"Sao hả? Bạn nhỏ đang đứng trước mặt anh đây cũng thích anh sao?"

Thanh âm của hắn lười biếng đến cực điểm, bộ dáng không quá đứng đắn nhưng ánh mắt nhìn Tô Đào lại vô cùng chuyên chú.

Tô Đào bị hỏi đến ngẩn ra, hai má bắt đầu nóng lên, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng lên tiếng:

“Anh đây là phạm quy…”

Hắn rõ ràng biết cô nói “thích”  không phải là ý tứ kia, nhưng sao cuối cùng câu nói của cô lại bị hắn biến thành bẫy rập để ép hỏi mình?

Ninh Dã nghe cô gái nhỏ nói xong, mày hơi nhướng nhẹ lên.

“Vậy được rồi, để anh đổi một cách nói khác nhé.”

Hắn hơi khom thân mình xuống, đưa khuôn mặt đường nét rõ ràng của mình sát đến gần mặt cô.

“Anh theo đuổi em lâu như vậy rồi, đến khi nào em mới chuyển anh lên làm chính thức đây?”

Thật ra trước đây Ninh Dã một chút cũng không vội, cực kỳ hưởng thụ quá trình theo đuổi này. Hắn thích Tô Đào, đặc biệt thích nên mặc kệ là phải theo đuổi bao lâu thì cũng đều cam tâm tình nguyện.

Nhưng nhìn vào những chuyện xảy ra gần đây, dường như đã có thể đưa ra kết luận rằng trong lòng cô gái nhỏ đã có bóng dáng của hắn rồi. Dù là đau lòng cũng được, động tâm thì càng tốt hơn, tóm lại là bản thân đã chiếm được một vị trí trong thế giới của cô.

Ninh Dã cũng được xem như là một thương nhân, mà thương nhân thì nhất định sẽ lợi dụng điều kiện sẵn có rồi từ đó tạo ra những lợi ích lớn hơn cho bản thân mình.

Hơn nữa kỳ nghỉ đông của Tô Đào sẽ kết thúc sau Tết Âm Lịch, đến lúc đó cô phải quay về thành phố S, hai người lại tách ra mỗi người một nơi.

Ninh Dã có lòng tin với bản thân mình, một khi hắn đã nhận định ai rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hắn cũng rất tin tưởng Tô Đào, biết chắc cô gái nhỏ không phải là kiểu người chân trong chân ngoài.

Nhưng… rốt cuộc cũng là khoảng cách quá xa, Tô Đào quay về trường học, trước sau có nhiều nam sinh nhìn chằm chằm như vậy, dám đến cạy chân tường nhà hắn ắt hẳn cũng sẽ có không ít người.

Vì vậy phải nhanh chóng xác định quan hệ thì mới có thể yên lòng được.

-

Tô Đào hoàn toàn không ngờ Ninh Dã sẽ trực tiếp nói thẳng vấn đề ra như vậy nên nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Đã vậy lại còn bị hắn nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần nên trong lòng cô cũng có chút gấp.

Một lát sau, dường như đầu óc còn chưa kịp vận hành thì miệng cô đã thốt ra một câu:

“Nhưng chẳng phải trước khi chuyển lên chính thức thì cần phải có kỳ thực tập sao?”

Ninh Dã bị câu hỏi này của cô gái nhỏ làm cho sửng sốt.

Tô Đào lại nhìn hắn, tiếp tục thuận miệng nói:

“Trước khi được chuyển lên chính thức đều có yêu cầu thực tập, chỉ có thực tập sinh đủ tư cách mới có thể được chuyển lên chính thức, chẳng lẽ công ty của anh không có loại quy trình này ạ?”

Ninh Dã bị lý luận này của Tô Đào chọc cười, sau khi ổn định lại cảm xúc mới đáp lại:

“Được rồi, anh nên thực tập thế nào đây? Thực tập nội dung gì? Trước tiên là thích ứng với cương vị bạn trai của em sao?

Nói đến đây, dường như lại nghĩ ra điều gì đó, ý cười bên môi càng thêm sâu, không chút để ý lại hỏi tiếp:

“Cho nên ý của em là, cho phép anh được giữ chức bạn trai thực tập của em đúng không?”

“…”

Tô Đào không hiểu sao đề tài này vòng tới vòng lui một hồi lại trở thành thế này, cô không biết phải đáp lại hắn như thế nào. Mắt hạnh chớp hai cái, sau đó trốn tránh tầm mắt của hắn, định xoay người đi đến bên đường đón xe.

“Lời còn chưa nói xong, em chạy đi đâu hả?” Ninh Dã kịp thời túm lại, không cho cô có một chút cơ hội trốn tránh nào.

“Dù sao cũng không phải là bạn trai thực tập.” Tô Đào cúi thấp đầu xuống, buồn bực đáp lại.

Thật ra Ninh Dã muốn tiếp tục trêu chọc thêm hai câu nữa, muốn hỏi cô gái nhỏ này đến cùng là có nói đạo lý hay không nhưng khi nhìn thấy cô vẫn đang không được tự nhiên mà trốn tránh tầm mắt của hắn thì lời nói đến bên miệng liền đổi lại thành:

“Được rồi, anh không làm bạn trai thực tập, nhưng em nói trước khi chuyển lên chính thức phải thực tập, rốt cuộc là làm gì. Anh chỉ muốn hỏi em…”

Hai tay hắn bóp nhẹ lên bả vai cô, bắt cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình.

“Em nói kỳ thực tập này, là muốn kéo dài bao lâu?”

Trên mặt Tô Đào tràn ngập vẻ do dự, chần chờ trong chốc lát, cô thử thăm dò hỏi.

“Nửa năm?”

Ninh Dã lần này là bị chọc tức tới mức bật cười.

“Sao em không dứt khoát bảo anh thực tập đến ngày này năm sau luôn đi.”

“Cũng không phải là không được…”

“…”

Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, cô gái nhỏ hiện tại rõ ràng đã quen ở chung với hắn nên lời nói hay hành động đều lớn gan hơn không ít. Đây là chuyện tốt, nhưng trước mắt đang có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, không thể để cô tùy ý làm bậy được.

Nghĩ vậy, Ninh Dã lại nghiêm túc nói:

“Đào Đào, anh biết em có rất nhiều băn khoăn nhưng những thứ này cũng không thể trở thành lý do để em trốn tránh. Qua năm sau, khi kỳ nghỉ đông kết thúc là em phải quay về thành phố S rồi. Nếu chúng ta vẫn không xác định được quan hệ thì trong lòng anh sẽ luôn phải lo lắng không biết bạn học nhỏ nhà mình ở trường có bị nam sinh nào tiếp cận hay không. Nếu nam sinh kia đẹp trai hơn anh, tính tình tốt hơn anh, chăm sóc cho em cũng tốt hơn anh thì anh biết phải làm sao bây giờ?”

Tô Đào nghe hắn nói xong mặt lại đỏ lên, nghĩ nghĩ một lúc cô mới nhỏ giọng đáp lại:

“Sẽ không có nam sinh nào tốt hơn anh…”

Ninh Dã thầm cười trộm trong lòng nhưng trên mặt một chút ý cười cũng chưa hề xuất hiện, tiếp tục giả bộ đáng thương.

“Tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, vất vả lắm mới thích được một người. Em coi như là thương tình cho anh đi, đừng giày vò anh quá lâu, có được không em?”

“… Vậy anh muốn bao lâu?”

Ninh Dã vốn muốn nói là đến hôm kết thúc kỳ nghỉ đông nhưng lời nói đến bên miệng liền chuyển thành “cuối tuần này”.

“Không được!” Cô gái nhỏ nóng nảy, không nghĩ hắn sẽ rút ngắn thời gian đến mức như vậy.

“Trong vòng một tuần là không được! Ít nhất cũng phải đến khi kỳ nghỉ đông của em kết thúc!”

Ninh Dã nghe xong liền cười một cách gian xảo.

“Được, vậy liền nghe theo lời của bạn nhỏ nhà ta, đến khi kỳ nghỉ đông của em kết thúc.”

“…”

-

Sáng ngày 23 âm lịch, Tô Đào thức dậy rất sớm.

Cô và cha vẫn luôn có thói quen trong năm cũ sẽ treo đèn lồng cầu phúc, mấy năm trước khi ở nhà một mình cô cũng đều tự mình làm. Sau này khi đến Ninh gia, lặng lẽ quan sát qua thì thấy nhà bọn họ không có thói quen như vậy nên cô cũng không nói, sợ gây thêm phiền phức cho bọn họ.

Thật ra đèn lồng cầu phúc làm rất đơn giản, ở các cửa hàng bên ngoài có bán sẵn khung của đèn lồng, chỉ cần mua về rồi dán lên đó một lớp giấy màu đỏ có ghi nguyện vọng là được.

Mọi năm bởi vì chỉ có hai cha con nên cô chỉ mua có một cái. Nhưng năm nay Tô Đào muốn cầu phúc cho nhiều người nên sau khi ra đến cửa hàng, cô cẩn thận tính toán một chút liền mua ba cái.

Cô và cha một cái, lão phu nhân và cô Ninh Vi một cái, Lưu Bác và…

Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng vẫn còn chút tức giận.

Nhớ lại cuộc đối thoại lần trước ở công viên giải trí, mãi sau cô mới nhận ra là mình đã bị Ninh Dã lừa.

Lúc đó hắn cười rất xảo trá, cái gì cũng không nói, cứ nhìn cô như vậy.

Sau đó cô giận lên liền trực tiếp đá vào chân hắn một cái. Lúc ấy hắn vô cùng sửng sốt, sau đó ý cười trên mặt lại càng đậm.

“Tính tình của bạn nhỏ nhà ta bị anh dưỡng đến mức càng ngày càng lớn rồi nha.”

Tô Đào không biết phải nói như thế nào, dù sao thì ngày hôm đó sau khi trở về nhà cô liền không để ý đến Ninh Dã nữa. Điện thoại không nghe, WeChat cũng không thèm trả lời lại, qua vài ngày, cơn giận trong lòng mới nguôi được một chút.

Sau lại đi mua khung đèn lồng về, Tô Đào trực tiếp vào thư phòng chuẩn bị giấy đỏ và bút để viết. Khi còn nhỏ cô từng học qua lớp thư pháp nên cũng xem như là biết viết.

Tư thế ngồi cầm bút của cô gái nhỏ rất đoan chính, cánh tay nhẹ nhàng di chuyển, từng nét chữ Khải thanh tú dần dần hiện ra.

Theo sau tên của cô và cha vẫn như cũ là bốn chữ ‘vui vẻ bình an’. Còn theo sau tên của lão phu nhân và cô Ninh Vi lần lượt là ‘sống lâu trăm tuổi’, ‘cả đời thuận lợi’. Cuối cùng, đến lượt Lưu Bác và Ninh Dã…

Sau tên của Lưu Bác cô không hề do dự mà viết ‘học thành thuận lợi’.

Còn Ninh Dã… nghĩ nghĩ một lúc rồi thở phì phì mà viết cho hắn bốn chữ ‘cung hỉ phát tài’=))

Sau khi viết xong liền lấy keo nước dán giấy vào đèn lồng. Tiếp theo lại đưa nó ra phía ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn một hồi lâu, sau khi kiểm tra thấy không có tỳ vết nào thì cô mới kéo một cái ghế nhựa bên cạnh đến, chuẩn bị đứng lên để treo đèn.

Chỗ cô muốn treo trên cửa sổ có chút cao, duỗi tay thử nhiều lần đều không với tới. Không còn biện pháp nào khác, cô đành phải bước xuống chuẩn bị đổi sang một cái ghế khác.

Nhưng vừa xuống đến nơi, ánh mắt thoáng nhìn ra cửa thư phòng thì bỗng nhiên thấy được người đàn ông đã mấy ngày không gặp.

Ninh Dã ôm hai tay đứng dựa vào khung cửa, đối diện với ánh mặt trời ở cửa sổ bên này chiếu vào nên trên người hắn như được nhuộm một tảng lớn sắc kim trong suốt.

Tô Đào còn tưởng mình bị hoa mắt, chăm chú nhìn một lát thì phát hiện đó thật sự là Ninh Dã. Cô có chút ngoài ý muốn mà hỏi hắn:

“Sao anh lại đến đây?”

“Em không nghe điện thoại của anh, anh đến để mách với chú.”

“…”

Hắn mỉm cười tiến đến gần, giơ tay nhéo má của cô một chút rồi nói:

“Bà ở nhà cảm thấy nhàm chán quá nên mới bảo anh về đưa bà đến nhà em chơi.”

Tô Đào lúc này mới nhận ra dường như trong phòng khách có tiếng nói chuyện của hai người. Sau đó cô cũng không nói thêm gì nữa nhưng người đứng trước mặt bỗng nhiên cầm lấy đèn lồng trong tay cô.

“Không cầu phúc cho anh sao?” Hắn nhướng mày hỏi.

Tô Đào nhìn hắn một cái, đưa tay chỉ chỉ hai cái đèn lồng còn đang để bên cạnh.

Tầm mắt Ninh Dã nhìn qua, thuận miệng đọc ra câu chúc mà cô gái nhỏ đã ghi cho mình:

‘Ninh Dã, cung hỉ phát tài.’

Ngữ khí của hắn chậm rì rì, lười nhác nói:

“Xem ra anh đã đắc tội quá mức với bạn nhỏ nhà mình rồi nên bạn nhỏ mới viết cầu phúc cho anh không có tâm như vậy.”

Tô Đào trừng mắt nhìn hắn một cái, không muốn tiếp tục nghe mấy lời nói bừa nữa nên liền giơ tay đẩy người ra.

“Anh đi ra ngoài đi, em muốn tiếp tục làm việc!”

Ninh Dã nhanh chóng cười cười rồi nói:

“Được được, anh sai rồi, lúc trước anh không nên trêu chọc em.”

Thấy cô gái nhỏ không nói lời nào, hắn lại nhỏ giọng nói:

“Anh thật sự biết sai rồi. Anh xin lỗi, nếu em còn chưa hết giận thì cứ đá anh thêm hai cái nữa đi.”

Tính cách của Tô Đào rõ ràng là kiểu ‘ăn mềm không ăn cứng’, lúc này thấy hắn cứ liên tục nhận sai như vậy nên cũng không còn tức giận nữa.

Nhưng cô sợ nếu hai người bọn họ cứ đứng ngốc ở trong thư phòng lâu như vậy thì cha và lão phu nhân sẽ cảm thấy kỳ quái nên đưa tay đẩy hắn một cái, lúc mở miệng nói chuyện thì ngữ khí so với vừa nãy đã mềm hơn một chút.

“Anh ra ngoài trước đi, em muốn treo cái này cho xong đã.”

“Anh giúp em nhé?”

“... Không cần đâu, anh mau ra đi.” Cô gái nhỏ lại tiếp tục đẩy hắn.

Ninh Dã cũng không miễn cưỡng nữa, lần này hai bà cháu mang đến cho Tô Quốc Vĩ không ít quà, lão phu nhân vẫn còn đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ với Tô Quốc Vĩ trong phòng khách, hẳn là cũng không nhớ đến mấy thứ đó nên hắn đi ra ngoài xách vào.

Lúc Ninh Dã đi ra, cũng không biết là hai người đang nói đến đề tài gì mà thanh âm so với vừa nãy nhỏ đi không ít, Tô Quốc Vĩ ra vẻ thần thần bí bí nói nhỏ với lão phu nhân:

“Nếu hôm nay bà không tới đây thì tôi còn định dành ra ít thời gian để đến bên kia tìm bà đấy.”

Ông ấy nói xong lời này lại đưa mắt nhìn về phía thư phòng bên kia, thấy Tô Đào không đi ra cùng với Ninh Dã nên cũng thoáng yên tâm, tiếp tục nói:

“Tôi muốn hỏi một chút, lúc Đào Đào ở chỗ của bà, con bé có gì khác thường hay không?”

Ninh lão phu nhân vốn đang cười tủm tỉm nhưng nghe đến đây thì sắc mặt liền đổi thành nghiêm túc, hỏi lại:

“Ý ông là sao?”

Tô Quốc Vĩ do dự một lát, cuối cùng vẫn đem chuyện giấu trong lòng nói ra:

“Chuyện là… mấy ngày hôm trước bỗng nhiên con bé nói nó có quen một người bạn mới. Sau khi con bé nghe xong câu chuyện về tuổi thơ không được tốt lắm của người bạn kia thì rất khó chịu, con bé nói là nó muốn giúp bổ sung lại tuổi thơ cho đối phương.”

Ninh lão phu nhân không rõ lắm, hỏi lại ông ấy:

“Đây đúng là chuyện mà Đào Đào sẽ làm mà, chẳng phải con bé vẫn luôn thiện lương như vậy sao?”

“Tôi biết, nhưng đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là người bạn mới kia của Tô Đào là nam.”

Ninh lão phu nhân ngẩn ra, trong lòng nhảy dựng, lại nhìn thoáng qua Ninh Dã.

Tô Quốc Vĩ không phát hiện lão phu nhân có gì khác thường, tiếp tục nói:

“Những người bạn trước kia của Đào Đào tôi đều biết, căn bản không có đứa nào là nam cả. Nếu như là bạn mới quen biết nhau gần đây, sẽ không có ai lại đi kể hết chuyện xưa của mình ra cho người khác nghe như vậy…

Tôi đã hỏi qua một vị đồng nghiệp làm về chuyên mục phỏng vấn tâm lý tình cảm, cô ấy nói, đây rõ ràng là đối phương đang ‘bán thảm’ để giành được hảo cảm của cô gái nhỏ, chính là kiểu điển hình của kịch bản tra nam.”

*bán thảm: đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng thương cảm của người khác.

Tô Quốc Vĩ than thở:

“Tóm lại là tôi thấy không yên tâm, tôi cảm thấy con gái mình… đang gặp phải một tên tra nam đích thực.”

Ninh Dã: “…”

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play