Ngày hôm sau, lễ tốt nghiệp của đại học D đúng hạn được cử hành.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, Tô Đào và mấy cô bạn cùng phòng cùng nhau đi nhận lễ phục tốt nghiệp. Mọi người ai cũng đều vui vẻ, sau khi quay về phòng đổi quần áo xong thì Đại Linh đề nghị mọi người cùng nhau chụp một tấm hình.
“Bộ quần áo này hôm nay hẳn là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng ta được mặc đấy, nên chụp một tấm hình để lưu lại kỷ niệm thôi!”
Cả bốn người bọn họ đều đã tìm được lối đi cho mình sau khi tốt nghiệp nên không ai có dự định học tiếp lên nghiên cứu sinh, vì vậy nên mới nói bộ lễ phục này đối với bọn họ thì hôm nay đúng là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng được mặc.
Đại Linh lấy gậy tự sướng ra chụp trước vài tấm hình chung rồi sau đó lại bảo Mạnh Giai chụp cho cô ấy mấy tấm cá nhân.
“Cánh tay cánh tay! Cánh tay thả lỏng một chút!”
“Chân cậu đừng duỗi về phía trước quá! Đại Linh à cậu đang mặc lễ phục tốt nghiệp chứ không phải váy ngắn, không cần phải bày ra loại tư thế như vậy!”
Đại Linh bị Mạnh Giai chỉ đạo tạo dáng xoay tới xoay lui cả nửa ngày nên trên người đã bắt đầu đổ một tầng mồ hôi nhưng Mạnh Giai vẫn còn đang tiếp tục lải nhải. Cô ấy thật sự không thể nhịn được nữa, liền muốn cãi cọ ầm ĩ với Mạnh Giai.
Hai người bọn họ nháo đến gà bay chó sủa trong phòng, Tô Đào và Hứa Văn Tĩnh tránh ở một bên mà cười trộm.
Lúc này điện thoại trong tay Tô Đào vang lên tiếng chuông thông báo nên cô đứng lên đi ra phía ngoài ban công, mở điện thoại ra nhìn thì thấy là tin nhắn WeChat của Ninh Dã.
【WeChat】 Ninh Dã: Dậy rồi sao?
Cô gái nhỏ không tự giác mà cười một cái rồi nhắn lại.
【WeChat】 Tô Đào: Đã dậy từ sớm rồi ạ, cùng với mọi người đi lấy lễ phục tốt nghiệp.
【WeChat】 Tô Đào: Bây giờ anh đi làm việc sao?
Ngày hôm qua Ninh Dã đã nói với cô buổi sáng hôm nay hắn có chút chuyện quan trọng phải làm nên không thể sớm đến xem buổi lễ tốt nghiệp được. Tô Đào cũng không quá tiếc nuối, dù sao thì sau buổi lễ chính thức sẽ còn các thể loại chụp ảnh tốt nghiệp linh tinh khác nữa, vẫn có rất nhiều cơ hội. Hơn nữa dù hắn không tới kịp thì vẫn còn có cha, cô không có gì vấn đề cả.
【WeChat】 Ninh Dã: Ừ, anh đã đến bên này rồi.
【WeChat】 Ninh Dã: Đã thay lễ phục tốt nghiệp chưa? Chụp một tấm hình gửi cho anh xem nào.
Tô Đào nhìn vào trong phòng thấy hai cô nàng kia vẫn còn đang nháo với nhau, do dự một chút rồi đi về hướng Hứa Văn Tĩnh.
“Tĩnh Tĩnh, chụp giúp tớ một tấm hình được không?”
Hứa Văn Tĩnh cười nói được.
Khoảng vài phút sau, Ninh Dã ở bên kia nhận được một tấm hình do Tô Đào gửi đến.
Trong ảnh chụp, cô gái nhỏ ôm trong tay một quyển sách đứng ở ngoài ban công phòng ngủ, phía sau là ánh mặt trời rực rỡ, tóc nửa buộc nửa xõa, trên mặt là nụ cười vừa ngọt vừa ôn hòa.
Nhìn một chút, so với lần đầu hắn nhìn thấy cô ở trước cổng trường cấp ba thì dáng vẻ lúc đó và bây giờ khác nhau như trời với đất.
Hắn không tự giác mà cong môi cười, đầu ngón tay gõ gõ đánh đánh trên màn hình, gửi lại một tin.
【WeChat】 Ninh Dã: Bạn nhỏ nhà anh đã trưởng thành rồi.
Lúc Tô Đào thấy tin nhắn này thì cong mắt cười tủm tỉm.
Một lát sau, Ninh Dã lại gửi đến một tin nữa.
【WeChat】 Ninh Dã: Đã có thể cùng với anh làm chút chuyện mà người trưởng thành thường làm rồi.
Tô Đào: “…”
Khung thoại trên WeChat vẫn luôn hiện trạng thái【đối phương đang nhập…】, mặt cô gái nhỏ bắt đầu nóng lên, cô sợ hắn lại nói ra mấy thứ lung tung rối loạn nên vội vàng nhắn trước.
【WeChat】 Tô Đào: Không được nói bậy nữa!
Lại qua vài giây, người đàn ông ở đầu bên kia nhắn lại.
【WeChat】 Ninh Dã: Em nghĩ gì thế? Ý anh nói chính là em đã có thể theo anh cùng với chú uống hai ly.
Tô Đào: “…”
【WeChat】 Ninh Dã: Bạn nhỏ à, phản ứng lớn như vậy, trong đầu em đang nghĩ đến hình ảnh có màu sắc gì vậy?
【WeChat】 Tô Đào: …
【WeChat】 Ninh Dã: Chẳng qua nếu như em có yêu cầu cần phục vụ đặc biệt thì anh cũng có thể. Thế nào, có muốn yêu cầu không?
1
Mặt Tô Đào càng nóng hơn nữa, cô nhanh chóng bấm tắt điện thoại, không thèm nhắn với hắn nữa.
Chớp mắt đã đến 8 giờ rưỡi.
Tô Đào là đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú được chọn lên sân khấu phát biểu nên phải đến hội trường sớm hơn mọi người một chút để gặp mặt giảng viên phụ trách buổi lễ và vài lãnh đạo.
Lúc cô đi đến hội trường, giảng viên phụ trách thấy cô thì cười vẫy vẫy tay.
“Bạn học Tô, hiệu trưởng nói với cô nếu thấy em đến thì bảo em đến phòng thầy ấy một chuyến.”
Tô Đào có chút ngoài ý muốn bởi vì trước đó đã diễn tập nói về quy trình của buổi lễ mấy lần rồi nên cô không biết hiệu trưởng còn gọi cô đến phòng thầy ấy để làm gì.
“Cô ơi, cô có biết thầy hiệu trưởng ở bên kia có chuyện gì không ạ?”
Giảng viên phụ trách có chút do dự, dường như cảm thấy nói trước cho Tô Đào biết cũng không có việc gì nên một lát sau liền đáp lại.
“Hình như là thầy ấy mời được một vị nhân sĩ* thành công ở ngoài trường hôm nay đến đây diễn thuyết trong buổi lễ tốt nghiệp của các em, chuyện này hơi đột ngột nên khả năng là cần phải nói lại quy trình một lần nữa.”
*nhân sĩ: từ chung chỉ những người có học vấn.
Tô Đào hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt cũng không hiện gì, lễ phép gật đầu chào giảng viên phụ trách rồi sau đó đi về phía văn phòng của hiệu trưởng.
Văn phòng cách hội trường không xa, đi chưa đến năm phút là đến. Cô vươn tay gõ cửa vài cái, bên trong truyền ra tiếng “mời vào”.
Tô Đào đẩy cửa đi vào, trước mắt liền thấy hiệu trưởng đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, mà ngồi đối diện với thầy ấy, đưa lưng về phía cô là một người đàn ông. Không hiểu sao Tô Đào cảm thấy bóng lưng của người này có chút quen thuộc.
“Hiệu trưởng, thầy tìm em ạ.”
Tô Đào tiến đến gần chào hỏi với thầy hiệu trưởng trước, suy đoán trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt, vừa định lặng lẽ quay đầu nhìn bên cạnh một chút thì thầy hiệu trưởng bỗng nhiên lên tiếng.
“Bạn học Tô à, để thầy giới thiệu với em một chút, vị Ninh tiên sinh này một lát nữa sẽ có một bài diễn thuyết với các em, em học ngành máy tính nên hẳn là có biết đến cậu ấy nhỉ? Cậu ấy…”
“Chú không cần phải giới thiệu đâu, bọn cháu có quen biết nhau.”
Người đàn ông ở bên cạnh bỗng nhiên cười rồi đứng dậy nắm lấy tay Tô Đào ngay trước mặt thầy hiệu trưởng, tiếp tục nói:
“Bạn nhỏ mà vừa nãy cháu mới nói đến với chú chính là em ấy.”
Hiệu trưởng Lý giật nảy mình, hoàn toàn không kịp phản ứng. Kỳ thật cũng không trách ông ấy được, tuy rằng chuyện giữa Ninh Dã và Tô Đào đang ồn ào huyên náo ở trên diễn đàn trường nhưng ông ấy là hiệu trưởng, bình thường sẽ không đi xem những tin bát quái trong trường làm gì.
“À… Khá tốt!” Ông ấy dùng ánh mắt vô cùng ôn hòa đánh giá một vòng trên người hai người bọn họ rồi tiếp tục nói:
“Trách không được bà cháu vẫn luôn nói những chuyện khác cháu làm không được tốt lắm nhưng lại tìm được cho bà ấy một cô cháu dâu ưu tú. Bạn học Tô chính là sinh viên có thành tích vô cùng ưu tú trong khóa tốt nghiệp năm nay của trường.”
Ninh Dã chỉ cười chứ không nói gì, nhưng hắn nắm lấy tay cô gái nhỏ càng thêm chặt.
Sau đó hiệu trưởng Lý lại cùng hai người bọn họ nói qua quy trình của buổi lễ lần nữa, sau khi nói xong thì cũng sắp đến giờ làm lễ nên ba người cùng nhau đi đến hội trường bên kia.
Hai người bọn họ đi ở phía sau, cô gái nhỏ thừa dịp hiệu trưởng không chú ý mà nhéo nhẹ cánh tay hắn.
“Không phải anh nói có chuyện quan trọng phải làm nên không thể tới sao!”
“Tới trường em để diễn thuyết không tính là chuyện quan trọng sao?”
“Anh rõ ràng biết em có ý tứ gì! Rốt cuộc sao lại thế này!” Cô gái nhỏ trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Chuyện này sớm đã định rồi, hiệu trưởng Lý là bạn mới quen trước đó không lâu của bà, dường như hai người từng vài lần cùng nhau tham gia một số hoạt động nên sau đó liền quen biết.”
Trước đó hắn cũng đã đến thành phố S vài lần, lại đã từng lấy danh nghĩa của lão phu nhân để quyên góp tiền cho đại học D, cứ như vậy nên quan hệ giữa lão phu nhân và hiệu trưởng Lý càng ngày càng tốt, lại từ đó mà hắn cũng quen biết được với hiệu trưởng Lý.
Công ty của Ninh Dã trong ngành không sai biệt lắm đã ở vị trí số một số hai, hiệu trưởng Lý vốn là đã chú ý đến từ lâu, sau lại biết được Ninh Dã chính là cháu trai của Ninh lão phu nhân nên lại càng thêm nhiệt tình mà mời hắn đến đại học D diễn thuyết cho khóa sinh viên sắp tốt nghiệp này, ông ấy hy vọng Ninh Dã có thể mang đến cho những sinh viên kia một chút kinh nghiệm hữu dụng để sau này có thể phát triển tốt hơn.
Ninh Dã nói đến đây còn sợ cô gái nhỏ không tin nên lại sáp đến gần nhỏ giọng nói:
“Chuyện này bà đã sớm đáp ứng thay anh rồi, vốn dĩ trước đó anh còn định hôm nay sẽ tạo bất ngờ cho em nhưng không nghĩ tới chú lại chấp thuận anh sớm như vậy.”
Tô Đào còn chưa kịp đáp lại thì hiệu trưởng Lý đi ở phía trước bỗng nhiên nhận được điện thoại. Ông ấy nói với đầu bên kia hai tiếng rồi sau đó xoay người nói với Ninh Dã:
“Tiểu Ninh à, chú bỗng nhiên có chút việc, hai đứa…”
“Không có việc gì, chú cứ đi làm việc của mình đi, cháu đi theo Tô Đào qua bên kia là được.”
Ninh Dã lại sợ ông ấy lo lắng chuyện khác nên bổ sung thêm:
“Quy trình đại khái cháu đã hiểu rồi, đến bên hội trường cháu sẽ nghe theo sắp xếp của người phụ trách, chú cứ yên tâm.”
Sau khi hiệu trưởng Lý rời đi thì Tô Đào lại tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, không hề phản ứng với người bên cạnh. Nhưng sau đó lại không biết nghĩ tới gì mà bước chân hơi khựng lại, hỏi hắn:
“Bản thảo diễn thuyết của anh… chuẩn bị ổn rồi chứ? Có cần tập lại một chút hay không?”
Hắn cong môi cười, vươn tay ôm lấy vòng eo cô gái nhỏ rồi kéo vào trong lòng ngực mình.
“Những việc này không cần em phải nhọc lòng, em chỉ cần đừng giận dỗi với anh là được.”
Tô Đào nghe hắn nói vậy thì trong lòng rất không được tự nhiên.
“Vậy vì sao hai ngày trước đó anh vẫn một mực không nói cho em biết?” Cô hỏi hắn.
“Anh thật sự quên mất, mỗi ngày thấy được em thì hầu như anh không nghĩ được mấy chuyện khác nữa. Có chuyện này anh khá là tò mò, em cũng không có bao lớn, gầy như cọng giá vậy, nhưng mà không hiểu sao lần nào gặp em trái tim anh cũng bị lấp đầy.” Hắn vừa nói vừa nhéo nhéo mặt Tô Đào.
1
“…”
Gò má Tô Đào lại nóng lên, giương mắt mềm mại trừng hắn một cái rồi nói:
“Đừng nháo nữa.”
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô gái nhỏ, không trêu cô nữa, lại tiếp tục lôi kéo cô đi về phía hội trường.
-
9 giờ rưỡi sáng, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Người chủ trì buổi lễ lên sân khấu phát biểu trước, sau đó liền dựa theo quy trình đã sắp xếp trước đó là đến lượt hiệu trưởng lên phát biểu, sau đó đến lượt đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú.
Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ở phía sau sân khấu, đến khi bài phát biểu của hiệu trưởng dần dần đi đến hồi kết thì người phụ trách bắt đầu gọi Tô Đào nhanh chóng chuẩn bị.
“Tiếp theo xin mời đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú, bạn học Tô Đào của khoa máy tính lên sân khấu phát biểu.”
Người chủ trì vừa dứt lời, Tô Đào hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi bước ra vị trí trung tâm sân khấu.
Mọi ánh đèn đều chiếu vào người cô, cô gái nhỏ từng bước từng bước một tiến về phía trước, cuối cùng đứng vững trước bục phát biểu, đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô cùng với các bạn học…”
Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại nhưng bên trong lại chứa đựng sự mạnh mẽ, ánh mắt trầm ổn kiên định nhìn xuống bên dưới sân khấu.
Trong lúc cô phát biểu thì trong đầu vẫn không ngừng chạy qua hình ảnh của mấy năm nay, những năm cấp hai non nớt ngây thơ, ba năm cấp ba dốc hết toàn lực, cuối cùng là bốn năm đại học cố gắng hoàn thiện tri thức chuyên nghiệp và nhân cách.
Từ non nớt đến thành thục, từ mê mang đến kiên định, những hành trình đã trải qua trong quá khứ phảng phất đều hiện lại.
“… Cuối cùng, chúc cho mọi người đều có thể sống như chính bản thân mình muốn, một mực kiên định với con đường mà chính mình đã chọn, không sợ thất bại. Cảm ơn mọi người.”
Tô Đào ở trên bục phát biểu cúi đầu thật sâu, cùng lúc đó bên dưới cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Một lần nữa quay lại phía sau hậu trường, cô gái nhỏ cảm giác được tay chân mình vẫn còn có chút mềm.
Ninh Dã đi về hướng này, hắn nhìn cô một lúc rồi giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
“Bạn nhỏ nhà anh thật lợi hại.”
Hắn trực tiếp ca ngợi như vậy nên trong hậu trường rất nhiều người đều khẽ nhìn qua hướng bên này, trên mặt là biểu tình muốn được "ăn dưa".
Tô Đào hơi xấu hổ nên duỗi tay đẩy hắn một cái.
“Anh mau đi chuẩn bị đi, lập tức đến lượt anh rồi!”
“Vậy em xuống dưới sân khấu chờ anh đi nha.” Hắn cong môi cười nói.
Sau đó Tô Đào từ lối nhỏ bên cạnh lặng lẽ đi về vị trí ngồi của mình. Cô ngồi ở hàng ghế thứ nhất, là giảng viên phụ trách buổi lễ cố ý sắp xếp cho cô. Sau khi ổn định chỗ ngồi không bao lâu thì Ninh Dã liền chậm rãi bước ra sân khấu.
Có rất nhiều nam sinh khoa máy tính sau khi thấy hắn xuất hiện thì vô cùng hưng phấn, bắt đầu vỗ tay không ngừng, bầu không khí so với vừa nãy sôi nổi hơn không ít.
Hôm nay Ninh Dã mặc một thân tây trang vừa vặn, cà vạt phối cùng cũng rất phù hợp. Tướng mạo cùng vóc dáng của hắn lại vô cùng ưu việt nên dù chỉ tùy tiện đứng trên bục phát biểu thôi thì cũng có thể trở thành cảnh đẹp.
“Hẳn là có rất nhiều người không biết tôi là ai nhỉ? Trước tiên để tôi tự giới thiệu một chút…”
Lời hắn nói còn chưa dứt thì đã có rất nhiều nam sinh sùng bái kỹ thuật của hắn lớn tiếng ồn ào:
“Nhận biết! Nhận biết!”
Hắn chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, cười một cái rồi lại tiếp tục nói:
“Tôi là Ninh Dã, là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Ninh thị, đồng thời cũng là…”
1
Bài phát biểu hôm nay của Ninh Dã đi theo con đường hài hước thú vị nên trong lúc hắn nói chuyện mọi người đều bị hắn trêu chọc đến mức không nhịn được mà bật cười.
“… Nói tóm lại, mọi người có thể dựa vào kinh nghiệm của tôi, dù là cuộc sống trước kia trôi qua như thế nào, dù là có xuất thân ra sao thì mọi người cũng đều có thể tùy thời tùy chỗ mà bước ra khỏi vũng bùn, một lần nữa bắt đầu lại tất cả. Vực sâu chỉ là tạm thời, chỉ cần mọi người nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể một lần nữa biến thành ưu tú, biến thành cường đại.”
…
Hai người đứng tại cùng một vị trí, lần lượt phát ra ánh sáng.
Tô Đào chưa bao giờ cảm thấy kích động như bây giờ, vì chính mình, cũng vì người đàn ông đang đứng ở trên sân khấu kia.
“… Chúc mừng các bạn học đang ngồi ở đây đã thuận lợi tốt nghiệp, chúc cho tương lai của tất cả mọi người tiền đồ như gấm.”
Ninh Dã nói đến đây thì tạm dừng một chút, sau đó liền có thể thấy được ý cười trên mặt hắn càng thêm sâu, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng đến chỗ Tô Đào.
“Và cũng chúc bạn nhỏ nhà tôi tốt nghiệp vui vẻ.”
(Hoàn chính văn)
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT