Sau này những trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ giữa hai ba con vẫn thường xảy ra, tiểu Ninh Thư lợi dụng ưu thế tuổi tác nên đã đánh bại ba mình vô số lần.
Toàn bộ Ninh gia từ người lớn tuổi nhất là lão phu nhân cho đến Tô Đào rồi thậm chí cả Lưu Bác - người vẫn luôn tin tưởng Ninh Dã vô điều kiện đều cảm thấy thái độ đối đãi của Ninh Dã dành cho tiểu Ninh Thư có vấn đề, thật sự là có chút hà khắc.
Bọn họ đều không tin tiểu Ninh Thư còn nhỏ tuổi mà đã có thể giở trò xấu, lại càng không thể nào là nhằm vào Ninh Dã như vậy. Rốt cuộc thì ở trong mắt bọn họ, cậu nhóc vĩnh viễn là bảo bối mềm mại ngoan ngoãn. Theo lời của Tô Quốc Vĩ nói thì đứa cháu ngoại này thật sự là giống hệt với mẹ nó khi còn nhỏ, an an tĩnh tĩnh lại cực kỳ nghe lời, không hề gây ra một chút phiền toái nào cho mọi người.
Mà Ninh Dã mỗi lần nghe xong mấy lời kiểu này đều: “…”
An tĩnh cái rắm!
Nghe lời cái rắm!
Ngoan ngoãn cái rắm!
Ninh đại thiếu gia thật sự là tức đến không chịu nổi, mỗi khi thấy cả nhà đều đứng về phía tên tiểu tử thúi kia để mở đại hội phê bình hoặc khai thông tâm lý cho hắn thì tim đều vô cùng đau.
Lão phu nhân thấy Ninh Dã như vậy cũng rất bực bội, mỗi lần gặp mặt đều phải dùng sức đánh hắn hai phát rồi lại dạy dỗ vài câu.
“Sao cháu lại như thế chứ! Biết là cháu thích Đào Đào, cũng biết là sau khi tiểu Ninh Thư ra đời thì Tô Đào hầu như đều dồn hết tâm sức lên người thằng bé nhưng mà cháu cũng đã bao lớn rồi hả, có cần thiết phải cư xử như vậy không?”
Như vậy còn chưa tính, tức hơn nữa là mỗi lần Ninh Dã bị giáo huấn thì tiểu Ninh Thư đều ở bên cạnh mở to mắt mà nhìn. Thỉnh thoảng lão phu nhân quay đầu lại xem đều gặp phải cặp mắt tròn xoe trong veo của cháu cố nên nỗi bực tức trong lòng đều nhanh chóng hóa thành một vũng nước, bà cũng không muốn tiếp tục dạy dỗ Ninh Dã nữa mà trở tay bế tiểu Ninh Thư lên.
“Ai ui, tiểu bảo bối của bà cứ bị ba ba làm oan uổng ủy khuất mãi thôi, được rồi, chúng ta không thèm để ý tới ba ba nữa! Ba ba là người xấu!”
Ninh Dã: “…”
Mỗi lần như vậy Tô Đào cũng vô cùng bất đắc dĩ. Về sau cô nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế nữa thì không ổn nên liền quyết định dành ra một ngày rảnh rỗi để giúp hai ba con bồi dưỡng cảm tình với nhau một chút.
Vừa vặn sang tháng sau lại có ngày Quốc tế thiếu nhi, Tô Đào cũng đã đáp ứng với tiểu Ninh Thư ngày hôm đó sẽ đưa cậu nhóc ra ngoài chơi. Cô lặng lẽ hỏi thăm trợ lý Trương một chút về lịch trình ngày hôm đó của Ninh Dã, sau khi xác định được không có sự kiện gì quan trọng, một số công việc đều có thể tạm hoãn thì cô mới nói ra kế hoạch này cho Ninh Dã biết.
Không có gì bất ngờ khi phản ứng đầu tiên của Ninh Dã sau khi nghe xong kế hoạch chính là nhíu chặt mày.
“Tính cách của bọn anh bất hòa, em thật sự muốn anh đi cùng sao?”
Tuy rằng Tô Đào cảm thấy có chút kỳ quái khi một đại nam nhân như Ninh Dã lại bắt đầu giận dỗi với đứa con trai ba tuổi nhưng cô vẫn giống như mọi khi, túm chặt lấy một góc tay áo của hắn, dùng ánh mắt mềm mại nhìn hắn, không tiếng động làm nũng cầu đáp ứng.
Trong lòng Ninh Dã ngứa ngáy chịu không nổi nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dáng vô cùng kiên định.
“Con trai bảo bối của em không thích anh, hẳn là nó cũng không muốn anh đi cùng đâu.”
“Sẽ không đâu, em đã hỏi con rồi, con nói là con rất thích anh đó.”
“Hừ.” Ninh Dã cười lạnh một tiếng.
“…”
Tô Đào không nói nữa, cứ tiếp tục im lặng nhìn hắn, sắc mặt cũng trầm hơn so với vừa nãy.
Ninh Dã vừa thấy Tô Đào biểu hiện như vậy liền biết là cô sắp tức giận, lại nghĩ đến những ngày từng bị đuổi sang phòng khách ngủ nên thái độ lập tức mềm xuống.
“Được được được, anh đi.”
Trong lòng hắn có chút không tình nguyện, cuối cùng bổ sung thêm một câu:
“Chẳng qua anh muốn nói trước, anh có thể đi cùng nhưng nếu tên tiểu tử thúi kia lại nghĩ ra ý nghĩ xấu xa gì đó thì anh sẽ không tiếp tục nhường nó nữa đâu.”
Tô Đào gật đầu rồi mỉm cười hôn lên mặt hắn một cái.
“Cảm ơn ba của Thư Thư.”
-
Vào ngày đi chơi thời tiết bên ngoài không được tốt lắm, trời nhiều mây, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình và vui vẻ của bạn nhỏ Ninh Thư.
Ngày thường tiểu Ninh Thư đều bày ra dáng vẻ khắc chế, không thường biểu đạt mong muốn của mình nhưng hôm nay khó có khi lại bày ra bộ dáng mà một đứa trẻ nên có. Trong lúc ăn sáng cậu nhóc không ngừng nhìn ra bên ngoài, ngay cả khi được mẹ gắp cho rau cần và ớt chuông xanh cũng ngoan ngoãn ăn hết. Sau khi ăn xong lại dùng cặp mắt tràn đầy mong chờ mà nhìn ba mẹ.
Gần đây Tô Đào vẫn đang dẫn dắt đoàn đội theo đuổi một hạng mục mới, một khi hạng mục này thành công thì gần như công ty sẽ phát triển lên một bậc nữa. Vì vậy nên cô đã bận rộn liên tục trong nhiều ngày, cơ thể cũng mệt mỏi sắp kiệt sức nhưng giờ phút này nhìn thấy con trai như vậy thì cô như quên hết mọi việc, một thân trở nên nhẹ nhõm.
Hai địa điểm được lựa chọn nhiều nhất trong ngày Quốc tế thiếu nhi là công viên giải trí và vườn bách thú, Tô Đào đã sớm hỏi qua con trai và cậu nhóc lập tức chọn công viên giải trí mà không cần phải suy nghĩ nhiều.
Suy xét đến việc hôm nay sẽ có rất nhiều người đến công viên giải trí nên Tô Đào đã chuẩn bị sẵn vòng tay chống thất lạc trẻ. Người lớn và trẻ nhỏ mỗi người đeo một đầu vào cổ tay, dù cho giữa đám đông thì trẻ cũng không dễ bị lạc.
Người lớn và trẻ nhỏ mỗi người đeo một đầu vào cổ tay, dù cho giữa đám đông thì trẻ cũng không dễ bị lạc
Vốn dĩ Tô Đào định đeo cùng với con trai nhưng lúc ra cửa thấy hai ba con lúng túng đứng cùng một chỗ thì cô bỗng thay đổi chủ ý.
“Anh đeo cái này với con đi, để em xách túi cho."
“…”
Ninh Dã không quá nguyện ý, đưa mắt nhìn thoáng qua con trai rồi nói:
“Để anh xách túi, em đeo đi."
“Nhà người khác đều là hai ba con cùng nhau đeo mà."
Ninh Dã: “…”
Sau đó Tô Đào cũng không tiếp tục nói thêm nữa, cô trực tiếp kéo tay Ninh Dã qua rồi đeo một đầu vòng tay vào cổ tay hắn. Tiểu Ninh Thư đứng bên cạnh cũng phá lệ không hề ghét bỏ, chủ động vươn tay về phía mẹ.
Thấy con trai ngoan ngoãn phối hợp như vậy nên Tô Đào nhịn không được mà khom lưng xuống hôn cậu nhóc một cái.
“Bảo bối ngoan quá!”
Đúng như dự đoán, hôm nay lượng người đến công viên giải trí rất đông. Bên trong khuôn viên gần như chật cứng, khu vực trò chơi nào cũng đều xếp hàng dài, nhìn thoáng qua khó mà thấy được điểm cuối cùng.
Tô Đào sợ tiểu Ninh Thư thất vọng nên một đường đều đùa giỡn cùng cậu nhóc, hầu như tất cả lực chú ý đều dồn hết vào con trai khiến cho Ninh Dã đi bên cạnh ghen tỵ hết sức.
Sau đó cũng không biết tiểu Ninh Thư nhìn thấy thứ gì mà bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Cậu nhóc giơ tay chỉ chỉ về phía đối diện, nói:
“Tàu lượn siêu tốc, con muốn qua đó chơi tàu lượn siêu tốc.”
Tô Đào có chút do dự, suy nghĩ một chút rồi giải thích với con trai:
“Bảo bối, trẻ nhỏ không thể chơi trò này được, chú nhân viên làm việc ở đó sẽ không cho con lên đâu."
Tiểu Ninh Thư chớp chớp đôi mắt to hai cái như là đang nghĩ gì đó, một lát sau cậu nhóc chỉ tay sang Ninh Dã đang đứng bên cạnh.
“Vậy thì ba ba chơi, ba ba chơi thay con.”
“…”
Ninh Dã liền biết tên tiểu tử thúi này tuyệt đối không có chút ý tốt nào!! Hắn nhớ rõ trước kia khi quan hệ giữa hai ba con còn chưa quá căng thẳng như bây giờ thì hắn đã từng giải thích cho con trai hiểu bệnh sợ độ cao là như thế nào, lúc đó còn thuận miệng nói ra bản thân mình cũng có bệnh sợ độ cao.
Thật là tức chết, tiểu tử thúi này hẳn là cố ý chơi hắn nên mới bỗng nhiên nói như vậy.
Tô Đào cũng có chút khó xử nhưng tất cả chỉ là vì cô cảm thấy người đứng xếp hàng quá đông, đến tận bây giờ cô vẫn không biết Ninh Dã sợ độ cao. Suy nghĩ vài giây, vẫn là muốn con trai được vui vẻ nên cô quay sang hỏi Ninh Dã:
“Anh đến chơi một lần được không?”
“…”
Ninh Dã vừa định cự tuyệt thì lại nghe thấy Tô Đào tiếp tục nói:
“Em nhớ rõ trước kia anh đã nói qua anh thích chơi mấy trò trên cao, bằng không thì nhân dịp này anh chơi một chút đi, em và con sẽ đứng phía dưới chờ, còn có thể chụp ảnh cho anh nữa!”
Tiểu Ninh Thư nghe xong thì vô cùng hưng phấn, vừa vỗ tay vừa nói:
“Chụp ảnh! Chụp ảnh cho ba ba!”
Ninh Dã: “…”
Sau đó vì muốn giữ gìn hình tượng cao lớn của bản thân nên Ninh Dã không thể không căng da đầu đi qua xếp hàng.
Trò tàu lượn siêu tốc ở công viên giải trí này nằm trong top mười những trò chơi cảm giác mạnh trong nước. Rất nhiều người tìm đến đây để khiêu chiến nhưng lúc sắp bước lên lại lùi bước. Một hàng người xếp hàng ở phía trước thêm thêm giảm giảm, đến lượt Ninh Dã thì cũng mất hơn nửa tiếng.
Lúc hắn bước lên đến nơi liền nhìn thấy Tô Đào đang bế con trai vẫy tay với hắn, đôi mắt của tên tiểu tử thúi kia sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy mong chờ. Ninh Dã phất tay lại cho có lệ rồi hít sâu một hơi ngồi vào chỗ của mình.
Sự tình này dường như ngay từ khi bắt đầu đã có thể đoán được kết cục, trong khoảng thời gian ba phút ở trên tàu lượn Ninh Dã quả thực sống một ngày bằng một năm. Lúc xuống đến nơi, chân chạm đất rồi nhưng vẫn có cảm giác như đang lơ lửng.
Tô Đào và tiểu Ninh Thư lại vô cùng hưng phấn, nhìn thấy Ninh Dã ra tới thì không ngừng vẫy tay nhưng một chút hào hứng hắn cũng không có, sắc mặt trắng bệch, từ lúc xuống tới vẫn chưa hé răng nói một tiếng nào.
Tô Đào nhận ra có gì đó không thích hợp nên vội tiến lên hỏi:
“Làm sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ninh Dã cảm thấy nếu không thì cứ dứt khoát ăn ngay nói thật, vừa vặn dạo gần đây tên tiểu tử thúi kia nhận được quá nhiều lực chú ý của Tô Đào, nếu hắn nói ra chuyện này thì hẳn là có thể hòa nhau một ván. Thế nhưng vừa nghĩ tới việc một khi hắn nói ra chuyện mình sợ độ cao thì sau đó có thể sẽ bị Tô Đào xem như kiều hoa mà chiếu cố…
Chỉ mới nghĩ thôi mà cũng đã hít thở không thông. Sau khi cân nhắc một chút thì Ninh Dã lựa chọn tiếp tục tự mình ngậm đắng nuốt cay. Hắn tùy tiện đáp lại Tô Đào:
“Thời tiết quá ngột ngạt, có lẽ là anh bị say nắng.”
“… Phải vậy không?” Tô Đào nhìn thấy gia đình nọ đang mặc thêm áo ấm cho con vì trời dần chuyển lạnh.
Sau đó dù có hỏi thêm mấy lần nữa thì Ninh Dã vẫn kiên trì nói vậy nên Tô Đào cũng không nói thêm gì nữa mà lôi kéo hai ba con đi tìm chỗ để tạm thời nghỉ ngơi.
“Anh và con ở đây chờ em một chút, em qua bên kia mua nước.”
Tiểu Ninh Thư ngoan ngoãn gật đầu rồi lại nói thêm:
“Còn có kem nữa, ba ba bị say nắng nên phải ăn kem!”
Ninh Dã: “…”
Sau khi Tô Đào rời khỏi thì hai ba con lại trở về trạng thái ở chung như thường ngày. Đầu Ninh Dã vẫn còn chút choáng váng khó chịu, tiểu Ninh Thư vẫn luôn im lặng mở to mắt nhìn ba.
Ninh Dã bị nhìn chằm chằm nên có chút không được tự nhiên, quay qua hỏi con trai:
“Sao vậy? Lương tâm bất an?”
Tiểu Ninh Thư không thèm nhìn ba nữa, im lặng quay đầu sang hướng khác.
Không bao lâu sau, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi:
“Ninh tổng!”
Ninh Dã nhìn về hướng đó thì phát hiện một vị quản lý cấp cao trong công ty đang bế con trai bước nhanh đến bên này.
Vị kia hơi thấp, có chút mập mạp, trên mặt đeo một cặp kính cận, trông bộ dáng rất chất phác lương thiện. Cậu con trai cũng như từ một khuôn đúc ra, khỏe mạnh kháu khỉnh.
Ông ấy nói vài lời với Ninh Dã trước rồi sau đó rất tự nhiên mà chào hỏi với tiểu Ninh Thư:
“Tiểu Ninh Thư, chào cháu, có còn nhớ rõ chú không?”
Nói xong thì thả con trai mình xuống đất, xoa xoa đầu cậu nhóc rồi giới thiệu:
“Đây là cấp trên của ba, con nên gọi là chú Ninh. Còn đây là con trai của chú Ninh, nhỏ tuổi hơn con nên con gọi là em trai.”
Cậu nhóc nghe xong thì lễ phép chào hỏi với hai ba con đang đứng đối diện mình, Ninh Dã cũng nể tình mà gật đầu một cái.
Vị quản lý cấp cao này ở công ty chính là một người nhiều lời, một khi tóm được cơ hội đơn độc ở cùng một chỗ với Ninh Dã liền sẽ nói không ngừng về những dự án của mình. Hiện tại cũng là như thế, mặc dù xung quanh người đến người đi ồn ào náo nhiệt nhưng ông ấy vẫn nói vô cùng hăng say.
Ninh Dã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, cặp mày vừa định nhíu lại thì điện thoại của đối phương bỗng nhiên vang lên.
“Xin lỗi Ninh tổng, tôi xin phép nghe điện thoại trước đã.”
Ninh Dã xua xua tay ý bảo tùy ý.
Đầu bên kia điện thoại là vợ của ông ấy, dường như sau khi mua đồ quay về tìm không thấy hai ba con bọn họ nên có chút sốt ruột, giọng điệu hơi dữ dằn.
Vì đang ở trước mặt Ninh Dã nên ông ấy cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể nhẫn nại tính tình rồi nói ra vị trí hiện tại của mình. Nhưng người vợ ở đầu bên kia vẫn không thuận theo mà buông tha, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp cúp điện thoại.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng xấu hổ, vị quản lý cấp cao cảm thấy thật mất mặt, da mặt nóng rát, cũng không nghĩ lại tiếp tục đứng ở đây nữa nên dắt tay con trai mình định rời đi.
Nhưng cậu nhóc vừa mới làm quen được với tiểu Ninh Thư nên không muốn rời đi chút nào, ôm chặt lấy cánh tay của tiểu Ninh Thư rồi vừa khóc vừa nháo.
“Ba đi tìm mẹ đến đây đi, con còn muốn chơi cùng với em trai!”
Ninh Dã nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ một cái rồi lên tiếng:
“Không thì anh cứ đi tìm người trước đi, tôi giúp anh trông cậu nhóc một lúc.”
Vị kia thụ sủng nhược kinh, trong lòng nghĩ thầm cứ để con trai mình thân thiết với bảo bối của Ninh gia hẳn là cũng không tồi, nói không chừng về sau còn có thể xuất hiện biến hóa nào đó không ngờ đến được. Sau vài giây trầm mặc cân nhắc, ông ấy nói lời cảm ơn với Ninh Dã rồi xoay người rời đi.
-
Lúc ở bên những bạn học cùng tuổi trong lớp mẫu giáo thì tiểu Ninh Thư đều nghĩ rằng bọn họ quá ngây thơ nên bình thường cậu nhóc chỉ có ‘Tắc động mạch não’ làm bạn chơi cùng.
Tiểu mập mạp lớn hơn tiểu Ninh Thư vài tuổi, ít nhất khi cả hai nói chuyện về một chủ đề nào đó còn có thể cùng tần số với nhau nên lúc này tiểu Ninh Thư cũng nhiệt tình hơn so với lúc bình thường.
Cậu nhóc mở balo nhỏ lấy túi kẹo bông gòn ra chia cho tiểu mập mạp mấy viên. Tiểu mập mạp nói cảm ơn rồi nhận lấy, sau khi bóc vỏ bỏ vào miệng một viên thì nhìn về phía Ninh Dã bên kia, do do dự dự một lúc lâu rồi cuối cùng nói nhỏ bên tai tiểu Ninh Thư.
“Em đừng để chú ấy làm ba của em nha! Ba anh nói chú ấy là người xấu vì thường xuyên la mắng nhân viên, nếu chú ấy mà làm ba của em thì về sau em sẽ gặp nạn đó!”
Thế giới của những đứa trẻ đều rất đơn thuần và thẳng thắn, nghe được người lớn nói chuyện thế nào thì hầu như đều sẽ tiếp thu như vậy.
Tiểu mập mạp ở chung với tiểu Ninh Thư trong chốc lát liền cảm thấy em trai này đã là người một nhà với mình nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì, còn cảm thấy chính mình làm vậy là vì muốn tốt cho em trai.
Nhưng nào ngờ được tiểu Ninh Thư nghe xong không những không cảm kích mà ngược lại còn trực tiếp trở mặt.
“Ba của em không phải là người xấu, em cũng không muốn đổi ba. Anh trả lại kẹo bông gòn cho em đi, em không muốn cho anh nữa. ”
-
Sau khi vị quản lý cấp cao kia quay lại dẫn con trai rời đi thì tiểu Ninh Thư vẫn còn đang bĩu môi, bộ dáng không vui hết sức rõ ràng.
Ninh Dã cảm thấy thật mới mẻ, nếu không phải vừa nãy tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được thì hắn cũng sẽ không tin là tên tiểu tử thúi này sẽ ở trước mặt người ngoài giữ gìn mặt mũi cho hắn.
“Không cao hứng cái gì? Không phải con chán ghét ba sao? Anh trai đề nghị con đổi ba, con còn không vui?”
Tiểu Ninh Thư vẫn không nói lời nào, ỉu xìu ngồi ở bên cạnh.
Phía trước có rất nhiều người qua lại, một số bạn nhỏ được ba dắt tay, cũng có một số được ba cho ngồi lên trên cổ, hình ảnh vừa hài hòa lại vừa ấm áp. Lực chú ý của tiểu Ninh Thư dần dần bị dời đi, lúc nhìn đến những bạn nhỏ được ba nâng lên cao thì đôi mắt sáng lên.
Ninh Dã nhìn ra được suy nghĩ của con trai, tâm tình cũng đang tốt nên đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của cậu nhóc, hỏi:
“Muốn cưỡi lên cổ sao?”
Tiểu Ninh Thư quay đầu lại nhìn ba, không nói chuyện nhưng đáy mắt càng lúc càng sáng.
Ninh Dã không nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa, đứng dậy bế tiểu Ninh Thư nâng lên đỉnh đầu, để hai chân ngắn ngủn của con trai sang hai bên sườn ngực mình, hai tay cũng nắm chặt lấy tay nhỏ của con trai.
Hiển nhiên là tiểu Ninh Thư vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt tươi hơn ngày thường rất nhiều, răng nhỏ đều đã lộ ra, trông rất đáng yêu.
Tô Đào mua đủ đồ rồi quay về bên này, mắt cô rất tốt nên dường như nhìn qua biển người một cái liền thấy được Ninh Dã và tiểu Ninh Thư. Thấy cả hai khó có khi ở chung hài hòa thân mật như vậy nên cô đặc biệt vui vẻ, không ngừng vẫy tay với hai ba con.
Ninh Dã cũng lập tức đưa con trai đi về phía Tô Đào. Giữa những tiếng ồn ào huyên náo, tiểu Ninh Thư bỗng nhiên lên tiếng:
“Ba đừng đuổi việc chú vừa nãy được không? Nhìn dáng vẻ của chú ấy có chút ngốc, nếu ba đuổi việc chú ấy thì có thể chú ấy sẽ không tìm được chỗ làm mới… Nếu vậy thì anh trai vừa nãy cũng sẽ không có tiền mua kẹo bông gòn nữa.”
“Có thể, chẳng qua con gọi một tiếng “ba ba tốt” cho ba nghe một chút xem nào.” Ninh Dã nhướng mày đáp lại.
Tiểu Ninh Thư mím mím môi, cuối cùng lúng túng lên tiếng gọi:
“Ba ba tốt…”
Trong tiếng con nít ngây ngô dường như còn mang theo chút không tình nguyện và ủy khuất. Ninh Dã nghe xong không khỏi bật cười.
“Tiểu tử thúi.”
Ánh nắng cắt qua mây đen mà chiếu xuống, cuối cùng sau một buổi sáng đầy mây thì bầu trời cũng bắt đầu trở nên trong xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT