Chương 50: Ngang bướng
Sáng sớm Giang Hiểu Đình và Phương Tư Dao cùng lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức, hai người mở mắt ra thì thấy được gương mặt của đối phương gần trước mắt, Giang Hiểu Đình đầu tiên là sửng sốt một chút mới phản ứng lại, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, mà phương Tư Dao lại ngẩng người nhìn nhất cử nhất động của em ấy không có bất kì động tác nào
"Chị không thức dậy sao?"
"A...ách...được"
Thấy Phương Tư Dao từ khi mìnhđi vào đến khi ra ngoài đều là cùng một tư thế, dưới tình thế bất đắc dĩ chỉ đành đi qua kêu chị ta một cái. Nhưng tựa hồ nghe thấy chị ta chìm đắm trong thế giới của chính mình
"Đại tiểu thư, Hiểu Đình, xuống ăn bữa sáng thôi! "
Là tiếng kêu của má Ngô, kỳ thực bà ấy đã kêu mấy lần rồi, nhưng hai người trong phòng hình như không nghe thấy. Cho nên bà ấy chỉ đành đến gõ cửa
-------------
"Tiểu thư hôm nay cô trở về ăn cơm không? "
"Ân"
"Vậy tôi làm mì italia được không?"
"Được a, cám ơn má Ngô"
"Vậy Hiểu Đình thì sao, con muốn ăn cái gì? "
"Má Ngô làm con đều ăn"
"Được, vậy hai đứa trở về sớm chút. Má Ngô đợi tụi con"
Nhìn hai người ngồi ở trước bàn ăn cũng không nói một lời, lặng lẽ ăn đồ của mình. Má Ngô cảm thấy tình hình không đúng, thế là tìm một câu chuyện để họ đừng nghiêm túc như vậy
Kỳ thực Phương Tư Dao rất muốn cùng Giang Hiểu Đình nói chút gì, nhưng thấy đối phương tựa hồ không làm sao nguyện ý để ý mình, hơn nữa bộ dạng cau mày có chút không vui, cho nên cô ấy chỉ đành cúi đầu tiếp tục lặng lẽ ăn cơm
Kết thúc bữa sáng lên đường đến công ty, Giang Hiểu Đình cũng mím môi không nói chuyện với Phương Tư Dao. Vì vừa rồi cô ấy lại nhân lúc Phương Tư Dao không chú ý một mình đi bộ xuống núi đón xe, chỉ là cô ấy vẫn đi không đến năm phút Phương Tư Dao thì chạy xe đuổi theo, còn không nói hai lời thì ôm cô ấy lên xe, một chút cơ hội cự tuyệt cũng không cho cô ấy
"Hiểu Đình, em đừng tức giận mà, vừa rồi chị không phải cố ý hung dữ với em.."
"Hừ! tại sao không thể đi bộ, tôi không muốn ngồi xe của chị
"Tại sao không muốn ngồi xe của chị, xe của chị thế nào sao?"
Phương Tư Dao phát ngẩng nhìn cô gái ngồi trên ghế phó luôn bĩu môi
"Hừ! "
"..."
Giang Hiểu Đình mới sẽ không nói cho chị ta biết thực ra bản thân chỉ là ghen, vì cô ấy từng thấy Lý Tình ngồi chiếc xe này, cho nên cô ấy một chút cũng không muốn ngồi...
Qua nữa tiếng vì đến công ty sớm cho nên không có ai thấy hai người đến cùng nhau. Nhưng lại bị Lý Tình cũng đang đậu trong bãi xe thấy được, ngồi ở trong xe cô ta tức giận đập vô lăng, nộ khí đùng đùng nhìn hai người trong xe thân mật
"Alo! Tôn Kiến Đình anh là tên phế vật! đến khi nào mới đem Giang Hiểu Đình rời khỏi cạnh Tư Dao của tôi! hai người họ hôm nay ngồi cùng một chiếc xe cùng nhau đến làm việc, nếu như anh không làm nữa vậy thì đừng trách tôi động tay"
"Lý Tình tôi cảnh cáo cô, cô đừng cho rằng tôi không biết là cô phái người chạy xe đụng Hiểu Đình. Tôi nói tôi sẽ xử lý, cô đừng làm hư chuyện! "
"Xử lý? hừ! anh tốt nhất nhanh lên, nếu như tôi đợi không kịp vậy tuyệt đối thì không chỉ là chạy xe đụng cô ta! "
Kỳ thực khi Lý Tình thấy hai người, Giang Hiểu Đình cũng thấy được Lý Tình và hai mắt đố kị kia của cô ta. Thế là giận dỗi kéo lấy Phương Tư Dao hôn lên, nhưng con người không biết chuyện kia lại sửng sốt mặc cho đối phương dùng nụ hôn không kỹ thuật lại ngốc nghếch khiêu khích, không khí xung quanh từ từ trở nên nóng ran, hai người kiềm lòng không đậu ôm hôn nhưng mà Lý Tình đối diện lại nhìn đến sôi sục máu
"Đi đi, xuống xe"
Buông Phương Tư Dao ra, Giang Hiểu Đình lập tức phục hồi trạng thái bình thường, nhưng mà đối phương lại đỏ mặt đụng một cái thì lăng lăng nhìn theo cô ấy
"Làm sao vậy~Tư Dao~"
"Không...không không có..."
Thấy được Lý Tình tức giận đánh lên vô lăng còn chị ta ở một bên lại phát ngẩng như vậy, trong lòng Giang Hiểu Đình liền vô cùng vui vẻ lên. Thế là lại cố ý ở bên tai của Phương Tư Dao dùng thanh âm thân mật nói với chị ấy, chọc đến đối phương một trận run nhẹ, chỉ có thể đỏ mặt lắp ba lắp bắp trả lời
Xuống xe hai người cùng nhau đi thang máy chuyên dụng lên lầu, đứng một trước một sau, Phương Tư Dao đỏ mặt vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa mới phát sinh. Mà lúc này Giang Hiểu Đình đang đứng phía trước lại là một bộ dạng cao ngạo của nữ vương, tựa hồ cô ấy mới là tổng tài, Phương Tư Dao mới là tiểu trợ lý
"Tổng tài chị có thể khôi phục bình thường không, gương mặt ngốc ngốc nghếch nghếch của chị chỉ có tôi có thể nhìn thôi~ nếu như bị người khác thấy được chị thì thảm rồi~"
Cuối cùng chịu không được cái tên gia hỏa trụ manh ở trên đường, Giang Hiểu Đình vươn tay chọc chọc ở trên gò má của cô ấy, sau đó lộ ra mặt cười khả ái thì nhẹ nhàng như bay rời khỏi thang máy. Nhưng trong lời nói của cô ấy mang theo rất nhiều uy hiếp, để Phương Tư Dao có chút không hiểu, em ấy là đang làm nũng hay là đang giận...
Trong phòng làm việc, Giang Hiểu Đình bận vào bận ra với một đóng báo cáo và bài báo mới trên bàn. Thế nhưng Phương Tư Dao thân là tổng tài lại chỉ là luôn nhìn cô ấy, tâm trạng sớm đã không biết bay đến đâu, căn bản không có lòng làm việc. Một đống văn kiện trên bàn cũng không có mở ra, cả tài liệu duy nhất được mở ra cũng để ngược
'Đinh đinh...'
Là điện thoại nội bộ công ty trên bàn của Giang Hiểu Đình
"Hiểu Đình có rãnh không, có muốn cùng nhau ăn cơm trưa không? anh muốn mời em giúp anh xem thử bài báo mới hôm nay, thuận tiện chỉnh sửa một chút rồi phát ra ngoài"
"Được a, anh Thần Hiên anh đợi em chỉnh lý một chút lập tức qua liền"
"Được, vậy anh ở đại sảnh đợi em"
"Ân, chút nữa gặp"
Cô gái treo điện thoại, lập tức bắt đầu thu dọn lại không có thấy được sự không vui trên mặt của Phương Tư Dao, liền lập tức xoay người đi xuống lầu. Chỉ là khi đang xuống lầu, cô ấy thấy được Lý Tình...nữ nhân mang theo ánh mắt hận ý nhìn cô ấy, không giống như lúc trước ít ra sẽ giả bộ đến rất ôn hòa
"Đi đâu? "
"Chuyện không liên quan cô, phó chủ biên Lý"
"Giang Hiểu Đình! cô kiêu căng cái gì, đừng cho rằng tôi không biết hôm nay cô và Tư Dao ở nơi đỗ xe làm chuyện gì! "
"Hừ! cho nên thì sao? chị ấy với cô vốn dĩ không có bất kì quan hệ nào. Cô còn mở miệng thì nói là bạn gái của chị ấy! "
"Ha ha...phải không? tôi sẽ chứng minh cho cô xe, xem ai mới là bạn gái của chị ấy. Đến khi đó cô thì đừng khóc xin tôi trả chị ấy cho cô! "
Sau khi nói xong Lý Tình thì tức giận hướng phòng làm việc của Phương Tư Dao mà đi, trong lòng sớm đã thấp thỏm không yên, cảm giác mình nói dối bị chọc thủng để cô ta xấu hổ thành tức giận
Mà nhìn thấy bóng lưng của cô ta rời khỏi, Giang Hiểu Đình bắt đầu có chút phiền muộn, cô ấy không muốn để Lý Tình tiếp cận Tư Dao của cô ấy nữa, vì Phương Tư Dao là thuộc về Giang Hiểu Đình cô ấy. Nhưng cô ấy vừa đáp ứng với đồng nghiệp phải cùng ăn cơm lại không thể đột xuất nuốt lời, thế là chỉ đành bấm bụng đi đến chỗ hẹn nhưng thực ra cô ấy bây giờ rất muốn bay về bên cạnh của Phương Tư Dao...
Hết chương 50
Ps: viện trưởng chap này thật yếu thế mà. Riết không biết ai công ai thụ luôn