Ánh sáng trong phòng chiếu tối mờ, bộ phim cũng đã chiếu được hơn phân nửa, Tô Đào mềm nhũn dựa vào trên ghế, tầm mắt bị thân mình của Ninh Dã che lại.
Bên trong khoang miệng đều là hương vị ngọt ngào của bắp rang, Ninh Dã dán sát vào người cô, hơi thở nóng ướt cũng mang theo chút vị thơm ngọt nhàn nhạt.
Bởi vì đang trong bóng tối nên tất cả các giác quan đều bị phóng đại đến vô số lần, Tô Đào có cảm giác thanh âm ái muội của hắn như là mang theo dòng điện xuyên qua màng nhĩ khiến toàn thân cô run rẩy, mềm mại vô lực.
Cô nhẹ đẩy hắn ra một chút, giọng nói không biết là đang cố ý đè thấp hay là do bị hôn đến mức không còn sức lực nên vô cùng nhỏ.
"Anh đừng làm loạn nữa."
Ninh Dã cười cười nâng khuôn mặt đã có chút nóng của cô lên hôn thêm một cái nữa rồi mới ngồi thẳng người dậy, không khi dễ cô nữa.
Phần sau của bộ phim là gì Tô Đào cũng không rõ lắm. Cô chỉ biết trong toàn bộ quá trình còn lại Ninh Dã đều liên tiếp giở trò, chốc lát xoa xoa bóp bóp tay cô, chốc lát lại cúi người hôn cô...
Đến khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu dần sáng lên thì trên mặt Ninh Dã đã đầy vẻ thỏa mãn, giống hệt một con sư tử vừa được cho ăn no nê.
"Đi thôi." Hắn lười biếng đứng lên, duỗi tay đưa về phía cô.
Nói xong cũng không tiếp tục chờ Tô Đào chủ động đưa tay qua mà trực tiếp cầm lấy cổ tay cô. Lúc này tay chân của Tô Đào vẫn có chút mềm nhũn nên cô cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Lúc đi ra bên ngoài thì trùng hợp là phải đi ngang qua cặp đôi kia. Dường như bọn họ đang chờ xem phần credit cuối phim nên cũng không vội vã rời đi, thấy Ninh Dã và Tô Đào đi qua thì chủ động tránh chân nhường đường.
Cũng không biết có phải do Tô Đào ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy lúc đi ngang qua cặp đôi kia thì ánh mắt của bọn họ nhìn cô đầy vẻ mập mờ thâm ý. Sau khi đi xa cô còn loáng thoáng nghe được tiếng hai người bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Cô bé kia bị hôn đến mức môi sưng lên rồi kìa..."
"Em nói nhỏ một chút, người ta sẽ nghe thấy đó!"
Tô Đào: "..."
Lúc ra khỏi rạp phim, Tô Đào sờ sờ cánh môi của mình rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Sau này em sẽ không đi xem phim với anh nữa đâu..."
Ninh Dã không thèm để ý chút nào, ý cười trên mặt cũng càng thêm lười biếng.
"Ừm, quả thật là sau này không cần đến rạp xem phim nữa, anh sẽ bố trí một rạp phim nhỏ trong nhà, đến lúc đó chúng ta ở nhà xem là được."
Hắn nói xong thì nghiêng đầu nhìn Tô Đào, lại nhịn không được nên nhanh chóng hôn trộm lên môi cô một cái.
"Ở nhà anh cũng không cần phải khắc chế như vậy, có thể tuỳ ý khi dễ bạn nhỏ nhà anh."
Tô Đào trừng mắt một cái, hắn cười lại càng thêm tùy ý.
-
Lúc hai người quay về biệt thự thì lão phu nhân vẫn còn chưa ngủ, bà đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách bận rộn gì đó.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, biết hai người bọn họ trở về nhưng bà vẫn không nhúc nhích, chỉ tiện tay chỉ vào phòng bếp, nói:
"Bà có bảo dì giúp việc hầm ít canh, vẫn còn đang ấm đấy, hai đứa mau uống một chén đi."
Đã lâu rồi Ninh Dã chưa nhìn thấy dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo này của lão phu nhân, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
"Lão Phật gia nhà chúng ta lại làm sao vậy, mày đã nhíu đến mức có thể kẹp chết một con muỗi rồi kìa, là ai đã chọc giận bà thế?"
Rõ ràng là ban ngày còn rất vui vẻ bởi vì Tô Đào đã quay về nhưng sao hai người bọn họ mới đi ra ngoài có một chuyến mà sắc mặt của bà đã thay đổi thành như vậy?
Tô Đào cũng nhận thấy được sắc mặt của lão phu nhân không đúng lắm, hai người đưa mắt nhìn nhau, cô không lên tiếng, dùng khẩu hình miệng hỏi Ninh Dã:
"Có phải là do người đang ở trong bệnh viện kia hay không?"
Hiển nhiên là Ninh Dã thấy rõ được cô hỏi gì, sắc mặt thoáng trầm xuống một chút.
"Bệnh viện bên kia lại gọi đến làm phiền bà sao?"
"Không phải." Lão phu nhân thở ra một tiếng, gỡ chiếc kính lão đang đeo xuống rồi mới tiếp tục nói với bọn họ:
"Bà nói với hai đứa chuyện này, có khả năng là hôn lễ không thể tổ chức được trong ba tháng sắp tới đâu."
"Lại làm sao vậy ạ?" Ninh Dã nhíu mày hỏi.
Lão phu nhân muốn nói lại thôi, nhìn bọn họ một lúc, dường như là hạ quyết tâm rất lớn rồi mới nặng nề lên tiếng:
"Đại sư nói là bát tự của hai đứa có vấn đề, nếu muốn sau khi kết hôn cuộc sống viên mãn thì phải đợi nửa năm sau mới có thể cưới."
1
Ninh Dã: "..."
Tô Đào: "..."
Cô gái nhỏ có chút bất đắc dĩ, thậm chí là dở khóc dở cười mà nhìn lão phu nhân:
"Bà ơi, chúng ta không thể mê tín như vậy được."
Dương như lão phu nhân đã dự đoán được Tô Đào sẽ nói như vậy nên cảm thán mà nói:
"Không phải bà một hai phải mê tín đâu nhưng mà mấu chốt là đại sư nói nếu các cháu không chịu nghe lời, chọn thời gian khác để cưới thì sau này phỏng chừng chuyện con cái sẽ gặp một ít khó khăn."
Ninh Dã: "..."
Tô Đào: "..."
Cô gái nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới đề tài câu chuyện lại bị chuyển sang chuyện con cái, cô vốn dĩ còn muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng rồi lại đều nuốt xuống.
Vẻ mặt Ninh Dã vẫn bình tĩnh, thuận miệng đáp lại một câu:
"Khó khăn thì khó khăn, vừa lúc cháu và em ấy có thêm nhiều thời gian để trải qua thế giới hai người."
"..."
Lúc này người im lặng lại là lão phu nhân, bà vén tay áo lên bày ra bộ dáng muốn đánh người.
"Đào Đào à cháu cứ lên lầu trước đi, hôm nay bà nhất định phải giáo huấn cái thằng này để xem nó còn dám nói mấy lời bậy bạ lung tung nữa không!"
Cảnh tượng mang theo cảm giác quen thuộc này đã nhiều năm rồi Tô Đào chưa thấy qua nên lúc này cô không khỏi mím môi cười cười.
Cô không chút do dự, gật đầu nói với lão phu nhân:
"Vậy cháu lên lầu trước để rửa mặt rồi dọn dẹp lại hành lý đây ạ."
"Cháu mau đi đi, lát nữa cho dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì thì cũng đừng xuống đây nhé!"
Tô Đào buông tay Ninh Dã ra, không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng đi lên lầu. Ninh Dã thấy cô dứt khoát đi như vậy thì không khỏi nhướng mày.
Lão phu nhân chờ đến lúc Tô Đào đã lên đến lầu hai rồi mới lặng lẽ đi đến bên cạnh Ninh Dã, nhỏ giọng hỏi:
"Cháu nói thật với bà đi, có phải là phương diện kia của cháu có vấn đề đúng không?"
Ninh Dã: "..."
"Vừa nãy đại sư mới nói với bà xong, ngài ấy bảo chuyện con cái nối dòng nối dõi gặp phải khó khăn ngoài nguyên nhân là do ngày tổ chức hôn lễ thì nguyên nhân còn lại chính là nằm ở cháu đấy."
Ninh Dã: "..."
"Nếu như cháu có vấn đề gì đó thì cứ nói với bà đi, bà là người từng trải, hơn nữa cháu lại là cháu ruột của bà, bà sẽ không ghét bỏ cháu đâu..."
Lão phu nhân lại tiếp tục nghiêm túc mà lên tiếng:
"Chẳng qua nếu cháu thật sự có bệnh gì đó thì chúng ta nhất định phải nói với Đào Đào và cha con bé một chút, không thể để sau khi kết hôn rồi mới nói được. Mặc dù bà cảm thấy là Đào Đào sẽ không ghét bỏ cháu nhưng những chuyện nên thẳng thắn với nhau thì chúng ta nhất định phải thẳng thắn nói ra, nếu không về sau con bé sẽ cảm thấy mình bị gạt cưới đó."
Ninh Dã: "..."
"Hèn gì nhiều năm như vậy mà bên cạnh cháu một cô bạn gái đáng tin cậy đều không có. Trước đó bà còn nói với dì giúp việc cháu đã lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa có... khụ, liệu rằng có phải là nghẹn hỏng rồi hay không... Kết quả..."
Lão phu nhân lại thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy phức tạp, thậm chí còn sờ sờ đầu của Ninh Dã như là đang an ủi.
"Không có việc gì đâu, có bệnh thì trị, nhất định là sẽ tốt lên thôi."
".........."
-
Sau khi Tô Đào lên lầu thì ngay lập tức đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Dường như lão phu nhân đã cố ý dọn dẹp lại căn phòng cho cô. Bên trong dù là mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm hay là mấy món đồ linh tinh lặt vặt trong phòng tắm, tất cả đều là đồ mới chưa mở ra.
Cô đã mệt mỏi cả một ngày nên sau khi tắm rửa xong thì cảm thấy khỏe hơn một chút.
Lúc Tô Đào xoa xoa tóc từ trong phòng tắm bước ra thì điện thoại trùng hợp kêu lên hai tiếng. Cô cầm lên xem thì phát hiện là tin nhắn Wechat trong nhóm chat của phòng ký túc xá.
【WeChat】Đại Linh: Khụ, đồng chí tiểu Tô đã về đến nhà chưa? Sao không thấy gửi tin nhắn gì hết vậy?
【WeChat】Mạnh Giai: Cậu ấy đi cùng anh Ninh Dã mà, cậu lo lắng cái gì chứ. Đã trễ thế này rồi nên nói không chừng là đang làm gì đó, cậu bớt quấy rầy cậu ấy đi!
【WeChat】Mạnh Giai: Chẳng qua tớ chợt nhớ ra trước đó Tĩnh Tĩnh nói là có để quà trong vali của cậu, tớ và Đại Linh cũng vậy đó, khi nào cậu thấy tin nhắn này thì nhớ lấy ra xem nhé.
【WeChat】Đại Linh: [cười xấu xa] Chắc chắn là rất kinh hỉ đó, ha ha ha!
Tô Đào nhìn tin nhắn của bọn họ, không hiểu sao lại có dự cảm bất thường.
【WeChat】Tô Đào: Các cậu tặng cái gì cho tớ vậy?
【WeChat】Mạnh Giai: Uầy, sao lại trả lời nhanh vậy, tớ còn tưởng rằng đến sáng mai mới thấy được cậu xuất hiện đấy [nhe răng]
【WeChat】Tô Đào:...
【WeChat】Mạnh Giai: Nếu cậu tò mò thì tự mình xem thử đi, nhất định là cậu sẽ rất bất ngờ đó!
Tô Đào do dự một chút, cô không nhắn trả lời lại mà xoay người kéo vali từ góc phòng đến, bấm mật mã rồi mở khóa.
Vali không lớn lắm, đồ bên trong cũng không nhiều nên cô lướt mắt qua một cái liền thấy một cái hộp gỗ đặt trong góc, trông bên ngoài vừa khiêm tốn lại vừa tinh xảo, rất giống với phong cách thường ngày của Hứa Văn Tĩnh.
Mở nắp hộp ra, bên trong là một cái tượng gỗ trông rất sinh động, từ kiểu tóc, dáng người cho đến quần áo, Tô Đào nhìn một cái liền nhận ra đó chính là mình.
Cô rất thích món quà này, cầm trong tay đùa nghịch một lúc lâu rồi mới cầm điện thoại lên nhắn tin WeChat cho Hứa Văn Tĩnh.
【WeChat】Tô Đào: Tĩnh Tĩnh, tớ đã thấy quà của cậu rồi! Tớ rất thích!
【WeChat】Hứa Văn Tĩnh: Cậu thích là tốt rồi~
Một lát sau người bên kia lại gửi thêm một tin.
【WeChat】Hứa Văn Tĩnh: À thì... món quà mà Đại Linh và Mạnh Giai đưa cho cậu, tốt nhất là cậu nên thừa lúc đang ở trong phòng một mình thì hủy ngay đi...
Tô Đào nhìn tin nhắn này xong thì dự cảm bất thường trong lòng càng lớn.
Cô cẩn thận đem cái tượng gỗ kia đặt lên bàn rồi lại trở về bắt đầu lục lọi vali của mình. Sau đó cô tìm được ở phía dưới đáy một hộp quà màu hồng phấn, hộp hơi mỏng, cầm lên cũng rất nhẹ. Tô Đào cắn môi mở hộp ra xem.
Xuất hiện trong tầm mắt cô đầu tiên chính là một đôi tai thỏ và một cái đuôi thỏ lông xù, đều là màu trắng thuần, thoạt nhìn rất bình thường nhưng món đồ ở bên dưới lại khiến Tô Đào phải đỏ mặt.
1
Là một bộ đồ tình thú màu trắng, vải vóc ít đến đáng thương, một số chỗ còn có ren, nửa hở nửa kín.
Tô Đào không dám nhìn kĩ, cô vội vàng đem quần áo nhét lại vào trong hộp. Sau đó dường như tay cô đụng phải một vật gì đó dưới đáy hộp quà, lấy ra xem thì thấy là một cái hộp hình chữ nhật rất tinh xảo. Trên hộp còn dán giấy ghi chú, chữ viết trên đó là của Mạnh Giai.
【khụ, cái này là người bán hàng tặng đấy, cậu cứ giữ lấy để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!】
Tô Đào do dự gỡ bỏ tờ giấy xuống, ánh mắt rơi vào trên hộp, một giây sau như là cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, lập tức ném cái hộp đó sang một bên.
Vừa nãy cô quá tập trung nên hoàn toàn không nghe thấy ở phía sau có người đang yên lặng đến gần.
Qua hai ba giây, giọng nói của Ninh Dã đột nhiên vang lên.
"Ném cái gì thế?"
Tô Đào hoảng loạn xoay người thì phát hiện Ninh Dã không biết đã đúng phía sau mình từ bao giờ, lúc này hắn đang khom nửa người chuẩn bị nhặt cái hộp trên mặt đất lên.
Trong nháy mắt khuôn mặt Tô Đào trở nên nóng hổi, vội vàng kêu lên "Đừng cầm!"
Cô đứng dậy muốn ngăn cản Ninh Dã nhưng vì động tác quá gấp, dưới chân mất thăng bằng nên trực tiếp nhào về phía hắn.
Ninh Dã kịp thời duỗi tay ôm lấy eo cô, đem người ấn vào ngực mình rồi sau đó lại tiếp tục vươn tay nhặt cái hộp kia lên, tùy ý nhìn lướt qua.
Một lát sau liền nghe thấy thanh âm mang theo ý cười xấu xa của hắn vang lên.
"Là loại siêu mỏng sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT