Phiên ngoại 1
(Editor: Phần này tác giả thêm vào sau chương 169 để nhấn mạnh BÀI VIẾT đăng trên Internet của An Ninh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm biến hóa mãnh liệt nhiều cuộc đời như thế nào. Do không thuận để ta xếp theo phần trình tự mục lục nên ta tách hai phiên ngoại này thành một phần riêng.)
Ôn Minh mang theo đồng đội của chính mình làm nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, quần áo đen trên người dính không ít máu đen, cả người tràn ngập mùi hôi thối như có như không.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt lăng lệ ác liệt, cả người tản ra khí thế người sống chớ đến gần.
Người chung quanh nhìn thấy anh đều nhao nhao nhường đường cho anh, thằng này cũng không dễ gây, đặc biệt nghe nói anh và tư lệnh Tề căn cứ quân đội có mối quan hệ không cạn.
"Đội trưởng Ôn, tư lệnh Tề tìm anh!" Một chiếc xe quân đội dừng bên người bọn hắn, một binh sĩ ló ra gọi Ôn Minh.
Ôn Minh gật gật đầu, quay người nói với Từ Dương: "Cậu trước dẫn những người khác trở về, sau đó phân chia đồ hôm nay."
Từ Dương gật gật đầu, sinh hoạt bốn năm trong tận thế làm cho anh trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn Ôn Minh lên xe quân đội, anh lắc đầu, thở dài: "Đáng tiếc Cố Minh Duệ trở về căn cứ Hoa Bắc rồi, bằng không đây đều là chuyện của cậu ấy!"
Tề Cảnh Huy nhìn người trước mắt cực kỳ giống Uyển Uyển khi còn nhỏ, trong lòng có chút thở dài, nhiều năm như vậy không có tin tức của cô ấy, cuối cùng lại chỉ tìm được con của cô ấy.
"Cậu con đã nói cùng bác mấy lần rồi, hy vọng con đến căn cứ Hoa Bắc, con vẫn không muốn?"
"Con không muốn đi." Giọng nói Ôn Minh vô cùng lãnh đạm, chưa từng có nhiều cảm xúc hơn.
"Được rồi, không đi thì không đi, ở chỗ này bác cũng có thể bảo kê cho con. Nhưng, con thật sự không có ý định đến đoàn dị năng của bác sao? Bác đã nói rồi, con đến chính là đoàn trưởng, quản khỉ gió gì bọn hắn, bác tin tưởng lấy thực lực của con, thu phục lòng tin của bọn hắn không có vấn đề!"
Ôn Minh từ chối một lần nữa, anh không có hứng thú tiến vào quân đội gì, như bây giờ cũng rất tốt.
Tề Cảnh Huy có chút thất vọng, sau khi xác nhận anh là con của Uyển Uyển, hắn liền đưa ra hy vọng anh tiến vào quân khu, với tư cách người thừa kế của hắn.
Nhưng khi đó anh nói anh sẽ phụ trách đồng đội của mình, không muốn vào, mấy năm nay danh tiếng của tiểu đội anh càng ngày càng vang dội, thậm chí dẫn đến bên trên chú ý.
Đáng tiếc đứa nhỏ này cũng bướng bỉnh, chính là không muốn đi, cũng may có bọn họ, những người khác cũng không dám loạn nghĩ cách.
"Được rồi, gọi con tới chủ yếu là có một nhiệm vụ, đoạn thời gian trước ở căn cứ Phương Bắc có một con chó biến dị vô cùng lợi hại, bên người còn có một đám chó biến dị, quả thực chính là vua chó rồi.
Nó chiếm lĩnh những vùng quanh đó, thường xuyên tập kích nhóm dị năng giả, trong quân đã phái người thử vây quét một lần, song phương tổn thất đều rất lớn.
Cho nên lần này triệu tập dị năng giả căn cứ cùng dị năng giả quân đội cùng hành động, bác hy vọng con đến chỉ huy.
Đương nhiên, trong quân cũng có chỉ huy, bác để hắn hiệp trợ cho con, con thấy thế nào?"
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tề Cảnh Huy, Ôn Minh nghĩ nghĩ vẫn là đồng ý, mấy năm này Tề Cảnh Huy chiếu cố anh rất nhiều, đồng ý chuyện này cũng không có gì.
Nhìn thấy Ôn Minh gật đầu, Tề Cảnh Huy thật cao hứng, hắn đứng lên đi đến bên người Ôn Minh, dùng tay vỗ vỗ bờ vai của anh, sau đó ôm vai anh đi ra ngoài.
"Đi một chút đi, hai người chúng ta uống một chén đi, bác giấu rượu rất lâu rồi, vẫn luôn tiếc không uống, hôm nay chúng ta thả lỏng một chút, không say không về!"
Ôn Minh bị ôm hơi có chút không được tự nhiên, ngoại trừ đùa chơi với bạn thân, anh rất ít cùng người khác thân mật như vậy, hơn nữa còn là cùng với người có tuổi tác không sai biệt với cha anh.
Từ nhỏ anh đã biết cha anh không thích ăn, không thích anh cướp đi lực chú ý của mẹ, bởi vậy anh rất ít thân cận cùng bọn họ.
Sau tận thế anh không tìm được bọn họ ở căn cứ, vì thế thậm chí anh còn mạo hiểm trở về ngôi nhà trước kia, muốn xem bọn họ còn ở đó hay không.
Đáng tiếc không có phát hiện gì, trong nhà rối loạn, giống như bị cướp sạch, ngay cả Tề Cảnh Huy cũng rằng bọn họ đã chết rồi.
Nhưng anh thủy chung không muốn tin tưởng, trong suy nghĩ của anh người kia lợi hại nhất, anh vẫn luôn dùng người kia làm mục tiêu để cố gắng phấn đấu, không lẽ người kia cứ như vậy mà chết đi.
Người kia lợi hại như vậy, chắc là mang theo mẹ sinh sống ở những nơi khác...
"Được rồi, đừng cả ngày lạnh mặt ra, con mới bao nhiêu tuổi mà cứ như vậy?"
Tề Cảnh Huy thật không biết tên tiểu bạch kiểm kia cùng Uyển Uyển giáo dục con như thế nào, muốn nói ưu tú thì cũng rất ưu tú, nhưng tính tình lạnh như băng thế này thật có chút không tốt lắm.
"Đúng rồi, gần đây tên Lý Thành kia không có làm khó làm dễ các người chứ?"
"Không có, gần đây hắn giống như đi lại rất gần với mấy đội trưởng tiểu đội dị năng giả."
"À." Tề Cảnh Huy cười lạnh một tiếng: "Sau lưng lại làm chút mờ ám, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc trước Triệu Khải Khang chết không đơn giản mà...
Nhưng không có việc gì, hắn cũng nhảy nhót không được bao lâu nữa, đợi qua hết những chuyện này, hắn cũng không sai biệt lắm nên xuống đài rồi."
Ôn Minh không có phát biểu cách nhìn gì, anh biết rõ Tề Cảnh Huy vẫn muốn hạ căn cứ trưởng kia xuống, nhưng sau lưng hắn giống như còn có những người khác, liên lụy vẫn còn rất lớn, cho nên Tề Cảnh Huy vẫn luôn chịu đựng, bây giờ xem ra đến thời điểm thu lưới rồi?
Hai ngày sau, Ôn Minh mang theo dị năng giả cùng đoàn dị năng trong quân đội cùng đi ra căn cứ.
Đám chó biến dị kia quả thật rất khó đối phó, cũng không biết tiến hóa như thế nào, lại còn lợi hại hơn đám thú biến dị bình thường rất nhiều.
Bọn hắn tổn thất không ít, nhưng tất cả chó biến dị đều bị giết chết, trong đó con vua chó kia khó đối phó nhất, Ôn Minh cùng vài binh sĩ dị năng có mối quan hệ tốt liên thủ mới giết được nó.
Hơn nữa trong lúc chiến đấu, đột nhiên một thiếu nữ lao tới, vậy mà trợ giúp con chó biến dị này đối phó bọn hắn, hơn nữa lại còn là dị năng giả hệ trị liệu hiếm có.
Ôn Minh cũng mặc kệ dị năng gì, đã đứng ở thế đối lập, thì chính là kẻ địch, anh không chút do dự giết chết cô ta.
"Đội trưởng Ôn, tất cả chó biến dị cũng đã giết chết."
"Ừ, đem những người hy sinh đi hỏa táng, sau khi chôn cất xong thì trở lại căn cứ."
Dọn dẹp chiến trường xong, cất kỹ thi thể chó biến dị -- đây cũng là đồ ăn khó có được, Ôn Minh ra lệnh trở về căn cứ.
Vừa về đến cổng căn cứ, Ôn Minh liền phát hiện không đúng, con mắt binh sĩ canh gác đều hồng hồng, bầu không khí trong căn cứ cũng có chút áp lực, đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Ôn Minh dâng lên dự cảm không tốt, anh bước nhanh đến trước mặt một binh sĩ, lạnh giọng hỏi: "Căn cứ xảy ra chuyện gì?!"
Người lính kia hít hít mũi, cố gắng ngăn chặn tiếng khóc nức nở của chính mình: "Tư lệnh Tề... tư lệnh Tề hy sinh rồi!"
Phiên ngoại 2
Tề Cảnh Huy chết rồi?!
Làm sao có thể!!
Ôn Minh làm sao cũng không muốn tin tưởng người hay lải nhải bên tai anh gần bốn năm nay, Tề Cảnh Huy lại chết, sáng sớm hôm qua trước khi lên đường hắn còn vỗ bờ vai của anh nói chờ anh trở về rồi cùng làm một chầu lớn kia mà, làm sao mới có hai ngày lại nói cho anh biết Tề Cảnh Huy chết rồi hả?
"Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?" Ôn Minh truy vấn.
Đáng tiếc người lính kia chỉ lắc đầu, hắn cũng không biết rõ ràng.
Thấy hỏi không được gì, Ôn Minh quay người để người trong đội dị năng của anh trở về, chính mình lập tức mang theo đoàn dị năng chạy đến quân đội.
Tiến vào quân đội, Ôn Minh liền phát hiện khác hẳn, toàn bộ quân khu vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng đến đáng sợ, đám binh sĩ canh gác đều lấy mũ trên đầu xuống, đôi mắt của mỗi người đều đỏ rừng rực.
Xe một đường mạnh mẽ đâm thẳng chạy đến ký túc xá Tề Cảnh Huy ở, nơi cửa ra vào ngoại trừ lính gác, còn có một sĩ quan đứng đấy, là Tăng Hoa Huy.
Xem ra hắn đã nghe tin tức nên cố ý chờ ở nơi này.
Ôn Minh nhảy xuống xe, bước nhanh về hướng Tăng Hoa Huy, mà Tăng Hoa cùng đồng dạng nghênh đón anh.
"Chuyện này..."
"Cậu đi theo tôi." Tăng Hoa Huy đã cắt đứt lời nói của Ôn Minh, quay người mang theo anh ngồi lên trên một chiếc xe khác.
Ô tô chạy, kiến trúc chung quanh càng ngày càng ít, hoàn cảnh càng ngày càng hoang vu, rất nhanh, một vùng mộ địa lớn đập vào tầm mắt của Ôn Minh.
Trên mảnh đất trống trải dựng đứng từng tấm bia đá, trong đó có ba tấm bia đá lớn nhất, hai tấm đã chằng chịt khắc đầy tên người, còn lại một tấm mới khắc một nửa.
Sau khi xuống xe, Tăng Hoa Huy mang theo Ôn Minh xuyên qua từng tấm bia đá, đi vào tấm bia đá ở chính giữa nhất.
Tấm bia đá này lớn hơn một chút so với mấy tấm bia đá bình thường chung quanh, vẫn còn mới, bên trên có khắc "Tề Cảnh Huy chi mộ", không có danh xưng, không có quân hàm, chỉ có một họ tên.
"Đây là tư lệnh yêu cầu khi còn sống, tất cả đều dựa theo yêu cầu của ngài ấy mà làm." Giọng nói Tăng Hoa Huy có chút nghẹn ngào.
Ôn Minh yên lặng nhìn tấm bia đá, nửa ngày mới mở miệng được, giọng nói khàn khàn: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn có vì sao hạ táng nhanh như vậy? Lúc này chỉ mới hai ngày mà?!"
Tăng Hoa Huy sau giây phút phân ly lau lau khóe mắt, qua hơn nửa ngày mới mở miệng kể lại tất cả mọi chuyện.
Thì ra Ôn Minh mang người rời khỏi căn cứ không bao lâu, có người báo cáo bên cổng Tây Bắc có bầy Zombie, mà đồng thời bên trong sở nghiên cứu sinh vật có mấy nghiên cứu viên đang nghiên cứu bị Zombie cắn bị thương cũng trốn thoát.
Đội tuần tra trong căn cứ đa phần đều bị điều đi đối phó Zombie ở sở nghiên cứu rồi, cộng thêm dị năng giả trong căn cứ cùng quân đội đa phần đều theo Ôn Minh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhân thủ trong căn cứ không đủ, Tề Cảnh Huy tự mình dẫn người tiến về cổng Tây Bắc chống cự bầy Zombie.
Ai ngờ tình báo sai, số lượng bầy Zombie quá nhiều, còn có vài con Zombie có đẳng cấp cao, hơn nữa quân đội cách cổng Tây Bắc xa nhất, đợi đến khi các binh sĩ mang theo phần lớn vũ khí đuổi tới thì đã muộn màng.
Người bên cạnh Tề Cảnh Huy thương vong thảm trọng, bản thân Tề Cảnh Huy cũng bị trọng thương, dị năng giả trị liệu cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Trước khi Tề Cảnh Huy lâm chung dặn dò sắp xếp quân đội, sau đó yêu cầu đưa thi thể hắn hỏa táng cùng với các chiến sĩ hy sinh khác rồi cùng chôn cất một chỗ, chỉ để lại một phần tro cốt cùng vật dụng cá nhân giao cho người nhà.
"Anh... Không thấy chuyện quá mức trùng hợp sao?" Ôn Minh dùng sức trừng mắt nhìn, quay đầu hỏi.
"Vâng, tôi cũng hiểu thật quá trùng hợp, thế nhưng tôi điều tra rồi, sở nghiên cứu quả thật xảy ra chuyện, cũng đã chết rất nhiều người, căn bản không có chứng cứ chứng minh cái gì." Tăng Hoa Huy trả lời: "Hơn nữa tên họ Lý kia rất nhanh báo cáo sự tình lên trên, chuyện này đã định như vậy rồi..."
Trở lại nơi ở, Ôn Minh vừa vào cửa đã bị các đồng đội bao vây, Từ Dương nhìn kỹ sắc mặt Ôn Minh, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: "Ôn Minh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra... tư lệnh Tề làm sao..."
Đội viên khác cũng vẻ mặt lo lắng nhìn Ôn Minh, bọn họ cũng đều biết đội trưởng nhà mình có mối quan hệ không tệ với quân đội, nếu như tư lệnh Tề chết rồi, thế thì...
Ôn Minh đã trầm mặc, cuối cùng vẫn nói cho bọn hắn biết chuyện đã xảy ra.
"Mẹ nó! Tôi cảm thấy trong này có âm mưu! Nhất định là tên Lý Thành kia giở trò quỷ, tư lệnh Tề chết hắn không phải là người được lợi lớn nhất sao!" Từ Dương tức giận.
Những người khác cũng gật đầu, chuyện này thấy làm sao cũng rất kỳ quái!
"À, đúng rồi." Từ Dương đột nhiên vỗ trán, nói với Ôn Minh: "Giáo sư Tào nghiên cứu thú biến dị ở sở nghiên cứu sinh vật kia nói hy vọng có thể cho bọn hắn thi thể Vua chó kia, bọn hắn muốn làm nghiên cứu, tôi nói chuyện này không phải chúng tôi có thể quyết định, tạm thời từ chối, Ôn Minh cậu cảm thấy thế nào?"
Giáo sư Tào?
Ôn Minh biết rõ sở nghiên cứu sinh vật chia ra nhiều bộ phận, có nghiên cứu Zombie, cũng có nghiên cứu thú biến dị, còn có nghiên cứu dị năng, đã như vậy...
"Tôi đã biết, ngày mai tôi tìm thời gian đưa qua, tôi sẽ đi nói rõ với quân bộ cùng dị năng giả căn cứ bên kia." Ôn Minh quyết định đi thăm dò sở nghiên cứu sinh vật, xem thử có thể phát hiện cái gì hay không.
Ngày hôm sau, Ôn Minh mang theo thi thể vua chó đi đến sở nghiên cứu sinh vật, cũng nhìn thấy giáo sư Tào, đáng tiếc sở nghiên cứu rộng mở, mấy bộ phận đều tách ra, Ôn Minh căn bản không nhìn thấy được bộ phận nghiên cứu Zombie.
Ôn Minh không yên lòng nghe giáo sư Tào nói liên miên bên cạnh... ngẫu nhiên gật gật đầu đáp lại, lúc đi đến góc rẽ, một nghiên cứu viên ôm một chồng tài liệu giấy không cẩn thận va vào Ôn Minh, tư liệu trong tay rơi đầy đất.
Ôn Minh thoáng nhíu mày, ngồi xuống giúp hắn nhặt những trang giấy rơi lả tả trên đất, vừa lúc nhìn đến một trang giấy, cả người Ôn Minh cứng lại, cả buổi không có động tác.
Nghiên cứu viên đã nhặt xong những trang giấy khác kỳ quái liếc nhìn Ôn Minh, do do dự dự nói: "Thật xin lỗi, cái này..." Hắn chỉ chỉ mấy trang giấy trong tay Ôn Minh: "Có thể đưa cho tôi không? Những tài liệu này rất trọng yếu đấy."
"À..." Ôn Minh lấy lại tinh thần, đưa tư liệu trong tay cho hắn, còn chưa kịp mở miệng, nghiên cứu viên đã nhanh chóng nói: "Cảm ơn" rồi bỏ chạy, xem ra rất sốt ruột.
"Giáo sư Tào, tôi vừa nhìn thấy trên trang giấy có một con Zombie rất giống con người, bên trên viết mã số 003, đó là Zombie đẳng cấp cao sao?" Ôn Minh lơ đãng hỏi thăm.
Giáo sư Tào nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này ở sở nghiên cứu cũng không xem là bí mật gì, lại thêm hắn và sở trưởng Kim có chút mâu thuẫn, bởi vậy hắn cũng không có ý định giấu diếm: "Cái kia ah, là một Zombie đẳng cấp cao, nhưng không phải sau này bắt về, nó tiến hóa trong căn cứ. Tận thế không bao lâu nó đã bị đưa tới, hẳn là những người biến thành Zombie sớm nhất kia.
Cùng đưa đến cũng còn vài con Zombie, nhưng những con Zombie kia đều đã chết trong thí nghiệm, chỉ có con Zombie này, dường như là năng lực tự nhiên, giày vò như thế nào cũng đều không chết, bị những tên điên đó coi như bảo bối, nghiên cứu đã nhiều năm. Bọn hắn còn cho nó ăn tinh hạch, khiến nó tiến hóa, để tôi nói, hành vi này quá nguy hiểm, quả thật chính là tự chui đầu vào rọ!"
Ôn Minh gật gật đầu, lại không có tâm tư nói chuyện với giáo sư Tào nữa, anh lễ phép nói cảm ơn, đồng ý với giáo sư Tào sau này gặp được thú biến dị đặc thù sẽ tận lực giữ lại cho hắn, sau đó cáo từ.
Đi ra sở nghiên cứu, Ôn Minh cúi đầu nhìn tay trái của mình, mở ra vừa rồi cố gắng khắc chế mà siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, có bốn dấu móng tay đâm vào trong thịt tạo thành miệng vết thương...
Buổi tối, Ôn Minh lặng yên nằm ở trên giường, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Anh sẽ không nhận lầm, Zombie bị nhốt ở sở nghiên cứu nhiều năm như vậy, lại là người đàn ông kia, anh đã từng dốc lòng muốn vượt qua người kia, muốn đả bại người đàn ông này – cha của anh, Ôn Trác.
Tại sao có thể như vậy? Vậy mà anh một chút cũng không biết, như vậy, mẹ anh đâu? Cũng biến thành Zombie hay đã bị chết?
Lời của Editor: Edit đến đây buồn lặng cả người, theo quỹ đạo của kiếp trước nếu không có bài viết của An Ninh, Ôn Trác chắc chắn bị biến thành Zombie ở trường học. Nhưng tác giả lại không nhắc đến Dao Dao. Sao tác giả lại bỏ sót Dao Dao nhỉ, từ đầu phiên ngoại cho đến cuối cùng cũng không nhắc một lời đến Dao Dao, trong khi Ôn Minh là người cuồng em gái?
Cuối cùng nhờ bài viết của An Ninh cả nhà Dao Dao tránh thoát một đại kiếp nạn, bình bình an an đến căn cứ hội tụ với nhau và dẫn đến những hiệu ứng cánh bướm sau đó, thay đổi cuộc đời của rất nhiều người: vua chó, thiếu nữ bạn vua chó, Ngữ Điệp, Triệu Khải Khang, Lý Thành, sở trưởng Kim, năm binh sĩ ở căn cứ A3... và nhiều người khác nữa. Tính ra An Ninh là đại ân nhân của mọi người rồi...