Chương 281: Sơn thần
Tình hình như thế nào à?
Ừm...
Ôn Dao quyết định sau này vẫn nên mang Ngữ Điệp đi theo, như vậy mình sẽ không cần phải xen vào những chuyện này rồi...
Có điều bây giờ, Ôn Dao chỉ có thể dùng giọng điệu bình thản, đơn giản miêu tả đại khái tình hình.
Ôn Dao cũng chỉ nói tình hình ở căn cứ Hoa Nam, dù sao những nơi khác Ôn Dao cũng không quen, không ít chuyện đều là trước đó Hạ Y Huyên nói cho Ôn Dao biết.
"Thì ra là như vậy..."
Đôi mắt Dư Khiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía trước, đồng tử tan rả, ánh mắt ngốc trệ.
Trong lòng của hắn đã nghĩ đến chuyện xấu nhất, không nghĩ đến sự thật còn tàn khốc hơn so với sự tưởng tượng của hắn.
Không biết cha của hắn, mẹ cùng em trai thế nào rồi...
Hắn đến nơi này dạy học, ngay từ đầu người nhà phản đối cho đến sau này hiểu ra rồi ủng hộ, hắn thật cảm kích có một gia đình thấu hiểu quan tâm như thế.
Nếu như, bọn họ còn sống, có khả năng nhất là đến căn cứ Hoa Nam hoặc căn cứ Hoa Trung rồi.
Cho dù là vì người nhà hay bọn trẻ này, hắn đều muốn dẫn bọn họ ra ngoài!
Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi thật dài, lại hỏi một vấn đề khác: "Vậy em đến nơi này có chuyện gì không? Có cần trợ giúp gì không?"
"Nơi này có phải đã từng xảy ra động đất?"
"Động đất?" Nghe được vấn đề này, Dư Khiên có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này hắn vẫn có ấn tượng đấy.
"Cũng có, có điều không biết có tính là động đất, khi đó tôi ở trong trường học cảm thấy mặt đất có chút lung lay, lúc đó là chuyện đầu tháng tư."
Vừa nhắc tới đầu tháng tư, Dư Khiên lập tức kịp phản ứng, đó không phải chuyện xảy ra trước tận thế mấy ngày sao!
Hắn hoảng sợ không yên lòng nhìn về Ôn Dao, chần chờ hỏi thăm: "Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ đến tận thế?"
"Không biết."
Dư Khiên bị câu trả lời ngắn gọn đơn giản của Ôn Dao làm tắt ngấm, hắn há to miệng, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì.
Được rồi, cô bé này này thần thần bí bí, chỉ sợ địa vị cũng không nhỏ.
Cộng thêm cô bé có thể ra vào tự do trong rừng rậm, thực lực mạnh mẽ, nếu có thể, hắn hy vọng có thể đi theo cô bé cùng đi ra ngoài đấy. (Editor: Thiệt sáng suốt quá!!!)
Có điều, nói thế nào rồi sắp xếp thế nào hắn phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng trước hết nói với bọn nhỏ tình huống bên ngoài.
Ở trong lòng suy nghĩ một phen, Dư Khiên cười nói với Ôn Dao nói: "Tình huống cụ thể em có thể hỏi Y Toa, tôi còn nhớ rõ bọn nhỏ nói với tôi bọn nó cảm thấy chỗ đó rõ ràng, có người già nói là do sơn thần tức giận, thầy tế còn lên núi cúng bái sơn thần."
"Sơn thần?"
Ôn Dao từ ngày hôm qua đã nghe cái gì sơn thần, thần lực, rốt cuộc là cái gì?
Thấy Ôn Dao cảm thấy hứng thú, Dư Khiên liền kiên nhẫn giải thích cho Ôn Dao.
Thì ra tộc Bạc Nhĩ thờ phụng sơn thần, bọn họ cho rằng sơn thần ban cho bọn hắn nhiều thứ đa chủng đa dạng, cung cấp cho bọn họ hưởng dụ mỹ vị thịt thú cùng da lông ăn mặc giữ ấm.
Cho nên mỗi lần lên núi đốn củi, săn bắn, khai hoang... trước đó đều thắp hương đốt giấy cầu sơn thần cho phép, nếu không sẽ dẫn đến tai nạn.
Tháng sáu hàng năm, bản làng bọn họ đều cử hành nghi thức cúng tế sơn thần, khẩn cầu ngũ cốc được mùa, cả người lẫn vật đều bình an, khu trừ tà ác, thậm chí ngày tế núi đó cấm người ngoài đến bản làng.
Bởi vì hắn và bạn gái nhiều năm đều kiên cố, còn được thầy tế trong thôn mời tham gia nghi thức tế thần năm nay.
Đáng tiếc, chuyện này khả năng vĩnh viễn sẽ không thực hiện...
"Bọn họ thờ phụng đúng là ngọn núi này sau lưng chúng ta." Dư Khiên đưa tay chỉ về phía trên, tiếp tục nói: "Nghe nói trên núi này còn có nơi thờ cúng, có điều chỗ đó là cấm địa, ngoài trừ thầy tế ai cũng không biết nó ở đâu. Về sơn thần này, còn có một truyền thuyết mỹ lệ nữa."
"Thầy ơi, Dao Dao, ăn sáng á!"
Đằng sau truyền đến tiếng gọi của Y Toa, thì ra cô đã làm xong điểm tâm rồi.
"Em để bọn A Thúc ăn trước đi, chúng tôi nói xong sẽ qua."
Dư Khiên quay đầu giương tay về phía Y Toa, sau đó tiếp tục nói ra: "Truyền thuyết rằng, có một Thần Long bị thương, hóa thành một con rắn nhỏ nghỉ ngơi ở trong rừng, sau đó được một cô bé đáng yêu lương thiện của tộc Bạc Nhĩ phát hiện.
Cô ấy mang nó về nhà, chăm sóc cho nó thẳng đến khi nó khôi phục khỏe mạnh. Sau khi thương thế tốt lên Thần Long bay về bầu trời, cũng nói với cô bé biết sau này nó sẽ trở về tìm cô ấy.
Kết quả, đợi đến khi Thần Long làm xong chuyện của mình, lúc trở lại đã không tìm thấy cô ấy, cuối cùng nó mới biết thì ra cô bé đó đã trưởng thành, trổ mã xinh đẹp động lòng người. Nhưng lại bị Tri phủ dùng toàn bộ tính mạng bản làng uy hiếp, bức ép cô ấy gả cho con trai ngốc của mình.
Cô gái trưởng thành đồng ý, hơn nữa vào đêm tân hôn tự sát. Thần Long rất tức giận, vì thế nó giết cả nhà Tri phủ từ giả đến trẻ, báo thù cho cô bé cứu nó.
Nhưng Thần Long tùy ý sát hại người phạm đã vi phạm luật trời, không thể xoay chuyển trời đất lên, vì vậy, nó hóa thành ngọn núi này, vĩnh viễn bảo hộ tộc nhân của cô bé.
Cho nên huy hiệu của tộc Bạc Nhĩ là một con rắn, hơn nữa bọn họ cũng không giết rắn ăn rắn."
Dư Khiên kể xong toàn bộ câu chuyện liền thở dài, giọng điệu mang theo hoài niệm nói: "Trước kia Lâm Lâm rất thích truyền thuyết này, vẫn luôn nói cảm động quá, quá mức cảm động... các cô gái như các người đều yêu thích đồ vật kỳ quái khó hiểu quá, truyền thuyết này một chút logic đều không thông, có cái gì cảm động đâu chứ."
Ôn Dao: không, tôi một chút cũng không cảm động...
"Được rồi, chỉ là một truyền thuyết mà thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Dư Khiên cầm lấy gậy gỗ đặt ở một bên, chống nó đứng lên, dẫn theo Ôn Dao đi ăn sáng.
Ăn sáng xong, bọn họ tiếp tục công việc trước đó - - xẻ thịt gấu chó!
Chủ yếu vẫn là ba người lớn làm chủ đạo, động tác bọn họ thành thạo, đao pháp lão luyện.
Có điều bởi vì da gấu còn rất cứng, bọn hắn không thể không sử dụng hết tất cả khí lực cả người, mỗi người đều mồ hôi đầm đìa.
Mà đứa trẻ khác đứa thì vây xem vây xem, hỗ trợ hỗ trợ, vô cùng náo nhiệt.
Tuy nhiên bởi vì gấu chó quá mức khổng lồ không thể không thay đổi vị trí, nhưng trên mặt bọn họ đều tràn trề tươi cười nhẹ nhàng.
"Tôi thấy, máu này cũng ít quá, cảm thấy thịt đều có chút khô cả rồi nè."
Một người đàn ông vừa cố gắng cắt bỏ bàn chân gấu vừa nói.
"Anh không thấy trên người con gấu này có bao nhiêu vết thương à, chảy khô cả rồi."
"Haiz, da lông này tổn hại cũng quá nghiêm trọng, cũng không còn một khối nguyên vẹn."
"Cũng không có liên quan gì, con gấu lớn như vậy, da lông cũng nhiều, đến lúc đó bảo Y Toa làm cho mấy đứa trẻ vài bộ áo da gấu, mùa đông sắp đến rồi, đến lúc đó buổi tối trên núi lạnh lắm."
"Ừm, nhưng cô bé này thật lợi hại, một người có thể giết chết con gấu chó lớn như vậy, nghe nói hình như còn có thể câu thông với động vật, chẳng lẽ cô bé ấy cũng là sứ giả sơn thần?"
Người đàn ông đang lột da gấu vụng trộm liếc nhìn Ôn Dao ở nơi xa xa, nhỏ giọng hỏi hai người khác.
Người đàn ông mang bịt mắt quét mắt nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói: "Đừng nói mò, bộ dạng cô bé như vậy chính là người ngoài, làm sao có thể là sứ giả sơn thần."
"Đúng thế, có điều, người ngoài cũng sẽ giống như chúng ta có thần lực sao?"
"Không biết, đến lúc đó hỏi Dư lão một chút."
Ôn Dao bị thảo luận liếc nhìn sang bên kia, Ôn Dao cảm giác được bản thân vẫn luôn bị nhìn lén, nhưng cũng không có ác ý.
Ôn Dao ngắm nhìn chung quanh bên dưới, đã tìm được Y Toa cùng cô bé khác đang ngồi trong góc đan dệt.
Chương 282: Lạp Mông
Thấy Ôn Dao đi đến, Lệ Na khẽ hừ một tiếng, bị Y Toa trừng mắt cũng không dám nói gì, chỉ là động tác đan thô bạo rất nhiều.
"Dao Dao, em có muốn thử một chút hay không?"
Y Toa tiếp tục động tác dưới tay vừa ngẩng đầu cười dịu dàng hỏi.
Ôn Dao lắc đầu, đứng ở bên người Y Toa, nhìn nhánh dây mảnh dài hẹp đã được xử lý qua tay cô ấy như cánh bướm bay múa linh hoạt, một chiếc khung dần dần thành hình.
"Em muốn đi ra ngoài."
Ôn Dao bất ngờ mở miệng dọa Y Toa nhảy dựng, cô ngừng lại động tác trong tay, nghi hoặc hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Thấy Ôn Dao lại không mở miệng nữa rồi, cô cũng có chút bất đắc dĩ, có điều nói không chừng người ta có việc riêng, cô cũng không thể ngăn cản, dù sao cô bé một mình xuất hiện ở đây vốn đã là một chuyện lạ.
"Thế chị đi lấy đồ ăn cho em cầm theo."
Y Toa đứng dậy đi vào trong nhà đá, Lệ Na nhếch miệng, tiến đến chỗ một cô bé khác nói gì đó bên tai, chọc cho cô bé ấy cười ha ha.
Cảm giác được góc óc bị người khẽ chạm vào, cúi đầu nhìn, là một cô bé khác ôm mèo rừng.
Cô bé đó tò mò nhìn Tiểu Tiểu vòng quanh cổ Ôn Dao, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cô ấy là bạn của mi sao?"
Đáng tiếc cô bé nói ngôn ngữ tộc Bản Nhĩ, Ôn Dao nghe không hiểu cô bé ấy nói gì, nhưng Tiểu Tiểu bật thẳng dậy, kích động nói:【Chủ nhân chủ nhân! Cô ấy đang nói chuyện với em!】
【Ai?】
【Chính là thú con phía trước này! Cô ấy hỏi em và chủ nhân có quan hệ thế nào, trời ạ, cô ấy lại có thể nói chuyện cùng em!】
Ôn Dao nghe vậy bắt đầu cẩn thận dò xét cô bé này, đâu là đứa bé nhỏ tuổi nhất ở đây, nhìn bên ngoài khoảng bảy tuổi, con mắt ngập nước, thời điểm cười rộ lên làm cho người ta yêu thích từ đáy lòng.
Tinh thần lực đứa bé này cao nhất trong mọi người, tinh thần lực chấn động rất ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Tinh thần lực có đặc tính như vậy, sẽ làm cho sinh vật có trí khôn nhịn không được sinh ra hảo cảm với cô bé, nguyện ý thân cận.
Dưới sự quan sát tinh thần lực của Ôn Dao, tinh thần lực đứa nhỏ này phát ra tần suất chấn động đặc biệt, đã thành lập một sự trao đổi câu thông với tinh thần lực của Tiểu Tiểu.
Đối với Ôn Dao mà nói, trực tiếp lấy ra gia nhập vào trong đó cũng không phải việc gì khó.
Mà Tiểu Tiểu đang đặc biệt khoa trương khen ngợi chủ nhân của mình.
【Gia chủ nhà ta là người tốt nhất! Tuy ta không biết thú hai chân các người lớn lên có dễ nhìn hay không, nhưng chủ nhân của ta trong lúc này tuyệt đối xinh đẹp nhất đấy! Hơn nữa chủ nhân của ta rất lợi hại, không có người nào có thể đánh thắng được cô ấy. Chính yếu nhất chính là, chủ nhân của ta cho ta ăn thiệt nhiều đồ ăn ngon! Haiza, chỉ là gần đây hạn chế đồ ăn vặt của ta rồi, hừ, cái tên đại ngốc tử ở bên kia chắc chắn trộm ăn rất nhiều, đã xong, lần sau gặp mặt nói không chừng đánh không thắng rồi... 】
【Tên đại ngốc là ai?】
【Một lão hổ đặc biệt xấu đặc biệt xấu!】
【Vì sao xấu?】
【Bởi vì nó đoạt đồ ăn với ta! Còn đoạt chủ nhân với ta! Ta nói với mi, mỗi ngày nó cứ như đại gia vậy đó, cả ngày... 】
Tiểu Tiểu nhịn không được ngược lại tố khổ nỗi lòng thầm kín với cô bé người ta, đau lòng tố cáo Đại Hoàng làm đủ loại việc xấu, Ôn Dao nghe được đều lặng im.
Có khoa trương như vậy không?
Nhìn Tiểu Tiểu rất có tư thế nói hết một ngày một đêm, Ôn Dao không thể không xen vào cắt đứt nó khóc lóc kể lể.
【Còn gì nữa không?】
【Còn có... Ah! Chủ nhân! Người đã đến rồi á! 】vừa nghe được âm thanh của Ôn Dao, Tiểu Tiểu cứng người lập tức đổi đề tài.
【Chủ nhân chủ nhân, người xem, cô ấy nói cô ấy tên Mạn Toa, có thể nói chuyện cùng em đây này! 】
Nghe được âm thanh của Ôn Dao, Mạn Toa thoáng mở to hai mắt nhìn, cô bé kinh nghi nhìn Ôn Dao, nháy mắt mấy cái sau đó thăm dò hỏi thăm:【Chị, chị cũng là sứ giả của sơn thần sao?】
Cái quỷ gì...
Ôn Dao lắc đầu, Mạn Toa không xác định nói:【Thế nhưng ông nội Tế Tư (thầy tế) đã từng nói qua, chỉ có sứ giả sơn thần mới có thể câu thông cùng động vật, nếu chị không phải, chị làm sao có thể nói chuyện được như vậy?】
【Tế Tư?】
【Ừm, có điều ông nội Tế Tư đã bị sơn thần mang đi, bằng không đã có thể biết rõ chị có phải sứ giả sơn thần hay không rồi.】
Đều đã ở niên đại này rồi, còn có người mê tín như vậy? Ở đâu ra sơn thần chứ...
Ôn Dao cảm thấy có chút không thể thông hiểu được, lúc này Y Toa cũng trở về, cô đưa cho Ôn Dao một giỏ trúc nhỏ.
Bên trong có một khối thịt khô, còn có một chút quả dại.
"Cái này cho em mang theo trên đường ăn, nhớ về sớm một chút, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm."
Nhìn ra Ôn Dao có ý từ chối, Y Toa lại mở miệng nói: "Em cho chúng ta con gấu chó lớn như vậy, chúng ta chỉ đưa một chút lễ vật nhỏ em cũng không muốn lấy sao?"
Nhìn xem vẻ mặt lập tức trở nên thương tâm của Y Toa, Ôn Dao vẫn nhận lấy giỏ trúc, cũng nói cho cô biết: "Buổi tối không nhất định trở về."
"À?"
Y Toa còn chưa kịp hỏi gì, Ôn Dao đã quay người đi ra ngoài rồi.
Ánh mắt Lạp Mông vẫn luôn nhìn về phái bên này, thấy được hành động của Ôn Dao, cậu ném đồ vật trong tay đi, rửa tay sạch, rồi vọt thẳng đến phía trước Ôn Dao.
"Cậu... cậu muốn đi đâu?"
Lạp Mông đỏ mặt lắp bắp hỏi thăm.
Thấy Ôn Dao lướt thẳng qua cậu đi ra ngoài, cậu lại vội vàng đi theo.
"Cậu muốn đi ra ngoài à? Tôi... tôi đưa cậu đi! Tôi đối với vùng này rất quen thuộc, có thể dẫn đường!"
"Không cần."
Bị Ôn Dao không chút lưu tình từ chối, Lạp Mông cắn cắn môi dưới, chuẩn bị tiến lên khuyên một lần nữa, liền nhìn thấy một sợi roi nước vung về phía cậu.
Một trận trời đất quay cuồng, cậu bị ném đến trên lưng thi thể gấu chó, dọa cho người chung quanh nhảy dựng.
Lạp Mông vỗ vỗ đầu, ngẩng đầu nhìn lên, Ôn Dao đã sớm không thấy bóng dáng nữa rồi.
"Ơ, Lạp Mông của chúng ta đây là động lòng phàm rồi sao?" Một người đàn ông cười trêu nói.
"Nói... bậy nói bạ gì đó! Cháu chỉ là sợ cô bé một mình quá nguy hiểm!" Lạp Mông đỏ mặt phản bác nói.
"Cô bé nhà người ta một mình có thể giết chết gấu chó, ai còn cần cháu bảo vệ nha!"
"Đúng đấy, đừng thẹn thùng, Lạp Mông chúng ta qua năm nay đã mười lăm tuổi rồi, cũng có thể tìm vợ được rồi."
"Tất cả đều không phải!"
"Ha ha ha, đúng vậy, đừng thẹn thùng ah!"
Những người lớn vui tươi hớn hở trêu chọc Lạp Mông, chung quanh còn có những đứa trẻ khác ồn ào, nói đến nổi khiến sắc mặt Lạp Mông đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Lệ Na nhìn tình cảnh bên kia vô cùng náo nhiệt, động tác xuống tay càng lỗ mãng.
"Xé —— "
Nguyên bản cái sọt sắp hoàn thành bị kéo đứt vài nhánh dây.
Lệ Na đưa ném đồ vật trong tay về phía trước, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào đầu gối,
đồ vật đi phía trước một ném, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào trên đầu gối, bả vai có chút co rúm lại.
Y Toa nhìn thấy tất cả thở dài, cô cảm thấy đợi Lệ Na bình tĩnh lại cô cần tìm cô bé nói chuyện rõ ràng tỉ mỉ rồi...
Ôn Dao sớm đã đi xa hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra sau đó, bây giờ cô đi đến nơi có năng lượng dầy đặc nhất.
Rừng núi ở đầy càng rậm rạp um tùm hơn Trác Sơn, nhưng cũng càng thêm nguy hiểm, nhưng nơi này động thực vật biến dị chủ động tấn công cũng không nhiều, duy nhất không quá tốt chính là con đường quá khó đi mà thôi!
Bắt một con dê rừng biến dị làm công cụ đi bộ, lảo đảo đi đến chỗ mục tiêu.
Ôn Dao nghĩ, về sau vẫn là mang theo Đại Hoàng bên người, không có công cụ thay đi bộ thoải mái dễ chịu thật sự quá bất tiện rồi!
Chương 283: Rắn hai đầu
Thời điểm Ôn Dao đi đến chỗ mục tiêu, liền phát hiện chỗ đó có một động lớn gần như hình tròn, năng lượng nồng đậm phiêu tán ra bên ngoài.
Xem hình dáng cửa động, không giống hình thành từ tự nhiên, ngược lại giống như động vật khác đào lên, hơn nữa đường kính không sai biệt lắm hơn một mét.
Ôn Dao đưa tinh thần lực ra muốn điều tra một phen, lại phát hiện bởi vì năng lượng trong huyệt động quá nhiều, tinh thần lực hao tổn hơi nhiều.
Đang lúc Ôn Dao nghĩ mình có nên tự mình xuống xem hay không, Tiểu Tiểu tự thân xuất mã, nó nguyện ý lên đi trước thám thính tình huống bên trong!
Hôm nay nói xấu Đại Hoàng bị chủ nhân nghe được, tuy nó cảm thấy chủ nhân sẽ không tức giận, nhưng vẫn muốn biểu hiện nhiều một chút, để chủ nhân bỏ qua chuyện này!
Đạt được sự đồng ý của Ôn Dao, Tiểu Tiểu cao hứng cọ cọ vào mặt chủ nhân nhà mình, sau đó trườn xuống từ cánh tay của Ôn Dao, tiến vào trong huyệt động.
Ôn Dao tìm rồi ngồi xuống một gốc cây đại thụ, nhắm mắt bắt đầu hấp thu năng lượng, năng lượng ở đây có mật độ không kém Trác Sơn, không tu luyện thì quá lãng phí rồi.
Qua hơn mười phút sau, Ôn Dao mở mắt ra, mặt đất bên dưới có chút rung rung, biên độ không lớn, nhưng cảm giác rất rõ ràng.
Ôn Dao đứng lên, đi tới bên cạnh cửa động, ở đây chấn động càng rõ ràng hơn, có thể kết luận bên trong nhất định đang xảy ra chuyện gì, mới khiến mặt núi chấn động như thế.
Chẳng lẽ Tiểu Tiểu đang đánh nhau với thú biến dị bên trong?
Ôn Dao có thể cảm giác mặt đất dưới chân thỉnh thoảng chấn động, thậm chí trong huyệt động còn có thể nghe thấy âm thanh đá tảng không ngừng rơi xuống nện trên mặt đất.
Ôn Dao thử liên hệ với Tiểu Tiểu, lại phát hiện chỉ có thể cảm nhận được tinh thần lực như có như không của nó, cũng may ngẫu nhiên cảm nhận được tinh thần lực chấn động xem như bình thường.
Ôn Dao cảm thấy nên chờ một chút, dù sao bây giờ Ôn Dao cũng không tiện tiến lên hỗ trợ, nói không chừng huyệt động còn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tiểu Tiểu còn có thể thu nhỏ để leo ra, còn Ôn Dao lại rơi vào thế khó rồi.
Mà trong huyệt động lờ mờ ánh mắt trời không thể chiếu rọi vào chỗ sâu bên trong, Tiểu Tiểu đang đánh nhau với một con rắn uốn éo có bản thể còn lớn hơn nó một chút.
Mà con rắn kia có chỗ kỳ dị nhất, nó lại có hai đầu!
Một phần ba thân thể phía trước của nó chia ra tạo thành hai cái đầu rắn nguyên vẹn cùng nửa người trên.
Rắn hai đầu quấn quanh chặt chẽ với thân thể của Tiểu Tiểu, đều có ý đồ ghìm chết đối phương.
Thân thể của đối phương rõ ràng cứng rắn hơn Tiểu Tiểu, lân phiến trên người Tiểu Tiểu đã bắt đầu rụng ra, thứ kia lại không có một chút việc gì.
Chung quanh còn có không ít băng trùy cùng mũi băng nhọn hòa tan, đó là Tiểu Tiểu phóng thích đấy, nhưng lại không tạo thành bất cứ tổn thương nào với nó.
Thậm chí lúc răng nanh Tiểu Tiểu cắn lên người đối phương, cũng chỉ phát ra tiếng "Đinh".
Hơn nữa hai đầu rắn chia ra hai hướng khác nhau đồng thời tấn công Tiểu Tiểu, khiến cho Tiểu Tiểu ứng phó mệt mỏi.
Tiểu Tiểu cảm giác được thân thẩ càng ngày càng khó chịu, cứ chiếu theo tình hình này, mình nhất định sẽ bị đối phương ghìm chết sau đó một ngụm nuốt mất đấy!
Phải làm gì!
Tiểu Tiểu vừa ra sức giãy dụa thân thể phản kích, vừa nghĩ biện pháp.
Đột nhiên, nó nhớ tới mình có thể biến nhỏ lại nha!
Gần đây luôn thu nhỏ để bán manh, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng nhớ ra kỹ năng của chính mình còn có thể chiến đấu!
Thân thể của nó co rụt mạnh lại, bắt đầu kịch liệt nhỏ đi, lập tức biến thành con rắn nhỏ không lớn hơn con giun bao nhiêu.
Đã mất đi mục tiêu rắn hai đầu bởi vì tác dụng quán tính, thân thể siết mạnh không còn, cả thân thể vặn vẹo cuốn lại với nhau.
Thật vất vả mới kéo thẳng được thân thể trở lại, chúng ngây ngốc, kẻ xâm nhập đi đâu rồi?!
Vừa rồi chúng đang hưởng dụng mỹ thực ở chỗ này, đột nhiên ở bên trong động truyền đến hơi thở lạ lẫm, chỗ này bọn chúng phát hiện ra đấy, cũng tốn không ít công phu mới đào được vào đây, sao có thể để kẻ khác tiến vào?!
Vì vậy chúng không nói hai lời liền phát động tấn công với Tiểu Tiểu tự tiện xông vào, nhưng bây giờ làm sao không thấy đối phương rồi hả?!
【Em trai, làm sao không thấy nó rồi hả? Chẳng lẽ chạy mất rồi】Một đầu rắn hỏi đầu rắn khác.
【Tuyệt đối chưa chạy! Hơi thở của nó vẫn còn đây, nhất định ngay chỗ này!】
【Được! Chúng ta tìm xem!】
Rắn hai đầu bắt đầu tìm kiếm tán loạn khắp nơi trong huyệt động, nhưng tìm cả buổi cũng không phát hiện gì cả.
Tiểu Tiểu nhỏ lại cũng bắt đầu đau đầu rồi, tuy nhỏ rồi, nhưng làm sao có thể tấn công đối phương được đây!
Da con rắn hai đầu kia cứng như vậy, làm sao mà đánh?
Tiều Tiểu núp bên cạnh một khối tinh thạch nhìn rắn hai đầu tìm tán loạn khắp nơi, đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới một cách hay!
Cái gì đều không tìm được, rắn hai đầu cũng cho rằng Tiểu Tiểu đã đi rồi, chúng lại bắt đầu dùng chiếc đuôi đánh tinh thạch trên đỉnh đầu xuống, vừa nhét vào trong miệng.
Nhưng lần này vì để phòng người kẻ xâm nhập tiến vào, chúng quyết định một đầu ăn trước, một đầu canh gác.
Còn chưa hưởng dụng mỹ thực được bao lâu, đầu rắn đang nhét tinh thạch trong miệng đột nhiên uốn éo đứng người lên, điên cuồng đụng chạm vào thạch bích.
【Anh, anh làm sao vậy?】
【A! Đau nhức! Đau quá!】
【Đau ở đâu?】đầu rắn canh gác sốt ruột, trước đó không phải còn tốt sao, làm sao lại đột nhiên kêu đau chứ.
【Có cái gì... Có cái gì tiến vào bụng của anh rồi! Đau quá!】
【Anh ăn cái gì rồi hả?!】
【Không biết! A ——!】
【Đừng sợ, chúng ta tiêu hóa năng lực rất mạnh, nhất định có thể tiêu hóa nó! Anh kiên trì, chỉ cần... A!】
Đầu rắn khác cũng đột nhiên kêu lên, nó cũng cảm thấy!
Thân thể trong cơ thể một trận toàn tâm đau nhức kéo khắp toàn thân, nương theo đó còn phát ra tia hàn ý, dường như trong cơ thể bắt đầu kết băng.
Cuối cùng là cái quỷ gì thế này!
Trong huyệt động rắn hai đầu sôi trào, chúng không ngừng đụng chạm thạch bích, sau đó lại nằng nặng rơi xuống.
Bởi vì mãnh liệt va chạm, đá vụn trên đỉnh đầu bắt đầu ào ào rơi xuống, không ngừng đập trên người bọn nó.
Bên ngoài hang động Ôn Dai bắt đầu lo lắng, vừa rồi có một thời gian ngắn chấn động ngừng lại, Ôn Dao còn tưởng rằng đã xong, không nghĩ đến bây giờ lại bắt đầu rung chuyển càng thêm mãnh liệt.
Hơn nữa, bây giờ Ôn Dao rất khó cảm nhận được tinh thần lực của Tiểu Tiểu, đã xảy ra chuyện rồi sao?!
Nghe bên trong huyệt động không ngừng có âm thanh đá tảng rơi xuống, chân mày Ôn Dao càng nhíu chặt, Ôn Dao cắn môi, bất chấp huyệt động có khả năng sụp đổ bất cứ lúc nào, quyết định vào xem!
Lấy một chiến đèn pha cùng nón bảo hộ trong không gian, Ôn Dao dùng tinh thần lực bao trùm toàn thân, sau đó hai tay chống đất bò vào trong cửa động.
Trên đỉnh đầu không ngừng có đá tảng nện xuống, đụng vào tấm chắn tinh thần lực liền bị bắn ngược trở lại.
Trên mặt đất có rất nhiều đá tảng, cộng thêm huyệt động không ngừng lắc lư, nhất định phía trên trở ngại tốc độ Ôn Dao tiến lên.
Ôn Dao thả ra một cây roi nước, khống chế nó quét sạch đá tảng dọc đường, đồng thời không ngừng liên hệ tinh thần lực với Tiểu Tiểu.
Từ lúc Ôn Dao tiến vào, huyệt động càng ngày càng lớn, nhưng vẫn không thể đi bộ, Ôn Dao tăng nhanh tốc độ, bây giờ Ôn Dao đã có thể cảm nhận được tinh thần lực của Tiểu Tiểu rồi, có điều trạng thái của nó có chút không đúng.
Thời gian dần qua, lắc lư ngừng lại, tốc độ của Ôn Dao cũng chậm lại, bởi vì càng hướng vào bên trong, đá tảng rơi xuống càng nhiều, Ôn Dao không thể không tốn phần lớn thời gian thanh lý hết bọn chúng ra ngoài.
Có điều càng đi vào trong chỗ sâu, ngược lại hòn đá rơi xuống ít dần đi.
Vào lúc Ôn Dao chiếu ánh đèn xuống, bốn phía trong huyệt động phản xạ ánh sáng chói mắt - - đó là tất cả tinh thạch khảm nạm trên thạch bích.
Chương 284: Muốn đi ra ngoài
Bởi vì tinh thạch cứng rắn, ngược lại hòn đá rơi xuống cũng không nhiều.
Đợi đến khi Ôn Dao đi vào trong chỗ sâu nhất, mới nhìn thấy một con rắn khổng lồ lớn hơn bản thể của Tiểu Tiểu một chút nằm dưới đất, trên người bao trùm đá tảng lớn có nhỏ có, thậm chí còn có tinh thạch có độ tinh khiết cao.
Ôn Dao dùng nước hất bỏ toàn bộ đá tảng trên người nó, lộ ra thân rắn nguyên vẹn.
Dưới ánh đèn chiều rọi cả người nó đều là lân phiến vàng kim óng ánh lóe sáng lên, cho dù nhiều đá tảng nện trên người nó như vậy, cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì, toàn bộ thân rắn nguyên vẹn giống như tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng bây giờ Ôn Dao cũng không có thời gian thưởng thức, bây giờ Ôn Dao muốn tìm nhất chính là Tiểu Tiểu.
Rất nhanh, phóng xuất tinh thần lực ra liền phát hiện vị trí, Ôn Dao dùng tốc độ nhanh nhất bò tới, duỗi hai tay đẩy miệng một đầu rắn ra.
Chỉ chốc lát sau, một đầu rắn nho nhỏ màu trắng liền xông ra.
Ôn Dao thả ra một sợi dây thừng nước nhỏ, cẩn thận từng li từng tí kéo Tiểu Tiểu từ từ ra ngoài.
Bây giờ Tiểu Tiểu rất chật vật, cả người trên dưới đều dính đầy chất lỏng đục ngầu dính dính, đa phần lân phiến màu trắng bị ăn mòn sạch sẽ, lộ ra thịt màu hồng.
Ôn Dao cẩn thận rửa sạch chất lỏng trên người Tiểu Tiểu, cho dù động tác đã rất nhẹ, nhưng Tiểu Tiểu thỉnh thoảng vẫn la đau, khóc chít chít kể lể với chủ nhân của mình.
【Oa oa oa, chủ nhân, đau quá ah!】
【Hừ, đáng đời, ai bảo em chui vào đấy, em không biết loài rắn các người năng lực tiêu hóa mạnh bao nhiêu hả?】
Ôn Dao liếc mắt, tức giận nói.
Thật đúng phục nó luôn, cách này cũng có thể nghĩ ra, động vật bình thường cũng thôi đi, bụng rắn cũng dám chui vào, người khác không biết, chính nó còn không biết sao?!
【Ai kêu da ngoài của nó cứng như vậy, còn có hai đầu, rất khó đánh!】
【Không biết làm tấm chắn cho mình sao?】
【Ăn mòn hết rồi, còn không chống đỡ bằng lân phiến của em đây này!】
【Thế thì đáng đời.】
【Oa oa oa, chủ nhân, người không yêu em nữa rồi, ngay cả lời khen chị cũng không nhắc đến.】
Tiểu Tiểu không vui rồi, nó thật vất vả mới giết chết gia hỏa lợi hại như vậy, chủ nhân lại không khen ngợi nó chút nào!
Ôn Dao a một tiếng, không để ý đến, đợi đến khi rửa sạch sẽ bên ngoài của Tiểu Tiểu, Ôn Dao mới đem nó để lên phía trên một tinh thạch rơi xuống.
Sau đó lấy ra từ trong không gian một khối lớn tinh thạch có độ tinh khiết cao, dùng nó để đào cái gì đó.
【Chủ nhân, người đang làm gì đó?】Tiểu Tiểu đưa đầu qua tò mò hỏi.
Ôn Dao không trả lời, mà tiếp tục động tác trong tay, không bao lâu, Ôn Dao đã làm xong chuyện muốn làm.
Khối tinh thạch này cuối cùng bị Ôn Dao gọt xong, chính giữa khoét một khối lớn, nhìn vẻ ngoài giống như một chiếc hộp.
Tiếp đó Ôn Dao nhẹ nhàng nâng Tiểu Tiểu lên, để nó vào trong chính giữa đó, sau đó đào tinh thạch lên cẩn thận để ở chung quanh, thuận tiện cho Tiểu Tiểu dùng ăn.
【Trời ạ, chủ nhân, đây là người làm giường nhỏ cho em sao? Woa, chủ nhân là nhất rồi! Thích nhất chủ nhân! 】
Được tinh thạch phát ra năng lượng nồng đậm bao vây, Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ, nó không thể chờ đợi mà nuốt vào một vài khối tinh thạch, sau đó ngáp một cái.
【Chủ nhân, em mệt quá, em ngủ một giấc, có việc gọi em nha...】
Nói vừa xong, Tiểu Tiểu rơi vào ngủ say.
Ôn Dao nhẹ nhàng đụng đụng vào đầu Tiểu Tiểu, đặt giường tinh thạch vào trong góc, sau đó đi đến thi thể rắn hai đầu trước mặt.
Ôn Dao dùng dao tìm kiếm điểm mấu chốt trên da rắn, quả thật rất cứng rắn, chỉ để lại một vết trắng nhẹ nhàng.
Nhưng có lẽ ngoại trừ cứng rắn, cũng không có năng lực gì khác, có điều ngược lại hai đầu thật hiếm thấy, thứ này làm Ôn Dao nhớ đến gặp được, thuận tiện cũng nhớ đến tên Dư Thanh Dương kia, Ôn Dao còn nhớ rõ tinh thần lực của hắn có chút không giống người thường đây này.
Thu thi thể rắn hai đầu vào trong không gian, Ôn Dao cảm thấy dùng da rắn làm áo giáp cho anh trai rất được.
Ừm, với tư cách pháp sư, trang bị phòng hộ vẫn rất trọng yếu, dù sao thân thể bọn họ mảnh mai hơn chiến sĩ nha, có vài dị năng giả cũng như vậy.
Thu thi thể rắn xong, Ôn Dao mới có tâm tư đánh giá cái huyệt động này.
Huyệt động này rõ ràng rộng rãi hơn bên ngoài rất nhiều, độ cao khoảng 1m5, Ôn Dao cũng có thể đứng đứng thẳng người.
Tinh thạch ở đây có độ tinh khiết cao hơn không ít so với bên ngoài, có thể thấy con rắn hai đầu này đã ăn không ít tinh thạch, nếu các cô tới chậm thêm một chút, đợi nó tiến cấp thì càng khó đối phó hơn.
Tùy ý nhặt mấy viên tinh thạch có độ tinh khiết bất đồng bỏ vào trong không gian, Ôn Dao tựa người vào thạch bích bắt đầu tu luyện.
Năng lượng ở đây có mật độ khá lớn, đối với sự khôi phục của Tiểu Tiểu tốt hơn, Ôn Dao quyết định đợi đến khi thương thế của Tiểu Tiểu tốt hơn rồi mới trở về.
Mà bên kia, bọn Lạp Mông đã hoàn toàn cắt xong gấu chó, làm một bữa tiệc thịt gấu phong phú, mỗi người khó khăn lắm mới ăn được một bữa cơm trưa sung túc như thế.
"Trời ạ, tôi đã không nhớ rõ lần ăn no như thế là từ lúc nào." Một người đàn ông dang chân dang tay thành hình đại nằm trên bệ đá phơi nắng đón ánh mặt trời, lười biếng nói.
"Đúng vậy, hôm nay thật sự ăn được tốt quá, con gấu lớn như vậy, đằng sau chế biến thành thịt khô tiết kiệm ăn cũng được rất lâu đây này!" Một người đàn ông khác nằm bên cạnh hắn cũng đồng ý nói.
Mặc dù nói lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nhưng rừng rậm bây giờ cũng không phải rừng rậm trước kia, bên trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, có đôi khi bọn hắn đi ra ngoài cả ngày cũng không tìm thấy cái gì ăn.
Đã có ăn bọn hắn cũng ưu tiên cho thầy Dư cùng bọn nhỏ, trên cơ bản không có người ăn no qua, không chết đói cũng đã không tệ rồi.
"Thật sự phải cảm ơn cô bé kia, toàn bộ gấu đều cho chúng ta, nếu là tôi tôi không nỡ rồi."
"Đúng vậy, chờ cô bé ấy trở lại chúng ta làm bàn chân gấu cho cô bé ăn!"
Mấy người đông một câu tây một câu trò chuyện, hôm nay không cần phát sầu vì ăn, có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi ra ngoài tìm thức ăn.
"A Thúc, A Thúc! Thầy Dư nói có chuyện cần tuyên bố." Một đứa bé trai chạy đến túm bọn hắn lên.
"Thầy Dư có việc muốn nói sao? Mau đứng lên mau đứng lên!"
Nghe nói thầy Dư tìm, ba người đàn ông vội vàng bò dậy, sửa sang lại quần áo trên người, đi nhanh vào phía trong.
Mọi người đều có mặt đông đủ, thậm chí người già duy nhất đều đi ra, Dư Khiên liền đem những chuyện trọng yếu Ôn Dao kể nói cho bọn hắn biết.
"Cho nên nói... Người ở bên ngoài cũng đều có thần lực như chúng ta sao?"
"Không phải thần lực, bọn họ gọi cái này là dị năng, rất nhiều người đều có, các người xem, Ôn Dao cũng có." Dư Khiên kiên nhẫn giải thích nói.
"Thầy ơi, thầy nói chúng ta nhờ Dao Dao đưa chúng ta ra ngoài, một mình cô bé thật sự có thể mang được nhiều người chúng ta ra ngoài sao?"
Y Toa chần chừ hỏi, bọn họ không phải chưa từng thử đi ra ngoài, thế nhưng cái giá phải trả quá lớn, vì thế bọn hắn đã chết bao nhiêu người rồi, cho nên không thể không co đầu rút cổ ở chỗ này.
Dao Dao nhỏ như vậy, thật sự có thể đưa bọn họ ra ngoài sao?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô bé ấy đồng ý?
"Cái này... Haiza, thầy cũng không biết, thầy cảm thấy nên hỏi cô bé ấy một chút, nếu như cô bé không muốn... chúng ta cũng không thể cưỡng cầu." Dư Khiên lắc đầu, trong lòng cũng không xác định.
Tuy chỉ dùng chút kinh nghiệm ít ỏi của hắn nhìn xem, Ôn Dao đứa bé kia có lẽ còn dễ nói chuyện, nhưng hắn cũng không xác định.
"Thế nhưng mà, em muốn ra ngoài tìm cha mẹ..." Một đứa bé trai đỏ hồng hai mắt nói ra.
Cha mẹ của nó đều làm công ở bên ngoài, nói không chừng còn sống, nó muốn bọn hắn.
Chương 285: Khuyên bảo
Một đứa bé nói muốn cha mẹ, hốc mắt của những đứa trẻ khác cũng đều đỏ lên, ba mẹ của bọn nó đều ra ngoài làm công, một năm mới về nhà một lần.
Mà bây giờ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, theo như lời thầy Dư nói, bên ngoài đều rối loạn, vậy bọn họ cũng sinh tử không biết thế nào.
Thấy bọn nhỏ cúi đầu, bả vai co rúm, cố gắng kềm chế tiếng khóc của chính mình, trong lòng Dư Khiên cũng rất khó chịu, trong lòng của hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mang những đứa trẻ này ra ngoài!
"Thầy Dư, muối không đủ rồi, chúng ta còn phải đi lấy muối lần nữa."
Chuyện đã nói xông, mọi người tiếp tục làm việc của mình, lúc chế biến thịt gấu thành thịt khô, bọn họ phát hiện muối hết rồi.
Thời điểm chạy trốn đến đây, chỉ có Dư Khiên lấy muối còn lại trong căn tin mang đi, số lượng không nhiều lắm, chống đỡ không được bao lâu.
Dư Khiên biết rõ nếu như vẫn luôn không ăn muối, cơ thể sẽ thiếu hàm lượng natri, không tốt với thân thể, nhưng hắn căn bản không biết đi đâu tìm muối.
Cũng may lúc ấy thầy tế trong thôn còn sống, ông ấy biết có một chỗ đất trũng, lúc trời mưa nước chỗ đó đều là nước mặn, trước kia người ở bản làng đều dùng nước chỗ đó chế biến thành muối.
Tuy khoảng cách hơi xa, hơn nữa thực tế hàm lượng muối cũng không phải rất cao, nhưng tốt xấu đã có muối.
Bây giờ muối dùng hết rồi, có phải nên đi lấy đất cát rồi sao?
"Lúc này không còn sớm nữa, ngày mai đi."
Cho dù muốn đi ra ngoài, bọn hắn cũng không biết tình hình trong căn cứ như thế nào, phải chuẩn bị vậy tư sung túc mới tốt.
Mà bên kia, Y Toa lôi kéo Lệ Na đến một bên, chuẩn bị lựa lời nói với cô bé ấy.
"Chị Y Toa, chị kéo em đến đây làm gì vậy?" Lệ Na vừa đi theo Y Toa ngồi xuống, vừa nói.
"Không có gì, chị em chúng ta có vài lời cần nói riêng với nhau."
"Nói gì?"
"Ừm... hình như em không thích Dao Dao, vì sao?"
Vừa nghe đến tên Ôn Dao, sắc mặt Lệ Na cũng có chút không tốt lắm, cô bĩu môi, lầm bầm nói: "Nào có."
Thấy Y Toa dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn mình, Lệ Na đá đá chân, hét lên: "Ai kêu cô bé đó một mình xuất hiện ở chỗ này, quá kỳ quái, em đây không phải cảnh giác sao, không được à!"
"Em nha!"
Y Toa duỗi ngón tay chọc vào trán Lệ Na: "Chị còn không biết em sao, có phải vì Lạp Mông hay không?"
Lệ Na nghiêng đầu sang chỗ khác không nói lời nào, nhưng biểu hiện này đã chứng minh Y Toa đoán không sai.
Hai nhà Lệ Na cùng Lạp Mông gần nhau, quan hệ rất tốt, hơn nữa trước kia ở bản làng Lạp Mông là chàng trai chói mắt nhất, rất nhiều cô bé đều yêu thích cậu ấy.
Trên núi trẻ con trưởng thành sớm, rất nhiều đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn, thế nhưng Lạp Mông là mục tiêu của rất nhiều người đấy.
Từ nhỏ Lệ Na đã có hảo cảm với Lạp Mông, cả ngày đi theo phía sau cậu, có điều Lạp Mông chỉ xem cô bé như em gái chăm sóc mà thôi.
"Thế em cũng thấy rồi đấy, đó là tình cảm một mình Lạp Mông, Dao Dao đều không để ý đến cậu ấy."
Y Toa nghĩ trước tiên nên trấn an Lệ Na thì tốt hơn, tránh cô ấy cứ luôn sắc mặt không tốt với Ôn Dao, dù sao bọn họ còn cầu Ôn Dao giúp đỡ.
"Thế nhưng một bàn tay không vỗ ra tiếng vang! Chị Y Toa, chị cũng không biết, trước đó Lạp Mông còn muốn một mình trở về cứu cô bé đó, buổi sáng còn nói phải dẫn đường giúp cô bé đó nữa!"
"Bốp~!"
Y Toa một tát vỗ lên đầu Lệ Na, sau đó tức giận nói: "Em nói một bàn tay vỗ không ra tiếng vang gì đấy?!"
"Chị Y Toa!"
"Được rồi, chị còn không biết em sao, chị hỏi em một vấn đề, em còn nhớ Bồi Ngọc không?"
"Sao..."
Nghe đến tên Bồi Ngọc, vẻ mặt Lệ Na có chút sa sút, cô chần chờ gật gật đầu.
Bồi Ngọc cũng là tiểu đồng bọn trong cùng bản làng với bọn họ, tuổi tác không kém Lệ Na lắm, cũng yêu thích Lạp Mông, cùng Lệ Na không phải rất thân thiết.
Cô bé ấy không sống sót, vào lúc bọn họ thử đi ra ngoài đã bị một rễ cây xuyên tim, sau đó bị bắt đi mất, thi thể đều không tìm được.
"Trước kia em không thích cô bé ấy, vậy em hy vọng cô ấy chết hay sao?"
Lệ Na vội vàng lắc đầu, tuy cô chán ghét cô ấy, nhưng cũng không hi vọng cô ấy chết, mọi người cùng nhau sống sót thật tốt...
"Lệ Na, em nên biết, lúc này không giống ngày xưa, bây giờ còn sống sót là may mắn thế nào. Chúng ta cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải quý trọng cuộc sống bây giờ, đừng để căm hận ghen ghét che mất đôi mắt của chúng ta."
Y Toa tận tình khuyên nhủ: "Hơn nữa chúng ta có khả năng ra ngoài, trên đường còn không biết gặp phải được cái gì. Nếu như chúng ta có thể thuận lợi đi ra ngoài, nói không chừng em còn gặp được chàng trai ưu tú thanh tú hơn Lạp Mông ở căn cứ nữa."
"Lạp Mông là ưu tú nhất đấy!"
"Được được được, nhưng bây giờ tuổi của các em vẫn còn nhỏ, hiện tại chúng ta còn cần làm rất nhiều chuyện, không nên đem tất cả tinh lực đặt lên trên một người."
"Nhưng Lạp Mông không phải người bình thường..." Lệ Na quệt mồm lầm bầm nói.
Y Toa lắc đầu, có một số việc cần chính cô ấy hiểu rõ, người khác không giúp được cô ấy.
Cô biết rõ mặc dù Lệ Na lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng cũng không có ý xấu hại người, chỉ là có đôi khi tự chui vào ngõ cụt.
"Chính em suy nghĩ thật kỹ lời chị nói, không nói những lời này, chúng ta còn cần Ôn Dao trợ giúp, em cũng đừng cứ nhắm vào cô bé ấy."
"Ai biết cô ấy có nguyện ý đưa chúng ta ra ngoài hay không, nói không chừng bây giờ người ta đã trở về rồi, căn bản không trở lại đây nữa..."
Lệ Na hừ lạnh một tiếng, thầm nói.
Cô cảm thấy nói không chừng người ta đều đã nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, đã sớm đi trở về, chẳng lẽ còn ngu ngốc trở lại đây sao.
"Em đừng để suy nghĩ của mình trở nên xấu xa như vậy!"
Y Toa trừng mắt liếc cô ấy, xụ mặt kéo cô ấy đi hỗ trợ làm việc.
Đến buổi tối, quả nhiên Ôn Dao chưa trở về, hơn nữa thẳng đến ngày thứ ba vẫn không thấy bóng dáng.
Dư Khiên bọn hắn có chút lo lắng, sẽ không phải gặp nguy hiểm rồi xảy ra chuyện rồi đó chứ...
"Em đã nói rồi, cô bé đó nhất định đã nhìn ra chúng ta muốn đi ra ngoài cùng cô ta, cho nên dứt khoát đi trước rồi, người ở bên ngoài đều dối trá giảo hoạt như vậy!"
Vẻ mặt Lệ Na thể hiện rõ "Em biết ngay sẽ thế này mà", vô cùng đắc ý.
Cô đã nói rồi, người kia có vẻ không dễ nói chuyện, nơi nào đồng ý dẫn bọn họ cùng đi.
"Lệ Na, em đừng nói lung tung, nói không chừng Ôn Dao gặp phải chuyện gì đó, cô ấy không phải người như vậy."
Nghe lời Lệ Na nói... vẻ mặt Lạp Mông không đồng ý nhìn cô ấy.
"Lạp Mông! Anh, anh lại nói giúp cô ta!"
Thấy chàng trai mình yêu thích lại nói giúp một cô bé mới đến một ngày, lửa giận Lệ Na hừng hực bốc lên.
Cô trừng mắt, cứng cổ nói ra: "Có việc là tự cô ta tìm! Đã nói buổi tối trong rừng rất nguy hiểm, tự cô ta muốn đi ra ngoài, thật đúng cho rằng mình rất giỏi nha! Cho dù cô ta gặp chuyện cũng......"
"Lệ Na!"
Y Toa hét lớn một tiếng, ngăn lời kế tiếp Lệ Na muốn nói ra miệng.
Nhìn thấy mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình, Lệ Na vô cùng ủy khuất, cô bé mới là người thân của bọn họ mà, vì sao tất cả mọi người đều yêu thích người ngoài như vậy!
Cảm giác cái mũi ê ẩm, nước mắt giống như muốn rơi xuống, Lệ Na dậm mạnh chân một cái, xông trở vào bên trong hang đá.
"Haiza, Y Toa, đợi lát nữa em đi khuyên nhủ Lệ Na đi, đừng để con bé lạc hướng, đến lúc đó đã xảy ra chuyện."
Dư Khiên thở dài, dặn dò Y Toa đi an ủi, sau đó để Mạn Toa thử liên lạc với các bạn bè động vật, xem có thể tìm được Ôn Dao hay không.
Ôn Dao còn trong sơn động đợi thương thế của Tiểu Tiểu tốt lên, không biết có người đang tìm mình.
Mà bọn họ đều không biết, có hai chiếc xe quân đội đang lái đến hướng này của bọn họ...
Chương 286: Đồng ý
Ôn Dao chờ đợi trong sơn động ba ngày, thẳng đến buổi sáng ngày thứ tư, Tiểu Tiểu mới chậm rì rì tỉnh lại.
Lân phiến trên người Tiểu Tiểu một lần nữa dài ra, hơn nữa nhìn vẻ ngoài càng thêm cứng rắn, mặt ngoài lân phiến trắng noãn có hoa văn màu bạc nhàn nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn phản xa màu bạc chói mắt.
【Woa, chủ nhân chủ nhân! Mau nhìn! Mau nhìn lân phiến của em nè! Có xinh đẹp hay không? Có xinh đẹp hay không?!】
Tiểu Tiểu vui mừng bừng bừng thưởng thức hình tượng mới của chính mình một trận, sau đó mới bắt đầu quấn quít hỏi Ôn Dao xem nó có xinh đẹp hay không, thẳng đến khi Ôn Dao đáp chắc chắn hai chữ: "Xinh đẹp" mới bỏ qua.
Ôn Dao cảm thấy thời gian ra ngoài cũng không ngắn, ở đây thông tin không tiện, đã vài ngày không gọi điện báo tin với Tề Cảnh Huy được, không chừng còn tưởng Ôn Dao xảy ra chuyện, vẫn sớm chút trở về mới tốt.
Đi ra sơn động, Ôn Dao bảo Tiểu Tiểu kéo mấy tảng đá lớn, tạm thời ngăn chặn cửa động lại.
Ôn Dao không có ý định hao tâm tổn trí an bài thứ gì trông coi như ở Trác Sơn, dù sao mảnh đất lớn này đều là rừng rậm, phạm vi còn lớn hơn Trác Sơn, hoang tàn vắng vẻ, nhiều lắm chỉ có một vài thú biến dị chạy đến.
Có điều theo như cách nghĩ của Tề Cảnh Huy, có lẽ nếu đã biết rất nhanh sẽ sắp xếp người đến đây, cho nên cũng không cần vẽ vời cho thêm chuyện.
Bây giờ Tiểu Tiểu còn không muốn rời khỏi giường nhỏ làm bằng tinh thạch của nó, Ôn Dao đành đem tinh thạch tính luôn cả Tiểu Tiểu bỏ vào bên trong giỏ trúc của Y Toa cho, cõng nó trên lưng bắt đầu xuống núi.
Ôn Dao đi được một khoảng cách ngắn, mơ hồ nghe được dường như có người gọi tên mình, đợi đến khi đến gần, đúng là bọn người Y Toa, Lạp Mông.
Nhìn thấy Ôn Dao, sắc mặt Y Toa buông lõng, trên mặt không tự chủ lộ ra sự vui mừng.
Cô tăng nhanh tốc độ, chạy thẳng về hướng Ôn Dao, mấy người phía sau cô cũng theo sát theo sau.
"Dao Dao, em không sao chứ?"
Y Toa đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, thấy trên người Ôn Dao sạch sẽ không có bất kỳ miệng vết thương nào mới yên lòng, thật tốt quá, người không có việc gì.
Có điều...
Y Toa nhíu mày, cô nhớ rõ, trước đó quần áo Ôn Dao mặc không phải bộ này...
Cô nhớ trước đó Ôn Dao mặc một bộ áo lông mỏng màu trắng có hoa văn xinh đẹp, phía dưới mặc quần jean đậm màu, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác.
Bây giờ không có áo khoác, áo lông màu trắng cũng biến thành áo màu lam nhạt có mũ, cô bé đổi quần áo à?
Nhưng cô nhớ rõ lúc Ôn Dao đi đến chỗ bọn họ trên người không có mang theo cái gì nha, giỏ trúc trên lưng cô bé cũng là do cô cho đấy!
Nhìn ra nghi hoặc của Y Toa, Ôn Dao cũng không giải thích, mà hỏi: "Làm sao vậy?"
Y Toa đè nghi vấn ở dưới đáy lòng, đáp lời: "Còn không phải em đi ra ngoài mấy ngày không trở về sao, chúng ta lo lắng em đã xảy ra chuyện gì, cho nên muốn đi tìm em. Lại nói tiếp, có thể tìm được em nhanh như vậy vẫn là công lao của Mạn Toa đấy."
Buổi tối thứ nhất Ôn Dao không trở về, mọi người chỉ nói nói trong miệng, buổi tối thứ hai không về, bọn họ nhịn không được suy đoán có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, chờ đến buổi tối ngày thứ ba còn chưa thấy người, Dư Khiên ngồi không yên.
Phải biết, bọn họ có thể thuận lợi đi ra ngoài hay không, tất cả hy vọng đều ký thác trên người Ôn Dao đấy!
Tuy cũng có người suy đoán giống như Lệ Na có phải Ôn Dao đã đi trở về rồi hay không, nhưng Mạn Toa đã thông qua một ít động vật trong rừng rậm, xác định Ôn Dao đi về hướng chỗ sâu trong rừng rậm.
Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi có phải cô bé gặp nguy hiểm rồi hay không, mà ngay cả người luôn đen mặt như Lệ Na cũng không tiếp tục mở miệng nói cái gì nữa.
Càng nghĩ, Dư Khiên vẫn quyết định đi tìm thử, hắn tin tưởng một người có thể một mình xông vào rừng sâu, cũng giết chết được gấu chó lớn như vậy, Ôn Dao sẽ không dễ dàng gặp nguy hiểm, nói không chừng có chuyện gì đó ngăn cản rồi.
Ngày đầu tiên phái người đi tìm chính là mấy người bọn Lạp Mông, gần đây Lệ Na không thích Ôn Dao cũng đi theo tìm, nhưng cũng không phát hiện gì, hôm nay Y Toa quyết định mang theo Mạn Toa đi ra tìm xem, dù sao dị năng Mạn Toa đặc thù, nói không chừng sẽ có bất ngờ.
Mà Lạp Mông chủ động đi theo, ngay cả Lệ Na không biết sâu trong lòng nghĩ thế nào, cũng đi theo luôn.
Có điều phương hướng Mạn Toa chỉ quả thật rất chuẩn, không bao lâu bọn họ đã gặp được Ôn Dao rồi.
Mạn Toa được Lạp Mông cõng trên lưng, cô bé cười cười ngượng ngùng với Ôn Dao, nhận được một nụ cười nhẹ của Ôn Dao.
Lần đầu tiên thấy Ôn Dao cười, mặt Lạp Mông thoáng một phát đỏ lên, tròng mắt cậu như bánh xe không ngừng chuyển động, nhìn loạn bốn phía, chỉ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Ôn Dao.
Cậu lắp bắp hỏi thăm: "Thế... cậu coi như không tồi..."
"Anh xem bộ dạng này của cô ta có chỗ nào không tốt chứ, còn đổi bộ quần áo khác nữa, cũng không biết quần áo này ở đâu ra, không thấy trên người cô ta mang theo túi đồ gì, giỏ trúc kia vẫn là chị Y Toa cho cô ta đây này!"
Thấy Ôn Dao không có việc gì, Lệ Na cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nhìn bộ dạng kia của Lạp Mông, cô lại nhịn không được bắt đầu độc miệng.
"Hơn nữa, phương hướng cô ta đi chính là bên trong cấm đị của bản làng chúng ta, là nơi cung phụng sơn thần đấy, ai biết cô ta làm cái gì ở đằng kia."
Thấy Lệ Na lại tái phát bệnh cũ, Y Toa mau chóng chạy ra giảng hòa: "Được rồi được rồi, những chuyện này để một bên đi, Dao Dao an toàn trở về là tốt rồi, chúng ta đi về trước đi."
Lệ Na bĩu môi, không có phản bác, ngược lại Lạp Mông có chút hồ đồ rồi, Lệ Na đây là làm sao vậy? Trước kia rõ ràng không phải như thế à! Vì sao cứ một mực nhắm vào Ôn Dao?
Ngay từ đầu Ôn Dao thật đúng là không muốn dính vào bọn họ, dù sao chỉ là người ngoài gặp mặt một lần, có điều xem bộ dạng này của bọn họ, đối với Ôn Dao rất quan tâm, chắc là có chuyện gì...
Chuyện gì chứ? Đầu óc Ôn Dao chuyển một chuyến, đại khái đoán được nguyên nhân.
Đi theo đám bọn họ trở về chỗ ở, Ôn Dao nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, thái độ kia còn nhiệt tình hơn lúc trước cho bọn họ gấu chó, mỗi người đều tiến lên một lượt hỏi han ân cần.
Ôn Dao biết rõ chuyện gì, bọn họ có việc cầu người, thái độ tốt như vậy cũng có thể hiểu đấy.
Dư Khiên đợi mọi người đều giải tán đi, mới tiến lên, có chút xấu hổ nói: "Dao Dao, chúng ta tâm sự?"
Ôn Dao chú ý đến, Dư Khiên thay đổi cách xưng hô với mình, đây là có ý định kéo gần khoảng cách đánh bài tình cảm hả?
"Chuyện là thế này." Dư Khiên dẫn Ôn Dao đến chỗ bữa trước nói chuyện phiếm, bắt đầu lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn không được tự nhiên chà xát hai tay, cảm thấy có chút khó mở miệng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy lời mình muốn nói quả thật chính là lừa gạt cô bé trước mặt.
Nhưng vì nhiều đứa trẻ như vậy, hắn cũng không khỏi không tiếp tục kiên trì mở miệng.
"Cái đó... việc em cần làm đã làm xong rồi à?"
"Vâng."
"Vậy có phải trở về căn cứ Hoa Nam hay không?"
"Vâng."
"Thế... ừm... là thế này..." Dư Khiên lắp bắp rồi, không biết nói thế nào được đây, cuối cùng cắn răng một cái, nhắm mắt, bất cứ giá nào cũng phải nói ra.
"Thế có thể xin em dẫn theo chúng tôi ra ngoài hay không em yên tâm chúng tôi chỉ đi theo phía sau em sẽ không gây thêm phiền toái cho em nếu như gặp phải nguy hiểm cũng không cần chú ý chúng tôi em chỉ cần mang chúng ta ra khỏi rừng rậm là được rồi!"
Dư Khiên nói một lèo không dừng lại chút nào, tất cả đều nói ra hết, sau khi nói xong, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
Còn lại đấy...
"Có thể."
Chương 287: Chuẩn bị
"À? Em nói cái gì?"
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, thậm chí Dư Khiên còn hoài khi không biết có phải mình nghe nhậm hay không, hắn nói xong đối phương ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ, đồng ý thẳng thừng, không phải đang gạt hắn đó chứ?!
Ôn Dao liếc mắt, cũng không nói lần thứ hai, đứng dậy liền đi vào trong.
Vừa rồi Ôn Dao đã đoán ra hắn muốn nói gì, đơn giản là dẫn bọn họ ra khỏi rừng rậm này, đối với Ôn Dao mà nói, cũng không phải việc gì khó.
Thấy bóng lưng Ôn Dao càng lúc càng xa, Dư Khiên mới thực phản ứng kịp:
Việc này, đã thành rồi!!
Tay phải hắn nắm chặt lên, nện mạnh vài cái trên bệ đá, tâm tình hưng phấn khó nói nên lời: hơn nửa năm rồi, cuối cùng bọn hắn đã có thể đi ra!
Cảm giác trên tay phải truyện đến từng cơn đau nhức, cuối cùng Dư Khiên cũng bình tĩnh lại, hiện tại, phải nhanh báo tin tức này cho mọi người biết!
Biết rõ Ôn Dao đồng ý dẫn bọn họ ra ngoài, mỗi người đều kinh hỉ vạn phần.
Tuy nói nơi này là chỗ ở đời đời của bọn họ, là nguồn gốc của bọn họ, nhưng ở chỗ này cũng như người rừng sinh sống hơn nửa năm, bọn họ cũng không chịu nổi, huống chi còn phải đối mặt với vô số nguy hiểm không biết.
Dư Khiên bắt đầu bảo mọi người thu dọn đồ đạc, chỉ đem những thứ cần thiết, những thứ khác có thể cầm ít thì lấy ít, bây giờ thời gian còn chưa muộn, có thể sớm xuất phát chút là tốt nhất.
Thật ra đồ vật của mọi người cũng không nhiều, dù sao lúc bọn họ trốn đi cũng không mang theo cái gì, không ít dụng cụ đều là bọn họ dùng nguyên liệu trong rừng rậm làm ra đấy.
"Thầy Dư, nhiều thịt khô như vậy làm sao bây giờ."
Vật gì khác đều đã thu dọn xong hết, chủ yếu là đồ ăn cùng da lông động vất chế tạo thành quần áo, thảm.
Nhưng thịt gấu chó chế biến thành thịt khô còn dư lại hơn phân nửa, mỗi người bọn họ đều đã cầm theo một ít mà không lấy hết được, chẳng lẽ bỏ lại nơi này? Cái này cũng quá lãng phí rồi!
Trải qua đói khát tất cả mọi người không muốn lãng phí, nhiều thịt như vậy, ăn được bao nhiêu ngày đấy!
"Không có cách nào, chúng ta không thể mang đi, chỉ có thể để lại nơi này rồi." Dư Khiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
"Thế... chúng ta cố gắng ăn xong hết rồi đi?"
Một người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, đề nghị nói, thực bỏ lại cái này hắn sẽ đau lòng chết mất.
"Không được, người ta sẽ không chờ chúng ta, có bỏ mới có được, có nhiều thứ phải buông tay thì phải buông!"
Dư Khiên không chút do dự từ chối ý kiến của hắn, thật vất vả Ôn Dao mới đồng ý dẫn bọn họ rời đi, nào có thể vì chút ít thịt mà từ bỏ chứ.
Mọi người thu dọn đồ đạc đều đã xong, trong đó người đàn ông một mắt là dị năng giả cường hóa lực lượng, trên lưng hắn cõng đồ đạc cũng là nặng nhất.
Mà tất cả đồ vật còn lại đều chia cho mỗi đứa bé gánh, hai người đàn ông khác chỉ đeo một cái sọt trước ngực, còn trên lưng không mang theo cái gì.
Bọn hắn cũng không phải lười, hơn nữa bọn hắn phải chịu trách nhiệm cõng Dư Khiên cùng người già duy nhất đi đường.
Dư Khiên lên một người đàn ông, nhưng bà lão còn lại lại từ chối.
"Mẹ không đi ra ngoài, mẹ ở lại chỗ này."
Bà lão hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, sắc mặt hiện đầy nếp nhăn, tuy gầy còm nhưng tinh thần cũng không tệ lắm.
"Mẹ, mẹ đây náo tình tình gì thế, chúng ta đều phải lên đường!"
Mặt mũi người đàn ông phụ trách cõng lão bà tràn đầy bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo: "Mẹ ah, thời gian không còn sớm, trễ chút nữa trời tối mất!"
"Các người đi đi, tự mình mẹ ở đây."
Đầu bà lão không ngừng lắc, làm sao cũng không chịu phối hợp.
Thấy thế thầy Dư cũng xuống lưng người đàn ông, đi tới gia nhập đội ngũ khuyên nhủ.
Dư Khiên biết rõ vì sao bà lão không chịu đi cùng bọn họ, bà lão cũng cảm thấy mình là một vướng víu, chuyện gì cũng không thể làm, còn cần những người khác bảo hộ, phải ăn cơm, gia tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.
Đặc biệt trước kia lúc thử đi ra ngoài, một người đàn ông vì cứu bà cùng một đứa bé đã chết rồi, trong lòng bà vẫn luôn tự trách, cảm thấy không bằng bà chết đi cho xong, tránh liên lụy cho người khác.
Thậm chí bà còn nghĩ qua tự sát, nhưng bị một đứa bé phát hiện, khuyên can mãi mới khiến bà phát thề ở trước mặt sơn thần, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy nữa.
Hiện tại, phải lên đường, bà cố ý ở lại, vẫn sợ chuyện lần trước xảy ra, liên lụy bọn họ.
"Mẹ, lần này chúng ta có tỷ lệ thành công rất cao, mẹ đi theo chúng con thôi, đừng lo lúc xảy ra nguy hiểm, chúng con tuyệt đối không cứu mẹ được không?"
Dư Khiên không có cách nào rồi, chỉ đành nghĩ cách dỗ bà lão trước, xuất phát rồi nói sau.
Bà lão cảm thấy mình vô dụng, là vướng víu, nhưng hắn không nghĩ như vậy.
Bà lão sống cả đời trong bản làng, đối với chung quanh nơi này rất quen thuộc, hơn nữa trong nửa năm ở đây đã dạy cho bọn họ rất nhiều thứ, nếu như không có bà lão này, nói không chừng bọn họ còn gặp nhiều gian khổ hơn.
Bọn nhỏ cũng tới làm nũng khuyên bảo, nhưng bà lão không rên một tiếng, im ắng phản kháng.
Thậm chí biểu thị, nếu như bọn họ ép buộc mạnh bạo, bà sẽ cắn lưỡi tự vận, đối với lời thề của sơn thần cũng không để ý nữa.
Đang lúc song phương giằng co, Ôn Dao bước chậm đi đến, đưa tay phải ở trước mặt bà lão quơ quơ. Sau đó bà lão nhắm mắt, đầu nghiêng một cái, cả người liền ngã xuống ghế.
"Cháu làm gì!" Người đàn ông nổi giận một tiếng, đưa tay chộp đến Ôn Dao.
Hắn cho rằng Ôn Dao không đợi được, mất bình tĩnh, trực tiếp ra tay giết bà lão để bọn họ đi nhanh lên.
"Bố Tắc! Tĩnh táo một chút!" Dư Khiên vội vàng ngăn cản trước mặt Ôn Dao: "Anh nhìn kỹ xem, ngực mẹ!"
Bố Tắc giận dữ không tan, nhưng lời thầy Dư nói hắn vẫn nghe đấy, hắn hung dữ trừng mắt liếc nhìn, nhưng sau đó xoay người nhìn tình hướng của mẹ.
Con mắt bà lão nhắm, khuôn mặt bình thản, ngực còn phập phồng rất nhỏ.
Bố Tắc cẩn thận đưa tay đến dưới mũi bà lão thăm dò, quả thật còn thở, hơn nữa hơi thở bình thản, dường như đang ngủ.
Bố Tắc cào cào tóc, nhìn về phía Ôn Dao: "Đây là thế nào?"
"Ngủ rồi."
Ôn Dao nhàn nhạt nói một câu, sau đó quay đầu rời đi.
Biết rõ chính mình nghĩ sai, Bố Tắc hơi băn khoăn, chuyện còn chưa biết rõ hắn đã phát giận rồi, cô bé này còn là ân nhân cứu mạng tộc Bạc Nhĩ bọn họ, vừa rồi hắn còn rống to với cô bé, còn trừng cô bé.
Bố Tắc đuổi sát bám theo, vô cùng thành khẩn xin lỗi Ôn Dao.
Chuyện giải quyết xong, thế thì có thể xuất phát, nhìn từng dãy thịt khô treo bên trên, tất cả mọi người có chút thịt đau, hận không thể mang đi toàn bộ.
Nhưng bọn họ đã chứa không nổi rồi, chỉ có thể rưng rưng bỏ qua.
Ôn Dao đi đến bên cạnh thịt khô, tay vung lên, tất cả thịt khô đều biến mất không thấy.
Ồ, thịt đâu rồi? Làm sao lại biến mất?
Ngược lại Dư Khiên phản ứng kịp đầu tiên, hắn đã từng hỏi qua Ôn Dao các chủng loại dị năng, biết dị năng không gian có thể chứa đồ vật.
Trước đó hắn đã nghi ngờ Ôn Dao, dù sao lúc Ôn Dao xuất hiện ở đây ngay cả ba lô cũng không thấy, trên người còn sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, làm cho người ta không thể không sinh ra hoài nghi.
Hôm nay lại phát hiện Ôn Dao thay đổi quần áo, quả thật tính suy đoán càng cao hơn nhiều.
Bây giờ Ôn Dao đều thu lại những thịt khô này, chủ động phơi bày dị năng không gian của chính mình, có phải cô bé đã nảy sinh sự tín nhiệm với bọn họ rồi hay không?
Dư Khiên hơi kích động, cũng hiểu được nhất định phải giữ gìn bí mật thật kỹ.
Những người khác sau khi kinh sợ qua đi, Dư Khiên cũng đã nói với bọn họ các loại dị năng, bọn họ cũng biết đó là dị năng không gian.
Tất cả mọi người nhìn về phía Ôn Dao, trong ánh mắt không giấu được sự khiếp sợ.
Trời ạ, đứa nhỏ này con của thần quá, bằng không sao lại có nhiều năng lực mà người bình thường không có được như thế?!
Chương 288: Thiệu Văn đến rồi
Ngược lại Ôn Dao chưa phát giác ra cái gì, trước kia rất ít dùng không gian trước mặt người ngoài chỉ vì tránh phiền toái.
Dù sao dị năng giả không gian chính là nhà kho di động, có khả năng bị người ta ăn cướp quá cao, Ôn Dao không thích sự phiền toái không mời mà đến này.
Dư Khiên lại bắt đầu dặn dò những người khác, bảo bọn họ không được nói chuyện này ra ngoài.
Ôn Dao thoáng im lặng, thật ra bọn họ không cần khẩn trương như vậy, Ôn Dao cũng không định dấu diếm cả đời, nên dùng lúc nào thì dùng lúc đó, quân đội cũng có không ít người biết, có điều mọi người không nói mà thôi.
Ôn Dao bọn họ lên đường, mà bên kia, một đội nhỏ cũng tiến vào rừng rậm.
"Đội trưởng, chị không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Thiệu Văn lắc đầu, dùng bình phun sương cầm máu trên vết thương, sau đó băng bó lại.
Lần này đến đây tiếp ứng cùng tìm kiếm Ôn Dao tổng cộng có bảy người, do Thiệu Văn dẫn đội.
Tề Cảnh Huy để Thiệu Văn đến cũng bởi vì lúc đầu cô làm vệ sĩ cho Ôn Dao, cũng quen thuộc với Ôn Dao, thích hợp với hành động lần này.
Mà bảy người theo chân bọn họ còn có Ngữ Điệp đứng ở một bên, trong ngực cô ôm Mạn Mạn, căng thẳng nhìn chằm chằm chung quanh.
Thời điểm còn chưa tiến vào trong rừng, bọn họ phát hiện kim điêu biến dị bây lượn trên bầu trời, đuổi theo nó đến chỗ chúng tạm thời ở lại.
Nếu không phải có Ngữ Điệp cùng theo tới, nói không chừng bọn họ đã bị kim điêu tấn công rồi.
Thông qua Mạn Mạn, bọn họ biết Ôn Dao tiến vào rừng rậm năm ngày rồi, trong lúc này không có chút tin tức gì.
Thiệu Văn không có ý định đợi chờ bên ngoài cánh rừng, cô quyết định đi vào tìm xem.
Mấy ngày nay Mạn Mạn cũng đi chung quanh nơi này hình như cũng đã thích ứng hoàn cảnh, náo muốn cùng đi theo.
Nghĩ đến sức chiến đấu của Mạn Mạn, Thiệu Văn không có chút do dự đồng ý ngay.
Nhưng rừng rậm này còn nguy hiểm hơn so với bọn họ tưởng tượng, chỉ ngắn ngủn một buổi sáng, bọn họ đã bị thực vật biến dị đánh lén mấy lần.
Cũng may có Mạn Mạn, nếu không phải nó kịp thời báo động trước, bây giờ nói không chừng bọn họ đã sớm lâm vào khổ chiến rồi.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy cánh rừng này có chút không đúng."
Một đội viên nam hệ mộc cẩn thận cảm thụ chung quanh, sau đó cau mày báo cáo với Thiệu Văn.
"Lạ ở chỗ nào?"
"Cụ thể cũng không nói rõ được, nhưng chỉ cảm giác thực vật biến dị ở đây đều rất nóng nảy, giống như lúc nào cũng ở biên giới bộc phát. Hơn nữa tính công kích thực vật biến dị nơi đây nhiều hơn nơi khác, thực lực cũng mạnh hơn một ít."
Thiệu Văn gật nhẹ: "Ừm, thật có chút cổ quái, mọi người đề cao cảnh giác, chú ý dưới chân."
"Vâng!"
Từ lúc vào trong, dưới chân bọn họ càng ngày càng khó đi, trong lúc đó còng bị động vật biến dị tấn công nhiều lần, tốc độ của bọn họ cũng càng ngày càng chậm.
"Mẹ nó, động thực vật biến dị ở đây cũng quá khó đối phó rồi, thực lực từng con đều vượt ngoài mức trung bình rồi!"
Một đội viên vừa dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, vừa phàn nàn nói, còn dùng giọng điệu khẳng định nói ra: "Tôi cảm thấy trong rừng rậm này nhất định có cổ quái đấy!"
"Cái này còn cần cậu nói sao, là thứ người có thể đoán được à." Có người trợn trắng mắt nhìn hắn.
Thiệu Văn không nói chuyện, trước khi xuất phát tư lệnh Tề đã nói với cô một chút chuyện, cô cũng biết mục đích Ôn Dao đến nơi này, bây giờ xem ra, khả năng nơi này có tinh thạch rất cao.
Hiện tại, đội trưởng trong đoàn dị năng cũng biết nguồn gốc tinh thạch, chỉ ngoại trừ người đi theo, các binh sĩ dị năng khác còn chưa biết.
Bọn họ chỉ biết căn cứ phát hiện ra một loại tinh thạch, giống như tinh hạch có thể hấp thu năng lượng, nhưng lại không cần tinh lọc.
Cói điều bên trên đã ra lệnh, chuyện này là cơ mật cao nhất của căn cứ Hoa Nam, trước khi không có lệnh, ai cũng không thể nói.
"Đội trưởng, Dao Dao sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... ở đây động thực vật biến dị lợi hại như vậy, sẽ không phải..." Có người nhịn không được suy đoán nói.
Không có cách nào, tuy cô cũng biết em gái đoàn trưởng rất lợi hại, nhưng có bao nhiêu lợi hại căn bản không có khái niệm trực quan nào.
Ở đây cả đám gia hỏa này đều lợi hại như vậy, Ôn Dao chỉ có một người sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ...
"Ngậm cái mỏ quạ đen của cô lại..." Thiệu Văn liếc nhìn cô ấy: "Cô yên tâm, cho dù chúng ta đều chết hết, cô bé cũng sẽ mạnh khỏe đấy."
"À?" Đây là ý gì?
Người khác không biết, thế nhưng Thiệu Văn biết rõ, cô bé mới nhìn qua có vẻ ngoài yếu ớt ôn nhu kia có thực lực thế nào, chậc chậc, đoàn trưởng đều đánh không thắng huống chi bọn họ?
"Được rồi, chúng ta nên xuất phát, tốc độ chậm như vậy, chúng ta phải nắm chặc thời gian!"
"Vâng!"
Ban đêm rất nhanh kéo đến, mà trong rừng rậm bầu trời bị che khuất, bóng tối sẽ đến càng nhanh.
Khắp mặt đấy đều bị bao phủ trong bóng tối, rừng cây vốn có giương nanh múa vuốt cũng ngâm mình trong một mảnh đất chết, lộ ra sự chán nản vô lực. Ban đêm rừng rậm yên tĩnh, mà ngay cả tiếng gió cũng đều biến mất.
Đột nhiên, trong bóng tối có một ánh sáng đỏ rực bay lên trời, phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này, như mặt trời nhỏ chiếu sáng mảnh đất trống này.
Đốt lên một đống lửa, Lạp Mông lại đốt một đống lửa thứ hai cho những người khác.
"Lạp Mông, cẩn thận một chút, cỏ trên mặt đất nhớ nhổ sạch sẽ, đừng để xảy ra hỏa hoạn!"
Bố Tắc vừa cẩn thận thả bà lão trên lưng xuống, để bà ngồi bên cạnh đống lửa, vừa hô về phía Lạp Mông bên kia.
"Vâng! Con sẽ chú ý."
Bà lão mất mặt, sắc mặt không tốt lắm, làm sao bà lại ngủ rồi?
Rõ ràng tuổi tác càng lớn giấc ngủ càng kém, nhưng bà lại ngủ rất ngon lành, còn nằm mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy một vài chuyện lúc còn trẻ của mình.
Kết quả vừa mở mắt, chính mình đang được Bố Tắc cõng trên lưng, đi bộ trong rừng.
Ôi, đi ra thì đi ra vậy, bọn nhỏ cũng có lòng tốt, bà không thể không cảm kích.
Nhưng nếu chuyện lần trước lại phát sinh lần nữa, bà nhất định sẽ tự sát nhanh nhất, không liên lụy những đứa trẻ này.
Lần này bọn Ôn Dao nghỉ ngơi bên cạnh dòng suối, suối nước còn rất rộng, rộng khoảng hai ba mét. Suối nước chảy êm dịu, trong đêm tối không thấy rõ toàn cảnh, chỉ có thể nghe được âm thanh chuyển động nhẹ nhàng.
Bọn họ lấy nồi mang theo ra, bây giờ đang chuẩn bị làm cơm tối.
Mạn Toa ôm chú mèo rừng tên Điểm Điểm ngồi bên người Ôn Dao, nhỏ nhẹ nói nói, có đôi khi Ôn Dao cũng chêm vào vài câu.
Mạn Toa là một cô bé rất điềm đạm nho nhã, kể từ khi biết Ôn Dao có thể trao đổi cùng động vật, cô bé liền quấn lấy Ôn Dao, nhỏ giọng nói chuyện cùng Tiểu Tiểu.
Mà trong ngực cô bé tính cách Điểm Điểm ngạo kiều hơn, tiểu chủ nhân thế mà lại yêu thích tìm một con rắn nói chuyện nên nó ghen ghét không thôi, mà hết lần này tới lần khác phải làm bộ dạng chẳng hề để ý.
Sau đó đợi đến khi không có tiểu chủ nhân, bỏ chạy đi uy hiếp Tiểu Tiểu, bảo nó cách xa Mạn Toa một chút.
Tiểu Tiểu sẽ chịu uy hiếp sao?
Chuyện đó căn bản không có khả năng, ngược lại nó bị hung hăng đánh một trận, chuyên tìm nơi không ai nhìn thấy hạ độc thủ.
Mà Điểm Điểm bận tâm mặt mũi, chết sống cũng không nói cho Mạn Toa biết, chỉ trong lòng thầm suy nghĩ tìm cách báo thù.
Ăn xong bữa tối, sắp xếp xong người gác đêm, Y Toa đã sớm cùng Lệ Na trải thảm da lông trên mặt đất, bố trí chỗ ngũ cho mọi người.
Ôn Dao không ngủ, Ôn Dao nằm trên mặt đất minh tưởng, đột nhiên, Ôn Dao mở mắt ra ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía suối nước.
Chỗ đó, nguyên một đám đốm sáng nhỏ màu xanh da trời bay lên...
Chương 289: Đom đóm
Cả một vùng ánh sáng màu lam bồng bềnh bay ra từ những bụi cỏ ra con suối, chúng tự do linh động như bay múa giữa bụi cỏ, ánh sáng màu lam lóe lên, cây cỏ chung quanh cũng như được ánh lên màu lam trong suốt, cứ như bầu trời đầy sao.
Suối nước cũng đồng dạng phản chiếu ánh sáng màu xanh da trời, như cùng đom đóm trên không ăn ý với nhau, làm cho cảnh tượng trước mắt càng thêm mộng ảo... dường như đưa con người vào trong mộng cảnh.
"Đẹp quá ah..."
Lệ Na còn chưa ngủ bị động tác của Ôn Dao kinh động, đứng dậy nhìn xem, đã bị cảnh tượng như mộng cảnh này hấp dẫn.
Miệng cô khẽ nhếch lên, trong ánh mắt tràn ngập thán phục, thật sự thật đẹp!
"Mau đứng lên mau đứng lên, mau nhìn!"
Lệ Na vội vàng lắc Y Toa ngủ bên cạnh mình, cũng gọi những người khác thức dậy.
Cho rằng đã xảy ra chuyện gì đoàn người hốt hoảng bò dậy, quan sát bốn phía, trong miệng hô: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có biến à?"
Một lát sau mới phát hiện chung quanh rất yên tĩnh, không có bất kỳ dị trạng nào, chỉ có điều chung quanh có nhiều đom đóm phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Không có việc gì, tôi gọi mọi người xem đom đóm đây này! Xem, có phải rất đẹp hay không?!"
Lệ Na cười nhảy, giống như tinh linh ra sức chạy xuyên thẳng qua ánh sáng màu lam kia, thậm chí còn giang rộng hai tay quay vài vòng khiêu vũ.
Mà chung quanh đom đóm cũng theo sau động tác của cô bay múa lên xuống, quay chung quanh bên cạnh của cô, dường như đang ở trong vũ trụ, như mộng như ảo.
Người đàn ông gác đêm cười vui tươi hớn hở nói với bọn họ: "Không có việc gì, chỉ là đom đóm mà thôi, các cô bé đều yêu thích những thứ xinh đẹp, đều như nhau cả thôi. Tôi thấy các người quá mệt mỏi nên không đánh thức các người, nếu đã tỉnh, thì ra xem một chút đi."
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng yên lòng, bắt đầu chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này, có mấy đứa trẻ thậm chí còn chạy đến bên người Lệ Na, cùng cô chạy đuổi theo những con đom đóm này.
"Bây giờ cũng sắp đến tháng mười hai rồi, bình thường không phải đom đóm chỉ xuất hiện vào tháng bảy tháng tám sao, làm sao đúng lúc này lại xuất hiện?"
Dư Khiên cẩn thận móc ra mắt kính đặt ở trước mắt nhìn nhìn, có chút nghi hoặc.
"Thời tiết ở nơi này của chúng ta nóng hơn, bình thường tháng mười mới có đom đóm, nhưng bây giờ xuất hiện quả thật hiếm thấy đấy." Người đàn ông một mắt nhẹ gật đầu, nhiều đom đóm như vậy xuất hiện ở thời điểm này quả thật hơi kỳ quái.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Dư Khiên có chút bận tâm
"Có lẽ không có việc gì, thầy xem Lệ Na đều đã chơi thật lâu, cũng không thấy chuyện gì xảy ra."
"Đúng thế, có điều vẫn gọi bọn nhỏ cẩn thận một chút, không nên đi quá xa."
Bọn nhỏ không có bận tâm nhiều như người lớn, hôm nay đi đến trưa, đều thật mệt mỏi, khó có được nhìn thấy những tinh linh đom đóm xinh đẹp như vậy, mỗi đứa đều cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì chung quanh đống lửa đom đóm cũng không nhiều, hơn nữa độ sáng của ánh lửa lấn át ánh sáng đom đóm, làm cho mọi người không thấy rõ ràng, bọn nhỏ đi ra đất trống, muốn nhìn rõ ràng hơn.
"Thật sự rất đẹp, thật giống như nằm mơ vậy."
Y Toa đưa ra tay phải, có một con đom đóm hiếu kỳ đậu lên trên ngón tay của cô.
Đầu ngón tay bị phần đuôi ánh sáng đom đóm làm nổi bật lên màu xanh xanh, nó nghiêng cái đầu màu đỏ, vểnh hai xúc tu trên đỉnh đầu, mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm Y Toa, giống như đang diễn kịch vui.
Bộ dạng manh manh này chọc Y Toa nở nụ cười, cô đưa tay trái muốn sờ sờ nó, chỉ thấy một bàn tay trắng nỏn nhỏ bé quất qua tay phải của cô, mà con đom đóm trước đó dường như nhận lấy sự kinh hãi, bay mất.
Y Toa nghiêng đầu nhìn qua, chủ nhân bàn tay đúng là Ôn Dao.
Lúc này, cô mới phát hiện, bên người những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có đom đóm vây quanh, trong đó nhiều nhất là mấy đứa trẻ.
Mà bên người Ôn Dao một con đom đóm cũng không có, đều cách khá xa xa, chung quanh của cô bé dường như tạo thành một thế chân không.
"Dao Dao, làm sao vậy?"
Y Toa khó hiểu, cảnh đẹp thật đẹp lại khó gặp thế này, làm sao Dao Dao một chút hứng thú cũng không thấy?
Ôn Dao không nói gì, Ôn Dao lặng yên nhìn đom đóm bay múa dưới bầu trời đêm, trong con mắt màu đen phản chiếu một chút ánh sáng màu lam, không phân biệt rõ thần sắc.
"A —— "
Lệ Na đang chờ đùa cùng đom đóm cách đó không xa đột nhiên dừng người lại, sau đó phát ra tiếng thét.
Tiếng thét này dường như mở ra công tắc, tất cả ánh sáng màu xanh da trời trong nháy mắt đều biến thành màu đỏ, sau đó phát động công kích về phía bọn họ.
Vốn cảnh đẹp vui sướng như trong mộng cảnh trong chốc lát đã biến thành địa ngục, những con đom đóm kia đã cởi bỏ lớp ngụy trang của bọn chúng, lộ ra bộ mặt thật dữ tợn.
Ánh sáng màu đỏ như máu tiếp con này đến con kia bay thẳng đến trên người mọi người, chúng duỗi xúc tu thật dài nhắm ngay làn da lõa lồ bên ngoài, bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc ngon miệng.
Trên người Lệ Na cùng mấy đứa trẻ chạy xe đã hiện đầy rậm rạp chằng chịt ánh sáng màu đỏ, bọn nó ngồi xổm người bắt đầu không ngừng lăn lộn trên đồng cỏ, ý đồ đè chết lũ côn trùng ghé trên người bọn họ.
Ánh sáng màu đỏ bay lên lại rơi xuống, xa xa nhìn lại, giống như trên đồng cỏ dấy lên ngọn lửa màu đỏ rực.
Người ngồi ở bên cạnh đống lửa không đi ra người cũng chịu sự công kích, nhưng so với bọn Lê Na, số lượng đom đóm bên này ít hơn nhiều.
"Lệ Na! Trát Cát!"
Y Toa sốt ruột, cô chẳng quan tâm côn trùng bay đến trên người hút máu mình, trực tiếp vọt đến bên cạnh đống lửa, cầm lấy mấy nhánh cây đang cháy đỏ, một tay ôm đầu vọt đến bên mấy đứa Lệ Na.
Vừa đưa lửa đến gần thân thể bọn Lệ Na, vừa dùng tay dùng sức vung vẩy, muốn đuổi đom đóm trên người bọn họ.
Nhiệt độ lửa cực nóng quả thật khiến chúng nó cảm thấy không tốt, độ ấm quá cao khiến chúng nó không thể không từ bỏ con mồi của chính mình, vờn quanh trên không trung.
Có lửa đến, đom đóm ào ào bay ra khỏi, lộ ra mấy đứa Lệ Na.
Trên người trên mặt nhanh chóng bọn họ sưng lên nhiều cái bọc lớn, nhìn có chút đáng sợ.
Y Toa bất chấp, dốc sức liều mạng thúc giục bọn họ đứng dậy.
Trong tay cô cũng không phải bó đuốc, đi ra khỏi đống lửa, ngọn lửa trên nhánh cây càng ngày càng nhỏ rồi, hiện tại chung quanh ánh sáng màu đỏ lại có dấu hiệu nhào đến, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi.
Đợi mang theo mấy đứa bọn nó trở về bên cạnh đống lửa, lửa lại cháy sáng, phát hiện cái bao trên người trên mặt bọn họ sưng thêm vài phần, hơn nữa mấy người ồn ào kêu đau lại ngứa.
Người ngồi bên cạnh đống lửa cũng đỡ hơn chút ít, nhưng cũng bị cắn không ít, bây giờ duy nhất không tổn hao lại hoàn hảo chỉ có bà lão lớn tuổi và Ôn Dao.
Một người có thể là bị ghét bỏ, một người chắc là không dám.
Mọi người chịu đựng cơn ngứa trên người, đem những nhánh cây chuẩn bị trước đó đều ném vào đống lửa, làm cho đống lửa càng bừng cháy lên dữ dội hơn.
Đồng thời tìm ra mấy khối da lông băng bó trên nhánh cây to, làm thành bó đuốc giản dị không ngừng quơ quơ phía trước đom đóm, dùng ánh lửa và khói đen bức lui bọn chúng.
Chung quanh đom đóm cũng chưa giải tán toàn bộ, chúng vây quanh mọi người không ngừng bay múa, thừa dịp người bất cẩn thỉnh thoảng tiến lên cắn một ngụm, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Móa, thứ này là gì vậy? Đây không phải là đom đóm sao, ánh sáng biến sắc coi như xong, còn hút máu nữa, tự cho mình là con muỗi à!"
Một người đàn ông dùng sức gãi gãi cổ mình, chỗ đó hiện đầy dấu hồng hồng, theo động tác của người đàn ông, chỗ cổ càng ngày càng đỏ, bao lớn cũng trở nên vừa đỏ lại vừa cứng.
"Chị Y Toa, ngứa quá!"
Trên mặt Lệ Na cũng bị cắn nhiều bao lớn, toàn bộ mặt đều bắt đầu sưng lên... đã nhìn không ra diện mạo thanh tú trước đó.
Cô gãi gãi trên người, nhịn không được đưa tay muốn chộp đến trên mặt.
"Đừng!"
Y Toa kéo tay Lệ Na lại, tránh cô ấy gãi trầy hư cả mặt của mình.
"Nhịn không được, chị Y Toa, thật sự rất ngứa! Thật là khó chịu!"
Lệ Na mang theo tiếng khóc nức nở nói với Y Toa, cầu cô buông tay của mình ra, thân thể cũng nhịn không được vặn vẹo cả lên.
Đau chỉ là thứ yếu, chủ yếu nơi bị cắn ngứa khó nhịn, như có ngàn vạn con kiến đang bò, làm sao nhịn được?
Chương 290: Giằng co
Vừa rồi Y Toa chạy đi cứu người cũng bị cắn vài chỗ, ngứa không nhịn được, nhưng cô cũng biết tốt nhất không được gãi, bằng không gãi rách da lại càng không tốt, bây giờ chỉ có thể cố nhịn.
"Thầy ơi! Làm sao bây giờ?"
Nhìn bộ dạng mọi người ngứa ngáy khó nhịn, Y Toa cũng không có cách nào khác, chỉ có thể hướng Dư Khiên xin giúp đỡ.
"Giống như muỗi cắn rất ngứa, có thể là do miệng vết thương có dịch nọc độc a-xít, như vậy tốt nhất dùng nước có tính kiềm rửa, thế nhưng đi đâu tìm nước có tính kiềm đây!"
Dư Khiên gãi gãi mặt, cũng lo lắng vạn phần, hiện tại chỉ là ngứa, ai biết có những độc tố khác hay không, hơn nữa bọn côn trùng đáng hận này còn vây quanh bọn hắn không muốn đi đây này!
"Xà phòng, nước hoa, bột giặt..." Dư Khiên dùng sức hồi tưởng nhớ lại những phương pháp xử lý trước kia, lúc trước hắn vẫn luôn có thói quen mang theo nước hoa cùng kem chống muỗi, nhưng bây giờ đi đâu tìm những vật này đây chứ!
"Dùng muối, có thể dùng nước muối." Một bên bà lão hô lớn về phía Dư Khiên, nói cho hắn biết có thể dùng nước muối.
"Đúng vậy! Muối! Nước muối có thể tiêu viêm trị ngứa! Làm sao tôi lại quên chứ!"
Dư Khiên vỗ mạnh lên đầu mình một cái, lại bảo Y Toa nhanh chóng thả một nồi nước, sau đó bỏ muối vào trong, bắt đầu dùng nước muối cho mọi người chà lâu làn da sưng đỏ.
Không nghĩ tới phương pháp này thật có tác dụng, sau khi dùng nước muối lau qua, quả thật không còn ngứa như vậy nữa.
"Ui ui ui, đau!"
Làn da trên lưng Lạp Mông đã bị cậu gãi tróc da, mảnh vải mang theo nước muối vừa lau qua, một cơn đau đớn toàn tâm khiến cậu không nhịn được la làng.
"Kiên nhẫn một chút, ai bảo cậu quấy loạn!"
Y Toa trừng mắt liếc nhìn cậu, dùng sức đè lên miệng vết thương của cậu, đau đến nỗi Lạp Mông nhe răng trợn mắt đấy.
Đợi sau khi giúp cậu chà lau hết phần lưng, Y Toa ném vải lại cho cậu, để cậu từ mình lau phần còn lại.
Lạp Mông cười hì hì nhận vải bố, muốn mở miệng nói gì đó, đã nhìn thấy ánh mắt Ôn Dao đảo qua bên này.
Vải bố trên tay Lạp Mông rớt xuống, thân thể lập tức cứng đờ, ngay cả tươi cười cũng đông cứng --- cậu không có mặc áo!
Mặt Lạp Mông tựa như lửa thiêu đỏ lên, cậu cúi đầu xuống, cuống quít túm quần áo để một bên, vội vội vàng vàng khoác lên trên người mình, chờ cậu mặc xong quần áo, lại ngẩng đầu nhìn lên, Ôn Dao đã nhìn sang hướng khác rồi.
Lạp Mông thở dài một hơi, trong lòng lại có chút thất vọng, đang lúc cậu khó có được lúc ôm ấp chút tình cảm thiếu niên, một giọng nói non nớt ghé vào lỗ tai cậu vang lên: "Anh Lạp Mông, mặt của anh cũng bị cắn sao? Làm sao lại đỏ như vậy? Có muốn em giúp anh lau nước muối không?"
"A, không có không có! Ánh lửa chiếu vào đấy!"
Lạp Mông khoát khoát tay, sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên đầu đứa bé trai, trấn định giải thích nói.
"Ah, lưng của anh còn đau không."
Vừa rồi lúc mấy con đom đóm kia nhào đầu đến phía trước, đứa bé trai vừa lúc ở bên cạnh Lạp Mông, bị cậu kéo một phát vào trong ngực sau đó chạy qua bên cạnh đống lửa, bảo vệ chặt chẽ cho cậu bé, cho nên đứa bé trai chỉ bị cắn vài cái, mà phần lưng Lạp Mông bị thương nặng nhất.
"Anh không sao, em đi giúp những người khác đi, anh thấy bọn Lệ Na hình như bị thương rất nghiêm trọng đấy."
"Được, em đi xem."
Đứa bé trai đạp bạch bạch chạy tới chỗ bọn Lệ Na, nhìn Lệ Na nằm trên mặt đất không còn phân biệt ra bộ dáng lúc ban đầu, lo lắng hỏi thăm Y Toa:
"Chị Y Toa, chị Lệ Na không sao chứ?"
Y Toa sờ lên đầu cậu bé trấn an nói: "Em yên tâm, chị Lệ Na không sao, qua vài ngày có thể khôi phục bộ dáng trước kia rồi, bây giờ em giúp chị trông chừng chị ấy, đừng để chị ấy gãi lên mặt được không?"
Tuy nước muối có tác dụng, nhưng cũng chưa tiêu tán toàn bộ cơn ngứa, có đôi khi nhịn không được vẫn muốn gãi một cái.
Lệ Na bị cắn nghiêm trọng nhất đấy, bây giờ mặt của cô sưng to đùng, hơn nữa sờ lên còn cứng rắn, cũng không biết có thể khôi phục như ban đầu được hay không.
Đôi mắt vốn to xinh đẹp của Lệ Na cũng bị sưng to chỉ còn lại một khe hẹp, bờ môi cũng như miệng lạp xưởng, cô lầm bầm nói vài câu, không có mở miệng phản bác.
Một là bây giờ cô nói chuyện có chút khó khăn, mặt khác chính là bây giờ cô rất thương tâm.
Cô biết rõ mặt của mình bị cắn rất nghiêm trọng, vừa rồi cô mới soi vào nước, quả thật tâm muốn chết cũng đều có!
Nếu như không thể tiêu sưng, có phải cô bị hủy dung luôn rồi không?
Tuy chị Y Toa có nói còn sống sót đã là may mắn lắm rồi, nhưng cô vẫn rất thương tâm, nếu như khuôn mặt bị hủy thì làm sao bây giờ, Lạp Mông cũng không thích người quái dị đâu, nhìn cậu đối với Ôn Dao thì biết, cậu yêu thích xinh đẹp đấy!
Cũng may nơi mọi người bị cắn ngoại trừ bị sưng lên cùng đau đớn ngoài da, cũng không xuất hiện bệnh trạng bất thường gì khác, nói cách khác loại đom đóm này cũng giống như con muỗi, chủ yếu thích hút máu.
Người đàn ông một mắt chia ra mấy đống lửa, sau đó ném vào mấy khối da lông, khói đặc cuồn cuộn bay lên, hun đến mắt người cũng không mở ra được.
Có điều vẫn có hiệu quả... những con đom đóm kia cũng bay xa hơn rồi.
Lại để đứa bé trai hệ phong duy nhất thả ra vài đường gió, thổi khói đen về phương hướng đom đóm, làm cho bọn chúng rời đi xa thêm một chút nữa.
"Ôi, nếu tớ có lửa thì tốt rồi, trực tiếp phóng hỏa đốt chết bọn chúng!"
Một đứa bé trai vặn vẹo uốn éo thân thể, nhẹ nhàng gãi gãi cánh tay của mình, đột nhiên mở miệng nói ra.
Bọn nó ngoại trừ một đứa bé trai cùng một bé gái không có dị năng, những đứa khác đều là dị năng giả, có điều đa số đều là dị năng hệ mộc.
Đối phó với những con côn trùng nhỏ này, dị năng hệ mộc không có tác dụng gì cả.
Đã trải qua một lần này, đại phần mọi người cũng hết buồn ngủ, bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám đom đóm còn chưa có rời đi, đợi bọn chúng lần nữa tiến đến gần, lại bắt đầu thổi lớn lửa lên, không ngừng bức lui bọn chúng.
Mặc dù nói những con đom đóm này nhìn có vẻ không uổng phí trời cao ban cho cơ may nhưng chúng lại không đáng sợ như những động thực vật biến dị kia, chỉ hút máu mà thôi.
Nhưng nhiều như vậy, tính bằng đơn vị hàng nghìn, cái này sợ rằng hút bọn họ thành người khô cũng còn chưa đủ cho bọn chúng à!
Như vậy giằng co một giờ, mấy đứa bé tuổi nhỏ có chút chịu không nổi, cả ngày bọn nó cõng một giỏ đồ nặng trên lưng đi một khoảng cách xa, tiêu hao rất nhiều thể lực, vừa rồi lại náo loạn không ít thời gian, bây giờ cả người đều buồn ngủ.
Dư Khiên để mọi người mang thứ đó sửa sang lại, lại để đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất cũng lại để cho mọi người mang thứ đó sửa sang lại, lại để mấy đứa bé nhỏ tuổi nhất cùng thương thế nghiêm trọng nằm bên trong nghỉ ngơi, những người khác ở bên ngoài ngồi thành một vòng tròn.
Thời gian từng phút từng giây đi qua, đám đom đóm vẫn vây chung quanh bọn họ không có rời đi, ở gần đó bay múa trái phải.
Nếu như không nhìn thấy bộ dạng tấn công vừa rồi của bọn chúng, trong bóng tối lóe ra chút ánh sáng màu đỏ cũng là một cảnh tượng mê người khác.
Nhưng tất cả mọi người không có tâm tình thưởng thức, chỉ mong chờ hừng đông đến.
Lại qua một lúc, đứa bé trai hệ phong lau lau mồ hôi trên trán, thất lạc nhỏ giọng nói ra: "Thực xin lỗi, thần lực của con không đủ rồi..."
"Không có chuyện gì, Cáp Tác." Dư khiên sờ lên đầu của nó: "Em đã làm rất tuyệt rồi, may mắn có em chúng ta mới có thể an toàn như vậy, bây giờ em nghỉ ngơi trước, không cần lo lắng."
"Thế nhưng mà..." Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau khi khói đặc ít đi, những ánh sáng màu đỏ kia lại bắt đầu đến gần.
"Thế nhưng chúng lại muốn đến..."
"Không có việc gì, còn có chúng ta đây này!" Lạp Mông vỗ vỗ bờ vai của nó, lại hếch bộ ngực của mình, tỏ vẻ cậu sẽ bảo vệ mọi người đấy.
"Thế..."
Nó còn chưa nói hết lời, một đồ vật sáng lóng lánh ném vào trong ngực của nó.
Cáp Tác nhặt đồ vật trong ngực lên, là một viên tinh thạch bất quy tắc hơi mờ, bằng nữa nắm tay, nhìn có vẻ rất đẹp.
Nó ngẩng đầu nhìn về hướng người ném đến, thì ra là Ôn Dao.
Nhìn tất cả mọi người nghi hoặc nhìn qua Ôn Dao, Ôn Dao nhàn nhạt giải thích nói: "Bổ sung dị năng."
À?
Đoàn người luôn có thói quen gọi là thần lực nên nhất thời không kịp phản ứng, bổ sung dị năng gì.