Bạch Doanh Thần vẫn ngồi trên chiếc xe Cadillac màu đen, nỗi lo lắng kèm theo sợ hãi dồn hết vào chân ga, xe phóng như tên lửa, nhưng suy cho cùng, chiếc xe Cadillac này phân phối cũng ở độ bình thường, còn nói tới chiếc xe thần tốc thì phải nói đến chiếc xe Ferrari phía sau anh. Vì vậy mà Đường Hân mới dễ dàng chặn chân anh lại.

Chiếc xe Ferrari màu đỏ rực phóng nhanh lên chiếc xe Cadillac một đoạn khoảng vài kilomet rồi phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường, kêu lên một tiếng két chói tai. Chiếc xe xoay một góc bốn lăm độ, dừng lại ngay chính giữa đường.

Bạch Doanh Thần nhìn thấy chiếc xe chắn ngang đường phía trước thì lập tức phanh xe lại, mặt mày khó chịu bóp còi, nhưng chiếc xe kia vẫn không nhúc nhích. Bỗng Bạch Doanh Thần kinh ngạc khi nhìn thấy người bước xuống từ chiếc xe đó là Đường Hân.

Phía sau, chiếc xe của Trịnh Thiên và Trịnh Mặc cũng đỗ ở đó một khoảng khá xa, rồi hai người bước xuống, lập tức chạy tới.

Anh càng thêm tức giận:"Cô ta lại tính đùa giỡn gì nữa đây?"

Bạch Doanh Thần mở cửa xe rồi bước xuống, giận dữ lên tiếng:"Cô đang làm gì vậy?"

Đường Hân lạnh nhạt bước nhanh tới, nắm lấy tay của Bạch Doanh Thần, không buồn trả lời câu của anh, thay vào đó là câu nói như ra lệnh:"Muốn sống thì rời khỏi đây ngay!"

Đường Hân vội kéo Bạch Doanh Thần đi, nhưng giữa chừng lại bị anh vung tay hất ra:"Cô điên cái gì vậy, tránh ra cho tôi!" Bạch Doanh Thần dường như không kìm nổi cơn tức giận nữa, nên mau chóng bộc phát nó ra ngoài. Thẩm Gia Tuyết đang bị đe dọa, người con gái anh yêu đang bị đe dọa, anh phải cứu cô ấy.

Mặc kệ Bạch Doanh Thần có nói gì, Đường Hân vẫn tiếp tục nắm tay anh rồi kéo anh đi. Lúc này, cô cứ nghĩ, tại sao mình lại những chuyện này, trong khi anh ta thấy nó là vô bổ, lại còn mắng mình điên. Tuy vậy, nhưng Đường Hân vẫn cố cho qua, xem như lần này mình làm ơn mắc oán đi!

"Đường Hân! Cô dừng lại cho tôi!" Bạch Doanh Thần gằn giọng nói, dù sao cô cũng là người học võ, lực đạo trấn át cũng không ít. Lần vung tay thứ hai cũng chính là lúc chiếc xe Cadillac màu đen phát nổ. Tiếng động lớn làm chấn động cả một trời. Phía sau Trịnh Mặc và Trịnh Thiên nghe tiếng động, theo phản xạ liền cúi người che tai, cũng hên là hai người họ không chạy tới kịp, chứ nếu kịp, chắc sẽ bỏ đời trong trận nổ đó.

Bạch Doanh Thần và Đường Hân ở khoảng cách khá gần với chiếc xe, nên khi xe phát nổ, tuy không ảnh hưởng bởi bom nhưng lực phản hồi mạnh nên đã đá văng họ bay xuống thửa ruộng trống ven đường. Bạch Doanh Thần nhanh nhẹn ôm Đường Hân vào lòng, ngã xuống ruộng lăn vài vòng, đa phần là anh đỡ cô, nhất thời anh hoảng loạn liền nhìn xuống xem xem Đường Hân có bị thương hay không, thì lại bắt gặp ánh mắt xanh biếc, chứa đựng sự dỗi hờn của Đường Hân.

Anh biết trong lòng cô đang nói gì, liền mỉm cười buồn, nhẹ nhàng nói:"Tôi tin rồi!"

Đường Hân vùng ra, khập khiễng đứng thẳng dậy:"Nếu như tin muộn như anh thì chắc đã chết lâu rồi! Tôi không thể tin nỗi hành động liều lĩnh như anh sao lại sống dai vậy?" Lời nói Đường Hân lúc tức giận như đang khiêu khích lấy giới hạn của Bạch Doanh Thần. Nhưng anh không những không giận mà còn cười cười, đứng lên.

Đúng lúc ấy, Swan và hai người kia chạy tới. Giúp hai người leo lên bờ.

Chiếc xe vừa mới phát nổ kia bây giờ đã bốc cháy, làn khói màu đen bay ngút trời.

"Bạch thiếu gia, anh không sao chứ?" Trịnh Thiên quan tâm hỏi.

Swan cũng hỏi Đường Hân như vậy, Đường Hân khẽ lắc đầu:"Không sao!"

Phần lớn sự chú ý của Bạch Doanh Thần đều dồn hết vào Đường Hân, anh bước tới, thể hiện thái độ quan tâm chưa từng có. Đường Hân quay sang nhìn chiếc xe đang bốc cháy, sau đó ngước nhìn anh, lạnh nhạt nói:"Tôi cứu anh một mạng. Lần sau đừng dại mà tin vào những thứ vớ vẩn đấy nữa."

Đường Hân nói xong thì liền bỏ đi. Phía khuỷu tay trái sao đột nhiên lại rát đến vậy. Cô đưa lên xem thì phát hiện khuỷu tay mình đã bị trầy xước. Vừa hay lúc đấy, Bạch Doanh Thần cũng nhìn thấy vết thương của cô, anh ráo riết chạy tới, nắm lấy tay cô rồi nhíu mày xem vết thương:"Bị thương thế này mà bảo không sao."

"Không chết được."

"Lại còn cứng miệng!"

"Chẳng phải vì anh mà tôi bị thương sao?" Đường Hân nhẹ giọng nói, đưa ánh mắt nhìn sang hướng khác.

Bị cô nói móc như vậy, Bạch Doanh Thần chột dạ, anh thở dài:"Phải, là do tôi mà cô bị thương."

Đường Hân bất giác quay lại nhìn anh. Từ khi nào mà Bạch Doanh Thần trở nên dịu dàng, dễ chịu và ân cần như vậy?

"Anh biết thế thì tốt!" Đường Hân khẽ bĩu môi nói.

"Swan, cô qua xe của Trịnh Mặc đi, tôi sẽ đi với Đường Hân. Còn Trịnh Thiên, điều tra kỹ vụ việc này cho tôi, một manh mối cũng không bỏ sót!"

"Vâng." Trịnh Thiên cúi đầu rồi rời đi.

Xong xuôi, Bạch Doanh Thần nắm tay Đường Hân rồi kéo cô đi:"Lên xe thôi!"

Đường Hân không nói một lời, ngoan ngoãn làm theo.

........

Ngồi ở ghế phụ, Swan cảm thấy khá nhức đầu vì tốc độ của Đường Hân vừa nãy khi chạy xe, cộng thêm tiếng động lớn kia tác động, càng làm cô mệt mỏi thêm.

"Này, cô không sao đấy chứ?" Trịnh Mặc nhìn Swan, thấy sắc mặc cô khá kém, nên tỏ lòng hỏi.

"Anh quan tâm tôi vậy à?" Swan lạnh nhạt đáp lời.

"Cô nghĩ nhiều rồi, tôi thuận miệng nên hỏi vậy thôi."

"Hừ..." Swan cười lạnh:"Đàn ông các người đều vô tâm như nhau."

Thấy thái độ Swan như vậy, Trịnh Mặc cau mày, quay nhìn cô, vẻ mặt như không đồng tình:"Này cô, đâu phải ai cũng như cô nói."

"Vậy anh nói xem, đàn ông nào là người có lương tâm? Nhưng nếu có, chắc chắn người đó không phải là anh." Swan nhếch môi, tự đắc nói.

Trịnh Mặc cong môi cười tự giễu, tức đến không nói nên lời. Dù gì anh cũng có nhan sắc, tiền bạc tuy không nhiều nhưng cũng coi như là có. Anh cũng được coi như là một tay ăn chơi, trước giờ phụ nữ gặp anh chỉ có đổ gục, chứ chưa có ai vừa xem thường vừa sỉ nhục anh như người con gái này.

"Giảo hoạt lắm! Ai sau này lấy được cô chắc là có phúc phần lắm đây..."

Swan biết rõ anh đang nói móc, cô cười nhạt:"Tất nhiên là có phúc rồi! Chỉ tiếc anh không có cơ hội đó."

"Này..." Trịnh Mặc quay nhìn Swan với vẻ ngơ ngác:"Tôi lấy cô?... Thà là tôi bị kẹt đầu vào cánh cửa còn hơn."

Swan cầm chiếc laptop của mình, mở lên và bắt đầu vào game, chơi game còn vui hơn là nói chuyện với anh ta, Swan phớt lờ Trịnh Mặc vài giây rồi lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình:"Như vậy thì càng tốt, tôi khỏi phải nhọc lòng."

.......

Về tới tòa nhà, Đường Hân ngồi yên như một chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang sát trùng vết thương cho mình.

"Đừng nhìn tôi như thế!" Bạch Doanh Thần vừa nói vừa dặm thuốc vào chỗ bị thương.

Bị Bạch Doanh Thần bắt bẻ, Đường Hân quay mặt hướng khác, bĩu môi nói:"Ai thèm nhìn anh chứ?"

"Làm sao cô biết trên xe có cài bom?"

"Thì lúc đó tôi ở trong phòng rảnh rỗi không có gì để làm. Mà anh cũng biết ngồi không đâu phải là bản tính của tôi. Vì vậy, tôi mới xin ra ngoài để hít thở không khí. Khi ở quán nước cạnh giáo đường thì vô tình nghe được cuộc hội thoại của hai tên đàn ông người Anh. Chúng nói đến chuyện cài bom lên xe anh rồi tính kế dụ anh ra xe." Đường Hân đều đều nói.

Bạch Doanh Thần nghe xong, có chút suy nghĩ. Việc này chắc chắn có liên quan ít nhiều tới Phổ Thi Phương, nhưng chưa có kết quả của Trịnh Thiên, anh đành nén lại cơn nghi hoặc. Bỗng anh hỏi cô:"Tại sao cô lại cứu tôi? Chẳng phải tôi chết rồi thì cô sẽ được tự do sao?" Bạch Doanh Thần thì thầm. Đôi tay vẫn ân cần sát trùng vết thương cho cô.

"Tôi làm vậy cũng chỉ vì lòng nhân đạo thôi." Đường Hân thản nhiên trả lời.

Bạch Doanh Thần nhếch môi mỉm cười, nhân đạo sao?

"Này, anh cười vậy là có ý gì? Anh đang nợ tôi một mạng đấy, đừng có mà vong ơn phụ nghĩa. Ui... đau, nhẹ thôi!" Bạch Doanh Thần đặt que bông xuống chiếc khay, việc sát trùng cho cô đã xong, anh dùng miếng băng màu trắng rồi băng lại giúp cô.

"Yên tâm, tôi sẽ nhớ kỹ công ơn của cô." Bạch Doanh Thần nhìn cô, một lúc sau mới nói tiếp:"Cô còn bị thương chỗ nào nữa không?"

"Không." Đường Hân khẽ lắc đầu, ngoài bị đau chỗ này ra, thì hoàn toàn bình thường. Cô đưa khuỷu tay này lên săm soi, nở nụ cười vui tươi:"Ồ... Nhìn cũng đẹp đấy. Chắc anh hay băng bó lắm à?"

Bạch Doanh Thần dọn dẹp lại những dụng cụ vừa bày ra, đem cất lại vào chiếc hộp y tế, liếc mắt lên nhìn cô một lát rồi thu lại, tiếp tục dọn dẹp:"Ừm. Thỉnh thoảng có hay bị thương, băng riết rồi quen thôi... Vết thương của cô đừng nên chạm nước cho đến khi khỏi hẳn, nếu không sẽ nhiễm trùng đấy. Mà nhiễm trùng thì sẽ chết đấy!"

"Anh dọa ai vậy chứ? Tôi mà chết thì không ai cứu anh nữa đâu?"

Bạch Doanh Thần cười nhẹ, điệu bộ ôn nhu, không chút giận khi bị người khác nói khích này chưa bao giờ xảy ra. Đường Hân chính là người đầu tiên dám làm.

Bạch Doanh Thần cất chiếc hộp đi, đồng lúc ấy, Trịnh Thiên mở cửa đi vào:"Bạch thiếu, đã điều tra ra rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play