Chương 59: Vũ khúc điệu Waltz
"Vị tiểu thư này tôi có vinh hạnh mời cô và tôi nhảy một bài không?"
"A, được a"
Lòng bàn tay của Ngôn Thần Hiên hướng lên mời Giang Hiểu Đình cùng nhảy một bài, tuy không quá muốn nhưng trở ngại mọi người đều đang nhìn, dưới tình thế bất đắc dĩ cô ấy chỉ đành nắm tay của anh ta để anh ta kéo lên vũ đài. Nam tử phong độ nhẹ nhàng và cô gái ưu nhã cao quý tự nhiên thu hút ánh mắt quần chúng. Bị Ngôn Thần Hiên ôm lấy eo Giang Hiểu Đình rất không tự tại muốn trốn, vừa nghĩ đến Phương Tư Dao thì ở sau lưng cô ấy làm sao cũng không thể tự tại khiêu vũ
"Chúng ta cũng đi"
Phương Tư Dao kéo lấy Lý Tình đi lên vũ đài, nói khiêu vũ ngược lại chi bằng nói Phương Tư Dao chỉ muốn mượn như vậy quan sát Giang Hiểu Đình họ
Khoảng cách của hai cặp càng ngày càng ngắn, toàn là vì Phương Tư Dao không ý thức được mang theo Lý Tình đến gần họ. Phát hiện có người đến gần, Giang Hiểu Đình lập tức cúi đầu vùi ở trong lòng của Ngôn Thần Hiên, vì không muốn để ngươi khác thấy được cô ấy, cho ên chỉ đành làm như vậy. Không ngờ trái lại kích lên hủ giấm của Phương Tư Dao, tay nắm lấy Lý Tình càng ngày càng chặt, tay đỡ lấy đối phía càng thêm dùng sức. Đợi khi bốn người đến cực kì gần, sau khi Phương Tư Dao biểu thị ánh mắt đối với Ngôn Thần Hiên thì bỏ Lý Tình ra, hai thân ảnh một xanh một trắng ở rên vũ đài như hình cong hoàn mỹ do trong tay hợp tác xoay chuyển mà ra. Cùng lúc Lý Tình được Ngôn Thần Hiên đón lấy, Giang Hiểu Đình cũng rơi vào trong lòng Phương Tư Dao, tất cả mọi người ở hiện trường thấy được cảnh này không thể không vỗ tay khen tốt
Bổng nhiên bị một mùi vị quen thuộc bao quanh, Giang Hiểu Đình chợt yên tâm, ngẩng đầu nhìn chị ấy lại có chút không biết làm sao
"Anh ta là đối tượng qua lại của em?"
Trong ánh mắt lăng lệ của Phương Tư Dao tản phát ý ghen nồng nhiệt, cả Giang Hiểu Đình cũng hoài nghi chính mình nhìn nhằm rồi. Nhìn vào cái chớp mắt vô tội của chị ấy, cô không biết nên giải thích thế nào. Chỉ có thể ngoan ngoãn dựa ở trên vai của đối phương, ngửi lấy mùi nước hoa Nhài quen thuộc, thân thể sít sao dính với nhau cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người của đối phương từ từ thăng lên
"Tại sao không nói chuyện?"
"Không biết nói cái gì..."
"Cho nên đây là thừa nhận rồi? "
"Vậy chị và Lý Tình thì sao chứ? "
"Chị và em ấy..."
Phương Tư Dao không biết nên nói là quan hệ gì, hay là nói em ấy là bạn gái của cô. Nhưng mà đối với đáp án của Giang Hiểu Đình, cô ấy thực sự rất bất mãn, trong lòng đau đến không xong lại không có tức giận với cô gái. Trái lại là dùng ánh mắt tràn đầy sát khí đuổi qua Ngôn Thần Hiên và Lý Tình kế bên
"Giang Hiểu Đình, cho chị thời gian ba tháng, chị sẽ trở thành Phương Tư Dao em muốn...trong khoảng thời gian này phát sinh cái gì cũng đừng tin được không? "
Dựa ở bên tai cô gái nhẹ nhàng nói ra. Cô ấy hy vọng em ấy có thể hiểu, chỉ cần ba tháng tất cả đều có thể trở về bộ dạng ban đầu
"Tại sao vậy? "
"Để chị bảo vệ em. Tin tưởng chị, sau ba tháng nhất định sẽ khác"
Tình ý nồng nhiệt từ trong ánh mắt kiên định của đối phương chảy ra, hai người nhìn nhau trong chớp mắt Giang Hiểu Đình thì tin tưởng chị ấy rồi, tay quàng ở trên cổ đối phương từ từ thu chặt chậm rãi kéo gần khoảng cách của đôi bên
"Được. Nhưng chỉ có ba tháng! em một ngày cũng không muốn đợi thêm...khoảng thời gian này chúng ta thì tiếp tục duy trì quan hệ như vậy đi..."
"Ân...nhưng mà em đừng cố ý xa cách chị được không..."
"Được, em sẽ thử giống y như bạn bè cùng sống chung với chị sẽ không tránh chị nữa..."
Một tay móc lấy cổ của đối phương, ánh mắt của Giang Hiểu Đình vì lời nói của đối phương trở nên lóe sáng, nụ cười như thiên sứ và con mắt mê người đều để Phương Tư Dao trầm say. Mà Phương Tư Dao cũng chặt chẽ ôm lấy eo của em ấy, giờ phút này họ thì giống như một cặp tình nhân yêu nhau rất lâu lại tồn tại cảm giác phức tạp nhiều thay đổi
"Hừ! "
Thấy bộ dạng hai người thân mật, Lý Tình tức giận vung tay khỏi Ngôn Thần Hiên một mình rời khỏi
"Ách, sao cô ấy như vậy chạy đi? "
Quách Giai Giai cũng không biết chuyện của Lý Tình, thấy được phản ứng này của cô ấy còn cho rằng là nam nữ cãi nhau, thế là quay đầu hỏi Đỗ Ái Vi
"...đang ghen đó, ha ha. Giai Giai chúng ta cũng lên đi được không, vừa rồi cô nhảy rất tốt, tập thêm một chút sau này thì có thể làm bạn nhảy của tôi~"
"Có thể không cần không...tôi luôn đạp trúng chân cô..."
"Không sao đâu, đi thôi đi thôi! "
Kéo lấy Quách Giai Giai, hai người thì lên chính giữa vũ đài, kỳ thực Đỗ Ái Vi thấy được vừa rồi Phương Tư Dao cười đến vui như vậy, cho nên mới muốn lên đi phá hai người một chút
"Hai vị, ở đây là cho hai người khiêu vũ không phải cho hai người ân ái"
Đỗ Ái Vi cố ý dẫn theo Quách Giai Giai đến bên cạnh hai người kia, cười họ một cái lại lập tức đi qua một bên
"Cái gì ân ái a? họ..."
"Không gì, trẻ nhỏ không cần biết quá nhiều"
"Cô mới là trẻ nhỏ! hừ! mới lớn hơn tôi hai tuổi kêu ngạo cái gì! "
"Lớn hơn hai tuổi cũng là lớn, kêu tỷ tỷ"
"Không muốn! hừ! "
Quách Giai Giai thực sự nghĩ không thông, hai người họ làm sao ân ái a? nhiều nhất chỉ là bạn bè tốt không phải sao...tuy nhìn đến hình như quá tốt. Thế nhưng, không đến nổi ân ái đâu?
Mà hai người ở một bên bị coi nhẹ, trái lại là một mặt trấn định tiếp tục dựa ở trên vai đối phương, ngay sau đó khúc nhạc chậm rãi luật động, nhảy theo điệu waltz ưu mỹ
"Trong khúc nhạc cho dù trước khi kết thúc, mọi người chắc đều biết có một truyền thuyết, đó chính là một nụ hôn định tình. Bây giờ nếu như người đó ở bên cạnh bạn là người bạn muốn sống chung cả đời, xin cho người đó một nụ hôn đi"
Nghe thấy lời nói của người dẫn chương trình, nam nữ ở hiện trường không thể không ôm ấp cho đối phương một nụ hôn nặng tình. Mà Giang Hiểu Đình nhìn theo Phương Tư Dao, quàng lên cổ của đối phương hướng phía trước đến gần qua, cô ấy cũng muốn sống chung với chị ấy mãi mãi...nhìn theo cô gái nhắm mắt chậm rãi đến gần, trong lòng Phương Tư Dao lại rất phức tạp, vì cô ấy sớm đã liếc thấy Tôn Kiến Đình đứng ở một bên góc tối, nếu như cô ấy hôn em ấy Tôn Kiến Đình có sẽ làm ra chuyện gì không?
'Chụt'
Phương Tư Dao nhanh chóng nghiêng đầu ở trên miệng của Giang Hiểu Đình ấn lên một nụ hôn
Phải, cô ấy không có cho Giang Hiểu Đình nụ hôn em ấy muốn, mà là nhanh chống hôn một cái thì rời khỏi. Mở mắt ra cô gái có chút uỷ khuất, muốn rơi nước mắt lại cắn lấy môi nhẫn nhịn xuống, nghĩ đến lời nói của Phương Tư Dao vừa rồi nói, lại ngoan ngoãn cúi đầu dựa ở trong ngực chị ấy...sự uỷ khuất của Giang Hiểu Đình lúc này Phương Tư Dao nhìn ở trong mắt, cô ấy đau lòng lại bất lực
"Thật xin lỗi, Hiểu Đình..."
"Không sao đâu...em biết, em đợi chị..."
Hai người sít sao ôm nhau, Giang Hiểu Đình không muốn biết nguyên nhân gì để chị ấy không thể làm như vậy. Cô ấy chỉ biết cô phải đợi chị, sau ba tháng tất cả đều sẽ khác
Lần này, cô tin chị...
Ái Vi ở một bên thấy được phản ứng khác thường của Phương Tư Dao, trong lòng bổng nhiên cảm thấy có khác lạ. Có lẽ chuyện này là cần phải điều tra một chút rồi
"Giai Giai ngốc cô còn ngẩng ở đây làm gì? muốn đợi tôi hôn cô sao?"
"Cô! Đỗ Ái Vi cô đừng hòng, hừ! "
Tựa hồ là bị nhìn thấu tâm tư, Quách Giai Giai đỏ mặt chạy khỏi vũ đài, đến quầy rượu một bên cầm lấy ly rượu thì coi như nước giải khát một hơi uống hết
"Đồ ngốc, rượu pha chế này không phải nước giải khát cô đang làm cái gì. Nè, qua đây nghỉ ngơi một chút"
Nắm lấy tay của Giai Giai, Ái Vi khẩn trương nhìn theo cô ấy, sợ cô ấy vì uống quá nhanh mà sặc
"Khẩn trương cái gì, lại không phải chưa từng uống"
Quách Giai Giai vẫn cứ cứng miệng không nhận thua, chỉ la trong lòng sớm đã bị con người ấm áp này cảm động rồi. Một cổ dòng nước ấm di chuyển ở trong người, trong lòng tràn đầy run động
"Được, mặt cũng đỏ thành như vậy còn cứng miệng thật là"
Nhẹ nhàng vuốt lấy lưng của đối phương, làm dịu đi một chút tâm tình kích động vừa rồi của cô ấy
"Yo, đây không phải tên gia hỏa ngày đó trong cục cảnh sát thét lớn với tôi sao?"
"Là cô! kiểm sát viên này bệnh thần kinh!"
"Cô nói ai bệnh thần kinh!"
Giang Mỹ Mỹ ở trong hội trường vô ý liếc thấy Đỗ Ái Vi và Quách Giai Giai vốn muốn qua chào hỏi, kết quả vừa mở miệng hai người lại bắt đầu cãi nhau, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Mà nhìn thấy cái tên gia hỏa này bắt lộn mình, Đỗ Ái Vi thì có giận, nghĩ đến cô ấy cố ý không để mình về nhà trong lòng có một ngọn lửa
"Ách...hai người đừng cãi nhai nữa!"
"Mới không có!"
"Mới không có! "
Quách Giai Giai lòng tốt muốn khuyên hai người lại khác miệng cùng thanh thét với cô, thét đến cô ấy sửng sốt, chỉ đành mặc họ tiếp tục cãi tiếp
"Đúng rồi, cái chuông của tôi đâu? cô không phải nói làm xong ghi chép sẽ trả tôi, đồ đâu?"
Đỗ Ái Vi thái độ cực kì khinh thường, vươn tay ra muốn cái chuông đối phương lấy ra. Chỉ là thấy thái độ này của cô, Mỹ Mỹ thì cảm thấy không vui, làm sao có thể trả cho cô ấy
"Bỏ rồi"
"Bỏ rồi? cô có biết cái đó rất quan trọng với tôi không! cô đem nó bỏ rồi!"
"Cô kích động cái gì, nhiều nhất tôi mua một cái giống y vậy trả cô"
"Ai muốn cô tặng? tốt nhất cô đem nó tìm ra, nếu không tôi tuyệt đối sẽ đi tố cáo cô! "
Đỗ Ái Vi kích động lung lay hai bên vai của Giang Mỹ Mỹ, lắc cô ấy sắp chống mặt, cả Quách Giai Giai một bên cũng bị dọa không biết làm sao, vì khi cô ấy làm như vậy, cảnh sát phía sau Giang Mỹ Mỹ khẩn trương đem tay đều đặt ở trên súng một bộ dạng chờ thời cơ hành động tùy lúc phòng thủ
"Ách...thật xin lỗi thật xin lỗi, cô ấy quá kích động rồi. Có thể xin cảnh sát phía sau đừng cảnh giới như vậy không..."
"Không có gì, chỉ là bạn bè, mọi người đi gần đây tiếp tục tuần đi"
"Vâng, trưởng quan"
Giơ tay để cảnh sát phía sau lui đi, Giang Mỹ Mỹ lộ ra một gương mặt mắc cười nhìn người trước mắt vì một cái chuông kích động vô cùng
"Muốn cái chuông? "
"Cô nói nhảm sao!"
"Ha ha, được a, đợi tôi vui thì trả cô. lần sau gặp, cô tên Đỗ Ái Vi phải chứ, tôi nhớ được rồi"
"Giang Mỹ Mỹ cô quay lại cho tôi! "
Đỗ Ái Vi tức giận thét lớn, lại không thể quá lớn sợ dọa đến người khác, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô ta từ trước mắt mình chuồn đi...
Đỗ Ái Vi tức giận đi đến sofa kế bên ngồi lên, cầm lấy ly rượu đỏ híp mắt nhìn theo hướng xa, lại vô ý thấy được Lý Tình và Tôn Kiến Đình không biết ở góc tối thương lượng cái gì
Hết chương 59