Chương 24: Thương tâm
"Phương Tư Dao, chị đây là ý gì! mua đài T đả kích Thiên Thành cũng là chị cố ý có phải không?"
Giang Hiểu Đình đứng trước mặt Phương Tư Dao cau chặt mày nhìn con người trước mặt, trong lòng có chút buồn bã
Đây không phải Tư Dao của mình! Tư Dao sẽ không như vậy! Tư Dao là người ôn nhu, Tư Dao sẽ bảo vệ mình cũng sẽ không tổn hại mình...
"Phải, tôi là cố ý vậy thì thế nào? đau khổ như vậy sao, làm sao đau khổ bằng cô cho tôi một phát súng! "
Phương Tư Dao nghĩ đến Giang Hiểu Đình vì Tôn Kiến Đình đối với mình nổ súng, trong lòng cô thì đau đến không xong, cô xém chút vì phát súng đó chết rồi, chỉ chênh lệch một cm thì trúng tim, nổi đau đó Giang Hiểu Đình không thể hiểu
"Cái đó không phải, em không có nổ súng! là cò súng bị trục trặc...
Giang Hiểu Đình có chút vô lực thậm chí nói càng ngày càng không có sức chịu đựng, vì cô ấy biết cho dù giải thích thế nào Phương Tư Dao vẫn sẽ không nghe. Nhưng mà cô ấy thật sự không có nổ súng mà là cò súng bị trục trặc, khi đó cô ấy cũng rất sợ hãi Tư Dao sẽ chết, sau khi rời khỏi Phương gia cô ấy mỗi ngày đều lo lắng cho chị
"Cò súng bị trục trặc? vậy tại sao cô phải cùng Tôn Kiến Đình đi mất, cô không phải nói cô sẽ bên tôi! tôi rốt cuộc chỗ nào thua Tôn Kiến Đình, tôi chỗ nào không tốt để cô bỏ lại tôi, cô nói đi! "
Phương Tư Dao có chút phát bệnh thần kinh, cô ấy rất đau khổ, tất cả lời nói đau khổ mười năm một hơi nói hết
Mà nghe thấy lời của Phương Tư Dao, Giang Hiểu Đình buồn phiền cô rất muốn nói với chị kỳ thật mình có nổi khổ...
Qua được một chút, Phương Tư Dao nhìn Giang Hiểu Đình lại ngẩng người ở đó, thế là xoay người tức giận nhấc tay dùng sức nện lên bàn
Cô ấy không cảm thấy được một chút đau đớn, chỉ là trong lòng...vết thương đó vì Giang Hiểu Đình mà mãi mãi sẽ không lành lặn
"Thật xin lỗi, Tư Dao chị đừng như vậy, cầu xin chị đừng tổn hại mình như vậy..."
Sau khi nắm đấm và cái bàn dùng sức va chạm sản sinh ra tiếng vang để Giang Hiểu Đình phục hồi tinh thần. Cô ấy sốt ruột rồi, thế là vươn tay từ phía sau ôm chặt Phương Tư Dao, nắm chặt lấy bàn tay không cẩn thận nện vào kẹp tài liệu trên bàn mà bị rạch thương, Giang Hiểu Đình nước mắt bắt đầu không chịu khống chế rơi xuống (edit: sắp chết đuối trong nước mắt của phu nhân rồi)
"Đừng...sẽ đau! Tư Dao đừng..."
Mà phía sau truyền đến độ ấm và tiếng nói để Phương Tư Dao từ từ bình tĩnh lại
Cảm thấy được chị ấy bình tĩnh lại Giang Hiểu Đình lúc này mới buông tay ra
"Chảy máu rồi...rất đau không? sau này đừng như vậy, van xin chị...thấy chị như vậy lòng của em rất đau..."
Cô ấy ôm chị, nước mắt lại không ngừng rơi xuống làm ướt áo sơ mi màu trắng của Phương Tư Dao
Cảm giác được cái gì nồng ấm rơi ở trên vai mình, Phương Tư Dao ngẩng người nhìn bàn tay ôm vòng trên eo mình, bắt đầu không biết làm sao, cô ấy có chút nhẹ dạ, không biết mình như vậy đối đã em ấy rốt cuộc có đúng không...
"Không đau"
"Để em giúp chị thoa thuốc được không...sẽ không để lại sẹo, tay của chị rất đẹp, nếu như để lại sẹo vậy thì không tốt rồi"
Giang Hiểu Đình lần này không có đợi chị trả lời nắm lấy chị đi đến trên sofa kế bên, sau đó lại chạy về chỗ của minh lấy ra băng ok (*) và lọ thuốc nhỏ mang theo bên người
(*): Loại băng dán có ảnh nhân vật hoạt hình phía trên
Nước thuốc nhỏ ở trên tay của Phương Tư Dao, tựa hồ là bị làm đau, Phương Tư Dao bổng nhiên nắm chặt bàn tay của Hiểu Đình nắm mình
"Không đau đâu, chị cố một chút em sẽ nhẹ tay"
Giang Hiểu Đình đau lòng nước mắt tụ tập trong hốc mắt, mà Phương Tư Dao thấy trên mặt cô ấy treo nước mắt, lòng ẩn nhẫn phát đau. Không chịu nổi nhấc tay không bị thương lau sạch vết nước mắt của em ấy lại càng lau càng nhiều, dưới tình thế cấp bách liền ôm lấy người con gái trước mắt để người ta đau lòng
"Tại sao khóc rồi...? tôi không đau, em đừng khóc được không?"
Đây là lần đầu tiên rất lâu lúc trước Phương Tư Dao ôm mình, nước mắt của người con gái không ngừng rơi xuống, hai tay chặt chẽ ôm lại đối phương
Cô ấy rất khát vọng có thể luôn được ôm như vậy...
"Tư Dao, để em giúp chị dán băng ok được không, nếu không miệng vết thương lại sẽ rách ra"
Nhẹ nhàng đẩy chị ra Giang Hiểu Đình không muốn phá vỡ một chút xíu hạnh phúc này, nhưng cô lo lắng vết thương của Phương Tư Dao, bất đắc dĩ chỉ đành làm như vậy
Phương Tư Dao nghe thấy lại không có trả lời, chỉ là luôn nhìn cô ấy, ngẩng người để cô ấy băng bó vết thương
"Xong rồi, Tư Dao chị xem đây là nhân vật hoạt hình em thích nhất. Dán nó rất nhanh thì không đau rồi"
Lau sạch nước mắt Giang Hiểu Đình lộ ra nụ cười trẻ con trên mặt để Phương Tư Dao nhìn đến nhập thần thậm chí có chút động lòng
Không khí trở nên rất yên tĩnh, khi hai người mắt đối mắt nhìn nhau, tim của Giang Hiểu Đình nhảy rất nhanh, nhanh đến không chịu khống chế thì giống như ngà đó hôn Phương Tư Dao...
Hết chương 24
Ps: thứ 4 hoặc thứ 5 đăng tiếp. Dạo này hơi bận