Quý Hàn Bách muốn đưa Phó Lâm về.

Phó Lâm suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Có điều cậu chỉ để Quý Hàn Bách đến dưới tầng nhà, không cho hắn đi lên. Quý Hàn Bách nhìn khu nhà ngang cũ nát, nói: "Em ở đây hả?"

"Vâng." Phó Lâm nói: "Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi."

Quý Hàn Bách nói: "Không mời anh lên nhà một lát à?"

"Nhà có người." Phó Lâm nói.

Ý là giờ hai người bọn họ vẫn chưa đến lúc gặp mặt phụ huynh.

Quả thật là vẫn sớm.

Người ở tiểu khu cũ thường đi ngủ sớm, cả toà nhà cũng chỉ còn một gia đình đèn còn sáng, cây già trên đường chọc trời, che gần hết đèn đường, tối mờ lờ, không có ai cả.

Ban đầu chỉ muốn ôm một chút rồi làm bậy, nhưng sau khi ôm thì lại có chút nghiện, hắn nói: "Sau này ở bên nhau rồi, buổi tối đừng tách ra nữa nha."

Phó Lâm ngửi thấy mùi ấm áp trên người Quý Hàn Bách, nghe hắn nói vậy như được chạm đến đáy lòng, cậu nói: "Anh về sớm đi, trên đường lái xe cẩn thận một chút."

Cậu nói xong cũng duỗi tay ra, sờ lưng Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách buông cậu ra, nói: "Anh nhìn em đi lên nhà."

Còn rất dính người nữa.

Phó Lâm không phải kẻ dính người, nghe vậy thì xoay người đi lên tầng, cầu thang ở bên ngoài là hình xoắn ốc, cậu đi đến tầng hai lại vẫy vẫy tay với hắn. Quý Hàn Bách lùi hai bước, xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu, đã không nhìn thấy Phó Lâm đâu nữa.

Hắn nghe tiếng mở cửa nhỏ xíu, sau đó thì thấy ở tầng bốn có một căn mở đèn, không thấy rõ số phòng, hắn chỉ nhớ vị trí đại khái, cạnh cầu thang.

Phó Lâm mở cửa, đổi dép ở chỗ huyền quan, sau đó mới đi tới ghế sofa nằm xuống, vừa mới nằm thì thấy Phó Vĩ cởi trần ra khỏi phòng, dụi mắt nói: "Sao mà giờ mới về?"

Phó Lâm "ừ" một tiếng, ngồi dậy.

Quên mất Phó Vĩ vẫn đang ở đây.

"Mày làm việc gì vậy, sao ngày nào cũng về trễ thế?"

Phó Lâm không trả lời gã, chỉ hỏi: "Ông có uống thuốc đúng giờ không?"

"Uống rồi."

"Không được ăn cay." Phó Lâm nói xong cũng xách balo đi về phòng mình.

Phó Vĩ thấy cậu đóng cửa lại, gãi gãi đầu rồi lại kéo giày về phòng gã.

Phó Lâm bật đèn, ngồi ở đầu giường một lúc, sau đó đi nhanh đến cửa sổ, kéo một góc rèm cửa nhìn ra ngoài một cái, đường phố tối đen, có một chiếc xe bật đèn đang rẽ, sau đó chạy xa dần.

Lúc này cậu mới đi rửa mặt, sau khi tắm xong lại đi lên giường nằm, yên tĩnh được mười mấy phút, sau đó tự huấn luyện bản thân một chút.

Kết quả không được, tay của mình rất có cảm giác.

Cậu mím môi, tắt đèn đầu giường, trong phòng tối thui, đã muộn lắm rồi, phải đi ngủ sớm thôi.

Nếu để cho Quý Hàn Bách sờ, vậy thì hỏng mất.

Sáng sớm hôm sau cậu bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, cậu dùng gối đè lên đầu một lúc lâu, cuối cùng không thể chịu được nữa bèn nhảy xuống giường. Cậu mở cửa phòng đã nhìn thấy Phó Vĩ đang bưng đồ ăn đặt trên bàn, có lẽ do nóng bỏng tay, gã vừa đặt xuống bàn đã lập tức xoa hai bên tay.

Phó Lâm hơi ngái ngủ, mặt âm trầm nhìn gã một cái.

Phó Vĩ thấy cậu thì đứng lên, cười nói: "Dậy rồi hả, cậu nấu một ít cháo, rán mấy quả trứng nữa. Mày nhanh rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng đi."

Phó Lâm nói: "Ông không cần phải như vậy, đợi đến khi nào chân khỏi, ông phải dọn đi, lấy lòng tôi cũng chẳng có ích gì."

Phó Vĩ sững người, biểu cảm có hơi lúng túng, vẻ mặt có chút không cam lòng, nói: "Mày nghĩ nhiều rồi, ai thèm lấy lòng mày, mày muốn ăn không, không ăn thì phắn đi."

Phó Lâm xoa xoa đầu, cũng không thấy bực, đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đánh răng, cậu đưa tay trái vào bên trong quần áo ngủ, chưa sờ đến bên trong đã thu tay lại, trên vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, tai ửng đỏ.

Rửa mặt xong, cậu đi ra ngoài ngồi xuống bàn ăn, Phó Vĩ nói: "Còn tưởng mày khí thế lắm, không muốn ăn."

"Đồ trong nhà tôi, tôi bỏ tiền ra mua, sao lại không được ăn." Phó Lâm vừa nói vừa gắp một quả trứng rán, chấm xì dầu ăn.

Phó Vĩ nói: "Có hơi khét, không ngon bằng chị làm."

Phó Lâm cũng không nói lí với gã.

Phó Vĩ cũng không nói tiếp nữa, đúng là gã không ưa nổi dáng vẻ này của Phó Lâm.

Tướng mạo của Phó Lâm lạnh lùng, lúc không muốn trả lời thì đến cả cọng tóc cũng như khổng tước kiêu ngạo, rất làm người khác tức giận.

Phó Lâm cơm nước xong thì đi ngay đến quán sửa xe, vừa mới dừng xe, cậu đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao lái tới, bấm còi ở ngay sau lưng cậu.

Cậu khoá xe lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe thể thao kia đỗ ở lề đường, cửa xe thể thao mở ra, Mạnh Tiểu Kiều quyến rũ bước xuống xe, hất cằm với cậu một cái.

Lưu Béo ở trong quán hét lên: "Mạnh Tiểu Kiều, sao cậu lại tới đây!"

Mạnh Tiểu Kiều chậm rãi đi tới, nói: "Vì Quý Hàn Bách ở chỗ này nha."

Lưu Béo nghiêng đầu nhìn Quý Hàn Bách bên cạnh, nói: "Quý Hàn Bách người ta đã có người yêu rồi."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi không theo đuổi, ở bên cạnh nhìn thôi, đánh thuế hả?"

Quý Hàn Bách nói: "Có phải là cậu rảnh rỗi quá không có việc gì để làm không?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Ái chà, làm anh em nhiều năm như vậy, không làm được người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè mà, đến đây thăm anh chút thôi." Cậu ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Phó Lâm: "Cậu yên tâm, con người tôi hận nhất là người thứ ba, có đánh chết tôi cũng không làm người thứ ba đâu."

Cậu ta vào trong quán, lập tức chụp một bức ảnh, còn cố ý chụp Quý Hàn Bách. Quý Hàn Bách nhìn Phó Lâm, sợ Phó Lâm không vui bèn nói: "Mạnh Tiểu Kiều, tôi mời cậu ăn bữa cơm, chúng ta trò chuyện được không? Anh em khó khăn lắm mới có người yêu, cậu đừng có mà phá."

Mạnh Tiểu Kiều quay đầu: "Mời em ăn cơm hả? Được được."

Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Phó Lâm và Lưu Béo: "Hai người cũng đi cùng đi, tôi không ăn cơm riêng với anh ta."

Quý Hàn Bách nói: "Không cần gọi bọn họ, chỉ có tôi và cậu, hai người chúng ta nói chuyện riêng một chút."

Mạnh Tiểu Kiều cũng không nói gì, cúi đầu post tấm ảnh vừa chụp lên trang cá nhân.

Có điều cậu cài đặt người có thể xem bài viết, người có thể xem là Chu Phóng.

Nhớ tới Chu Phóng, cậu cảm thất rất ngại.

Tối hôm qua Chu Phóng lại gọi một cuộc tới, cậu vẫn không nghe, sau đó hơn một giờ, Chu Phóng lại gửi tin nhắn Wechat.

"Sau này không định gặp lại nhau nữa sao?"

Mạnh Tiểu Kiều cũng không biết phải trả lời hắn như thế nào.

Anh em tốt lên giường với nhau, còn có thể làm anh em tốt nữa sao? Dựa theo kinh nghiệm của cậu, đó là điều không thể, nhưng chẳng lẽ làm tình nhân của Chu Phóng? Cậu nghĩ đến thôi đã thấy cả người nổi da gà.

Quá quỷ dị, cậu cũng không yêu Chu Phóng mà.

Đương nhiên là Chu Phóng cũng không yêu cậu. Trai thẳng đói khát thôi, có lỗ là có thể đâm. Chu Phóng chẳng qua là xúc động hóc-môn với cậu thôi, đoán chừng bây giờ cũng đang ngại chết.

Cậu cũng không biết nên trách ai, chuyện này không thể nghĩ chi tiết, vừa nghĩ đến thì cả người khó chịu. Cho nên cậu mới chạy tới chỗ Quý Hàn Bách.

Bản thân vẫn còn theo đuổi Quý Hàn Bách, để cho Chu Phóng biết đêm ấy chỉ là rượu gây hoạ thôi. Cậu không để ý đến Chu Phóng, như vậy Chu Phóng sẽ có thể thả lỏng ra, mất thêm một khoảng thời gian dài nữa, có lẽ quan hệ của hai người vẫn có thể quay lại như ngày trước.

Nhưng cũng không phải vì như thế mà cậu đến tìm Quý Hàn Bách, cố ý chụp ảnh cho Chu Phóng xem, dường như còn có mục đích khác.

Mục đích gì cậu cũng lười nghĩ.

Con người ấy mà, một khi đã phát sinh quan hệ với người kia, mọi thứ thay đổi, anh em thẳng thắn vô tư đi chăng nữa cũng biến thành vi diệu, không có cách nào làm cho nó như chưa từng xảy ra được nữa.

Quý Hàn Bách ngồi đối diện cậu, nói: "Cậu để điện thoại xuống, chúng ta trò chuyện một chút."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Lời anh từ chối em em cũng đã thuộc rồi, anh yên tâm, từ lúc em nhìn thấy anh hôn môi với Phó Lâm trước mặt em, em đã hoàn toàn tuyệt vọng, anh đã không còn là anh của trước kia nữa, anh bị vấy bẩn rồi."

Quý Hàn Bách sửng sốt: "...Cậu làm cái chym gì thế?"

Mạnh Tiểu Kiều cười đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm nước trái cây: "Hình như gần đây có người đang theo đuổi em, em không biết nên từ chối cậu ta như thế nào nên lấy anh làm bia đỡ đạn. Quen biết nhiều năm rồi, chút chuyện nhỏ như thế này, anh phải giúp chứ?"

Quý Hàn Bách nói: "Cậu sợ hãi như vậy từ lúc nào thế, không thể từ chối thẳng sao, người kia là ai?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Người này khá là đặc biệt, không hay lắm."

Cậu vừa nói vừa chụp ảnh tiếp, tạo dáng yes, giữa ảnh là cậu và Quý Hàn Bách, còn một bàn đồ ăn, thêm cả chữ viết: "Giai đẹp ngon hơn mỹ thực."

Sau khi post lên trang cá nhân xong, cậu cất điện thoại chuẩn bị ăn: "Mọi người đều biết em thích anh, em theo đuổi anh tương đối có sức thuyết phục, nếu không giờ em tuỳ tiện tìm một trai đẹp nào tới giả làm bạn trai mình, không ai tin đâu, Mạnh Tiểu Kiều em nổi danh si tình số một mà."

"Cậu dừng lại đi." Quý Hàn Bách nói: "Nếu mục đích của cậu là vậy, tôi sẽ gọi Phó Lâm và Lưu Béo đến ăn cùng, tôi phải nói cho em ấy, tránh để em ấy không vui."

"Tuỳ anh, dù sao thì em cũng muốn gọi bọn họ ăn cùng từ trước rồi."

Cậu vừa nói vừa ăn mấy miếng.

Quý Hàn Bách vừa gọi điện thoại vừa nói: "Tôi đặc biệt gọi hai món cậu thích ăn, sao cậu không động đũa?"

Mà lại chọn món không cay.

Mạnh Tiểu Kiểu nhích mông, ho khan, nói: "Gần đây bị nhiệt, kiêng cay."

Lưu Béo và Phó Lâm đã ăn cơm ở quán khác nên không tới. Quý Hàn Bách nói: "Cậu quý trọng đi, đây là bữa ăn cuối cùng tôi ăn riêng với cậu trong cuộc đời này."

"Xí." Mạnh Tiểu Kiều không có khẩu vị lắm, tuỳ tiện ăn mấy miếng, nói: "Trước kia thấy kẹc anh bị liệt, không ngờ yêu rồi lại biến thành cái dạng ngu ngốc(*) như thế này."

(*) 熊样: Phương nghĩa của người phương Bắc, gần nghĩa với "ngu ngốc", "bất tài", "vô năng".

Cậu vừa dứt lời đã thấy điện thoại của Quý Hàn Bách reo lên, Quý Hàn Bách nhận: "Alo, Chu Phóng hả?"

Miếng thịt trên đũa của Mạnh Tiểu Kiều rơi xuống, cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Quý Hàn Bách, chỉ nghe Quý Hàn Bách "ừ", nói: "Ở đây, đang ăn cơm với tôi."

Mạnh Tiểu KIều thấy tình huống không đúng lắm, giật lấy điện thoại của hắn, tắt máy luôn.

Động tác quá nhanh, canh cũng dính lên người cậu.

Quý Hàn Bách nói: "Fuck, cậu làm cái trò gì vậy?"

"Cậu ta hỏi anh cái gì?"

"Cậu ta chắc là nhìn thấy ảnh cậu up rồi, nói có phải là cậu lại tới theo đuổi tôi không."

"Nếu cậu ta lại hỏi anh, anh hãy nói là... Đừng có nói cái gì cả, nếu không anh cẩn thận em sẽ theo đuổi anh thật đấy."

Quý Hàn Bách lấy điện thoại về: "Không phải chuyện gì cậu cũng nói với Chu Phóng sao, cậu ta không phải anh em tốt nhất của cậu à?"

"Dù sao thì anh cứ nhớ lời em nói là được, chuyện em giả vờ theo đuổi anh như vậy, anh không cần nói cho ai cả, Phó Lâm cũng không được, em sẽ nói rõ ràng cho Phó Lâm." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Nếu không em theo đuổi anh thật đấy, em nói được là làm được, nhất định em có thể khiến cho Phó Lâm bỏ chạy."

Mặc dù thái độ bản thân rõ ràng, nhưng nếu có người cứ liên lục đào góc tường, Phó Lâm chắc sẽ không vui.

Quý Hàn Bách nói: "Cũng được, có điều cậu cũng phải nói cho tôi biết, người theo đuổi cậu là ai."

Mạnh Tiểu Kiều tự cho mình là người rất phóng khoáng, nhưng cậu phát hiện ra chuyện mình lên giường với Chu Phóng, cậu không thể nói ra.

Là vì sự quái dị và ngại ngùng nên không nói ra được.

"Một người, nói anh cũng không biết."

"Nhận lời hắn đi, cậu yêu sớm chút nào, tôi cũng được thở phào chút đó."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Anh cản giúp em lần này, sau này em tuyệt đối sẽ không bám lấy anh nữa."

Cậu có thể buông xuống quyết đoán như vậy, Quý Hàn Bách cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Dù sao thì trước đó Mạnh Tiểu Kiều thường xuyên thề là sẽ không theo đuổi hắn nữa, mới có mấy ngày khóc lóc đã lúc lắc cái mông chạy tới.

Mấy năm gần đây khó khăn lắm Quý Hàn Bách mới nói chuyện chân thành với cậu ta như vậy: "Tiểu Kiều, tôi thật lòng hi vọng cậu có thể tìm được người cậu thích, người cũng thích cậu, hai chúng ta chỉ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm người yêu. Giờ đây tôi đã tìm được người mình thuộc về, cũng hi vọng cậu sớm tìm được người của cậu. Hai chúng ta cũng coi như lớn lên cùng nhau, cảm tình nhất định là có, mấy năm qua vì không muốn dính vào với cậu nên tôi cũng không thể nào quan tâm cậu, trong lòng cậu không thoải mái, thật ra trong lòng tôi cũng thấy không thoải mái."

Mạnh Tiểu Kiều lắc lư nước trái cây trong cốc, cười nhẹ.

Thật kì quái, sau khi bị Chu Phóng làm, đầu của cậu không thể nào thoát khỏi sự buồn phiền này, dẫn đến chẳng có cảm giác với chuyện gì khác nữa. Những điều Quý Hàn Bách nói với mình, cậu cũng không có cảm giác gì.

"Nhóc con Phó Lâm này, sao lại có phúc như vậy chứ." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Không biết anh thích cái gì của cậu ta mà say đắm như vậy, anh cũng sắp biến thành một người khác rồi, anh có biết không?"

Quý Hàn Bách cười một tiếng, nói: "Nhìn vừa ý thôi, số phận sắp đặt."

"Á, răng em chua loét rồi." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Hâm mộ thật.

Cậu quan sát Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách mới hai mươi tư, vẫn chưa đạt tới giai đoạn đỉnh cao của người đàn ông, giá trị nhan sắc gần như không có sơ hở nào để tấn công, cậu nhìn một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.

Lại không nhịn được so sánh Chu Phóng.

Trước kia chưa từng nghĩ đến chuyện so sánh hai người này, giờ cẩn thận so sánh với nhau, cậu mới phát hiện ra Chu Phóng cũng không kém chỗ nào, cũng xuất thân giàu có, cũng cao một mét chín, cũng tướng mạo đẹp trai anh tuấn, trẻ tuổi, kích thước của Chu Phóng...

Hình như cũng không nhỏ đâu.

Nghĩ như vậy, tim cậu lại đập sót một nhịp.

Cậu post ảnh, cố ý nói muốn theo đuổi Quý Hàn Bách, còn chỉnh chế độ chỉ cho Chu Phóng xem là muốn làm gì?

Thật sự là để lừa Chu Phóng thôi sao?

Hình như không phải, giống như một thủ đoạn trêu chọc hơn.

Ai nha nha, Mạnh Tiểu Kiều không muốn nghĩ tiếp nữa, cảm thấy rối loạn.

Quý Hàn Bách thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào mình đến mức tâm hồn treo ngược cành cây thì định ăn sớm về sớm. Mạnh Tiểu Kiều mang tâm sự nặng nề, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Hai người cơm nước xong thì quay trở lại quán, từ rất xa Mạnh Tiểu Kiều đã nhìn thấy xe của Chu Phóng.

Chu Phóng chào hỏi Quý Hàn Bách trước, Quý Hàn Bách nói: "Tôi thấy hai người dính lấy nhau cả ngày, sao hôm nay lại không đi cùng vậy?"

"Gần đây hai người bọn em đang cãi nhau." Chu Phóng nói.

Quý Hàn Bách hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Mạnh Tiểu Kiều, Mạnh Tiểu Kiều không đáp lời, chỉ nhìn Chu Phóng một cái, thấy Chu Phóng nhìn chằm chằm vào mình, cậu liền cúi đầu.

Trời, Mạnh Tiểu Kiều cậu chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy!

"Mạnh Tiểu Kiều, tôi khuyên cậu nên quý trọng đi, Chu Phóng tốt tính như vậy mà bị cậu doạ chạy mất thì sau này cậu không có bạn bè gì nữa đâu."

"Cậu ta tốt tính cái cứt ấy." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Lúc cậu đi tới gần Chu Phóng, Chu Phóng kéo tay cậu, cậu nghiêng đầu nhìn một cái, rụt nắm tay lại.

"Nói chuyện được không?" Chu Phóng nói.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Có cái gì mà nói chuyện chứ, chỉ là uống say thôi, tình một đêm, mọi người đều đi thận không đi lòng, hết ngại ngùng là tốt rồi."

Chu Phóng hơi ngạc nhiên, nói: "Cậu nghĩ như vậy sao?"

Mặt Mạnh Tiểu Kiều nóng như lửa đốt: "Nếu không thì còn có thể nghĩ như thế nào nữa?"

"Nếu như cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu..."

"Cậu đừng có mà mang mấy cái cc làm trò cười, tôi không cần cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi là đàn ông, sao lại phải chịu trách nhiệm chứ."

"Cũng được, cậu ngủ với tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi."

"Chu Phóng, cậu uống nhầm thuốc rồi hả?" Mạnh Tiểu Kiều nói: "Đm, cậu như vậy tôi lại càng ngại hơn, cậu không thấy xấu hổ sao?"

"Có một chút." Chu Phóng nói: "Có điều đã như vậy rồi, sau này hoặc là chúng ta đoạn tuyệt, hoặc là làm người yêu, bạn bè không thể làm được nữa. Cậu muốn cái nào?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Vậy thì đoạn tuyệt đi."

Chu Phóng nghe xong ngoảnh đầu lên xe.

Mạnh Tiểu Kiều trợn mắt há mồm.

Con bà nó...

Cậu nhìn Chu Phóng lái xe đi, sau đó rẽ ở góc cua, Quý Hàn Bách ở trong quán gọi: "Đi rồi à?"

Mạnh Tiểu Kiểu nhìn Chu Phóng lái xe thể thao lao ra đường.

...

Chu Phóng vô cùng quả quyết, đi quá bất thình lình, khiến cho cậu cũng nghi ngờ mình đã nói sai gì đó.

Cái quỷ gì, hoặc là đoạn tuyệt qua lại, hoặc là làm người yêu, cậu không chọn đoạn tuyệt thì chẳng lẽ chọn người yêu hả?

Chọn điều đó thì cũng quá thiệt thòi cho Chu Phóng rồi, vì rượu say nhất thời t*ng trùng thượng não mà lăn giường, lại phải miễn cưỡng làm gay với mình?!

Quá đáng thương. Cậu không làm được.

Nếu như hai người bọn họ có mập mờ từ trước, có lẽ cậu còn có thể thử đồng ý, nhưng vấn đề là cậu và Chu Phóng hoàn toàn là anh em tốt mà, cậu không có chút tâm tư nào với Chu Phóng. Từ anh em chuyển thành người yêu vốn đã rất quái lạ, cho dù có thể chuyển, nhưng cũng phải mất một quá trình, hai người bọn họ đột nhiên ngủ với nhau như vậy, cậu có thể đồng ý làm người yêu mới là lạ? Chu Phóng còn tức giận gì chứ?

Cậu không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Phóng, cứ giống như đã phải chịu rất nhiều uất ức vậy. Cậu mới là người bị đè có được không? Lần đầu tiên ở mặt sau quý báu của cậu, mơ mơ màng màng đã bị anh em tốt của mình hái đi rồi!

Mạnh Tiểu Kiều ỉu xìu ở quán sửa xe đến chiều, mấy lần muốn gửi tin nhắn cho Chu Phóng song vẫn nhịn được.

Nếu như lúc này Chu Phóng không để ý đến cậu, vậy cậu cũng sẽ không phản ứng lại với hắn nữa. Xem ai chịu thua trước.

Phó Lâm sau lần uống rượu với Mạnh Tiểu Kiều thì có ấn tượng rất tốt với cậu ta, cậu cảm thấy Mạnh Tiểu Kiều mặc dù lẳng lơ nhưng lại giàu tình cảm, có sao nói vậy, rất thoải mái.

Hai người ngồi chung trước điều hoà, Mạnh Tiểu Kiều nhìn cậu nói: "Bình thường cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, sao da lại trắng như vậy?"

"Tôi chỉ rửa mặt bằng nước thôi, rất ít khi dùng sữa rửa mặt." Phó Lâm nói.

"Vậy thì cậu da đẹp tự nhiên rồi." Mạnh Tiểu Kiều nằm trên ghế dựa nói: "Có điều giờ cậu còn trẻ, không dưỡng da thì không sao, qua 25 tuổi thì không được, dưỡng da hay không dưỡng da sẽ khác nhau lắm đấy. Bên cạnh tôi cũng có người giống như cậu, người cơ địa tốt, sau khi đến tuổi rồi cũng bắt đầu dùng mỹ phẩm dưỡng da."

"Bình thường cậu ra ngoài đều sẽ kẻ mắt à?" Phó Lâm xích lại gần hỏi.

"Mắt tôi hơi nhỏ, lại không có sức sống lắm, vẽ lên nhìn trông sẽ có tinh thần hơn một chút. Nhưng lông mi tôi là thật, cậu nhìn này." Mạnh Tiểu Kiều vừa nói vừa vạch mi mắt ra cho Phó Lâm nhìn.

Quý Hàn Bách và Lưu Béo ở bên cạnh trố mắt nhìn nhau.

Hai tình địch này, từ lúc nào đã trở thành bạn bè có thể ngồi với nhau một chỗ nói chuyện dưỡng da vậy?

Mạnh Tiểu Kiều còn vươn tay nhéo mặt Phó Lâm một cái, sau đó nhìn đầu ngón tay: "Đúng là không trang điểm, da cậu đẹp quá rồi đấy."

Người này thật sự là thụ cực phẩm, da trắng, cao, ngũ quan không móc ra được chỗ nào có khuyết điểm: "Sao cậu không đi làm minh tinh?"

Quý Hàn Bách vừa nghe được đã cắt ngang: "Mạnh Tiểu Kiều, cậu đừng có mà đưa ý kiến linh tinh."

"Chắc anh ta sợ sau khi cậu hot rồi thì không xứng với cậu nữa." Mạnh Tiểu Kiều nói.

"Nước giới giải trí quá sâu." Phó Lâm nói: "Tôi không có vây cánh gì."

"Tôi có bạn làm công ty giải trí đó." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Cậu nói xong thì nhìn Quý Hàn Bách bên cạnh một cái, Quý Hàn Bách cầm cờ-lê, ánh mắt nhìn cậu có hơi dữ tợn.

Cậu không nói thêm lời nào nữa.

Quả thật giới giải trí không phải ai ngoại hình đẹp cũng có thể lăn lộn được. Quý Hàn Bách chắc chắn cũng không muốn bạn trai mình làm minh tinh.

Cậu nâng cằm nhìn Phó Lâm, nói: "Cậu có muốn cân nhắc tôi một chút không, không giấu gì, trước kia... tôi đều làm 1."

Phó Lâm nói: "Tại sao cậu cảm thấy tôi chỉ có thể làm 0?"

Mạnh Tiểu Kiểu sửng sốt, sau đó trợn mắt há mồm.

Cậu quay đầu nhìn về phía Quý Hàn Bách.

Cậu theo đuổi Quý Hàn Bách nhiều năm như vậy, vì sao không theo đuổi được, hoá ra Quý Hàn Bách muốn làm 0 hả!

Đù!

Quý Hàn Bách nói với Phó Lâm: "Em không cần phải đùa với cậu ta, cậu ta sẽ cho là thật đấy."

Phó Lâm dựa vào ghế: "Em nghiêm túc mà."

Lưu Béo ở bên cạnh đùa giỡn: "Nhóc Lâm, anh ủng hộ chú!"

Mạnh Tiểu Kiều: "..."

Quý Hàn Bách không tranh nói với cậu, mãi đến tối đưa cậu tới quán bar, hắn mới hỏi: "Em muốn làm 1 hả?"

Phó Lâm cũng sắp quên chuyện này rồi, cậu gật đầu một cái, nói: "Yêu em thì cho em làm."

Cậu nói xong thì định xuống xe, Quý Hàn Bách khoá cửa xe lại: "Vậy chúng ta phải nói chuyện một chút đã."

Bọn họ đỗ xe ở bên ngoài quán bar, bên ngoài liên tục có người đi lướt qua. Phó Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mới nói đã thấy đột nhiên Quý Hàn Bách vươn tay tới, túm lấy người cậu một cái.

Phó Lâm bị hắn chộp được ngực bất thình lình, thân thể run lên. Năm ngón tay Quý Hàn Bách dùng một chút lực, cậu đã tê liệt.

Quý Hàn Bách buông tay ra, nói: "Vậy mà em cũng muốn làm 1?"

Phó Lâm vẫn đang hoang mang, hai cánh tay hơi khép lại, phơi bày trạng thái không còn sức chống cự.

Rõ ràng là một 0 cực phẩm!

Hắn nhìn về phía Phó Lâm, Phó Lâm mím chặt môi không nói gì, tai có chút đỏ.

Cậu cảm thấy Quý Hàn Bách lại quên chừng mực rồi, nắm cậu đau quá đi!

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Độ dài của CP Chu Mạnh sẽ không nhiều lắm, coi như là gia vị xen kẽ thôi, để phục vụ CP chính. Tiếp theo đều là sân nhà của Quý chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play