái trang bị phòng hộ, các người không cần căng thẳng quá."
Thấy cả người Ôn Minh bắt đầu kéo căng, "Từ Dương" lập tức giải thích nói, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái.
Ôn Dao cảm thấy có một luồng sóng năng lượng dao động từ hắn bắt đầu khuếch tán ra bốn phía, cuối cùng tạo thành một chiếc lồng năng lượng nhìn không thấy ở trong phòng.
"Đây là một chiếc vòng phòng hộ rất đơn giản, có thể ngăn cản sự tấn công nhất định, đương nhiên, quan trọng nhất là, cho dù trong này có phát ra bất kỳ thanh âm gì thì bên ngoài cũng không nghe được."
Giải thích hết động tác của mình, "Từ Dương" ném chiếc cúc áo lên trên giường, tay trái lại xuất hiện một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chất lỏng không biết màu xanh da trời.
"Từ Dương" khó khăn mở nắp bình, sau đó đổ chất lỏng màu xanh da trời vào trong miệng.
Rất nhanh, trên mặt "Từ Dương" xuất hiện vẻ đau đớn khó nhịn, cả người cũng không nhịn được bắt đầu vặn vẹo, quần áo cùng ga giường đều bị ướt đẫm mồ hôi.
Đợi qua một hồi lâu, cuối cùng "Từ Dương" đầu đầy mồ hôi ngừng lại.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, bắt đầu hủy đi thanh nẹp trên tay, sau đi bỏ hết tất cả, hắn nhỏ ống tiêm truyền dịch, bắt đầu hoạt động gân cốt.
Sau một hồi âm thanh xương cốt răn rắc không ngớt, hắn mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười với hai anh em Ôn Minh: "Này! Chào các người!"
Ôn Minh cẩn thận đánh giá người trước mặt này, nếu không phải Ôn Dao nói cho cậu biết, căn bản cậu không thể nào nghĩ người này là giả.
Ngoại hình của hắn, những động tác nhỏ, vẻ mặt, thậm chí giọng nói, đều giống Từ Dương như đúc, đến tột cùng làm sao hắn làm được?
"Mày là ai? Từ Dương ở đâu?"
Nhìn ánh mắt Ôn Minh mang theo nhàn nhạt sát ý nhìn mình chằm chằm, "Từ Dương" vội vàng khoát tay: "Bình tĩnh lại, tôi không có ác ý, không phải kẻ giết người, những người khác cũng coi như là tôi cứu đấy!"
Hắn cứu sao?
Nhớ đến một vài suy đoán trước đó Phương Dật Văn bọn hắn làm sao thoát hiểm trở về, Ôn Minh hoài nghi nhìn hắn, thật là hắn cứu sao?
"Thế Từ Dương đâu?"
Hắn đã giả trang thành Từ Dương, như vậy nhất định đã từng gặp Từ Dương, bằng không sẽ không có khả năng giống như vậy, để cậu nhìn cũng nhận không ra.
"Từ Dương à..."
"Từ Dương" gãi gãi trán, ấp úng nói: "À... Từ Dương... Từ Dương hắn... Hắn đã chết rồi..."
Mắt thấy Ôn Minh biến sắc, hắn lại vội vàng mở miệng nói: "Không phải tôi giết hắn đâu, thời điểm tôi phát hiện hắn đã sớm chết rồi!"
Ôn Minh nhắm mắt lại không nói gì, lúc Ôn Dao nói Từ Dương này là giả, cậu cũng ẩn ẩn hiểu ra, có khả năng Từ Dương đã chết thật rồi.
Khi thật sự nghe được kết quả xác định, cậu lại không có cách nào tiếp nhận được, làm sao Từ Dương lại chết kia chứ?
"Này... cậu cũng đừng thương tâm, thi thể của hắn vẫn còn, tôi có thể trả lại cho các người."
Ôn Minh mở mắt ra, vẫn là vấn đề kia, hắn vẫn luôn né tránh: "Rốt cuộc mày là ai? Giả dạng Từ Dương có mục đích gì?"
"Từ Dương" thở dài, hắn nghĩ nghĩ, dường như nghĩ đến cái gì, sau đó sửa sang tóc của mình, xuống giường.
Hắn đứng trước mặt Ôn Minh, đưa hai tay ra làm một động tác kỳ quái, sau đó duỗi tay phải ra với Ôn Minh:
"Xin chào, tôi tên là Thor, đến từ Đế Quốc Tư Nặc, thuộc tinh hệ Ngõa Nặc Lợi Á, thật cao hứng khi đến trái đất."
Ôn Minh nhìn chằm chằm vào tay phải của Thor, sau đó vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn hắn.
Hắn vừa mới nói cái gì?
Đế quốc Tư Nặc? Tinh hệ Ngõa Nặc Lợi Á?
Người ngoài hành tinh?
Hắn đang trêu chọc cậu sao?
Nhìn thấy trong ánh mắt Ôn Minh đầy vẻ không tin, Thor cảm thấy mình bị tổn thương.
Hắn rất nghiêm túc giới thiệu bản thân, thổ dân nền tinh cầu văn minh cấp thấp này lại còn hoài nghi hắn!
Hắn thu hồi tay phải, quay người ngồi vào mép giường, gõ một đoạn vòng tay trái —— đó là Ôn Minh cho Từ Dương bọn hắn thay đổi, thay thế Thẻ CMND.
"Karl, giới thiệu đế quốc chúng ta cho thổ dân này."
"Vâng, chủ nhân!"
Trong vòng tay bắn ra một đường ánh sáng, một mảnh tinh không mênh mông bát ngát tráng lệ xuất hiện giữa không trung trong gian phòng, hiệu quả mắt trần 3D vô cùng chân thật, có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí tinh hệ liền kề nhau, đồng thời, âm thanh điện tử cơ giới vang lên trong phòng:
"Đế Quốc Tư Nặc, trung cấp văn minh đế quốc, trong vũ trụ có sáu tinh hệ chịu sự thống ngự của đế quốc này, trong đế đô tinh có tinh hệ Ngọa Nặc Lợi Á..."
Theo Karl kể lại, tinh hải mênh mông không ngừng gần hơn, biểu hiện mị lực quần thể bên ngoài hệ ngân hà về phía hai thổ dân trái đất, cuối cùng định dạng vào năm tinh cầu xinh đẹp đầy sức sống.
Cái này là đế đô Ngũ Tinh, nó do năm tinh cầu có màu sắc khác nhau tạo thành, tinh cầu lớn nhất ở chính giữa là chủ tinh, nó được màu xanh da trời cùng màu xanh lá bao trùm, xa xa nhìn lại đã thấy một mảnh sinh cơ dạt dào, mà bốn tinh cầu có màu sắc khác nhau như vệ tinh xoay quanh nó.
Trên tinh cầu giữa không trung còn có thể nhìn thấy cảng vũ trụ vô cùng lớn cùng phi thuyền và tinh hạm có các hình thái khác nhau, quả thật vừa xem đã thấy rất có cảm giác khoa học viễn tưởng.
Đợi Karl giới thiệu xong, tinh hải cũng biến mất theo, hai tay Thor khoanh ngực giương cằm về phía Ôn Minh: "Thế nào, tin chưa!"
Trong mắt Ôn Minh đã bớt hoài nghi hơn, cậu dám xác định vòng tay bọn họ nghiên cứu chế tạo không có công năng này, tuy loại hình chiếu kỹ thuật như thế bọn họ cũng có trước tận thế, nhưng quả thật không phải nhờ một vật dẫn nhỏ như thế có thể chiếu ra được.
Có điều...
"Người ngoài hành tinh đều giống như anh tùy ý bại lộ thân phận thế à?"
Ở trái đất từ trước đến nay đều có lời đồn về người ngoài hành tinh, nhưng chưa từng có chứng minh chính thức nào là sự thật, người này tự xưng đến từ bên ngoài tinh hệ, tên Thor này thật sự là người ngoài hành tinh trong truyền thuyết à?
Chương 373: Thật sự thiếu gân?
"Ách... Cái này sao... Cũng có ví dụ đặc thù... chúng ta muốn phân tích tình huống cụ thể một chút đó mà..."
Thor cười xấu hổ hai tiếng, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận đâu nha, bằng không hắn giả trang người khác làm gì.
Mới vừa giả trang đã bị bại lộ rồi, này...
Hắn liếc nhìn Ôn Minh và Ôn Dao, bây giờ quả thật hắn đang cần sự trợ giúp, chỉ dựa vào một mình hắn không có khả năng trở về sớm được, theo trí nhớ còn sót lại của Từ Dương, người trước mắt này xem như lựa chọn không sai.
Hắn luôn luôn là một nhà mạo hiểm, ưa thích đánh cược một lần.
Ôn Minh nhíu mày, thật sự không muốn thấy một người giống Từ Dương như đúc lắc lư trước mặt cậu: "Anh có thể đổi lại dáng vẻ khác?"
"Thật có lỗi." Hai tay Thor mở ra, làm biểu lộ bất lực: "Đây là thuốc biến đổi gien, bây giờ tôi không có thuốc giải, nhưng nó chỉ có hiệu quả một tháng, qua một tháng tôi sẽ khôi phục nguyên dạng rồi."
"Thuốc biến đổi gien?"
"Chính là thuốc chắt lọc số liệu gien trên cơ thể con người chế tạo thành thuốc, có thể để con người tạm thời biến thành bộ dạng của người khác. Nhưng, thuốc của tôi rất tốt đấy, thuốc này có thể làm tôi biến đổi thành một người khác từ trong ra ngoài, cho dù kiểm tra thế nào cũng khó phát hiện khác biệt, làm sao các người phát hiện tôi không phải Từ Dương vậy?"
Thor thật sự nghi ngờ, bọn họ luôn cho rằng thuốc biến đổi gien có tác dụng rất tốt, đây chính là kết quả của nền văn minh đẳng cấp cao, trước kia dưới cơ duyên xảo hợp hắn mới nhận được một phần.
Lần này hắn thu thập được gien của Từ Dương, tốn một ngày công phu mới chuẩn bị tốt đấy.
Vốn tưởng rằng dùng thuốc biến đổi gien sẽ không có tí sơ hở nào, vì để gia tăng độ tin cậy, vốn còn đang nội thương, hắn còn làm cho mình va chạm gãy xương cùng với mấy ngày không ăn uống.
Chịu tội lớn như vậy, không nghĩ đến ngày đầu tiên đã bị phát hiện rồi, đây còn là tinh cầu có nền văn minh cấp thấp nữa, cái này cũng quá củ chuối à nha?!
Ôn Minh không trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại: "Từ Dương ở trong tay mày thì sao? Mày giả trang cậu ấy có mục đích gì?"
"Này này này! Không phải như vậy đâu, tôi đã rất thành thật nói cho các người biết nhiều chuyện như thế, sao cậu vẫn có thể nói sang chuyện khác?!"
Thor muốn bỏ gánh rồi, hắn đây rất thành tâm trao đổi tin tức cùng bọn họ, những thổ dân trái đất này làm sao còn chiếm tiện nghi như vậy chứ?!
"Nhưng..."
Thor chuyển lời: "Cậu không nói tôi cũng đoán được, thuốc này chỉ có một chỗ thiếu hụt, chính là không thể thay đổi tinh thần lực của người, có một vài người có thiên phú tinh thần lực đặc thù có thể phân biệt rõ ràng. Cho nên, em gái nhỏ, thiên phú tinh thần lực của em không giống người thường nha ~ "
Thor cười tủm tỉm nhìn Ôn Dao, còn đưa tay giơ lên vòng tay trên cổ tay trái của mình: "Em còn dùng tinh thần lực tạm thời ngăn chặn kết nối của tôi với tinh thần lực quang não, có điều em phát hiện cũng không dễ dàng, chỉ ngăn chặn một thời gian ngắn, có phải hay không?"
Ôn Dao không trả lời, mà Ôn Minh lập tức đứng chắn trước mặt Ôn Dao, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn qua Thor.
Thor khoát khoát tay: "Ôn Minh cậu đừng có khẩn trương quá, tôi thật không có ác ý. Nhưng em gái nhỏ à, thiên phú tinh thần lực của em là gì? Em có biết đẳng cấp bao nhiêu không? Không ngại anh kiểm tra giúp em chứ? Còn có..."
"Ngừng!"
Ôn Minh ngăn cản Thor nói liên miên không dứt, cậu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ vấn đề trọng yếu nhất của chúng ta còn chưa giải quyết."
"Được rồi được rồi." Thor thu hồi ánh mắt nhìn về phía Ôn Dao, ngẩng đầu nhìn Ôn Minh: "Tôi đặt thi thể của Từ Dương lên tinh hạm của tôi, bây giờ tinh hạm đang ở một chỗ dưới đáy biển, về phần mục đích của tôi... Haiz, tôi cũng là ngộ nhập vào trái đất!"
Dưới sự kể lại của Thor, hắn nói trong một lần làm nhiệm vụ bị một thực lực không biết tấn công, trong lúc lẩn trốn không cẩn thận tiến vào điểm Bước Nhảy Không Gian đột nhiên xuất hiện, sau đó xuất hiện gần trái đất.
Bởi vì điểm Bước Nhảy Không Gian cũng không ổn định, cộng thêm gặp phải tập kích trước đó, nguồn năng lượng tinh hạm của hắn không đủ, trực tiếp rơi thẳng xuống trái đất.
Mà bây giờ hắn muốn tìm được nguồn năng lượng cũng sửa chữa tinh hạm của mình, sớm trở về tinh cầu của chính mình.
"... Thật ra trước đó tôi đã ở căn cứ Hoa Đông chờ đợi nửa tháng rồi, hiểu được tình hình gần đây của người trái đất các người, sau đó tôi phát hiện các người cũng có mỏ năng lượng thông dụng của tinh tế, nhưng vì đủ loại nguyên nhân tôi không thể tiếp xúc được đến đồ vật trọng yếu này..."
Ngay từ đầu Thor có ý định giả trang cao tầng nào đó ở căn cứ Hoa Đông, vốn kế hoạch đã tốt rồi, thậm chí đều đã chắt lọc gien xong rồi, kết quả lúc hắn trở về đáy biển vừa lúc gặp thú biến dị tập kích thuyền của bọn Từ Dương.
Nghĩ thế nào cũng ở trên địa bàn của người ta qua lâu như thế, căn cứ chủ nghĩa nhân đạo của tinh tế, Thor ra tay cứu được bọn hắn, thuận đường để Karl xâm lấn vào hệ thống thuyền, để thuyền tự động lái trở về.
Tiếp đó hắn phát hiện thi thể Từ Dương, hắn nhớ đến người này đến từ căn cứ Hoa Nam, mà Karl lấy được tư liệu biểu hiện căn cứ Hoa Nam là căn cứ đầu tiên phát hiện ra mỏ năng lượng, hắn nghĩ thân phận của người này dùng tốt hơn.
Vì vậy hắn thay đổi kế hoạch, mang thi thể Từ Dương trở về, rút lấy gien của cậu ấy, thậm chí còn lợi dụng thiết bị trên tinh hạm lấy được một phần nhỏ ký ức của Từ Dương.
Sau khi lấy được ký ức, Thor cảm thấy lần này lựa chọn của mình càng không sai, trong trí nhớ của người này có rất nhiều thứ hữu dụng với hắn.
Nhưng không nghĩ tới, nơi tinh cầu có nền văn minh cấp thấp này lại có người có thiên phú tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, đơn giản đã phát hiện hắn khác biết, khiến hắn thất bại trong gang tấc.
Thật sự lật thuyền trong mương mà, nhưng không có việc gì, có một đối tượng hợp tác cũng không tệ, hiện tại có khả năng hợp tác hay không đây...
"Anh nói mỏ năng lượng là cái này à?"
Tay Ôn Dao vừa trở, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối tinh thạch có độ tinh khiết bình thường.
"Đúng vậy đúng vậy, chính là cái này! Nói thật, tôi không nghĩ trái đất lại có mỏ năng lượng này. Trong tinh tế mỏ năng lượng có rất nhiều loại, bên trong ẩn chứa năng lượng đều khác nhau. Nhưng chỉ có loại này khác biệt, năng lượng nó chuyển hóa ra không chỉ có uy lực lớn, càng có thể để dị năng giả và thể thuật hấp thu, được chúng tôi gọi là mỏ sơ năng."
Thor vừa mới giải thích xong, trên vòng tay của hắn đã toát ra một chút bạch quang, bạch quang hội tụ ở trên không, từ hư không chậm rãi ngưng tụ trở thành một tiểu nhân (người phiên bản mini) cở bàn tay.
Tiểu nhân nhìn như một cậu bé sáu tuổi phiên bản thu nhỏ, tóc ngắn màu nâu, đôi mắt sâu màu xanh da trời, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay véo một cái.
Trên người nó mặc quần áo có chút kỳ quái, lơ lửng ở giữa không trung, con mắt nhìn chằm chằm vào tinh thạch trong tay Ôn Dao, nước miếng đều muốn chảy ra.
"Karl! Mi đi ra làm gì?"
Quang não muốn dùng loại hình thái này xuất hiện phải nói rất hao phí năng lượng đấy, bây giờ năng lượng của bọn hắn không còn nhiều lắm, phải tiết kiệm chút để có mà dùng, thằng nhóc này làm sao còn tùy hứng như vậy.
Karl không để ý đến chủ nhân của mình, nó duỗi đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm bờ môi, bay về phía Ôn Dao.
Ôn Dao tò mò nhìn tiểu gia hỏa bay đến trước mặt mình, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào tinh thạch trong tay mình, đứa bé lớn lên đáng yêu có chút giống bé gái này hình như hơi khác, Ôn Dao có thể cảm nhận được thân thể của nó có trạng thái năng lượng mang thật thể, nhưng lại không tản mát ra bất cứ chấn động tinh thần lực gì, đây là cái gì?
Ôn Dao vươn tay, thăm dò bắt lấy, lại thật sự chộp được nó vào trong lòng bàn tay!
Chương 374: Quang não
Karl thoáng sửng sốt, nó nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình lại bị người ta bắt được, sau đó nó bắt đầu giãy dụa: "Thả ta ra! Mi lại dám bắt đại nhân Karl đáng yêu nhất toàn bộ Tinh Minh hả! Mau buông ta ra!"
Ôn Dao không để ý Karl giãy dụa, còn đem nó để gần trước mắt cẩn thận quan sát một phen, phát hiện không chỉ chi tiết mặt mũi, tỉ mĩ giống như con người, động tác biểu lộ cũng vô cùng chân thật.
Càng quan trọng hơn là, nó lại có nhiệt độ cơ thể!
Thậm chí Ôn Dao còn sờ lên quần áo của nó, phát hiện cảm nhận rất bóng loáng, sờ lên lành lạnh, giống như là tơ lụa.
Đột nhiên, tiểu gia hỏa trong tay Ôn Dao thực thể một lần nữa phân tán thành vô số tinh quang, tay Ôn Dao thoáng chốc cầm ko được rồi.
Tinh Quang phiêu tán, một lần nữa ngưng tụ ở chỗ khác.
Karl vặn vẹo uốn éo thân thể, còn một lần nữa sửa sang lại quần áo của mình, sau đó một tay chống nạnh một tay chỉ vào Ôn Dao quát lớn: "Mi thật quá đáng! Mi phải biết, thế nhưng ta là... A!"
Hai dây leo màu xanh sẫm duỗi ra quấn lấy Karl, muốn kéo nó về.
Lần này Karl không có giãy dụa dư thừa, mà trực tiếp dùng phương pháp trước đó đào thoát
Mạn Mạn lần nữa duỗi ra dây leo muốn bắt được Karl, lại bị Karl sớm phòng bị né tránh, vì vậy một thực vật một quang não bắt đầu truy đuổi nhau trong phòng.
Cuối cùng Karl trốn được vào sau lưng chủ nhân của mình, hướng về Ôn Dao thở hổn hển hô lớn: "Các người những người tinh cầu văn minh cấp thấp này, thật sự quá thất lễ rồi đấy! Quá đáng! Thật quá đáng!"
"Được rồi, được rồi, Karl, người khác chỉ tò mò mà thôi, ta phải rộng lượng."
Thor vội vàng trấn an quang não sắp bùng nổ của mình, mà Ôn Dao cũng kín đáo đưa tinh thạch trong tay cho Mạn Mạn trong ngực mình.
"Đây là... Trí tuệ nhân tạo?" Ôn Minh nhìn qua Karl chần chờ hỏi thăm.
"Ừ, đây là quang não của tôi, các người có thể gọi nó là Karl, Karl, chào hỏi cùng bọn họ đi."
"Hừ!"
Karl mắt thấy khối tinh thạch kia đã đến trong tay Mạn Mạn, hai tay nó khoanh ngực hừ lạnh một tiếng, bay đến bên cạnh vòng tay của Thor, đá đá vòng tay: "Chủ nhân, nhanh lên đổi về, vật dẫn này thật sự quá nát rồi!"
Thor bún lên trán Karl: " Karl, thân là trí tuệ nhân tạo cao cấp cấp bậc lễ nghĩa đâu rồi?"
Karl không tình nguyện hành lễ về phía Ôn Minh bọn họ: "Chào các người, ta là Karl, là quang não đáng yêu nhất của Tinh Minh!"
Thor tháo vòng tay xuống, lấy một chiếc vòng tay có ngoại hình kỳ lạ từ trong không gian ra mang vào, Karl lập tức hóa thân thành đoàn ánh sáng chui vào trong.
Mặt ngoài Ôn Minh bất động thanh sắc, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, đây là trí não trong truyền thuyết sao?
Phản ứng hoàn toàn như một con người, căn bản không nhìn ra nó chẳng qua chỉ là một đoàn số liệu năng lượng.
Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh thật sự phát triển như vậy?
"Tôi nói nhiều như vậy có khả năng các người vẫn còn nghi hoặc, nếu như không ngại... tôi có thể dẫn các người đến tinh hạm của tôi, thi thể Từ Dương ở đó, các người cũng có thể xem tôi các gạt các người hay không, như thế nào?"
Thor đưa vòng tay cho Ôn Dao, cười cười nói ra đề nghị của mình, giọng điệu đầy thành khẩn, nhưng trong ánh mắt làm sao cũng đều để lộ ra ý tứ hàm xúc bên trong "Các người có dám hay không".
Đi đến đại bàn của đối phương?
Ôn Minh không trả lời ngay, cậu cũng không nghĩ đến cuối cùng chuyện lại trở thành như vậy.
Ngay từ đầu cậu và Dao Dao đều nghĩ rằng có người có ý đồ xấu cải trang thành Từ Dương, không nghĩ đến cuối cùng lại là người ngoài hành tinh.
Như vậy chuyện này cũng không phải đơn giản giải đáp như thế, hơn nửa bây giờ bọn họ đang ở căn cứ Hoa Đông, các phương diện đều chưa quen thuộc, chuyện này tạm thời cũng không thể để lộ ra ngoài.
Nhưng có lẽ nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng.
Từ Karl có thể thấy được trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương tiên tiến vô cùng, hắn cứ như vậy quang minh chính đại tiết lộ thân phận của mình, có lẽ cũng có chỗ dựa vững chắc, về phần hắn nói xin giúp đỡ...
Ánh mắt Ôn Minh tối ám, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thor, gật gật đầu: "Được."
Dù sao vẫn trên địa bàn người khác, bọn họ cũng không tiện gióng trống khua chiêng đi ra ngoài, vì vậy ước định buổi chiều Thor giả bộ như thức tỉnh, buổi tối sẽ trở về chỗ ở, sáng sớm ngày mai xuất phát, sau đó đi vòng ra đáy biển.
Chuyện này đã nói xong, song phương đều rơi vào trầm mặc, thi thể Từ Dương còn không thấy được, mặc kệ nói chuyện gì cũng còn thời gian quá sớm.
Thor đưa mắt nhìn sang Ôn Dao, cầm lấy cúc áo nhỏ trên giường quơ quơ về phía Ôn Dao: "Em gái nhỏ, anh dùng cái này đổi với em mấy khối mỏ năng lượng được không?"
Thấy Ôn Dao không đáp, Thor tiếp tục chào hàng: "Nó có năng lực phòng ngự nhất định, chính yếu nhất chính là, công năng đề phòng nghe lén vô cùng tốt, trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ của các người còn không đột phá được đâu, tinh thần lực cũng có thể bị ngăn cản bên ngoài đấy, như thế nào?"
"Một khối." Ôn Dao duỗi ra một ngón tay.
"Một khối cũng quá ít à! Thứ này ở Tinh Minh cũng không tiện nghi đâu đấy!"
Ôn Dao rút tay về cúi đầu trêu chọc Mạn Mạn, không để ý Thor phàn nàn.
"Được rồi được rồi, một khối thì một khối, có điều em phải cho anh một khối lớn một chút, phẩm chất tốt một chút nha."
Thor bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ôn Dao lấy ra một khối tinh thạch lớn cỡ bàn tay người trưởng thành ném cho Thor, Thor kiểm tra thử, tuy chất hỗn tạp nhiều hơn một chút, nhưng có chút ít còn hơn không, ít nhất có thể để Thor chống đỡ một thời gian ngắn.
Thor đưa cúc áo kia cho Ôn Dao, mà hắn còn chưa hô, Karl một lần nữa đi ra, vui sướng ôm tinh thạch ngồi trên bờ vai Tác Nhĩ, liếm láp từng chút từng chút một.
Tinh thạch lấy mắt thường có thể thấy từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến thành một tảng đá xám trắng nhỏ xíu, đó là tạp chất bên trong tinh thạch.
Karl nấc một cái, tinh thần vô cùng phấn chấn nói: "Chủ nhân, bây giờ tinh lực của ta đã khôi phục rồi! Ngay lập tức đi xử lý tin tức số liệu trước kia!" Nói xong hóa thành quang điểm bay vào bên trong vòng tay.
Ôn Dao cầm cúc áo trong tay lật qua lật lại kiểm tra một bên, phát hiện mình hoàn toàn xem không hiểu, khoa học kỹ thuật đẳng cấp kém quá lớn, căn bản nhìn không ra nguyên lý của nó.
Lúc chiều, Ôn Minh tìm được bác sĩ Lâm, nói người bệnh tỉnh muốn ra viện.
Từ chối yêu cầu tái khám của bác sĩ Lâm, Ôn Minh thanh toán hết phí tổn liền mang theo Thor cũng Ôn Dao chuẩn bị về chỗ ở, mới vừa ra cổng bệnh viện, đã bị hai binh sĩ nhà mình ngăn cản.
Nhìn ắc mặt binh sĩ đầy lo lắng, Ôn Minh khó hiểu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đoàn trưởng! Ngữ Điệp giết người, hiện tại hai bên đang giằng co, cần anh đi qua xem!"
Ngữ Điệp giết người?
Ôn Minh biết rõ tính tình của Ngữ Điệp, chắc là Tiểu Ảnh giết, mà cô bé đó từ trước đến nay luôn nghe lời Ngữ Điệp... nếu cô bé đó chủ động giết người, nhất định đối phương đã làm chuyện gì uy hiếp đến cô rồi.
Ôn Minh liếc nhìn Thor, nói với hai binh sĩ: "Các người dẫn cậu ấy trở về nghỉ ngơi, tôi..."
"Đừng nha, tôi cùng muốn cùng đi, xem ai dám bắt nạt Ngữ Điệp của chúng ta."
Thor không đồng ý, làm sao lại có thể vứt hắn sang một bên chứ!
"Thế thì đi thôi!"
Ôn Minh cũng không nói nhảm, cậu vừa hỏi binh sĩ tình hình cụ thể vừa bước nhanh đến chỗ đậu xe.
Ôn Ngọc ngẩng đầu quan sát, vốn Đại Hoàng và Trường Phong ở trên nóc đều không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đâu.
"Dao Dao! Lên xe!"
Ôn Dao thu hồi ánh mắt, đi theo đằng sau Thor lên xe.
Chương 375: Người ngoại quốc
Theo binh sĩ nói, Ngữ Điệp giết là hai người da đen.
Đúng vậy, người da đen.
Phía Đông vùng duyên hải trước tận thế có rất nhiều người nước ngoài đến nơi này công tác, người da trắng phía Đông Bắc chiếm đa số, người da đen phía Đông Nam nhiều, bởi vậy hiện tại căn cứ Hoa Đông cũng có không ít người da trắng và người da đen.
Bọn hắn đến từ các nước và địa khu khác nhau, bởi vì mất đi liên hệ với tổ quốc của mình, không thể không sinh hoạt ở căn cứ Hoa Đông.
Cũng bởi vì nguyên nhân màu da, người da trắng và người da đen còn tạo thành hai đoàn thể nhỏ.
Người may mắn còn sống sót như bọn hắn không tính quá nhiều cũng không ít, đều có vài ngàn người, chia làm hai đoàn đội lớn —— đoàn dị năng Phi Nhận cùng đoàn dị năng Hắc Báo, ở mọi phương diện đều vô cùng đoàn kết.
Mà lần này Ngữ Điệp ở một nơi khá vắng vẻ giết chết hai người da đen, đồng thời ở hiện trường còn có một thi thể nữ.
Lúc ấy Hạ Y Huyên cùng Ngữ Điệp tùy ý đi tới, sau đó Ngữ Điệp đột nhiên giống như phát hiện cái gì, chạy như bay về một hướng.
Đợi đến khi Hạ Y Huyên thuấn di tìm được cô ấy, vừa vặn chứng kiến Ngữ Điệp bị một đám người da đen vây quanh, dưới chân cô có hai thi thể người da đen, chết rất thê thảm.
Sau đó đội tuần tra căn cứ kịp thời đuổi tới, ngăn hành động của hai bên lại.
Thật ra hiện trường cũng thấy rất rõ ràng, chắc là hai người da đen này hành hạ một cô gái đến chết, bị Ngữ Điệp phát hiện sau đó bị giết chết ngược lại.
Hiện tại có hai vấn đề.
Một là căn cứ có quy định không được giết người trong căn cứ, mà Ngữ Điệp giết người bị bắt tại trận, nhưng đối phương hành hạ cô gái đến chết lại không có bất cứ chứng cứ nào.
Hai là người da đen vô cùng đoàn kết, hiện tại vài trăm người đang tụ tập một chỗ yêu cầu bên trên cho công đạo, mà ngay cả đoàn dị năng Phi Nhận cũng tham gia náo nhiệt, nếu như xử lý không tốt có thể sẽ dẫn đến một vài phiến toái nhỏ.
"Hừ." Ôn Minh cười lạnh một tiếng: "Bọn họ không thể không biết bây giờ bọn hắn đang đứng trên địa bàn của ai chứ?"
Đợi bọn Ôn Minh đến hiện trường, phát hiện binh sĩ căn cứ đã bao vây thành một vòng tròn, ba tầng trong ba tầng ngoài đều vây đầy người xem náo nhiệt.
Các binh sĩ tách ra dòng người, để bọn Ôn Minh đi vào.
Đi vào liền nhìn thấy hai phe nhân mã, mười mấy người da đen đứng chung một chỗ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đối diện.
So với nhân số bên người da đen, nhân số bên Hạ Y Huyên lập tức lộ ra thế lực đơn bạc.
Hạ Y Huyên cùng Kỳ Bình đứng ở phía trước nhất, chặn Ngữ Điệp ở phía sau cô, những binh sĩ khác đứng ở hai bên, cùng chung mối thù nhìn người da đen đối diện.
Ở giữa bọn hắn đặt bà thi thể, một thi thể bị vải bịt kín, từ mắt cá chân lộ ra có thể thấy được đó là thi thể cô gái.
Mà hai thi thể khác là người da đen, trên người có đều là miệng vết thương lớn nhỏ, chủ yếu nhất chính là, đầu đều bị cắt đứt.
Vệ Tinh dẫn theo mấy người lính đứng bên người Kỳ Bình, mặc kệ phương diện nào, hắn đều đứng ở bên này của bọn Kỳ Bình, nhưng vấn đề chủ yếu bây giờ là đối phương không thuận theo không buông tha, hơn nữa đoàn dị năng Phi Nhận kia cũng tham gia một cước, muốn đục nước béo cò.
Hai đoàn bọn họ cộng lại cũng mấy ngàn người, coi như cũng là một lực lượng không nhỏ, thật sự náo lên cũng phiền toái không nhỏ.
Đầu lĩnh người da đen là người cạo trọc đầu, trời lạnh như vậy chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay đầy hình xăm.
Hắn đi về phía trước một bước, chỉ vào Ngữ Điệp đứng phía sau lưng Hạ Y Huyên dùng tiếng Trung nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi chỉ muốn các người giao hung thủ ra, những chuyện khác sẽ không truy cứu nữa."
"Nghĩ hay lắm!" Đầu Hạ Y Huyên hơi hất lên, khinh thường nói: "Sự thật rất rõ ràng, rõ ràng là các người phá hỏng quy định căn cứ, Ngữ Điệp nhà chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng, tôi cần các người bàn giao mới đúng!"
"Thế nhưng cô không có bất cứ chứng cứ nào nói rõ cô gái kia là chúng tôi giết, người của chúng tôi chẳng qua phát hiện ra cô ta, lúc tiến lên kiểm tra lại bị hiểu lầm, sau đó bị cô gái này giết chết. Nhưng lúc cô ta giết người có người tận mắt nhìn thấy."
"Làm sao không có người nhìn thấy? Ngữ Điệp chúng tôi thấy được! Hai người kia đáng chết!"
"Thiếu tá Vệ, anh nói như thế nào?"
Người da đen xăm cánh tay nhìn về phía Vệ Tinh: "Anh là người đại biểu cho căn cứ, cũng không thể tùy tiện bao che! Tôi nghĩ, người Trung Quốc công chính liêm minh, chắc có lẽ không có kỳ thị chủ nghĩa chủng tộc chứ."
A, đây là tâng bốc hắn đó à?!
Vệ Tinh bĩu môi, không cho là đúng.
Người ngoại quốc ở căn cứ Hoa Đông xem như đã trải qua tẩy trừ một phen, lưu lại đều là những người thức thời, làm ầm ỉ quá đều đã xử lý xong trong lần rung chuyển trước.
Hiện tại đoàn trưởng đoàn dị năng Hắc Báo vẫn là một người biết tuân thủ, rất thông minh, hắn biết rõ bọn hắn bây giờ xem như ăn nhờ ở đậu, rất nhiều chuyện đều phải có chừng mực, cho tới bây giờ mọi người ở chung đều rất tốt đẹp.
Nhưng trước mắt cũng xem như tam đầu lĩnh, tính cách càng cực đoan hơn, vẫn muốn làm thế nào đạt được nhiều chỗ tốt từ căn cứ hơn, thậm chí bay xa đến phương diện quốc tế.
Đều đã tận thế rồi đâu ai còn chủ nghĩa quốc tế gì nữa, thu nhận bọn hắn đã là chủ nghĩa nhân đạo rồi đấy!
Đáng tiếc lần này đoàn trưởng cùng Phó đoàn trưởng bọn hắn đều đi ra ngoài rồi, bằng không chuyện đã sớm xử lý xong, đâu ra nhiều chuyện phức tạp như vậy chứ?
"Blaise, tôi cảm thấy chuyện này đã rất rõ ràng, không cần chứng cớ gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, là người của các người trái với quy định căn cứ. Nhưng, bây giờ bọn hắn cũng đã chết, chúng tôi cũng không truy cứu nữa, hi vọng anh quản lý tốt người của các người."
"Anh có ý gì?! Tôi không đồng ý các nói của anh, không có chứng cứ chính là vu oan?! Tôi muốn..."
"Cạch...!"
Một đường tia chớp thô to như cánh tay đột nhiên bổ xuống đỉnh đầu Blaise, bổ trước mũi chân hắn một cái lỗ đen ngòm.
Đột nhiên xuất hiện công kích khiến Blaise cả kinh lui về phía sau, lời nói còn chưa nói hết suýt chút té ngã luôn, cũng còn may có người phía sau đỡ hắn.
"Mày muốn thế nào?"
Một giọng nói trầm thấp sẳng giọng từ phía sau bọn Hạ Y Huyên vang lên, Kỳ Bình bọn hắn kinh hỉ quay đầu lại, mấy binh sĩ nhịn không được bật thốt: "Đoàn trưởng!"
Ôn Minh mang theo bọn Ôn Ngọc đi ra, cậu gật đầu chào Vệ Tinh, sau đó quăng ánh mắt nhìn về phía Blaise, híp mắt hỏi: "Mày muốn em gái tao thế nào?"
Tâm Blaise trầm xuống, hắn đánh giá chàng trai trẻ tuổi vừa xuất hiện này, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của cậu.
Xem quần áo cậu chắc hẳn cũng là quân nhân, hơn nữa vừa rồi người đối diện gọi cậu ta là đoàn trưởng, cậu ta còn nói em gái của cậu ta, cho nên cậu ta là anh của cô gái trẻ kia?
Nhìn đòn thế vừa rồi vừa ra, là một người có thực lực mạnh mẽ, nói như vậy, chẳng lẽ cô bé kia có bối cảnh rất cường?
Trong lòng Blaise suy nghĩ ngàn vạn, nhưng sắc mặt không lộ ra, hắn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Cho dù cậu là anh của cô ta, cũng không thể tùy tiện giết người trong căn cứ?Anh em của chúng tôi bị cô ta giết, cậu nói xem nên giải quyết thế nào đây?!"
Ôn Minh rủ đôi mắt xuống quét qua thi thể trên đất, nhàn nhạt nói ra: "Giết rất tốt."
"Cậu có ý gì!"
"Nghe không hiểu tiếng Trung? Cặn bã chết thì đã chết, không có gì đáng tiếc. Hơn nữa, các người nói em gái tôi giết người chính là giết người sao? Có chứng cứ gì? Tôi nói nơi này đều là người của các người lời nói của một bên, dù sao chỉ có các người thấy được, cũng không có người khác nhìn thấy."
Chương 376: Kiêu hùng
Ôn Minh đi đến ngồi xổm bên cạnh xốc lên vải bổ đắp thi thể cô gái, sắc mặt không chút gợn sóng nhìn thoáng qua, đứng dậy vỗ vỗ tay tiếp tục nói:
"Nếu các người nhất định cần có chứng cứ, tôi vẫn có thể làm kiểm tra thi thể, tuy bây giờ nhân viên thiết bị đều khan hiếm, nhưng thật sự muốn làm cũng không có vấn đề, các người nói xem?"
Blaise không nói gì, hắn đương nhiên biết rõ sự tình đến cùng thế nào, đừng nói làm kiểm tra thi thể, người hơi có chút kinh nghiệm điều tra kỹ một chút cũng có thể biết được chân tướng sự tình, chỉ có điều trước kia không có người giống trống khua chiêng làm như vậy mà thôi.
Mặc kệ bên ngoài các phương diện của căn cứ có làm tốt thế nào, vào nơi hẻo lánh âm u ít người chú ý, mỗi ngày đều có người vì đủ loại nguyên nhân mà chết đi.
Không có người sẽ phí tâm tư đi thăm dò chân tướng, tìm bắt hung thủ, đa phần thời điểm chẳng qua chỉ liệm thi thể rồi hỏa táng mà thôi.
Blaise không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện cô bé có bối cảnh mạnh như vậy, đối mặt với thái độ cứng rắn của Ôn Minh, hắn cảm thấy có chút khó giải quyết, kế tiếp phải làm gì?
Lúc sắp tiến thối lưỡng nan, bên trái đám người truyền đến tiếng ồn ào náo động, dường như có người nào đó đi đến, dòng người tách ra, mấy người da đen vội vàng chạy tới.
Đầu lĩnh người da đen cao gần một mét chín, màu da đen nhìn khách quan có vẻ ít đen hơn những người khác, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, phía dưới gò má ben6trai1 có vài vết sẹo, ánh mắt lãnh lệ ngoan tuyệt, khiến cho người nhìn vào đôi mắt hắn nhịn không được trong nội tâm phát run.
Trên người hắn áo khoác ngoài khắp nơi đều dính máu đen, trên người tản ra mùi máu tanh rõ ràng, cho thấy vừa rồi vội vàng trở về.
Hắn liếc nhìn sang Blaise, cái nhìn này khiến cho Blaise rụt rụt đầu, hoàn toàn mất hết bộ dáng diễu võ dương oai trước kia.
Sau đó hắn đi đến trước mặt Vệ Tinh, dùng giọng nói mang theo làn điệu tiếng Trung nói ra: "Thiếu tá Vệ, chuyện cụ thể tôi đã biết, thật sự xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho các người rồi."
Người đến chính là đoàn trưởng đoàn dị năng Hắc Báo, cũng là người cầm đầu người da đen ở căn cứ Hoa Đông —— Maud.
Lực lãnh đạo của hắn mạnh, thủ đoạn nổi bật, cộng thêm dị năng cường hãn, chỉnh đốn toàn bộ tiểu đội dị năng người da đen ở căn cứ Hoa Đông, thành lập đoàn dị năng Hắc Báo, đồng thời phối hợp với cao tầng căn cứ tiến hành ước thúc cấp dưới, duy trì mối quan hệ không tệ lắm với cao tầng căn cứ Hoa Đông.
Vệ Tinh liếc nhìn Blaise, nhìn về phía Maud: "Đoàn trưởng Maud, tôi nghĩ quy định căn cứ anh cũng rất rõ ràng, trước anh đã đồng ý vài chuyện, sau này anh có thể ước thúc kỹ càng người của anh, phát hiện lần nữa, chúng ta nên nói đến điều kiện trước kia."
"Thiếu tá Vệ, từ trước đến nay cũng đã lâu như vậy, anh cũng nhìn trong mắt hành vi của chúng tôi, chúng ta đều là con người, kẻ thù của chúng ta đều nhất trí, đương nhiên chúng tôi kiên quyết ủng hộ lãnh đạo căn cứ, hành vi của người khác không thể đại biểu cho tất cả mọi người chúng tôi, chuyện lần này trở về tôi sẽ điều tra kỹ càng, nhất định sẽ cho anh một công đạo."
Maud đều đã nói như vậy, Vệ Tinh cũng không tiện nói gì nữa, hắn đem ánh mắt nhìn về phía Ôn Minh, muốn xem ý kiến của cậu.
Ôn Minh lắc đầu, tuy chuyện này là do Ngữ Điệp làm, nhưng trên thực tế vẫn là do căn cứ Hoa Đông và đoàn dị năng Hắc Báo làm chủ, chỉ cần bọn họ không thiệt thòi là được.
Ôn Minh cũng không có ý kiến, Vệ Tinh lại để người của bọn hắn mang hai thi thể người da đen trên mặt đất đi.
Nhìn cái tên Blaise kia khúm núm theo sát sau lưng Maud, Hạ Y Huyên hiếu kỳ nói: "Trước đó rất hung hăng càn quấy, bây giờ làm sao lại co rút như con chim cút thế?"
"Bởi vì Maud đối với người phá hỏng quy tắc hắn định ra trừng phạt rất nghiêm trọng, có lẽ Blaise cũng không nghĩ đến hắn sẽ trở về sớm như vậy."
Vệ Tinh hơi giải thích, sau đó nhìn về phía một đám người rõ ràng không giống những người khác:"Phó đoàn trưởng Warner, anh cũng có hứng thú xem náo nhiệt?"
Người được gọi là Warner chính là một người đàn ông da trắng tuổi còn trẻ, đúng tiêu chuẩn mỹ nam tử tóc vàng mắt xanh.
Bên cạnh hắn vây quanh nhiều người da trắng, đang hào hứng bừng bừng đánh giá Ôn Minh.
Nghe câu hỏi của Vệ Tinh, Warner cười nói: "Chỉ trùng hợp gặp phảo mà thôi, vị này chính là..."
"Khách của tư lệnh chúng tôi mà thôi."
Vệ Tinh không có nhiều lời, lời nói hắn xoay chuyển, nói đầy ẩn ý: "Phó đoàn trưởng Warner, anh trở về cũng nên nói cho đoàn trưởng nhà các người biết, ước thúc đàng hoàng người bên dưới, tôi nghe nói mấy ngày hôm trước có vài người mất tích."
"Thiếu tá Vệ, anh yên tâm, chúng tôi cũng không phải đám người man rợ kia, gần đây chúng tôi rất tuân thủ theo luật pháp đấy!"
"Vậy là tốt rồi."
Chờ bọn hắn cũng đi, Hạ Y Huyên hỏi: "Đám người da đen kia cũng quá kiêu ngạo rồi, các người mặc kệ không quản sao?"
"Cô không chứng kiện tình cảnh tận thế mới phát sinh, đám người kia thật đúng là một đám người man rợ, chọc giận tư lệnh, giết mười mấy người tại chỗ, lúc này mới trung thực xuống. Sau này bị người tên là Maud kia chỉnh đốn lại tất cả người da đen ở đây, cảm đoan với chúng tôi sẽ tuân thủ quy định chế độ của căn cứ, lúc này mới tạo thành bộ dạng như bây giờ.
Dù sao nhân số của bọn hắn cũng không ít, cũng có một ít là người tốt, ở chỗ này của chúng tôi cơ bản người ngoại quốc từng quốc gia đều có, cũng không thể chỉ vì một người mà giết chết toàn bộ?"
"Thế chuyện như vậy trước kia có từng xảy ra không?"
Hạ Y Huyên chỉ thi thể bị binh sĩ khiêng đi hỏi.
"Cách một thời gian ngắn cũng có mấy vụ, nhưng ngoại trừ bắt được tại chỗ, căn bản không biết ai làm ra. Có người da đen làm đấy, nhưng đồng dạng cũng có những người khác làm ra, cả trai lẫn gái đều có. Là tự nguyện cũng có bị bức hiếp, chúng ta đâu rút ra được nhiều thời gian tìm bắt hung thủ đây?
Đương nhiên, nếu như bị đội cảm tử của căn cứ bắt được, vậy làm cơ sở cống hiến cuối cùng cho căn cứ, phản kháng thì trực tiếp giết chết tại chỗ."
Vệ Tinh cũng rất bất đắc dĩ, bọn hắn ngoại trừ tăng cường mật độ tuần tra, thực không rút ra được người làm những chuyện này, dù sao đây cũng không phải như trước tận thế rồi.
"Lời kia của Maud trước đó, thật sự sẽ làm sao?" Kỳ Bình cũng có nghi hoặc.
"Buổi tối các người sẽ biết, tên kia có thể đi đến bây giờ cũng không phải chỉ nói mà thôi, nên lấy hay bỏ hắn biết rõ."
Quả nhiên, Ôn Minh bọn hắn ăn xong bữa tối, liền có binh sĩ đưa một túi lớn đồ đạc đến, Maud nói gửi cho cô bé hôm nay nhận, chuyện hôm nay đã hù dọa đến cô ấy, cũng cảm ơn cô đã thanh lý đội ngũ bại hoại của bọn hắn.
Đồng thời, bọn hắn còn nghe nói Maud chủ động tống ba người đi qua, nói là trước kia cũng phạm phải chuyện như vậy, để căn cứ xử phạt.
"Trời, tên này lấy lui làm tiến, co được dãn được ah, kiêu hùng! Tôi cảm thấy chúng ta cần phải chú ý một chút, người này không đơn giản."
Hạ Y Huyên mở đồ đạc đối phương đưa đến, cảm thán nói ra.
Bao lớn đồ đạc này có ăn dùng cả, có một vài quần áo xinh đẹp mà các cô bé yêu thích, cũng không biết đối phương lấy được từ đâu.
"Không đơn giản, tạm thời không có quan hệ lớn với chúng ta, đây là chuyện căn cứ Hoa Đông cần quan tâm, nhưng..."
Kỳ Bình có chút khó hiểu: "Không phải nói bọn hắn rất đoàn kết sao? Hắn cứ như vậy đưa người đến, sẽ không khiến nội bộ sinh lòng phản kháng?"
Thor tựa ở trên ghế salon nhịn không được mở miệng nói: "Cậu biết rõ người hắn đưa thế nào với hắn? Nói không chừng là những kẻ vụng trộm có ý kiến với hắn thì sao?"
Nghe lời Thor nói, Hạ Y Huyên quay đầu lại nói: "Từ Dương, cậu không nói lời nào thiếu chút nữa tôi quên hỏi thăm cậu rồi, nghe nói cậu là do sinh vật không biết đưa về đây, chuyện gì xảy ra vậy?"
Vù thoáng một phát, ánh mắt mọi người đều nhìn về hắn, trước đó chuyện bọn hắn đoán là sự thật sao?
Chương 377: Xe bay
"À... Cái này à..."
Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, Thor không được tự nhiên gãi gãi ót, lộ ra dáng tươi cười tiêu chuẩn của Từ Dương: "Lúc ấy tôi hôn mê, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn cho rằng mình sắp chết rồi đây này."
"Như vậy à..." Nghe lời Thor nói, Hạ Y Huyên có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể biết được cái gì đấy.
Hạ Y Huyên đứng dậy đi đến bên người Thor, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cậu cũng là đại nạn không chết, sau này tất có hậu phúc! Nhưng như vậy cũng là giáo huấn, sau này cậu phải cẩn thận một chút, có một số việc cũng đừng có xông phía trước, cậu là một người phụ tá nên ngoan ngoãn đợi ở phía sau là được rồi. Cậu phải biết, lần này Phương Dật Văn thương tâm lắm đấy, chưa từng thấy hắn khóc như vậy..."
"Ai khóc!"
Phương Dật Văn phản bác nói: "Đó mà là khóc sao? Tôi bị hạt cát bay vào mắt đấy!"
"Được được được, tôi nhìn lầm rồi."
Hạ Y Huyên liếc mắt, trong phòng bệnh vệnh viện đâu ra hạt cát?
Có người trong nhà đều cười rộ lên, Thor cười theo hai tiếng, trong lòng xấu hổ không thôi:
Quả thật hắn đại nạn không chết, nhưng Từ Dương đã chết thật rồi...
Kỳ Bình nhìn đồ trên bàn, hỏi Ôn Minh: "Những vật này làm sao bây giờ?"
Thu thì chắc chắn sẽ không thu rồi, những vật này bọn hắn cũng không thiếu, chẳng lẽ lại tiêu hủy? Cảm thấy có chút lãng phí.
"Kiểm tra, không có vấn đề thì giao cho binh sĩ bên ngoài, để bọn hắn tùy tiện cho người nào cần dùng."
Kỳ Bình tỉ mỉ kiểm tra một phen, còn lại để cho dị năng giả khác đều nhìn nhìn, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì liền cầm đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, một đoàn người Ôn Minh ngồi trên trực thăng đi ra khỏi căn cứ Hoa Đông.
Đợi bay ra khỏi phạm vi căn cứ Hoa Đông không bao lâu, Ôn Minh bảo người điều khiển tìm một khu vực trống trải khá gần bờ biển ngừng lại.
Tối hôm qua cậu đã nói còn cần xử lý một chuyện, bảo bọn hắn tìm một nơi an toàn chờ đợi.
"Đoàn trưởng, thật sự không cần những người khác đi theo sao?"
Biết rõ Ôn Minh chỉ mang theo Ôn Dao cùng Từ Dương, những người khác có chút lo lắng, mang theo Dao Dao thì thôi, lại còn mang thêm một bệnh nhân là chuyện gì xảy ra đây?
Ôn Minh lắc đầu, dặn dò: "Thời gian của tôi không xác định, các người ở chỗ này chờ, cẩn thận cảnh giới."
Sắp xếp xong xuôi nhữngchuyện khác, Ôn Minh liền mang theo hai người đi, ngay cả Đại Hoàng và Trường Phong đều bị giữ lại, chỉ mang theo Mạn Mạn.
Nhìn bóng dáng bọn người Ôn Minh dần dần biến mất, Hạ Y Huyên hỏi Kỳ Bình: "Kỳ Bình, cậu có cảm thấy thằng nhóc Ôn Minh kia có chút gì đó là lạ hay không? Từ Dương cũng thế, cảm thấy không có nhây như trước kia, nặng nề không ít."
"Trước kia không phải chị hay ghét bỏ cậu ấy quá om sòm rồi sao? Bây giờ lại cảm thấy người ta im lìm quá hay sao?"
Kỳ Bình lắc đầu, phụ nữ thật đúng hay thay đổi lại phiền toái.
"Chị suy nghĩ quá nhiều rồi, có vấn đề gì đoàn trưởng và Dao Dao đều có phản ứng đấy."
"Đến cùng cậu là dị năng giả hệ tinh thần hay là chị hả? Cậu cũng quá không nhạy cảm rồi, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Điệp em cảm thấy thế nào?"
Nghe Hạ Y Huyên hỏi thăm, Ngữ Điệp lắc đầu.
Tiểu Ảnh nói cảm thấy anh Từ Dương có chút không đúng, cô lại nói cùng Dao Dao, Dao Dao lại bảo cô không cần lo lắng, cô đành xem như không biết chuyện gì thôi.
Ôn Minh bọn hắn đi ra một khoảng cách sau đó ngừng lại, Thor lấy ra từ trên cổ một sợi dây chuyền, trên dây xích có một vật trang sức hình thoi.
Thor gỡ trang sức xuống, ném về phía trước, hình thoi bắt đầu vặn vẹo biến hóa, không đến một lát, một chiếc xe bay cực kỳ chủ nghĩa khoa học viễn tưởng đỏ thẫm giao nhau hiện ra trước mặt bọn hắn.
Thor tiến lên mở cửa xe, hướng hai anh em Ôn Minh làm động tác mời, cũng thuận miệng giải thích: "Đây là xe bay tập đoàn Campbell Tinh Minh nghiên cứu phát minh mới nhất có tác dụng bay trên biển, bên trong nó phân phối... được rồi, có nói các người cũng không hiểu, mấy tháng trước tôi vừa mới mua đấy.
Kỳ thật ở bên trong tinh hạm có không ít đồ quân dụng, đáng tiếc, trong Bước Nhảy Không Gian... ừm, đều có tổn hại, chỉ có thể dùng cái này cố gắng rơi xuống."
Ôn Minh chú ý đến Thor dừng lại rõ ràng, cậu âm thầm ghi nhớ, cũng không hỏi nghi vấn, dẫn theo Ôn Dao lên xe bay.
Trong xe rất thoải mái dễ chịu, không gian nhìn có vẻ lớn hơn bên ngoài một chút, chỗ lan can còn có một vài cái nút nhỏ.
"Karl, giao cho mi rồi."
"Không có vấn đề chủ nhân!"
Theo một loạt âm thanh máy móc vang lên, xe bay từ từ bay lên không, sau đó lập tức bắn đi.
Ngồi trong xe cũng không có cảm giác nào, giống như ngồi trên đất bằng, chỉ có thông qua cảnh tượng lóe bên ngoài cửa sổ, bọn họ mới biết tốc độ này vô cùng nhanh.
Ôn Minh không nói gì, cậu chỉ yên lặng đánh giá thiết kế trong xe, trong lòng vẫn còn có chút không thể tin được.
Cho dù cậu đã tiếp nhận những điều người ngoài hành tinh giải thích, nhưng không ngừng xuất hiện sản phẩm công nghệ cao này khiến cậu tâm phiền ý loạn.
Tên Thor này thật sự đúng như lời hắn nói sao, là vô tình bị rớt xuống trái đất?
Nếu không phải, hắn có mục đích gì?
Nếu như đúng, như vậy thật sự phải giúp hắn trở về tinh cầu của mình?
Như vậy có phải trái đất đã bị bại lộ hay không?
Việc này sẽ xảy ra ảnh hưởng gì?
...
Vấn đề cứ nối tiếp một vấn đề, Ôn Minh bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, bây giờ cậu nắm giữ tin tức còn không có nhiều lắm, không thể tự loạn tay chân.
Đối phương có được nền văn minh quang não cao hơn bọn hắn nhiều, xem tư liệu cũng thu gom không ít, có lẽ các phương diện khác đều đã hiểu rõ ràng.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước, nếu như đối phương thật sự có ý đồ xấu...
Ôn Minh không tự chủ nhìn về phía Ôn Dao, Ôn Dao cũng đang đánh giá đồ vật trong xe, trong ánh mắt khó có được lộ ra sự hiếu kỳ, sợ hãi, thán phục.
Ôn Minh có chút hối hận, chuyện còn không rõ, không nên mang theo em gái đến...
Có điều cậu cũng biết, nếu thật sự em gái muốn đi, cậu có muốn cản cũng không được.
Thor ngồi ở phía trước liếc mắt nhìn, tuy hắn không có thuật đọc tâm, cũng không giống Ôn Dao có thể biết chấn động tinh thần lực.
Nhưng Karl vừa nói cho hắn biết, tiết tấu hô hấp của Ôn Minh không đúng, tim đập nhanh hơn không ít trong một thời gian ngắn.
Ôn Minh đang suy nghĩ gì hắn cũng đoán được một ít, thông qua một ít tư liệu Karl lấy được, hắn biết rõ cách nhìn của những thổ dân đối với nền văn minh bên ngoài, mặc dù một phần cũng đúng chủ đích, nhưng Thor hắn là một người có Tinh Minh có chủ nghĩa chủng tộc ngang hàng đấy!
Xe bay rất nhanh liền đi đến trên mặt biển, nó ngừng ở giữa không trung, chỉ vài giây đồng hồ đã hoàn thành một lần thay đổi, sau đó đâm đầu vào bên dưới mặt biển.
Trong xe hơi có chút lắc lư, nhưng rất nhanh khôi phục nguyên dạng, ngoài của sổ xe ánh sáng cũng thoáng chốc ảm đạm.
Xe bay tốc độ rất nhanh, chỉ một hồi, ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe cũng dần dần biến mất, rời vào một mảnh tối đen.
Nhưng Ôn Dao có thể cảm giác được, có vô số sinh vật đang lượn lờ chung quanh, theo bên cạnh xe.
"Dao Dao à, tinh thần lực của em đừng ném loạn, nơi này có không ít đại gia hỏa đâu đấy, chúng ta không cần nảy sinh xung đột."
Hiện tại xe đang mở ra hình thức ẩn hình, sinh vật bình thường đều không nhìn thấy được, nhưng nếu bị tinh thần lực của Ôn Dao làm kinh động, như vậy không nhất định nữa rồi.
Ôn Dao nhếch miệng, thu hồi tinh thần lực.
Chương 378: Tiến vào chiến hạm
Ngoài cửa sổ đen kịt một mảnh không có một tia ánh sáng, Ôn Dao cũng không biết bây giờ ở dưới đáy biển bao nhiêu mét, chung quanh yên tĩnh như chết, thậm chí không cảm giác được thời gian trôi qua.
Có điều qua một lúc nữa, trong xe vang lên âm thanh của Karl: "Chủ nhân, chúng ta sắp đến rồi."
"Karl, mở đèn pha."
Theo mệnh lệnh của Thor, trước xe bắn ra hai đường ánh sáng mãnh liệt, một con quái vật khổng lồ cứng như thép đụng vào tầm mắt của Ôn Dao.
Ánh sáng của đèn pha chỉ có thể chiếu sáng một phần chiến hạm, những nơi khác vẫn ẩn mình trong bóng tối, dường như che dấu quái thú sắt thép này trong bóng tối, tùy thời có thể cho kẻ thù của nó một kích trí mạng.
Bên trên thân hạm màu xám bạc có đầy hố lớn nhỏ, một thứ như cánh giương ra bị đánh rơi mất một phần, vừa nhìn quả đúng là đã trải qua lễ tẩy rửa chiến tranh tàn khốc.
Ôn Dao có thể cảm giác được chấn động tinh thần lực của Ôn Minh bên cạnh phập phồng bất định, điều này Ôn Dao có thể hiểu được.
Dù sao, lúc vừa mới nhìn thấy trong lòng Ôn Dao cũng vô cùng rung động đấy, đồ vật chỉ xuất hiện trong thế giới khoa học viễn tưởng lại có thể xuất hiện trong hiện thực, hơn nữa còn chấn động lòng người khi nhìn trực tiếp thế này.
Xe bay tiếp tục chuyển động về phía trước, nó tiến vào một lối đi bên phải chiến hạm, không đến một phút sau xe dừng lại.
Sau đó Ôn Dao cảm thấy xe được nâng lên một chút, sau vài giây liền ngừng lại.
Cửa xe tự động mở ra, thanh âm cứng nhắc của Karl vang lên, dường như còn mang theo một chút tung tăng như chim sẻ: "Hoan nghênh đi vào Hoắc Kỳ số! Các người là nhóm người thổ dân trái đất đầu tiên được bước vào Hoắc Kỳ số đấy ~ "
Cửa sổ xe vừa mở hai bên đều là một mảnh đen sì, theo âm thanh Karl vang lên, thoáng một phát toàn bộ buồng nhỏ trên tàu sáng rực lên, từng ngọn đèn bên trong khoang thuyền của chiến hạm sáng lên, dường như đang hoan nghênh bọn hắn đến.
"#%^er@%^@#."
Đột nhiên, trong khoang thuyền vang lên giọng nói bọn Ôn Dao nghe không hiểu, âm thanh tương tự như Karl, mang theo giọng nữ điện tử.
Thor dùng ngôn ngữ đồng dạng nói trở về mấy câu, sau đó nói với Karl: "Karl, thu thập ngôn ngữ trái đất thêm vào hệ thống Phyllis."
"Không có vấn đề, chủ nhân."
"Vừa mới nói chuyện chính là quang não của chiến hạm này —— Phyllis."
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Ôn Minh, Thor chủ động giải thích.
Vừa dứt lời, ba chiếc bình dẹp như mâm tròn màu xám bạc có độ dày khoảng 5cm bay đến trước mặt bọn Ôn Minh rồi dừng lại, giống như đang mời bọn họ đi lên.
Thor đứng lên mâm tròn, nói với Ôn Minh: "Đây là một trong những phương tiện giao thông trong chiến hạm."
Ôn Minh gật gật đầu, quan sát trái phải mâm tròn đang lơ lửng cách mặt đất 20 cm, học theo bộ dáng Thor đứng lên.
Mâm tròn nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng người đứng lên trên mới có thể cảm giác được nó vững vàng thế nào, quả thực như đứng trên đất bằng.
Và ba người đứng vững, mâm tròn bắt đầu di động về phía trước.
Ngay từ đầu Ôn Minh còn có chút không thích ứng, thân thể lung la lung lay đấy, đợi đến khi bình phục cậu liếc nhìn sang Ôn Dao, phát hiện em gái nhà mình dường như không có việc gì, vững vàng đứng trên mâm tròn, ôm Mạn Mạn có chút hăng hái đánh giá đồ vật bên trong chiến hạm.
Được rồi, cậu lo lắng dư thừa rồi.
Rẻ vài bước ngoặt, lại qua vài cánh cửa, mâm tròn cuối cùng cũng dừng lại.
Căn phòng này dường như là một phòng điều trị, trong không gian rộng rãi xếp đầy đủ loại dụng cụ, ở một nơi hẻo lánh có một đồ vật cao gần hai mét bị vải bố phủ lên.
Ánh mắt Ôn Minh bị đồ vật trong góc hấp dẫn đầu tiên, trong lòng cậu bắt đầu kịch liệt nhảy loạn, cậu đã đoán được đó là gì rồi.
"Tôi nghĩ cậu lo lắng nhất hẳn là thi thể của Từ Dương, tôi đã dùng thuốc bảo quản tốt rồi, trừ không còn hô hấp, còn lại giống hệt như lúc cậu ấy còn sống."
Thor nhảy xuống khỏi mâm tròn, đi về phía trước hai bước rồi ngừng lại.
Hắn xoay người, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với Ôn Dao: "Dao Dao, anh để Karl mang em đi dạo chung quanh ngắm nhìn được không?"
Đây là muốn đưa Ôn Dao mở mang kiến thức à?
Ôn Minh ngăn ở trước mặt Ôn Dao, ánh mắt nhìn về phía Thor đầy cảnh cáo.
"Này... Dao Dao còn nhỏ, có nhiều thứ..."
Thor khoa tay múa chân ở trên người thoáng một phát, mặt Ôn Minh tối sầm, quay người nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em ở bên ngoài chờ anh."
Con mắt Ôn Dao qua lại mấy lần giữa hai người, tùy ý gật gật đầu, quay người liền đi ra ngoài.
Ôn Dao cũng không đi ra ngoài quá xa, Ôn Dao ở cửa tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống, rồi ngửa đầu bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong chiến hạm.
Lúc đứng trên mâm tròn tốc độ quá nhanh, rất nhiều thứ đều không có nhìn rõ ràng được, bây giờ mới có thời gian quan sát kỹ càng.
"Mi đang nhìn cái gì?" âm thanh Karl vang lên phía bên phải Ôn Dao, Ôn Dao cúi đầu xem xét, một Robot nhỏ xíu được chế tác tinh tế hai tay chống nạnh, ngửa đầu nhìn Ôn Dao, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ.
"Hỏi mi đấy!"
Karl bất mãn rồi, sao đứa nhỏ này lại không có lễ phép như vậy?
Ôn Dao còn chưa mở miệng, Mạn Mạn nằm trên bờ vai đã duỗi ra một nhánh dây leo quấn lấy Robot nhỏ.
"Các người quá vô lễ, mau buông ta ra!"
Mạn Mạn bỏ qua tiếng la gọi của Karl, duỗi ra mấy nhánh dây leo khác bắt đầu vuốt ve sờ soạng "món đồ chơi" mới lạ này.
"Ah ah ah, Phyllis, nhanh cứu ta!"
Karl vừa dứt lời, một người máy đi qua, cứu Karl từ trong tay Mạn Mạn ra.
"Phyllis, bọn hắn khi dễ ta, mi mau giúp ta giáo huấn nó!"
Karl chỉ vào Mạn Mạn trong ngực Ôn Dao hô lên.
"Mệnh lệnh không có hiệu quả."
Một giọng nữ điện tử có chút quen thuộc vang lên, thật sự đúng là âm thanh nghe được trước đó.
"Thôi đi pa ơi... chỉ biết thi hành mệnh lệnh, đồ đần!"
Karl nhảy xuống từ người máy thanh khiết kia, lần nữa đi đến trước mặt Ôn Dao.
Nó một tay chống nạnh, một tay để ở trước ngực: "Thấy không, đây là món đồ chơi của ta, mô hình chiến đấu Cơ Giáp Lam Nguyệt số 1:1 mới nhất của Tinh Minh, toàn bộ Tinh Minh số lượng chỉ có hạn trong một vạn bộ, có phải rất bá khí hay không!"
Ôn Dao nhìn robot loại nhỏ ngân lam giao nhau này, không sao cả gật gật đầu.
Ôn Dao đáp lại làm cho Karl có chút đắc ý, nó hào hứng bừng bừng bắt đầu giới thiệu các loại số liệu và công năng của Robot, căn bản không chú ý ánh mắt Ôn Dao đã quăng về nơi khác.
Đợi đến khi Ôn Minh và Thor đi ra, nhìn thấy hình ảnh "vui vẻ hòa thuận" như thế.
Thor nhịn không được nâng trán, vì sao quang não của hắn cứ thích huyên thuyên như vậy chứ?
Trước đó cũng vì Ôn Dao bắt nó mà nó muốn giáo huấn người ta, bây giờ lại trò chuyện vui vẻ thế này?
Tuy nhiên chỉ có một cách này...
Thor đi đến trước, một phát bắt đucợ Karl vẫn đang từ từ nói, quay đầu nói với Ôn Minh: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự."
"Ta còn chưa nói xong mà, vừa rồi ta đang nói đến..." Bị Thor bỏ vào trong túi áo, Karl giãy dụa lên.
Ôn Minh đi đến trước, kéo Ôn Dao ngồi dưới đất lên, nắm tay Ôn Dao đi theo đằng sau Thor.
Tay trái Ôn Minh có thêm một cái hộp màu đen, ngó tay cái không ngừng vuốt ve trên mặt hộp, ngoài trừ hốc mắt ửng đỏ, trên mặt Ôn Minh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, ngay cả chấn động tinh thần lực cũng bằng phẳng rất nhiều.
Chương 379: Chính sách Tinh Minh
Thor dẫn bọn họ đến một gian phòng giống như phòng họp, trong gian phòng ngoại trừ bàn hội nghị ở chính giữa, ở một bên khác còn có mấy chiếc ghế sô pha cùng bàn trà.
Ngồi xuống trên ghế sa lon, Thor ái ngại nói: "Thật ngại quá, bởi vì vên trong chiến hạm có không ít nơi bị hư hại, chỉ thể ở đây thôi."
Ôn Minh lắc đầu, trực tiếp mở miệng nói: "Có gì cứ nói thẳng, cũng không thể để bọn họ đợi quá lâu."
Thor mỉm cười, dáng tươi cười trên mặt hắn có chút giống Từ Dương hiện ra quý khí, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất không giống người thường.
Đáng tiếc, hai người đối diện cũng không biết thưởng thức.
"Thật ra tôi vẫn rất bội phục cậu đấy, dù sao nơi này cũng là địa bàn của tôi, cậu dẫn theo em gái mình cứ như vậy đến đây. Tôi không biết nên nói cậu gan lỳ hay nói đầu óc cậu ngốc nghếch thiếu gân đây."
Thor khẽ dựa ra phía sau, nhìn Ôn Minh trêu đùa.
Thấy Ôn Minh trầm mặc không nói, Thor nhìn thoáng qua hộp đen cậu đặt trên đùi, tiếp tục nói: "Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, nhưng cậu coi như đến đúng rồi, quả thật tôi không có ác ý. Tôi đã trả lại Từ Dương cho cậu, đây là thành ý của tôi, mà cậu đi lên chiến hạm của tôi, đây là thành ý của cậu. Chúng ta đều đã có thành ý như vậy, nên có một số việc tôi nói thẳng.
Bây giờ tôi cần rất nhiều mỏ năng lượng, à, thì ra là tinh thạch, dùng để khởi động chiến hạm trở về, với tư cách thù lao, tôi có thể cung cấp cho các người rất nhiều kỹ thuật, bất kể các phương diện chuyển hóa năng lượng hay thông tin khoa học kỹ thuật, thậm chí tôi có thể giao cho các người thể thuật sơ cấp nhất, tăng thêm thể năng của các người. Tôi nghĩ bây giờ các người rất cần sự trợ giúp như vậy, cậu cảm thấy như thế nào?"
Thor ra giá rất mê người, hiện tại quả thật bọn họ cần đồ vật như vậy, khôi phục thông tin, nghiên cứu chế tạo vũ khí mới, đề cao thực lực bản thân thực lực, chỉ cần xuất ra một thứ đã có thể khiến trái đất oanh động, huống chi ý của Thor là cho toàn bộ.
Nhưng, Ôn Minh không trả lời được không, cũng không cò kè mặc cả, cậu đưa ra một vấn đề: "Tôi muốn biết, Tinh Minh các người đối với việc phát hiện ra sự sống tinh cầu mới có xử lý thế nào?"
Thor ngơ ngác một chút, hắn hoàn toàn không ngờ Ôn Minh đưa ra vấn đề này, dưới sự tưởng tưởng của hắn, hắn đưa ra những điều kiện này là không ai có thể từ chối được, chẳng lẽ không phải khóc lóc hô hào đồng ý hay sao?
"Đừng nói với tôi không có, tôi muốn biết phương pháp xử lý của các người đối với việc phát hiện tinh cầu mới như chúng tôi, cùng với, cách nghĩ của anh."
Đúng vậy, đây là vấn đề Ôn Minh lo lắng nhất.
Thời điểm người ngoài hành tinh chỉ là suy đoán, người trái đất đối với người ngoài hành tinh chia thành hai phái, nói đơn giản chính cùng vu chiến, Ôn Minh muốn biết, sau khi Thor trở về có ảnh hưởng đến trái đất lớn đến bao nhiêu.
Hoặc là nói, sau khi có đủ tinh thạch, hắn có thể liên hệ với hành tinh mẹ phía xa bên ngoài hệ ngân hà hay không, bởi vì nguồn năng lương mà phát động tấn công trái đất?
"Ừ... Ôn Minh, cậu không biết vấn đề này rất vô dụng sao? Tôi nói cậu sẽ tin? Nếu như tôi nói chúng tôi đối với việc phát hiện tinh cầu mới sẽ vô cùng hữu hảo, trợ giúp bọn hắn tiến vào Tinh Minh, phát triển nền khoa học kỹ thuật của bọn họ, cố gắng trở thành người một nhà. Cậu tin hay không?"
"Tin, cũng không tin."
"Ôi chao! Cậu có ý gì?"
"Theo như anh nói trước, Tinh Minh các người đã tồn tại từ mấy vạn năm trước, có vô số tinh hệ và quốc gia. Như vậy, đối với việc phát hiện tinh cầu mới, Tinh Minh nhất định đã có quá trình tiêu chuẩn, bên ngoài tất cả mọi người sẽ tuân thủ theo tiêu chuẩn này, quá trình này nhất định khá hòa bình công chính đấy."
Nghe được lời Ôn Minh nói... hai mắt Thor sáng ngời, hắn một tay chống cằm, có chút hăng hái nói: "Ah? Cậu tiếp tục."
"Nhưng, có ánh sáng nhất định sẽ có mặt tối, không có gì hoàn toàn công bình công chính ở đây. Nhiều quốc gia cùng tinh hệ như vậy, đều có ý nghĩ của mình, đối với tinh cầu có tài nguyên sung túc, lén lét nhất định cũng sẽ có một phần quá trình."
"Ôi chao, Ôn Minh, cậu phải biết rõ, cậu rất may mắn khi gặp được tôi đấy, nếu như là những người khác, cậu chưa chắc đã có cơ hội nói ra những lời này, có đôi khi cậu phải học được giả câm vờ điếc ah."
Thor lắc đầu cảm thán nói, thằng nhóc này thật khờ hay giả ngốc? Lại nói rõ ý nghĩ của mình trước mặt hắn như vậy, có nhiều thứ không thể nói rõ ràng ra ánh sáng như thế.
Ôn Minh nhìn thẳng vào hai mắt Thor, nhàn nhạt nói ra: "Không phải anh tôi cũng sẽ không nói."
Ai, Thor thở dài, hiện tại hắn đã có chút hối hận, không phải hối hận vì đã mang Ôn Minh đến, mà là hối hận vì giả trang quá chân thật, hắn cường hành tiếp thu ký ức Từ Dương lưu lại, bây giờ những ký ức và cảm xúc còn sót lại đã ảnh hưởng đến hắn rồi.
Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ với tinh thần lực hắn còn chưa khôi phục, băng không chút cảm xúc như vậy còn không đến mức ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là, hắn vừa nhìn thấy hai anh em Ôn Minh cũng có cảm giác rất thân thiết! Muốn bắt nạt người lại không thể ra tay được!
Mẹ nó! Cái này thật sự đem mình đi hầm luôn rồi.
Khó trách anh hắn năm đó đã từng nói với hắn những đồ vật liên quan đến tinh thần lực nhất định phải cẩn thận dùng, bây giờ hối hận đã muộn rồi!
Thor bình phục tâm tình có chút phập phồng của mình, hắn móc Karl trong túi áo ra đặt trên bàn, bắn vào đầu robot nhỏ, lười biếng nói: "Karl, giải thích cho bọn họ phương pháp xử lý của Tinh Minh khi phát hiện ra tinh cầu mới."
Dưới âm thanh điện tử nhẹ nhàng của Karl, lúc này Ôn Minh mới hiểu rõ ràng, tuy tinh hệ trong Tinh Minh rất nhiều, nhưng tinh hệ thích hợp ở lại cũng không nhiều, đa phần tinh cầu đều trải qua thay đổi nhân lực đấy.
Bởi vậy, Tinh Minh phát hiện một tinh cầu mới thích hợp ở lại là một sự kiện công tích rất to lớn, cũng lấy được sự khen ngợi của Tinh Minh.
Trên tất cả, ở trong Tinh Minh có một nghề nghiệp vô cùng được hoan nghênh, gần với liên minh quân nhân đại đế quốc --- đó chính là người thăm dò Tinh tế.
Thăm dò bên trong vũ tụ vô biên vô hạn này, phát hiện một nguồn năng lượng mới hoặc tinh cầu mới, quả thật là mộng tưởng của rất nhiều trẻ con trên Tinh Minh.
Dựa theo quá trình, Tinh Minh sẽ phái người tiếp quản tinh cầu mới, căn cứ vào trình độ của dân bản địa trên tinh cầu đó rồi khai phát trình độ cùng khoa học kỹ thuật phát triển đều tiến hành xử lý.
Muốn trái đất trở thành một tinh cầu thích hợp ở lại, trình độ khoa học kỹ thuật lại khá thấp, quả thật chính là tinh cầu mới lý tưởng nhất, quan trọng nhất chính là...
"Thật ra, nói không chừng trái đất trước kia chỉ có một nhóm người cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ... đã trở thành một nơi tất cả các thế lực lớn tranh đoạt rồi."
Nghe lời Thor nói... Ôn Minh cau mày suy tư, hỏi: "Bởi vì mỏ năng lượng?"
"Không kém bao nhiêu đâu, Karl đã nắm được tư liệu, người địa cầu các người từ trước đến nay chưa từng phát hiện ra loại khoáng thạch kiểu này phải không?"
"Đúng vậy, chỉ phát hiện sau tận thế thôi, hơn nữa..."
"Hơn nữa trong trời đất này lại có thêm một loại năng lượng, năng lượng này có cùng xuất xứ với tinh thạch, đúng không?"
"Làm sao cậu biết?!"
Thor ngồi thẳng người, hắn thẳng vào hai mắt Ôn Minh nghiêm túc nói ra: "Các người cho rằng là tận thế, nhưng tôi muốn nói với các người biết, đây là tiến hóa cùng lột xác của các người."
Chương 380: Là tận thế hay tiến hóa?
"Anh có ý gì?!"
Mặc dù đã có người đưa ra cách nói này, nhưng đa số mọi người cũng không đồng ý, nếu như đây gọi là tiến hóa, như vậy cái giá này không phải có chút quá lớn rồi hay sao.
Thấy Ôn Minh cũng không tin, thậm chí có chút không cho là đúng, Thor chậc hai tiếng, hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ cậu không thừa nhận bởi cái gọi là tận thế này, những người sống sót như các người không chỉ thể năng tăng cường, não vực cũng khai phá một chút, thậm chí còn có được dị năng, chẳng lẽ đây không phải một loại tiến hóa sao?
Một tháng này tôi ở căn cứ Hoa Đông cũng thu gom không ít tư liệu, so với các người trước tận thế, bây giờ thể năng và não vực của các người đã hướng đến khá gần với tiêu chuẩn người bình thường ở Tinh Minh rồi. Đương nhiên sự chênh lệch này vẫn còn rất lớn, nhưng so với trước đã tốt hơn nhiều lắm."
"Cho nên anh biết rõ nguyên nhân tận thế sinh ra."
Ôn Minh khẳng định nói, lại khiến cho Thor ngây cả người ra.
Hắn không phải đang mở rộng giải thích tại sao tiến hóa sao?
Như thế nào thoáng chốc đã kéo đến cái gì gọi là nguyên nhân tận thế sinh ra?
Vừa rồi hắn có nói lời nào nhắc đến nguyên nhân tận thế đâu chứ?
Thấy Thor còn không rõ ràng cho lắm, Ôn Minh mở miệng nói: "Tuy anh không nói thẳng anh biết rõ cái gì, nhưng theo cách nói cùng nội dung anh vừa đề cập đến, anh đối với tận thế này của chúng tôi dường như cũng không quá ngoài ý muốn. Cho nên tôi nghĩ, có thể anh biết cái gì đó."
Mẹ nó, năm đó ai đã nói với nó, dân bản xứ những tinh cầu kia đều rất dễ lừa gạt, làm sao hắn lại không gặp được người dễ lừa như thế chứ? (Editor: Số mi còn hên gặp phải Ôn Minh, nếu gặp Ôn Trác còn đen tám kiếp!!! haha)
"Ách, cũng không tính biết rõ... chính là..."
"Có quan hệ với những mỏ năng lượng kia?"
"Hả? Cậu biết rõ?"
Thor kinh ngạc nhìn về phía Ôn Minh, làm sao cậu biết quan hệ trong đó?
"Đoán đấy."
Được rồi, dù sao đã nói không ít, có một số việc cũng không phải bí mật, không quan tâm nói thêm chút ít nữa.
Dưới lời kể lại của Thor, Ôn Minh bọn họ đã biết thì tratrong Tinh Minh, đa phần các tinh cầu hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại những năng lượng như vậy, mà công dân trong Tinh Minh có một nhóm người sẽ xuất hiện năng lực đặc thù, cũng giống như người trái đất tiến hóa ra dị năng.
Dị năng tăng lên không thoát khỏi quan hệ với những năng lượng kia, ai cũng không biết những năng lượng kia từ đâu mà có, dường như ngay từ đầu đã tồn tại vậy.
Tinh cầu có năng lượng dồi dào sẽ bị mọi người tranh giành cướp trước, mà ở những tinh cầu kia, bình thường có thể phát hiện mỏ năng lượng lớn như thế, cả hai sẽ hỗ trợ lẫn nhau.
Cho nên Trái đất gọi đây là tận thế cũng có mối quan hệ mật thiết với những mỏ năng lượng trên, nhưng vấn đề trọng yếu nhất tại sao lại đột nhiên xuất hiện như thế.
"Thật ra thì, bên trong Tinh Minh còn có một thao tác. Ở một số ít tinh cầu thích hợp, có người sẽ chôn trong lòng đất mỏ quáng nguyên sơ. Cái gọi là mỏ quáng này các người có thể gọi nó là hạt giống khoáng thạch, dưới thời gian tẩy lễ, chúng sẽ không ngừng ảnh hưởng đến hoàn cảnh chung quanh, sinh ra nguồn mỏ năng lượng mới.
Năng lượng khoáng thạch không ngừng trút xuống, dần dần ảnh hưởng hoàn cảnh cả hành tinh.
Nhưng, thao tác như vậy rất ít, dù sao cái này tốn thời gian rất dài, mà mỏ quáng này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, độ khó thao tác rất lớn.
Nói thật, tình huống bây gườ của người trái đất các người tôi thấy rất giống. Chỉ khác biệt duy nhất, loại thay đổi này rất là chậm chạm, mà các người chỉ trong một đêm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, điểm ấy khiến tôi cũng rất khó hiểu."
"Chủ nhân, ta biết rõ vấn đề này nha."
Ngồi trên bàn nghe chủ nhân nhà mình nói chuyện, Karl lập tức mở miệng nói ra.
"Hử? Mi biết rõ? Vậy tại sao mi không nói cho ta biết?"
"Chủ nhân, người không có hỏi ta mà."
Đôi mắt màu đỏ của Karl lóe lóe lên, nghiêng đầu giải thích nói.
"Vậy mi nói một chút nghe xem."
Đôi mắt Karl bắn ra một đường sáng, một trái đất giả lập thể xuất hiện trước mặt mọi người, trái đất đó có không ít nơi xuất hiện đai đỏ cùng điểm đỏ.
"Đây là những tư liệu còn sót lại mà ta thu thập được, tuy không được đầy đủ, nhưng cũng có thể phân tích ra vấn đề. Nơi màu đỏ đại biểu chính là nơi trước tận thế một tháng đều xuất hiện động đất có trình độ khác nhau, vỏ trái đất vận động kịch liệt, thậm chí không ít nơi đã dẫn đến sóng thần.
Số liệu phân tích của ta dẫn đến kết luận vỏ trái đất vận động khiến cho những khoáng thạch chôn dưới đáy tái hiện ra ngoài, làm cho trái đất trong một đêm tràn ngập những năng lượng này, mà đa phần gien của người trái đất và năng lượng không thể kết hợp thuận lợi, dẫn đến tiến hóa thất bại, biến thành Zombie như các người gọi."
Thor gật đầu trước giả thuyết của mình về trái đất, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao vỏ trái đất lại xảy ra chấn động kịch liệt như vậy? Dù sao cái này cũng phải có nguyên nhân chứ."
"Cái này ah... Tin tức chưa đủ, phân tích không ra, chẳng qua nếu năng lượng sung túc, ta cùng với Phyllis, có thể dùng ra đa quét cả hành tinh này một lần, có lẽ sẽ đưa ra được kết luận."
Karl gật gật đầu, Ừm, không phải vấn đề năng lực của nó không đủ, là do nguồn năng lượng không đủ nha!
"Được rồi được rồi, chúng ta không phải đến tìm nguyên nhân."
Thor khoát khoát tay, nhìn về phía Ôn Minh: "Tôi cũng không biết có phải có người đem mỏ quáng chôn dưới trái đất hay không, nhưng tất cả các phương diện số liệu biểu hiện trái đất của các người quả thật vô cùng thích hợp sinh ra mỏ quáng nguyên sơ. Hiện tại các người gọi là tận thế, những thứ gọi là Zombie kia chỉ bởi vì năng lượng trải qua quá trình cải tạo cơ thể các người đã thất bại, là kẻ tiến hóa thất bại.
Mà các người may mắn sống sót hơn nữa còn có dị năng, đây chính là tiến hóa thành công. Về phần người bình thường, năng lượng cũng tồn tại ở trong cơ thể của bọn họ, vào lúc bị Zombie bắt được, sẽ bị năng lượng dị biến lần thứ hai lây, cũng có tỷ lệ nhất định kích phát dị năng.
Như là trẻ con ở Tinh Minh, ngoại trừ những đứa trẻ vừa ra đời đã có dị năng, có ít người sẽ mua thuốc tiến hành kích phát dị năng cho con. Đương nhiên, thất bại sẽ không biến đổi thành những Zombie kia, hơn nữa xác suất thành công còn rất cao.
Chỉ có điều những đứa trẻ này sau này khó có được thành tựu siêu việt như những đứa trẻ vừa sinh ra đó có thiên phú dị năng hơn người, trừ phi gặp được kỳ ngộ.
Cho nên ah, tôi mới nói các người đây là tiến hóa lần đầu."
Lời Thor nói khiến Ôn Minh rơi vào trầm tư, chẳng lẽ thật sự như lời hắn nói, đây là tiến hóa lần đầu?
"Tôi muốn biết, sau này hoàn cảnh trái đất như thế nào? Những Zombie kia cuối cùng sẽ như thế nào? Chúng còn cứu chữa được không?"
Thor lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng không phải những chuyên gia sinh vật nghiên cứu gien, làm sao tôi biết được? Nhưng cậu yên tâm, bây giờ hoàn cảnh trái đất của các người dưới năng lượng trùng kích đã không còn biểu hiện không thích ứng, đã có lực thích ứng rất mạnh, qua hơn mười nữa có lẽ sẽ tốt hơn, nói không chừng còn có thể tốt hơn trước.
Chẳng lẽ cậu không phát hiện, trên trái đất các người tiến hóa thất bại nhiều nhất chính là con người sao? Động vật chỉ có một chút, đa phần đều biến thành dị thú. Mà thực vật nha, ngoại trừ không thích ứng chết hết, cơ bản đều biến thành dị thực vật, lực thích ứng của chúng mạnh hơn con người các người nhiều.
Về phần những Zombie kia nha, tôi chỉ biết ở Tinh Minh, gien tiến hóa thất bại cơ bản hết thuốc chữa."
Thor mở hai tay ra làm vẻ mặt vô tội, sau đó cười nói với Ôn Minh: "Tôi đều đã nói với các người nhiều như vậy, bây giờ không phải nên đàm luận chuyện chúng ta hợp tác rồi chứ? Cậu yên tâm, tôi sẽ không để lộ vị trí trái đất ra đâu."
"Nhưng nếu như trên trái đất những khoáng thạch kia thật sự là con người làm ra, những cái kia... có phải đại biểu vị trí trái đất đã bại lộ rồi hay không? Nói không chừng qua không bao lâu nữa những chiến hạm, tinh hạm kia sẽ xuất hiện bên ngoài không gian?"
Lời của tác giả: Thêu dệt vô cớ chính là nói ta, ừm, đều là ta nói bừa đấy, đây chính là nguyên nhân tận thế của ta! Đều là cái nồi của người ngoài hành tinh!