Chương 76: Lạnh nhạt
"Chị nhớ em"
Ba chữ ngắn ngủi, từ trong điện thoại của Phương Tư Dao gửi đi ra ngoài. Trong đầu quá nhiều quá nhiều nhớ nhung, cô thật sự rất muốn nhanh chút thấy được Hiểu Đình...
"Em cũng nhớ chị"
"Muốn gặp em. Bây giờ"
Truyền ra tin tức, Phương Tư Dao đạp chân ga liền đi đến phương hướng nhà Hiểu Đình. Mà Giang Hiểu Đình nhìn tin ngắn này lại cười đến thật vui vẻ. Đứng phía trước cửa sổ nhìn tình hình phía dưới, nàng đang đợi Phương Tư Dao. Trên tay ôm lấy con cừu nhỏ trên giường lấy ra trong lòng vui khôn tả, cònnhìn nó ca hát lên
Qua nửa giờ Phương Tư Dao cuối cùng xuất hiện tại trước cửa nhà Giang Hiểu Đình, vừa nhìn thấy xe của cô Giang Hiểu Đình bỏ lại con cừu nhỏ lập tức chạy xuống lầu
"Tư Dao!"
Thấy Tư Dao tựa ở bên xe, Hiểu Đình lập tức chạy tới ôm chặt lấy cô. Mà thấy được Hiểu Đình mặt tươi cười trong lòng Tư Dao lại cảm thấy khó chịu lại tự trách...
"Hiểu Đình..."
"Chị làm sao vậy...tâm trạng không tốt sao?"
Thanh âm hơi trầm thấp phản ứng ra cảm xúc cô không thế nào vui vẻ. Mà Giang Hiểu Đình chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy cô, mang trên mặt nụ cười đáng yêu như đang nói cho nàng biết không có chuyện gì
Đưa tay đem cô bé trước mắt này ôm vào lòng, cúi đầu thì hôn lên, cô đã quên chỗ này là phố lớn người qua người lại, cũng đã quên chỗ này là trước cửa nhà của Giang Hiểu Đình, tất cả nụ hôn hàng xóm cũng có thể thấy được. Cô cái gì cũng đã quên, chỉ nhớ rõ cô muốn an ủi nàng, muốn cảm thụ cảm giác Hiểu Đình tồn tại... Nhưng Giang Hiểu Đình cuối cùng là tỉnh táo, tuy Tư Dao yêu thích bá đạo như vậy, nhưng cô lại không quên chỗ này là ở đâu
"Dao...ngô...đừng ở trên đường lớn..."
"Thật xin lỗi..."
Đẩy Phương Tư Dao ra, Giang Hiểu Đình nhìn thấy dáng vẻ bị thương trong con ngươi của nàng đau lòng không ngớt, cô rất muốn bất chấp tất cả những thứ này trực tiếp ôm nàng thật chặt, lại giống như cặp tình nhân ở trên đường phố như vậy thân mật cũng không sao. Chỉ là, họ không được...
"Chị làm sao vậy? chúng ta lên trên được không?"
"Ừm..."
Phương Tư Dao sững sờ nhìn theo tay được Hiểu Đình nắm lấy, cô đột nhiên cảm thấy chính mình rất có lỗi với nàng, tất cả những thứ này chẳng những là hiểu lầm càng là một trận âm mưu, mà Lý Tình chính mình vẫn bảo vệ lại chính là người khởi xướng một số chuyện này
"Tư Dao chị làm sao vậy...ngô...."
Trở về phòng, thân thể đột nhiên bị ôm rất chặt, môi ấm áp thì đặt lên, lưỡi đột nhiên xông vào cướp đi hô hấp của nàng và cùng nàng quấn quít lấy, Phương Tư Dao chiếm hữu xâm lược và khát vọng để Giang Hiểu Đình bắt đầu đầu váng mắt hoa, chỉ có thể xụi ở trong lòng của đối phương, tay ôm lấy Tư Dao cũng chầm chậm nắm chặt, thân thể dán vào nhau lẫn nhau cảm thụ lấy cực nóng trên người đối phương
"Ân... Tư Dao..."
"Hiểu Đình, chị rất nhớ em..."
"Tư Dao làm sao vậy, chị đừng như vậy em rất lo lắng"
Nhìn Phương Tư Dao lộ ra vẻ mặt yếu đuối lại bị thương, trong lòng Giang Hiểu Đình thì căng thẳng hốt hoảng. Nàng đã hỏi thật nhiều lần làm sao vậy, nhưng cô chính là không nói. Cô càng như vậy nàng lại càng căng thẳng
"Em tại sao phải chính mình yên lặng chịu đựng những đau khổ kia cũng không đồng ý nói cho chị biết! chị cứ như vậy không đáng em tin tưởng sao? Tại sao phải bỏ mặc chị lần nữa thương tổn em?"
Phương Tư Dao tự trách nhìn nữ nhân này trước mắt, cô yêu nhất nàng
"Tư Dao chị làm sao vậy, đừng như vậy, chị không có thương tổn em a. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khẽ vỗ về khuôn mặt tinh xảo này, Giang Hiểu Đình đau lòng nhìn cô
"Chị biết ngọn nguồn sự tình rồi, Lý Tình... Toàn bộ đều là kế hoạch của cô ta, chúng ta tách ra đều là cô ta.... Tại sao em không nói cho chị biết!"
"Chị không phải nói...cô ấy rất quan trọng sao...em không muốn phá hoại địa vị của cô ta trong lòng chị"
Hiểu Đình cúi đầu cười khổ, nàng không nghĩ tới Phương Tư Dao sẽ biết, càng không có nghĩ tới phản ứng cô lại kịch liệt như vậy...
"Vậy tại sao khi chị đối với em như vậy em không nói? Em có thể nói cho chị biết, nếu như chị biết thì sẽ không thương tổn em như vậy...
"Chị hận em như vậy... Làm sao sẽ để em nói chứ? nhưng mà... Chúng ta bây giờ rất tốt a không phải sao? Chị vẫn là biến trở về Tư Dao em rồi"
Nhẹ giọng an ủi tên ngu ngốc trước mắt này, hai tay vòng lên eo của cô, tựa ở trên vai nàng, nàng rất yêu cô... Mà Phương Tư Dao cũng ôm vòng lấy Giang Hiểu Đình nước mắt không tự giác rơi xuống, cô rất tự trách....
"Không giống nhau! Bởi vì sự kiện kia, để trong lòng của chị vẫn là sẽ chú ý, vẫn là sẽ lo lắng em và nam nhân khác... Rời khỏi...."
"Ngu ngốc, vậy chị muốn như thế nào mới đồng ý tin tưởng em vẫn luôn không có đổi lòng?"
"Chị...."
Nhìn một mặt bánh bao không biết làm sao bây giờ, Hiểu Đình nở nụ cười, kéo lấy cô hai người đồng thời ngã ở trên giường
Phương Tư Dao lo lắng đè tổn thương nàng dưới thân, muốn chống người lên lại bị kéo trở lại. Gương mặt của cô gái quyến rũ để lòng của cô giống như bị câu đi tựa như không ngừng muốn tới gần nàng...
"Hiểu Đình..."
"Tư Dao.... Muốn em...."
Nghe thấy câu nói này mặt của Phương Tư Dao còn đỏ đến hơn cà tím, người nói chuyện cũng không có thẹn thùng ngược lại là cô căng thẳng quay đầu qua nói chuyện vẫn không ngừng cà lăm
"Hiểu, Hiểu, Hiểu Đình...."
"Phương Tư Dao chị biết xấu hổ? vậy chị lần trước đối với em như vậy tại sao không có xấu hổ.."
"Xin lỗi, chị không phải cố ý, chị bị tức giận làm choáng đầu mới có thể làm ra chuyện thương tổn em như vậy...em tha thứ cho chị được không?"
Giang Hiểu Đình mang theo mặt mày ý cười mặt nhìn phía theo cô phía trên căng thẳng đều sắp khóc kia, nàng đương nhiên biết cô không phải cố ý, nàng cũng không có trách cô chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi
"Rất đau..."
"Xin lỗi...."
"Trả em một lần"
"Hả?"
Nhìn cô phản ứng kinh ngạc này cô gái suýt chút nữa bật cười. Thế nhưng nàng vẫn là nhịn được, nàng chính là cố ý muốn trêu chọc tên ngu ngốc cô đây
"Thế nào? Không muốn?"
"Chị....chị..." Phương Tư Dao lòng sốt sắng đều sắp nhảy ra, đầu trống rỗng không còn gì để nói, chỉ có thể sững sờ nhìn bóng người mỹ lệ dưới thân kia
"Ngu ngốc, gạt chị. Em chỉ là muốn để chị biết, em yêu chị, bất luận chị muốn cái gì em đều có thể cho chị, bao gồm mạng của em... Hơn nữa Giang Hiểu Đình em đã thuộc về Phương Tư Dao chị, trừ phi chị không muốn em nếu không em sẽ vẫn dán theo chị, mặc kệ chị chạy đến chỗ nào đều trốn không khỏi lòng bàn tay của em"
Cuối cùng không nỡ lại tiếp tục khi dễ chị ấy, đưa tay khẽ véo nhẹ mũi của Tư Dao, Giang Hiểu Đình cười đến rất hạnh phúc...
"Hiểu Đình..."
"Không cho phép nói xin lỗi nữa! bây giờ chị mở miệng chỉ có thể nói... Giang Hiểu Đình chị yêu em, ngoại trừ cái này em cái gì cũng không muốn nghe"
"Ha... Giang Hiểu Đình chị thật sự rất yêu em"
"Phương Tư Dao em cũng vậy"
Hai người cứ như vậy hạnh phúc ôm nhau, nhắm mắt lại họ cảm thụ lấy sự tồn tại của đối phương....
- - - - -
"Tuệ Bình! Con gái cô làm sao làm cái gì đồng tính luyến ái , như vậy không tốt đâu!"
"Có ý gì?"
"Cô không biết sao? Xế chiều hôm nay tôi thấy nó và một cô gái ở dưới lầu kiss nhau"
"... Làm sao có khả năng chứ, cô có phải nhìn lầm không"
"Không có đâu! Tôi nhìn rất rõ ràng, vóc người nữ sinh kia cao cao gầy gò rất đẹp rất có khí chất, vừa nhìn chính là có đại tiểu thư có tiền a"
Nghe hàng xóm nói đến đây trong đầu óc Giang Tuệ Bình chỉ hiện lên một bóng người, Phương Tư Dao. Kỳ thực ở trước khi về nhà cô ấy đã nghe rất nhiều lời đồn đại, nhưng cũng không làm sao tin tưởng. Thẳng đến về sau Trần thái thái sát vách cho cô một tấm hình, cô ấy đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới trời đất mù mịt, nhưng cô ấy muốn chậm rãi quan sát, không muốn tùy tiện thì hoài nghi con gái của mình, thế là cũng không có hỏi Hiểu Đình...
Thời gian cứ như vậy chậm rãi qua đi, mấy ngày nay cũng đều không thấy Phương Tư Dao xuất hiện thế là cô ấy cũng dần dần quên chuyện này
- - - - -
Mấy ngày sau, Tôn Kiến Đình nói cho Lý Tình biết Phương Tư Dao đã biết tất cả chân tướng mọi chuyện, Lý Tình lập tức giận dữ nhanh chóng liền đến văn phòng tìm Phương Tư Dao, hai người ở trong náo một trận lớn. Chuyện này cả công ty lưu truyền đến mức sôi sùng sục, mà đúng lúc Giang Hiểu Đình đi ra ngoài lại không biết. Nhưng Phương Tư Dao lại vì việc này quấy nhiễu rất lâu, sự chú ý của cô toàn bộ đặt ở trên người Lý Tình, cô lo lắng Lý Tình thật sự sẽ giống như cô ta nói tự sát, cô không muốn nhìn thấy kết quả như thế. Nhưng cô lại đã quên, Giang Hiểu Đình cũng là cần được quan tâm, cô đối với nàng từng ngày từng ngày lạnh đạm, để Giang Hiểu Đình bắt đầu hoài nghi Phương Tư Dao có phải là thay lòng không, cảm giác không an toàn trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, lại chỉ có thể chính mình trốn đi yên lặng thừa nhận. Mà tình huống như vậy vẫn kéo dài đến.... Một ngày nào đó của tháng 10...
"Tổng tài đại nhân, tôi có việc muốn nhờ. 08: 27"
"... Xin hỏi thư ký tiểu thư có chuyện gì đây? 08: 27"
Giang Hiểu Đình trốn ở trong phòng lấy điện thoại di động nhìn bức ảnh của Phương Tư Dao, đột nhiên nhạy bén hơi động truyền tin tức cho cô, lại không nghĩ rằng đối phương lại lập tức liền đáp lại
"Cô có thể đem Tư Dao của tôi trả lại cho tôi hay không a? Tối rất nhớ cô ấy, nhưng mà cô ấy hai ngày nay cũng không tới thăm tôi, có phải cô len lén đem chị ấy giấu lại rồi. 08: 28"
Nhìn thấy tin tức hoạt bát của Hiểu Đình, Tư Dao ngồi ở thư phòng cười khổ. Cuối cùng cô không có trả lời tin tức của nàng, mà là để điện thoại di động xuống tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn ký xong lại ký
"Phương Tư Dao, tại sao không để ý tới em. Cũng qua nửa giờ rồi ! 9:30"
"Chị đi đâu rồi....09:30"
"Em rất nhớ chị....09:53"
"Chị không xuất hiện nữa em liền phải khóc rồi đó....10:41"
"Phương Tư Dao! Em không để ý tới chị! 10:56"
"Tại sao không tiếp điện thoại của em... Đừng không để ý tới em có được hay không...11:33"
"Em làm sai gì rồi...chị có thể nói cho em biết không...12:06"
"Xin lỗi Tư Dao, nhất định là em quá ngang bướng rồi, chị tức rồi có phải không...em sẽ không làm phiền chị, chị an tâm làm việc đi. 01:11"
Thời gian qua hơn bốn giờ, đã từ tám giờ sáng sớm đến hơn mười hai giờ trưa. Giang Hiểu Đình truyền thật nhiều thật nhiều tin tức cho cô, nhưng Phương Tư Dao đều không có đáp lại, một chữ cũng không có. Mà nàng thì trốn ở trong chăn bông rất lâu rất lâu, trong lòng khổ sở không xong, rất muốn bây giờ thì thấy được chị ấy....
Mấy ngày qua, Phương Tư Dao thường thường đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, hơn nữa vừa biến mất chính là thời gian rất lâu. Đây không chỉ để Giang Hiểu Đình cảm giác không an toàn trong lòng từ từ thăng lên, cũng để sợ hãi của nàng lớn lên theo. Nàng sợ cô chán nàng, cũng sợ cô không muốn nàng... Mỗi ngày Giang Hiểu Đình cũng chỉ có thể thừa dịp lúc ngủ lén lút khóc ai cũng không thể nói
"Phương Tư Dao tên vô lại! chị nói đếm đến ba thì sẽ xuất hiện! Bại hoại! Gạt người!"
Giang Hiểu Đình ôm lấy con cừu nhỏ của chính mình, nắm thật chặt, tựa hồ như vậy là có thể nắm lấy người nàng yêu
Hôm nay là chủ nhật, trời vừa sáng Giang Tuệ Bình thì đặc biệt rời giường làm một bánh ga tô lớn, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Giang Hiểu Đình. Nhưng bà ấy mặc kệ làm sao gọi Giang Hiểu Đình chính là không để ý tới bà ấy, thế là Giang Tuệ Bình chỉ đành mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy nàng mặt đầy nước mắt chôn ở trong đống chăn bông
"Hiểu Đình, con làm sao vậy? Ai bắt nạt con nói với mẹ"
"Mẹ... Không có chuyện gì. con...con vừa xem một bộ phim rất cảm động..."
Lau đi nước mắt trên mặt, Giang Hiểu Đình lên lên xuống xuống nói ra, nàng không muốn để cho mẹ lo lắng. Nhưng thông minh như mẹ làm sao sẽ bị lừa gạt đây, rõ ràng dụng cụ điều khiển từ xa còn đặt lên bàn, rõ ràng TV đều không có từng mở, đây là phải làm sao xem phim?
"Hiểu Đình, con kết giao bạn trai rồi. Hắn bắt nạt con có phải không?"
"Không có..."
"Đứa trẻ ngốc, lớn như vậy kết giao bạn trai không phải chuyện gì a, nói với mẹ mẹ sẽ không mắng con"
Giang Tuệ Bình bắt đầu khuyên can đủ đường, bởi vì ngay ở sau khi bà ấy vừa rồi dùng câu nói khẳng định nàng kết giao bạn trai thân thể của Giang Hiểu Đình rõ ràng chấn động, nàng đây rõ ràng chính là chột dạ
"Mẹ...Người đó không để ý tới con...người đó gần đây lạnh nhạt đối với con...con rất nhớ người đó..."
Giang Hiểu Đình nhịn không được, ôm mẹ khóc rống lên. Nàng cuối cùng không chịu được loại một mực yên lặng nhẫn nhịn không thể nói với bất kỳ ai này. Áp lực cho tới nay, ép nàng thở không nổi, thật là thống khổ...
"Hiểu Đình, ngoan, nói cho mẹ là ai, mẹ đi giúp con tìm hắn"
"Không muốn, con không muốn cho người đó áp lực, nhưng mà con mệt mỏi quá...người đó không biết tại sao đột nhiên không để ý tới con...con rất buồn, mẹ... Làm sao bây giờ?"
Nhìn con gái của chính mình khóc đến khổ sở như vậy, Giang Tuệ Bình trong tâm cũng là thống khổ vạn phần. Nhưng đột nhiên nhớ tới người kia nếu quả thật như là Trần thái thái sáng sớm mấy ngày trước từng nói, thực sự là Phương Tư Dao... Vậy phải làm thế nào? Là muốn để họ thuận thế chia tay, hay là giúp họ một tay. Nếu như Tạ Thiên Tường biết có thể giận điên lên hay không, Trương Tú Lệ Kia lại là nghĩ như thế nào, còn Tử Kỳ? Còn tất cả mọi người bên ngoài?
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Tuệ Bình cũng là rối loạn, bà ấy sợ tiếp tục hỏi người kia nếu như thật là Tư Dao, bà ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ. Cho nên hiện tại bà ấy cũng chỉ có thể yên lặng an ủi Hiểu Đình, chuyện gì cũng không thể làm
- - - - -
Một bên khác Phương Tư Dao giờ khắc này đang ở trong bệnh viện thay bệnh nhận làm cấp cứu, mà người kia không phải người khác lại là Lý Tình. Cô ta được người làm trong nhà phát hiện nuốt lượng lớn thuốc ngủ vừa bất tỉnh, mà Phương Tư Dao nhận được cú điện thoại này lập tức lái xe chạy vội tới bệnh viện, cô không muốn nhìn thấy cô ta xảy ra chuyện gì nếu không cô thật sự sẽ tự trách cả đời...