Lúc Tô Đào xuống lầu tiễn Ninh Dã, Tô Quốc Vĩ ở trên lầu cũng không chậm trễ thời gian nữa, ông sửa sang lại hành lí một chút rồi liền bắt tay vào việc thu dọn nhà cửa.
Nhà cửa đã lâu không có người ở, khắp nơi đều bám một lớp bụi dày.
Tô Quốc Vĩ lấy một chậu nước, cầm giẻ lau đến phòng của Tô Đào dọn dẹp trước.
Phòng của cô gái nhỏ khắp nơi đều lộ ra ấm áp, vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một cái bàn học, trên bàn để một chồng những bài thi và mấy quyển sách giáo khoa.
Bên trái bàn học là kệ sách, trên kệ các loại sách đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng. Vị trí phía trên cùng là một loạt cúp và giấy khen mà Tô Đào nhận được từ nhỏ đến lớn.
Tô Quốc Vĩ đem những chiếc cúp này lau chùi cẩn thận trước, trong quá trình đó ý cười vẫn luôn hiện trên khuôn mặt của ông.
Tô Đào lên đến nhà thì thấy cha đang quét dọn phòng của mình, cô cũng không nói thêm gì nhiều, lập tức đi vào nhà vệ sinh cầm thêm một cái khăn đến lau dọn cùng cha.
“Ninh Dã đã đi rồi sao?” Tô Quốc Vĩ hỏi cô.
“Vâng ạ...”
Cô gái nhỏ có chút thất thần, trong đầu vẫn đang nghĩ đến những lời mà Ninh Dã vừa mới nói qua, một lát sau cô lên tiếng hỏi Tô Quốc Vĩ.
“Cha ơi, chuyện của Ninh gia… cha có biết không ạ?”
“Chuyện gì của Ninh gia?”
Tô Đào có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
“Chính là chuyện của anh Ninh Dã ạ.”
Tô Quốc Vĩ có chút ngoài ý muốn nhìn con gái một cái rồi hỏi.
“Sao đột nhiên con lại hỏi như vậy?”
“Tại vì…khoảng thời gian này khi con ở lại Ninh gia, con cảm thấy có đôi khi anh Ninh Dã hơi kì lạ... đặc biệt là lúc có cha anh ấy ở đó.”
Những lời vừa nãy mà Ninh Dã nói rõ ràng là có ẩn ý gì đó, Tô Đào không cảm thấy trước kia là kẻ tồi gì, chẳng qua cô chỉ muốn biết rốt cuộc trước kia hắn đã phải trải qua những chuyện gì.
Tô Quốc Vĩ lại đem lực chú ý đặt lên chiếc cúp trong tay mình, tùy ý đáp lại.
“Chuyện này cha cũng không rõ lắm nhưng lúc trước cha từng phỏng vấn qua Ninh lão gia, lúc ấy cũng từng tiếp xúc một chút với cha của Ninh Dã. Năm đó thoạt nhìn qua thì quan hệ giữa hai cha con bọn họ cũng không tốt lắm.”
Tô Đào chậm rì rì vâng một tiếng, sau lại không nói gì nữa.
Đêm đó Tô Đào nằm trằn trọc mãi đến nửa đêm mới ngủ được. Không biết nguyên nhân là do vừa trở về nhà, có chút lạ giường hay lại là do mãi suy nghĩ đến vấn đề của Ninh Dã.
Lúc Tô Đào tỉnh lại, Tô Quốc Vĩ sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng, ông đang chờ con gái thức dậy rồi cùng nhau ăn.
Hai cha con đã hai năm rồi không gặp nhau, hôm qua dọn nhà xong cũng đã rất muộn nên liền vội vàng đi ngủ nên lúc này có không ít chuyện muốn nói với nhau.
Tô Quốc Vĩ hỏi Tô Đào từ vấn đề trường học đến bạn cùng phòng, sau còn thoáng đề cập đến chuyện của Trần Niệm, thấy Tô Đào không có phản ứng gì lớn thì ông mới lặng lẽ thở ra một hơi.
“Cha thật sự xin lỗi con, đáng ra cha nên sớm nói cho con biết chuyện này, nhưng mà mấy năm nay…”
Tô Quốc Vĩ muốn nói rằng mấy năm nay mỗi khi thấy Tô Đào nhắc đến Trần Niệm, trong mắt cô lúc nào cũng như tràn ngập ánh sao nên ông không nỡ nhẫn tâm mà nói ra sự thật.
Nhưng lời này tới bên miệng, ông lại có cảm giác là mình đang tìm cớ để giải vây cho bản thân nên chỉ đành thở dài.
“Thôi quên đi, dù sao cũng chính là cha sai, dù thế nào đi chăng nữa thì cha cũng không nên lừa gạt con lâu như vậy.”
Thật ra đối với Tô Đào mà nói, chuyện này đã là chuyện của quá khứ, mà chuyện đã qua thì hãy cứ để nó qua luôn. Tuy rằng mỗi lần nghĩ đến Trần Niệm thì trong lòng cô vẫn sẽ có chút cảm giác rầu rĩ nhưng hiện tại cô không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện này cũng như ngồi đây thảo luận về nó cùng với cha. Vì vậy nên Tô Đào chủ động chuyển đề tài.
“Cha ơi, không phải cha nói lát nữa còn phải đi bàn giao công việc sao? Cha ăn nhanh đi, nếu không sẽ trễ mất đó.”
Tô Quốc Vĩ nhìn ra được ý tứ trong lời nói của con gái nên ông cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, miễn cưỡng cười cười gật đầu.
Sau khi Tô Quốc Vĩ ra khỏi nhà, Tô Đào một lần nữa quay về phòng thu dọn đồ đạc, đến giữa trưa, bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Chung Giai Giai.
【WeChat】Chung Giai Giai: Woaaaaaaaaa! Đào Đào! Cậu mau xem hotsearch trên Weibo đi!
【WeChat】Tô Đào: Hả? Chuyện gì vậy?
【WeChat】Chung Giai Giai: [Chuyển tiếp] tiểu hoa Trịnh Điềm.
Chung Giai Giai share cho Tô Đào xem một cái video trên Weibo, video chỉ có vài chục giây, rõ ràng là đã qua cắt nối biên tập rồi. Trong video Trịnh Điềm mặc một cái váy dài màu đen, trông vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy nhìn thẳng vào màn ảnh, nhân viên công tác ở đối diện không lộ mặt hỏi cô ấy một câu.
“Trịnh Điềm này, chúng tôi thay mặt các fan hỏi bạn một chút vấn đề riêng tư nhé, sắp tới bạn sẽ suy xét đến chuyện tình cảm sao? Trước kia các fan vẫn luôn quan tâm đến tin đồn của bạn và vị Ninh tiên sinh thần bí kia... Chuyện đó có phải là thật không?”
Thật ra nếu bị hỏi đến những vấn đề như thế này, các nữ minh tinh khác nghe xong chắc chắn sẽ đen mặt nhưng Trịnh Điềm lại khác, cô ấy vẫn cười tươi rồi trả lời câu hỏi kia.
“Nếu mọi người đã hỏi đến vậy thì tại đây tôi cũng xin phép làm sáng tỏ một chút. Bản thân tôi và Ninh tiên sinh không có bất cứ quan hệ gì với nhau,còn về những ảnh chụp được lan truyền trên mạng lúc trước, lần đó chỉ là chúng tôi trùng hợp đến tham dự cùng một bữa tiệc mà thôi.
Tôi hi vọng chuyện này sẽ ngừng lại tại đây, mọi người không cần phải tiếp tục tạo ra cho tôi và Ninh tiên sinh những bối rối không cần thiết.”
Video này được mọi người điên cuồng share trên Weibo, không phải chỉ bởi vì nội dung trong video đặc biệt, mà là vì rất nhiều nữ minh tinh và võng hồng trước kia từng có tin đồn với Ninh Dã trong cùng thời điểm này cũng đăng lên Weibo của mình nội dung giống hệt nhau.
【Bản thân tôi cùng Ninh tiên sinh không có bất cứ quan hệ gì với nhau.】
Toàn bộ Weibo đều thảo luận về vấn đề này bởi vì tất cả những tin đồn, ảnh chụp, video trước kia của Ninh Dã trên mạng đều bị xóa hết, vì vậy nên mọi người đều đang thảo luận xem rốt cuộc tình huống hiện tại của vị Ninh tiên sinh thần bí kia là gì.
【??? Xếp hàng đăng bài đính chính sao? Mẹ nó sống lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này đấy!】
【Này… là đang trả lại sự trong sạch cho Ninh tiên sinh sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha!】
【Sự trong sạch của Ninh tiên sinh, tôi cười chết mất! Nhưng mà sao lại thế này! Mấy cô võng hồng, minh tinh này đã thương lượng với nhau rồi sao? Đều vội vàng đăng bài lên đính chính như vậy!】
【Sao tôi lại có cảm giác đây không phải là trùng hợp nhỉ?】
Tô Đào đọc những bình luận đó xong thì có hơi ngẩn ra.
Chung Giai Giai đợi một lúc vẫn không thấy cô bạn trả lời lại nên lại nhắn qua thêm một tin nữa.
【WeChat】Chung Giai Giai: Chuyện này chắc chắn là do họ Ninh kia làm đó! Nữ thần của tớ vậy mà cũng bị hắn mời đến hỗ trợ làm sáng tỏ! Aaa nhất định là vì cậu đó!
【WeChat】Chung Giai Giai: Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy mình lại bị dao động rồi, đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không đến mức cặn bã lắm? Nếu anh ta thực sự là một tên hoa tâm đại củ cải* thì hoàn toàn không cần thiết phải làm lớn như vậy đâu…
* hoa tâm đại củ cải: ‘hoa tâm’ có nghĩa là đào hoa, ‘củ cải’ ở đây có thể hiểu là phần dưới của đàn ông, còn ‘đại’ thì ai cũng hiểu nghĩa mà đúng hông nè=)))
【WeChat】 Chung Giai Giai: Nhưng mà đột nhiên tớ lại tò mò chuyện khác, nếu những việc này đều là giả, vậy tại sao trước kia anh ta lại mặc kệ?
Trong lòng Tô Đào như là có thứ gì đó đang qua lại cuồn cuộn, cô ngồi ở mép giường suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
Cô tìm số điện thoại của Bắc Đông đã lưu trong máy trước đó, không chút do dự mà nhấn gọi qua.
Bắc Đông ở đầu bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
“Tiểu Đào tử?” (quả đào nhỏ)
“Chị Bắc Đông…” Tô Đào chần chờ một chút rồi lại tiếp tục nói.
“Chị có thể cho em xin số điện thoại của anh Dương Phàm được không ạ? Em có một số việc muốn hỏi anh ấy.”
-
Lúc Dương Phàm nhận được điện thoại của Tô Đào, quả thật là vô cùng ngạc nhiên. Cô gái nhỏ lễ phép chào hỏi với hắn, tiếp theo lại hỏi hôm nay hắn có thời gian rảnh để gặp mặt không.
“Chỉ có hai ta?” Dương Phàm sửng sốt hỏi.
“Vâng ạ…”
Dương Phàm vừa nghe thấy ngữ khí của cô gái nhỏ như vậy liền biết cô nhất định là có việc muốn hỏi mình. Sau đó hai người cũng không nói gì nhiều nữa, chủ động nói ra thời gian gặp mặt.
Dương Phàm ngày thường tuy nhìn có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thật ra cũng rất đáng tin cậy. Hắn cảm thấy hẳn là Tô Đào không muốn nói chuyện này cho Ninh Dã biết nên hắn cũng không nói qua với Ninh Dã.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê tại trung tâm thành phố, khi Dương Phàm đến, cô gái nhỏ đã ngồi đợi ở đó rồi.
Hắn vui tươi hớn hở đi đến, ném chìa khóa xe lên bàn rồi chủ động gọi món với người phục vụ, sau đó hỏi Tô Đào.
“Tiểu Tô Đào, em đã nhìn thấy hotsearch hôm nay rồi chứ? Sao em không đi tìm anh Ninh Dã nhà em mà lại tìm đến anh vậy?”
Tô Đào không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Em muốn hỏi một chút về quá khứ của anh Ninh Dã…”
Bộ dáng cợt nhả trên mặt Dương Phàm biến mất, ý cười cũng phai nhạt đi.
“Quá khứ sao?”
“Đúng vậy, chính là muốn hỏi lý do vì sao mọi người lại gọi anh ấy là quái vật... Còn có những tin đồn không đúng sự thật đó, vì sao lại như vậy?”
Dương Phàm nghiêm túc mà nhìn Tô Đào trong chốc lát, sau mới hỏi.
“Sao em không trực tiếp hỏi cậu ta?”
1
Tô Đào mím môi, rũ mắt xuống đáp lại.
“Em cảm thấy những việc đó có thể là vết thương trong lòng anh ấy, em không muốn phải khiến cho anh ấy tự vạch vết thương của mình ra để nói cho em biết sự thật…”
Dương Phàm mắng thầm trong lòng một tiếng ‘mẹ nó’ rồi điều chỉnh thân mình ngồi thẳng lại, giọng nói so với vừa nãy trầm hơn một chút.
“Anh nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã nói với em rằng mấy năm nay cậu ta đều không quá dễ dàng?”
Tô Đào nhớ lại, sau đó gật gật đầu.
“Thật ra anh nói như vậy cũng không đúng lắm, không phải là mấy năm gần đây mà là từ nhỏ cuộc sống của cậu ấy đã vô cùng khó khăn rồi.”
Cha mẹ của Ninh Dã là liên hôn thương nghiệp nhưng mẹ của cậu ấy lại thật sự thích Ninh tổng. Trong nhà bà ấy là con gái một, từ nhỏ đã là bảo bối trong tay cha mẹ, sau khi gả đến Ninh gia lại được Ninh lão gia và Ninh lão phu nhân yêu thích, mấy năm đầu vẫn còn tính là xuôi gió xuôi nước.
Mỗi ngày bà ấy đều an ổn ở nhà làm vợ hiền dâu thảo, sau khi sinh Ninh Dã, tình cảm của bà ấy dành cho Ninh tổng cũng vẫn không hề giảm.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào năm Ninh Dã được bảy tuổi, năm ấy con trai cả của Ninh lão gia và Ninh lão phu nhân đột nhiên qua đời, con dâu cả dẫn theo con trai là Ninh Hoài dọn vào biệt thự cũ ở.
Thời gian đầu cũng được xem là gió êm sóng lặng, nhưng dần dần sau đó, mẹ của Ninh Dã phát hiện chồng mình bắt đầu trở nên không thích hợp.
Thời điểm buổi tối đang ngủ thì ông ta thường xuyên len lén đi ra ngoài, một lần đi là đi tận mấy tiếng. Còn ban ngày thì ông ta đối xử với chị dâu và cháu trai còn tốt hơn đối với vợ và con trai ruột của mình.
2
Lúc đầu bà ấy còn có thể tự an ủi chính mình, cảm thấy chồng mình chỉ đơn giản là đang chiếu cố cho mẹ con nhà chị dâu, nhưng sau đó bà ấy lại tận mắt nhìn thấy chồng mình ôm hôn người chị dâu kia trong phòng bếp, bà ấy rốt cuộc không còn cách nào để tự lừa mình dối người được nữa.
Đêm đó biệt thự cũ Ninh gia bị nháo đến gà chó không yên, Ninh tổng vừa che chở cho chị dâu của mình vừa quỳ gối trước mặt cha mẹ cầu xin bọn họ thành toàn cho ông ta.
Ông ta nói tất cả đều là do ông ta sai, ông ta vẫn luôn thích người chị dâu kia, nhưng bất đắc dĩ bà ấy lại gả cho anh trai của ông ta chứ không phải là ông ta.
Mấy năm nay ông ta cũng đã nỗ lực làm hết trách nhiệm của một người chồng, một người cha, ông ta cho rằng cả đời này của ông ta cứ trôi qua như vậy, nhưng lại không ngờ đến anh cả lại đột ngột qua đời.
Nhìn thấy chồng của mình quỳ gối trước mặt cha mẹ, nói rằng ông ta có tình cảm với một người phụ nữ khác, lúc đó bà ấy chỉ cảm thấy mấy năm nay bản thân mình thật đáng chê cười.
Đêm hôm đó bà ấy dẫn theo Ninh Dã rời khỏi biệt thự Ninh gia. Bà ấy vốn là tiểu thư nhà họ Sở, vốn dĩ nhà bà ấy cũng rất có tiếng ở Bắc Thành nhưng vì hai năm gần đây cha mẹ bà ấy lần lượt qua đời nên nhà họ Sở cũng dần đi xuống. Sau khi rời khỏi Ninh gia bà ấy cũng không có nhà để về nên liền trực tiếp dẫn theo Ninh Dã đi đến khách sạn.
Khi đó người Ninh gia chỉ nghĩ rằng bà ấy là quá mức tức giận nên mới muốn đi ra ngoài để bình tĩnh một chút. Nhưng không ai ngờ rằng, sau lần đó bà ấy không còn trở về nữa.
“Vào đêm hôm đó dì Sở đã uống thuốc tự tử trong khách sạn. Trước khi ra đi bà ấy đã viết giấy nhượng lại cổ phần của mình ở Ninh gia, tất cả đều chuyển đến dưới danh nghĩa của Ninh Dã sau khi cậu ấy trưởng thành."
Tô Đào nghe đến đó, trầm mặc một lúc lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng hỏi Dương Phàm.
“Vậy anh Ninh Dã thì sao? Lúc đó anh ấy đang ở đâu?”
Dương Phàm không biết nên nói như thế nào, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng.
“Cậu ấy ngủ cùng với dì Sở trên một giường, buổi sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy mẹ mình vẫn không nhúc nhích nên cậu ấy còn tưởng rằng mẹ mình vẫn đang ngủ chưa tỉnh."
Khi đó cậu bé Ninh Dã rất ngoan, khi đi theo bên người mẹ mình cậu bé còn ngoan hơn nữa. Cậu bé biết tâm tình của mẹ đang không tốt nên cũng không dám quấy rầy gọi mẹ dậy, muốn để cho mẹ ngủ thêm một lúc nữa.
Vì thế nên lúc ấy cậu bé Ninh Dã cứ ngồi cùng một khối thi thể lạnh băng cả một ngày.
“Lúc xảy ra chuyện kia, Ninh lão gia và Ninh lão phu nhân cũng đã xem xét nên xử lý người con dâu cả kia như thế nào nhưng lại bởi vì đứa cháu Ninh Hoài nên bọn họ vẫn còn do dự chưa biết phải nên làm gì.
Sau khi dì Sở xảy ra chuyện, hai người bọn họ cũng không thèm quan tâm đến sự cầu xin của Ninh Hoài và Ninh tổng, trực tiếp đưa người đàn bà kia ra nước ngoài.”
1
Sau khi người đàn bà kia rời đi thì tinh thần Ninh tổng sa sút một thời gian, khi đó Ninh Hoài vẫn luôn ở trước mặt ông ta hỏi han ân cần, so với đứa con trai ruột Ninh Dã thì dụng tâm hơn nhiều.
Còn về cậu bé Ninh Dã, bởi vì mẹ đột nhiên qua đời mà tính cách có sự thay đổi lớn, dù là ở nhà hay là ở trường học cũng đều giống như một con thú nhỏ không thể tùy tiện chọc tới, gây ra vô số họa.
“Anh nhớ rất rõ, ngày hôm đó là anh đi cùng cậu ấy trở về biệt thự, dường như lúc đó cha của cậu ấy vừa nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp nên khi cậu ấy vừa về tới nhà thì ông ta liền cầm lấy gạt tàn thuốc ném qua, cũng không thèm hỏi rõ ràng là trước đó ở trường đã xảy ra chuyện gì mà chỉ biết trách mắng cậu ấy không biết nghe lời, chỉ biết gây thêm phiền toái cho ông ta.”
Ninh Hoài khi đó giống như đã trở thành đứa con trai ruột của ông ta, hắn vẫn luôn ở bên cạnh khuyên nhủ ông ta không cần phải tức giận, sau lại còn làm ra bộ dáng một người anh tốt khuyên nhủ Ninh Dã không nên suốt ngày chỉ biết gây chuyện.
Khi đó Ninh Dã hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta, trên trán vẫn còn đang chảy máu, nổi điên lên hét to vào mặt Ninh Hoài nói hắn ta không cần phải hư tình giả ý*! Nếu không phải là do mẹ của hắn làm ra những chuyện đó thì mẹ của mình cũng sẽ không chết! Hai người bọn họ đều không hề biết rằng ngày hôm nay là bởi vì có người khác nói lời không hay về mẹ của Ninh Dã nên hắn mới đi đánh nhau!
*hư tình giả ý: chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó hoặc để đạt được một mục đích nào đó.
Tương đương với câu “khẩu phật tâm xà”.
Ninh Dã lúc ấy cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Hoài như vậy rồi nói một câu.
“Những lời mà dì giúp việc trong nhà nói đều đúng, mẹ của anh chính là tiện nhân!”
Một câu như vậy đã khiến cho Ninh tổng vốn đã có chút nguôi giận lại lần nữa bạo nộ.
Khi đó Ninh Dã liền bị ông ta lao đến đánh, nếu không phải sau đó Dương Phàm chạy đi kêu Ninh lão phu nhân đến thì khả năng là Ninh Dã sẽ thật sự bị đánh đến mức xảy ra chuyện.
Sau khi ông ta dừng tay lại, thân mình nho nhỏ của Ninh Dã liền nằm cuộn tròn trên mặt đất, hắn cứ mãi cắn chặt răng rồi nhìn chằm chằm vào một chỗ. Kể từ ngày hôm đó, Ninh Dã liền biến thành “quái vật” trong miệng người khác.
Một đứa nhỏ còn chưa biết được như thế nào là yêu thì trước đó lại biết được như thế nào là hận.
1
-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT