Đường Hân và Hà Tuấn đều bị đưa đi mỗi người một nơi. Khi mở mắt ra, Đường Hân mới biết được mình đang ở trên một chiếc tàu thủy ở bến cảng. Tay chân cô thì bị trói lại, lướt mắt nhìn xung quanh mới biết, trong phòng không có ai. Đường Hân khẽ thở dài một hơi chán chường, trò này thật là tẻ nhạt! Sau đó cô nhúch nhích, cựa quậy để tự cởi trói cho mình.
Bỗng dưng, cửa phòng mở, bóng dáng cao ráo của Bạch Doanh Thần xuất hiện, Đường Hân theo bản năng nhìn lên thì thấy anh đang tiến tới gần mình.
Đường Hân liếc xéo anh, liếm môi cười nhạt, cô biết chắc tên cầm súng uy hiếp cô lúc nãy là người của anh:"Bạch thiếu, lần này là anh làm hỏng chuyện, tại sao lại bắt tôi?"
"USB vốn đã không còn trong tay hắn." Bạch Doanh Thần cất giọng lạnh lẽo trả lời.
Hắn ta giả vờ ngơ ngác, cố tỏ ra là người ngoài cuộc:"Bạch thiếu, chiếc USB đó thật sự tôi không có giữ, cũng chẳng có bán cho ai cả."
Bạch Doanh Thần không nói, Trịnh Thiên cũng tự hiểu, Bạch Doanh Thần cho hắn hai giây, hết hai giây, hắn không khai, trợ thủ của anh tự giác giải quyết. Trịnh Thiên nắm cổ áo hắn đứng dậy, tiến sát tới thành biển liên tiếp ép đầu hắn xuống nước, khiến hắn hụt hơi suýt nữa thì chết. Hắn đang bị trói chặt, không có thế để chống cự nên chỉ có thể chịu sự điều khiển.
Trịnh Thiên thả lỏng hắn, tha cho hắn đúng hai giây, hắn tự khắc hiểu, ho khan rồi gấp rút nói:"Bạch thiếu, tôi nói, tôi nói..."
Khuôn mặt Bạch Doanh Thần vẫn lạnh như băng, anh giơ ngón tay ra hiệu để tha cho hắn. Rồi nhướng mày nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
"Là...là Tả Chiêu, có mối quan hệ thân thiết với Giang Hách - lão đại của tổ chức sát thủ bang Trứ Mã, trước buổi tiệc hai tiếng, tôi đồng ý đem chiếc USB bán cho hắn với giá một triệu đô la Mỹ, sau đó tôi chủ động rời khỏi trước nhưng để bảo đảm an toàn cho bản thân. Tôi có cho người âm thầm theo dõi hắn thì mới biết hắn đã qua Trung Đông ngay sau đó."
Ánh mắt Đường Hân vẫn đăm đăm nhìn Bạch Doanh Thần không chớp, lực bóp cổ của anh ngày càng mạnh, theo đó anh vừa giận vừa hứng thú cất lời:"Võ rất giỏi, kỹ thuật tấn công cũng rất nhanh nhẹn. Nhưng chỉ tiếc là áp dụng sai người. Nói cho cô biết, đừng bao giờ xem tôi là những con mồi ngu ngốc của cô."
Ánh mắt Đường Hân căm hận vô bờ nhìn anh, cô không nói cũng không nói nổi, dần dần ánh mắt cô dịu hẳn đi, Bạch Doanh Thần mới buông cô ra, anh nhìn cô ôm cổ ho khan khan thì mới hài lòng:"Lần này tôi không cho cô cơ hội nữa, nếu cô từ chối thì xem như Hắc Dạ Môn các người tự gánh hậu quả." Anh mỉm cười ôn nhu, chóp mũi anh luồn vào những sợi tóc bóng mượt của cô:"Tôi sẽ khiến cho cô tâm phục khẩu phục."
Được một lúc sau, Swan nhanh chân bước vào, nhìn chị mình vẫn an toàn, cô không còn lo lắng gì nữa. Cô bước tới cạnh giường nơi Đường Hân nằm, khẽ khàng gọi:"Chị, chị không sao chứ?"
Đường Hân ngước mặt lên, thì nhíu mày, không ngờ bọn chúng còn bắt cả Swan. Cô đứng dậy, lắc đầu với Swan:"Chị không sao. Những người đó, họ có làm gì em không?"
"Không, bây giờ Hà Tuấn đã bán USB ấy, chúng ta nên làm gì đây?"
"Bạch Doanh Thần đề nghị chúng ta hợp tác với anh ta." Đường Hân nghiêm túc nói, sau đó thì hạ giọng, quay nhìn Swan:"Nhiệm vụ cuối cùng của tổ chức vẫn chưa hoàn thành, bây giờ chị vẫn còn là người của Hắc Dạ Môn, tuyệt đối không thể để chúng ta ảnh hưởng tới tổ chức. Vì vậy, xem như đây là nhiệm vụ mới của chị."
"Ý chị là muốn đi theo Bạch thiếu."
"Đúng."
Swan lo lắng, nhíu mày:"Chị, làm việc cho anh ta rất nguy hiểm."
"Chị tự có cách ứng phó, em yên tâm đi. Swam, em không liên quan tới nhiệm vụ này, nên rời khỏi đây ngay, người bọn họ cần là chị."
"Em không đi, em đã hứa là sẽ đi theo chị mãi mãi." Swan lắc đầu, phản đối ngay lời đề nghị của Đường Hân.
"Nhưng..." Đường Hân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Swan chặn lời:"Chị, chúng ta là chị em cơ mà, em không thể nhẫn tâm để chị đi một mình."