Hôm đó Tô Đào đã khóc rất lâu, tựa như đã tìm được cho mình một nơi tránh gió nên tất cả tâm tình đè nén trong lòng đều phát tiết ra hết.
Đêm đó Ninh Dã cũng không đưa cô quay về trường học mà để cô ngủ lại trong phòng ngủ chính. Khi đó Tô Đào đã khóc đến mức một chút sức lực cũng không còn nên cũng không phản bác hay nghi ngờ gì.
Một giấc này Tô Đào ngủ rất an ổn, ngay cả mơ cũng không có. Rèm cửa trong phòng ngủ được Ninh Dã kéo kín mít, điều hòa vẫn luôn duy trì ở nhiệt độ ổn định, thậm chí độ ẩm không khí cũng được chỉnh về mức thích hợp nhất. Vì vậy nên ngày hôm sau lúc Tô Đào tỉnh dậy thì không có cảm giác khó chịu gì, chỉ có đôi mắt là vẫn còn hơi sưng.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi đầu óc trống rỗng hai giây thì tất cả ký ức của ngày hôm qua bắt đầu ùa về. Tô Đào có chút lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vùi vào trong chăn, nhất thời không có ý định rời giường.
Điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên kêu lên một tiếng.
【WeChat】Đại Linh: Đào Đào, hôm nay cậu có về ký túc xá không?
Tô Đào nhìn thời gian thì phát hiện đã sắp đến trưa nên cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
【WeChat】Tô Đào: Phải về chứ, không phải buổi chiều chúng ta còn phải tập luyện nữa sao.
【WeChat】Tô Đào: Đại Linh, thật xin lỗi vì ngày hôm qua đã khiến các cậu phải lo lắng.
【WeChat】 Đại Linh: Được rồi, không sao đâu! Cậu không có chuyện gì là được, bọn tớ chờ cậu quay về, buổi chiều cùng luyện tập tiếp nhé!
【WeChat】Tô Đào: Gật đầu.jpg
Sau khi nhắn tin WeChat xong thì Tô Đào cũng không tiếp tục nằm dài trên giường nữa. Cô vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng một chút rồi sau đó cẩn thận mở cửa phòng, đưa đầu ra bên ngoài xem xét.
Bên ngoài vô cùng an tĩnh, một chút tiếng động cũng không có. Tô Đào chần chờ một lát rồi bước từng bước nhỏ ra khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ phụ bên cạnh đang mở ra, chăn nệm bên trong hơi loạn, gạt tàn nơi đầu giường chứa không ít đầu thuốc. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt nên hẳn là người bên trong vừa mới rời đi chưa được bao lâu?
Tô Đào có chút nghi hoặc, vừa định nhắn Wechat cho Ninh Dã thì ngoài cửa chính bỗng vang lên một tiếng "tích".
Ninh Dã từ bên ngoài bước vào, trong tay xách theo mấy hộp cơm. Trên người hắn vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi đen của ngày hôm qua, chỉ có một điểm không giống lắm là vị trí trước ngực không còn sạch sẽ bằng phẳng như trước.
"Tỉnh rồi sao? Rửa mặt chưa? Rửa rồi thì lại đây ăn chút gì đi." Hắn không có biểu hiện khác thường nào, tựa như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tô Đào hơi xấu hổ, cô nhỏ giọng nói câu “đã rửa rồi ạ” rồi cúi đầu đi qua.
Ninh Dã mua rất nhiều, món Trung, món Tây và một số món ăn sáng linh tinh khác. Hắn mở từng hộp từng hộp ra rồi đẩy đến trước mặt Tô Đào.
"Muốn ăn cái gì thì chọn đi, còn dư lại để tôi ăn."
Tô Đào thấy quả thật là có rất nhiều nên cũng không từ chối, suy nghĩ một chút rồi chọn lấy phần bánh mì ngọt.
Tư thế lúc ăn của Tô Đào rất ngoan, hai tay cầm bánh mỳ đưa lên miệng, cặp má mềm phúng phính trông rất giống một chú sóc đang ăn vụng quả hạch.
Ninh Dã im lặng nhìn cô, yết hầu có chút ngứa nên vươn tay muốn lấy một điếu thuốc để hút nhưng động tác đang làm được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Tô Đào ở đối diện phát hiện ra động tác của hắn, cô còn tưởng là vì hộp thuốc cách quá xa nên lặng lẽ vươn tay đẩy hộp thuốc về phía hắn.
1
Ninh Dã nhìn cô một cái, không nói tiếng nào, cũng không cầm lấy hộp thuốc, một lúc lâu sau hắn mới dựa vào lưng ghế, lười nhác mở miệng.
"Chút nữa em có về trường không?"
"Vâng… Buổi chiều em còn muốn luyện tập với các bạn."
"Mắt còn khó chịu không?"
"Không khó chịu ạ." Lông mi Tô Đào chớp chớp, như là có chút chột dạ.
Nhất thời bốn phía lại rơi vào yên tĩnh, trong lòng Tô Đào có chút hoảng hốt, cô luôn cảm thấy người đàn ông ở phía đối diện sẽ hỏi cô rằng rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra cô nghĩ không có vấn đề gì nếu nói chuyện của cha mẹ mình cho Ninh Dã biết… nhưng cô không biết nên dùng phương thức nào để có thể nói ra tất cả mọi chuyện.
Nào ngờ giây tiếp theo Ninh Dã lại lần nữa mở miệng hỏi sang đề tài khác:
"Tập đến mấy giờ tối?"
"Không đến buổi tối đâu ạ… Chắc là khoảng đến bốn giờ chiều, bọn em còn phải nhường phòng tập cho các nhóm khác."
"Vậy lát nữa trở về ký túc xá thì nói với bạn cùng phòng của em một chút, tối nay chúng ta sẽ mời bọn họ ăn cơm.”
1
"Chúng ta?" Lần này Tô Đào lại càng bất ngờ.
Đôi mắt đào hoa của Ninh Dã hơi nhấc lên, biểu tình trên mặt vẫn nhàn nhạt.
"Không phải là tôi mời các em đi ăn cơm sao?"
Thật ra trong lòng Tô Đào không phải để ý đến cái này, cô nghe ra được ý tứ của hai chữ "chúng ta", đoán được là Ninh Dã muốn thay cô mời bạn cùng phòng đi ăn. Nhưng... Vì sao đột nhiên lại muốn làm như vậy? Cô suy nghĩ một lúc, thử thăm dò hỏi:
"Là bà dặn dò anh như vậy sao?"
"Vì sao em lại nghĩ là bà dặn tôi như vậy. Là tự tôi muốn mời, không được sao?"
3
"Không phải không được. Vậy một lát nữa em sẽ nói với các cậu ấy..." Cô bị ngữ khí và ánh mắt của hắn làm cho có chút không được tự nhiên.
Sau khi Tô Đào ăn bánh mì xong lại ngoan ngoãn uống thêm một hộp sữa bò.
Ninh Dã cầm lấy chìa khóa xe rồi nói với cô:
"Đi thôi, tôi đưa em về trường học."
1
Cô hơi chần chừ chỉ vào đống đồ ăn còn dư lại trên bàn, hỏi:
"Anh không ăn sao?"
"Tôi không đói."
Tô Đào có chút xoắn xuýt, cô cảm thấy nhiều đồ ăn như vậy mà để lại khách sạn thì quá lãng phí, hơn nữa logo trên mấy hộp đồ ăn đều là của những nhà hàng nổi tiếng mà cô biết, giá cả không hề rẻ.
Dường như Ninh Dã đã nhìn thấu được tâm tư của cô, hắn lại quét mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn lần nữa rồi nói:
"Nếu bạn cùng phòng của em không chê thì có thể mang về cho bọn họ."
Tô Đào lập tức ngẩng đầu cười với hắn.
"Các cậu ấy sẽ không ghét bỏ đâu!"
Tô Đào sắp xếp lại mấy hộp đồ ăn đó vào một cái túi lớn, lúc lên xe vì sợ sẽ làm đổ ra xe nên cô vẫn luôn cẩn thận ôm trước ngực.
Ninh Dã lái xe được nửa đường, thật sự nhịn không được nữa nên thừa dịp dừng đèn đỏ thì duỗi tay túm lấy cái túi trước ngực Tô Đào ném ra ghế sau.
Tô Đào thấy vậy thì giật nảy mình, cô nhỏ giọng nói:
"Có thể sẽ làm dơ ghế đó..."
"Dơ thì rửa xe. Em ôm suốt cả một đường như vậy không thấy phiền sao?" Hắn nhàn nhạt liếc cô một cái.
1
Tô Đào lúng ta lúng túng không lên tiếng nữa.
Dường như Ninh Dã cũng đã ý thức được ngữ khí của mình không đúng lắm nên nhẫn nại nói thêm một câu:
"Về sau khi làm bất cứ việc gì thì em cũng phải nghĩ đến bản thân mình trước, bản thân em thoải mái rồi thì lại nghĩ đến chuyện khác."
Tô Đào “vâng” một tiếng, cũng không biết là có nghe lọt lời của hắn nói hay không.
Sau đó xe chạy đến đại học D, chậm rãi lái đến khu vực gần ký túc xá của Tô Đào.
Ninh Dã cũng không nói thêm gì nhiều, trầm mặc xuống xe đi đến hàng ghế phía sau lấy túi đồ ăn đưa ra cho Tô Đào.
"Trở về nhớ bàn thời gian ăn tối với bạn cùng phòng, sau khi tập luyện xong thì gọi cho tôi, tôi sẽ lái xe đến đây đón các em.”
Tô Đào gật đầu, sau đó lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nên có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn nói lời xin lỗi.
"Anh Ninh Dã, chuyện ngày hôm qua... xin lỗi vì lại khiến cho anh gặp thêm phiền toái."
Ninh Dã nghe cô nói xong thì cái gì cũng không nói, chỉ giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt cô một chút.
Cô gái nhỏ tuy gầy nhưng trên má vẫn có chút thịt, làn da mềm mại tựa như có thể nhéo ra nước. Đầu ngón tay đang đặt trên mặt cô không khách khí mà dùng thêm lực.
Tô Đào bị nhéo có chút đau, muốn tránh ra phía sau nhưng lại không dám động, cứ như vậy không biết phải làm sao nên đứng yên tại chỗ dùng đôi mắt ướt dầm dề trừng hắn.
"Đau không?"
Cô gái nhỏ có chút ủy khuất mà gật đầu.
"Đau là được rồi."
Mí mắt Ninh Dã rũ xuống, cứ như vậy mà nhìn cô.
"Lần sau không có chuyện gì mà cứ treo câu xin lỗi bên miệng thì tôi sẽ còn phạt em nữa."
Trong ký túc xá, mấy cô bạn đang ngồi tụm lại với nhau vừa ăn đồ ăn vặt vừa chờ Tô Đào.
Lúc bọn họ nhìn thấy Tô Đào xách theo một túi đồ ăn lớn tiến vào thì đều nhanh chóng chạy qua.
"Trời ơi? Đây chẳng phải là sủi cảo tôm và sườn rim của Qúy Vân Lâu sao? Đào Đào à cậu phát tài rồi hả, sao lại mua cho bọn tớ nhiều đồ mắc như vậy!"
Tô Đào có chút ngượng ngùng, cũng không gạt bọn họ mà thành thật kể ra tất cả mọi chuyện xảy ra sáng nay và lý do vì sao lại có mấy món ăn này.
Đại Linh nghe xong cũng không hề để ý mà ngược lại còn rất vui vẻ.
"Vậy cứ xem như là nhặt được của hời đi, có thể nhặt được loại của này thì chúng ta cũng coi như là may mắn đó!"
Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh đang ngồi gặm sườn bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Tô Đào bị bọn họ chọc cho cong môi cười, sau đó cô lại nghĩ đến lời dặn của Ninh Dã nên lên tiếng hỏi.
"Buổi tối các cậu đều rảnh đúng không? Vậy…"
Cô chần chờ một chút vì không biết phải xưng hô với Ninh Dã trước mọi người như thế nào, suy nghĩ vài giây rồi mới tiếp tục nói:
"Anh trai của tớ nói là muốn mời các cậu đi ăn cơm."
Mạnh Giai đưa mắt nhìn qua, hỏi:
"Anh trai? Là anh Ninh Dã kia sao? Là người mà hôm qua Đại Linh đã gọi điện đúng không?"
Tô Đào gật đầu.
"Vậy được nha, có đại soái ca mời đi ăn cơm chúng tớ cầu còn không được!"
Tô Đào thấy ba cô bạn đều đáp ứng và cũng không hỏi cô thêm gì nữa nên trong lòng liền nhẹ nhõm thở phào.
"Vậy lát nữa chúng ta tiếp tục đi tập luyện thôi, đến chạng vạng tối tớ sẽ gọi anh ấy đến đón chúng ta."
Nghe thấy Tô Đào nói vậy thì mọi người cũng lập tức ngừng ăn lại, tranh thủ đứng lên đi thay quần áo rồi chuẩn bị đi tập để có thể kết thúc sớm một chút.
Lúc bọn họ đến phòng tập thì trùng hợp một nhóm khác cũng vừa tập xong. Tô Đào nhìn thoáng vào bên trong thì phát hiện đó là nhóm của Sở Dương Dương.
Cô tận lực xem nhẹ cảm xúc khác thường trong lòng, cố gắng bày ra thái độ nước sông không phạm nước giếng với Sở Dương Dương như trước đây.
Lúc vào trong phòng thì vị học tỷ phụ trách giám sát tiến độ luyện tập tiến đến hai bước quan tâm hỏi Tô Đào:
"Tô Đào, ngày hôm qua em không có chuyện gì chứ? Sao bỗng nhiên lại mất liên lạc với mọi người vậy?"
Tô Đào cũng không biết nên giải thích thế nào nên trước hết chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Vị học tỷ kia khoát khoát tay nói:
"Không sao đâu, em không cần xin lỗi. Chủ yếu là bọn chị nhìn thấy em mềm mại quá dễ bị ức hiếp, sợ em xảy ra chuyện gì đó nên ngày hôm qua phản ứng có hơi lớn."
Tô Đào còn chưa kịp đáp lời thì Sở Dương Dương ở bên kia đã âm dương quái khí lên tiếng:
"Học tỷ, em thấy hình như là chị hiểu lầm rồi, vị nữ thần mới này của trường chúng ta trông thì mềm mềm vậy thôi chứ không dễ bị ức hiếp đâu.”
Cô ta vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tô Đào một lần, ngữ khí trào phúng:
"Cho nên không phải hôm qua em đã nói rồi sao? Không cần phải lo lắng cho cậu ta như vậy, cậu ta căn bản là không có khả năng xảy ra chuyện gì. Thích giả bộ nhu nhược khiến người khác phải đau lòng chính là thủ đoạn mà cậu ta thường dùng thời còn học cao trung đó."
Hôm qua sau khi Tô Đào mất tích thì Sở Dương Dương liền nói với mọi người rằng hai người bọn họ từng là bạn học cao trung với nhau, cũng nói ra rất nhiều "nội tình", lúc ấy Đại Linh còn tức giận ầm ĩ với cô ta một trận nhưng không nghĩ tới là bây giờ cô ta vẫn còn dám trực tiếp nói ra loại lời này ngay trước mặt Tô Đào!
Đại Linh và Mạnh Giai đều có chút nhịn không được, ngay cả Hứa Văn Tĩnh cũng đang cau mày muốn lên tiếng nói chuyện với cô ta. Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tô Đào trực tiếp ngăn lại.
Hiếm khi thấy được trên mặt của cô gái nhỏ xuất hiện nét lạnh lùng, cô nhìn Sở Dương Dương, không khách khí, cũng không nhường nhịn mà lên tiếng đáp trả.
"Ở sau lưng vu khống người khác, kể một đống chuyện giả dối không biết từ đâu ra cũng chính là thủ đoạn mà cậu thích dùng có đúng hay không?"
Sở Dương Dương thấy Tô Đào phản bác thì cắn răng đáp một câu:
"Cậu có ý gì!"
"Ý tứ chính là mời cậu từ nay về sau đừng tùy tiện nói về chuyện riêng của tôi, cũng không cần phải khiến cho người khác hiểu lầm."
Tô Đào nâng mắt nhìn cô ta, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, tiếp tục nói:
"Tôi là dạng người gì thì bạn bè và những người quen biết tôi đều sẽ tự có phán đoán của họ, cậu không cần phải tùy tiện bịa đặt cái mà cậu gọi là ‘sự thật’, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi cảm thấy cậu thật sự không hề có một chút gia giáo nào.”
Sau khi nhóm của Sở Dương Dương rời khỏi phòng tập thì Đại Linh vẫn còn đang cười.
"Các cậu có nhìn thấy sắc mặt kia của Sở Dương Dương không! Trời ạ, tớ buồn cười quá đi mất!"
"Đúng vậy! Đào Đào chỉ lịch sự nhã nhặn nói vài câu thôi mà đã trực tiếp khiến cho cậu ta á khẩu không nói nên lời!"
Thật ra Hứa Văn Tĩnh vẫn có chút lo lắng, cô ấy hỏi:
"Bộ dáng của Sở Dương Dương trông không phải là dễ chọc vào, tớ cũng nghe thấy bạn cùng lớp của cậu ta nói trong nhà cậu ta rất có tiền, cũng có chút thế lực. Hôm nay cậu ta bị chọc tức như thế thì liệu sau này có quay lại làm khó Đào Đào không?"
"Sợ cậu ta làm gì? Người anh Ninh Dã kia của Đào Đào nhà chúng ta nhìn qua cũng không phải là dễ chọc, anh ấy sẽ đứng im nhìn Đào Đào bị bắt nạt sao?" Mạnh Giai không thèm để ý chút nào lên tiếng trả lời lại.
Nghe thấy tên Ninh Dã được nhắc tới thì Tô Đào có chút bất đắc dĩ.
"Được rồi, chúng ta luyện tập thôi, chờ lát nữa lại có nhóm khác đến tập nữa đấy.”
Sau đó cũng không ai để khúc nhạc dạo ngắn này trong lòng nữa, Tô Đào cũng tận lực xem nhẹ, không để bản thân mình phải suy nghĩ vớ vẩn.
Thời gian thoáng cái đã đến chạng vạng, lúc hơn bốn giờ chiều Tô Đào còn chưa kịp gọi qua thì Ninh Dã đã gọi cho cô.
"Tập xong rồi sao?" Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
Tô Đào nhìn thoáng qua mấy cô bạn cùng phòng đang đổi quần áo bên kia, nhỏ giọng đáp lại:
"Vâng, anh chuẩn bị qua bên này sao?”
"Tôi đã ở dưới lầu ký túc xá của em rồi."
Cô gái nhỏ giật nảy mình, nhanh chóng chạy ra ban công nhìn xuống thì quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của Ninh Dã. Ánh chiều tà từ bên cạnh chiếu qua, người đàn ông đang dựa mình vào thân xe, cả người nhìn qua tuy gầy nhưng lại rắn chắc thẳng tắp.
Áo sơ mi buổi sáng đã được đổi thành áo thun màu đen, phía dưới phối với một cái quần tây đậm màu, một tay đang bỏ vào túi, một tay cầm điện thoại gọi điện với cô.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng của cô, biểu tình có chút lười nhác.
"Làm sao? Cảm thấy tôi sẽ lừa em nên còn cố ý chạy ra kiểm tra một chút?"
Tô Đào làm sao dám suy nghĩ như vậy, nhanh chóng phủ nhận rồi nói tiếp:
"Vậy anh chờ em thêm một chút nữa nha, bọn em sẽ xuống ngay thôi."
Khả năng là do Tô Đào thúc giục nên rất nhanh sau đó mấy cô gái nhỏ đã xuống tới dưới lầu.
Sau khi nhìn thấy Ninh Dã thì ba cô bạn cùng phòng đều hào phóng chào hỏi.
"Chào anh trai của Tô Đào ạ."
Cái xưng hô này là do trước đó bọn họ đã thương lượng tốt với nhau, gọi là Ninh tiên sinh thì cảm giác có chút xa lạ, nhưng gọi là anh (ca ca) giống Tô Đào thì lại quái quái nên gọi như vậy là thích hợp nhất.
"Xin chào."
Ninh Dã gật đầu với bọn họ rồi đứng thẳng người dậy, đi đến mở cửa sau của xe ra. Trên hàng ghế phía sau có để mấy cái túi xách tinh xảo màu lam nhạt, hắn theo thứ tự đưa cho mỗi người một túi.
"Đây là mấy món quà tôi vừa mới chọn, cảm ơn các em vì thời gian qua vẫn luôn chăm sóc cho Tô Đào."
2
Lúc ấy mọi sự tập trung của Tô Đào đều đặt trên logo của mấy cái túi nên căn bản cô không chú ý đến Ninh Dã đang nói gì.
Nếu như cô nhìn không lầm thì logo trên túi là của một nhãn hiệu trang sức xa xỉ? Giá của đồ trang sức của nhãn hàng đó không phải đều là 5 chữ số trở lên sao?
1
*5 chữ số trở lên-> từ 1 vạn tệ trở lên ~ 36tr VNĐ
Mà ba cô bạn cùng phòng hiển nhiên cũng đã nhận ra vấn đề giống Tô Đào, lúc đầu bọn họ đều rất hưng phấn nhưng sau đó lại có chút do dự.
"Bọn em chăm sóc cho Đào là việc nên làm, nhưng mấy món quà này thật sự là quá quý giá, bọn em…"
"Không có gì, trước đó Tô Đào vẫn luôn nhắc về các em với tôi, cũng nói qua các em đã lo lắng quan tâm đến em ấy như thế nào."
Lúc Ninh Dã nói chuyện còn rất tự nhiên mà đưa tay xoa xoa đầu Tô Đào, cong cong khoé môi tiếp tục nói:
"Tôi thay cô gái nhỏ nhà tôi tặng chút quà cho các em cũng là điều hiển nhiên."
2
Nghe Ninh Dã nói xong thì ba cô bạn lại khó xử nhìn Tô Đào. Thấy Tô Đào chần chờ gật đầu thì bọn họ cũng không tiếp tục từ chối nữa, lần lượt từng người lên tiếng nói cảm ơn với Ninh Dã rồi vui vẻ cầm túi lên xe.
Nhưng Tô Đào vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc tại sao Ninh Dã lại làm như vậy.
Ninh Dã thấy cô đứng bất động thì vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, hỏi:
"Nghĩ gì vậy? Không lên xe sao?"
"Cái kia… Những món quà đó…" Tô Đào có chút khó xử.
“Làm sao? Lại muốn chuyển khoản cho tôi rồi kéo vào danh sách đen lần nữa sao?” Ninh Dã nhướng mày hỏi.
Trong nháy mắt Tô Đào có chút lúng túng, hắn nói chính là những chuyện mà lần trước cô đã làm sau khi uống say.
"Không có..." Cô xấu hổ lắc đầu.
Tiền trong thẻ của cô trước đó đã tiêu vụn vặt lẻ tẻ rất nhiều, hơn nữa cũng không biết quà mà Ninh Dã đưa có giá trị chính xác là bao nhiêu. Cô không biết mình có còn đủ tiền để trả hay không nên không dám nói thẳng chuyện sẽ trả lại tiền.
"Em đây là đang thay tôi đau lòng cho túi tiền sao?"
"..."
+
"Không cần phải đau lòng, em chỉ cần nhớ kỹ chuyện này là được."
Hắn lại nhàn nhạt liếc nhìn cô, ngữ khí lười biếng mang theo chút ý vị thâm trường.
"Về sau tôi đều sẽ đòi lại em cả vốn lẫn lãi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT